Chương 10: Những câu chuyện

Màn đêm buông xuống . Tận thế xuất hiện phá vỡ trật vốn có nhường chỗ cho hỗn loạn . Người mất kẻ còn, một thành phố với vài triệu dân biến mất trong vài ngày . Có thể len lỏi đâu đó trong các tòa nhà vẫn còn người sống sót . Nhưng có thể kéo dài bao lâu ? Sẽ bao lâu trước khi nước uống cạn kiệt . Sẽ bao lâu trước khi một hạt đậu cũng là điều xa sỉ .

Sẽ không sai nếu nói những người ngồi trong căn phòng này đều là người được chọn giữa vô số con người khác . Họ có thể được chọn trên nhiều yếu tố khác nhau . Để sống sót bạn không chỉ cần thực lực còn cần một chút may mắn .

" Xin lỗi "

" Không, không cần phải xin lỗi . Trong thời gian qua tôi đã thấy quá nhiều người chết, nhiều sự điên rồ xảy ra khi ngày mà mọi người gọi là tận thế bùng phát . "

" Trong khẩu súng lục hết đạn bên hông tôi có một viên tôi đã dùng để tiễn người đồng nghiệp của mình, chúng tôi cố sơ tán mọi người đến nơi an toàn rồi mọi thứ đều vô nghĩa khi một số thành viên trong đoàn không rõ bị lây nhiễm lúc nào bắt đầu tấn công người khác . Khi đó anh ta đứng rất gần họ "

" Tôi trở nên giận dữ, tôi nổ súng giết chết tất cả bọn chúng . Lúc tôi nhận ra, anh ta, người đồng nghiệp sát cánh cùng tôi đang trong quá trình biến đổi . Anh ta nói với tôi mình sợ chết, nói với tôi anh còn nhiều tiếc nuối, liệu ai sẽ bảo vệ gia đình anh ta . Mà không câu hỏi là gia đình anh ấy có còn để được bảo vệ không ? . Anh ấy sợ chết nhưng anh ấy còn sợ hơn việc bản thân phải trở thành thứ đó . Tấn công những người xung quanh . Tinh thần cảnh sát không cho phép điều đó xảy ra . Vậy nên tôi phải làm điều mình cần, kết thúc mọi chuyện "

Dù không ai yêu cầu nhưng cô vẫn tiếp tục câu truyện . Cô vẫn là con người, nó đã dồn nén tích tụ rất lâu trong tâm hồn cô . Tuyệt vọng phẫn uất, cô cần giải tỏa nó trước khi mọi thứ bùng nổ .

Nước mắt chảy ra từ khóe mi . Việc một người phụ nữ kiên cường khóc quả thật là một sự tấn công thị giác mãnh liệt .

Lưu ra hiệu cho Tia chớp . Rất thông minh Tia chớp liền tránh thoát vòng tay Tiểu lệ rồi chui ngay vào lòng Bạch băng .

Dùng tay lau đi giọt nước mắt . Cô ôm chú chó . Một thời gian sau, cảm thấy tâm trạng đã tốt hơn bạch băng mới hỏi .

" Vậy cậu tìm thấy nó ở đâu, chúng tôi lạc mất nó trong lúc hỗn loạn "

" Vùng ngoại ô, sân sau của một ngôi nhà . Nuôi nó khiến tôi tốn không ít thức ăn đấy "

" Gâu gâu "

Tia chớp kêu lên bất mãn . Nhìn toàn thân Lưu phong cô chợt hỏi :

“ Nhìn cậu không giống người thuộc quân đội cho lắm”

“ Cô nhận ra à”

Bản thân Lưu phong hiện giờ không khác một huyết nhân với toàn thân đầy máu . Ngoài ra trên người hắn có đeo không ít giáp vải tự chế . So với người trong quân đội hắn nhìn có vẻ mới giống người sống trong tận thế . Nó cũng là lí do tại sao không ai mừng rỡ cho rằng quân đội đã đến, thậm chí có phần cảnh giác khi gặp Lưu phong lần đầu .

“ Tôi lấy nó trong một chiếc máy bay rơi”

“ Bao gồm súng ?”

“ Phải, gồm cả súng”

So với thời điểm lúc đầu gặp mặt, mọi người có vẻ đã trở nên thân thiết hơn . Lưu phong cùng Bạch băng trò truyện với nhau vài vấn đề xung quanh cuộc sống . Lấy ra một ít thức ăn từ trong balo Lưu phong chia sẽ chúng với mọi người .

“ Cảm ơn cậu”

Anh chàng tên Châu tấn nhận lấy trong sự cảm kích . Trong lúc mọi người đang ăn, Bạch băng quay sang hỏi câu chuyện của anh ta . Lưu phong nhất thời khá bất ngờ, hắn nghĩ rằng họ phải biết rõ về nhau khi đã lánh nạn chung một chỗ lâu như thế .

“ Đừng ngạc nhiên như thế . Chúng tôi đều quá sốc để có thể nói điều gì trong thời gian dài khi mà hằng ngày lũ zombie vẫn lảng vãng gào thét trước cửa nhà”

Bạch băng nói như thể đó là điều hiển nhiên . Châu tấn nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, ngồi suy tư về quá khứ trong căn phòng tối với ánh trăng mờ nhạt .

“ Bản thân tôi không có gì đặc biệt để nói . Là một công nhân bình thường như bao người khác . Thức dậy, đi làm, ăn, đi làm về nhà dành chút thời gian cho bản thân, ngủ . Cứ thế một vòng lặp luẩn quẩn trôi qua . Rồi một ngày như mọi ngày, tên quản lý khó ưa đi vào công xưởng với cái miệng đầy máu tấn công bất kì ai gặp phải . Mọi người lao vào khống chế hắn nhưng rồi không rõ từ lúc nào những người bị cắn cũng bắt đầu ... ừm ... hóa zombie ? Cứ thế mọi thứ bắt đầu lan rộng ra, mọi người chạy tán loạn ra ngoài nhưng bên ngoài thậm chí còn tồi tệ hơn .”

Ngừng một lát Châu tấn nói tiếp .

“ Tôi trốn vào một căn nhà gần đó . Một zombie vồ lấy tôi từ trong bóng tối . Chúng tôi vật lộn với nhau cho đến khi cảnh sát Băng xuất hiện và nổ súng . Sau đó thì như cô ấy kể, trong lúc hỗn loạn tôi vẫn giữ bình tĩnh để không lạc mất cô ấy”

Nhai miếng bánh Châu tấn nói tiếp khi nhìn vào hai ông cháu ở góc phòng .

“ Sau đó chúng tôi được họ cứu giúp và giờ tôi ở đây . Đó là toàn bộ câu chuyện .”

“ Nước chứ”

“ Cảm ơn”

“ Cảm ơn”

Lưu phong đưa chai nước ra . Nhận chai nước Bạch băng nói với giọng ấm áp :

“ Cậu khá là tốt bụng so với ngày gọi là tận thế đấy chứ . Tôi tưởng khi mọi người không còn bị pháp luật ràng buộc họ sẽ làm những điều mà bình thường họ không dám làm . Đa phần đều là những điều xấu xa, từ đó trở nên tha hóa . Họ sẽ ích kỉ hơn, lạnh lùng hơn theo góc nhìn của một cảnh sát ?”

Nghe vậy Lưu phong chỉ mỉm cười nhìn lên trần nhà .

“ Tôi không phủ nhận điều đó . Có lẽ đâu đó ngoài kia có những người đã trở thành người như cô nói . Nhưng tôi có nguyên tắc sống của riêng mình dù cho luật pháp có tồn tại hay không”

“ Tôi nợ ơn hai ông cháu này nên dù có phải đặt bản thân vào nguy hiểm khi tiến vào thành phố, tôi vẫn sẽ làm”

“ Xem ra cứu giúp cậu nhóc này là quyết định đúng đắn nhất đời ta nhỉ, cậu nhóc với tâm hồn tốt đẹp .”

Vừa nói lão già vừa cười ha hả .

“ Im đi ông già”

Mọi người trong phòng nhìn Lưu phong . Khuôn mặt Lưu phong nhất thời đỏ lên . Bị người khác nói ra thế này thực sự khiến hắn có phần ngại ngùng . Hắn nhanh chóng chuyển hướng câu chuyện .

“ Xin lỗi vì đã đe dọa hai người trong bãi đỗ xe”

“ Không có gì, chúng tôi hiểu”

Bạch băng chưa kịp phản ứng thì Châu tấn đã trả lời trước .

“ Chúng ta chỉ mới gặp nhau lần đầu . Không thể nào cậu lại tin tưởng chúng tôi được .”

Châu tấn và Bạch băng đều tỏ thái độ đó không phải chuyện to tác . Phá vỡ bầu không khí lúng túng Lưu phong hỏi cả hai .

“ Vì lí do gì hai người lại quyết định theo tôi, một người xa lạ không rõ ?”

Nghe vậy hai người nhìn nhau sau đó Bạch băng nói ra :

“ Tôi mắc kẹt tại đó một thời gian dài . Tôi phải làm điều gì đó . Tôi là cảnh sát phải chứ . Rồi một ngày cậu xuất hiện và bảo có thể dẫn chúng tôi theo . Tôi không biết điều đó là tốt hay xấu, việc rời đi hay ở lại chờ đợi là tốt hơn vậy nên tôi để mọi người tự quyết định . Và tôi ở đây .”

“ Còn anh ?”

Lưu phong nhìn Châu tấn .

“ Có phần đáng xấu hổ nhưng tôi không phải kiểu người có thể sống sót một mình . Vậy nên tôi quyết định đặt trọn niềm tin vào cảnh sát Băng và đi theo . Cậu có thể bảo tôi ăn bám cũng không sai nhưng tôi cũng không vô dụng . Tôi có sự kiên trì của một công nhân kì cựu nên chỉ cần là công việc có thể làm được tôi đều làm .”

Châu tấn nói ra với khuôn mặt tự hào . Nghe vậy Bạch băng chỉ lắc đầu ra vẻ bất lực . Mọi trò chuyện thêm một lúc trước khi chìm vào giấc ngủ . Tất nhiên ngoại trừ Lưu phong, hắn phải đảm bảo không có thứ gì đấy lẻn vào trong rồi giết từng người trong số họ .

Nữa đêm .

Nhìn bầu trời hắn nghĩ về những kỉ niệm . Buổi trò chuyện làm Lưu phong nhớ về buổi dã ngoại hồi còn học ở trường . Những người quen lẫn không quen ngồi quây quần bên nhau cạnh đống lửa trại trò chuyện về các thứ trên cuộc đời .

Phía dưới, zombie đại lực đã rời đi từ lâu . Không còn bị thu hút bởi tiếng động các zombie cũng dần tản ra . Đa phần trong số chúng di chuyển về phía trung tâm thành phố . Lưu phong dự định sẽ dọn dẹp nốt các zombie rải rác trong khuôn viên vào sáng hôm sau .

Có tiếng bước chân đang đến gần . Như thành quả của quá trình luyện tập chỉ bằng cách nghe Lưu phong đoán được ai đang tiến đến .

“ Cô có dự định gì sau khi ra khỏi thành phố không Bạch băng”

Đến bên cạnh Lưu phong, cô nhìn vào những kẻ lang thang có đôi mắt sáng vàng . Mọi thứ cứ thêm im lặng thoáng chốc .

“ Tôi không biết . Ắt hẳn quân đội khu vực 10 phải tổ chức trại tị nạn đâu đó ngoài kia . Tôi không tin lũ zombie sống sót được trước súng đạn . Chính phủ sẽ sớm khôi phục lại chật tự”

Một cơn gió nhẹ thổi qua, mái tóc Bạch băng hơi lắc lư . Lưu phong có thể cảm nhận được cô có niềm tin vào chính phủ và cả niềm tin vào tương lai .

“ Trại tị nạn có tồn tại, nhưng không thuộc khu vực 10 . Chính phủ đã tê liệt, thủ đô không có tin tức “

Vừa nói Lưu phong vừa kích hoạt chiếc vòng tay của mình . Màn hình sáng hiện ra Bạch băng hơi bất ngờ trước công nghệ hiện đại này . Hắn cho cô xem những thông tin mà hắn biết . Quân đội vẫn tồn tại nhưng sau sự tấn công bất ngờ nhiều nơi bị tổn thất nặng nề . Khả quan nhất là khu vực 8-7-5 tồi tệ nhất thuộc khu vực 3-2 . Ngoài ra những khu vực khác đã hoàn toàn mất liên lạc như khu vực 10-9-6-4-1 . Thời gian từ khi mọi thứ bắt đầu cho đến nay đã gần một tháng . Thời gian dài như thế không có bất kì liên lạc hay tín hiệu gì thì chỉ có khả năng là quân đội trực thuộc đã thất thủ .

Khuôn mặt Bạch băng biến hóa liên tục . Cảm thấy vui mừng khi có những trại tị nạn với quân đội canh gác bảo vệ an toàn cho người dân âm trầm khi khu vực 10 đã không có bất kì liên lạc gì cho tới nay . Đến cả trở nên trắng bệch lúc nhìn thấy quân đội phải chiến đấu với cơn lũ zombie hàng trăm vạn con có những zombie dị biệt . Cuối cùng là biểu cảm thất vọng khi quân đội ra thông cáo quyết định ngừng tấn công thành phố chuyển sang thế bao vây, tập trung lực lượng lại vùng ngoại ô . Bạch băng rơi vào trầm lặng .

“ Nếu như không có mục tiêu cụ thể nào cô cùng với Châu tấn có thể cân nhắc đến căn cứ tạm thời của tôi”

“ Ý cậu là sao, tôi biết cậu có ý tốt nhưng sẵn sàng chia sẽ đến thế hẳn phải có mục đích gì đúng không ?”

Bạch băng nhìn hắn với ánh mắt nghi vấn . Lưu phong uốn người thư giãn rồi nhìn lại Bạch băng, hắn chậm rãi nói ra .

“Sống sót”

Bạch băng hiện lên sự khó hiểu .

“ Cậu rất mạnh hầu như trong lúc di chuyển đa phần zombie đều do cậu giải quyết . Tôi không hiểu một người mạnh mẽ như cậu ...”

Chưa nói hết câu Bạch băng bị Lưu ngắt lời.

“ Tôi rất mạnh so với những người khác nhưng không phải đối với zombie . Nhìn vào video vừa xem, không một cá nhân nào có thể sống sót nếu chỉ có một mình . Một người không thể, mười người không thể nhưng nếu là một trăm một ngàn một vạn và nhiều hơn thế nữa sẽ trở thành có thể . Con người là loài sống quần cư . Không ai có thể tiến xa nếu chỉ có một mình . Tôi có những người bản thân muốn bảo vệ nhưng với sức của mình tôi thì chưa đủ . Do vậy tôi muốn tạo nên một nhóm những người sống sót nương tựa vào nhau, sống sót qua tận thế này.”

Bạch băng có cảm giác hơi ngại ngùng . Lưu phong bé hơn cô vài tuổi nhưng lại suy nghĩ những chuyện mà ngay cả cô cũng chưa từng nghĩ đến .

“ Xin lỗi có vẻ như tôi suy nghĩ quá nông cạn rồi”

“ Không có gì”

“ Cô về ngủ đi, để việc canh gác cho tôi”

Nhìn thấy Bạch băng như có điều muốn nói nhưng lại không nói ra . Lưu phong buộc phải hỏi .

“Cô có gì thắc mắc à”

“ Lưu phong cậu năm nay bao nhiêu tuổi ?”

Như không ngờ trước câu hỏi Lưu phong nhất thời ngơ ngác rồi bật cười .

“ 24”

“ ... chúng ta không cách nhau quá xa đâu . Tôi cũng mới 28 mà thôi . Cậu hãy gọi thẳng tên tôi thay vì xưng hô là cô . Đừng nhìn tôi thế, tôi biết mình trông trưởng thành hơn so với tuổi thật của bản thân”

Nói rồi Bạch băng quay đầu rời đi bỏ lại Lưu phong trong tâm trạng bối rối với đôi mắt mở to . Hắn vốn dĩ xưng cô vì cho rằng đối phương ít nhất 30 tuổi nhưng thực tế Bạch băng cũng chỉ lớn hơn hắn bốn tuổi mà thôi .