Lê Hùng bị tuyên tội hấp diêm, nhân chứng vật chứng đầy đủ, không thể chối cãi.
Phía sau khu vực luận tội, hàng trăm người nhao nhao chửi rủa.
Hành vi hấp diêm chẳng những là hành vi vi phạm luật hình sự, đó còn là hành vi vi phạm đạo đức đáng bị phỉ nhổ nhất. Nó gây ra thương tổn tinh thần không thể đong đếm cho nạn nhân, thậm chí có khả năng sẽ đem đến ám ảnh cả đời không thể xoá nhoà, đồng thời còn gây ra bức xúc xã hội cực lớn.
Mỗi người phía sau lại tự đưa ra một bản án khác nhau, có phạt tù, có phạt tiền, thậm chí là cả thiến dái, ném vào bầy thây ma, ném xuống sông Lệ, có thể nói là ầm ĩ cả một góc trấn.
Dựa theo luật pháp trước tận thế, bởi vì nạn nhân A đã 23 tuổi, lại không bị thương tổn sức khoẻ quá lớn, tên họ Lê này sẽ phải ngồi tù từ 2 tới 7 năm.
Chẳng qua hiện tại mạt thế ập tới, không biết cái trấn Hi Vọng này có tồn tại được đủ 2 năm mà thi hành bản án hay không, bởi vậy toà lâm thời chỉ có thể dựa vào luật lâm thời mà xử.
Hay nói cách khác là "luật rừng".
Lam Nhu Thuỷ ngồi trên cao cầm tờ A4 đọc to rõ ràng:
- Toà tuyên bị cáo Lê Hùng: phạt 30 ngày giam giữ, phạt 100 ngày lương cơ bản, đồng thời yêu cầu bị cáo Lê Hùng đền bù 100 ngày lương cơ bản cho bị hại.
- Hình phạt bổ sung gồm có: Thi hành biện pháp quản chế bắt buộc, cách ly bị cáo Lê Hùng khỏi giới nữ trong khoảng cách 5m trong thời gian 180 ngày kể từ ngày kết thúc giam giữ. Đồng thời buộc bị cáo Lê Hùng phải thực hiện một yêu cầu bất kỳ của bị hại trong phạm vi gấp đôi giá trị tổn thương thực chất và tinh thần đã gây ra.
Nghe được bản án này của trưởng phòng pháp chế, đám đông ồn ào xung quanh dần dần an tĩnh lại.
Hình phạt chính thức chỉ nhốt có 30 ngày, phạt có "một tí tiền", đền bù có "một tí tiền", tất nhiên không đủ xoa dịu dư luận.
Chẳng qua hình phạt bổ sung lại khiến người ta không còn gì để nói được. Cách ly 180 ngày, đây tương đương việc "thiến" về mặt xã hội, bởi vì người bị thi hành biện pháp cách ly sẽ bị buộc phải mặc áo sơn cam chữ X, vô cùng nổi bật, vừa nhìn là biết đó là kẻ phạm tội, điều này sẽ xoa dịu được dư luận nói chung. Mà bổ sung thêm việc cưỡng chế thực hiện một yêu cầu của bị hại lại đem đến sự công bằng nhất cho nạn nhân, bởi vì chỉ nạn nhân mới biết bản thân đã phải chịu tổn thương đến thế nào, mới có đủ đánh giá để đưa ra hình phạt thích đáng.
Ngồi bên dưới, bị hại A không nói gì cả, "luật sư" tư vấn đi cùng cũng không đòi hỏi gì thêm, trong khi Lê Hùng khuôn mặt thừ ra như cá chết, cũng không nói được gì cả.
Cả hai người đều được đưa đi.
Thật ra đây mới chỉ là bản án sơ thẩm, xét xử công khai cho toàn dân đều biết, chưa có giá trị thực thi ngay lập tức. Sau đây hai ngày, sẽ có một phiên toà phúc thẩm kín nữa, kết luận cuối cùng sẽ được đưa ra sau khi nạn nhân cung cấp yêu cầu của mình.
Hoặc nạn nhân có thể giữ yêu cầu này lại đến khi nào cảm thấy muốn đưa ra thì thôi, trấn Hi Vọng sẽ đảm bảo thực thi điều kiện thi hành án này tới cùng.
Về phần bản lĩnh của Lê Hùng có cầu xin được bị hại viết đơn xin giảm nhẹ hình phạt cho mình hay không thì không ai rõ, bất quá chỉ cần bị hại chấp nhận viết đơn gửi tới phòng pháp chế, xin giảm nhẹ hình phạt cho họ Lê, vậy thì đó là phúc của hắn ta.
Hàn Phong đứng trong góc hội trường, nhìn từng đơn khiếu kiện một được đưa ra giải quyết, hắn càng lúc càng cảm thấy không ổn, càng lúc càng cảm thấy lạnh gáy.
Hắn phạm quá nhiều tội...
Ví dụ như điều 8, quy định về quốc hữu hoá vật tư thiết yếu và đảm bảo an ninh lương thực, trong này có các tiểu mục ghi rõ ràng: lương thực thực phẩm được tìm thấy/săn bắt trong phạm vi 3 cây số tính từ biên giới ngoài cùng của các cứ điểm người sống sót sẽ thuộc vào tài sản chung, buộc phải khai báo và san sẻ một phần thu hoạch với phòng vật tư.
Quy định của tiểu mục này được đưa ra dựa trên nguyên tắc bảo hộ và công sức tập thể, đạo lý ở đây là: toàn quân đã có công sức dọn dẹp và đảm bảo an ninh cho khu vực xung quanh thành trấn, tạo ra điều kiện sinh hoạt và làm việc tốt nhất, vậy thì toàn dân cũng phải góp sức để duy trì thành quả đó.
Một con chuột bắt được, tất nhiên ngươi sẽ có công lớn nhất, nhưng tất cả những người còn lại cũng phải được một cái đùi, bởi vì không có tập thể duy trì trật tự thì ngươi sẽ không thể bắt được chuột một cách dễ dàng.
Không phục sao, vậy thử chạy tới trung tâm huyện Liễu Lâm bắt chuột xem nào, xem khi đó là ngươi bắt được chuột hay chuột sẽ bắt ngươi.
Bản chất của việc này gọi là "nộp thuế", nhưng mà Lam Nhu Thuỷ trưởng phòng pháp chế không hề đề cập tới nửa chữ "thuế" trong văn bản pháp luật của trấn Hi Vọng, nàng ta nói tới "trách nhiệm xã hội" để kiến giải cho tiểu mục này, điều này làm rõ ràng hơn ý nghĩa của việc thu hồi thành quả lao động, hạ giảm khuôn sáo dễ gây phản cảm kích động, và cũng thu về nhiều đồng cảm hơn từ số đông.
Ai cũng không muốn nộp thuế, nhưng nghe tới trách nhiệm xã hội, vậy thì ai cũng không thể oang oang từ chối được, như vậy chính là đi ngược lại xã hội.
Về phần thuế nộp sẽ đi đâu? Tất nhiên là để nuôi trẻ con, người già, người tàn tật, người bệnh tâm thần, người làm công tác công ích như dọn vệ sinh, chăm sóc hương hoả cho đài tưởng niệm... Những người không có khả năng lao động... Đồng thời còn để tăng trợ cấp cho các công việc nặng nhọc, tăng trợ cấp cho thân nhân liệt sĩ, và đẩy vào ngân sách cứu tế khẩn cấp...
Tất cả đều nhằm hỗ trợ cho tầng lớp thu nhập thấp, dễ tổn thương.
Ai ý kiến gì được về cách làm này nữa đây.
Hàn Phong rốt cuộc hiểu tại sao Ngô Soái chỉ gửi cho hắn nửa con lợn rồi. Thằng nhãi kia săn được cả con lợn, nhưng cũng chỉ dám gửi nửa con, còn nửa con kia một phần để ăn, một phần phải nộp vào phòng vật tư của trấn Thương Đình. Trong khi Hàn thủ lĩnh bên này chíu hết nửa con lợn chiếm làm của riêng, không khai báo với phòng vật tư trấn Hi Vọng, đây là đại tội.
Con lợn rừng kia cực lớn, nửa con đã nặng tới 117kg rồi, dựa theo khối lượng kia, nếu bị điều tra ra, vậy Hàn thủ lĩnh phải ngồi tù tới 1 ngày, phạt cả nghìn cống hiến.
Một nam tử mặt quắt chừng 34 tuổi tên Tần Hoài Sơn đang bị xét xử vì tư tàng 27 cân thịt chuột không rõ nguồn gốc trong nhà.
Ân, nếu chỉ có vậy thì cũng thôi đi, chấp pháp đội sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, dù sao luật là luật, chỉ có tác dụng doạ dẫm, phạt theo rất khó, bởi phạt một cái sẽ gây dư luận căm phẫn ngay, thậm chí khiến cho người ta đánh mất động lực đi săn chuột.
Nhưng mà cái tên Tần Hoài Sơn này lại kinh doanh chuột nướng bên ngoài khu thương mại tự do, phòng trật tự trị an khuyên bảo thế nào cũng không chịu thuê kiot bán hàng đàng hoàng.
Đây không phải đi ngược lại với chính sách của cao tầng à?
Sau đó có một người ăn chuột nướng tại chỗ hắn ta, đau bụng nôn mửa, nằm viện tới nay chưa chịu tỉnh.
Haha, Tần Hoài Sơn bị bắt vì ba tội một lúc, vi phạm điều 8 về đảm bảo an ninh lương thực, điều 15 về an toàn vệ sinh, nghị định thư số 11 về quy chuẩn kinh doanh buôn bán.
Hắn ta bị phạt tổng cộng 270 cống hiến, tịch thu toàn bộ số lượng thịt chuột không rõ nguồn gốc xuất xứ, đồng thời cũng phải chi trả toàn bộ viện phí và ngày công bị mất do mất khả năng lao động của bị hại.
Trong khi phía dưới Tần Hoài Sơn liên tục kêu to oan uổng, nói rằng kẻ ăn thịt chuột kia giả đau bụng, người khác cũng ăn chẳng bị vấn đề gì cả, bờla bờlô, phía bên trên đài cao, trưởng phòng thương mại Trần Mẫn Nghi lại không hề xuất hiện bất kỳ biểu cảm gì.
Chống lại tư bản, đâu phải dễ.
Không siết được ngươi vì tội này thì gõ ngươi bằng tội khác, cách thức khác nhau, hiệu quả giống nhau, chạy đâu cho thoát.
Phạt lần 270 cống hiến, chắc chắn sẽ răn đe được đám quán xá đang ngoan cố chưa chịu vào guồng.
Về phần sau hôm nay mà vẫn còn người bán buôn lộn xộn sao...
Vậy thì sẽ lại có người tiêu chảy đau bụng, nằm viện cả tuần.
Tần Hoài Sơn không bị bắt giam, dù sao mức độ hiện tại chỉ là án hành chính dân sự, chưa tới mức phạt tù, hắn ta vẫn được tự do thoải mái, lúc này hắn ta cắn răng một tiếng xoay người đi mất.
Hắn ta không dám làm to chuyện nữa, bởi vì hắn ta ngửi thấy mùi không thơm ở đây rồi. Giờ mà cố chống đối, cái thằng cha đang giả đau bụng kia lại chày cối nằm viện thêm một tuần nữa, vậy thì hắn ta sẽ táng gia bại sản.
Việc này kết thúc ở đây, tiếp đến là tới đơn kiện cá nhân hướng về hội đồng nhân dân trấn Hi Vọng.
Trà Hạ Linh kiện phòng xây dựng không trả lương cho mình.
...
Đứng xem hồi lâu, sau khi không thấy ai tố cáo mình phạm tội hấp diêm, Hàn Phong mới là thở ra một hơi run rẩy, âm thầm lẩn mất.
Hắn đối với phương diện tư pháp này không có hiểu biết quá lớn, bởi vậy tốt nhất là không nên tham gia vào quá sâu.
Lòi ra cái ngu của mình là chuyện nhỏ, nhưng phá hỏng sự vận hành ổn định của hệ thống pháp luật mà người khác dày công xây dựng mới là chuyện lớn, khi đó thì hậu quả sẽ vô cùng khó giải quyết.
Lúc này hắn đưa tay xem giờ, 10h33p
Sau khi ngẫm nghĩ, hắn ngay tại chỗ lấy giấy bút viết tin nhắn cho bảo mẫu dặn không cần chuẩn bị bữa trưa, dùng Băng Ảnh gửi thư đi về sau, hắn cũng theo đó búng tay biến mất.
Phòng khách trấn Hi Vọng.
Hoàng Khải đang ngồi đó chờ đợi, tâm trạng vô cùng nôn nóng, bởi vì hắn hẹn gặp Hàn thủ lĩnh từ sáng sớm tới hiện tại vẫn chưa gặp được.
Điều đó tương đương với việc công việc đang bị trễ nải ba tiếng đồng hồ rồi.
Đúng lúc này Hàn Phong hiện ra.
Hắn giơ tay khẽ búng, một chiếc li thuỷ tinh đã được triệu hồi ra tới, sau đó hắn vừa rót trà xoài vào ly vừa thản nhiên hỏi:
- Hoàng trưởng phòng là muốn gặp tôi sao?
Hoàng Khải gặp được người cần gặp, rốt cuộc thở phào.
Hắn ta lúc này gấp gáp nói:
- Hàn thủ lĩnh, chúng tôi muốn giao dịch đợt 2 nước chống chịu.
Hàn Phong ồ lên một tiếng, tuỳ tiện cấp quyền cho nam tử mặc quân phục bên cạnh họ Hoàng.
15.000 minh tệ đã được chảy vào túi hắn.
Con số này bao gồm 10.000 minh tệ từ giao dịch trước, cùng với 5000 minh tệ ở giao dịch này, tương đương với hợp đồng 5000 lon nước chống chịu.
Chẳng qua Hàn Phong nhận tiền xong lại thản nhiên nói:
- Các vị thông cảm cho, sản lượng nước chống chịu không thể tăng thêm, mà số lượng nước chống chịu tồn kho tôi đã phải san sẻ cho Cao thiếu rồi, đơn hàng hiện tại chỉ còn 4172 lon mà thôi.
Hoàng Khải nghe được lời này, thật không khác nào sét đánh ngang tai.
5000 lon đã có chút giật gấu vá vai, chỉ đủ dùng trong gần một ngày, vậy mà lại giảm xuống chỉ nhỉnh hơn 4000...
Đây... Đây...
Quân nhân ngồi bên cạnh hắn ta không nhịn được mà cao giọng chất vấn:
- Hàn thủ lĩnh, anh tùy ý thay đổi điều kiện hợp đồng như vậy không phải quá mức vô lý sao.
Hàn Phong nghe được lời này, không khỏi cười lạnh.
Bọn Tam Giang này giữ rịt đám người Lý Võ Lạc và Vương Tốn không nhả, cũng không cung cấp nhân tài các phương diện y sinh, hoá lý, dược lý, vậy mà lại đòi hắn có nhã ý sao.
Hắn lúc này hừ nhẹ nói:
- Không phải tôi đã nói rõ rồi sao, tôi còn phải bán hàng cho Cao gia, bọn họ trả tiền rất sòng phẳng, mỗi lần đều thanh toán đầy đủ không thiếu một xu, các vị chẳng những chây ì mà còn không đủ thành ý, tôi cũng lười tiếp tục làm ăn.
- Thế này đi, 5000 minh tệ đợt này tôi sẽ quy đổi ra 1700 lon nước chống chịu, các vị cầm số này về sử dụng, lần sau không cần tới tìm tôi mua nữa, mua ở chỗ Cao Trác đi.
- Tôi sẽ uỷ quyền thị trường buôn bán nước chống chịu cho cậu ta. Cậu ta không phải chính là người Tam Giang sao, làm ăn với các người hẳn là sẽ dễ dàng hơn, sẽ có ý tốt hơn.
- Tôi không giao dịch với các người nữa, mất công các người mắng chửi tôi không tốt.
Hoàng Khải nghe được lời này, khuôn mặt liền biến thành xám xịt.
Uỷ quyền toàn bộ cho Cao Trác của Cao gia?
Vậy không phải Tam Giang sẽ phải mua hàng với giá gấp rưỡi sao?
Hắn ta lúc này nhanh chóng cười cầu tài nói:
- Hàn thủ lĩnh, anh bớt giận, do chúng tôi quá nôn nóng nên đã có phần thất lễ, mong anh bỏ qua cho.
- 4173 lon cũng được, tôi xin thay mặt nhân dân Tam Giang cảm tạ anh.
Hàn Phong ngáp ngủ, tuỳ tiện nói:
- Được, việc này cứ vậy đi.
- Còn nữa, gần đây có tình trạng dân cư từ bờ đông ồ ạt tràn qua bờ tây bên này xin tị nạn tới mất kiểm soát.
- Chắc anh cũng nhận được thông cáo chúng tôi gửi tới trong sáng nay rồi phải không, chúng tôi không có ý định tiếp nhận bất kỳ ai cả, cũng không có khả năng đó.
- Chỉ là vì tinh thần nhân đạo, tương thân tương ái, tôi không thể không cung cấp đồ ăn thức uống cho họ. Đặc biệt trong bối cảnh bọn họ còn có trẻ con, tôi càng không thể làm ngơ được.
- Mời anh chuyển lời cho Bạc Thanh, nhờ ông ta điều động nhân viên chính phủ chạy qua bên này dẫn người đi lạc về.
Lời này của Hàn Phong càng để cho hai người phía trước không biết chui vào đâu.
Thật sự là mất mặt, căn cứ người sống sót của chính phủ lại không giữ được dân, cứ như vậy để dân cư phải chạy qua căn cứ "thổ phỉ", đây là cỡ nào hổ thẹn.
Thậm chí cái căn cứ "thổ phỉ" này còn biểu hiện ra chán ghét như vậy, bọn họ ngồi đây vẫn còn nghe thấy tiếng loa phóng thanh đang oang oang ngoài kia đấy.
"Cấm vượt sông..."
"Cấm xâm nhập trấn Hi Vọng..."
"Không nhận tị nạn..."
Những lời này thật sự mỗi chữ đều như tát vào mặt bọn họ.
Căn cứ thổ phỉ tiếp nhận người tị nạn từ chính phủ...
IS tiếp nhận công dân Mỹ đế đại bàng di cư tới à?
Hàn Phong không có nhiều thời gian rảnh để ngồi đây chơi trò tâm lý chiến với đám người tầng thấp này, hắn lúc này thản nhiên nói tiếp:
- Được rồi, tôi rất bận, lần sau các vị muốn gặp mặt thì hẹn trước hai ngày, không, một tuần, bằng không tôi sẽ không sắp xếp được lịch trình.
Hắn nói xong liền nhún chân chạy ra ngoài cửa, biến mất vô ảnh.
Chỉ còn hai người ở tại, Hoàng Khải bây giờ mới quay qua quân nhân bên cạnh, nhăn nhó nói:
- Lần sau anh đừng có nói gì nữa, cứ để tôi giải quyết là được rồi.
Nếu không phải tên ngáo đá này đột nhiên không nhịn được kêu gào, làm sao họ Hàn kia lại được nước lấn tới được chứ.
...
Hàn Phong chạy tới bãi đỗ xe bên kia, một chiếc Ford F150 đã chờ sẵn.
Xe là xe mới, nhưng lái xe vẫn là lái xe cũ.
Hắn lúc này ném hai bao thuốc lá cho đối phương, thản nhiên nói:
- Tới trấn Thương Đình.
Lái xe nhìn hai bao thuốc, sáng mắt lên, vội vã đáp lại:
- A, dạ, cảm tạ thủ lĩnh...
Chiếc xe từ từ lăn bánh hướng về phía tây, Hàn Phong mở cửa kính ghế phụ, hướng về bên ngoài hít một hơi thật sâu.
Sau đó hắn giơ tay khẽ búng, phân thân Ảnh Chiếu đã được triệu hồi ra bên cạnh.
Thằng cha này vừa xuất hiện liền đưa ánh mắt phẫn hận nhìn qua bản tôn.
Đối diện với ánh mắt này, Hàn thủ lĩnh không khỏi xuất hiện cảm giác chột dạ.
Hắn đưa tay gãi gãi đầu, lẩm bẩm nói:
- Nhìn cái gì chứ, không phải anh cũng thích việc này sao?
Ảnh Chiếu hừ nhẹ một tiếng, bắt đầu mặc quần áo vào.
Chờ cho cỗ phân thân này mặc xong y phục, Hàn Phong lại ném qua cho gã hơn chục trang bị đủ loại, sau đó búng tay biến mất tại chỗ.
Chiếc xe vẫn thong thả chạy về phía tây, sau khi rời xa trấn Hi Vọng khoảng 8km, lái xe phía trước đột nhiên lại kêu lên khó tin:
- Thủ... Thủ lĩnh, phía trước có một người chặn đường.
Phân thân Ảnh Chiếu nheo mắt nhìn qua kính lái.
Phía trước 50 mét, một nữ nhân đã sớm chờ đợi chặn đường.
Chính xác hơn là một nữ nhân khỏa thân đang nằm trên chiếc giường lớn được đặt tại chính giữa giao lộ, hai chân gác lên gối ôm, đùi non dạng rộng phơi bày huyệt hoa ẩm ướt, tư thế phải nói là vô cùng dâm mỹ kích tình.
Phân thân Ảnh Chiếu nhìn vào nữ nhân bên kia, trong đầu tự động hiện lên bốn chữ:
"Dục Vọng Thượng Nhân".