Chương 37: Cô đánh giá tôi quá cao rồi.

- Ồ ~ ồ ~

Mấy chiếc xe tải chở một đám đàn ông có bộ dáng lưu manh, còn chưa tới gần đã bắt đầu la hét vung áo khoác trên xe tải.

Nhận ra người tới không có ý tốt, Tống Bội cùng Thịnh Nam Châu liếc mắt nhìn nhau.

Đám người Nhậm Quân Minh cũng nhìn về phía mấy chiếc xe tải đang tới gần, Quan Tuyết Đình sợ tới mức ôm sát cánh tay Nhậm Quân Minh, vẻ mặt sợ hãi.

Rất nhanh, mấy chiếc xe tải đã đến trước mặt, những người đàn ông lần lượt nhảy ra khỏi xe tải, có tới hơn 13 người.

Đối phương vừa đi ra, đã lớn tiếng hét:

- Giao tất cả gia súc và cừu ra đây cho lão tử, hôm nay tất cả súc vật trong trang trại đều được anh em chúng lão tử thầu.

Nhậm Quân Minh nghe vậy lập tức không vui:

- Các người từ đâu tới? Cho dù muốn mua cũng phải theo nguyên tắc ai đến trước được trước!

Chủ nông trường chủ nhíu mày nhìn những người này, rõ ràng bọn họ không phải người tốt, ý thức được có lẽ đối phương không phải đến để mua bằng tiền mà là để cướp, sắc mặt ông ta liền ngưng trọng.

Đáng tiếc đám người Nhậm Quân Minh cùng Trương Trì và Trần Bang Nguyên đã quen diễu võ dương oai, không hiểu rõ đạo lý xem xét thời thế, lại còn la hét với đối phương:

- Muốn mua dê thì xếp hàng chờ đi!

- U a!

Thấy có người dám khiêu khích mình, tên trùm lưu mang vừa la hét lập tức nhướng mày:

- Các anh em, đừng thất thần, đã vài ngày chúng ta không giảng đạo lý với người khác rồi, còn không tới đây, dạy dỗ mấy đứa cháu trai này mấy nguyên tắc sống.

- Được!

Mấy người đàn ông lập tức chắp tay lại, dùng sức siết chặt nắm tay, vẻ mặt tà ác đi về phía bọn người Nhậm Quân Minh.

Quan Tuyết Đình sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, dư quang liếc thấy Tống Bội ở bên kia, lập tức buông cánh tay của Nhậm Quân Minh ra, quay người chạy về phía Tống Bội.

Không ngờ đúng lúc này, đột nhiên có một tên đàn em chỉ về phía Tống Bội và Thịnh Nam Châu, hét lên:

- Là bọn họ! Lão đại, hôm qua chính là hai người bọn họ cướp dầu của chúng ta!

- Cái gì? Là bọn họ!

Tên lưu manh cầm đầu trong nháy mắt đã chuyển lực chú ý đến chỗ Tống Bội.

Lúc này Tống Bội cũng nhận ra tên tiểu đệ này, ngày hôm qua vì lòng nhân từ mà nương tay không giết mấy người bọn họ đã để lại cho bản thân một mối nguy hiểm tiềm ẩn lớn như vậy, trong lòng cô liền buồn bực.

Quan Tuyết Đình chạy được nửa đường chợt phát hiện sát ý của bọn côn đồ đã chuyển sang người Tống Bội, cô ta lập tức xoay người chạy nhanh về phía Nhậm Quân Minh, nhìn ánh mắt nghi ngờ của hắn, cô ta lập tức nói:

- Em…… em muốn tìm bọn họ hỗ trợ.

Khi nói chuyện, 13 tên lưu manh đã vây quanh Tống Bội cùng Thịnh Nam Châu, một tên lưu manh gần mấy người Nhậm Quân Minh mở miệng hỏi:

- Các quen nhau à?

Quan Tuyết Đình lập tức xua tay:

- Không quen biết! Làm sao chúng tôi lại biết nhau? Chúng ta căn bản không biết nhau!

Công phu trở mặt không biết người này, quả thực tuyệt đỉnh!

Tống Bội thấy vừa rồi bốn người này còn không buông tha cho mình, bây giờ lại muốn chạy trốn, liền mỉm cười nói:

- Quan Tuyết Đình, Nhậm Quân Minh, Trương Trì, Trần Bang Nguyên, không phải các người vừa mới giảng đạo lý tình cảm bạn bè với tôi sao? Sao nhanh như vậy đã trở mặt không nhận người rồi? Hóa ra trong mắt mấy người, tình cảm bạn bè chính là thấy chết mà không cứu, tai vạ đến thì từng người bay đi?

Những lời này không chỉ nói rõ họ biết nhau mà còn tát thẳng vào mặt những người kia.

Quan Tuyết Đình thấy không ổn, lập tức nói vào tai Nhậm Quân Minh.

- Nhân lúc những người này chưa kịp phản ứng, chúng ta mau chạy đi, phải tránh cái thiệt trước mắt!

Không giống như Nhậm Quân Minh từ nhỏ đã là đại thiếu gia, đi đến đâu cũng đều được người khác vây quanh nịnh bợ, hoàn toàn không biết lấy nhiều bắt nạt ít là thứ gì, Quan Tuyết Đình xuất thân từ tầng lớp bình thường, hiển nhiên càng hiểu rõ những gì gọi là kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.

Ngay lúc Nhậm Quân Minh cảm thấy Quan Tuyết Đình nói có lý, muốn xoay người bỏ chạy, Tống Bội đột nhiên chỉ vào mấy người bọn họ, hét lớn:

- Chạy mau! Chạy đi tìm người giúp đỡ.

Trong phút chốc, sự chú ý của bọn côn đồ đã chuyển sang đám người Nhậm Quân Minh, vừa thấy bốn người này muốn đi tìm sự giúp đỡ, chúng lập tức lao tới bao vây bọn họ.

Quan Tuyết Đình mài rách môi, liều mạng giải thích, nhưng đám lưu manh đã gom bọn họ và Tống Bội thành một đám, nói gì cũng không để cho bốn người rời đi.

Quan Tuyết Đình tức giận mắng Tống Bội:

- Tống Bội, cô hại người khác như vậy không sợ gặp ác mộng sao?

Tống Bội cười nhạo:

- Cô làm nhiều chuyện ác như vậy mà còn không sợ, thì tôi sợ cái gì? Tôi là người thích mang thù, người chọc tôi không vui, tôi cũng không thèm cãi nhau, tôi sẽ học Phan Kim Liên, không thích liền ( độc ) chết.

- Cô…

Quan Tuyết Đình tức giận muốn nổ phổi, cuối cùng chỉ có thể nghẹn ra một câu:

- Tôi chưa bao giờ thấy người nào đáng ghét như cô!

Tống Bội cười càng vui vẻ:

- Chán ghét tôi sao, mời cô tự tìm nguyên nhân trên người mình, bằng không vì sao nhiều người thích tôi như vậy, mà chỉ có cô chán ghét tôi? Chắc chắn là cô không đúng!

- Cô……

Thấy hai người tranh cãi cả nửa ngày, đám lưu manh bị ồn ào đến phiền, lập tức hét lớn:

- Câm miệng! Không được làm ồn.!

Sau khi cả hai ngừng tranh cãi, tên lưu manh đầu lĩnh trực tiếp ra lệnh:

- Trói bọn họ lại trước, chờ chúng ta lấy đám dê xong, liền xử lý bọn họ.

Vừa nghe thấy bọn họ muốn cướp dê, chủ nông trường lập tức tiến lên cầu xin, ngăn cản hắn.

Tống Bội nhân lúc lực chú ý bị dời đi, ghé vào tai Thịnh Nam Chu hỏi:

- Một mình anh có thể đánh được 13 tên không?

Thịnh Nam Châu nhìn cô, có chút không thể tin tưởng:

- Cô đánh giá tôi quá cao rồi.

Được rồi, là do ý nghĩ của Tống Bội quá kỳ quái.

Vì vậy cô quyết định lấy lui làm tiến:

- Nếu chỉ kéo dài thời gian thì sao?

Lần này Thịnh Nam Châu không làm cô thất vọng,

- Cái này thì có thể, nhưng thời gian không dài, nhiều nhất chỉ có ba đến năm phút.

Tống Bội nhanh chóng quét mắt nhìn thoáng qua tình hình trước mặt, đối diện là 13 tên lưu manh, bên trái là đàn dê, có một chiếc xe tải ở bên phải khoảng 300 mét, phía sau đám lưu manh khoảng 50 mét.

Đôi mắt cô chợt sáng lên, lập tức ghé sát vào tai Thịnh Nam Châu:

- Như vậy, anh đi lái xe……

Đột nhiên có một tên lưu manh chú ý tới Tống Bội cùng Thịnh Nam Châu đang châu đầu ghé tai, lập tức hét lớn:

- Hai người đang thì thầm cái gì đấy?

Tống Bội ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, đột nhiên hét lớn một tiếng:

- Chạy!

Giọng nói vang lên trong nháy mắt Tống Bội đã chạy về phía trước, Thịnh Nam Châu nhanh chóng chạy tới chỗ chiếc xe tải.

Bởi vì sự việc xảy ra đột ngột nên khi đám lưu manh kịp phản ứng, Thịnh Nam Châu đã ngồi trên xe tải, đám lưu manh căn bản không nghĩ tới có người dám cướp xe, cho nên chìa khóa cũng không rút.

Thịnh Nam Châu đạp chân ga, cho xe tải chạy về phía trước.

Đám lưu manh cho rằng hắn muốn lái xe đâm mình, liền sợ tới mức chạy tán loạn, giây tiếp theo lại phát hiện Thịnh Nam Châu đã lái xe lao vào chuồng dê khiến đàn dê hoảng sợ bỏ chạy khắp nơi.

Không ít dê chạy lao về phía trước, Tống Bội thấy một màn như vậy, cô lập tức lao xuống nước, khi nhìn thấy một con dê đang xuống nước, cô liền tóm chân con dê kéo xuống dưới nước, sau khi dê chìm xuống nước, liền nhanh chóng thu vào không gian.

Sau đó cô tiếp tục thu hoạch từng con một, tóm lấy một con kéo xuống nước, rồi thu vào không gian, chưa đầy năm phút cô đã thu được bảy tám con.

Nhậm Quân Minh nhìn Tống Bội ngụp lặn trong nước, cau mày nhìn Quan Tuyết Đình:

- Tống Bội có biết bơi không?