Chương 13: Vết nứt không gian - Tan biến

Đám người đi hết , Thông đạo khép lại , không còn một vết tích nào trên không gian .

Vương Hiên , có chút khó hiểu , nhảy xuống từ mái nhà , chạy một mạch đến chỗ thông đạo vừa khép , nhìn lấy thi thể của tên bị chém đầu , Vương Hiên bắt đầu lục lọi .

Nhưng chả còn lại gì , đám người kia đã moi móc đi hết .

" Mẹ nó , Thật sự có người tu tiên . "

" Hệ thống , ngươi biết bọn họ họ nơi nào đến sao ? "

Vương Hiên thầm cảm thấy có nguy cơ lớn đang ẩn hiện khắp nơi nơi , trước đó hắn còn đang bành trướng đâu . xem ra phải chỉnh đốn lại một phen mới được .

[ Thưa cha , ta có thể cảm nhận , bọn hắn không phải người của hành tinh này . ]

[ Trên người bọn hắn có rất nhiều những loại khí lưu khác nhau quấn qoanh , như thể bọn hắn đã đi qua rất nhiều hành tinh khác vậy . ]

[ Ta còn ẩn ẩn cảm thấy khí tức cực kỳ nguy hiểm ẩn sâu bên trong tinh thần của bọn hắn ]

[ Ngài tốt nhất là nên cẩn thận .]

[ Có lẽ nên , tìm một nơi nào đó trốn đi a , đợi tập luyện lấy ngàn năm sau rồi đi ra cũng được . Ngài còn có gì vướng mắc ở thế giới này đâu ]

Vương Hiên trầm ngâm suy nghĩ , Hệ thống nói cũng đúng . Hắn cũng chẳng có lưu luyến gì . người thân đều mất cả rồi . Chỉ còn tên hệ thống tự nhận mình là cha , bám lên người mình mà thôi .

" Còn bao lâu để ta có thể tiếp tục luyện tập "

[ Còn 2 ngày 9 giờ , 32 phút nữa thưa ngài ]

" Lâu như vậy ? "

làu bàu lấy vài câu , Vương Hiên đành phải trở về nhà .

Chứng kiến mấy thứ huyền diệu như ngự kiến phi hành , ngón tay tạo kiếm , phất tay làm biến mất vật phẩm , Vương Hiên càng hứng thú .

Nhưng bất quá , nếu như cho hắn tu tiên , chắc có lẽ hắn sẽ chọn luyện thể .

Muốn giết được người khác , thì trước tiên là đừng để bị người giết .

Trên đường về , Vương Hiên đột nhiên cảm giác có chút bất an , hắn có cảm giác từ phía nhà hắn , bộc phát nên một nguồn năng lượng khủng bố , như nuốt hết lấy không gian .

càng về gần nhà , gió xoáy càng mạnh , những tảng bê tông lớn , cùng quái vật cũng là bay khắp nơi nơi , khói bụi mờ mịt , kèm theo bụi , xung quanh còn ẩn ẩn , có những tia xét ẩn hiện như lôi long .

" Lại là thứ gì ? "

" Mẹ nó , thật sự có để người ta sống không vậy "

" Hệ thống , lại là cái gì nữa đây ? "

Vương Hiện vừa lấy tay che đi những bụi bặm , vừa hé mắt nhìn lấy một cái khe nứt giữa không gian khổng lồ dài 30m từ mặt đất kéo lên phía trên trời .Như thôn phệ tất cả .

Vương Hiên chỉ đứng đó là nó đã có thể Hút hắn xê dịch lên phía trước một đường dài .

[ Hệ thống đang trong quá trình phân tích ] .........................

" mẹ kiếp , giờ này còn phân với chả tích , nhanh chóng hộ lão tử . A........"

[ Không gian bị bẻ gãy , lý do không biết , Mong người nhanh chóng tìm chỗ trốn ]

" Ngươi có giải pháp , Ta trốn không nổi , Đã không còn kịp , lực hút quá mạnh , không có điểm bấu víu , ta sắp không xong ."

[ Chỉ còn cách trốn vào không gian của hệ thống , nhưng vẫn còn 2 ngày 9 giờ , 27 phút nữa mới có thể tiến vào . ]

[ Đang phân tích những phương pháp khác............................................ ]

" Mẹ nó ..."

Vương Hiên thật không còn gì để nói

Hắn cấp tốc lùi lại , nhưng Theo đó , Tốc độ mở rộng vùng hút cũng càng ngày càng nhanh , Vượt xa cả hắn .

Xung quanh VƯơng Hiên giờ này đã gần như không còn gì để nó hút nữa .

Chỉ còn một mình Vương Hiên nhỏ bé nằm bấu víu lấy mặt đất , cả cái đuôi cũng cắm xuống chống chịu . Những mảng đất liên lực bị Vương Hiên lật lên .

Những tia bạch lôi to như cái bánh xe bổ loạn xuống . Cũng may không trúng hắn .

Tạch.....Tạch.....xoạt.............

Áo choàng ngày lập tức bị hút đi , Theo đó , Những tấm ảnh từ trên người Vương Hiên cũng tuân ra , hướng phía cái hó bay thẳng vào .

" Không "

Vương Hiên hét lên , đó đều là những tấm ảnh cùng những đồ vật 4 người cha mẹ tặng hắn . Hắn không thể làm mất nó .

Hắn cắn răng . Buông tay , thậm chí còn lấy đà bật thẳng về phía những tấm ảnh .

Hắn không thể để mất nó . Trong cuộc đời hết thảy cả 2 kiếp của hắn , chỉ có 4 người bọn họ là người thân .

Cho dù hắn có sống được đi chăng nữa , mất đi những tấm ảnh , một ngày xa xôi nào đó , ký ức phai nhòa đi , Vương Hiên sợ chính hắn sẽ quên đi 4 ngươi bọn họ rồi .

Hắn không cho phép điều này sảy ra , hắn nhất định phải lấy lại . Nhất định ...........

" Chỉ còn một chút ,..............Nhanh , phải nhanh hơn.........................HAaaaaaaaaaaaaa...................................."

Vương Hiên lao vun vút , gặp được mảng đất đá nào , hắn đều lấy đó làm điểm tựa , đạp lên , bắn thẳng về phía vết nứt .

" Làm được "

Vương Hiên nắm trong tay những tấm ảnh . co người , Tiến vào trong vứt nứt .

...........................................

Cơ thể chỉ vừa đi vào bên trong vết nứt , Vương Hiên đã cảm nhận được áp lực khủng khiếp đè nén lên cơ thể . Hắn không thể thở nổi .

Từng tế bào như muốn bị cắt nhỏ , Những Chiều loạn lưu như những vết dao , cắt sâu vào da thịt , Từng tia tử lôi cũng như vậy mà đánh thẳng vào người hắn .

Trên thân rách nát lộ ra trắng phau những cái xương .

Xương cũng vỡ nát cùng gãy đi , cơ thể biến dạng vặn vẹo , trái tim như ngưng đập , cả cơ thể Vương Hiên tím ngắt , các mạch máu cũng bị áp lực làm cho nổ ra .

Nhưng cho dù là cơ thể như muốn tan biến đi , bàn tay VƯơng Hiên vẫn nắm lấy khư khư 2 tấm ảnh .

Hắn , thậm chí không dám năm quá chặt . sợ những tấm ảnh bị nát , sẽ không nhìn rõ được .

Hắn mất đi cảm giác rồi , Ý thức cũng mờ nhạt đi , Chỉ có khát khao giữ lại những tấm ảnh mới không để hắn chết triệt để .

Nhưng rồi , nó cũng vẫn nhạt dần , nhạt dần . một giọt nước mắt cùng màu đỏ của máu từ khóe mắt kéo ra , tan biến ngay tức khắc , trước khi Vương Hiên không thể nào nhận thức nữa .

.......................................................................

Cơ thể vẫn cứ như vậy bị tan biến , cuối cùng , cánh tay đang giữ chặt lấy tấm ảnh , cũng hóa thành những dòng khí , tan biến theo dòng không gian .

Nhưng chợt , một đám hắc hỏa nho nhỏ từ đâu bắt đầu hiện ra , nó bao phủ lấy cánh tay đang giữ ảnh . ngăn chặn sự tan biến của cánh tay .

Rồi cứ như vậy , một đám lửa đen nho nhỏ , ôm trong mình 1 bàn tay đang nắm chặt .

Trôi đi , trôi đi vô định giữa không gian đen tối , bao la , mịt mờ , và tràn đầy vô vọng .......................