Chương 14: Ký ức

Trong một cánh rừng xa xôi , bao la bạt ngàn toàn những màu xanh cùng nâu đen . Có những cây cao vút đến như muốn nghịch thiên chọc trời . Cũng có đủ loại cây kỳ kỳ quái quái , thiên hình vạn tượng , cỏ cũng cao ngập ngang đầu .

Từ đâu đó vẫn vang vọng đến tiếng dị thú rít gào , cả khu rừng cũng xào xạc lên theo như muốn bắt nhịp cho một bài ca giao hưởng .

Trên một cái cây cao 120m , tán cây chi chít che phủ cả một mảng rộng lớn .

Một tên nam tử trần truồng , nằm mắc trên đó , hắn nhắm mắt , tóc dài cùng 2 tay buông thả như người đã chết . chỉ là 1 bên bàn tay , vẫn đang nắm chặt , co quắp không nhả .

Ánh nắng mặt trời xuyên qua từng kẽ lá , chiếu đến người của hắn .

Nam tử mơ màng , đôi mắt hơi khẽ khẽ mở ra , nheo nheo lại khi bị chói bởi ánh nắng .

Hắn đột nhiên , giật mình , ngồi phắt dậy . Nhưng hắn đâu biết mình đang bị mắc trên các cành cây . Động tác vừa rồi khiến hắn bị trượt ra khỏi cành , rơi tự do xuống phía dưới .

Chỉ là rơi một đoạn ngắn , nam tử đã kịp nhận thức , hắn bám vào một cành to khác , lộn người , chỉ thoắt cái đã lại đứng vững vàng trên nhánh cây khác .

Chăm chú quan sát xung quanh , Sau đó lại nhìn về phía bàn tay đang vô thức nắm chặt.

Hắn từ từ mở ra bàn tay mình , 2 tấm ảnh nhỏ bị vo lại , hơi nhăn một chút , vẫn nhìn rõ khuân mặt những người ở trong đó .

Đó là 2 tấm hình , 1 của hắn khi còn bé với cha mẹ ruột , cái thứ 2 là của hắn cùng cha mẹ nuôi đã già .

" Đây ......Đây ......."

Nhìn lấy không rời , Vương Hiên có chút nghẹ lại .

" Hờ HAhAhahaHahHahahaaaaa...........hahahahahahahah....................HAHAHAHAAHAAAAAA..."

Từng giọt lệ bắt đầu không tự chủ ứa ra .

Hắn ngửa đầu lên trời , cười như điên dại , bàn tay thì che lấy khuân mặt như muốn che đi những giọt nước mắt lăn dài xuống gò má .

Từng dòng hồi ức cứ như vậy mà hiện ra , như thể nó mới chỉ vừa sảy ra vào ngày hôm qua vậy .

Ở kiếp đầu tiên , Vương Hiên khi bắt đầu biết nhớ , hắn đã ở trong cô nhị viên , lớn lên cùng với rất nhiều đứa trẻ cũng giống như hắn .

Hắn không có cha mẹ , hay nói cách khác , hắn bị chính cha mẹ ruột bỏ rơi , họ bỏ hắn tại một con ngõ nhỏ sau một bệnh viện , nhưng sau đó , người dân biết được hắn qua tiếng khóc , cũng liền đưa đi cấp cứu , sau hơn 3 tiếng chịu đựng giá lạnh .

Rồi hắn lớn lên từng ngày trong cô nhi viện kia , hắn tính cách có chút quái đản , luôn thích lủi thủi 1 mình , nghĩ vu vơ nên cực kỳ ít bạn .

Cứ như vậy hắn lớn lên . 15 tuổi rời ra ngoài , Vừa làm vừa học , sau đó may mắn đỗ đại học , tiếp tục sống và làm việc như vậy , cho đến khi ra trường ,làm trong 1 công ty nhỏ .

Vào một ngày , hắn được đầu thai sang 1 thế giới khác . Hắn lần này vậy mà có cha mẹ . Không phải , mà là cha mẹ không bỏ hắn .

Trái lại với kiếp trước , Vương Hiên vui mừng cảm thụ lấy sự bao dung , ngọt ngào vô tận từ mẹ , tình Thương bao lao bát ngát của cha . Dù cho trong cái thân thể nhỏ nhoi kia là tâm hồn của một người trưởng thành .

Vào khoảng thời gian này , vẫn do tính cách quái đản , lại thêm là người mang theo chí nhớ kiếp trước . Hắn hoàn toàn khác biệt so với những đứa bé khác.

Hắn giống như một thiên tài , nhìn gì hiểu đó , không la không quấy , không nghịch ngợm . Bất quá , cha mẹ vẫn luôn luôn đùm bọc lấy hắn , luôn muốn giữ hắn bên người , bảo vệ hắn , để cho hắn sống 1 cuộc sống thật tươi đẹp , không nhiễm lấy bụi bặm trần gian .

Hắn còn nhớ câu nói của cha với hắn rằng

" Ta biết là con khác với những đứa trẻ ngoài kia , con không đòi hỏi , không quấy phá , không nghịch ngợm , lại rất chăm chỉ , ngoan ngoãn , biết tự lập . "

" Nhưng hãy để cho ta và mẹ của con , hoàn thành trách nhiệm của một người cha , một người mẹ , theo đúng cái cách của nó . Hãy để cho ta và mẹ con chăm sóc con nhiều hơn , yêu thương con nhiều hơn ."

" Ta có thể không vĩ đại như nhiều ông bố ngoài kia . Nhưng ta cùng mẹ con sẵn sàng làm tất cả để cho con hạnh phúc , làm mọi thứ để cho con được tốt hơn , con yêu à ."

Câu nói vang vọng trong tâm trí vương Hiên , kèm theo đó là những màu sắc tươi đẹp sau đó đến với hắn .

Nhưng cho đến 1 hôm , cha mẹ không còn đến đón hắn ở trường , hắn cứ ở đó , đợi họ tới , đợi họ tới , cho tến khi trời tối mịt , hắn mới tự đi bộ về nhà .

Về đến nhà , căn nhà không có ai cả , hắn cứ ngồi ở đó đợi , hắn mượn điện thoại để gọi nhưng không được .

Một người họ hàng chạy đến nhà , bất ngờ thông báo cho hắn , rằng cha mẹ đã qua đời do tai nạn nghề nghiệp . Một vụ nổ lớn ở trong phòng thí nghiệm của họ sảy ra . Họ

không còn nữa.

Vương Hiên như chết lặng , khung cảnh rực rỡ màu sắc trong lòng hắn vỡ toang , câu nói của cha lại vang vọng trong đầu hắn .

Hắn đứng đó , 2 hàng nước mắt chảy ra , Đúng với một đứa trẻ , hắn đã khóc . Khóc thật nhiều , và nhiều hơn khi không thể nhìn thấy cha mẹ khi bọn họ được mai táng . Con tim hắn rét lạnh , buốt như từng cây kim đâm xuyên .

Hắn được gửi vào cô nhi viện sau đó , do họ hàng cũng không ai nhận nuôi , họ nhìn Vương Hiên với con mắt sợ sệt , sợ phải nhận nuôi hắn , sợ thêm một gánh nặng .

Cứ như vậy , lại thêm 1 kiếp hắn vào cô nhi viện .

Mang theo nỗi đau , sống cô độc ở đó , Thi thoảng lại thấy được những đứa trẻ khác được người ta đến nhận nuôi .

Hắn lại mơ tưởng về một ngày nào đó , cha mẹ đột ngột xuất hiện và đưa hắn về nhà tiếp tục cuộc sống đầy hoa mỹ kia .

Rồi ngày này cuối cùng cũng đến , Nhưng là không phải cha mẹ ruột , mà là một đôi vợ chồng già , Cha mẹ nuôi .

Họ bước vào cô nhi viện , nhìn thấy vương Hiên đang lủi thủi đọc sách một mình , Vương Hiên cũng nhìn lại họ .

Cuối cùng là hắn được nhận nuôi . Ban đầu hắn chỉ nghĩ là bọn họ nhận hắn về nuôi để sau này còn có người hương hỏa . Nhưng tình thương cùng cách đối sử của họ với hắn khiến suy nghĩ này tan biến đi dần . Họ cho hắn biết , hắn không phải là một tên thiên sát cô tinh .

Vương Hiên dần chấp nhận họ cũng là cha mẹ mình .

Lại tiếp tục một đoạn thời gian . Vương Hiên tiếp tục lần lượt nhìn thấy sự ra đi của Cha mẹ nuôi . Bất quá , lần này hắn không khóc . Hắn hiểu , hắn hiểu sinh lão bệnh tử là điều không thể tránh khỏi .

Do đó hắn lại một mình cho đến tận bây giờ .

..........................................

( Mắt ta tự nhiêm zơm zớm khi viết , Ta tự nghĩ tự khóc a ..... Có khi nào , vào một ngày đẹp trời , Vương Hiên hắn xuất hiện , dùng cái đuôi của hắn , quấn cổ ta không nhỉ ? :))

Cầu yêu thích , cất tủ , cùng các góp ý đề cử cho em càng tốt , em cảm ơn . )