Nói xong, Trần Bang Nguyên ngẩng đầu nhìn Tống Bội, nhẹ giọng nói:
- Tống Bội, cho dù cô học tốt cũng đừng vểnh mũi quá cao, dù sao chúng ta cũng là bạn cùng lớp, nháo lớn sẽ không có lợi cho ai cả, hơn nữa cô còn là nữ sinh, không thể ôn nhu hiểu chuyện một chút giống Tuyết Đình sao?
Tống Bội hỏi ngược lại:
- Hiểu chuyện trong miệng anh chính là khiến bản thân tôi ủy khuất để các người vui vẻ phải không?
Trần Bang Nguyên cau mày, sau đó lại nghe thấy Tống Bội nói:
- Ngượng ngùng, người như tôi chỉ biết nhịn nhất thời sẽ bị nhồi máu cơ tim, lui một bước nhũ tuyến tăng sinh.
- Cô…
Trần Bang Nguyên bị mấy lời của Tống Bội làm cho tức giận đến mức không nói nên lời, hắn cho rằng mình chỉ có ý tốt, đáng tiếc Tống Bội không những không coi trọng, còn dựng gai toàn thân, quả thực không giống một nữ sinh.
- Được rồi! Đừng tranh cãi nữa!
Nhậm Quân Minh nghe bọn họ cãi nhau đến đau đầu, nhưng nghĩ đến ngọn nguồn của chuyện này, hắn không khỏi liếc nhìn Tống Bội, trước đó hắn chưa bao giờ nghĩ tới cô lại sắc bén như vậy, nhưng từ khi cô dám đe dọa hắn, còn lái siêu xe của hắn đi, khiến mấy ngày này trong đầu Nhậm Quân Minh chỉ nghĩ đến bộ dáng kiêu ngạo của Tống Bội.
Hắn cũng không mình bị làm sao nữa, giống như bị quỷ ám vậy.
Lúc này chính mắt nhìn thấy Tống Bội đứng ở trước mặt mình, tuy cô không mặc không loại váy bó sát để lộ dáng người thướt tha như Quan Tuyết Đình, nhưng khuôn mặt nhỏ thanh tú giống như đang phát sáng, rất sinh động.
Quan Tuyết Đình nghiêng đầu, thấy Nhậm Quân Minh nhìn chằm chằm Tống Bội, chuông cảnh báo trong lòng lập tức lêu vang!
Cô ta hiểu rất rõ bản tính của đàn ông, thấy Nhậm Quân Minh có được mình rồi liền không còn quý trọng, giờ lại còn muốn nối lại tình xưa với Tống Bội sao? Cô ta lập tức giữ chặt một cánh tay của Nhậm Quân Minh, nũng nịu nói:
- Quân Minh, không phải anh nói muốn tới mua dê về ăn dê nướng nguyên con sao? Chúng ta đừng lãng phí thời gian ở đây nữa, mau đi mua dê đi, người ta đói bụng rồi.
Nhậm Quân Minh hoàn hồn, nhìn khuôn mặt trang điểm tinh xảo của Quan Tuyết Đình, trong nháy mắt khiến hắn nhận ra bản thân quả thực bị điên rồi, lập tức duỗi tay chỉ tên chó mặt xệ số 2 của mình:
- Đi mua dê đi.
Bốn người đi về phía chuồng cừu, Quan Tuyết Đình chợt nghĩ tới điều gì đó buông tay Nhậm Quân Minh ra:
- Bên kia quá bẩn, em mang giày cao gót không tiện, không đi cùng mọi người nữa, em ở đây nói chuyện với Tống Bội một lát.
Tống Bội nghe vậy lập tức nói:
- Tôi và cô không có gì để nói.
Nhưng Quan Tuyết Đình lại mặt dày mày dạn ở lại, lúc này Nhậm Quân Minh không có ở đây, cô ta lập tức thay đổi sắc mặt, nói:
- Tống Bội, ngươi có biết vì sao ngay từ đầu tôi đã muốn ở chung ký túc xá với cô không?
Tống Bội giương mắt, nhớ tới nhớ tới khai giảng đầu năm nhất, Quan Tuyết Đình dựa vào vẻ bề ngoài ưu tú của cô ta, lúc ấy có rất nhiều nữ sinh hâm mộ muốn kết bạn với cô ta, nhưng cô lại người đầu tiên mà cô ta tới bắt chuyện, rất nhiều nữ sinh muốn ở chung ký túc xá với cô ta, nhưng cô ta lại tới nói với Tống Bội rằng muốn ở chung ký túc xá với cô.
Lúc ấy Tống Bội cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy cô ta muốn kết bạn với mình, nhưng hiện tại xem ra còn có nguyên nhân khác?
Quả nhiên, câu nói tiếp theo của Quan Tuyết Đình đó là:
- Lương Viêm, cô còn nhớ không?
Lương Viêm, đã từng là đàn anh năm ba của bọn họ, là chủ tịch hội sinh viên, hắn xuất sắc cả về đạo đức lẫn học tập, nhưng vì thất bại trong việc tình cảm với Quan Tuyết Đình, nên tinh thần có vấn đề, nhảy từ nóc tòa nhà giảng dạy xuống, dù được cứu sống, nhưng lại bị gãy cột sống thắt lưng và phải ngồi xe lăn suốt đời.
Bởi vì chuyện này, cộng thêm tinh thần có vấn đề, Lương Viêm đã thôi học, cũng ra nước ngoài điều trị.
Lúc này đột nhiên nghe thấy Quan Tuyết Đình nhắc tới người này, Tống Bội liền nhíu mày:
- Cô muốn nói cái gì?
- Xem ra cô không nhớ rõ, vậy để tôi giúp cô nhớ lại, lúc ấy chúng ta là sinh viên năm nhất mới vào trường, đàn anh tiếp đón sinh viên nhập học ở cổng trường, Lương Viêm đã giúp cô lấy hành lý lại đi báo danh, đăng ký ký túc xá, đúng không?
Quan Tuyết Đình khoanh tay trước ngực:
- Sau đó, ở trong trường học cô còn ngẫu nhiên gặp được Lương Viêm vài lần, thậm chí hắn còn mời cô cùng đi ăn cơm. Chẳng lẽ cô không nhận ra là hắn thích cô sao? Hơn nữa, hắn còn nhất kiến chung tình với cô ngay từ ngày nhập học của sinh viên năm nhất đó, những lần gặp gỡ sau đó cũng là do hắn cố tình lên kế hoạch.
- Ý của cô muốn nói, Lương Viêm rơi vào kết cục như vậy là do tôi?
Tống Bội chỉ cảm thấy đầu óc Quan Tuyết Đình có vấn đề.
Lại không nghĩ tới, cô ta lại gật đầu thừa nhận thật:
- Nói như vậy cũng không sai, dù sao thì nếu không phải tôi phát hiện ra hắn thích cô, tôi cũng sẽ không vội vàng ra tay như vậy, kết quả lại phát hiện nhà hắn đã nghèo, lại có một người ba bị liệt nằm trên giường, người như vậy còn muốn làm cóc ghẻ ăn thịt thiên nga sao? Quả thực buồn cười!
Tống Bội lười phải nghe người phụ nữ điên này nói nhảm, liền xoay người rời đi.
Quan Tuyết Đình lại nắm chặt cánh tay cô, dùng đôi mắt gắn lông mi giả nhìn cô chằm chằm:
- Từ lúc tôi đến trường học, mọi người đều bàn tán về cái tên của cô, bọn họ nói rằng Trạng Nguyên tỉnh vừa ra lò là người tên Tống Bội, đi đến đâu cũng đều nghe thấy tên của cô ở bên tai, cô biết cô khiến tôi phiền đến đến mức nào không? Học bá phải không? Vậy tôi phải đạp cô xuống dưới chân! Bao gồm cả Nhậm Quân Minh cũng là tôi nói với hắn, chỉ cần theo đuổi được cô, tôi sẽ đồng ý ở bên cạnh hắn, kết quả tên ngốc kia liền theo đuổi thật.
đột nhiên cười lớn, cười giống như cành cây run rẩy:
- Ha ha ha, không ngờ cô lại đồng ý.
Tống Bội nhìn chằm chằm cô ta, nhìn chằm chằm được vài giây thì đột nhiên nở nụ cười.
Cô vừa cười, Quan Tuyết Đình lập tức ngừng cười, nhìn chằm chằm cô hỏi:
- Cô cười cái gì?
Tống Bội cười đến chảy nước mắt, sau đó chậm rãi nói:
- Đồ ăn rác rưởi cũng ngon sao, cặn bã cũng rất quyến rũ, cô kiêu ngạo cái gì? Thứ tôi khinh thường mà cô vẫn mê muội.
Cho dù là Lương Viêm hay là Nhậm Quân Minh, ngay từ đầu cô đã biết bọn họ có tình cảm với mình, chuyện Tống Bội trả lại quà của Lương Viêm, cũng là vì giữ mặt mũi cho hắn cho nên cô không nói cho ai biết. Còn người sau, tuy Tống Bội đã mắc câu thật, nhưng tuổi trẻ ai mà không yêu phải mấy tên cặn bã?? Quan trọng là có người chỉ là một thời gian, mà có một số người lại là cả đời.
Tống Bội mỉm cười ghé sát vào tai Quan Tuyết Đình, Tống Bội cao 171, không đi giày cao gót, nhưng vẫn cao hơn Quan Tuyết Đình đang đi giày cao gót mà chỉ cao 1 mét 63, cộng thêm tràng khí cường đại trên người cô lúc này, trực tiếp áp lên khiến Quan Tuyết Đình không thở nổi.
- Vậy cô có biết, trước khi ở bên cô, Nhậm Quân Minh đã lăn giường với hàng trăm cô người mẫu nhỏ, công chúa nhỏ, nữ sinh khóa dưới không? Cái thứ bẩn thỉu kia của hắn ra vào thân thể cô, mà cô còn cảm thấy thoải mái?
Tống Bội nhanh chóng đứng thẳng, nhìn Quan Tuyết Đình tức giận đến mức mặt xanh mét, cười nói:
- Cũng đúng, dù sao cô không giống tôi, tôi có thói quen ở sạch, mà cô chuyên môn thích nhặt những thứ tôi không cần, đúng không?
- Tống Bội!
Đột nhiên Quan Tuyết Đình hét lên một tiếng.
Nụ cười trên môi Tống Bội càng đậm, cô thong thả ung dung quay người đi tìm Thịnh Nam Châu, lúc này chủ nông trường đã đi tiếp đón đám người Nhậm Quân Minh, chỉ có một mình Thịnh Nam Châu đang đứng chờ.
Tống Bội nhìn ba con dê trên mặt đất, đột nhiên hỏi:
- Anh biết thịt dê không?
Có đám người Nhậm Quân Minh ở đây, chắc chắn sẽ chậm trễ rất nhiều thời gian, Tống Bội không muốn ở chỗ này ở quá lâu, tránh đêm dài lắm mộng.
Thịnh Nam Châu nhìn ra tâm tư của cô, nói:
- Tuy chưa từng thịt dê, nhưng có thể thử.
- Vậy đừng tốn công, anh hỗ trợ tôi, để tôi làm.
Đời trước Tống Bội từng có kinh nghiệm thịt dê, cô móc từ trong túi ra một con dao nhỏ, chuẩn bị động thủ, chợt có tiếng xe ô tô từ xa truyền đến.
Vừa ngẩng đầu liền thấy có mấy chiếc xe đang đi tới.