Quan Tuyết Đình còn nhớ rõ chuyện Nhậm Quân Minh nhìn chằm chằm Tống Bội, thấy lửa đã sém lông mày rồi mà hắn còn có tâm tư chú ý Tống Bội, cô ta liền tức đến dậm chân:
- Sao lúc nào anh cũng để ý cô ta vậy? Anh không còn yêu em nữa à?
- Em nói bậy gì đó?
Nhậm Tuấn Minh nhăn mày, liếc mắt nhìn Quan Tuyết Đình một cái, sau đó lại nhìn về phía Tống Bội, nghi hoặc nói:
- Anh chỉ cảm thấy, cô ấy giống như vẫn xoay vòng vòng tại chỗ, không bơi đi mà thôi.
Nghe Nhậm Quân Minh nói như vậy, Quan Tuyết Đình liếc mắt mấy cái cũng nhận ra, nhưng không suy nghĩ nhiều, ngược lại tỏ vẻ chán ghét.
- Xung quanh cô ta toàn là dê, hôi muốn chết! Sao cô ta không bơi ra xa hơn một chút, đúng là có vấn đề!
Nhậm Tuấn Minh cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng hiện thực không cho phép hắn suy nghĩ quá nhiều, chỉ có thể chuyên tâm đối phó với đám lưu manh trước mặt..
Ở dưới nước, Tống Bội lăn lộn một hồi, mặc dù thu hoạch thêm mấy con dê, nhưng không thể không nói, việc này đúng là không phải cho người làm.
Nếu chỉ bắt dê thôi thì không nói, quan trọng là phải chú ý tới đám người trên mặt đất, phối hợp diễn kịch, mới hơn mười phút mà cô đã kiệt sức,
Nhưng nhìn mười mấy con dê trong không gian, cô lại cảm thấy mọi thứ đều đáng giá!
Lại lăn lộn thêm một lát, cô bắt thêm mấy con, thấy gần một nửa số dê ở trong nước đã bị cô thu vào không gian, Tống Bội liền dừng lại vì sợ khiến người khác hoài nghi.
Cô ra hiệu về phía Thịnh Nam Châu.
Thịnh Nam Châu nhận được tín hiệu, lập tức chạy xe tải vào trong nước, đám lưu manh đều bị hắn lăn lộn phải trốn đông trốn tây, lúc này đã ngã hết trên mặt đất, mệt đến mức không đứng dậy nổi.
Cả hai nhân cơ hội ném năm con dê vào xe, nhảy lên xe, sau đó quay đầu bỏ chạy.
Ngay sau đó, một tên lưu manh lái xe đuổi theo phía sau xe tải.
- Đứng lại! Đứng lại cho lão tử!
Tống Bội liếc nhìn gương chiếu hậu, thấy bọn lưu manh vẫn đuổi theo không tha, liền lấy súng từ trong balo ra, nhoài người ra ngoài cửa sổ ô tô, nhắm vào vị trí ghế lái của xe phía sau, làm động tác bắn:
Rầm!!!
Tên lưu manh lập tức điên cuồng đánh tay lái để tránh, chiếc xe lao thẳng xuống mương rồi nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
Tống Bội cùng Thịnh Nam Châu lái xe về phía trước, chạy thêm nửa tiếng, sau khi chắc chắn đám người phía sau không đuổi kịp, bọn họ mới dừng lại .
- Có thể ẩn nấp ở nơi này, chúng ta xử lý đám dê luôn.
Thịnh Nam Châu quan sát địa hình rồi nói..
Tống Bội không có ý kiến, nhưng cô có vấn đề:
- Anh có nghe thấy tiếng gì hay không?
Thịnh Nam Châu cẩn thận lắng nghe, vừa định nói là không thấy gì thì lại nghe thấy bụng Tống Bội truyền ra tiếng ùng ục.
Biết cô đã đói bụng, Thịnh Nam Châu cũng mỉm cười.
Tống Bội không đói bụng mới lạ, đã sắp bốn giờ chiều rồi, chèo thuyền lại lăn lộn trong nước cũng cần thể lực.
Thịnh Nam Châu lấy bánh mì, lạp xưởng cùng sữa bò từ trong balo ra, cũng là hai phần, nhưng Tống Bội không thích đồ ăn nguội, cô trực tiếp từ trong ba lô lấy ra hộp cơm tự sôi cùng nước khoáng, cũng là hai phần.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, Thịnh Nam Châu cất bánh mì đi, để lại lạp xưởng và sữa bò.
Chờ cơm tự sôi xong, hai người nhanh chóng lấp đầy bụng, rồi nhảy xuống xe tốc chiến tốc thắng.
Nhưng năm con dê đâu có nhẹ nhàng như vậy, mặc dù Tống Bội bảo Thịnh Nam Châu làm trợ thủ, nhưng dù sao hắn cũng là đàn ông, sao có thể để phụ nữ xuất lực đâu?
Vì thế, Thịnh Nam Châu nhìn Tống Bội động thủ làm thịt một con, bốn con còn lại liền để hắn khai đao.
Tống Bội phụ trách thổi phồng hai chiếc thuyền cao su, sau đó đặt toàn bộ thịt dê đã xử lý lên lên trên, còn một con cuối cùng, Tống Bội liền nói muốn lên sườn núi cắt một ít cỏ, lát nữa dùng để trải lên thuyền cao su che thịt dê.
- Cẩn thận một chút, đừng đi xa.
Thịnh Nam Châu dặn dò.
Nam nữ phối hợp, làm không mệt.
Thời gian trôi đi rất nhanh, trong nháy mắt trời đã tối đen.
Trời tối, đồng nghĩa với việc nguy hiểm trên đường về sẽ tăng theo cấp số nhân.
Thịnh Nam Châu nhanh chóng chất con dê cuối cùng lên thuyền cao su, trong lúc Tống Bội đang trải cỏ hắn liền lái xe tải đến một bụi cây khuất rồi nhanh chóng quay trở về.
Hai người lập tức lên đường trở về không chút chậm trễ.
Lộ trình ban đầu chỉ kéo dài hai giờ rõ ràng đã bị kéo dài thêm một tiếng rưỡi để vào đến thành phố. Những ánh đèn bắt đầu rải rác xuất hiện trên các tòa nhà dân cư, không ngừng chiếu về phía thuyền cao su, nếu không phải Tống Bội trải kín cỏ dại lên thịt dê từ trước khi xuất phát, có lẽ đã có người lao xuống cướp đoạt.
Nhưng hai người không dám thả lỏng cảnh giác, một tay chèo thuyền, tay kia đã nắm chặt dao găm cùng dao phay, sẵn sàng ứng phó tình huống khẩn cấp có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Cứ như vậy, hai người từ từ chèo thuyền trên mặt nước thêm một tiếng rưỡi nữa, cuối cùng cũng an toàn trở về tiểu khu.
Tống Bội nhảy vào cửa sổ trước, Thịnh Nam Châu đưa từng miếng thịt dê vào cửa sổ, nhưng làm như vậy, đã khiến thịt dê bị lộ ra ngoài.
Có người đã lén đi theo hai người lẻn vào tòa nhà, nhìn thấy thứ hai người mang về là thịt, hai mắt lập tức sáng lên, hắn rút dao lao tới, may mắn Thịnh Nam Châu đã có phòng bị từ trước, phóng một con dao găm qua, chuẩn xác cắm vào hốc mắt của đối phương.
- A!!!
Tiếng kêu thảm thiết đầy thê lương trong nháy mắt đã hấp dẫn rất nhiều cư dân nhìn qua, những chùm tia sáng đèn pin vốn đang rải rác chung quanh đột nhiên đồng loạt chiếu về hướng này.
Tống Bội thấy không ổn, lập tức nhảy ra ngoài cửa sổ, dùng cỏ che kín những miếng thịt!
Trên thuyền đối phương còn có hai người đàn ông cường tráng, thấy đồng bạn bị thương, không những không rút lui mà còn chèo thuyền lại gần.
Sau mạt thế, càng ngày nhân tính lại càng biến mất.
Chỉ trong vài ngày, đã có người sẵn sàng liều mạng chỉ vì một miếng ăn.
Hai người đàn ông kia tưởng rằng trong tay Thịnh Nam Châu không có vũ khí nên muốn tấn công tới, rèn sắt khi còn nóng, không nghĩ tới Thịnh Nam Châu lại duỗi tay lấy từ trong ba lô ra một con dao găm, nhắm ngay thuyền của đối phương rồi ném tới..
Lần này người đàn ông né được, dao găm cắt qua vai đối phương.
- Ya-ya! Lão tử không tin mày còn có thể lấy ra một cái khác?
Người đàn ông trừng mắt, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Lại không nghĩ tới, giây tiếp theo Thịnh Nam Chu lại lấy ra một con dao găm, như muốn đè bẹp sự tự tin của người đàn ông, đồng thời cũng lấy tay kia ra một con, lần này hai tay cầm dao.
- Chết tiệt! Có thật sao?
Người đàn ông tức giận chửi má nó, lúc này hắn đứng tại chỗ không dám bước tới nữa.
Nhưng Thịnh Nam Châu lại không định buông tha cho hắn ta, vừa lúc nộ khí nhận được từ đám lưu manh hồi trưa chưa kịp xả ra ngoài, mà nơi trút giận lại tự đưa tới cửa, sao hắn có thể từ chối.
Thịnh Nam Châu dùng dao găm giải quyết từng người một, cuối cùng chỉ còn lại người bị đâm trúng hốc mắt đang muốn chạy trốn, Tống Bội ném dao phay qua, xử lý xong.
Thủ pháp dứt khoát lưu loát như thế, khiến những hộ gia đình đang xem diễn phải sợ hãi tới mức lập tức tắt đèn pin, trong lòng mặc niệm: Bọn họ không nhìn thấy cái gì, bọn họ mù.
Tống Bội thấy những người thông minh như vậy, lập tức cùng Thịnh Nam Châu làm việc khuân vác, cuối cùng cũng chuyển xong toàn bộ thịt dê về lầu 21.
Bởi vì phải khuân vác tới tới lui lui từng chuyến, lại không đóng gói vào túi, nên đã để lại vô số vết máu ở ngoài hành lang.
Sau khi một đêm, máu đã bốc hơi, tất cả mùi tanh nồng đều biến mất, thế cho nên ngày hôm sau khi người trong tòa nhà nhìn thấy những vết máu trên hành lang, liền nghĩ đến phương pháp giết người sắc bén tối qua.
Trong nháy mắt một truyền mười mười truyền trăm, cuối cùng lại thành lời đồn rằng người ở lầu 21 đã đói đến mức phải ăn người.