Trong phòng bếp, một người đang chăm chú rửa chén, còn một tên khốn nạn thì đang chăm chú ăn xôi cua.
Sáng nay thủ lĩnh trấn Hi Vọng luôn mồm kêu gào thèm xôi, đòi ăn xôi bằng được, bởi vậy sẵn tiện Cao gia bên huyện Tam Giang dùng khá nhiều cua biến dị để đổi lấy nước chống chịu, Hương Vẫn Tình đã nấu luôn món xôi cua cho Hàn thủ lĩnh ăn.
Chẳng qua Hàn thủ lĩnh mồm thì ăn xôi cua, những mắt thì không nhìn vào đĩa xôi mà lại nhìn chằm chằm vào hang cua.
Chính xác là dùng tam Siêu Thị Giác nhìn trộm bảo mẫu gợi cảm đang đứng rửa bát ở kia.
Chính xác là nhìn vào bờ mông căng mọng cùng đáy quần lót mơ hồ ẩm ướt của bảo mẫu.
Chính xác là vừa ăn xôi cua vừa tưởng tượng việc bản thân dùng cái chày thịt của mình để đào bới hang cua của bảo mẫu.
Chính xác là vừa tưởng tượng vừa lên kế hoạch chuốc thuốc mê để âm thầm chiếm đoạt hang cua kia.
Chính xác là sau khi không nghĩ ra được kế hoạch nào thì đành phải vừa ăn xôi cua vừa hít hà hương vị ẩn hiện trong không khí, thậm chí kín đáo thè lưỡi ra liếm liếm một ngụm, hi vọng ngồi ở đây có thể liếm lấy một chút hương vị của hang cua bên kia.
Hành động này phải nói là bệnh hoạn cùng biến thái tới cùng cực.
Thủ lĩnh trấn Hi Vọng, thật sự chính là một tên bại hoại khốn nạn.
Xứng đáng bị bỏ phiếu phế truất.
Nhưng Hàn thủ lĩnh vẫn rất chày cối ngồi im tại chỗ rồi múc từng ngụm xôi nuốt xuống.
Thật ra đĩa xôi trước mặt cực ngon, hai khoả xôi thịt hai bên vừa trắng tròn vừa nảy nở, để mà nói nếu úp cả khuôn mặt vào rồi gặm cắn nguyên ngày cũng không thể ăn hết được, topping thịt cua ở giữa thì vừa mềm vừa ngọt, vừa mọng nước, vừa hồng hào ẩm ướt, nhục hoa nhu nhuyễn kia nếu mà được bú liếm cho sưng tấy lên sau đó mới nhét nam căn vào rồi giã liên tục thì hết nước chấm, sau đó lại thúc tới, liên tục thúc tới, nhóp nhép phạch phạch, lại dùng tay quất liên tiếp trên hai bên kiều đồn, để cho bờ mông kia phải...
Hửm?
Ủa?
Khụ khụ, khoan đã, không phải, ý là, đoạn này bỏ qua.
Chết tiệt thật.
Tập trung ăn nào.
Đĩa xôi trước mặt cực ngon, gạo nếp vừa dẻo vừa thơm, thịt cua ngon ngọt săn chắc, đậm đà mềm mại, còn có chút cay nhẹ của sa tế, màu sắc hấp dẫn của mỡ hành, ở trong tận thế này cực kỳ khó tìm, bất kỳ ai muốn được thưởng thức đĩa xôi này cũng đều phải bỏ ra ít nhất 150 cống hiến, còn vừa ăn vừa nuốt cả lưỡi vào bụng.
Sau một hồi tịnh tâm, Hàn thủ lĩnh lại không trong sáng nổi, bắt đầu muốn tự mình tham gia vào quá trình nấu xôi hơn là chỉ ngồi ăn thế này.
Tham gia vào quá trình giã cua chẳng hạn.
Hàn thủ lĩnh càng lúc càng trở nên bức bối, sắp có xu thế muốn động thủ tới nơi, bởi vì càng lúc thì cái hang cua bên kia lại càng phát ra lực hấp dẫn lớn hơn, hắn ta bắt đầu ảo tưởng bảo mẫu đang cố tình câu dẫn mình.
Giờ mà hắn ta có làm ra trò con bò gì đi nữa thì chắc là phòng quản lý trị an cũng sẽ thông cảm cho chứ hả, hắn cũng có nỗi khổ riêng, cũng là bị hại mà...
Đúng lúc này ngoài cửa chính chợt có tiếng lách cách mở cửa.
Hàn Phong vội vã đưa tay lau hết nước bọt quanh khoé miệng, tiện thể dùng một lượt Phá Tâm Linh xua đi hết tà niệm, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm vào đĩa xôi trước mặt, bàn tay liên tục bốc thịt cua lên nhét vào mồm.
"Khỉ thật, ô nhiễm quá..."
Mộc Diễm Lâm khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh nhanh chóng xuýt xoa bước vào trong phòng, nàng một tay ôm lấy con mèo Harry đang cau có khó chịu, một tay xách theo giỏ đồ chứa đầy sách vở, vừa bước vào còn la la la hát lên mấy tiếng yêu đời.
Sau khi nhìn thấy đống quần áo bừa bộn của Hàn Phong ném trên chiếc giỏ cạnh cửa ra vào, nàng lập tức thả con mèo Harry xuống, cũng đặt giỏ đựng sách xuống chiếc bàn bên cạnh, sau đó nhanh chóng xỏ vào dép bông rồi lon ton chạy vào phòng bếp.
Chớm thấy bóng dáng Hàn Phong ngồi trên ghế trệu trạo nhai nuốt, nàng lập tức nhảy tới ôm chầm lấy hắn, cười vui vẻ nói:
- Chồng yêu, anh về rồi à.
Hàn Phong khoé miệng xuất hiện một chút co giật.
"Chồng yêu", hai cái từ hắn đã được nghe cả buổi chiều nay, hiện tại thật sự là vô cùng nhạy cảm, bởi chỉ cần vừa nghe thấy liền sẽ cảm thấy rùng mình.
Ân, chính là rùng mình, hạ thân hắn lại cứng thêm một chút rồi.
Bất quá, hai khoả xôi thịt của Mộc mông to này mềm quá, lại còn có hương vị rất thơm, ực ực...
Thấy thần sắc của Hàn Phong không tốt lắm, Mộc Diễm Lâm không khỏi bĩu môi một cái, hờn dỗi nói:
- Hàn thủ lĩnh, Hàn thủ lĩnh được chưa, anh đã bớt ốm chưa, làm sao vẫn cảm giác nóng như vậy.
"Còn không phải tại cô cứ dí bộ ngực mềm nhũn kia vào mặt tôi, có tin tôi cắn cho một phát không..."
Hàn Phong nhanh chóng bỏ ý định đánh thuốc mê cháu gái Mộc Thạch đi, vừa bốc xôi, vừa hàm hồ đáp lại:
- Ân... Ân... Ừm... Không ốm...
Thấy nam nhân này chỉ muốn ăn mà không muốn giao tiếp, nữ tử nhà họ Mộc cũng không có cưỡng cầu nữa. Sau khi dùng tay sờ soạng trên khuôn mặt hắn để tự đo nhiệt độ, xác nhận cái nam nhân này vẫn ổn, nàng mới chịu đứng lên chạy về phía bồn rửa bát bên kia rồi ôm lấy Hương Vẫn Tình, ỏn ẻn nói:
- Vẫn Tình tỷ tỷ, cho em mượn một chiếc dĩa được không, em không muốn ăn bốc như ai đó a...
Hương Vẫn Tình khuôn mặt có chút ửng hồng.
Hơi thở thật nóng bức mà, lại làm sao ôm sát như vậy, bàn tay kia còn đặt trên eo nàng...
Lúc này nàng nhỏ giọng đáp lại:
- Ân, ở trên tủ bếp trên đầu kìa, lấy giúp tôi với, tay tôi đang ướt...
- Dạ.
Mộc Diễm Lâm ngọt ngào đáp lại một câu, sau đó vươn tay về phía tủ bếp trên cao muốn với lấy bộ thìa dĩa muỗng đũa ở đó.
Chẳng qua vị trí kia có hơi cao, phía trước lại bị chắn bởi Hương Vẫn Tình, nàng không có lấy được.
- Ui, cao quá, Vẫn Tình tỷ tỷ, xin lỗi nha, cho em vịn nhờ một chút.
Hàn Phong ngồi tại bàn ăn, nước bọt lại tiếp tục chảy ra.
Mọi khi hắn rất thích dùng tay bốc đồ ăn, cảm giác như vậy rất nhanh chóng và tiện lợi, chẳng qua hôm nay hắn lại tự mắng bản thân tại sao không dùng thìa chứ, nếu hắn cũng đòi thìa, vậy thì bảo mẫu cũng sẽ bảo hắn tự đi mà lấy, lúc đó thì hắn sẽ có cơ hội đứng tại phía sau mà giở trò rồi.
Lần sau hắn chắc chắn sẽ đòi thìa.
Khoan đã, hiện tại Mộc mông to kia không lấy được thìa, có phải hay không nên nhân cơ hội này chạy qua bên kia lấy giúp nàng ta.
Không phải như vậy sẽ là "một mũi tên trúng hai con cua" sao.
Hàn Phong vừa nghĩ tới đây liền vội vã cúi đầu tiếp tục xúc xôi ăn, bởi vì một trong hai con cua đã lấy được thìa rồi.
Mộc Diễm Lâm lấy được thìa liền nhanh chóng trở lại bàn ăn rồi ngồi phía đối diện Hàn Phong, bàn tay thong thả xúc lấy từng muỗng nhỏ, ăn vô cùng ngon lành.
- Hàn thủ lĩnh, tay nghề của Vẫn Tình tỷ tỷ tuyệt đối là số một.
- À, ờ, số một...
Hàn Phong hàm hồ đáp lại một câu, sau khi do dự một chút liền cắn răng ngưng thi triển Siêu Thị Giác, chấm dứt quá trình nhìn trộm thân thể người trước mặt.
"Khỉ thật..."
"Mình mới chính là nguồn ô nhiễm bẩn thỉu nhất cái nhà này..."
Một đĩa xôi lớn được ăn xong, bảo mẫu lại tiếp tục đem tới tám chín món nữa, đều là món ăn khác xa một tháng trước đây. Những món này có tới từ Cao gia Tam Giang, có tới từ hồ Hương Khê, lấp lánh loá mắt, tổng giá trị có lẽ phải tới 300 cống hiến.
Vua chúa có lẽ cũng chỉ đến thế này mà thôi.
Mộc Diễm Lâm rất nhanh đã ăn xong. Nhân lúc Hàn Phong còn đang chật vật với món tôm sốt bơ tỏi, nàng đaz khệ nệ ôm tới một đống lớn giấy tờ sổ sách cùng đơn từ công việc đặt lên bàn ăn, sau đó ngay tại chỗ tiến hành đọc cho hắn nghe.
Lại xin chữ ký cho từng hạng mục một.
Hàn Phong sớm đã giao nhiệm vụ tiếp nhận và xử lý công việc dân sự cho thư ký, thậm chí còn uỷ quyền luôn chữ ký để thư ký phê duyệt chứng từ cho kịp thời.
Mộc Diễm Lâm đã hỏi qua ông nội về việc này, để xem phương án ứng xử thế nào cho hợp lý.
Ông nội của nàng vậy mà ngay lập tức bác bỏ.
Người kia nói rằng tuyệt đối không được phép tự ý xử lý công việc gì cả, càng không được phép tự ký duyệt bất kỳ điều gì, đặc biệt là với những đơn từ được phòng công tác xã hội và phòng vật tư gửi tới cho văn phòng thủ lĩnh, vậy thì kể cả chỉ liên quan tới một hạt gạo, đó cũng phải do chính tay thủ lĩnh quyết, chính tay thủ lĩnh ký.
Cố vấn thì được, đề ra phương án thì được, dụ dỗ định hướng cũng được luôn, nhưng tuyệt đối không được một mình quyết định, càng không được ký thay, thay vào đó phải xin chữ ký gốc bằng được, kể cả thủ lĩnh có vừa ngủ vừa ký, đó cũng tính là có giá trị, bằng không thì bỏ qua, hẹn trả lời sau với phòng ban bị lỡ việc.
Để cho lỡ việc cũng không tự tay làm hỏng việc, đó là nguyên tắc.
Mộc Diễm Lâm chưa hiểu lắm ý nghĩa trong này, không phải nói nếu làm lỡ việc thì sẽ khiến nhiều người phải chờ đợi sao, nhưng ông nội dạy bảo, nàng tất nhiên sẽ nghe theo, bởi vậy lúc này rất kiên trì thuyết giảng cho Hàn thủ lĩnh:
- Thủ lĩnh, Tạ Hàm Hương Tạ đội trưởng muốn tăng thêm phụ cấp cho đội dọn dẹp hoa ăn thịt, nàng ta đề xuất tăng thêm phụ cấp 2 lạng gạo một người một ngày, nhưng tôi cho rằng nên thay thế bằng phiếu cống hiến tương đương...
- Aizzz... Không phải nói cô ký duyệt từ sáng nay rồi sao...
Một chữ ký đã được Hàn Phong đích thân ký xuống.
Hắn ta còn note thêm một dòng nữa cho phòng vật tư, nội dung là xuất cả phụ cấp cho ngay ngày hôm nay chứ không cần chờ tới ngày mai mới áp dụng, cái này để bù đắp cho sự chậm trễ trong việc giải quyết công việc.
Mộc Diễm Lâm cười rất vui vẻ.
Nàng phải tranh thủ lúc này để giải quyết hết công việc tồn đọng, bởi vì bữa ăn là thời điểm nam nhân bên cạnh vẫn còn ở nhà, và không thể chạy đi đâu được.
Người này rất háo ăn, chưa liếm hết nước sốt, hắn ta sẽ không chịu đứng dậy.
Có điều sau bữa ăn, khả năng cao hắn ta sẽ lại búng tay biến mất, đến lúc đó không biết tìm ở chỗ nào.
Nếu là biến mất rồi, không xin được chữ ký của hắn ta, vậy thì việc gì cũng sẽ không được tiến hành.
Hơn nữa dù nam nhân này luôn miệng nói "mệt lắm rồi", "không muốn nghe nữa", "để mai tính tiếp", "tự đi mà ký", thế nhưng sau khi nàng nhõng nhẽo một hồi, lại chuyên tâm đọc báo cáo cùng giải thích nội dung cho hắn, hắn cũng bắt đầu xuôi xuôi, ngoan ngoãn ngồi nghe, còn nghe rất chăm chú, thi thoảng lại hỏi lại vài điều.
Có một nửa số báo cáo trong này là nàng xin ý kiến của ông bà nội, nàng cũng không hiểu lắm, nhưng quá trình giải thích cho Hàn Phong, nàng lại dần hiểu ra, mà người kia dường như cũng hiểu ra rất nhiều thứ.
Cái này để cho nàng cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Bữa ăn vì thế kéo dài từ 7h tối tới 10h tối vẫn chưa xong...
Bên cạnh bàn ăn, con mèo cam Harry sớm ngồi cuộn tròn cạnh chân Mộc Diễm Lâm, ngáy o o như con lợn sữa, trong khi hai người bên trên vẫn như cũ nghiên cứu cùng thảo luận về phương án bố trí 117 người sống sót được tìm thấy tại huyện Hương Đường trong ba bốn ngày vừa qua.
Một hồi lâu sau, toàn bộ giấy tờ đã được ký duyệt xong xuôi.
Thật ra đây mới chỉ là các văn bản được gửi vào lúc 7h sáng nay...
Mộc Diễm Lâm chạy ra ngoài mang vào một chồng lớn văn bản giấy tờ khác, đây là số đơn thư được gửi từ 19h tối tới 22h vừa qua.
Hàn Phong nhìn lướt qua, có chút buồn nôn.
Hắn tình nguyện ngay bây giờ lao ra ngoài trời lạnh rồi chạy một mạch qua huyện Bình Sơn để đánh nhau với ả Dục Vọng Thượng Nhân kia còn hơn là phải tiếp tục giải quyết đống giấy tờ này...
Lúc này hắn ngáp một tiếng, uể oải nói:
- Chờ tí đã, cô phân loại công việc trước đi, tôi đi tắm đã...
Hắn còn chưa kịp ngâm ấm.
Thư ký họ Mộc cười ngọt ngào một tiếng tràn đầy năng lượng đáp lại
- Vâng! Chồng yêu, em chờ anh!
- Tôi sẽ sa thải cô...
- ...
- Thôi tôi đùa đấy, đừng dỗi mà...
Hàn Phong sau khi ngâm ấm xong đã là 11h.
Mặc dù đang buồn ngủ tới díp cả mắt, thế nhưng hắn vẫn như cũ phải ngồi vào bàn làm việc.
Chẳng qua hắn lười tiếp tục nghe báo cáo, lúc này vừa ngáp vừa hỏi thư ký:
- Ở một căn cứ có khoảng 1300 người, tất cả mọi người đều sinh hoạt vô cùng vui vẻ, cuộc sống trôi qua không có gì vất vả cả, công việc không mấy nặng nhọc, nhưng vật tư được cung cấp lại rất nhiều, đây là làm thế nào tạo thành?
Hàn Phong không thể hiểu nổi tại sao Nhân Dục Đạo Tràng lại đạt tới trình độ vận hành kia được, lúc này không nhịn được hỏi thử con cháu thế gia cho ra lẽ.
Mộc Diễm Lâm ngẫm nghĩ một lát, thong thả đáp lại:
- Không phải trấn Thiết Thạch đang vận hành như vậy sao, đó là nhận trợ cấp toàn diện từ trấn Hi Vọng.
- Chẳng qua trấn Thiết Thạch chỉ có khoảng hơn 400 người, nhưng nếu là căn cứ có 1300 người, vậy thì rất khó đạt được tới trạng thái dư thừa tài nguyên...
Hàn Phong nghe tới đây, ngẫm nghĩ một lát, đồng tử thoáng chốc co lại.
Nhân Dục Đạo Tràng chỉ là một cái vỏ bọc...
Sau đó hắn búng tay biến mất tại chỗ.
Chỉ còn Mộc Diễm Lâm ở tại, nàng lúc này nhìn trái lại nhìn phải, sau đó bế con mèo Harry dưới gầm bàn lên, ký quái hỏi:
- Harry, Tiểu Hàn đi đâu rồi?
Con mèo Harry ngáp ngủ đáp lại:
- Meo!
"Nhân loại, dùng tiếng mèo đi! Meo!"