Trái với thể lực, trí lực, cứ sử dụng một điểm là sẽ tụt đi một điểm, càng dùng nhiều càng tiêu hao nhiều, bốn chỉ số sức mạnh, nhanh nhẹn, phục hồi, chống chịu lại là bốn chỉ số "gần như vĩnh cửu".
Vĩnh cửu nghĩa là, ở vào bất kỳ khoảnh khắc nào trong quá trình giao tranh, phi phàm giả đều có thể vận dụng bốn thuộc tính này theo đúng lượng chỉ số đang sở hữu, và dù trận chiến có kéo dài bao lâu đi nữa, bốn dòng chỉ số này cũng sẽ không bị suy giảm hay hao mòn. Đòn tấn công ở giây thứ 1 hay giây thứ 100 đều mang theo uy lực ngang nhau, tốc độ nhanh như nhau, đầu ra phi phàm duy trì cực kỳ ổn định, không cần phải "đột phá giới hạn" xả nhiều tiềm năng ra để nâng cao uy lực.
Điều này khiến cho khả năng chiến đấu của cận chiến giả luôn được duy trì tại đỉnh phong, kéo dài bền bỉ, sức mạnh của cận chiến giả luôn đạt đỉnh, và không phụ thuộc vào sự tăng giảm bình tiềm năng như nhóm xạ kích giả vận dụng thể lực trí lực.
Càng giao tranh lâu dài, xạ kích giả càng suy yếu, cận chiến giả sẽ càng áp đảo.
Chỉ số sức mạnh lại là một chỉ số "gần như toàn năng". Vì sao ư, vì sức mạnh ở thế giới hậu dị biến là sức mạnh phi phàm, tạo ra năng lượng phi phàm, không đơn thuần chỉ là sức mạnh bình phàm, năng lượng bình phàm.
Khi phi phàm giả dùng cơ thể vận dụng năng lượng từ chỉ số sức mạnh cộng thêm, quá trình này sẽ khiến cơ thể phát sinh ra năng lượng phi phàm, từ đó cơ thể có thể tác động tới phi phàm khác.
Hay nói cách khác, sức mạnh phi phàm có thể đập nát và phá huỷ phi phàm ngoại lai.
Một Hoả Đao chém vào một chiếc gầu cần cẩu đang vả tới, nó có thể chém cho gầu cần cẩu bốc cháy, cháy tới đỏ hồng, thậm chí chảy ra thành sắt nung, mặc kệ việc gầu cần cẩu này có thể vả một vả sập một bức tường, ẩn chứa sức công phá lớn, sức phòng ngự cao, nhưng sức mạnh của cần cẩu chỉ là sức mạnh bình phàm, thuần tuý, không có gì đặc sắc, không thể kháng cự lại năng lượng phi phàm hậu dị biến.
Thế nhưng cũng Hoả Đao đó mà va chạm với một đấm của Ngô Soái, vậy thì nó sẽ bị đánh cho tan nát thành bụi lửa trước cả khi kịp bùng nổ, đừng hòng đốt được thân thể hữu hình của họ Ngô.
Điều này xuất hiện là do thân thể của họ Ngô đang phát huy ra sức mạnh phi phàm, tần số năng lượng của họ Ngô toả ra ngoài, va chạm với tần số năng lượng của Hoả Đao bắn tới, nghiền nát nó, khiến cho nó bị dập tắt ngay khoảnh khắc chạm tới.
Về lý thuyết, chỉ cần sức mạnh đủ mạnh, và đánh ra đúng thời điểm, vậy thì một cơ thể vận dụng tốt chỉ số sức mạnh sẽ có thể đập nát bất kỳ tác động phi phàm nào đang trên đà đánh tới.
Sức mạnh phi phàm ẩn chứa trên cơ thể hữu hình, tạo ra một tầng phòng hộ bị động, không thể hiện thông qua bảng thuộc tính, phi phàm ngoại lai đánh tới, va chạm tới phi phàm đang ẩn chứa, chắc chắn sẽ bị triệt tiêu một phần nào đó, hoặc một mặt nào đó.
Đây chính là tinh tuý của kỹ năng tứ giai Phá Vỡ Gông Xiềng mà Hàn Phong tặng cho Ngô Soái, kỹ năng kia khiến cho chỉ số sức mạnh được "hoạt hoá" từng thời khắc một, khiến đòn khống chế đánh tới lập tức bị đập nát.
Kể cả không có tứ giai Phá Vỡ Gông Xiềng thì một cận chiến giả vẫn có khả năng sinh tồn lớn hơn xa một xạ kích giả, bởi vì cơ thể của bọn họ hoạt động liên tục tại cường độ cao, vận dụng liên tục 4 dòng thuộc tính vĩnh cửu, mức độ hoà hợp với phi phàm đã lớn hơn rồi.
Lại nói, Sức mạnh, nhanh nhẹn, phục hồi, chống chịu, bốn chỉ số này luôn giữ nguyên, không thay đổi, chúng nó hợp thành một loại kỹ năng bị động tổng hợp, kỹ năng tăng cường "thân thể hữu hình", "thân thể vật lý", khiến cho thân thể hữu hình cũng mạnh mẽ không thua gì các thể phi phàm vô hình vô sắc.
Tất nhiên bởi vì là một loại "kỹ năng bị động" không thể hiện ra về mặt chỉ số, vậy nên khả năng công phòng của 4 chỉ số này ở trạng thái bình thường chỉ nhỉnh hơn sức mạnh bình phàm một chút mà thôi.
Thân thể hữu hình của Ngô Soái chỉ phá được đòn Hoả Đao đánh tới một cách hiệu quả nhất khi nó được "hoạt hoá" hoàn toàn, tức là Ngô Soái phải vận dụng các kỹ năng phi phàm chủ động hoặc bán chủ động khác để bộc phát sức mạnh ra ngoài, ví dụ như Phá Giáp, ví dụ như Pháo Không Khí, ví dụ như Vũ Khí Hoá, ví dụ như Đánh Đổi Cân Bằng... Khi đó thì chỉ số sức mạnh mới "tỉnh giấc", mới phóng xuất sự phi phàm của nó ra ngoài, đối chọi được phi phàm ngoại lai.
Nếu chỉ dùng chay, không tìm cách kích hoạt năng lượng ẩn chứa, vậy thì đòn đánh ra cũng không bao hàm quá nhiều sự phi phàm, sẽ chỉ giống như một gầu cần cẩu vả tới, vô cùng đơn thuần.
Đây chính là tinh thuý của Cự Nhân Biến. Kỹ năng này khiến cho sức mạnh, nhanh nhẹn, phục hồi, chống chịu, 4 chỉ số đang ẩn chứa trên thân thể được tỉnh giấc, được phát huy sự phi phàm tới tận cùng.
Một trong những dấu hiệu của cận chiến giả đang hoạt hoá tới mức tối đa lượng chỉ số được gia trì trên thân thể hữu hình của mình là vầng hào quang bao bọc xung quanh thân thể của họ.
Ngô Soái đang chiến đấu bên kia, toàn thân bốc lên hoàng quang sáng rực, còn liên tục biến đổi màu sắc khác nhau, thực ra đó không phải biểu hiện của bộc phá lực, đó là biểu hiện của quá trình vận dụng bốn loại chỉ số vĩnh cửu đang được gia trì tới mức tận cùng.
Biểu hiện của chế lực thân thể đạt tới đỉnh phong.
Sự phi phàm không chỉ ẩn tàng trên bảng thuộc tính nữa, nó đã phóng xuất ra ngoài, đã thể hiện thông qua cả Dĩ Thái, nhìn được bằng mắt thường.
Một đấm của Ngô Soái đấm vào trên mục tiêu, gây ra lượng sát thương phi phàm không thua kém gì một đòn Hoả Đao, Lôi Cầu, Kiếm Khí hay Hồn Áp, lại còn là "sát thương chuẩn", bởi vì nắm đấm kia đang tiếp xúc trực tiếp với mục tiêu, nó sẽ truyền năng lượng sức mạnh và nhanh nhẹn qua một cách tức thì, không bị hao hụt ra môi trường xung quanh, mục tiêu sẽ phải chống cự lại năng lượng phi phàm trái lệch tần số một cách vô cùng vất vả.
Hàn Phong ngồi trong góc run rẩy niệm phật là do sóng xung kích mà Ngô Soái và con hổ đánh nhau đang tạo ra không chỉ đơn giản là xung kích bình phàm, nó còn đang ẩn chứa rất nhiều năng lượng phi phàm mang theo tần số dạng tấn công, phá huỷ, công kích... Hắn yếu như vậy, nếu tiếp xúc vào gần cuộc chiến bên kia, vậy thì sẽ bị năng lượng phi phàm của hai "quái vật" này chấn tới rối loạn Thể Năng Lượng, nhẹ thì phải tiêu hao nhiều thể lực để có thể đứng vững, nặng thì trọng thương theo kiểu phi phàm, vô cùng khó phục hồi.
Cận chiến giả, bản thân thân thể của bọn họ đã là một loại kỹ năng vô thượng rồi, đơn giản là giơ tay nhấc chân cũng đủ tạo thành hiệu quả dời non lấp bể.
Đó là lí do cả một khoảng rừng quanh đây đã bị san thành bình địa, điều mà một chiếc máy cẩu rất khó tạo thành, dù rằng để mà nói nếu "vật tay" thì Ngô Soái không thể vật tay thắng một cái máy cẩu, nhưng uy năng phi phàm giải phóng trong quá trình va chạm với con hổ biến dị từ nãy tới giờ lại sánh ngang với một quả bom 1500lb phát nổ.
Đây chính là "sức mạnh phi phàm" theo đúng chuẩn thực tế hậu dị biến.
Tất nhiên, không phải ai cũng có khả năng vận dụng bốn loại chỉ số sức mạnh nhanh nhẹn phục hồi chống chịu tới mức tận cùng, không phải ai cũng có khả năng bộc phát tối đa 100% uy năng phi phàm ẩn tàng, càng không phải ai cũng có khả năng chiến đấu tới mức phát quang.
Điều này còn phải xem xem thân thể máu thịt có chống đỡ nổi chính phi phàm của bản thân trùng kích hay không đã.
Một sợi tóc không thể kéo được cả một con thuyền.
Toàn quân Hi Vọng, người có thể đánh tới mức cả người phát sáng như Ngô Soái là cực ít.
Vận dụng sức mạnh, nhanh nhẹn, phục hồi, chống chịu, thật ra rất dễ, giơ tay nhấc chân là xong, thậm chí đứng im là xong, nhưng vận dụng sao cho nó thực sự "phi phàm" mới là khó.
Hầu hết mọi người đều đụt đụt như Hàn thủ lĩnh, không thể vận dụng tối đa uy năng của 4 chỉ số vĩnh cửu này.
Hàn Phong có 58 điểm sức mạnh, nhưng còn lâu một đấm của hắn mới phát huy được đủ 58 điểm, có lẽ chỉ phát huy được ~50 điểm mà thôi, thậm chí khi thì 46, khi thì 52, đầu ra sát thương không đều, không đạt đỉnh.
Nhanh nhẹn cũng vậy, hắn có 97 điểm nhanh nhẹn, nhưng muốn chạy nhanh theo kiểu 97m/s như lý thuyết thì còn lâu mới chạy được, trừ khi thiêu đốt thể lực đi duy trì thì may ra.
Tại sao ư?
Vì khống chế lực không đủ.
Vì thân thể không chịu tải nổi phi phàm hoạt động.
Đấm mạnh đến ngưỡng sẽ tự gãy tay, chạy nhanh quá mức sẽ bong gân, rách dây chằng, nếu không tiêu hao thể lực phi phàm đi chống đỡ, vậy thì đừng hòng phát huy ra hết khả năng của mình.
Bởi vì hắn trước nay thuần tuý xây dựng hệ thống chiến đấu của mình dựa trên Thể Linh Hồn, Thể Tâm Trí và Thể Năng Lượng chứ không quá tu tập thân thể hữu hình, do đó cơ thể hắn chưa kịp thích nghi với sự phi phàm của các thuộc tính vĩnh cửu kia.
"Hoá Thân Phi Phàm" của Ngô Soái sinh ra để nâng ngưỡng chịu tải của thân thể lên, biến sợi tóc mỏng manh thành sợi cáp, biến thân thể hoà hợp tối đa với phi phàm, từ đó chống đỡ được 4 chỉ số cố định kia phát huy, vận dụng tới mức tối đa sự "vĩnh cửu" trong mọi khoảnh khắc.
Kỹ năng chức nghiệp Dũng Sĩ hệ công kích - Phản Lực, có thể coi như một kỹ năng khiến người ta vận dụng được tối đa chỉ số sức mạnh. Sở hữu Phản Lực, phi phàm giả có thể thoải mái vận dụng kịch khung dòng chỉ số vĩnh cửu kia mà không cần lo bị phản phệ gãy tay.
Mà kỹ năng chức nghiệp Dũng Sĩ hệ phục hồi - Hấp Thụ Xung Lực, cũng khiến cho người ta có thể vận dụng tối đa chỉ số phục hồi. Kỹ năng này hấp thụ lại các xung kích liên tục diễn sinh từ quá trình sử dụng sức mạnh, chính là hấp thu "phản lực", từ đó phục hồi lại thể lực, gia tăng chỉ số phục hồi lên gấp nhiều lần, càng đánh mạnh sẽ càng phục hồi nhiều.
Kỹ năng chức nghiệp Dũng Sĩ hệ khống chế - Áp Lực, nó lại trực tiếp biến xung kích diễn sinh từ quá trình vận dụng sức mạnh thành áp lực phi phàm, áp lực này gây tăng trương lực cơ, khoá cứng cơ bắp, khiến cho mục tiêu không thể cử động nổi, giống như uốn ván vậy, từ đó bị "định thân" tại chỗ.
Chẳng những vậy, các biến hoá của Cự Nhân Biến cũng có thể thêm một bước nữa bộc phát tối đa uy năng của 4 chỉ số vĩnh cửu.
Bởi vậy nói Ngô Soái bên kia là một con quái vật cũng không sai.
Cường độ thân thể của Ngô Soái đã tiếp cận tới ngưỡng cửa mà động vật biến dị và thây ma các dạng hình đang sở hữu rồi rồi.
Hệ thống chức nghiệp Dũng Sĩ cùng phương pháp rèn luyện khống chế lực "Hoá Thân Phi Phàm" đã biến Ngô Soái thành một trang bị toàn năng rồi, mỗi cú đấm ra đều mang theo uy lực tiếp cận với uy lực mà tiến hoá giả có thể tạo ra.
Cái gì mà Pháp Sư Băng chứ, nhảy vào đây ăn một đấm là tan xác cả người cả nô bộc.
Băng nô bị máy cẩu đập vỡ thì hai mảnh vỡ có thể hoạt động như thường, do phi phàm không bị phá huỷ, còn băng nô mà bị một đấm gia trì phi phàm của Ngô Soái đấm trúng, vậy thì chỉ có tán loạn phi phàm, bốc hơi biến mất mà thôi.
Trong khi Hàn Phong đang lẩm bẩm cầu nguyện cho hai con quái vật bên kia đừng có dở chứng mà chạy tới bên này đấm mình, từ phương hướng phía tây, Chu Vấn cả người bốc lên tử quang mờ nhạt đã chạy ngược trở lại bên này.
Hàn thủ lĩnh nhìn tới luồng tử quang vô cùng đẹp mắt xung quanh thuộc hạ, vừa ghen ghét, vừa thèm thuồng, vừa uất ức, vừa đố kị, thế là lại muốn sa thải họ Chu kia.
Thằng ranh con này cũng đạt tới trạng thái "Hoá Thân Phi Phàm" đối với dòng chỉ số nhanh nhẹn rồi.
Thằng kia hiện tại có khác gì một đầu Thể Tốc Độ Fast-2 đâu cơ chứ, nhìn cách chọi con này di chuyển ở tốc độ cao mà hoàn toàn không có một chút khó khăn vất vả nào cả, thật sự là đỉnh phong vận dụng chỉ số nhanh nhẹn rồi.
Nào phải cái loại chủ tịch gì gì đó, chạy bộ được 33km đã hộc cả bơ ra ngoài.
"Chết tiệt, mấy thẳng chọi con này có nhiều thời gian luyện tập, mình suốt ngày phải đọc sách, giải quyết đủ mọi thứ hỗn tạp khắp nơi, tụt hậu quá rồi."
"Ghen tị quá, phải sa thải ngay, sa thải hết bọn này mới được..."
"..."
"Thôi, kệ cha bọn nó vậy..."
Chu Vấn bàn tay cầm lấy một thanh dao găm đỏ máu, lưỡi dao còn liên tục bốc lên thứ huyết quang nhàn nhạt, lúc này sau khi quan chiến một lúc thì gào lên:
- Ngô đại ca, có cần đệ hỗ trợ làm thịt con hổ này hay không?
Ngô Soái không đáp, chuyên tâm chiến đấu.
Chu Vấn cũng không động, chỉ là tử quang quanh thân thể vẫn chưa tắt đi.
Hàn Phong bên kia cũng mặc kệ, mặc dù biểu đệ hắn sắp bị đánh cho ra bã rồi, hắn cũng lười quản.
Ai bảo dám giỏi hơn ông đây, hôm nay cho biết thế nào mùi đau khổ.
Mà thú thật là hắn muốn nhảy vào tham gia cũng khó, tốc độ giao chiến của bọn kia quá cao, hắn rúc đầu vào không phản ứng kịp, chỉ có thể làm pháo hôi mà thôi.
Trung tâm chiến trường, sau 3 phút kịch liệt chiến đấu, Ngô Soái đã chính thức bị con hổ dồn vào thế hạ phong. Mỗi đấm của hai bên va chạm đều sẽ tạo thành xung kích khổng lồ, chấn cho cả hai bay ngược ra sau, thế nhưng con hổ chỉ bị bay xa 2 mét, trong khi Ngô Soái bị bay tới 5 mét, rõ ràng sức mạnh là vô cùng chênh lệch.
Ngô Soái không dám vận dụng Sức Mạnh Biến để thay đổi cục diện, bởi vì một khi xoá bỏ trạng thái Chống Chịu Biến hiện tại, vậy thì hắn sẽ bị uy lực mạnh bạo của con hổ đối diện đấm cho gãy tay ngay, tới lúc đó bại cục còn lớn hơn cả hiện tại.
Qua một lúc nữa, con hổ biến dị đột nhiên hướng về phía kẻ địch mà gầm lên:
- Graoooooo...
Âm thanh cuồng nộ vô cùng khủng bố của chúa sơn lâm độ ngột vang lên, chấn cho tất cả mọi sự vật trong phạm vi 2km đều biến thành tĩnh lặng, ngay cả Hàn Phong Chu Vấn hai người đang quan chiến xa xa cũng không kịp phản ứng, bị hét cho vã mồ hôi lạnh, tâm thần run rẩy, thật muốn quỳ xuống ngay tại chỗ mà thần phục, trong khi đó Ngô Soái tại trung tâm chiến trường rõ ràng nhạy cảm với đòn công kích của đối thủ trực tiếp hơn cả, lúc này bàn tay chưởng ra một chưởng, hét lớn:
- Tứ giai - Cách Không!
Phi phàm lực hệ khống chế tinh thần của con hổ cam cuồn cuộn ập tới trước mặt Ngô Soái lập tức bị chặn đứng.
Bốn phương tám hướng, liên tục có các luồng năng lượng loạn lưu kịch liệt trùng kích, lớp trước lớp sau nối đuôi như thể sóng triều đổ dồn tới bên này, muốn đem tâm thần hắn chấn tới tê liệt, thế nhưng tất cả đều đã bị ngăn cách tại vị trí 30cm bên ngoài, tốc độ tiến tới của đòn khống chế đã biến thành vô hạn chậm chạp, không biết bao giờ mới thoát khỏi nghịch lý Zero.
Chẳng qua Ngô Soái trốn phía sau "vòng phòng hộ" cũng không dễ chịu, xung kích năng lượng dồn tới khiến hắn phải chịu áp lực khổng lồ, lúc này há mồm phun ra một ngụm máu tươi, hai chân nhún nhẹ một cái, Ủng Đột Phá level 4 đem hắn dịch chuyển tới khoảng cách 1 cây số bên ngoài.
Lúc này hắn hả họng kêu ầm lên:
- Tiểu Hỏi Chấm, thử chút nhiệt đi!
Chu Vấn chỉ chờ có thế, chưa để cho con hổ cam kia truy kích, cậu ta đã phóng thẳng về phía trước, dao găm đỏ máu trong tay quỷ dị đâm xéo, muốn đâm vào chếch ngực tại nách trái con hổ.
Phương vị công kích cực kỳ quỷ dị độc ác
Con hổ cam dù có to như con trâu mộng nhưng không hề xuất hiện chật vật. Sau khi phát hiện có kẻ địch mới mang theo sát khí hừng hực cùng tốc độ cao, nó gầm lên một tiếng, cả người thu nhỏ lại hai phần, biến thành vô hạn linh hoạt, sau đó móng vuốt mang theo âm bạo tát ra, tát về phía con dao găm đỏ máu.
Chẳng qua đòn công kích của Chu Vấn cực kỳ quỷ dị, cánh tay cậu ta vươn ra nửa chừng liền lập tức rụt ngược vào thân thể, sau đó cả thân thể cũng biến mất, tới khi hiện ra đã là ngay tại phía sau con hổ, cánh tay vốn co rụt lúc này sớm dài ra trở lại, lưỡi dao găm đỏ máu phập một tiếng đâm trúng lưng nó.
Máu tươi huyết hồng cứ như vậy phun ra như suối.
- Graoooo...
Con hổ gào lên một tiếng tức giận, thân thể lại nhỏ hơn một vòng, tốc độ lại được đẩy lên cao vút, một tát thứ hai của nó tát thẳng tới cổ họng Chu Vấn.
Đại đội trưởng đại đội 1 binh đoàn Tam Giang nhếch lên cười lạnh, chờ cho móng vuốt kia cào tới, cả người cậu ta lập tức tách ra làm 80 mảnh, mỗi mảnh bay một hướng, khiến một tát kia chỉ có thể tát vào không khí, trong khi đó mảnh bàn tay cầm dao lại quỷ dị biến mất rồi xuất hiện cạnh đùi trái con hổ, xoẹt một tiếng chém rách bó cơ đùi tại đây.
Máu nhuộm trời cao.
Hàn Phong nhìn tới cảnh này, đáy quần tiếp tục xuất hiện ẩm ướt.
Khốn nạn, thằng nhãi kia mạnh quá, nếu nó mà ám sát hắn, vậy hắn chết chắc.
Còn con dao găm đỏ máu khốn nạn kia, nó chính là khắc tinh của toàn bộ phi phàm giả, thật sự không hổ là trang bị level 4 đắt giá thứ tư thương thành mà.
- Graoooooo...
Trúng phải hai đòn đau liên tiếp, con hổ lại càng trở nên cuồng bạo, những vệt vằn vện trên thân thể nó sáng rực lên một mảnh hắc quang, tốc độ được đẩy lên tới đỉnh phong, nó nhún chân một cái đã biến mất, sau khi xuất hiện đã đứng tại hư không, bàn tay vả ra, bốp một tiếng vả trúng đầu lâu kẻ thù.
Chu Vấn không thể ngờ nổi bản năng chiến đấu của con hổ này lại nhạy bén như vậy, chỉ có thể nhìn móng vuốt kia vả vào mặt mình.
Bang!
Chu Vấn bị tát trúng, cả người vỡ nát như một tấm da rách rồi xuất hiện tại xa xa, quanh thân thể bốc lên quang mang bộc phá lực tím sẫm vô cùng nồng đậm, sau đó cậu ta lại nhún chân biến mất, khoảnh khắc xuất hiện tại phía sau con hổ, dao găm đỏ máu phập một tiếng đâm trúng mạn sườn nó.
Máu tươi cuồng phun mãnh liệt.
- Graooooooo...
Âm thanh kêu gào tới điên loạn của con hổ biến dị chấn động cả trời cao, kỹ năng thiên phú điên cuồng phóng xuất, hàng vạn móng vuốt hư ảo phun ra từ trong các vằn vện đen nhánh quanh thân, chém cho không gian xung quanh vang lên thanh âm rẹt rẹt ghê người.
Cả một vùng hơn 300m đã bị chém tới nát bét.
Chu Vấn hiện ra xa xa, hả họng kêu ầm lên:
- Ngô đại ca cứu đệ!
Con hổ này quá mức da dày thịt béo rồi, tại sao xiên cho ba xiên mà vẫn không thấy xuống sức tí nào, đây là sự tình phi lý a...
Ngô Soái ở trên trời khẽ phất tay, Chu Vấn đã được gia trì phản trọng lực, cả người cứ như vậy bay lên cao cao 800 mét.
Con hổ cam lông vằn trúng phải ba đòn liên tiếp trong chỉ 3 giây, đau đớn nhức nhối cùng cảm giác hư thoát để cho nó vô cùng khó chịu, sự phẫn nộ thật sự là không thể đong đếm. Nó ngửa đầu lên trời gào thét ầm ĩ, kỹ năng thiên phú cuồng phun mãnh liệt, thế nhưng toàn bộ sát thương đều bị chặn lại tại bên ngoài tứ giai Cách Không.
Ngô Soái lại "bay" lên cao cao chút nữa, hai mắt nhìn xuống phía dưới, cả người mơ hồ bốc lên từng trận run rẩy lạnh lẽo.
Con bà nó, con hổ level 30 này còn mạnh hơn Đại Hắc Cẩu level 31 đang nằm ở nhà nữa.
Mạnh hơn nhiều luôn đó.
Con hổ này cũng được ăn thiên tài địa bảo chắc luôn.
Đánh với con hổ này, chắc chắn là không thắng nổi.
Lúc này hắn vội vã giơ tay xua thật lực rồi kêu to:
- Gâu gâu gâu gâu...
"#%$€¥&₫@!"
Đáp lại lời giảng hoà của Ngô Soái là muôn vàn âm thanh gào thét chửi rủa khác, hàng trăm động vật biến dị đã tụ tập xung quanh con hổ, khí thế ngút trời.
Không thoả hiệp được.
Hổ tại rừng sâu vẫn bị chó khinh, đây chính là sỉ nhục còn hơn cả lạc đồng bằng bị chó khinh.
Thấy không khí mỗi lúc một căng thẳng, con hổ kia dường như sắp muốn điều động chim chóc tấn công mình, Ngô Soái không thể không hả họng kêu to:
- Đại ca, giúp đệ với...
Hàn Phong bây giờ mới lò dò chui ra từ cái lỗ dưới đất, hắn phủi phủi bụi bặm trên người, lại giơ tay ho khụ một tiếng lấy lại tinh thần rồi hướng về con hổ to tướng bên kia mà hô lớn:
- Groooo...
"Chúa tể đại nhân, kẻ hèn này xin được bẩm báo..."
- Gràooooo...
Đáp lại Hàn Phong chính là một luồng xung kích tâm linh khổng lồ chấn động trời cao.
Tất nhiên là hắn né được, thân thể sớm dịch chuyển lên đỉnh trời.
Chẳng qua hắn cũng là lông mày khẽ cau lại vì vấn đề khó giải quyết.
Bởi vì con hổ bên kia lại tiếp tục kêu ầm lên rồi:
- Gàoooooo...
"Nhân loại đáng chết, các ngươi đã giam giữ ta cả một đời. Hiện tại được thoát khốn, ta sẽ tập trung toàn bộ muông thú lại, giết chết tất cả nhân loại các ngươi! Gào!"
Con hổ này, vậy mà lại là một con hổ được sổng ra từ sở thú Đại Xuyên.
Ngô Soái bên cạnh nghe không hiểu, lúc này vừa thở dốc vừa hỏi:
- Đại ca, nó nói gì vậy?
Hàn Phong đảo mắt một cái, từ tốn nói:
- Nó bảo đệ có đồng ý làm tiểu đệ của nó không?