Chương 669: Ngày thứ 33

Hàn Phong rời đi vào lúc 23h17p ngày thứ 32 hậu dị biến.

Tới khi trở lại, đã là 02h41p ngày thứ 33 hậu dị biến.

Từ xa xa nhìn lại, toàn bộ thành trấn đã chìm vào trong một mảnh sương mù trắng xoá.

Dưới nguyệt quang trong suốt tựa như mộng ảo của thời khắc giao mùa thu phân, không khí dần được điểm thêm mấy phần ẩm ướt lạnh lẽo, thảm thực vật dị biến dường như cũng không thể chịu nổi nhiệt độ khắc nghiệt bất thường này, sớm đã đua nhau say ngủ hoàn toàn.

Xa xa khu định cư phía bắc, vài ngọn đèn điện le lói được thắp lên, thời thời khắc khắc toả ra thứ ánh sáng nhợt nhạt yếu ớt.

Dù rằng ánh sáng kia rất đơn độc, rất mịt mờ, thế nhưng cũng tràn đầy tân sinh, kiên cường.

Vô cùng ấm áp.

Vô cùng khiến người ta muốn hướng về.

- Trấn Hi Vọng...

Trong tuyệt cảnh hỗn độn, tử lộ trước mắt, khi mà toàn bộ nguồn lực có thể sử dụng đều đã triệt để biến mất, khi mà người ta đã không còn bấu víu được vào bất kỳ điều gì nữa, vậy thì niềm tin và hi vọng sẽ là thứ đứng lên dẫn dắt người ta trở về với sinh lộ.

Chỉ cần tin tưởng bản thân có thể làm được, chỉ cần vẫn còn một hi vọng le lói, chỉ cần vẫn còn một khả năng, dù là nhỏ nhất, vậy thì người ta sẽ đem tất cả sinh mạng đều dâng hiến cho cơ hội này, tạo ra sức lực đủ để vượt thoát bình phàm, thành công tạo ra đại đột phá.

Đó chính là phi phàm.

Phi phàm, bản chất chính là sự khuếch đại và vặn vẹo vô số lần các tiêu chuẩn thường quy.

Mặc dù phi phàm không hề ban tặng, nó chỉ lấy đi. Mặc dù phi phàm không hề tăng cường, nó chỉ ăn mòn. Mặc dù phi phàm không hề hỗ trợ, nó chỉ nô dịch...

Mặc dù phi phàm tồn tại như một loại ma tuý độc dược, nó khiến người ta phải say đắm, phải lệ thuộc, rồi ngộ độc, mất khống chế, thậm chí chết đi...

Nhưng người ta vẫn sử dụng nó, chấp nhận sử dụng nó, và chắc chắn sẽ sử dụng nó.

Bởi vì nó chính là hi vọng cuối cùng, hi vọng duy nhất.

Hi vọng để có thể sống sót giữa mạt thế.

Đây chính là phi phàm trong bình phàm.

Lao đầu vào đống lửa để vượt qua biển lửa.

Hàn Phong đứng lặng người quan sát hồi lâu, sau đó chợt ngáp một tiếng, uể oải nói:

- May mà có con chó ngu với con ếch hiền lành ở ngay gần đây, bằng không thì trấn Hi Vọng cũng sẽ có khu ổ chuột.

Trấn Hi Vọng, không biết là do định số, biến số, hay xác suất, nhưng nơi này đang tạm thời được bảo vệ trước sự xâm lăng của động vật biến dị. Uy áp vô hình từ hai con quái vật cấp cao một trên cạn một dưới nước để cho lũ chuột, rắn, dơi, chó, mèo, sâu bọ, rùa, nhái... Rất ít dám bén mảng tới quấy phá, công việc duy trì an ninh chung của nhân loại cũng vì thế mà đỡ vất vả hơn rất nhiều, ngay cả thịt chuột ở trấn Hi Vọng cũng phải nuôi nhốt hoặc đi xa chút săn bẫy mới có mà ăn.

Tam Giang không có "linh vật" trấn giữ, do đó bọn họ đang phải đối mặt với hoạ loạn động vật biến dị tương đối khủng khiếp, nhân lực phải bỏ ra giải quyết vấn đề này là hàng trăm người, cao tầng thậm chí còn phải dung túng cho nhóm côn đồ tuỳ tiện làm loạn, bởi vì chỉ có đám người này mới rảnh rỗi và đủ năng lực đi giải quyết chuột bọ.

Nghĩ lung tung một hồi, Hàn Phong rút bộ đàm radio ra, chỉnh tới tần số chỉ định, sau đó thản nhiên nói:

- Tôi cần sự trợ giúp...

Gửi thông báo xong, hắn lại chỉnh tiếp tần số khác, bình tĩnh nói:

- Tôi đã điều tra sơ bộ căn cứ người sống sót Nhân Dục Đạo Tràng tại huyện Bình Sơn, tình hình xấu hơn tưởng tượng...

Sau khi thông báo xong, hắn giơ tay khẽ búng, thân thể đã biến mất tại chỗ.

- Oẹeee...

Trở về tới phòng riêng, không khí ấm áp dễ chịu cùng hương vị thanh tĩnh quen thuộc để cho Hàn Phong cảm giác tương đối thoải mái.

Hắn tuỳ tiện ngồi xuống ghế dựa trước bàn làm việc, co người duỗi chân, sau đó một cục bông màu cam từ bên cạnh chợt nhảy tới phía này, dũi dũi vào ống quần của hắn, nhỏ giọng kêu lên:

- Meo!

"Nhân loại hạ đẳng, cho phép ngươi vuốt ve ta. Meo!"

Hàn Phong cúi người xách con mèo cam này đặt lên đặt lên vai, lại tiện tay xoa xoa mấy cái, ngáp ngủ nói:

- Meo...

"Đồ con lừa, sao tao cứu mày cả tuần trời rồi mà mày mới lên có 1 cấp vậy. Meo!"

Con mèo cam vươn móng vuốt cào cào mấy cái trên bả vai hắn như thể nhào bột, sau đó nằm bẹp xuống, càu nhàu:

- Méooo...

"Nhân loại hạ đẳng, ta là mèo, không phải lừa. Meo!"

Sau khi đính chính xong, nó tiếp tục kêu lên:

- Meo.

"Nhân loại hạ đẳng, vì sao trông ngươi khác như vậy? Meo."

Hàn Phong lại xoa xoa mấy cái trên bộ lông xù của nó, tuỳ tiện hỏi:

- Meo?

"Khác thế nào? Meo."

Con mèo cam lập tức nhắm mắt lại, không thèm để ý trả lời:

- Meo.

"Nhân loại hạ đẳng, ta không biết. Meo."

"Không biến thì kêu kêu clmm à, tốn thời gian của tao, bà nội cha mày nữa, mày còn chưa trả lời vì sao không chịu lên cấp đó."

Tự mắng chửi một hồi, Hàn Phong dựa hẳn người ra ghế rồi thong thả nhắm mắt lại, năm cỗ thây nô theo thói quen hiện ra trong phòng.

Một cỗ lập tức biến mất vô ảnh, không biết đã đi đâu.

Một cỗ bước tới tủ sách bên kia, cẩn thận bới trong giỏ đựng sách mà Mộc Diễm Lâm mới mang về, chọn ra một cuốn mỏng nhất, sau đó dựa theo ánh trăng ngoài cửa sổ mà từ tốn lật đọc.

Một cỗ ngồi xuống ghế thư ký, bàn tay cầm lên đống văn kiện vừa mới được xử lý trên bàn, cẩn thận xem kỹ, ngẩn người hồi lâu, sau đó đặt bút ký xuống, cũng không quên note thêm bên cạnh vài dòng.

Một cỗ mở cửa bước ra ngoài, tới khi trở lại đã xách theo một chiếc giỏ nhựa, bên trong lác đác vài phong bao được bọc gói cẩn thận.

Cỗ thây nô cuối cùng ngồi dưới sàn nhà, bờ môi mấp máy, lẩm bẩm:

"Bạch Tường Vi..."

"Bạch Tường Vi..."

"Dục... Dục... Dục Vọng..."

Ngoài cửa sổ, ánh trăng vẫn như cũ nhuốm màu bạc trắng, vô cùng tuyệt diệu.

------

5h30p sáng ngày thứ 33 hậu dị biến.

Trời càng lúc càng lạnh, theo nhiệt kế thu thập được, nhiệt độ về đêm và sáng đã giảm xuống chỉ còn 6 độ C, thậm chí có lúc quỷ dị tụt xuống 3 độ C, đây chính là mức nhiệt trung bình của nửa cuối tháng 11 chứ không phải ngay đầu tháng 10 như lúc này.

Rét đậm bất thường ảnh hưởng rất nhiều tới chu kỳ sinh hoạt của cư dân trấn Hi Vọng, những cư dân bình thường chăm chỉ nhất đều không thể bắt đầu ngày mới sớm hơn dự kiến như mọi khi nữa, trong khi nhóm đội viên chiến đấu chăm chỉ nhất cũng đã hạ giảm tới một nửa số lượng tới sớm, chỉ có hơn chục người mặc theo áo bông dày run rẩy chạy tới sân huấn luyện trung tâm.

Như thường lệ, bọn họ thấy thủ lĩnh sớm đã đứng đó từ bao giờ, trên người chỉ mặc áo khoác sơ sài, người kia hiện tại đang tích cực nhảy qua các cọc trụ gỗ nhấp nhô, tốc độ mỗi lúc một nhanh hơn.

"Rừng" cọc gỗ 999 chiếc này được Sử Thắng cho người dựng lên đã lâu, mục đích là rèn luyện khả năng cơ động và di chuyển logic cho toàn quân.

Cách thức hoạt động của bài huấn luyện này là người tham gia sẽ chạy theo đường vòng cung, xuất phát từ mạn trái, chạy qua trung tâm, sau đó lại hướng về bốn phương tám hướng, kết thúc lại ở sát trung tâm.

Yêu cầu của Sử phó đoàn trưởng là muốn người huấn luyện phải dẫm chân lên tất cả các cọc trụ trong một lượt di chuyển, và mỗi cọc trụ chỉ được dẫm chân duy nhất một lần.

Điểm khó khăn ở đây là độ rộng, độ cao và khoảng cách của các cọc trụ là không đồng đều, chưa kể đến bố trí tương đối lắt léo quỷ dị, để đạt thành mục tiêu này rất khó, chạy không cẩn thận còn ngã tới sấp mặt.

Rừng cọc gỗ này chạy xong cũng có thưởng, ai hoàn thành sẽ được cao tầng thưởng tận 300 cống hiến, bởi vậy khá thu hút "người chơi", bất quá cho tới nay mới chỉ có Chu Vấn Chu đại đội trưởng là hoàn thành vô khuyết trong thời gian quy định mà thôi.

Thật ra thông tin này được Sử Thắng phóng đại lên để làm đích cố gắng cho người khác, chứ Chu Vấn mới chỉ hoàn thành được 2 trong tổng số 49 sa hình chạy...

Mấy đội viên tới sớm sau khi nhìn Hàn Phong liên tục nỗ lực nhảy qua nhảy lại, bọn họ đều âm thầm nắm chặt tay.

Thủ lĩnh ngày nào cũng chăm chỉ như vậy, bọn họ đứng ngoài quan sát, có thể thấy rõ sự tiến bộ trong bộ pháp di chuyển của người kia...

- Ối...

Hàn Phong đang nhảy hăng thì bước hụt, cả người ngã cắm đầu xuống đất.

"Em gái nó, mấy cái cọc ghẻ này là do đứa nào dựng lên vậy, sao ngày hôm sau lại khác ngày hôm trước."

"Một lát phải ký quyết định sa thải thằng cha họ Sử kia."

"Thôi, sa thải gã thì ai làm việc cho mình, ký quyết định giáng chức."

"Thôi, giáng chức gã thì gã được nhàn hạ, mình lại mệt đầu, ký quyết định hạ lương."

"Thôi, hạ lương gã mà gã lại dỗi thì hỏng bét.

"Kệ mẹ gã vậy."

"..."

"Không được, phải tăng số lượng công việc cho gã mới đủ hả giận..."

Sau khi không tìm được cớ để đổ lỗi trách nhiệm cho ai cả, Hàn Phong đành phải bò từ dưới đất lên, phủi bụi trên người, sau đó vẫy vẫy tay với mấy đội viên xa xa.

Đám người đại đội 1 vừa mới chứng kiến tận mắt cảnh tượng thủ lĩnh ngã sấp mặt như chó cỏ, lúc này chợt bị gọi tới, không khỏi run bắn mình.

Toi rồi...

Bất quá thủ lĩnh gọi, bọn họ không thể không nghe, bởi vậy đành phải lũ lượt kéo tới khu huấn luyện bộ pháp bên kia, sau đó xếp thành một hàng ngang mà giơ tay chào lớn:

- Thủ lĩnh.

- Thủ lĩnh.

Khuôn mặt ai nấy đều buồn như đưa đám.

Hàn Phong gật gật đầu chào lại, xua đi ý định bắt bọn này nhảy lên đám cọc gỗ kia rồi chạy tới khi nào ngã đủ 10 lần mới thôi, lúc này hắn búng tay triệu hồi tới 14 chiếc áo nỉ mỏng, thản nhiên nói:

- Mọi người thử mặc xem sao.

Chẳng những không bị phạt còn được thủ lĩnh "tặng quà", mười mấy đội viên này đều đồng loạt sáng mắt lên, bọn họ nhanh chóng chia nhau mỗi người cầm lấy một chiếc, sau đó hưng phấn bàn luận.

- Ôi, ấm thế.

- Áo loại gì ấm vậy nhỉ.

- Ấm thật, cảm giác như chui trong chăn vậy.

- ...

Đây chỉ là áo nỉ bông bình thường, chẳng qua đã được Hàn Phong nhúng nước, phơi cho ráo một nửa, sau đó dùng Thao Túng Hàn Băng tứ giai +1 cường hoá hoá băng số nước đọng rồi tăng nhiệt độ băng đá lên 30°C, tạo thành những chiếc áo giữ nhiệt trước mặt.

Chỉ cần mặc nó ở lớp trong cùng, nhiệt độ từ băng đá kia tỏa ra, kết hợp với cơ thể tự phát nhiệt, vậy thì có thể ngăn chặn giá lạnh vô cùng hiệu quả.

14 đội viên được tặng quà ai nấy đều vô cùng vui vẻ mà nháo nhác lên tiếng cảm tạ:

- Cảm ơn thủ lĩnh.

- Cảm ơn thủ lĩnh.

Hàn Phong ngăn chặn suy nghĩ vòi 100 cống hiến cho một chiếc áo lại, sau đó phất phất tay nói:

- Được rồi, mọi người làm việc của mình đi.

- Tuân lệnh.

Sau khi đuổi đám người kia đi, hắn tiếp tục nhảy lên rừng cọc gỗ tiếp tục tự huấn luyện bộ pháp.

Sau đó là luyện tập bắn cung.

Ban đầu Hàn Phong luyện tập bắn cung chỉ vì lời hứa với bà xã Tường Vi, chẳng qua theo thời gian trôi qua, hắn lại có chút thích thích hoạt động này, cảm giác sự tập trung của bản thân ngay tại thời điểm ngắm bắn vào mục tiêu sẽ được kéo lên rất cao, điều này gián tiếp khiến cho quá trình luyện tập tích tụ "Dấu Ấn Tâm Lực" của hắn diễn ra vô cùng suôn sẻ.

Lúc này hắn triệu hồi ra một cánh cung bằng hợp kim thép, căng dây, kéo thử.

Cảm giác khá tốt.

Bởi vì sợ nếu dùng nhiều sẽ gãy mất cây cung quý do bà xã tặng, hắn đã nhờ cư dân trấn Thiết Thạch chế tạo giúp một cây cung khác để thay thế quá trình luyện tập thường ngày.

Hôm nay chính là buổi test thử cung mới.

Vúttttt.... Phập!

Vúttttt... Phập!

Vúttttt... Phập!

Vútttttttttttt...

Sau khi luyện tập bắn cung xong, Hàn Phong lại luyện tập nâng tạ kết hợp sử dụng phi phàm, luyện tập cách đấu thuật, luyện tập sử dụng vũ khí lạnh, luyện tập chống chịu trọng lực, luyện tập giãn cơ cường độ cao, luyện tập nín thở, luyện tập xoá dấu tích khi di chuyển...

Xa xa cách nơi này 800 mét, 2 băng nô đang ngồi đọc sách, 1 băng nô đang đốt lửa, 1 băng nô đang nghịch đất nước sắt gỗ, 1 băng nô đang tập nói...

Cuộc sống cứ như vậy trôi qua vô cùng bình lặng.

7h21 phút, sau khi đã xả hết tất cả uể oải ra ngoài, hắn mới chịu dừng lại, ngón tay búng tách một tiếng biến mất tại chỗ.

- Oẹeee...

...

Về tới phòng, Hàn Phong trước hết là hả họng ngoạc mồm kêu lên:

- Tôi đói quá, có gì ăn không?

Phía trong bếp nhanh chóng có thanh âm của Hương Vẫn Tình đáp lại:

- Có thịt lợn rừng nấu giả cầy ăn cùng bánh mỳ đấy.

Hàn Phong nghe tới đây, nước bọt lập tức tứa ra.

Trấn Thương Đình của Ngô Soái bên kia gần núi, động vật biến dị cực nhiều, còn nhiều hơn cả thây ma, sáng sớm nay thằng nhóc kia gửi tới bên này một nửa con lợn rừng, phải nói là đồ tốt cực lớn.

Hàn thủ lĩnh cũng mặc xác cái gì mà ngâm ấm, sau khi nhảy vào bếp, hắn hấp tấp lau lau bàn tay vào quần áo rồi thò tới bốc tới đĩa giả cầy đang đặt trên bàn ăn, xuýt xoa kêu lên:

- Ối, thơm quá...

- Ngoạp...

- Ực ực...

Ăn được một nửa, Hàn thủ lĩnh mới nhớ ra bản thân đang ăn bốc, bởi vậy nhanh chóng bật Siêu Thị Giác nhòm trộm tới bên kia.

Nay vẫn có món xôi cua, nhưng là màu đen, không phải màu hồng nữa.

Bảo mẫu cũng không phải đang rửa bát, mà là đang cặm cụi nấu cái gì đó.

Hàn thủ lĩnh nhìn một hồi, phát hiện bây giờ mà muốn lấy cớ chạy qua bên kia làm trò con bò gì đó thì chỉ có thể là lấy đống dao phay mà thôi.

Chẳng lẽ lấy dao phay để ăn giả cầy hay sao...

Chết tiệt thật chứ...

Sau khi phát hiện không sơ múi gì được cả, Hàn thủ lĩnh đành phải chuyên tâm chăm chú vào bát giả cầy trước mặt.

Thật ra là một mắt nhìn bát giả cầy, một mắt nhòm trộm bảo mẫu.

Ngoạp...

Đúng 7h45p sáng, nữ thư ký họ Mộc đã lon ton chạy tới, sau khi kêu gào một câu chồng yêu, nàng ta mới chịu ngồi xuống đối diện Hàn thủ lĩnh, rất tự nhiên mà xúc đồ ăn trong bát của hắn chuyển qua bát của mình.

Cũng không thấy ngại bẩn.

Hàn thủ lĩnh bị cướp đồ ăn, không khỏi cắn răng mắng:

- Cái này của tôi a...

- ...

- Được rồi, cho cô ăn cùng đấy...

"Đã cố tình thò tay vào rồi mà mà vẫn bị cướp...

"Ả này cũng thật sự đủ to gan, vậy mà lại liên tục tranh ăn của mình, đã vậy thì... Siêu Thị Giác..."

Giải quyết xong bữa sáng, Hàn thủ lĩnh lại phải ngồi vào bàn làm việc.

Sau vài phút, Hàn thủ lĩnh lại ngoạc mồm ra kêu gào:

- Mệt quá, không biết, nghe không hiểu, đi mà giải quyết, tự đi mà ký.

Sau đó Hàn thủ lĩnh búng tay biến mất tại chỗ.

Chỉ còn thư ký họ Mộc ở lại, sau khi nhìn quanh một hồi, nàng ta bế con mèo cam bên cạnh lên, kỳ quái hỏi:

- Harry, tiểu Hàn đi đâu rồi?

Con mèo Harry mặt mũi cau có ngoạc mồm ra kêu ầm lên:

- Méoooooo...

"Nhân loại, ngươi phải học mão ngữ ngay. Meo!"

...

Đến khi Hàn Phong xuất hiện trở lại, hắn đã đứng tại khoảng đất trống phía bờ kè sông Lệ Giang.

Ở chỗ này hiện có vài nhân công đang tích cực hoàn thiện các khâu cuối cùng trong quy trình lắp đặt một hệ thống mái che và tháp canh. Tháp canh trên cao có một đội viên chấp pháp đội ôm súng AK47 chờ sẵn, một đội viên khác dùng ống nhòm liên tục quan sát ra xa xa bờ sông, dưới mái che có hai chiếc loa công suất lớn, hiện tại hai chiếc loa đang oang oang phát ra thanh âm chói tai:

"Cấm vượt sông, cấm vượt sông..."

"Tất cả hành động vượt sông đều bị coi là xâm phạm tới địa phận trấn Hi Vọng, đều là hành động bất hợp pháp..."

"Cấm vượt sông, bằng không sẽ bị xử phạt theo quy định của bộ luật Hi Vọng."

"Cấm vượt sông, cấm xâm phạm địa phận trấn Hi Vọng..."

"Vượt sông sẽ bị xử phạt, sau đó trục xuất..."

Âm thanh lạnh lùng cuồn cuộn, hoá thành từng lớp từng lớp sóng trào khắc nghiệt, từ phía bờ tây bên này dội thẳng qua bờ đông đối diện, gia tăng thêm sự lạnh lẽo vô cùng bất thường của thời tiết hậu dị biến.

Hàn Phong đứng tại nơi này 3 phút, sau đó xoay người rời đi.

Kể cả khi hắn chưa đọc bất kỳ báo cáo nào của Dao Găm về tình hình chiến đấu tại Lệ Trì, thế nhưng hắn cũng có thể đoán ra được, chiến trận tại trấn Diệu Liên bên phía Tam Giang, có lẽ cũng chuẩn bị tới thời kỳ cao trào rồi.

Lúc này hắn theo sự dẫn dắt của đội viên chấp pháp đội mà bước tới phía trước một khu phố trên đường M15.

Nơi này hiện tương đối hoang tàn vì trận chiến thây ma Thanh Hà lúc trước, khắp nơi là những dấu vết đổ nát, cháy xém, bẩn thỉu cùng nhờ nhợ gập ghềnh của tàn tích máu thịt, cùng với đó ẩn hiện đủ loại dây leo và động vật biến dị, đa số là chuột và rắn, càng có rất nhiều sâu bọ không rõ tên.

Nếu không phải có uy áp của hai con chó và ếch, e rằng nơi này sẽ còn loạn lạc hơn nữa.

Mặc dù điều kiện quanh đây tồi tệ tới mức không thích hợp cho nhân loại ở lại, vậy nhưng hiện tại vẫn có hơn 40 người đang tụ tập quanh khu vực này, dựng trại lều bạt, quần chung cùng một chỗ.

Hầu hết đều là người lạ mặt.

Người Tam Giang.

Phía trước khu lều bạt, tám chín người lăm lăm đao cùng súng, ánh mắt lạnh lùng đối chọi lại đội viên chấp pháp đội.

Trong đôi mắt của từng người lại có một ngọn đèn nho nhỏ, thời thời khắc khắc toả ra thứ ánh sáng yếu ớt.

Nhưng vĩnh viễn không tắt.

Vài đội viên chấp pháp đội đang đứng tại đây để canh chừng, thấy Hàn Phong bước tới, bọn họ đều nhanh chóng đứng thẳng giơ tay chào.

- Thủ lĩnh.

- Thủ lĩnh...

Hàn Phong đưa tay chào lại, sau đó bước tới phía trước nhìn một vòng, nheo mắt hỏi:

- Các vị muốn tấn công trấn Hi Vọng sao?