Chương 675: Trí khôn của ta đây

Nhân loại, trên bản chất vẫn là một loài động vật, còn là động vật linh trưởng, có họ hàng rất gần với tinh tinh, đười ươi, khỉ...

Tuy vậy, nhân loại tự xếp mình vào động vật bậc cao, và chỉ nhân loại mới có khả năng tự xếp mình là thượng đẳng như vậy, cũng chỉ có nhân loại là rảnh rỗi đi đánh giá xếp hạng, bởi vì nhân loại có một thứ gọi là "trí tuệ".

Nhờ có trí tuệ, nhân loại có thể làm bá chủ của trái đất, áp đảo sinh giới của tất cả các loài động vật khác, duy trì sự thống trị của mình mãi mãi không dứt, bất chấp việc sức mạnh thuần túy của con người là yếu ớt hơn các loài động vật khác rất nhiều.

Tận thế diễn ra đã phần nào đó kéo gần khoảng cách này.

Một con vật, nếu như có sẵn sự liên kết vững chắc với nhân loại, vậy thì khi dị biến diễn ra, nó sẽ xuất hiện một thứ gọi là "linh trí". Và sự mở mang "linh trí" này diễn ra một cách nhanh chóng hơn hẳn so các loài thú hoang, vốn không có liên kết với nhân loại.

Con vật mang "linh trí" này sẽ nhớ được nhiều hơn về các kỷ niệm trước tận thế, các mối liên kết trước tận thế, các trải nghiệm và bản năng trước tận thế, từ đó xây dựng được tâm trí đa dạng phong phú và logic hơn hẳn các loài động vật khác.

Hay nói cách khác, những con vật mang "linh trí" có khả năng kiểm soát phi phàm mạnh mẽ hơn so với động vật biến dị đơn thuần, những con vật chỉ biết hoạt động theo bản năng dẫn dắt.

Với cơ sở có thể kiểm soát phi phàm dựa vào "linh trí", những động vật này có thể suy nghĩ sâu xa hơn, phức tạp hơn, và tỉnh táo khi đứng trước nhân loại, sở hữu khả năng giao tiếp một cách "đàng hoàng" với nhân loại.

Nhận định này của Hàn Phong là có cơ sở chứ không phải nói bừa.

Đại Hắc Cẩu vì là chó nghiệp vụ nên mới chấp nhận thoả hiệp với nhân loại, con mèo Harry cũng là mèo nhà, còn nhớ luôn cả tên Harry của nó, vậy nên nó mới chịu đi theo Hàn Phong, đây là do cặp đôi chó mèo này có "linh trí" ở mức độ nhất định...

Tất cả động vật biến dị khác, nếu không có sự liên kết vững chắc với nhân loại, vậy thì vô cùng khó giao tiếp, vô cùng khó đạt thành thoả thuận.

Ví dụ như khi giao tiếp với lũ chuột cống, Hàn Phong chỉ nhận về những âm thanh đơn giản gần như vô nghĩa mà thôi, đói, giết, cắn, đẻ, ăn, chít chít chít vô hồn... Hiểu như không hiểu, rất khó đạt thành liên kết.

Còn lâu hắn mới giao tiếp được với một con chuột cống, đừng nói là thu phục.

Nhưng với con hổ dưới chân thì lại khác.

Thông qua trao đổi ngắn ngủi vừa rồi, Hàn Phong đã hiểu tại sao con hổ biến dị này lại điên cuồng dẫn binh truy kích nhân loại, bất chấp việc nhân loại đã rời đi khỏi trung tâm huyện Đại Xuyên.

Con hổ này, trước tận thế bị nhốt trong sở thú, quanh năm suốt tháng chịu cảnh gông xiềng, đánh đập, quản lý, nhòm ngó... Hẳn là trong quá trình này nó đã tích luỹ được rất nhiều "linh trí", linh trí về một mối hận thù vô cùng sâu đậm.

Tận thế diễn ra, nó mang theo "linh trí" tân sinh sống lại.

Nhờ có "linh trí" này, nó là một trong những con vật biến dị hiếm hoi có được khả năng giao tiếp với nhân loại một cách rõ ràng mạch lạc và "đúng ý mà nhân loại có thể hiểu".

Nó thậm chí còn đi được bằng hai chân, đấm nhau cũng ra đòn rất nhân tính hoá, chứng tỏ một điều rằng nó đã ở sở thú lâu lắm rồi, đã diễn qua rất nhiều trò với nhân viên sở thú rồi, từ đó có thể kết luận nó đã bị nhân loại ảnh hưởng nặng nề về phong cách sinh hoạt.

Tận thế ập tới, nó đạt được sức mạnh, tự mình thoát khốn được, lại nhớ được kỷ niệm cũ với nhân loại, tất nhiên vẫn mang theo một mối hận thù này, muốn trả thù cũng là dễ hiểu.

Nó buông tha cho nhân loại mới là lạ đó.

Nó truy kích nhân loại tới cùng không phải vì cảm thấy lãnh thổ bị xâm phạm, mà là lòng mang uất hận, uất hận vì kỷ niệm cũ với nhân loại, vì căm thù đã bị đối xử tàn tệ.

Linh trí này khác xa với Đại Hắc Cẩu hay Harry, hai con vật mang theo thiện cảm với nhân loại.

Nhưng mà, "linh trí" khiến con hổ kia trở nên khôn ngoan, cũng đồng thời là lý do khiến nó chưa dám huy động tổng số binh lực trong núi Đại Xuyên để tấn công căn cứ nhân loại.

Bởi vì nó hiểu rất rõ nhân loại. Hiểu rõ nhân loại đáng sợ thế nào.

May mắn cho nhân loại Đại Xuyên, có vẻ như con hổ này dù có uất hận nhưng vẫn đang mang theo sợ hãi ám ảnh, sự sợ hãi này tới từ việc từng bị đánh đập, bị chích điện, bị cùm kẹp, ít nhiều cũng sẽ khiến nó bị chướng ngại tâm lý, vẫn sẽ xuất hiện sự khủng hoảng khi đối diện nhân loại, không thể lập tức hết sợ ngay được.

Linh trí mà nó sở hữu là do nhân loại "ban cho", điều đó khiến nó trở nên phi phàm hơn so với các con vật khác. Sự phi phàm được xây dựng lên từ yếu tố bình phàm này, vừa hận vừa sợ, sao có thể dễ dàng xoá nhoà chứ.

Nó không dám tấn công tổng lực, vì nó vẫn sợ nhân loại, nghĩ tới vừa hận, nhưng còn ám ảnh hơn, sao mà dám bén mảng tới gần, chỉ dám xua binh đi dò xét chút chút.

Đây chính là sự khác biệt của "linh trí" và "trí tuệ", linh trí khiến động vật biến dị đưa ra quyết định không đủ logic, còn vương vấn rất nhiều bản năng hoang dã, còn trí tuệ thì logic hơn rất nhiều, có thể bỏ qua bản năng mà suy xét tới chân tướng. Đó cũng là lý do mà khoảng cách đôi bên nhân - thú chỉ được kéo gần, chứ không phải san bằng.

Hàn Phong nhìn lướt phía dưới, có một con gấu ngựa level 29, một con khỉ level 29, một con gà level 29, chưa kể hàng trăm hàng nghìn con quái vật khác, tất cả đều là thuộc hạ của con hổ này.

Nếu con hổ sở thú này mà không bị chướng ngại tâm lý, không tồn tại sự sợ hãi mơ hồ đối với sức mạnh của nhân loại, vậy thì nó sớm đã dẫn binh lực này tới san phẳng trấn Thương Đình rồi, ai mà cản được.

Tất nhiên, theo thời gian qua đi, khi con hổ này đã bớt đi sợ hãi trước tận thế, cũng dần nhận ra nhân loại đang ở thế yếu, bản thân đang ở thế mạnh, rồi cũng đến một lúc cư dân trấn Thương Đình sẽ gặp phải tập kích ở mức độ toàn lực mà thôi.

Bởi vậy, con hổ này vô cùng nguy hiểm, là một quả bom nổ chậm.

Theo như bà xã nói là "tên đã lên cung, tích lực đủ đầy, không thể không bắn".

Một khi để con hổ này làm chủ được "linh trí" xua hết sợ hãi với nhân loại, vậy thì đó là ngày tàn của nhân loại Đại Xuyên này rồi.

Không giải quyết tốt, vậy thì vô cùng rách việc.

Quan trọng là, với một con hổ tràn đầy sự hận thù như thế, thế thì làm cách nào mới có thể hoá giải được đây?

Hàn Phong đảo mắt tính toán một hồi thì nói với Ngô Soái:

- Nó hỏi đệ có muốn làm tiểu đệ cho nó không?

Ngô Soái nghe được lời này, không khỏi nghệt ra.

Con hổ kia, sau một trận đánh nhau, vậy mà lại xem trọng hắn rồi à.

Hắn lúc này không khỏi lâm vào trong rối rắm.

Thật ra hắn đang làm tiểu đệ cho một con chó, lại làm tiểu đệ cho một con hổ nữa, đây cũng không phải vấn đề gì to tát lắm.

Lúc này hắn cắn răng nói:

- Được, có điều huynh bảo nó, nó phải dạy võ cho đệ.

Ngô Soái vừa dứt lời, con hổ bên dưới đã gào ầm lên:

- Graooooo...

"Nhân loại đáng chết, mau xuống đây chịu chết. Gào!"

Sau lời gào thét của nó, vô số động vật biến dị đều ầm ầm kêu thét, vô cùng chói tai.

Hàn Phong nghe thấy lời mắng chửi kia, lại thấy đám động vật biến dị dị động, không khỏi âm thầm cười lạnh.

Con hổ ngu này.

Có ngon chỉ đạo động vật tấn công luôn đi, làm gì quắp đuôi thế kia.

Đảm bảo bây giờ mà hắn rút doi da và dùi cui điện ra thì con hổ kia sẽ biến thành một con mèo.

Lúc này hắn ngoạc mồm kêu to xuống dưới:

- Gàoooo...

"Hổ đại vương, chúng tôi không phải nhân loại. Gào."

Con hổ nghe được lời này, bộ lông vàng cam không khỏi rung động, khuôn mặt dữ tợn hơi nghệt ra, sau đó vài giây nó chợt gào ầm lên:

- Graooooo...

"Nhân loại đáng chết, các người không phải nhân loại thì là con gì? Gào!"

Hàn Phong khoé miệng khẽ nhếch lên.

Là con bà mày chứ còn là con gì.

Hửm, được rồi, không phải, ý là, con hổ ngu này.

Đã chấp nhận giao tiếp, vậy thì bước vào tròng của ông đây rồi.

Ông đấy thích nhất là lừa cái loại đơn thuần như mày đó con hổ ngu.

Lúc này hắn hướng về phía dưới gào lớn:

- Gàooooo...

"Hổ đại vương, chúng tôi không phải nhân loại mà là là phi phàm giả, là một loài động vật có họ với con khỉ kia. Gào."

Hắn vừa nói vừa chỉ vào con khỉ level 29 to tướng đang ngồi vắt vẻo trên lùm cây.

Con hổ biến dị level 30 cũng nhòm qua con khỉ, lại nhòm qua ba "nhân loại" trên trời, đặc biệt là nhòm tới cái tên nhân loại cao hơn 3 m vừa đánh nhau với nó.

Tên kia trông giống khỉ nhất thật...

Lời cái tên nhân loại kia nói, làm sao đáng nghi như vậy...

Phi phàm giả là cái gì...

Hàn Phong nhân cơ hội rèn sắt từ khi còn nóng, lúc này liên tục ra đòn:

- Gàoooo...

"Hổ đại vương, nhân loại làm sao có khả năng đánh tay đôi với ngươi chứ, chúng tôi là phi phàm giả, sinh ra sau khi dị biến xuất hiện, chúng tôi chỉ trông giống con người thôi chứ không phải con người. Đây mới là con người! Gào!"

Hắn nói xong, lập tức phất tay.

Trên bầu trời, hơn 4 vạn xác chết thây ma đã trống rỗng xuất hiện, chúng nó rào rào từ trên cao rơi xuống như mưa, tới gần sát thú đàn liền biến mất, sau đó lại rơi ào ào xuống.

Cản tượng khủng bố này lập tức dọa cho phần đông thú đàn chạy trốn tơi bời, âm thanh la hét vang lên khắp cả một khoảng rừng, ngay cả con hổ cam phía dưới cũng là xù hết cả lông lên, vằn vện trên thân thể toàn bộ dựng đứng.

Hàn Phong thu hồi đa số, chỉ để khoảng 1000 xác thây ma rào rào rơi xuống, chất thành một đống lớn ở đó.

Lúc này hắn nhếch miệng lên hô lớn:

- Gàoooo...

"Hổ đại vương. Chúng tôi thực sự không phải nhân loại, đống xác chết kia mới là nhân loại, ngài hãy kiểm tra mà xem. Gào."

Con hổ cam nhìn đống xác chết chất chồng như núi ở đó, nói thật là mồm miệng đamg tứa hết cả nước bọt ra ngoài.

Động vật biến dị rất thích ăn thịt thây ma.

Tất nhiên có ngoại lệ là con mèo nào đó, cũng màu cam, nó ghét thịt thây ma.

Nhưng con mèo cự đại dưới chân thì thích ăn thịt thây ma thật.

Nó nhìn đống xác chết, vừa dâng lên phẫn hận, vừa dâng lên sợ hãi, lại vừa dâng lên cảm giác thèm thuồng.

Nó nhớ là cách nơi này 13.000 bước nhảy có một đám đông nhân loại thối tha như vậy tụ tập, chẳng qua đám nhân loại kia vô cùng nguy hiểm, nó dù thèm nhưng cũng không dám mò tới tấn công.

Lúc này nó giương con mắt dữ tợn nhìn lên trời rồi kêu to:

- Gào!

"Phi phàm giả, các ngươi tìm tới đây làm gì? Gào!"

Nó nhìn ba tên động vật trên trời kia, tuy rằng đúng là rất giống nhân loại, nhưng theo trí nhớ của nó thì nhân loại đúng là rất yếu ớt, không thể nào chiến đấu tay đôi với nó được, cái tên cao to kia thì lại giống con khỉ thuộc hạ của nó thật... Vì vậy nó đã chấp nhận ba tên trên trời là "phi phàm giả", một loài động vật mới.

Dù sao xung quanh nó hiện tại cũng toàn là các "động vật mới" mà trước đây nó chưa được gặp bao giờ, chỉ mới gặp được trong khoảng hai lượt trăng tròn mà thôi, xuất hiện một loài động vật gọi là "phi phàm giả", cũng không quá kỳ lạ.

Hàn Phong nghe được con hổ ngu bên dưới rốt cuộc gọi mình là phi phàm giả, khoé miệng chợt nhếch lên.

Tốt lắm, ngu theo kiểu súc vật, khôn theo kiểu "linh trí", y như cái đám Tam Giang khi quây vào xem công thức điều chế nước chống chịu vậy.

Chỉ có động vật biến dị như con hổ này và con chó kia là lừa được mà thôi, tất cả các động vật biến dị khác đều không thể giao tiếp được.

Lúc này hắn chỉ vào đống xác thây ma bên dưới, lại chỉ vào Ngô Soái, nói:

- Gàoooo...

"Hổ đại vương, tên phi phàm giả này ngưỡng mộ sức mạnh của ngài, muốn trở thành thuộc hạ của ngài, hôm nay hắn ta tới đây là muốn xin phép ngài được mở một khoảng đất nhỏ ở phía bên kia để làm lãnh thổ sinh sống. Gào!"

Con hổ nghe được lời này, ánh mắt nhìn qua tên phi phàm giả giống khỉ kia, kêu ầm lên:

- Gàoooooo...

"Phi phàm giả, các người muốn làm thuộc hạ của ta, vậy tại sao lại dám tấn công ta? Gào!"

Hàn Phong nghe tới đây, không khỏi có chút chột dạ.

Sau đó hắn đảo mắt, điềm nhiên đáp lại:

- Gàoooo...

"Hổ đại vương, Là do chúng tôi ngu dốt không hiểu tập tục của ngài nên đã hành xử theo bản năng của phi phàm giả, việc chúng tôi vừa làm là thể hiện lòng trung thành theo bản năng của loài phi phàm giả. Gào!"

Nói xong, hắn lại chỉ hơn 1000 xác thây ma bên dưới, xoa xoa tay nói:

- Gàoooo

"Hổ đại vương, hơn 1000 xác chết nhân loại này chính là chúng tôi dùng để cống nạp hiếu kính ngài đó ạ. Gào."

Con hổ cam nghe được lời giải thích này, rốt cuộc cũng xuôi xuôi, sau đó nước bọt tiếp tục tứa ra.

Xung quanh nó, đám động vật biến dị cũng là tứa đầy nước bọt, chẳng qua chưa có lệnh, chúng nó chưa dám lao lên ăn mà thôi.

Hàn Phong nhìn dớt dãi của lũ quái vật bên kia mà không khỏi cười lạnh.

1000 cái xác này có rất nhiều xác của thây ma cấp cao, có rất nhiều thây mà đã bị Trầm Thành chém cho nát vụn, hắn thì rất khó dùng, nhưng đối với lũ động vật biến dị này thì là bảo địa.

Hắn lúc này gào ầm lên:

- Gàoooo...

"Hổ đại vương, chỉ cần ngài cho loài phi phàm giả chúng tôi một khoảng lãnh thổ nhỏ để sinh sống, vậy thì chúng tôi sẽ thường xuyên cống nạp xác chết nhân loại cho ngài... Ngoài ra chúng tôi còn hỗ trợ ngài tiêu diệt đám nhân loại tại phía bên kia. Gào!"

Con hổ cam lông vằn nghe vậy không khỏi xù lông lên.

Nghe rất hấp dẫn...

Hàn Phong nhìn con hổ lâm vào do dự kéo dài, trong lòng dần xuất hiện căng thẳng.

Nếu như con hổ này được sinh ra trong sở thú, lớn lên từ nhỏ với con người, vậy thì nó sẽ bị lừa, bởi vì nó đã được con người huấn luyện sát sao, đối với "mệnh lệnh" của con người tương đối có nhiều đồng thuận, giống Đại Hắc Cẩu từng bị lừa vậy.

Hơn nữa, nếu là hổ nuôi từ nhỏ thì nó sẽ quen ăn uống theo kiểu dâng tận mồm hơn là đi săn bắn hái lượm, hiện tại nghe thấy được dâng tận mồm, nó chắc chắn sẽ bị kích thích những kỷ niệm xưa cũ, sẽ bị "linh trí" nửa mùa dẫn dắt mà đồng thuận.

Còn nếu con hổ này được người ta bắt từ trong rừng về để triển lãm, vậy thì số lượng linh trí của nó sẽ không quá cao, thú tính sẽ chiếm đa số, sẽ không quá thân thiết với việc sắp đặt của con người, như vậy sẽ rất khó lừa.

Lúc này hắn phất tay, 5 viên tinh thạch ma dược đã bay xuống dưới, sau đó hắn chỉ vào Ngô Soái, cao giọng nói:

- Gàoooo...

"Hổ đại vương đây là quà cống nạp của tên khỉ đột này cho ngài, mong ngài nhận giúp. Gào!"

Con hổ cam nhìn 5 viên tinh thạch ma dược thơm phưng phức từ trên cao bay xuống, nó rốt cuộc không nhìn được hấp tấp nữa, lập tức nhảy mấy cái tới trước mà vươn lưỡi liếm hết đám đồ tốt này, sau đó kêu to:

- Gàoooo...

"Phi phàm giả, được, ta cho phép các ngươi được ở trong lãnh địa của ta. Gào!"

Hàn Phong khoé miệng nhếch lên.

Lại lừa được một con súc sinh rồi.

Dân gian có câu chuyện cổ tích "Trí khôn của ta đây", ở đó con hổ đã bị con người lừa cho cháy hết cả bộ lông, biến thành cả người vằn vện.

Hôm nay con hổ vằn vện này lại bị hắn lừa phát nữa.

Thật sự là không khác nào truyện cổ tích.

Hổ ngu hơn người, sức mạnh đầy mình mà vẫn bị miệng lưỡi xoay như chong chóng.

Đúng là thứ mạnh mẽ nhất của con người không phải sức mạnh vũ lực, mà chính là sức mạnh trí tuệ.

Chỉ cần có thể sử dụng trí tuệ một cách đúng cách, vậy thì có là chúa sơn lâm cũng sẽ phải quắp đuôi vào mà làm việc.

Tất nhiên, hiện tại lừa được một phát này vẫn chưa đảm bảo điều gì cả, chỉ là tạm thời ngăn chặn xung đột xấu đi mà thôi. Sau này hắn phải thường xuyên tới đây để củng cố niềm tin, gia tăng kết nối, hạ giảm đề phòng của con hổ này, đồng thời hướng thù địch của con hổ này vào thây ma, để cho "linh trí" của nó chuyển qua phẫn hận thây ma, lúc đó "loài phi phàm giả" sẽ cùng nó tiêu diệt thây ma, nó sẽ dần tin tưởng sự hợp tác với "loài phi phàm giả".

Đây là một con đường rất dài, phải cố gắng từng chút từng chút một, vô cùng kiên nhẫn.

Lúc này hắn quay qua Ngô Soái, thản nhiên nói:

- Được rồi, con hổ này đã chấp nhận cho đệ làm tiểu đệ của nó. Từ mai không cần chôn xác thây ma nữa, cứ đem tới bìa rừng mà vứt, bọn quái này sẽ ăn giúp cho, nó sẽ bớt tấn công nhân loại.

Ngô Soái nghe vậy, xoa xoa tay vào nhau, hưng phấn hỏi:

- Đại ca, vậy còn dạy võ thì sao, huynh có bảo nó giúp đệ không?

Hàn Phong nghe tới đây liền cảm thấy chột dạ.

Hắn quên đề cập rồi.

Lúc này hắn bất động thanh sắc nói:

- Ừ, nó cũng đồng ý rồi đấy, lần sau cứ tìm tới nó mà luyện võ, nhưng phải đem xác thây ma cấp cao tới hiếu kính cho nó mới ổn.

Ngô Soái nghe lời này, cười vô cùng tươi:

- Ha ha, cái này thì rất dễ...

Thoả thuận đạt thành, Hàn Phong hướng về phía dưới hô to:

- Gàoooo...

"Hổ đại vương, chúng tôi xin phép được rút lui. Gào."

Con hổ cam lông vằn trừng mắt tròn xoe lên, sau đó gào to đáp lại:

- Gào!

"Phi phàm giả, cho các ngươi lui. Gào."

Được phép rời đi, Hàn Phong lúc này mời ra lệnh cho hai bên tả hữu, sau đó hắn giơ tay búng tách một cái, thân thể đã biến mất tại chỗ.

Chu Vấn cùng Ngô Soái cũng lần lượt rời đi.

Dưới đất, lấy con hổ to lớn dẫn đầu nhào vào đống xác, hàng trăm con thú khác cũng dần mon men tới gần, hưởng thụ bữa tiệc xác thịt hiếm có khó tìm này.

...

Ngoài bìa rừng, ba người đã tụ tập lại.

So với Ngô Soái vô cùng hưng phấn vì vừa có thêm một đại ca, Chu Vấn đầu vàng bên cạnh lại không khỏi thắc mắc:

- Hàn đại... Thủ lĩnh, tại sao chúng ta lại không làm thịt con hổ kia luôn đi?

Cậu ta cảm giác con hổ kia yếu yếu rồi, nếu lại đánh tiếp, khả năng thắng rất cao.

Hàn Phong liếc nhìn Chu Vấn một chút.

Thằng này là thằng đại diện cho trường phái thích dùng nắm đấm để giải quyết toàn bộ vấn đề đây có đúng không?

Hắn lúc này đảo mắt một cái, chỉ vào gốc cây bên kia nói:

- Cậu đứng vào đó, tôi sẽ giải thích cho.

Chu Vấn không mảy may nghi ngờ chút nào, sau khi đứng vào gốc cây, Hàn Phong đột nhiên lại hít sâu một hơi nín thở, sau đó xuất ra một bình rượu nho biến dị, đập vỡ.

- Ối...

Chưa đầy 10s sau, Chu Vấn đã kiệt sức, lăn đùng ra kêu gào:

- Huhu, thủ lĩnh, tôi không dám hỏi nữa, tha cho tôi đi...

Hàn Phong mặc kệ thằng chọi con này kêu gào, hắn lấy dây thừng ra trói chặt nó vào gốc cây, sau đó lấy bật lửa ra đốt một ngọn đuốc, thản nhiên nói:

- Hổ dữ mạnh mẽ như vậy mà vẫn bị bác nông dân lừa trói vào gốc cây, đốt cho cháy đen cả người.

- Sau khi bị đốt tới cháy đen, nó đã trốn vào rừng sâu, không bao giờ dám bén mảng tới địa phận của con người nữa.

- Nó đã sợ hãi con người nhỏ bé kia tới tận xương tuỷ.

- Đó là vì sao?

- Đó không phải do bác nông dân mạnh mẽ hơn hổ, mà là do bác nông dân có trí tuệ lớn hơn hổ.

- Kể cả là nhân loại có đạt được phi phàm, đã mạnh hơn so với trước đây, nhưng tuyệt đối cũng không thể mạnh bằng hổ được.

- Thứ mà nhân loại mạnh hơn một con hổ, vẫn như cũ là trí tuệ của mình.

- Bởi vậy, phải vận dụng tối đa sức mạnh trí tuệ, vốn là điểm mạnh của nhân loại, mới có thể dùng tiêu hao ít nhất, nhưng vẫn thu lại hiệu quả lớn nhất.

- Nếu nhân loại từ bỏ điểm mạnh trí tuệ mà lại chuyển qua dùng sức mạnh để giải quyết mọi vấn đề, vậy có khác gì so với con vật?

- Hơn nữa lại còn là dùng điểm yếu nhất của nhân loại đi đối đầu với điểm mạnh nhất của động vật, vậy thì liệu có thắng nổi hay không?

- Tôi hỏi cậu, nếu như ba người chúng ta không lập tức giết được con hổ kia mà để cho nó chạy thoát, mà khả năng rất cao là nó sẽ thoát, bởi vì từ đầu tới cuối nó còn chưa thèm sai sử muông thú trợ trận.

- Vậy thì hậu quả sẽ là thế nào?

- Sẽ là nó sẽ dẫn theo toàn bộ muông thú tới san phẳng thị trấn Thương Đình, tàn sát hơn 1000 người.

- Đó sẽ là bao nhiêu người chết?

- Nhưng nếu thỏa hiệp được với con hổ này thì sao?

- Đó sẽ là nhân loại có được môi trường sinh hoạt an toàn hơn, thi đàn Đông Thành và toàn bộ thây ma Đại Xuyên cũng sẽ có một bên khác mạnh mẽ hỗ trợ thanh lý, nhân loại sẽ ít phải hi sinh hơn.

- Đó sẽ là cứu được bao nhiêu người?

Chu Vấn nghe được những lời này, khuôn mặt không khỏi thừ ra.

Hình... Hình như... Tại thị trấn Hạ Sa, thủ lĩnh đã từng nhắc tới việc tính toán hợp lý để bảo vệ sinh mạng người khác rồi...

Cậu ta lại phạm phải sai lầm trong quá khứ...

Hàn Phong nhìn Chu Vấn, không khỏi thở dài.

Hắn chung quy cũng quá nặng lời, thằng nhóc này, nó mới chỉ hơn 16 tuổi thôi...

Phi phàm giả, cái tên này thật sự là đáng buồn, chữ phi phàm đứng trước chữ giả, từ đó khiến cho nhân loại đuổi theo phi phàm, đánh mất chân thiện nhẫn phía sau.

Nhân loại, hoá thân phi phàm, nhưng sao có thể để phi phàm chi phối hành động của mình chứ.

Đó chính là độc dược...

Hắn lúc này quay qua Ngô Soái với nụ cười cứng đờ đang đứng bên cạnh, lạnh nhạt nói:

- Một con trâu to khoẻ nếu không sử dụng trí tuệ, vậy cũng mãi chỉ biết kéo cày.

- Có nhìn con hổ bị trói vào gốc cây thảm thiết thế nào cũng chỉ biết cười, cười tới đập mặt vào tảng đá, gãy hết cả hàm răng.

- Vui vẻ nhất thời, vậy định sẽ không chịu tỉnh giấc trưởng thành sao?

Hắn nói xong, ném cây đuốc cho biểu đệ cầm, cũng không thèm nói năng gì nữa, búng tay biến mất tại chỗ.

- ...

- ...

- Đại ca, đệ không nên nóng máu khởi đầu lao lên đánh đấm như vậy, gây khó khăn cho huynh...

- Ngô đại ca, đừng đốt đệ, đệ không muốn săm trổ vằn vện đâu...

------

Hơn 18h tối, Hàn Phong mới trở về trấn Hi Vọng.

Hắn trước hết là chống tay vào một bức tường đổ nát mà cúi đầu nôn mửa.

- Chết tiệt, phải học lái xe hẳn hoi thôi...

Ngựa ngựa chạy bộ cả ngày tới cả hơn trăm cây số, cơ thể hắn tí nữa thì bị vắt kiệt sức rồi, hiện tại cả người đau nhức, không muốn làm gì cả, chỉ muốn đánh một giấc tới mai mà thôi.

Lúc này hắn do dự một chút, vẫn là giơ tay khẽ búng, chấp nhận nôn ra một ngụm băng đá nữa để lết về phòng.

Trong phòng tối om như hũ nút, chẳng có ai cả.

Hàn Phong ngẩn người một lát, sau đó mới nhớ ra hôm nay là ngày cuối của phiên toà công khai kéo dài 2 ngày.

Lễ bế mạc buổi tối sẽ có tặng gạo và sách luật cho từng cư dân tại cả ba trấn Hi Vọng Thiết Thạch Hạ Sa, về phần toàn bộ nhân viên thuộc biên chế sẽ đều phải tham gia vào quá trình phổ biến pháp luật, giải thích cho thường dân, bảo mẫu và thư ký của hắn cũng phải đi làm việc này.

Lúc này hắn lết tới ghế dựa rồi ngồi phệt xuống dưới, hả họng thở hồng hộc.

Từ bên cạnh, con mèo cam Harry chỉ chờ có thế, nó lao tới húc một phát vào chân, sau đó mười móng vuốt vươn ra cào cào cào vào ống quần, kêu to:

- Meoooo...

"Nhân loại hạ đẳng, cho phép ngươi vuốt ve ta. Meo!"

Hàn Phong nhìn khuôn mặt ngái nhủ của con mèo này, khoé miệng không khỏi xuất hiện một trận co giật.

Ăn hại, phế vật, con mồn lèo ngu xuẩn này.

Lần sau phải đem nó đến cho con hổ bên Đại Xuyên dạy bảo lại mới được.

Lúc này hắn tuỳ tiện xách cổ nó ném lên vai, sau đó xoa xoa hai cái, ngáp ngáp:

- Meo...

"Được rồi, chờ tí tao ngủ dậy tao vuốt ve..."

Sau đó Hàn Phong thong thả nhắm mắt lại.

Bên cạnh hắn, một băng nô được triệu hồi ra ngoài, nhưng ngẩn người hồi lâu cũng không hoạt động.