Cũng không biết trôi qua bao lâu, chỉ biết sau khi ngửi được hương vị đồ ăn thơm ngon hấp dẫn, cùng với cảm nhận được không khí ấm áp thanh tĩnh không gì sánh được, Hàn Phong mới từ trong mộng mị dần tỉnh lại.
Hắn đầu tiên là vươn vai ngáp một tiếng rõ to, cũng đem thân thể giãn ra tới hết cỡ, hai chân hai tay co duỗi thẳng cẳng, ngón chân cấu cấu vào trong không khí mấy cái, rồi lại buông thõng thả lỏng.
Đã lâu rồi không được ngủ ngon như vậy.
Lúc này hắn mới chịu mở mắt ra mà nhìn hoàn cảnh xung quanh.
Đập vào mắt đầu tiên chính là khuôn mặt đầy lông lá của con mồn lèo Harry.
- Meo!
"Nhân loại hạ đẳng, nhìn ngươi có vẻ mệt mỏi nhỉ, cho phép ngươi vuốt ve ta đấy. Meo!"
"Meo meo khỉ khô, vuốt vuốt quần què, tao sẽ sa thải mày!"
Chửi ầm lên một câu tức giận, Hàn Phong tiện tay vầy vò trên bộ lông con mèo ăn hại này một chút, mà nó cũng rất phối hợp mà nằm ềnh ra chiếc chăn bông phía trên, cả người duỗi thẳng, biểu cảm vô cùng thoải mái.
Sau khi nghịch chán chê, hắn liền đem cả con mèo cả chăn bông mà ai đó đắp cho đều ném qua ghế dựa bên cạnh rồi đưa mắt nhìn lên đồng hồ trên bàn làm việc.
Gần 20h rồi, tức là hắn ngủ được gần hai tiếng.
Không ngờ thoải mái như vậy.
Thoải mái hơn cả ngâm ấm.
Cảm giác đã sắp đạt tới trạng thái "Hoá Thân Phi Phàm" rồi.
Ừm, tạm thời chưa biết "sắp" này là bao lâu, chỉ biết ngủ dậy liền cảm giác vô cùng đói bụng.
Lúc này hắn thò tay ra phía trước gõ cốp một phát vào đầu cỗ băng nô đang đứng ngẩn người bên cạnh.
- Ẳng!
Băng nô kêu lên một tiếng thảm thiết như thể chó kêu, sau đó nó vỡ nát thành vô số hàn khí, tán đi không chút dấu vết.
Hàn Phong nhìn cảnh này thì hừ nhẹ:
- Dám đình công à, lần sau chừa nhé.
Xàm quần xong, Hàn thủ lĩnh mới từ dưới ghế đứng lên rồi bò vào phòng bếp, vừa đi vừa ngoạc mồm kêu gào ầm ĩ:
- Đói quá, có gì ăn không?
Lết được vào tới cửa phòng bếp, nhòm vào bên trong, Hàn thủ lĩnh lập tức muốn quay đầu bỏ chạy.
Bởi vì trong bếp ngoài bảo mẫu áo mỏng ngực bự đang đứng nấu ăn thì còn có thư ký quần ngắn mông to đang ngồi chờ sẵn, trên bàn trải đầy các loại tài liệu.
Hàn thủ lĩnh còn chưa kịp lùi lại trốn đi, thư ký họ Mộc đã quay qua mỉm cười rạng rỡ mà vẫy tay:
- Chồng yêu, lại đây mà xem, em có cái này hay lắm cho anh này...
"Chồng yêu quả đấm!"
"Hay hay quần què!"
"Cú lừa thế kỷ!"
"Ác mộng, đây chỉ là ác mộng thôi có đúng không..."
Một lúc sau, Hàn thủ lĩnh đã một bên xúc súp cua nhét vào mồm, một bên cầm bút ký bừa văn bản trước mặt.
Đây hầu hết là phán quyết sơ thẩm của toà lâm thời, ước chừng 58 bản khác nhau, hắn cần ký duyệt để trình tự tố tụng phía sau được tiếp tục.
Thật ra theo quy trình của phòng pháp chế thì không cần phải có chữ ký của chủ tịch hội đồng nhân dân trấn Hi Vọng ở bản án sơ thẩm này, chỉ có sau sơ thẩm, sau phúc thẩm, tới tận án giám đốc thẩm thì chủ tịch hội đồng nhân dân mới phải ký, chẳng qua vị chủ tịch nửa mùa này lại ngựa ngựa thích tỏ vẻ ta đây quan tâm sát sao công việc, vậy mà lại dám há mồm chỉ thị cho Lam trưởng phòng phải gửi tài liệu xét xử tới văn phòng để mình xem xét, vậy nên mới có tình cảnh mệt não hiện tại.
Hàn thủ lĩnh húp hết cả nồi súp cua, ngăn cản bản thân yêu cầu món xôi hàu, thành thành thật thật ăn thịt lợn rừng nướng, rồi lại tới tôm sốt bơ tỏi...
Hắn ta còn vừa ăn vừa thầm nghĩ:
"Chiều nay hai đứa Tiểu Im Lặng, Tiểu Hỏi Chấm bị mình mắng cho một trận, không biết chúng nó có dỗi không..."
"Aizzz. Chung quy nếu không phải bố mẹ thì lên mặt dạy dỗ kiểu đó đúng là không phải lắm..."
"Xem ra sau này mình phải tém tém lại."
"Giờ chỉ mong mau mau gặp bà xã, để bà xã đẻ cho 30 đứa một lượt, khi đó thì thoải mái giáo huấn rồi..."
21h43p, Hàn thủ lĩnh đã ăn xong, nhưng công việc thì chưa xong.
Lúc này Hàn thủ lĩnh vừa nhìn trộm cặp vếu trắng nõn của thư ký bên cạnh, vừa nuốt nước bọt nói:
- Hay là chúng ta tạm dừng một lát, tôi đi tắm đã...
Nữ thư ký họ Mộc đảo mắt, chợt nói:
- Ân, vậy anh đi tắm đi, để em bảo Vẫn Tình tỷ tỷ làm kem xoài, anh tắm xong thì ăn nhé.
Hàn thủ lĩnh nghe tới có kem, lại còn là kem xoài, nước bọt lập tức tứa ra, sau đó cười gượng:
- Thôi, vậy thì ăn xong rồi tắm.
Một lúc sau, Hàn thủ lĩnh vừa xúc kem xoài, vừa nghe thư ký đọc duyệt công việc, vừa khóc trong lòng.
Nghe nhiều nổ não mất.
Cũng chỉ vì cái tính tham ăn mà không trốn được.
Sau khi đớp xong cả nửa chậu kem xoài, Hàn thủ lĩnh rốt cuộc không nhịn được mà kêu lên:
- Thôi, tắm xong lại tính tiếp, đừng có nấu món gì nữa, ăn đêm nhiều quá là béo bụng đấy.
Còn chưa để cho thư ký kịp phản ứng, Hàn thủ lĩnh đã ném bút đi mà chạy vào phòng tắm.
Vừa chạy còn vừa liếc nhẹ cặp mông no tròn của bảo mẫu một cái, âm thầm liếm mép.
Con mèo Harry thấy có gì đó hay ho, thò mặt ra xem xét, lại bị Hàn thủ lĩnh đá một phát vào mông, lộn hai vòng như quả bóng lông.
- Méoooooo...
"Nhân loại hạ đẳng, dám sỉ nhục ta, muốn chết hả. Meo!"
Hàn thủ lĩnh đã trốn vào phòng tắm, mặc kệ con mèo bên ngoài kêu gào thế nào, bên trong vẫn như cũ im thít như tờ.
Nữ thư ký họ Mộc rảo bước chân tới bên cạnh nhà tắm, cúi người ôm lấy con mèo cam đang tức giận cào cấu, sau đó cẩn thận lắng nghe.
Nghe không thấy gì cả.
Sau đó nàng ta mở cửa nhìn vào bên trong.
Cái gì cũng không có.
Mộc Diễm Lâm cắn môi một cái, quát khẽ:
- Lại trốn việc.
- Hừ, chỉ biết nhòm trộm gái là giỏi...
- Không não!
Nếu để Ngô Soái và Chu Vấn nghe được ba câu mắng chửi liên tục này, hẳn là sẽ trói Hàn thủ lĩnh vào gốc cây rồi đốt đuốc thui sống, sau đó đứng cười khà khà với nhau tới rụng cả răng.
...
Hàn Phong trốn được cả mớ công việc ở phía sau, hiện tại đang đứng tại khu vực tàn tích cầu Liễu Hà.
Nhìn ba căn cột trụ tàn phá phía trước, hắn đang suy nghĩ xem nên nhảy bộ qua hay sử dụng Băng Ảnh để vượt sông.
Nhảy bộ qua thì rất thoải mái, còn dùng Băng Ảnh thì rất buồn nôn.
Sau đó hắn giơ tay khẽ búng, thân thể đã lập tức biến mất.
- Oẹeeee...
Hơn 22h, Hàn Phong đã có mặt tại ngoại biên căn cứ người sống sót huyện Tam Giang.
Lúc này hắn ngửa đầu hít sâu mấy chục hơi liên tiếp, lại vểnh tai lắng nghe hồi lâu, cuối cùng khẽ lẩm bẩm:
- Hơn 5000 người...
- Quả như mình dự đoán, Tam Giang không thể đánh đêm được.
- Càng là như vậy, trận này của bọn họ lại càng đi về hướng thất bại.
Trinh sát cơ bản tình hình căn cứ xong, hắn búng tay xuất ra một chiếc mặt nạ đeo lên mặt, sau đó thân ảnh cũng triệt để biến mất tại chỗ.
Khu giải trí.
Tầm này đêm khuya của năm ngày trước, khu giải trí Tam Giang chắc chắn là khu vực náo nhiệt nhất, đông đúc nhất, còn tràn đầy hoan lạc ái muội. Chẳng qua sau khi trải qua tổng động viên 4 ngày, chiến tranh kéo dài 3 ngày, nơi này lại biến thành có chút đìu hiu vắng vẻ.
Người đồng ý ra trận sớm đã ra trận rồi, chắc chắn đã bị ba ngày quần thảo liên tiếp dí cho cả người mệt lả, đầu óc lùng bùng, ác mộng bủa vây, tất sẽ phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, không có sức mà ăn chơi nhảy múa. Còn kẻ trốn nghĩa vụ thì phải chui rúc khắp nơi, tuyệt đối không dám nghêng ngang đi lại, kẻo không có thì lại bị bắt ra chiến trường.
Chỗ này vắng vẻ cũng dễ hiểu.
Phụ nữ đang xuất hiện ở khu giải trí này khá nhiều, có cả cung cấp dịch vụ và sử dụng dịch vụ.
Dù sao luật nghĩa vụ quân sự của Tam Giang chỉ ép đàn ông ra trận, không ép phụ nữ, với phái yếu thì chính quyền chỉ khuyến khích động viên mà thôi...
Đàn ông bởi vì bị dồn đi lính hoặc dồn đi chịu đòn nên xuất hiện ở nơi này cực ít, nhìn quanh quanh chỉ vài chục nam nhân, hầu hết đều mặc quân phục, hẳn là nhóm binh sĩ muốn giải toả bức bối sau khi chiến đấu căng thẳng.
Cạnh tranh khách hàng vì thế là cực lớn.
Hai bên đường, bảy tám cửa hàng massage đèn mờ, ba bốn sòng bạc, ba bốn vũ trường, tất cả đều đang tự dùng đủ mọi loại chiêu trò để thu hút khách quan, thậm chí không ngại dùng cả những trò nóng mắt nhất để hút khách, như là múa khoả thân chẳng hạn, tất cả chỉ vì muốn gọi mời những người có tiền tiến tới xả ra hơi tiêu pha.
Dù sao kinh doanh ở đây một ngày là phải nộp thuế một ngày, áp lực doanh số đối với mỗi cá nhân và cả tập thể đều là rất lớn.
Người ra tuyến đầu chiến đấu không hề dễ dàng, mà người ở tại hậu phương cũng tuyệt đối không được dễ chịu.
Hàn Phong nhìn cảnh này mà không khỏi âm thầm thở dài.
Trấn Hi Vọng cũng chuẩn bị tinh thần dần dần đi là vừa.
Chạy đâu cho thoát.
Vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Lúc này hắn thong thả tiến tới trước một hộp đêm bên trái bên kia.
Hộp đêm Thiên Hà.
Thấy một người lạ mặt đột nhiên xuất hiện, hai thành viên chấp pháp đội nhanh chóng tiến tới. Chẳng qu chưa để cho bọn họ kịp thực hiện công tác dò xét thân phận, hai nam nhân cao to đã nhanh chóng tiến tới đón lấy Hàn Phong, một người còn quay ra hai đội viên xách gậy baton đưa tới một tập A4, cười nói:
- Hai vị đại ca, vị khách quan này có đặt bàn trước, danh tính đã được chúng tôi gửi tới phòng nhân sự rồi, mong hai vị đại ca xem xét cho, ở đây có danh sách đăng ký hợp lệ...
Hai thành viên chấp pháp đội nghe vậy, có chút khó xử, nhưng cuối cùng đành phải lui lại.
Hàn Phong thuận lợi được dẫn đi, không ai xem hỏi nữa.
Đại hán áo đen bên cạnh hắn lúc này nhỏ giọng nói nhanh:
- Vị quan khách này, vé vào cửa là 200 công huân...
Nghe được lời này, Hàn Phong không khỏi cười nhạt.
Âm điệu của đại hán áo đen mang theo rất nhiều sự gợi ý, mà cụ thể nhất là:
"Một là xì tiền vé vào cửa ra, hai là quay lại với hai cái chấp pháp đội phía sau mà tiếp nhận điều tra!"
Tiêu cực này, thật sự là diệu kế...
Tình cảnh trước mắt rất dễ hiểu.
Tam Giang đang lùng sục nhóm người trốn nghĩa vụ, một trong những địa điểm phải tìm kiếm tích cực tất nhiên là khu giải trí này.
Hộp đêm Thiên Hà, hay bất kỳ tụ điểm ăn chơi nào ở đây cũng vậy, muốn có khách ghé thăm thì phải bảo vệ được khách, muốn người ta tới tiêu tiền thì phải đảm bảo người ta sẽ không đột nhiên bị bắt bớ vì lệnh tổng động viên.
Nơi nào đáp ứng được tiêu chuẩn này, nơi đó sẽ có khách, nơi nào đảm bảo được tiêu chuẩn này kéo dài, vậy sẽ có khách ruột, những người sẵn sàng bỏ tiền ra tiêu.
Những nơi hút khách nhất như hộp đêm Thiên Hà này, hẳn là đã đi cửa sau được với quan chức nào đó, xin tới một một cái danh sách đăng ký "hợp lệ", mục đích là dùng nó để tiếp dẫn tất cả khách quan tìm tới, ai xì tiền ra thì được điền tên lên, nhận được thân phận "đã ra chiến trường", "đang phục vụ quân ngũ", "là nhân viên hậu cần quan trọng", từ đó ngăn chặn chấp pháp đội thực hiện mệnh lệnh tổng động viên.
Về phần ai không cả đủ tiền vé vào cửa, chứng tỏ là loại nghèo mạt rệp, không cần có sắc mặt tốt làm gì, bọn họ sẽ còn âm thầm gọi chấp pháp đội tới bắt lại luôn, vẫn như cũ đóng góp đủ chỉ tiêu tuyểm quân, chống đỡ cho quan chức sau lưng mình.
Có thể nói hộp đêm Thiên Hà này chính là một cái "vùng an toàn" trong lòng Tam Giang, "vùng an toàn" cho riêng người giàu.
Chỉ cần xì tiền ra, bước vào đây trốn, vậy thì sẽ không cần ra chiến trường nữa.
200 công huân, tương đương với khoảng 30kg gạo, giữa mạt thế nguy cơ, đây là một khoản tài phú không hề rẻ một chút nào, nhưng nếu dùng nó để tạm trốn khỏi chiến trường Diệu Liên thì lại rất rẻ.
Kể cả là hộp đêm Thiên Hà đóng mở cửa mỗi ngày, "sạc lại" vé vào cửa mỗi ngày, vậy nhưng bỏ khoảng 3 tạ gạo để trốn 10 ngày cũng là một mức chi tiêu quá rẻ mạt.
Người có tiền, dù là trước tận thế hay sau tận thế đều sẽ được hưởng thụ đặc quyền hơn xa thường nhân, những thứ không mua được bằng tiền sẽ mua được bằng rất nhiều tiền, bao gồm cả mạng sống.
Về phần ai nghèo, vậy chờ chết đi.
Nghĩ tới đây, Hàn Phong lại tiếp tục thở dài.
Thật ra một tổ chức thổ phỉ cũng có cái hay của nó, đó là nếu như thế lực xuất hiện không đúng ở đâu đó thì thủ lĩnh có thể ngay lập tức ra tay chấn chỉnh tức thời.
Đây chính là quyền lực tuyệt đối, không có bất kỳ độ trễ, không có bất kỳ cản trở vướng mắc, càng không chuyện xuất hiện tiêu cực cho được.
Hai bang Thiên Lang Hắc Hùng hiện tại vẫn còn hoạt động được là do hắn chủ động để cho bọn họ hoạt động, bởi vì hắn biết cách giải trí của hắn không giống cách giải trí của một vài người, vài người thích sống cuộc sống đèn mờ như vậy, có vậy họ mới giải toả được áp lực trong lòng, nếu hắn ép buộc người khác phải sống theo kiểu ỡm ờ như mình, vậy đó sẽ là biện pháp quản lý sai lầm.
Nhưng nếu trấn Hi Vọng ban bố lệnh tổng động viên mà hai bang Thiên Lang Hắc Hùng kia dám chống đối, dám tiếp tay cho đám người tìm cách trốn nghĩa vụ, vậy thì tất cả sẽ đều biến mất sau một đêm không chút do dự.
Trấn Hi Vọng tuyệt đối sẽ không thể diễn ra tình cảnh có vùng an toàn bên trong vùng nguy hiểm như tại căn cứ người sống sót huyện Tam Giang đang biểu hiện trước mặt.
Càng không ai có được đặc quyền khi sống tại trấn Hi Vọng.
Vì sao ư.
Vì Hàn Phong không nuôi phế vật, hắn sẽ càng không nuôi phế vật ở trong những thời khắc quan trọng.
Hắn sẵn sàng biến thành Đổng Thành mà nhốt người ta vào cũi sắt, đẩy ra chiến trường ngay, chỉ cần chờ tới giới hạn đủ để hắn thực hiện biện pháp kia mà thôi.
Đừng hòng bỏ tiền ra mua mạng trước mặt hắn.
Tất nhiên, nhập gia tuỳ tục, hắn đang ở đất Tam Giang, không ngại bỏ tiền mua mạng của mình một chút.
Lúc này hắn thò tay vào ngực bốc bừa ra một nắm phiếu công huân ném qua, thản nhiên nói:
- Tip cho các anh.
Tuần trước hắn và cao tầng trấn Hi Vọng được mời qua bên này để bàn bạc về công tác chiến đấu tại chiến dịch Minh Thái, cũng tiện thể vui chơi một chút luôn, cái tên Lưu Giang kia đã chui vào sòmg bạc kiếm về đâu đó năm sáu nghìn công huân.
Những tưởng mớ công huân kia là vô dụng, hiện tại lại biến thành hữu dụng.
Đại hán áo đen nhìn mớ công huân vừa được ném qua, ước chừng phải có cả 1000 công huân, hắn ta không khỏi nổ đom đóm mắt mà xuất hiện thở gấp, thật muốn quỳ xuống bún cua ngay tại chỗ.
Lúc này hắn ta khom lưng uốn gối bày ra vẻ mặt vô cùng cung kính mà đưa ra một tấm thẻ màu bạc rồi nói:
- Cảm tạ quý khách, mời giữ thẻ thân phận.
Hàn Phong tuỳ tay nhét "thẻ an toàn" vào ngực rồi bước qua hai cánh cửa lớn, chính thức xâm nhập đại môn.
Phía sau là một không gian hoàn toàn khác với khung cảnh đìu hiu bên ngoài.
Nơi này, đông đúc vượt xa tưởng tượng của hắn.
Hộp đêm này hiện tại phải chứa chấp tới 500 người, cả nam cả nữ, tức là phải tới 8% dân số căn cứ người sống sót huyện Tam Giang, trừ đi một nửa phụ nữ, nơi này cũng có 250 mạng nam nhân, cho là có 200 binh lính thực sự hợp pháp đi, vẫn phải có 50 phú ông đang trốn ở đây.
Thật sự là có tiền sướng thật.
Ân, có khi đây chỉ là nhận định chủ quan của hắn, những người đang vui chơi ở đây đều hợp pháp cả, là hắn nghĩ oan cho họ, chính hắn là đứa đầu tiên bỏ tiền ra mua tư cách an toàn, trước hắn chả có ai bỏ tiền mua vé vào cửa đâu, ừ, đúng rồi đấy, hê hê.
Hàn Phong vừa bước vào cửa, vài nữ nhân đã vội vã tiến lên vây quanh, oanh oanh yến yến kêu lên đầy nhiệt thành:
- Chủ nhân.
- Chủ nhân.
- Chào mừng chủ nhân về nhà.
Chỉ trong mấy giây, xung quanh hắn đã tụ tập lấy bảy tám nữ tử, ai nấy đều vô cùng xinh đẹp, còn đang liên tục dùng thân thể mài vào trên người hắn.
Hàn Phong nuốt xuống một ngụm nước bọt, ngăn chặn cảm giác muốn thò tay bóp mông mấy nữ nhân này, lúc này hắn phất tay móc ra đâu đó 500 công huân, lạnh lùng nói:
- Tôi không có hứng với các cô, đừng phiền phức nhức đầu nữa, nhưng ai gọi được Tiểu Oánh tới, số tiền này sẽ là của người đó.
Nghe được lời nói không chút khoan nhượng của Hàn Phong, một nữ nhân ngay lập tức chạy đi, sau đó là hai người, ba người, bốn người, tất cả đều chạy về phía trung tâm vũ trường.
Còn hai nữ nhân ở tại, một người váy xanh sau khi do dự một chút, vẫn đứng yên tại chỗ, muốn chờ đợi lượt khách sau, một người khác mặc váy hồng thì không chút do dự nắm lấy bàn tay "kim chủ" trước mặt, ỏn ẻn nói:
- Chủ nhân, chi bằng chúng ta tới một phòng bao kín một chút chờ đợi, Tiểu Oánh rất nhanh sẽ tới?
Hàn Phong nghe được lời này, gật gật đầu:
- Được, dẫn đường đi.
Nữ tử váy hồng cười tới vô cùng ngọt ngào, lúc này quay qua thì thảo với nữ tử váy xanh mấy câu, sau đó nắm tay "kim chủ" mà dắt về phía trung tâm hộp đêm.
Hàn Phong đi tại phía sau, không khỏi âm thầm thở dài.
Người có trí tuệ, kể cả có phải lưu lạc đi làm vũ nữ cũng sẽ toả ra hào quang trí tuệ của mình.
Đòn phủ đầu của hắn đã chặn đứng tất cả cơ hội câu dẫn của những nữ nhân này, thế nhưng người biết vận dụng tư duy ngược vẫn sẽ có cách để kiếm lợi cho mình.
Không có hứng thú, không muốn bị làm phiền, Vậy thì đâu có nghĩa là phải tránh xa, cung cấp được một phòng bao kín đáo, để vị kim chủ này không bị làm phiền, vậy thì vẫn như cũ đạt thành mục đích.
Có khi vị kim chủ này sẽ nghĩ lại mà thưởng nhiều hơn nữa cũng không chừng.
Người có thể bỏ ra mấy trăm cống hiến chỉ để làm một việc đơn giản, vậy thì còn lo thiếu tiền sao, ham mê 500 cống hiến của hắn ta mà bỏ qua chính hắn ta, đó mới là ăn xổi ở thì.
Hàn Phong bước theo sau nữ tử váy hồng, nói thật là càng lúc càng muốn đem nàng ta đè xuống mà hành sự.
Phải công nhận là nữ nhân này khiêu gợi cùng kích tình thật, bờ mông kia mà...
Khụ khụ, được rồi, không phải, ý là, đoạn này bỏ qua.
Hắn lúc này buộc phải rời ánh mắt đi nhìn xung quanh.
Sau khi nhìn một lúc, hắn lại âm thầm than thở.
Hộp đêm Thiên Hà này đúng là tụ điểm ăn chơi toàn năng mà, ngoài nữ tiếp viên còn có nam tiếp viên.
Những người này đều vô cùng xuất sắc, ai nấy đẹp trai ngời ngời, phong cách đa dạng, kiểu gymer cơ bắp rất nhiều, non tơ mới lớn cũng có, trưởng thành lịch sự không thiếu, mà phong trần lạnh lùng cũng đủ cả, trình độ nói chuyện càng là khéo léo mềm mỏng, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, đáp ứng tất cả mọi nhu cầu của phái nữ.
Thậm chí có cả năm sáu femboy đang đứng tại bên kia, vừa nhìn liền biết chuyên phục vụ các "quý ngài" có sở thích đặc thù.
Hàn Phong vừa nhìn thoáng qua hướng đó điều tra một chút liền lập tức thu ánh mắt lại, da gà da vịt toàn thân nổi lên chi chít.
"Con mẹ nó, ông đây không có sở thích kia, chết tiệt thật..."
Vừa rồi có một cậu chàng femboy khoảng 16 tuổi mặc theo váy hầu gái nhìn qua hắn, còn cười tình một cái dụ dỗ.
Cái này đã doạ cho thủ lĩnh trấn Hi Vọng vãi đái ra quần.
Nữ tử váy hồng dắt Hàn Phong tới một phòng bao kín đáo sau, nàng ta lập tức làm ra khuôn mặt đáng thương mà nói:
- Chủ nhân, người ta không dám xin ở lại chỗ này cùng người, nhưng người ta muốn xin được hôn chủ nhân một cái có được không? Hôn một cái thôi. Sau khi hôn xong, người ta sẽ đi ngay.
Hàn Phong lại một lần nữa thở dài.
Nữ tử này khéo quá.
Một khi hắn hôn nàng ta, vậy chắc chắn sẽ bị hớp hồn tới không dứt ra được.
Đến lúc đó có cái dái khô cũng đem hết ra cho nàng ta.
Lúc này hắn búng ta một cái, xuất ra một bản nhị giai Thuốc Giảm Đau, cùng với một viên băng đá hình Đại Hắc Cẩu đang nằm tròn vo, bên trong còn phong ấn một chiếc lông Đại Hắc Cẩu đen nhánh cùng sắc bén như thiên tinh.
Hắn ném cả hai thứ cho nữ tử áo hồng, thản nhiên nói:
- Kỹ năng nhị giai này là một kỹ năng khá quan trọng đối với đội ngũ. Chỉ cần học tập nó, thể hiện ra ngoài, cô sẽ lập tức được quân đội Tam Giang o bế, bảo vệ chu toàn, sống sót trong tận thế cũng vô cùng dễ dàng, một ngày được trả lương 100 công huân là không hề khó.
- Còn huy hiệu này là tín hiệu liên lạc với trấn Hi Vọng, cầm nó đưa cho một trạm tin tên "Dã Hồ", cô có thể được tiếp dẫn qua bờ tây sông Lệ Giang.
- Muốn lựa chọn thế nào là tuỳ cô.
Nữ tử váy hồng ngơ ngác cầm lấy hai vật trên tay, bên tai đột nhiên nghe được thanh âm thông báo từ hệ thống:
"Đinh! Kỹ năng chủ động nhị giai - Thuốc Giảm Đau! Kỹ năng thuộc tính: Vận dụng năng lượng nội tại tạo thành Thuốc Giảm Đau, sử dụng Thuốc Giảm Đau có thể hạ giảm mức độ đau đớn của tổn thương mắc phải. Kỹ năng tiêu hao: 2 thể lực, 2 trí lực. Kỹ năng thể lưu trữ vào dung dịch chỉ định trong 24h. Kỹ năng không thể học tập trùng lặp có thể cường hóa cùng tiến giai."
Âm thanh hệ thống chấm dứt về sau, nữ tử váy hồng đôi mắt đã biến thành phiếm hồng.
Nàng ta cắn môi một cái, đưa mắt nhìn qua Hàn Phong, nhỏ giọng hỏi:
- Chủ... Chủ nhân... Tại sao người lại cho người ta...
Hàn Phong nhún vai đáp lại:
- Xem như may mắn của cô đột nhiên bộc phát đi.
Nghe được lời này của Hàn Phong, đôi mắt của nữ tử váy hồng càng thêm ướt át.
Nàng ta nấc nhẹ một tiếng, rụt rè hỏi:
- Chủ nhân, người ta có thể hôn chủ nhân một cái không?
Hàn Phong nghe được lời này, khoé miệng không khỏi xuất hiện một trận co giật.
- Không!
"Có, có, hôn tôi đi, tôi thề là đôi môi của cô hấp dẫn vãi l*l, tôi chẳng những muốn ngấu nghiến nó mà còn muốn đâm c+c vào nó cơ. Chết tiệt thật..."
Nghe được lời từ chối tuyệt tình của Hàn Phong, nữ tử váy hồng thoáng đảo mắt một chút, lại yếu ớt hỏi:
- Không cho người ta hôn chủ nhân cũng được, nhưng chủ nhân có thể hôn người ta không?
- Một cái thôi...
"Chết tiệt thật!"
"18cm rồi!"