Chương 673: Xâm nhập dãy núi Xuyên Sơn

Gần 4h chiều ngày thứ 33 hậu dị biến, tiểu tổ trinh sát gồm 3 người 16 18 27 tuổi mới chạy tới địa điểm nghi vấn có hang ổ thú đàn.

Là địa điểm nghi vấn mà thôi.

Dãy Xuyên Sơn vừa rộng lớn vừa hiểm trở, thực vật biến dị phát triển vô cùng mạnh mẽ, hiện tại đã khó mà nhìn nhận được tình hình trước đây rồi. Nhân loại biết rất ít về tình hình trong rừng, kể cả là drone cũng không bay è è è vào mà thám thính được, bởi vì tán cây trên cao thực sự là rất dày, gây khó khăn rất nhiều cho loại thiết bị công nghệ này hoạt động.

Dị biến đã xoá đi dấu tích văn minh nhân loại, xoá bỏ sự hiện diện của tiến bộ khoa học, trả tự nhiên về với đúng tự nhiên, bằng chứng là cả thực vật biến dị lẫn động vật biến dị đều vô cùng bài xích con người, muốn thêm một bước nữa đẩy con người tới bờ vực tuyệt chủng.

Haha...

Cũng có thể tư duy ngược là, dị biến cho nhân loại một cơ hội nữa để chinh phục thế giới này, theo một cách khác đi, và thế giới này đã có cảm quan hơn xa trước đây, đã biết sợ hãi loài người hơn, vậy nên chúng mới phải ra sức bài xích, xa lánh, cùng đánh đuổi con người.

Tự nhiên sợ con người lại tàn phá chúng một lần nữa.

Hàn Phong cầm Phiên Dịch Đa Năng thăng giai lên +1 cường hoá đã 20 ngày rồi, nhưng hắn chỉ thực sự giao tiếp được với 2 con vật, một chó, một mèo, tất cả những động vật khác hắn đều không thể giao tiếp nổi, bởi vì bọn chúng đều mang tới ác cảm và bài xích vô cùng to lớn.

Lần "đi sứ" này vào hang ổ quái vật, cũng không biết là lành hay dữ, chỉ mong có thể giao tiếp một chút là được.

Sau khi chạy tới bìa rừng, Hàn Phong vội phất tay ngăn hai thằng chọi con không não bên cạnh lao đầu vào lùm cây xanh rì ở kia, sau đó hắn ngửa đầu nở mũi ra hít sâu một hơi, cảm nhận lấy hương vị của núi rừng.

Nào, hãy cho nhân loại này được phép hoà mình vào thiên nhiên đi!

Híttttttt...

Hửm?

Ân?

- ...!!!

- Oẹeeeeeeeee...

Ngô Soái đứng bên cạnh Hàn Phong, nhìn thấy đại ca đột nhiên cúi người nôn mửa kịch liệt tới không rõ nguyên do thì không khỏi dựng tóc gáy, hắn vội vã lui lại ba bước mà thất thanh hô lên:

- Đại ca, huynh ốm nghén à, cái thai là của ai?

Chu Vấn, 16 tuổi, sau khi nghe được lời này, ngẫm nghĩ vài giây liền ngoạc mồm cười ầm lên, sau đó liền lập tức im bặt.

Báng bổ quá.

Hàn Phong mặt xanh như tàu lá chuối, một hơi vừa rồi hắn hít vào cơ man nào là phân và nước tiểu.

Khu vực bìa rừng này được động vật ỉa đái tùm lum để đánh dấu lãnh thổ, mùi vị thật sự là trộn lẫn tứ lung tung, hắn vừa rồi dùng Siêu Khứu Giác đi ngửi, đích xác là bị cả mấy trăm con thú rừng ị vào mồm cùng một lượt.

Chẳng qua nếu như ngươi vừa làm thủ lĩnh vừa làm đại ca thì tuyệt đối không thể tỏ ra mất mặt được, hắn lúc này cố rặn ra hai ngụm nôn mửa băng đá, thều thào đáp lại:

- Phi phàm phản phệ...

Nghe được lời này của Hàn Phong, Chu Vấn và Ngô Soái nụ cười chợt cứng lại, Ngô Soái bên kia không khỏi bối rối gãi gãi đầu nói nhỏ:

- Không phải đệ nói huynh phải tập thể lực trước khi tập gia tăng giới hạn sao...

Hàn Phong nghe được lời này, thực sự đã nôn ra một ngụm băng đá nữa vì uất ức.

Cái này còn gây mất mặt hơn a.

Mỗi phi phàm giả đều có trí tuệ và tài năng của riêng mình, quá trình sử dụng phi phàm, mỗi người sẽ tự có bí quyết và phương pháp vận dụng riêng, tạo ra khống chế lực tự thân, sao cho phù hợp với bản thân nhất.

Nếu Hàn Phong có "Ấn Tâm Lực" và "Ấn Tức Thời", vậy thì người khác cũng có các phương pháp vận dụng phi phàm tương tự, chỉ là họ chưa tự tổng kết lại thành phương pháp hoàn chỉnh, hoặc vẫn đang giấu đi mà thôi.

Ngô Soái cũng có phương pháp gia tăng khống chế lực của mình, thằng nhóc kia gọi đó là phương pháp "Hoá Thân Phi Phàm".

Ngô Soái thường xuyên vận dụng năng lực phi phàm tới mức vượt quá khả năng chịu đựng của thân thể, ví dụ như một mình chống đỡ một đường tấn công của thây ma, một mình chống đỡ đòn Hồn Áp quần thể, một mình đột kích thi đàn bắt cóc Thể Thao Túng, một mình chống đỡ đòn toàn lực của La Thiên Dật, thậm chí một mình chống lại một thi đàn để toàn quân trấn Đông Thành rút lui...

Đứng giữa làn ranh sinh tử, phó đoàn trưởng thứ nhất của binh đoàn Hi Vọng thường xuyên vận dụng 150% hiệu suất phi phàm, đẩy ngưỡng chịu đựng của cơ thể vượt qua giới hạn vốn có.

Phương pháp này sẽ tạo ra rất nhiều thương tổn cho thân thể, nhưng bù lại thì sau khi trải qua qua quá trình nghỉ ngơi và thư giãn hợp lý, thân thể sẽ dần quen với việc phi phàm trùng kích, thích nghi với quá trình nhanh chóng đốt cháy tiềm năng để tạo năng lượng, từ đó thân thể sẽ kết hợp với phi phàm nhuần nhuyễn hơn, năng lượng lưu chuyển sẽ thông thuận và nhanh chóng hơn.

Hay nói cách khác, "Hoá Thân Phi Phàm" là phương pháp tạo môi trường phù hợp nhất cho phi phàm phát huy.

Việc này tương tựu với việc "mở rộng kinh mạch" hoặc "trúc cơ" trong mấy truyện tu chân, tu tiên vậy.

Ngô Soái giải thích nôm na phương pháp này là "quy hoạch lại thành phố phi phàm", "xây đường cao tốc cho phi phàm lưu chuyển".

Uy lực phát ra từ một phi phàm giả đạt tới trạng thái "Hoá Thân Phi Phàm" sẽ vươn tới ngưỡng phi thường, vượt xa những gì chỉ số biểu hiện ra ngoài.

Đơn giản là 1 điểm thể lực phi phàm, nếu nó được gia tốc sẵn bên trong thân thể, vậy thì nó sẽ được phóng xuất ra ngoài với uy năng vô cùng mạnh mẽ.

Nó sẽ di chuyển tới đích nhanh hơn, cắt mở năng lượng loạn lưu dễ dàng hơn, ít bị hao hụt vào môi trường hơn, tồn tại lâu hơn, đánh vào trên thân thể mục tiêu sẽ gây ra xung đột năng lượng mãnh liệt hơn, từ đó khiến mục tiêu gặp thương tổn nặng hơn, hoặc phải tốn nhiều tiềm năng hơn để chống đỡ lại.

Cũng là một viên đạn 7,62mm, nhưng ném vào tường sẽ khác với việc bắn từ một khẩu AK47, càng khác với việc bắn từ một khẩu RPK, đó là do AK47 và RPK thích hợp để cho đạn 7,62mm phát huy hết tiềm năng của nó hơn là bàn tay con người ném đơn thuần.

Chưa kể tới việc khi thân thể thích nghi với phi phàm rồi thì việc sử dụng kỹ năng vượt quá khuyến nghị của hệ thống cũng thông thuận hơn, việc xả ra nhiều tiềm năng trong một lượt thi triển sẽ dễ dàng hơn, tận dụng tối đa được uy năng tổng hợp hơn.

Một chiếc ống nước lớn có thể xả ra nhiều nước hơn một chiếc ống nước nhỏ, cũng có thể xả ra nhanh chóng hơn, không bị dồn đọng gây phình ống, khi cần thiết thì chỉ cần bóp đầu ống nước lại, vẫn như cũ có thể tạo thành áp lực lớn.

Nếu cơ sở khống chế lực của đại ca chủ yếu dựa trên sự khống chế Thể Tâm Trí, từ đó đè ép, khống chế và nắn chỉnh Thể Năng Lượng, thì cơ sở khống chế lực của biểu đệ lại là tối đa hoá thể hữu hình để cho Thể Năng Lượng được thoải mái lưu chuyển.

Hàn Phong cảm thấy lý luận này của Ngô Soái rất đúng đắn. Theo phi phàm dần mạnh lên thì cơ thể bình phàm cũng phải mạnh lên, từ đó mới đáp ứng được quá trình sử dụng, vậy nên gần đây hắn thường xuyên xả hết tiềm năng ra ngoài cho hồi lại, rồi lại xả hết, lại hồi lại, liên tục nhiều lần, cũng điên cuồng đẩy việc sử dụng kỹ năng tới giới hạn tối đa ở tất cả các kỹ năng và kỹ năng chức nghiệp. Một phần là hắn muốn chuẩn bị cho quá trình xây dựng kỹ năng tổng hợp, một phần cũng là muốn tôi luyện thân thể quen thuộc với việc sử dụng phi phàm cường độ cao, đạt tới trạng thái "Hoá Thân Phi Phàm".

Nhưng có vẻ hắn ăn không tiêu lắm, hiệu quả thu về chỉ được phần nào đó.

Ngô Soái có thể dùng phương pháp này, đó là do thằng nhóc này có Cự Nhân Biến phiên bản phục hồi biến, chỉ cần thi triển loại biến hoá kia, vậy thì các thương tổn gặp phải trong quá trình sử dụng phi phàm sẽ được đẩy lui rất nhiều, Tiểu Im Lặng có thể chơi trò hành hạ thể xác cả ngày.

Mà Hàn Phong dùng phương pháp này không ổn lắm là do hắn chỉ có ngâm ấm thông thường và đớp thật lực đồ ăn để bù lại quá trình thân thể tự chữa lành mà thôi, phản phệ vì thế cũng sẽ lớn hơn, hiệu quả thu về tất nhiên không bằng em họ.

Về phần dùng kỹ năng hay trang bị phục hồi ngoại lai để hỗ trợ tập luyện, haha, nghĩ cũng đừng nghĩ. Thân thể vốn đã quá tải vì phi phàm trùng kích mà còn cố nhồi thêm phi phàm ngoại lai vào, đây xem như hỏng bét ngay.

Quan trọng nhất là Ngô Soái không sợ việc bị nổ tan xác, dám thường xuyên vận dụng phương pháp kia trong thời khắc sinh tử, thân thể thích nghi cực nhanh, đến nay gần như đạt tới tình trạng "Hoá Thân Phi Phàm" lý tưởng nhất rồi, mà Hàn thủ lĩnh thì sợ chết, vậy nên chỉ dám tập luyện thong thả từ từ mà thôi.

Hàn Phong lại nôn ra thêm mấy ngụm băng đá ấm ức nữa.

Chu Vấn thằng nhãi kia, nó dung hoà và cân bằng được cả hai phương pháp khống chế tâm trí và khống chế thân thể hữu hình, từ đó sống rất khoẻ mạnh, chẳng thấy khổ sở vất vả gì cả.

Thằng này còn đọc sách xong ngộ ra cái quỷ gì đó mà thanh tẩy người, thanh tẩy mình, từ đó nắm giữ được khả năng tự giải khống chế cực kỳ quỷ dị, không biết đường nào mà lần.

Thật sự là ngứa mắt.

Chắc phải cắt chức thằng nhãi này, đầy đoạ đi làm tiểu binh thôi.

"..."

"Thôi thây kệ nó vậy..."

"Đang thiếu tay chân chạy vặt quá, nào an ổn chút thì cắt chức sau..."

Lúc này sau khi chửi bởi trong lòng vài câu nữa Hàn Phong mới chịu đứng đứng thẳng lên, hắn chống tay vào hông, chỉ về hai bên trái phải oang oang nói:

- Bên này có khả năng là ổ quái vật, bên kia cũng có khả năng rất... Ủa?

Lời của hắn còn chưa có chấm dứt, hai tay chân đi cùng đã biến mất tại chỗ.

Hàn thủ lĩnh đứng ngoài bìa rừng, khuôn mặt thoáng chốc co rúm lại.

Làm sao có cảm giác trong nhiệm vụ này hắn rất vướng víu, đi theo chỉ để làm phiên dịch...

"Cmn, tí về tao cắt chức cả hai thằng chúng mày..."

".."

"Thôi kệ bọn nó vậy..."

Hàn thủ lĩnh lầm bẩm mấy câu vô cùng tức giận.

Nhưng hắn cũng thật không dám phi thẳng đầu vào rừng dò xét như hai chọi con kia.

Trong rừng đảm bảo có rắn, rắn không cắn thủng được da dày thịt béo của Ngô Soái, cũng không cắn trúng được tốc độ của Chu Vấn, còn hắn vào đó là dính đạn ngay, tốt nhất đứng ngoài chờ tay chân báo cáo lại cho lành.

Lúc này hắn nhẹ nhàng búng tay, ba cỗ thây nô đã được triệu hồi ra ngoài, thây nô nhún chân lao đầu vào trận trận cây xanh trước mặt, biến mất vô ảnh.

Cùng lúc đó, bảy tám mảnh băng đá cũng được triệu hồi ra, thoáng hiện lại biến mất, lại thoáng hiện, lại biến mất.

Trước mặt Hàn Phong, một màn hình LCD cực lớn được triệu hồi ra ngoài, hàng chục rồi tới hàng trăm tấm ảnh liên tiếp hiện lên, đều là các tấm ảnh bên trong khu rừng trước mặt.

Khi số lượng ảnh đã lên tới 400 tấm, hắn lúc này mới phất tay tản đi màn hình băng giá rồi phi thẳng vào rừng.

Giờ thì không lo chết toi rồi.

...

Trong rừng, không khí một mảnh thanh tĩnh tường hoà, bất quá Quang Giáp quanh thân thể Hàn Phong lại liên tục rung động rất khẽ, báo hiệu cho nguồn tập kích liên tục ập tới.

Tập kích tới từ đâu ư, từ những chiếc gai sắc bén xung quanh, những chiếc lá toả ra bụi xám, những cành cây xương xẩu bên cạnh bắn qua, nhưng viên dịch nhầy lách tách rơi xuống, những bụi nấm xanh đỏ tím vàng liên tục phóng xuất bào tử vô hình vô sắc, nhưng con côn trùng nhỏ xíu từ dưới đất muốn nhảy lên chân, chui vào quần, hút lấy máu tươi...

Nhìn qua thì khu rừng này vô cùng bình thường, nhưng người thường chui vào thì vô cùng nguy hiểm, bởi vì không ai biết được những nguồn "ô nhiễm" kia sẽ gây ra hậu quả gì, phương pháp giải quyết thế nào.

Có lẽ chỉ có động vật biến dị là hiểu rõ nơi này mà thôi, nhân loại đi vào đây, rất khó sinh tồn.

Tất nhiên trong rừng không phải cây nào cũng mang theo uy hiếp, có tới tám phần cây cối tương đối lành tính, dù rằng hình dạng khá kì dị, nhưng tiếp xúc gần không dâng lên báo động nguy hiểm. Thậm chí có cả một giàn dây leo núc nác cực lớn, ở trấn Thương Đình cũng có một giàn như vậy, loại thực vật biến dị này ăn được, còn không sợ khí tức nhân loại, vô cùng thích hợp để nhân giống làm thực phẩm.

Hàn Phong vừa chạy qua các tán cây, đuổi theo mùi vị khả nghi, vừa lẳng lặng nghĩ thầm:

"Nghe dân bản địa nói trên núi Xuyên Sơn có nhân sâm đích thực, vật kia thậm chí còn chạy được bằng hai chân. Nó vô cùng nhút nhát, nếu bị nhân loại bắt gặp sẽ xả ra khói mù để đánh lạc hướng, ai hít được khói mù này sẽ được tăng ngẫu nhiên điểm thuộc tính phục hồi... Chắc hẳn là thiên tài địa bảo thành tinh rồi..."

"Bọn họ cũng nói trong rừng có một con hồ ly vô cùng xinh đẹp... Ực, xinh thế nào nhỉ... Mình không thích người x thú, nhưng tò mò quá..."

"Còn nói có một con suối kỳ dị chảy ra nước xanh lam, nay chảy chỗ này, mai chảy chỗ khác, không rõ địa điểm, chỉ cần uống một ngụm nhỏ nước suối này là sẽ hết khát cả một ngày dài, thật sự là kỳ dị..."

"Con nói có một ngôi nhà gỗ..."

Hắn vừa nghĩ tới đây, bên trái đã truyền ra thanh âm ầm ầm như núi lở.

- Gâu gâu gâu gâu...

"Đói, ăn, no, bóng tennis, bơi, thịt, ngu ngốc... gâu!"

Nghe được cái thanh âm sủa nhặng xị cuội bất quy tắc này, Hàn Phong đã nhận ra bên kia Ngô Soái có biến.

Hắn lúc này hơi cảm nhận một chút, sau đó búng tay cái tách, thân thể đã biến mất tại chỗ.

Trên một triền núi trống không không có cây cối, một đống lớn động vật đang đứng vây xem xung quanh, giữa khoảng đất trống chính là hai con thú đang lao vào quần nhau tới tấp.

Hàn Phong vừa mới hiện ra liền tiến vào trạng thái Ẩn Nặc Thuật, ngồi thu lu cạnh gốc cây, không nói một lời.

- Gâu gâu gâu gâu...

Ngô Soái thân cao 3,5m sủa lên một tràng dài cuối cùng, sau đó ngửa đầu hít sâu một hơi nín lại, bàn tay to như chiếc quạt bồ đấm ra, đấm thẳng về phía trước.

Trước mặt hắn, một con hổ màu cam vàng với những vằn vện xanh đen to như con trâu mộng đang đứng thẳng, là đứng bằng hai chân sau, lúc này nó cũng giơ một chân trước lên cứng đối cứng với nắm đấm đang phóng về phía này.

Uỳnhhhhhh...

Da thịt va chạm tạo ra sóng xung kích khổng lồ, từng trận sóng vô hình vô sắc lập tức thổi quét ra bốn phương tám hướng, chấn cho đất đá xung quanh bị phá toái thành vô số vụn phấn.

Ngô Soái bị một đấm của con hổ đấm bay lên trời, chẳng qua thân thể hắn lại ngay lập tức vặn vẹo quỷ dị tới bất quy tắc, thân hình chao đảo giữa không gian nhúc nhích cùng tổ hợp trong nửa phần vạn giây, đã thành công điều hướng trở lại, hai chân cơ bắp của hắn lập tức đạp vào khối không khí sau lưng, đem thân hình đồ sộ bắn thẳng từ trên trời cao xuống đất.

Hắn bàn tay đen kịt phủ đầy cốt xương lại mạnh mẽ đấm ra, mang theo uy năng khổng lồ giáng thẳng xuống phía dưới.

Con hổ đứng dưới đất trợn mắt nhìn tới cảnh này, bàn chân đầy vuốt sắc cũng tiếp tục đấm ra, cứng đối cứng với bàn tay xương xẩu đang bắn tới kia.

Uỳnhhhhhh....

Uỳnh... Uỳnh... Uỳnh...

Ầm ầm ầm...

Chỉ trong khoảng thời gian 5 giây kể từ khi va chạm đầu tiên diễn ra, hàng trăm cú đấm đã được đôi bên giáng thẳng vào nhau.

Sau mỗi lượt va chạm, mặt đất dưới chân cả hai lại lún xuống một khoảng lõm, cỏ cây nát bét như tương bần, vị trí đôi bên liên tục thay đổi để cho triền đồi xuất hiện hàng chục khoảng lõm, hàng trăm khoảng lõm, cuối cùng là chi chít hố sâu to nhỏ không đều tới độ không đếm xuể. Sóng xung kích khổng lồ thổi quét ra bốn phương tám hướng, đem bùn đất thổi xa tới mấy chục mét rồi cả trăm mét, trời đất tối mù.

7 giây trôi qua, khu vực giao chiến 200 mét ban đầu đã mở rộng tới hơn 500 mét, mặt đất đã bị đập tới tơi tả, động vật biến dị đứng xem đều bị xua đuổi chạy trốn tán loạn tan tác, thực vật biến dị cũng bị xung kích loạn lưu dầm tới nát bét, hoá thành gió xoáy bắn ra khắp nơi.

Xung quanh trường giao đấu đã không còn lại bất kỳ sinh vật gì cả, chỉ còn hàng trăm lớp sóng năng lượng nối tiếp nhau không ngừng trùng động, ép cho tất cả vật chất hữu hình phải lún xuống, thần phục.

Ngô Soái khoé miệng rỉ chảy máu, thế nhưng ánh mắt lại tràn đầy sự hưng phấn khác thường.

Tốt một con hổ!

Lúc này hắn xoè rộng bàn tay ra rồi nắm chặt lại, quanh thân bốc lên quang mang hoàng sắc chói chang, bàn tay bằng vào một tốc độ siêu âm giáng thẳng tới trước, trong lòng điên cuồng động niệm.

"Cự nhân biến - Chống Chịu Biến!"

"Tam giai - Phá giáp!"

"Tam giai - Tấn Công Điểm Yếu!"

"Tứ giai - Nội chiến!"

"Tứ giai - Trọng lực âm!"

"Tứ giai - Tất hụt!"

"Kỹ năng chức nghiệp Dũng Sĩ hệ khống chế - Áp Lực!"

"Găng Xích Áp Đảo!"

Một đòn cuồng bạo của Ngô Soái muốn phát ra, con hổ màu cam đối diện cũng không hề khoan nhượng, càng không có chuyện né tránh, những vằn đen phủ trên trên người nó lập tức sáng lên, khí thế thú vương toàn bộ bộc phát, bàn chân mang theo áp lực vạn quân đấm thẳng tới phía trước, so với đối thủ còn nhanh hơn gấp mấy phần.

Nắm đấm hai bên đã triệt để tiếp xúc với nhau.

ÙNGGGGGGGGG......

Va chạm khoảnh khắc diễn ra như bom nhiệt áp nổ tung, ánh sáng vàng rực cùng cam sắc đột ngột loé lên rồi biến mất, bao phủ toàn bộ đất trời trong một bầu không khí áp lực tận cùng. Áp lực phi phàm chấn cho toàn bộ sinh vật bị quét trúng phải bị định thân tại chỗ, sau đó liền là một đạo xung kích khởi đầu xuất hiện, thổi bay toàn bộ không khí vô hình vô sắc, ép chặt đất cát tới im thít như tờ, biến khu vực giao chiến thành một mảnh chân không rỗng tuếch, tiếp nối là trăm ngàn vạn đạo xung kích nối đuôi nhau nhanh chóng quét qua xung quanh, đem hàng chục tấn bùn đất cày xới tung toé rồi chấn thành bột mịn.

Năng lượng loạn lưu ép cho không gian cũng phải mơ hồ run rẩy tới trùng động, phá toái nứt nẻ, toàn bộ sinh vật tồn tại bên trong đều gặp phải trùng kích. Phạm vi một cây số tính từ trung tâm va chạm, bốn phần thực vật biến dị đã bị xô ngã cùng bật gốc, số còn lại bị thổi tới trụi sạch lá cây, gió xoáy điên cuồng nổi lên, cuốn bay toàn bộ lên trời cao, tạo ra một trận bão tố cùng rung chấn khổng lồ.

- Hú hú hú...

- Khẹc khẹc...

- Ịt ịt ịt...

- Oạc oạc...

- Quác quác...

- Réc réc...

Hàng trăm động vật biến dị vây xung quanh quan chiến lúc này đều bị xung kích khổng lồ quét tới, kêu lên vô cùng thảm thiết, thật không khác nào đất đá cùng cỏ rác, toàn bộ động vật đều bị thổi bay ra xa xa, con nào con nấy mồm miệng phun trào máu tươi, thậm chí vài con ở gần nhất trực tiếp bị dập nát tại chỗ, thân thể biến thành một bãi nhầy nhụa nhơ nhớp, chết tới không thể chết hơn.

Trung tâm va chạm, một cái hố sâu 7 mét rộng tới mấy chục mét đã lõm sâu vào lòng đất, bên trong chỉ có duy nhất thân ảnh của con hổ cam sắc mặt mày dữ tợn. Cả người nó liên tục có những dấu vết phình lên rồi lại xẹp xuống, da thịt lách tách nổ tung rồi từ đó phun ra vô số máu tươi, bàn chân cũng bị đánh bay hết nửa già lông mao, xương cốt lòi cả ra ngoài, sáu chiếc vuốt sắc đã gãy mất ba, thảm trạng có thể nói là thê lương.

Trên bầu trời 100 mét, Ngô Soái bị một đấm kia chấn tới gãy hết năm ngón tay trái, mồm miệng cũng phun đầy máu tươi, trên người trải đầy dấu vết vằn vện như da hổ, thương tổn vô biên, chẳng qua hắn ánh mắt vẫn là rực sáng như ngọn lửa, thân thể bốc lên quang mang hoàng sắc nồng đậm, hai chân đạp không khí phía sau, từ trên cao đấm thẳng xuống dưới.

"Nội Chiến!"

"Áp Lực!"

"Áp Đảo!"

"Hấp Thụ Xung Lực!"

"Phá Giáp!"

Bây giờ mới là trận chiến chính thức!

Ầm...

Ùng ùng ùng...

Ầm ầm... uỳnh uỳnh uỳnh...

Graoooooo...

Xung kích khổng lồ lại tiếp tục từ trung tâm chiến trường truyền ra xung quanh, năng lượng loạn lưu hoá thành thác lũ bắn về bốn phương tám hướng, điên cuồng nghiền nát tất cả mọi vật chất thành bụi phấn, càng đem cả một khoảng rừng xanh tươi san phẳng thành bình địa, rồi lại nhấn chìm xuống hố sâu thăm thẳm.

Uy áp từ chiến cuộc chỉ có tăng lên chứ không hề có giảm đi bất kỳ một khoảnh khắc nào.

Hàn Phong trốn một góc, liên tục niệm phật, đáy quần còn mơ hồ xuất hiện một trận ẩm ướt.

Con mẹ nó... Đáng sợ quá...