Từ giữa không gian, một bóng người xuất hiện. Đó là một nam nhân với ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt đầy mỉa mai. Hắn mặc một bộ y phục đen, toát lên khí thế lạnh lẽo.
Mộ Viên nắm chặt thanh kiếm, không thể chịu đựng được sự khiêu khích.
“Ta không sợ ngươi! Ngươi dám thách thì vào đây đi!”
Nam nhân kia chỉ mỉm cười.
“Ngươi thực sự là một đứa trẻ ngốc nghếch. Nếu ngươi muốn chết, ta sẽ không từ chối.”
Hắn vung tay, một cơn gió mạnh bỗng nổi lên, thổi bay mọi thứ xung quanh. Mộ Viên cảm thấy chân mình như thể sắp quỳ xuống đất, nhưng hắn không thể lùi bước. Hắn dồn toàn bộ linh lực vào tay, chuẩn bị ra chiêu.
“Ngươi có biết không?” nam nhân tiếp tục, giọng nói sắc như dao.
“Chỉ cần một chiêu, ta có thể kết thúc tất cả.”
Mộ Viên cười khẩy.
tự thân liền vận lực mà thoát ra. Nhanh chóng vào lại thế , liền rút kiếm, triệu hồi tia lôi vũ lao thẳng vào kẻ kia. Tuy nhiên.
gã chỉ nhẹ nhàng tránh né. Ánh mắt Mộ Viên trở nên tự tin, nghĩ rằng chỉ cần đánh trúng , hắn chắc chắn sẽ bại ,hắn liên tục phóng ra vô số những tia lôi vũ, nhưng đối thủ chỉ lách người và nhảy lên né tránh, và bỗng dưng chạy đi, khiến Mộ Viên từ tự tin chuyển sang tức giận.
Mộ Viên cảm thấy cơn tức giận bùng lên trong lòng. Hắn không thể để kẻ trước mặt coi thường mình như vậy. Hắn tập trung, đôi mắt sắc lạnh dõi theo từng cử động của kẻ kia.
“Ngươi nghĩ rằng chỉ bằng cách chạy trốn là có thể thoát khỏi ta?” Mộ Viên quát lên, thanh kiếm lấp lánh ánh quang.
Nam nhân quay lại, vẫn nụ cười đầy mỉa mai:
“Ta không cần phải chạy trốn, đứa trẻ. Chỉ là không đáng để ta ra tay.”
Với một cú nhảy mạnh mẽ, Mộ Viên lao về phía đối thủ, kiếm pháp biến ảo khôn lường. Mỗi chiêu thức đều được rót đầy linh lực, phát ra những tiếng nổ vang dội. Nhưng nam nhân đó chỉ khẽ lách mình, đôi mắt thâm sâu bí hiểm, không hề tỏ ra bối rối.
“Thực sự là một trò đùa thú vị,” hắn nói, giọng điệu trêu chọc.
Mộ Viên không thể chịu đựng thêm. Hắn quyết định dùng một chiêu thức bí truyền. Hắn chắp tay lại, vận hết linh khí vào thanh kiếm, ánh điện bùng lên rực rỡ.
“Lôi Trạch Nhất Kiếm!”
Một cột điện sáng rực lao thẳng về phía nam nhân, không khí xung quanh vỡ vụn. Hắn ta không thể không ngạc nhiên:
Chỉ trong chốc lát, luồng sức mạnh ấy giải phóng đến mức cực đại , khiến thành Phong Sơn chìm trong đổ nát. Giữa những âm thanh hỗn loạn, Mộ Viên quay về phía những cường giả, cầm đầu kẻ địch vừa bị hạ. Tất cả đều ngỡ ngàng khi chứng kiến kẻ đại ma đầu này dễ dàng bị đánh bại chỉ trong một chiêu. Trường Vân Tôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng mọi thứ đã quá muộn; như thể bị thứ gì đó khống chế, tất cả bắt đầu tàn sát lẫn nhau.
Trong lúc hỗn loạn, Lý Chân Tâm xuất hiện cầm phách ngọc, đứng ngay trước cổng.
"Lão phu ta đã đoán không sai, nhưng đã tới chậm trễ rồi... Ta sớm đã nhận ra người ở thành Phong Sơn không phải ngươi." Ánh mắt hắn đầy quyết tâm.
"Ta chỉ kịp ra tay cứu hai kẻ này."
Tình thế căng thẳng giữa hai bên như thể có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Đột nhiên, phách ngọc trên tay Lý Chân Tâm phát ra vô số tia kim thiên khí, hút lấy sinh khí từ hắn. Cùng lúc đó, lão già cùng đồng bọn lao vào tấn công. Trong tình thế nguy cấp, Lý Chân Tâm chỉ còn cách cắt bỏ cánh tay phải, hóa thành khói đen biến mất.
Quay trở lại hiện tại, Cổ Thi trên đường về mật thất đi qua một làng mạc, phát hiện người dân đã nhiễm ma khí. Để tránh sự chú ý từ các tu sĩ, hắn giải phóng hỏa triệt, thiêu sạch tất cả, khiến chúng không thể nào phản kháng.
"Kết thúc rồi, ta phải mau về thôi," hắn nghĩ thầm.
Khi về đến phòng, Cổ Thi thấy Thiên Cơ đang bị Dị Phù Vân tấn công.
"Aaa đau!" Thiên Cơ kêu lên. Cổ Thi thầm nghĩ:
"Quên bảo Dị Phù Vân là vật có linh tính rồi." Hắn lập tức kéo Thiên Cơ qua bên mình.
"Dị Phù Vân là vật có linh tính," Cổ Thi giải thích và bảo.
"Theo ta đi kiểm tra linh căn để bắt đầu tu luyện."
Hắn dẫn Thiên Cơ đến chỗ kiểm tra linh căn. Sau khi nghe chỉ dẫn ,Thiên Cơ đặt tay lên khối cầu, ánh sáng dần phát ra. Cổ Thi chờ đợi, lòng đầy hy vọng, quả cầu dần phát ra những tia sáng.
"Có lẽ đây là Lôi Hỏa song Linh Căn," hắn thầm nghĩ.
Thiên Cơ nhìn Cổ Thi và hỏi:
"Tại sao phải kiểm tra linh căn vậy?"
Cổ Thi hạ giọng:
"Để tu tiên cần ba thứ: Linh Căn, Ngộ Tính, Vận Mệnh. Linh Căn là điều kiện tiên quyết; không có linh căn, người tu vĩnh viễn sẽ không tiến triển."
Hắn tiếp tục giải thích về các loại linh căn:
"Ngũ hành Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Ngoài ra còn có biến dị linh căn và song linh căn. Thiếu chủ của có song linh căn, điều này sẽ giúp thiếu chủ tu luyện nhanh hơn."
Cuối cùng, Cổ Thi đưa cho Thiên Cơ một bộ y phục mới, vì cảm thấy y phục cũ đã rách nát.
"Mau đi tắm rửa và thay đồ đi," hắn nói.
Thiên Cơ nhanh chóng chạy đi, tâm trí đầy phấn khởi. Cảnh tượng xung quanh dường như bừng sáng hơn, những cơ hội mới đang chờ đợi phía trước.
---