Chương 670: Bộ luật Hi Vọng

- Các vị muốn tấn công trấn Hi Vọng sao?

Nghe được âm điệu chất vấn lạnh nhạt của Hàn Phong, mấy người Tam Giang phía trước đều trở nên căng thẳng.

Một đại hán trọc đầu chừng 40 tuổi đứng trước có vẻ là thủ lĩnh nhóm người, lúc này hắn ta nhìn về phía Hàn Phong, trầm giọng đáp lại:

- Hàn thủ lĩnh, chúng tôi hoàn toàn không có ý định tấn công trấn Hi Vọng.

Hàn Phong liếc quanh, lạnh nhạt hỏi tiếp:

- Vậy những vũ khí này là sao đây?

Tám người đứng phía trước, ai nấy nhìn qua đều tương đối bặm trợn, bọn họ không phải cầm trảm mã đao thì cũng là cầm súng, thái độ phòng vệ cực cao, chắc chắn không thể mang tới cho người ta cảm giác an toàn được.

Sở dĩ như vậy là do đám người đang đứng phía trước chủ yếu tới từ khu ngoại ô Tam Giang, về phần những người đứng phía sau, có phụ nữ, cũng có cả trẻ con, hẳn là thân thích gia quyến đính kèm.

Đại hán đầu trọc nuốt một ngụm nước bọt, cắn răng nói:

- Chúng tôi chỉ là muốn đảm bảo an toàn cho bản thân mình.

Hàn Phong nghe vậy, không khỏi thở dài.

Hắn biết sơ sơ năm sáu người trong số hơn 40 người đang đứng đây, một người trong đó hắn còn từng chủ động mời chào nhưng bất thành.

Bọn họ đều là nhân viên của đấu trường sinh tử tại khu ngoại ô Tam Giang, cũng là những người mà Thượng Quan Uyển Thanh đã nhờ vả hắn "cưu mang" giúp.

Hắn đã từ chối hỗ trợ.

Hiện tại là thời điểm nhạy cảm, hắn chẳng dại gì mà chuốc thù với chính quyền Tam Giang bằng cách chống đối lại chính sách tổng động viên của bọn họ.

Bởi muốn làm "người tốt" cũng phải lựa sức mà làm.

Giờ mà hắn dám công khai cưu mang dù chỉ một người chạy trốn từ Tam Giang qua bên Liễu Lâm này, vậy thì đó sẽ là hành động hỗ trợ người khác trốn tránh nghĩa vụ quân sự, làm gia tăng sự khó khăn trong công tác tuyển quân, tương đương việc chọc đúng vào quả bóng bay áp lực của chính phủ, nó sẽ phát nổ ngay lập tức.

Việc này liên quan tới chiến lược tài nguyên dân cư, không phải thứ mà tiền bạc đơn thuần có thể tuỳ tiện quyết định được.

Hửm?

Ừm thì...

Được rồi.

Hắn thừa nhận tình hình trước mắt chưa chạm tới giới hạn bùng nổ, trấn Hi Vọng vẫn đủ khả năng hỗ trợ hơn 40 người trước mặt mà không gây ra phản ứng quá khích từ bờ đông, dù sao đám người bên kia còn đang bận tới tối tăm mặt mày, chưa rảnh "tính sổ" với hành động tiếp tay cho người đào thoát của hắn.

Chỉ là do số tiền mà Thượng Quan Uyển Thanh bỏ ra không đủ đánh động hắn. Nếu như người kia trả giá phù hợp, vậy hắn cũng chả ngại thêm một bước chọc điên Tam Giang chút nữa, xem họ định làm ra trò gì.

Dù sao trước đó hắn cũng đã chứa chấp 13 người rồi, chứa chấp thêm một chút, không có vấn đề.

Về phần không có lợi lộc, vậy hắn lười việc tự tạo khó khăn cho mình.

Hắn muốn chờ cho các "phú ông" thực thụ của Tam Giang tự mình vác xác đến, khi đó thì lợi ích thu về mới là lớn nhất.

Bất quá cho dù đã từ chối hỗ trợ Thượng Quan Uyển Thanh nhưng hắn cũng đã có thoả thuận nhất định với nàng ta, đó là hắn sẽ không bắt đám người trước mặt phải chạy về Tam Giang ngay lập tức, cũng không trói họ lại rồi giao cho bờ đông, thay vào đó, hắn sẽ cho bọn họ ở lại Liễu Lâm bên này.

Chỉ là họ phải thể hiện ra giá trị nhất định của mình.

Dù sao những người này chắc chắn sẽ đem tới sự xáo trộn cho tính ổn định của trấn Hi Vọng, mỗi một người ngoại lai không mang theo tâm thế của "người trấn Hi Vọng", vậy thì đều khó mà khống chế được, vô cùng phiền phức.

Lúc này hắn nhìn qua đại hán đầu trọc đứng đó, tiếp tục lạnh nhạt hỏi:

- Đảm bảo an toàn cho bản thân mình sao? Đảm bảo khỏi ai? Khỏi chúng tôi sao?

Hắn nói xong, cũng lười quan tâm người phía trước đáp lại, ngược lại nói với người bên cạnh:

- Nêu điều 4, điều 5, điều 6, điều 10 bộ luật Hi Vọng.

Đội trưởng đội chấp pháp số 4 Trần Ngọc Long lập tức đáp lại:

- Tuân lệnh.

- Điều 4, quy định về quản lý, sử dụng vũ khí quân dụng, trang bị phi phàm...

- Điều 5, quy định về trật tự trị an...

- Điều 6, quy định về khu vực cấm...

- Điều 10 quy định về nhập cư...

Hơn 40 người trước mặt, sau khi nghe xong những quy định phía trước đều lâm vào bối rối.

Bọn họ cầm súng, cầm đao, đây là vi phạm quy định, bởi vì chỉ đội viên chiến đấu chính quy mới được phép sử dụng những vật này...

Bọn họ đứng đối đầu với chấp pháp đội, không nghe theo hiệu lệnh, còn tự ý dựng lều bạt ngoài khu vực cư trú theo quy hoạch, đây cũng là phạm luật trật tự trị an...

Tự ý xâm nhập khu vực đông nam là khu vực cấm....

Tự ý nhập cư không có đơn xin cư trú trước, hoặc không có thư tiến cử, đều là trái quy định...

Đại hán đầu trọc dẫn đầu vã mồ hôi hột, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy nhiều quy định như vậy.

Làm sao cái căn cứ này còn khắt khe hơn cả chính phủ bên kia.

Điều làm bọn họ cảm thấy hỏng bét nhất là âm thanh oang oang từ chiếc loa phóng thanh phía xa xa đang dồn dập vang lên bên này.

"Cấm vượt sông..."

"Cấm xâm nhập trấn Hi Vọng..."

Bên cạnh đại hán đầu trọc, một nam nhân khác khoảng chừng hơn 30 tuổi với khuôn mặt khắc khổ chợt nói:

- Hàn thủ lĩnh, chúng tôi muốn xin cấp quyền cư trú tại trấn Hi Vọng thì cần phải làm những việc gì?

Hàn Phong nhẹ nhàng búng tay, một tờ A4 đã được xuất ra ngoài, hắn cầm tờ A4 này thản nhiên đáp lại:

- Chính quyền huyện Tam Giang đã ra thông cáo tổng động viên toàn quân chiến đấu, bởi vậy nên chúng tôi tạm thời không thể cấp quyền cư trú cho các vị, mong các vị thông cảm cho.

Nói xong, hắn lại tiếp tục nói tiếp:

- Tuy nhiên, viện dẫn điều 11, quy định về hỗ trợ nhân đạo, tôi có thể để các vị sinh hoạt tại chỗ này, cũng sẽ cung cấp nhu yếu phẩm nhất định, nhưng sẽ không cung cấp bảo hộ gì cả.

- Các vị phải viết đơn cầu cứu trợ giúp trong trường hợp khẩn cấp, nộp tới phòng công tác xã hội của trấn Hi Vọng.

Lời này của Hàn Phong rốt cuộc để cho mấy người phía trước yên tâm.

Tạm thời không được nhập trấn mà chỉ được ở tại đây cũng được.

Ít ra ở tại đây cũng gần nguồn nhu yếu phẩm, gần nhân loại khác, cũng có thể cải tạo môi trường xung quanh để tạo thành nơi cư trú, còn hơn là chui đầu về phía trung tâm huyện Liễu Lâm ngập tràn các loại thực vật biến dị và động vật biến dị kia.

Quan trọng nhất là ở lại đây sẽ không phải đi chiến đấu với thây ma tại trấn Diệu Liên.

Hai ngày vừa qua, nghe nói đã có hơn trăm người chết tại trấn Diệu Liên rồi, bọn họ được ở lại ngoại biên trấn Hi Vọng này đã xem như không có gì tốt đẹp hơn.

Trước cứ tạm thời ở đây, sau đó tìm cách dần dần tiến về bên kia, chẳng mấy mà có thể hòa nhập được với nơi này.

Chẳng qua đội trưởng đội chấp pháp số 4 Trần Ngọc Long đứng bên cạnh Hàn Phong lại đột nhiên kêu lên:

- Thủ lĩnh, hiện tại bọn họ chưa có đơn cầu cứu, vậy thì vẫn tính là nhập cư trái phép, còn vi phạm tới 4 điều khoản thuộc bộ luật Hi Vọng.

- Tôi cho là trước hết phải tước đoạt toàn bộ vũ khí, đồng thời tạm giữ bọn họ lại để điều tra sâu hơn về mục đích thật sự khi chạy qua bên này, tránh ảnh hưởng tới trật tự trị an chung.

- Ngoài ra còn phải lục soát tư trang của bọn họ để xem có chứa hàng cấm theo quy định thuộc điều 14 về luật phòng chống ma tuý hay không.

Chưa bao giờ 8 người đàn ông phía trước lại cảm thấy hận một người như vậy.

Bọn họ thật sự hận cái tên tóc ngắn mặt vuông đang đứng ở kia tới không biết bao nhiêu mà kể cho hết.

Hàn Phong ồ lên một tiếng như thể mới nhớ ra, sau đó hắn lập tức nhìn về phía bên kia, thản nhiên nói:

- Các vị đang đứng tại địa phận trấn Hi Vọng, vậy thì phải chấp hành theo mệnh lệnh của chấp pháp đội.

Bảy tám người bên kia khuôn mặt đều biến thành nhăn nhó, chẳng qua dưới ánh mắt tràn đầy áp lực của Hàn Phong, bọn họ buộc phải hạ vũ khí xuống.

Trần Ngọc Long hô lên một tiếng, hai thành viên chấp pháp đội lập tức tiến lên thu hết tất cả đao, kiếm, súng cùng với cả nhẫn của đám người Tam Giang lại, hai người khác chạy về phía đám lều bạt xa xa tiến hành lục soát.

Một hồi sau, bọn họ đã thu được rất nhiều trang bị hệ thống, còn có một đống lớn đạn dược và súng ống.

Nhìn cảnh này, đại hán đầu trọc và nam nhân khắc khổ đều không khỏi cảm thấy đắng chát.

Cái giá của "hoà bình" thật sự là quá lớn.

Chẳng qua chưa để cho bọn họ buồn bã xong, Trần Ngọc Long bên kia lại tiếp tục hô lên:

- Viện dẫn điều 7, quy định về quản lý năng lực phi phàm, tất cả phi phàm giả đều phải khai báo về năng lực của mình.

- Người đâu, mang rượu nho tới.

Sau mệnh lệnh của hắn ta, một cái bàn dài đã được khệ nệ khiêng tới, hai nhân viên công tác bắt đầu giở sổ sách ghi chép ra, trong khi một nhân viên khác mang tới 2 chai rượu nho biến dị.

Nhìn tới cảnh này, đại hán đầu trọc và nam nhân có khuôn mặt khắc khổ đã chính thức muốn ngất.

Đây... Đây...

Bọn họ đã giao nộp ra gần như toàn bộ tài nguyên phi phàm rồi, hiện tại thật sự không khác nào bị người ta nắm một nửa cái thóp, nếu lại khai báo toàn bộ năng lực ra, đồng thời uống vào rượu nho kia, vậy thì không khác nào bị nắm tất cả thóp.

Trần Ngọc Long hừ nhẹ, nói:

- Trấn Hi Vọng và chính quyền Tam Giang có chia sẻ dữ liệu dân cư, nếu ai dám khai báo gian dối, đối chiếu dữ liệu có sai lệch, vậy thì trực tiếp vi phạm điều 7.

- Điều 10, quy định về nhập cư, cũng có ghi rõ ràng, người xin nhập cư phải trải qua quy trình đánh giá mức độ gây nguy hại của năng lực, một trong số đó là uống rượu nho.

Âm thanh lạnh lẽo của họ Trần để cho hơn 40 người bên kia không khỏi cắn chặt răng.

Hàn Phong đứng bên cạnh chợt nói:

- Trẻ em dưới 14 tuổi không cần uống rượu nho.

Lời này của Hàn Phong chẳng khác nào đồng tình với đội trưởng tóc ngắn mặt vuông.

Từng người từng người một tiến lên, uống vào rượu nho biến dị, sau đó uể oải ngồi một bên khai báo.

Cũng có hai nhân viên phòng công tác xã hội tiến tới phổ biến lại một lần nữa bộ luật Hi Vọng, đồng thời còn là đãi ngộ của gói cứu trợ khẩn cấp.

- Bộ luật Hi Vọng. Điều 1, quy định về quyền bất khả xâm phạm tính mạng, sức khoẻ, danh dự, nhân phẩm... Điều 2, quy định về quyền tự do ngôn luận, tự do về chỗ, ở công việc, đi lại... Điều 3, quy định về...

- Vị trí hiện tại không thích hợp cho nhân loại ở tại. Trước hết chúng tôi sẽ cung cấp nơi cư trú tạm thời, sau đó đội viên phòng xây dựng sẽ cùng với các vị cải tạo lại khu vực này...

- Trẻ em dưới 12 tuổi sẽ được cấp quyền cư trú ngay lập tức, một người giám hộ trực tiếp được cấp quyền cư cư trú tạm thời...

- Theo quy định thuộc điều 11 về viện trợ nhân đạo, mỗi người sẽ được hỗ trợ 24 cống hiến, tương đương 2 ngày lương cơ bản...

- Quy định về điều 9 về đóng góp cống hiến...

Âm thanh đều đều nhỏ nhẹ của nhân viên phòng công tác xã hội để cho hơn 40 người phía trước dần dần bớt đi bồn chồn lo lắng.

Dù rằng con đường phía trước vô cùng tối tăm, dù rằng ngọn đèn phía trước vô cùng mờ mịt, thế nhưng bọn họ biết rõ con đường này sẽ dẫn thẳng tới ngọn đèn kia, và ngọn đèn kia cũng đang tỏa ra thứ ánh sáng vô cùng thuần khiết.

Bọn họ có thể cảm nhận được sự thuần khiết đó, ánh sáng của ngọn đèn kia mang theo một thứ khiến cho người ta không khỏi an tâm, an tường, không nhịn được muốn hướng về.

Thứ đó gọi là "chính pháp".

Ở đâu có chính pháp, ở đó có sự an toàn.

Trấn Hi Vọng chính là vùng an toàn.

Hàn Phong đứng tại chỗ nhìn 40 người trước mặt, lại xoay người nhìn về khoá an toàn phía bắc, phía tây, phía nam, lắc đầu than thở.

Một suy đoán ngẫu nhiên của hắn, một vùng an toàn chân chính đã được thành lập.

Nếu không có những chiếc khóa an toàn này, vậy thì người chạy loạn hôm nay không phải là cư dân Tam Giang mà chính là cư dân Liễu Lâm.

Sau đó hắn lại nhìn về phía đông, phương hướng trấn Diệu Liên.

- Bà xã, anh lại cứu được 43 người rồi nhé.

- Tuy nhiên... Hơn 6000 cư dân Tam Giang... Chưa chắc anh có thể cứu được hết...

- Trận chiến tại Diệu Liên, Tam Giang chắc chắn sẽ thất bại, chỉ là không biết sẽ có bao nhiêu người phải chết...

Lẩm bẩm xong, hắn đưa tay khẽ búng, thân thể đã biến mất tại chỗ.

------

Khu trung tâm, toà án lâm thời trấn Hi Vọng.

9h sáng, nơi này đã tập trung tới hơn 400 người.

Theo điều khoản bổ sung của điều 20 bộ luật Hi Vọng về quy định lịch trình làm việc: Vào các ngày diễn ra các phiên điều trần và luận tội công khai, tất cả cư dân đều sẽ được nghỉ phép có lương, miễn là họ đăng ký trước để tới xem các phiên xét xử.

Mục đích của điều khoản bổ sung này nhằm gia tăng sự hiện diện và đẩy mạnh quá trình phổ biến của bộ luật Hi Vọng.

Không cần đi làm, chỉ cần tới khu trung tâm nghe người ta đấu tố nhau, vậy là có một ngày lương mang về, quá ngon.

Hàn Phong hiện ra tại đây, cũng không xuất hiện trên bục cao kia mà lẳng lặng đứng một góc quan sát.

Trên bục cao có trưởng phòng công tác xã hội Liễu Huyên, trưởng phòng dân vận Tô Dao, Đại đội trưởng đại đội chấp pháp Đinh Lãm, trưởng phòng thương mại Trần Mẫn Nghi, và chủ toạ, trưởng phòng pháp chế Lam Nhu Thuỷ

Đây đã là phiên luận tội và điều trần thứ hai tại trấn Hi Vọng rồi, hôm qua là các phòng ban khác, hôm nay là số còn lại.

Nội dung phiên điều trần và luận tội hôm nay gồm có ba mục chính.

Một là xét xử và giải quyết công khai các khiếu kiện của cá nhân đối với cá nhân.

Hai là xét xử và giải quyết các khiếu kiện của cá nhân đối với hội đồng nhân dân trấn Hi Vọng.

Ba là tiếp nhận công khai các ý kiến đóng góp của cư dân để bổ sung cho bộ luật Hi Vọng.

Hiện tại bên dưới đài đang có hai người ngồi đó, một bị còng tay, một được che mặt.

Đây là phiên xét xử giữa cá nhân và cá nhân.

Người bị còng tay tên là Lê Hùng, tên này đã hiếp dâm nạn nhân giấu tên đang được che mặt ngồi kia.

Thật ra theo quy định thì nạn nhân không cần xuất hiện tại tòa án lâm thời này, nàng ta xuất hiện ở đây là do nguyện vọng cá nhân.

Lúc này Lam Nhu Thuỷ ngồi trên kia cao giọng nói:

- Lê Hùng, anh đã hiếp dâm chị A, có cả bằng chứng vật chứng và nhân chứng đầy đủ, anh còn điều gì muốn nói không?

Lê Hùng bị còng tay phía dưới chợt tức giận nói:

- Tôi không có hiếp dâm, lúc tôi hành sự có hỏi rõ ràng nàng ta rồi, nàng ta không phản đối.

Nghe lời này của hắn, đám đông phía sau không khỏi chửi ầm lên:

- Con bà mày Lê Hùng, mày bịt mồm người ta lại thì làm sao người ta phản đối được.

- Đúng đúng, vừa ăn cắp vừa la làng à.

- Tên khốn...

- Các người để tôi lên bịt mồm thằng này lại rồi hỏi nó xem có muốn bị chém đầu không, coi nó có đáp được lời không, nếu nó không đáp, vậy chém đầu nó đi.

Hàn Phong đứng trong góc chợt vã mồ hôi lạnh.

Hắn bắt đầu tìm xem bảo mẫu của Triệu Băng Vũ có tham gia phiên xét xử hôm nay không.