Ba ngày sau Tống Bội mới nghe thấy lời đồn này, khóe miệng lập tức giật giật, nhưng dù là ăn thịt dê hay người đối với cô đều không quan trọng, chỉ cần đạt được hiệu quả răn đe là được.
Sau khi nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau Tống Bội đã đầy máu sống lại, cô đi tìm hàng xóm đẹp trai, hôm nay định làm một vụ lớn!
Phía bắc thành phố có một trạm khí hoá lỏng, có thể mua hàng 0 đồng!
Tiểu Lang thấy Tống Bội đến, còn nhiệt tình hơn Thịnh Nam Châu nhiều, nó không ngừng rầm rì vây quanh Tống Bội.
Mấy ngày nay Tống Bội và Thịnh Nam Châu đều ra ngoài, nhốt nó ở trong nhà một mình, thực sự khiến nó buồn bực muốn hỏng rồi.
Tống Bội lập tức sờ sờ đầu chó, an ủi:
- Ngoan ngoãn ở trong nhà chờ, buổi tối mang đồ ngon về cho nhóc.
“Gâu ~”
Đôi mắt Tiểu Lang lập tức sáng lên.
Khí đốt bên trong tòa nhà đã ngừng hoạt động từ ba ngày trước, đây là vật tư không thể thiếu trong cuộc sống, cho dù là nấu ăn đốt lửa đều cần dùng đến, tất nhiên Thịnh Nam Châu sẽ không từ chối.
Thế là cả hai lại lên đường ngay lập tức.
Hai người vừa mới ngồi lên thuyền cao su, đã được nghênh đón một đợt ánh mắt như hổ rình mồi, nhưng có mấy lần uy hiếp trước đó, không ai dám xông lên chịu chết.
Xúi quẩy chính là, Tống Bội vừa ngẩng đầu đã đụng phải Tống dịch.
Không biết Tống dịch lấy thuyền từ đâu ra, đang dọn hành lý từ cửa sổ xuống thuyền, thấy Tống Bội đi tới cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, không thèm phản ứng.
Tống Bội cũng không thèm để ý tới cô ta, vội vàng cùng Thịnh Nam Châu ra khỏi tiểu khu, sau khi đi được khoảng mười phút, Tống Bội chợt quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, thấy một chiếc thuyền đột nhiên dừng lại, cô nhẹ giọng nói với Thịnh Nam Châu:
- Phía sau có một cái đuôi.
Không biết đi theo từ khi nào, nhưng 90% là người trong tiểu khu.
Tống Bội đã sớm đoán được cảnh tượng này, cô và Thịnh Nam Châu ra ra vào vào mấy ngày liên tục, mỗi lần đều là thắng lợi trở về, chắc chắn sẽ khiến người ta mơ ước, bọn họ không dám xông lên đánh cướp của hai người, nhưng nhất định sẽ muốn theo sau để làm ngư ông thủ lợi.
Nhưng tiện nghi của Tống Bội dễ chiếm như vậy sao?
Thịnh Nam Châu trực tiếp trực tiếp lấy từ trong balo ra hai con dao găm:
- Giao cho tôi.
Tống Bội thấy hắn lại lấy ra hai con dao găm, cô liền nghĩ trước kia hắn vẫn luôn sử dụng một con, chẳng lẽ tối hôm qua giả bộ ngầu lòi quá sảng, cho nên sau này sẽ theo con đường dùng hai dao sao?
Cô có chút buồn cười ấn cánh tay hắn xuống:
- Đối phó với loại người này, không cần lãng phí dao găm, đi theo tôi.
Thịnh Nam Châu cất dao găm đi, hai người tiếp tục chèo thuyền về phía trước, giống như không biết phía sau có người theo đuôi.
Chèo thêm mười phút nữa, Tống Bội nhìn thấy phía trước có một khu dân cư đang được xây dựng, cô đã nghe nói về tiểu khu này, là phòng đặt trước, nếu không phải Thiên tai tới, có thể giữa năm sau là được bàn giao.
Đáng tiếc, những chủ nhà thanh toán tiền trước kia, đã được định sẵn là không đợi kịp.
Nhận thấy nơi nơi ít người nhất, Tống Bội chỉ đường, để bảo Thịnh Nam Châu chèo thuyền cao rẽ sang bên trái.
Thịnh Nam Châu nghe theo hiệu lệnh chèo thuyền tiến về phía trước, nhưng đột nhiên hắn phát hiện phía dưới thân thuyền cao su giống như mất khống chế, hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước, mặc dù mặt nước chỉ có dao động rất nhỏ, nhưng theo bản năng hắn vẫn cảm nhận được nguy hiểm.
- Không ổn! Phía dưới có thể có xoáy nước.
Tống Bội giật mình nhìn về phía trước, dao động trên mặt nước bắt đầu tăng lên. Nhận ra phán đoán của Thịnh Nam Châu có thể là sự thật, cô lập tức liều mạng chèo thuyền trở về.
Nếu thật là xoáy nước thì tuyệt đối không có chỗ cho sự bất cẩn.
Thứ này có thể lớn hoặc nhỏ, mặc dù dao động trên mặt nước không lớn, nhưng có thể dưới nước đã hình thành một xoáy nước, trước đó cô đã nhìn thấy trên TV chiếu hình ảnh của một xoáy nước ở Ấn Độ Dương, xoáy nước nuốt chửng được một hòn đảo nhỏ, chứ đừng nói đến chiếc thuyền cao su nhỏ này của bọn họ?
Hai người chèo không ngừng nghỉ, nhưng lực hút của dòng xoáy quá mạnh, không những không thoát ra được mà còn hút bọn họ vào sâu hơn.
Chỉ trong chốc lát, đám người đi theo phía sau đã tới gần, bọn họ bình tĩnh dừng lại cách đó 10 mét, ở phía xa nhìn hai người gặp nạn.
Lúc Tống Bội ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy đối phương cởi mặt nạ bảo hộ ra, để lộ gương mặt quen thuộc chính là Trần Bang Nguyên mà cô mới gặp ngày hôm qua!
Thấy hắn ta không chết trong tay đám lưu manh, Tống Bội nhăn mày, chợt nghĩ đến ánh mắt Tống dịch nhìn cô lúc sáng, cô biết có thể Tống dịch đã bán tung tích của cô cho Trần Bang Nguyên.
Trong mắt Tống Bội lóe lên sát ý, cô hối hận vì buổi sáng không chạy tới cho Tống dịch một dao, nhưng không sao, chờ trở về bổ bù cũng không muộn.
Quan trọng nhất lúc này là phải nhanh chóng thoát khỏi khốn cảnh trước mắt, bỗng nhiên Tống Bội nghĩ đến sợi dây thoát hiểm mà Thịnh Nam Châu đưa cô lúc ở cửa hàng vật tư quân dụng, cô lập tức nói với Thịnh Nam Châu:
- Anh kiên trì một chút, tôi lấy dây thừng.
Nhìn thấy Thịnh Nam Châu gật đầu, Tống Bội nhanh chóng thò tay vào ba lô, lấy sợi dây thoát hiểm từ không gian ra, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu tìm kiếm một vị trí có thể móc vào, rất nhanh cô đã tìm được một cái cây lớn, lập tức dùng sức ném sợi dây qua.
Phịch một tiếng, chiếc móc câu mắc vào cành cây, sợi dây trong tay Tống Bội nhanh chóng căng ra, thuyền cao su dưới chân cũng di chuyển ra bên ngoài từng chút từng chút một.
Hai giây sau, Tống Bội chợt nghe thấy một tiếng phịch vang lên từ phía sau, quay đầu mới phát hiện Thịnh Nam Châu cũng lấy ra một sợi dây thừng móc vào mép nóc ban công của một tòa dân cư cách đó không xa.
Hai người siết chặt sợi dây trong tay, phối hợp cùng nhau, cuối cùng cũng từ từ thoát khỏi vòng xoáy.
Trần Bang Nguyên đứng phía xa cũng nhìn thấy cảnh tượng này, vừa rồi hắn nhìn thấy hai người gặp nguy hiểm nên không dám tới gần, nhưng bây giờ nhìn thấy Tống Bội sắp thoát hiểm, hắn nhanh chóng quyết định, chỉ vào dây thừng của Tống Bội mà nói:
- Chúng ta đi cắt đứt dây thừng, đẩy bọn họ vào xoáy nước.
Đám đàn em trên thuyền nghe lệnh, nhanh chóng chèo thuyền lao tới.
Tống Bội nhìn ra ý đồ của mấy người đó, cô phi một con dao găm cắm phập vào đùi Trần Bang Nguyên, liền nghe thấy hắn hét thảm một tiếng:
A!!!
Tống Bội rèn sắt khi còn nóng, lại rút dao găm ra:
- Còn ai dám tới đây, chỗ cắm lần này chính là đầu người đó.
Rất tốt, uy hiếp có tác dụng!
Mấy người này đều là mấy tên thiếu gia nhà giàu, ngày thường hay chơi với Trần Bang Nguyên, không giống những tên lưu manh đã lăn lộn xã hội ngày hôm qua, chỉ một cái uy hiếp nho nhỏ,đã khiến bọn họ lùi bước.
Tống Bội cùng Thịnh Nam Châu nhân lúc bọn họ do dự, cuối cùng đã thoát khỏi vòng xoáy.
Việc đầu tiên Tống Bội làm sau khi thoát khỏi nguy hiểm chính là đi tới tính sổ!
Ha, dám tính kế trên đầu cô!
Cô muốn chỉnh chết tên nhãi con Trần Bang Nguyên này.
Trần Bang Nguyên vừa thấy Tống Bội hung hăng muốn xông tới, liền sợ tới mức vội vàng gọi đám đàn em:
- Chạy mau! Chèo thuyền nhanh lên!
Đám đàn em phản ứng lại, lập tức liều mạng chèo thuyền.
Tống Bội ở phía sau cũng liều mạng chèo, hai bên ngươi chạy ta đuổi, được khoảng năm phút, bỗng nhiên Trần Bang Nguyên bừng tỉnh:
- Dừng lại!
Đám đàn em liền ngừng động tác tay, nhưng có chút khó hiểu:
- Trần thiếu, sao lại dừng?
Trần Bang Nguyên vỗ đầu đối phương một cái:
- Có phải mày ngu hay không? Chúng ta có sáu người, vì sao phải sợ hai người bọn họ? Sao chúng ta phải chạy trốn?
Năm người còn lại đều anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, bọn họ cũng bối rối:
- Đúng vậy! Vì sao chúng ta phải chạy trốn?
Trần Bang Nguyên bực bội, lập tức tát hắn ta một cái nữa.
- Còn thất thần làm gì? Quay lại đuổi theo bọn họ mau.