Tia nắng chiếu rọi qua khe cửa soi sáng căn phòng . Bị chói mắt Tiểu lệ tỉnh dậy trong mơ màng . Dụi dụi mắt cô bé nhìn quanh phát hiện ra chỉ còn cô lẫn ông mình ở trong phòng .
" Mọi người đâu cả rồi ông ơi "
" Họ ? Đừng lo họ ngay dưới tầng "
Thu dọn đồ đạc, lão già dẫn Tiểu lệ xuống dưới lầu . Trên mặt đất có rải rác xác chết zombie . Cảnh tượng không mấy dễ chịu cho một đứa bé nhưng so với lúc ban đầu, Tiểu lệ đã thích nghi với các hình ảnh bạo lực tốt hơn .
Như hiểu cháu mình ông lão nắm tay Tiểu lệ đi dần ra cửa .
Sáng sớm Lưu phong dự định dọn dẹp zombie và thăm dò tuyến đường an toàn trước khi mọi người tỉnh lại . Tuy vậy kế hoạch lại biến hóa khi mà Bạch băng cùng Châu tấn đồng thời xuất hiện tỏ ý muốn được trợ giúp Lưu phong .
Có lẽ ảnh hưởng bởi tối qua lời nói cùng hành động giữa mọi người với nhau ít khách khí hơn thân cận hơn . Nhờ thế mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn nhiều .
Lưu phong đóng vai trò tiên phong . Bạch băng, Châu tấn và Tia chớp hỗ trợ . Từng bước từng bước số lượng zombie bị Lưu phong giết đã nhuộm đỏ vũ khí hắn bằng chất lỏng đỏ nhớp nháp .
Được hưởng lợi từ phối hợp nhóm, áp lực hắn phải chịu giảm đi rất nhiều so với lúc khi còn một mình .
Cầm các thanh gậy dài tìm được trong nhà máy bỏ hoang . Số zombie do hai người tiêu diệt không tính là bao nhiêu khi so với Lưu phong nhưng họ đã hoàn thành rất tốt nhiệm vụ cản trở các zombie khác . Giữ cho số lượng zombie Lưu phong phải đối phó giao động từ một đến hai, thỉnh thoảng là ba .
Đây là nguyên nhân tại sao Lưu phong muốn tạo một nhóm người sống sót . Những người đồng đội chia sẽ gánh nặng với nhau . Dù có mạnh mẽ đến đâu bạn cũng không thể làm mọi chuyện trong cuộc sống . Hắn luôn nhận thức rõ bản thân, hắn không phải thánh . Hắn chỉ là con người phàm tục có phần mạnh mẽ hơn những người khác một chút .
" Đi thôi "
Đã dọn dẹp xong đường đi, đoàn người lại tiếp tục lên đường . Hầu hết zombie thu hút bởi âm thanh lớn đều tiến vào trong, bọn hắn lại đi ngược ra ngoài . Nhờ đó mà đoạn đường tương đối an toàn .
" Này Lưu phong "
Nghe gọi hắn quay lại .
" Tôi và Châu tấn mong muốn được trở thành một nhóm với cậu, được chứ"
Lưu phong mỉm cười hai tay dang rộng .
" Tất nhiên rồi, sao lại không . Chào mừng gia nhập nhóm "
.....
Trong căn tiệm sửa xe nơi những người đã rời đi có tiếng cãi vã .
" Đáng lí ra tôi nên đi cùng họ, cũng tại vì cô "
" Tại tôi ? Chính anh cũng sợ hãi những thứ ngoài kia . Đó là một lí do nực cười "
" Còn không phải tại cô . Sao tôi lại có thể quen người như cô được "
" Ý anh là sao . Chính anh là người theo đuổi tôi . Những lời đường mật anh hứa đâu cả rồi "
" BỐP "
Không kìm chế được cảm xúc . Tên bạn trai tát cô gái vang dội . Nỗi đau, sự phẫn uất bởi sự thay đổi của bạn trai mình . Cô chạy ra khỏi phòng với nước mắt .
Những người còn lại trong phòng chỉ lặng lẽ lắc đầu .
Một thời gian sau có tiếng khóc nhỏ nhẹ cất lên .
" Này, giải quyết vấn đề đi . Tiếng động sẽ thu hút bọn chúng "
Viên cảnh sát nhìn thẳng gã bạn trai . Thấy ánh mắt đe dọa, hắn nhanh chóng đi tìm cô gái .
Đi xuống lầu dưới hắn tiến về cuối nhà nơi tiếng khóc phát ra . Nhưng hắn không hề để ý rằng một trong những cánh cửa sổ đã bịt kín đang mở toang .
" Khả khả, anh biết lỗi rồi . Là anh sai . Anh không được đánh em "
Do các lối vào đều đã bịt kín nên căn phòng rất tối dù cho đã là ban ngày . Hắn chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng ai đó đang quay lưng về hắn khóc thút thít .
" Khả khả ?”
Vừa chạm tay vào vai tiếng khóc im bặt đi . Hắn đột nhiên cảm thấy cổ mình hơi ngứa . Hắn muốn gãi nhưng cơ thể không nghe lời hắn . Một đường thẳng tắp vòng quanh cổ . Máu tươi bắt đầu chảy ra lớn dần cho đến khi cái đầu triệt để rời khỏi cổ, lăn một vòng xuống đất .
...
Có tiếng bước chân tiến lại gần rồi biến mất trước cửa phòng . Không hiểu tại sao lại không bước vào . Bác gái đành đứng dậy đi ra xem xét tình hình .
Chỉ vừa bước tới cánh cửa, một bàn tay có các gân máu đâm xuyên cơ thể bác gái . Cánh cửa mở toang, đứng đó một cô gái mang chiếc váy trắng nhuốm máu, khuôn mặt thối rữa, những chiếc móng dài nhọn .
Tay nắm lấy trái tim đang đập nhìn những con người trong căn phòng . Cái chết của bác gái là khởi đầu cho cơn ác mộng . Có những tiếng mắng chửi tiếng la hét vang lên thu hút zombie đến gần . Nhưng mà khi chúng đến, âm thanh đã ngừng từ lâu, chỉ có căn phòng nhuốm màu máu tươi cùng các khối thịt như được cắt ra bởi đồ tể .
.....
" Đến rồi "
Theo con đường quen thuộc . Bọn hắn vượt qua công viên bỏ hoang, lại tiếp tục vượt qua cánh rừng . Từ xa bọn hắn đã có thể thấy căn nhà với tường vây xung quanh .
Tia chớp mừng rỡ khi về nhà sau chuyến hành trình dài . Nó ngồi trước cổng kêu lên . Thấy thế Lưu phong hung hăng xoa đầu chú chó rồi mới lấy chìa khóa mở cửa cho cả bọn .
" Chào mừng đến căn cứ của tôi "
" Ta không tin được nhóc tìm ra một nơi thế này tại giữa cánh rừng đấy "
Lão già không khỏi cảm thán . Những người khác cũng đều gật đầu đồng ý .
“ Mọi người giờ trở thành thành viên của ngôi nhà này nên cứ tự nhiên “
Nghe vậy mọi người dần tản ra . Tiểu lệ ngay lập tức chiếm ghế sofa cùng Tia chớp . Bạch băng, Châu tấn với lão già đi vòng quanh thăm quan ngôi nhà .
“ Này Lưu phong cậu có sở thích đặc biệt với zombie à”
Nói Châu tấn chỉ vào hai con zombie tội nghiệp buộc trong góc sân .
“ Cậu có thể sử dụng chúng để rèn luyện khả năng phản xạ và cách đối phó với zombie của bản thân”
“ Ồ vậy đây là cách cậu trở nên mạnh mẽ đến thế sao”
Lưu phong lắc đầu rồi lại gật đầu .
“ Đúng một phần nhưng không phải toàn bộ”
Mỗi người đều làm việc riêng của bản thân cho đến đêm tất cả tụ hợp tại nhà ăn . Hôm nay bữa ăn do Bạch băng chủ đạo . Nguyên liệu đến từ những thực phẩm Lưu phong mang về nhưng chỉ với nhiêu đó cô ấy đã làm nên bữa ăn vô cùng hấp dẫn .
“ Ngon quá”
Hắn rất ít nấu ăn, đa phần đều đi ăn ngoài thành ta tay nghề chỉ tạm chấp nhận được . Những món ăn này đều thực sự rất ngon .
Có lẽ vì đói lẫn mệt mỏi ai nấy đều chỉ tập chung vào việc ăn . Sau khi việc ăn kết thúc mọi người trở về phòng của mình . Căn nhà vốn được thiết kế để tiếp khách nên có lượng lớn phòng trống đủ cho tất cả mọi người .
Tại trong phòng của mình, Lưu phong nhìn lên bầu trời ngoài cửa sổ . Cũng tại đây vào vài ngày trước kia hắn cũng như vậy nhưng có gì đó khác biệt . Căn nhà tỏ ra có sức sống, không còn ảm đạm như mọi khi . Mọi chuyện sẽ có ý nghĩa gì nếu chỉ có mình hắn trên thế giới này .
“ Cốc cốc”
Đứng dậy Lưu phong đi ra mở cửa . Bên ngoài Tiểu lệ đứng đấy với chiếc gối nhìn vào Lưu phong . Ánh mắt lấp lánh như các vì sao .
“ Em biết mình quá tuổi để làm điều này rồi chứ”
Dù nói vậy nhưng hắn vẫn tránh sang một bên . Tiểu lệ nhanh chóng tiến vào, nằm sẵn trên giường chờ Lưu phong . Nụ cười khổ hiện ra trên mặt hắn .
Trên giường Tiểu lệ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ . Một giấc ngủ ngon thật sự từ ngày tận thế đến nay . Trong căn phòng chiếu sáng bởi ánh trăng Lưu phong nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc con bé .
( Con bé đã chịu khổ nhiều rồi . Tuy nói vậy nhưng cảm giác có người bên cạch lúc ngủ cũng không tệ )
Lưu phong cũng chìm vào giấc ngủ .