Chương 7: Nguy cơ

Hàn Phong gật đầu, bước qua cánh cửa vỡ vụn, tiến vào trong phòng bảo vệ.

Hai người Phương Tường, Liễu Huyên cũng theo đó tiến vào.

Trong phòng vẫn còn nguyên cái xác bị gặm cắn một nửa, thân thể cái xác đã chuyển qua màu tím đen, giống như chết được 10 hôm rồi.

- Hử? Tại sao lại không biến thành thây ma? Ở đây có quy luật gì? Chẳng lẽ nếu thân thể bị ăn nhiều quá thì sẽ không tỉnh lại làm xác sống được, hoặc bị ăn càng nhiều thì càng mất nhiều thời gian thây ma hoá?

Hàn Phong nhìn cái xác không thấy hiện lên thông tin thông báo thì nhíu mày khó hiểu. Bất quá hắn tạm thời mặc kệ, dựa theo lời Phương Tường nói mà lục tìm thử một phen.

- Đây rồi.

Sau một hồi tìm kiếm, hắn quả nhiên lôi từ dưới hộc tủ ra một khẩu súng k54 cùng một túi nhỏ chứa đạn, thậm chí có cả bao da đựng súng.

Phương Tường cùng Liễu Huyên nhìn thấy cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm. Bọn hắn cảm giác súng đạn rất có sức bảo hộ.

Hàn Phong trước đây đã từng tham gia nghĩa vụ quân sự, tất nhiên không quá xa lạ gì với thứ đồ chơi này. Hắn đem 8 viên đạn nhét vào hộp tiếp đạn, sau đó khoá chốt an toàn lại, nhét vào bao da, đeo vào cạp quần.

Phương Tường nhìn cảnh này không khỏi đau lòng, lão muốn nói lại thôi, rốt cuộc chỉ có thể thở dài.

Hàn Phong nhìn quanh một hồi, thấy trên vách tường có 2 cái màn hình, chính là chiếu cảnh 2 phòng nhân viên, bên trên là hình ảnh xác chết la liệt, hắn bèn hỏi.

- Phương tổng, có camera tại cầu thang bộ không?

Phương Tường nhanh chóng bỏ qua tiếc nuối, lập tức đáp:

- Có chứ, để tôi xem thử.

Lão tiến lên mấy bước, nhìn sơ qua cái xác trên bàn, cố nén cảm giác ghê tởm mà móc từ trong túi quần xác chết ra một cái điều khiển, một chùm chìa khoá. Lại dùng điều khiển kia bấm mấy cái, hình ảnh camera lập tức thay đổi.

Lão vừa tìm kiếm vừa nói:

- Có tổng cộng 6 cái camera, cũng may là loại kết nối nội bộ qua dây cáp, nếu là kết nối wifi, đoán chừng hiện tại không có tín hiệu.

Hàn Phong gật đầu, nhìn tới hình ảnh camera cầu thang bộ.

Nơi đó có hai thây ma đang quỳ dưới đất gặm cắn một xác chết, về phần tại tầng 2 cùng tầng một có gì, hắn cũng không biết.

Hắn lại trầm ngâm hỏi:

- Phương tổng, từ cầu thang bộ tới ô tô tải có xa không?

Phương Tường cẩn thận nghĩ lại rồi đáp:

- Theo lý thì hôm nay không ai sử dụng ô tô công ty, nó được để tại bãi xe số 2 phía sau toà nhà. Còn xe con của tôi thì để dưới tầng hầm.

Hàn Phong nghĩ nghĩ một chút, quyết định:

- Xe con để dưới hầm nhiều khả năng khó lấy được, chưa biết chừng đã loạn thành một bầy, mà xe con cũng không đủ uy lực, rất mềm yếu trước móng vuốt thây ma to lớn. Chúng ta vẫn phải đi tìm xe tải thôi.

- Được, đều nghe theo cậu.

Quá trình vừa rồi hai người đàn ông trò chuyện, Liễu Huyên cũng không có đứng không, nàng sớm quét một vòng quanh căn phòng, đem hết mớ bánh kẹo, nước suối cùng trái cây của đám bảo vệ đều thu lại.

Hàn Phong nhìn thấy thì âm thầm gật đầu, xem ra Liễu Huyên này cũng không phải dạng không não, mặc dù ngực nàng ta quả thực rất to.

Sau khi quyết định, cả ba người đều nối đuôi nhau rời khỏi đây, thẳng hướng cầu thang bộ. Hàn Phong đảm nhiệm chủ công đi trước, Liễu Huyên đứng giữa, lão béo Phương Tường đi đoạn hậu, bàn tay nắm gậy bóng chày rõ ràng run rẩy.

Khè… Khè…

Giao giới cầu thang bộ tầng 3 và tầng 2 có 2 con thây ma đang quỳ gối gặm cắn cơ thể, nghe thấy tiếng bước chân ba người từ bên trên xuống, một con trong đó lập tức xoay đầu nhìn qua, sau đó lồm cồm bò tới.

“Thể lây nhiễm level 2, có thể đem sinh vật sống lây nhiễm thành đồng loại.”

“Thể lây nhiễm level 2, có thể đem sinh vật sống lây nhiễm thành đồng loại.”

Chỉ là hai thây ma cấp 2, Hàn Phong bổ ra một đao, đem con thây ma đang bò tới chém vỡ xương sợ, sau đó lại tuỳ tiện chém thêm một đao, chém bay đầu con thây ma đang mải ăn thịt kia.

Điểm kinh nghiệm của hắn đã lên tới 12/40.

Hắn xoay người nói với hai người Phương Liễu:

- Nếu các người có dũng khí đối mặt, vậy cũng có thể thu được lực lượng cường đại hơn. Đám thây ma này rất ghê tởm, rất nguy hiểm, nhưng bù lại cũng tương đối ngu xuẩn.

Hai người kia chỉ có thể nuốt nước bọt gật đầu đồng ý.

Hàn Phong cũng không định tạo cơ hội cho đối phương giết địch. Hắn bây giờ không rảnh như vậy, tăng lên bản thân trước hết mới là thượng sách.

Hắn chỉ hi vọng trong thời khắc nguy cấp, hai cái người này có thể bớt vướng tay chân. Một lão giám đốc béo mập, một nữ thư ký yếu đuối, nhìn thế nào cũng không ra nổi một đội hình cường đại.

Ba người tiếp tục đi xuống lầu dưới, Hàn Phong đưa tay làm ra cái thủ thế ngăn lại, sau đó thò đầu ra khỏi lan xan cầu thang nhìn xuống.

Không có thây ma nào, coi như may mắn.

Hắn lập tức lại làm thủ thế tiến lên, hai người phía sau lập tức theo sát.

Hàn Phong đi đầu vẫn luôn luôn cảnh giác, tinh thần tập trung 120%.

Ngay khi hắn vừa bước xuống lầu 2, cánh cửa thanh thoát hiểm bên cạnh vốn im lặng lại chợt rung lên bần bật.

Rầm! Rầm rầm!

Âm thanh nện cửa vang lên ầm ầm, doạ cho cả ba người giật mình. Từ ô kính trên cửa, cả ba nhìn thấy một cái đầu dữ tợn đang ra sức gặm về phía họ.

Hàn Phong lập tức rút ra khẩu súng K54, tháo chốt an toàn, chĩa về cửa kính.

Liễu Huyên khuôn mặt tái mét, bờ môi run rẩy thiếu chút thét lên kinh hãi. Bất quá có nhắc nhở trước đó của Hàn Phong, cùng với đôi phần an tâm với uy lực súng ngắn, nàng tạm thời không có thất thố hỏng mất.

“Thể lây nhiễm level 6, có thể đem sinh vật sống lây nhiễm thành đồng loại.”

Rầm! Lục cục…

Thây ma cấp 6 này dùng bàn tay nện lên cánh cửa một cách dữ tợn, Hàn Phong có thể thấy mấy vệt lồi lên từ bản lề, giống như cánh cửa sắp bị nó nện bay.

Hắn nín lại cảm giác muốn bắn súng, trầm giọng hô lên:

- Đưa gậy cho tôi!

Liễu Huyên hơi giật mình một giây, sau đó vội đưa gậy bóng chày cho Hàn Phong.

Hàn Phong không chút do dự vung gậy, choang một tiếng đem khung kính đập vỡ, thây ma kia giống như được giải phong, lập tức thò đầu ra ngoài.

Khè…

Nó lập tức rướn người tới, há cái miệng đen thui nhớp nhúa mà đớp tới Hàn Phong. Nhưng thân thể nó thực sự quá lớn, ô kính kia lại chỉ có thể chui lọt cái đầu, cánh tay cùng một phần tư thân trên, khiến cho nó kẹt lại.

Hàn Phong né qua một trảo của thây ma này, vung trảm mã đao chém tới phần đầu.

Phụp.

Đầu lâu của thây ma không thể ngăn cản sức mạnh của Hàn Phong cùng lưỡi đao sắc bén, lập tức bị chém bay một nửa, óc cùng dịch nhảy tuôn rơi như suối.

Mà nó cũng ngừng lại việc giãy dụa, thân thể bị kẹt ngay lỗ thông, cánh tay kiệt lực rũ rượi, máu đen cứ như vậy tong tỏng nhỏ xuống đất.

Từ bên cạnh thi thể thây ma lập tức rơi xuống một viên đá trong suốt màu đỏ như máu. Hàn Phong quan sát một chút, không thấy nguy hiểm, bèn thò tay nhặt lên.

“Đinh! 12 exp, phải chăng quyết định sử dụng?”

Hàn Phong trong lòng mừng rỡ, không chút do dự lập tức quyết định.

- Sử dụng.

Theo âm thanh xác nhận của hắn, tinh thể kia lập tức vỡ vụn rồi bốc hơi, mà thanh exp của hắn cũng được cộng thêm 12 điểm.

Giết thây ma này được cố định 6 exp, lại rơi ra thêm 12 exp, cộng với tích luỹ trước đó, hắn đã có được 30/40 exp, khoảng cách tăng cấp lại gần thêm một chút.

- Đây cũng là xem vận khí một chút. So ra, ta càng muốn kỹ năng nào đó hoặc vật phẩm nào đó hơn. Bất quá, nhặt được kinh nghiệm cũng không tệ, tương đương với tiêu diệt vài thây ma cộng lại.

Hắn ném gậy bóng chày lại cho Liễu Huyên, cũng mặc kệ ánh mắt hâm mộ của nàng ta, tiếp tục bước xuống lầu dưới.

Từ lầu 2 xuống lầu 1, Hàn Phong lại chém thêm hai thây ma level 1, một thây ma level 2 nữa, cuối cùng cùng nhìn thấy ánh sáng hắt ra từ cánh cửa thông ra ngoài.

Mà nơi đó cũng có một thây ma to lớn đang đứng.

“Thể lây nhiễm level 8, có quái lực cùng thể lực mạnh mẽ, có thể đem sinh vật sống lây nhiễm thành đồng loại.”

Thây ma này còn cao lớn hơn cả Lý Khuê, cánh tay trái của nó cũng sưng to bất thường, giống như cánh tay của vận động viên cử tạ.

Nó vốn đang ngẩn người bồi hồi, nghe thấy âm thanh bước xuống của ba người Hàn Phong thì lập tức chầm chậm xoay đầu lại.

Một cái khuôn mặt hư thối nặng nề cùng với lỗ mũi cụt lủn hiện ra, hàm răng nửa đen nửa vàng lởm chởm gãy rụng, đầu lưỡi dài ngoẵng mọc ra một đám u cục cùng tóc rối vô cùng kinh tởm. Nó khè khè một tiếng như thể hưng phấn, lập tức bước về phía cầu thang.

Hàn Phong trong lòng không khỏi trầm trọng, lập tức hô lên:

- Lui lại!

Liễu Huyên run rẩy tâm thần vội vã lui lại, bất quá nàng bởi vì bất cẩn, bước hụt một bước. Cũng may lão béo Phương Tường đã tóm tấy cánh tay nàng, kéo nàng ngược về sau.

- Gào…

Thây ma kia tốc độ di chuyển sánh ngang với một người bình thường, nhanh chóng tiến lại phía ba người, nó quơ cánh tay sưng phù chộp lấy Hàn Phong, muốn đem con mồi thơm ngon này chụp chết.

Hàn Phong bởi vì Liễu Huyên chậm trễ, chưa có kịp lùi lại, chỉ có thể dùng trảm ma đao chém vào cánh tay nó.

Phập

Trảm mã đao sắc bén chém ngập vào cánh tay thây ma, vậy mà lại không thể chém đứt.

Thây ma kia một chiêu không đập trúng, bàn tay lập tức rụt lại, cũng đồng thời đem trảm mã đao giật bay khỏi tay Hàn Phong.

Hàn Phong quyết định thật nhanh, tâm niệm vừa động, bàn tay đã xuất hiện một băng thương trắng xoá. Nhưng hắn còn chưa kịp ném ra đã phải vội nhảy qua bên cạnh, né đi cánh tay thây ma vỗ tới.

Kình!

Cánh tay thây ma quái lực vô cùng, đem một mảnh cầu thang vỗ tới đá bay lả tả.

Mà phía sau thây ma này đã lững thững đi tới 2 thây ma khác, chen chúc nơi cửa ra vào, tuyệt đối là bởi vì bị âm thanh chiến đấu thu hút mà tìm đến.

Hàn Phong cắn răng, thừa cơ thây ma tay to còn chưa có tấn công lần 3, mạnh mẽ đem băng thương đâm tới phía trước, đâm trúng cổ họng nó.

Khà….

Thây ma này hoàn toàn không có cảm giác đau đớn, nó dùng tay phải nhỏ hơn một trảo vỗ tới đầu Hàn Phong, muốn vỗ chết con ruồi nhỏ này.

Hàn Phong trong mắt xuất hiện kinh hãi. Hắn đâm hụt, không thể một chiêu giết chết thây ma, vậy mà để cho nó cơ hội phản công, bản thân liền rơi vào hiểm cảnh không kịp né tránh.