5h30p sáng, bắt đầu có vài người lục tục kéo tới sân huấn luyện trung tâm để tự tập luyện trước, bọn họ sau khi nhìn thấy thủ lĩnh sớm đứng đó luyện tập cách đấu thuật tới cả người ướt đẫm mồ hôi thì không khỏi dâng lên kính nể.
5h45p sáng, toàn bộ đội viên các tiểu đội chiến đấu đã tập trung đông đủ, dưới điều lệnh của Sử Thắng và các đại đội trưởng, tiểu đội trưởng, tất cả đều bắt tay vào tập luyện chiến thuật chung.
Hàn thủ lĩnh vẫn như cũ miệt mài tập luyện nhảy nhót qua các cột trụ, chiến hào, công sự...
6h45p, toàn quân đã luyện tập xong bài huấn luyện tổng hợp 60 phút buổi sáng, ai nấy mệt tới phờ người, thở cũng không ra hơi.
Sử Thắng cho phép toàn quân giải tán tiến tới nhà ăn tập thể, Hàn thủ lĩnh vẫn không chịu nghỉ, vẫn như cũ miệt mài tập luyện hít đất, nâng tạ, vác đất...
7h07p, những người chăm chỉ nhất đã bắt đầu rời đi khu huấn luyện, vài người vẫn gắng gượng ở lại, bởi vì thủ lĩnh của bọn họ vẫn đang tập luyện bắn súng ở kia, bọn họ không muốn để thủ lĩnh ở lại một mình.
7h18p, chỉ còn ba người ở lại sân huấn luyện trung tâm, muốn cố gắng đến cùng, đuổi theo thủ lĩnh.
Chẳng qua sau đó vài phút, bọn họ cuối cùng cũng đành phải lắc đầu rời đi.
"Thủ lĩnh đã mạnh như vậy mà vẫn cố gắng miệt mài không ngừng nghỉ, thật sự là đáng nể..."
"Muốn ngồi ở vị trí không ai ngồi được thì phải chịu được cảm giác không ai chịu được, quả không sai mà..."
"Chúng ta cần phải học tập..."
Đã không còn ai ở tại sân huấn luyện trung tâm nữa.
Hàn Phong bây giờ mới là ném thanh băng kiếm trong tay đi mà ngồi bệt xuống đất, lưỡi dài chạm đầu gối, sau đó cứ thế ngoạc mồm thở hổn hển như chó dấp nước.
- Con bà nó, mệt chết người ta rồi... Hộc hộc hộc...
Hắn vừa rồi tập luyện điên cuồng như thể muốn chết đi sống lại, đó không phải do hắn muốn làm màu cho ai xem cả, càng không phải cố gắng cho toàn quân noi theo. Dù sao luyện tập mệt chết người ta, làm màu thì có ích gì chứ, hoàn toàn không mài ra ăn được. Việc động viên binh lính thuộc chức nghiệp của Sử Thắng, hắn chỉ quan tâm kết quả mà thôi, không rảnh hỗ trợ gã.
Sở dĩ hắn phải bám riết lấy khu vực huấn luyện này không chịu nghỉ là do hai ả thuộc hạ ở phòng ngủ kia vẫn còn đang ôm nhau ngủ trương cả thây lên, mặt trời lên cao sắp tới đỉnh đầu rồi mà bọn họ vẫn còn chưa chịu tỉnh dậy.
Hai ả này mà không thức dậy, hắn không dám về.
Giờ mà hắn mò về trước khi các nàng tỉnh lại, vậy không phải khi các nàng tỉnh lại, hắn sẽ trở thành đối tượng tình nghi hàng đầu cho cái đống hỗn độn ở bên kia sao.
Lúc này hắn thông qua Băng Nhãn quan sát tình hình bên kia, vừa quan sát vừa mắng mỏ:
- Chết tiệt... Con ả Hương Vẫn Tình kia mọi ngày là cỡ nào dậy sớm, còn sớm hơn cả mình, hôm nay thế mà ngất luôn tại trận, định cho mình chết đói à...
- Còn con ả họ Mộc kia nữa, con gái con lứa mà vô duyên, ngủ trên giường nam nhân mà dạng hết cả chân ra, muốn khoe cái gì chứ... Khoé miệng kia còn chảy nước bọt, nhìn thật muốn đút cái gì đó vào mà...
- Ực... Bất quá, cái kia, nhìn thật mướt mắt...
Ngắm gái chung quy không thể no bụng được, cơn đói hành hạ để cho Hàn Phong run cả tay chân mờ cả hai mắt, hắn quyết định phải tìm cách gọi hai người kia dậy.
Lúc này hắn khẽ búng tay, một băng nô trắng muốt đã được triệu hồi ra trong bếp.
Nó đứng tại tủ bát, cẩn thận từng chút một lấy ra một chiếc cốc inox, vài chiếc thìa inox, dĩa inox, đũa inox, sau đó đặt tất cả trên bàn ăn.
Lúc này nó tiến tới bên cạnh xách lên con mèo cam đang mải liếm liếm lông bụng gần đó.
- Méoooooo...
Băng nô không thể nghe thấy âm thanh, nhưng Hàn Phong có Siêu Thính Giác, đứng từ đây, hắn vẫn nghe thấy âm thanh kêu gào bên kia.
"Quái vật, có quái vật... Muốn làm gì ta... Cứu, cứu, nhân loại hạ đẳng, mau cứu ta... Meo..."
Băng nô mặc kệ con mèo cam kịch liệt giãy dụa mà cứ thế bước thẳng bước tới bàn bếp, đặt con mèo lên trên, sau đó khua tay gạt đống cốc thìa xuống đất.
Loảng xoảng...
Âm thanh chói tai của cốc chén bay tung toé dưới sàn nhà vang lên cũng là thời điểm Băng Nô biến mất.
Quả nhiên khi có tiếng động ầm ĩ đánh thức, hai cái nữ nhân trên giường đã bị doạ cho giật mình tỉnh lại.
Cả hai người đều hoảng hốt mà dáo dác nhìn quanh, sau khi nhận ra vấn đề, bọn họ đều bối rối xen lẫn ngượng ngùng mà rút tay ra khỏi đũng quần ngực áo đối phương, tiếp đó liền vừa chỉnh trang lại y phục vừa đỏ bừng cả mặt mà xin lỗi nhau rối rít.
- Méooooo...
"Nhân loại. Các ngươi đã bị lừa rồi, ta cũng bị đổ oan rồi... Méoooo..."
Hàn Phong nhìn cảnh hai ả kia đã nhận lỗi về mình, sau đó bắt đầu vội vã thu dọn chăn nệm, tẩy xoá dấu vết hoan lạc vương vãi, hắn cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi.
Ve sầu thoát xác thành công rồi.
Một chiêu này xuất ra đã bao hàm đầy đủ tinh tuý của thế nào là thoát thân trong hiểm cảnh, Chu Vấn thằng nhãi kia cũng phải gọi hắn bằng cụ.
Thiết kế ra cái hoàn cảnh để trốn tội trước mắt, xem ra còn vất vả hơn cả đánh nhau với Trầm Thành, Tô Nguyệt.
Một lúc sau, sau khi tình hình bên kia đã đi vào quỹ đạo, Hàn Phong mới là búng tay một cái, thân ảnh đã trở về trong phòng.
Vừa về tới, hắn đã làm một bộ mặt mệt mỏi mà nhíu mày hỏi:
- Ân? Có chuyện gì mà bừa bộn vậy?
Nghe được đạo âm thanh quen thuộc kia, Hương Vẫn Tình cùng Mộc Diễm Lâm đều giật mình quay qua phía cửa, sau khi nhìn thấy Hàn Phong đầy vẻ phong trần nhếch nhác giống như vừa mới trải qua chiến đấu 500 hiệp đang đứng ở đó, các nàng đều là khuôn mặt biến thành tái nhợt.
Hỏng bét, trong khi nam nhân này ở ngoài chạy đôn chạy đáo lo lắng công việc, các nàng vậy mà lại ở trên giường hắn làm ra ba cái hành động truỵ lạc.
Con mèo cam Harry tất nhiên đã biết tất cả mọi chuyện, nó hung tợn từ bên kia phóng qua bên này, há mồm cắn một cái trên gấu quần người đang đứng ở cửa.
- Gừ gừ gừ...
"Nhân loại hạ đẳng, ngươi dám đổ tội cho ta. Meo!"
Hàn Phong nhếch mép cười lạnh, tuỳ tiện hất nhẹ chân, con mèo cam đã bị hất bay ra xa nửa mét.
Chẳng qua nó rất nhanh đã chạy ngược trở lại mà tấn công dữ dội hơn trước.
Sau đó nó liền bị Mộc Diễm Lâm ôm lấy mà mắng nhẹ:
- Harry, đừng làm rộn nữa, để cho anh nghỉ ngơi, em nghịch lắm đấy có biết không...
Sau đó nàng ngượng ngùng quay qua Hàn Phong đứng đó nhỏ giọng nói:
- Chồng... Chồng yêu... Anh về rồi à...
Hàn Phong nghe được lời này mà không khỏi cười lên đầy điên cuồng.
"Haha, con mèo ngu, chết bà mày đi."
Chẳng qua hắn vẫn giả bộ mệt mỏi mà ngáp ngủ:
- Ân, tôi đói quá, chuẩn bị chút đồ ăn cho tôi, cũng chuẩn bị công việc buổi sáng đi.
- A, dạ, được...
- Méooooo...
Hàn Phong mặc kệ ai chửi mắng thì ta giả điếc, hắn nhanh chóng cởi sạch đồ rồi chui vào phòng tắm ngâm ấm, đem tất cả bụi bẩn mệt mỏi đều ném ra sau đầu.
Sau khi đã thoả mãn, hắn mới chạy ra ngoài rồi không chút do dự chui lên giường lăn lộn quấy phá.
Cái này nhằm gây xáo trộn cùng ô nhiễm hiện trường vụ án, lỡ như có bị ai điều tra, hắn cũng có bằng chứng chứng minh vết tích hợp lý.
Một lúc sau, hương vị đồ ăn trong bếp đã chậm chạp lan truyền, Hàn Phong lúc này mới chịu rời giường chạy tới bàn bếp, một bên bốc đồ ăn, một bên đọc báo cáo.
Đây là vài báo cáo công việc mà các tiểu đội trưởng và các trưởng phòng gửi tới.
Nếu để một mình hắn phải đi thực hiện những việc này, vậy hắn sẽ lăn ra chết toi ngay lập tức.
"Rắn biến dị là có một đôi chứ không chỉ một con sao. Chết tiệt thật..."
"Thể Thôn Phệ cầu Lệ Giang đạt mốc level 34... Con quái đó đang canh chừng quần què gì mà lại chịu đứng im ở đó vậy nhỉ? Còn nữa, tại sao đứng im mà vẫn lên cấp... Có thiên tài địa bảo sao..."
"Có tranh chấp địa bàn đào bới tài nguyên với người Tam Giang tại hồ Hương Khê... Ái chà, là tranh chấp với hắc bang Tam Giang à, bọn này to gan thật..."
"Tình hình Long Dương không ổn lắm..."
"Vá tường thành chắc phải ba bốn ngày nữa mới xong..."
"Xây kho vật tư cũng cần rất lâu..."
"Tốt rồi, mẫu áo giáp mới đã bắt đầu được đưa vào sản xuất đại trà, xem ra mấy người tại trấn Thiết Thạch làm ăn rất tốt..."
"Bên Hạ Sa này còn nhiều thây ma tiến hoá quá, chắc phải đẩy binh tới dụ bọn nó ra tiêu diệt sạch sẽ mới ổn..."
"Không có báo cáo của Nguỵ Huyền Cơ... Hắn ta đi thám thính tình hình huyện Bình Sơn chưa về à..."
"Để xem danh sách đội viên mới của đám người Mộc gia gửi tới nào..."
"Ừm, tình hình di chuyển của cư dân trấn Thương Đình đã ổn, chỉ chờ chuyển nốt vật tư rồi ổn định cuộc sống thôi..."
"Có 13 người từ Tam Giang lại trốn qua bên này... Ơ, bọn này không sợ bị trục xuất tiếp à, hay 17 đứa mới bị trục xuất kia không có đứa nào gãy tay gãy chân nên bọn này chưa sợ..."
"Để xem bọn này khai gì... Tam Giang đang tổng động viên, bọn này không muốn ra chiến trường nên mới chạy qua đây sao..."
...
Hàn Phong đọc lướt qua vài bản báo cáo, sau đó tuỳ tiện thu hết bọn chúng vào nhẫn trữ vật, chuyên tâm ăn uống.
Thật ra là chuyên tâm nhìn tới bờ mông căng tròn của Hương Vẫn Tình còn đang ngúng nguẩy đưa qua đẩy lại tại trước bàn bếp.
Ân, còn là chuyên tâm nhìn bộ ngực của Mộc Diễm Lâm đang tất bật chuẩn bị giấy tờ ở bàn làm việc bên kia nữa.
Hắn đang đắn đo xem có nên dùng Siêu Thị Giác đi thấu thị một chút hay không.
Nuốt miếng bánh vào cổ họng, nuốt được cả mông cả ngực, không còn gì tuyệt vời hơn được nữa.
Chưa tới 8h sáng, Hàn Phong đã giải quyết xong cái bụng đói, hắn mặc vào trang phục chiến đấu rồi kêu lên:
- Tôi đi đây!
- ...!!!!
Đến khi Hàn Phong xuất hiện trở lại, hắn đã ngồi tại ghế chủ vị tại phòng hợp trung tâm.
Bên dưới đã ngồi rải rác vài người, xem ra sự làm màu của Hàn Phong đã tạo ra tương đối nhiều "tích cực".
Thấy thủ lĩnh xuất hiện, những người này đều vội đứng lên cúi chào, Hàn Phong cũng tuỳ tiện chào lại, sau đó tiếp tục xuất ra tài liệu tiếp tục nghiên cứu.
Đầu tiên là một bản tố cáo được gửi tới phòng công tác xã hội, người gửi là Trần Thái Quân, đối tượng hắn ta muốn tố cáo là thủ lĩnh trấn Hi Vọng, Hàn Phong.
Nội dung bên trong "chửi thẳng mặt" thủ lĩnh trấn Hi Vọng là một kẻ ái kỷ giả đạo đức, ái kỷ triết lý.
Họ Trần chửi họ Hàn là một kẻ ngoài mặt thì luôn tỏ vẻ đạo lý, chỉ biết mỗi việc đổ tội cho người khác, trong khi chính bản thân bên trong lại tràn đầy bất nhân, là loại người thích bới móc sai phạm của người khác, làm quá vấn đề, còn các lỗi lầm của bản thân thì tìm cách che lấp. Họ Hàn là loại đạo đức giả, tàn ác, vô ơn, chỉ giỏi tạo vỏ bọc cho sự xấu xa của mình nhằm che mắt thiên hạ, che đi sự yếu kém cùng bất chính của mình, trong khi người khác đệ trình chỉ ra sai lầm thì bác bỏ, lờ đi... Trần Thái Quân kia yêu cầu thủ lĩnh trấn Hi Vọng Hàn Phong phải tự từ chức, từ bỏ mọi quyền lực, để cho người có tâm có tầm lên thay, đồng thời phải đi tiến hành điều trị bệnh tâm lý...
Hàn Phong đọc xong bức thư tố cáo này, khuôn mặt xuất hiện biểu cảm chột dạ như bị bắt quả tang.
Chết dở thật chứ, 31 ngày trôi qua, cuối cùng cũng có người phát hiện ra rồi sao.
Hắn đảo mắt một cái, rút bút ra ghi chú vài chữ xuống dưới, sau đó lấy tiếp đơn tố cáo tiếp theo ra đọc.
Đơn tố cáo này là của một người tên Lý Hùng Minh tố cáo trưởng ban thương mại Trần Mẫn Nghi, người kia tố cáo họ Mộc đang cố tình làm phức tạp hoá quy trình xét duyệt ký hợp đồng thuê kiot bán hàng tại khu thương mại, thậm chí là đảo lộn quy trình để thâu tóm quyền lực, ép hộ kinh doanh vào thế bị động... Bên trên thậm chí còn giải trình đủ bảy mục sai sót, chín điểm bất hợp lý...
Hàn Phong đọc được một nửa thì thấy hoa hết cả mắt.
Thằng cha này là giáo sư kinh tế à, sao mới một ngày khu thương mại tự do đi vào hoạt động thôi mà trực tiếp vẽ ra được nhiều điểm thế.
Hắn ném tờ đơn tố cáo này qua một bên.
Đọc không hiểu, không biết phản hồi thế nào.
Hắn rút bút ra ký lệnh cho Liễu Huyên bổ nhiệm luôn người viết đơn này vào ban thương mại, chức vụ giám sát viên cái gì đó, cho gã tự đi mà cãi nhau với Trần Mẫn Nghi.
Giỏi nói thế thì tự giám sát nhau đi xem nào, xem hai người này có làm ra trò trống gì không.
8h sáng, các tiểu đội trưởng đã tập trung đông đủ.
Hàn Phong nhìn bên dưới một vòng, thản nhiên nói:
- Chúng ta bắt đầu thôi.
Sau hiệu lệnh của hắn, đám người bên dưới bắt đầu lần lượt báo cáo.
Chủ yếu là tình hình đội ngũ sau 2 ngày nghỉ, số lượng còn đang khoẻ mạnh, số lượng vẫn đang điều trị thương tổn, số lượng tân binh mới gom góp được, tình hình tập luyện tác chiến của mỗi tiểu đội, cùng với vài lời kêu gào đòi thêm lương thực, đòi thêm trang bị vũ khí.
Từng vấn đề của mỗi tiểu đội được đưa ra thảo luận cùng giải quyết.
Tất nhiên không phải tất cả vấn đề đều được đưa ra, các thông tin khó nói hoặc bảo mật thì mấy vị tiểu đội trưởng này đều báo cáo qua thư riêng cả, ví dụ như số lượng minh tệ mà các đội viên đang sở hữu, hoặc tình hình tâm lý e ngại thực hiện nhiệm vụ tại các chiến trường thây ma cỡ lớn...
Gần 9h, các vấn đề tồn đọng mới xem như được giải quyết xong, Hàn Phong bây giờ mới ra chỉ thị hành động cho ba ngày tiếp theo:
- Sử Thắng, anh dẫn theo tiểu đội 5, 6, 7, và 8 thuộc đại đội 1 và toàn bộ đại đội 2 tiến hành ổn định tình hình thây ma tại huyện Long Dương. Mục tiêu là kéo chúng vào khu vực quanh thị trấn Vĩnh An, tuyệt đối đừng giao chiến trực diện...
- Chu Vấn, cậu dẫn tiểu đội 1, 2, 3 và 4 thuộc đại đội 1 di chuyển qua huyện Đại Xuyên, tiến hành hỗ trợ Ngô phó đoàn trưởng....
- Kha Thành, anh và Triệu Nhược Pháp chọn ra 12 đội viên tinh nhuệ phụ trách đảm bảo lợi ích của chúng ta tại khu vực phế tích quanh chiến trường Minh Thái. Hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu điều chuyển số lượng lớn đội viên đội tìm kiếm vật tư qua huyện Hương Đường, phải đảm bảo an toàn cho họ, các anh phối hợp với Từ Thôi chuẩn bị cho điều này.
- Châu Lam, cô dẫn theo đại đội 3 nữ binh tới thôn Bưởi tại ngoại biên trấn Hạ Sa, phối hợp với hai tiểu đội mới thành lập tại đây, cùng nhau tiêu diệt đám thây ma tiến hoá tụ tập.
- Lê Tam Ba, anh phối hợp với 17 đội viên Thao Túng Đại Địa hỗ trợ xây kho vật tư và gia cố tường thành...
- Trần Tư Oánh, Tần Tiểu Bích, hai người tập trung danh sách thủ hộ giả và phục hồi giả còn đang khoẻ mạnh, sẵn sàng chờ lệnh của tôi.
- Diệp Danh...
...
Từng mệnh lệnh được Hàn Phong chính thức ban bố, phía bên dưới, các tiểu đội trưởng cẩn thận ghi chép lại, sau đó hỏi kỹ chi tiết bên trong.
9h2", toàn bộ công việc mới được đẩy hết ra ngoài.
Hàn Phong nhìn nhóm lãnh đạo khối quân sự rời đi chuẩn bị xuất kích, hắn bàn tay đưa lên trán bóp bóp...
Vài phút sau, các trưởng phòng khối dân sự lại lấp đầy phòng họp.
Bên dưới có các gương mặt quen thuộc như Liễu Huyên, Phương Tường, Từ Thôi, Tạ Hàm Hương, Lam Nhu Thuỷ, Tiêu Huấn, cũng có vài người mới như Trần Mẫn Nghi, Lộ Dao, Chu Tiểu Vân, Tống Hoàn, Đinh Lãm...
Sau khi lễ tiết chào hỏi xong xuôi, trưởng ban dân vận Lộ Dao trực tiếp dẫn đầu lên tiếng "kêu cứu":
- Thủ lĩnh, thông cáo mới về việc thu nhỏ hạn mức hoán đổi vật tư và tăng giá vật tư rất cần xem xét lại...
Lộ Dao này chính xác là lãnh đạo do dân bầu ra, không phải do "cao tầng" chỉ định.
Dân vận là gì, là công tác vận động người dân làm theo các chủ trương chính sách của "cao tầng" ban bố.
Lộ Dao vừa là người làm việc này, vừa là người đứng ra đòi quyền lợi cho cư dân.
Hàn Phong vì muốn tất cả mọi người đều phải đăng ký sung quân, do đó hắn đã tăng giá quy đổi vật tư khiến mọi người "nghèo đi", với 12 cống hiến mỗi ngày sẽ chỉ đủ mua đồ ăn, không dư bao nhiêu nữa, đồng thời giới hạn hạn mức quy đổi vật tư lại để mọi người "đã nghèo còn eo", có tiền khó tiêu, có 20 cống hiến cũng chỉ tiêu được tối đa 15.
Chỉ có đồng ý gia nhập quân đội, hoặc đồng ý tham gia chịu đòn Hồn Áp trong tương lai, khi đó mới được "cởi trói" túi tiền, vừa được tăng lương, vừa muốn tiêu sao thì tiêu.
Điều này tất nhiên vấp phải sự phản đối từ số đông.
Ngoài các đội viên chủ chiến hiện tại, những người đã được cấp sẵn quyền hoán đổi vật tư, số còn lại không ai là hài lòng với quy định mới.
Phải biết không phải ai cũng muốn gia nhập đội chiến đấu, họ chỉ muốn ở lại hậu tuyến làm các công tác như tìm kiếm vật tư, xây dựng, dọn dẹp, phân loại vật tư, chế tạo công sự, phá dỡ công trình trước tận thế, dọn dẹp đường phố, chặt phá dây leo, đào bới rau dại, tháo rút xăng dầu... Rất nhiều người không muốn ra chiến trường thêm bất kỳ lần nào nữa, kể cả là chỉ đứng chịu đòn, bọn họ cũng không muốn, bởi bọn họ đã cực kỳ sợ hãi âm thanh oe oe kia rồi.
Lộ Dao còn trình lên một bản thu thập ý kiến, bên trên có ít nhất 200 chữ ký của rất nhiều người phản đối thông cáo kia.
Cái này mới chỉ là số chữ ký thu thập trong 2 ngày vừa qua thôi đó, sau khi tất cả mọi người đều hiểu rõ tường tận sự ảnh hưởng của thông cáo, chắc chắn bản danh sách thu thập chữ ký này còn dài hơn.
Kể từ sau sự kiện đội chấp pháp chém chết người, rất nhiều người đều e dè không dám tụ tập biểu tình nữa, thế nên mấy cái đơn tố cáo cá nhân và mấy bản kiến nghị số đông này mới dần trở nên thịnh hành.
Hàn Phong cân nhắc một chút thì nói với Lộ Dao:
- Vấn đề này, tôi sẽ cân nhắc, cô trước hết phối hợp với Liễu trưởng phòng trấn an tinh thần cư dân trước...
Nói xong, hắn đẩy tới một tờ thông cáo tổng động viên quân sự hoá của chính quyền Tam Giang ra rồi thản nhiên nói tiếp:
- Lại dán thông cáo này tại bảng tin trung tâm, ai muốn chạy qua bên kia sông Lệ chịu đòn với đãi ngộ bao ăn đủ 3 bữa thì đăng ký cho họ, tôi sẽ liên lạc chính phủ kéo xe tới, chở bọn họ tới thẳng tiền tuyến trấn Diệu Liên.
Việc này được định ra tại đây.
Tiếp theo liền tới các công tác khác được đưa ra bàn bạc...
Đội trưởng đội chấp pháp Đinh Lãm đề cập tới 9 thằng ranh con đang bị nhốt vì gây rối trật tự công cộng...
Tiêu Huấn kêu gào thiếu thuốc, thiếu dịch truyền...
Tống Hoàn, người thay thế Đường Hiếu ngồi vào vị trí trưởng ban khoa học công nghệ, ông ta muốn xin thêm kinh phí...
Phương Tường than vãn về việc mất cắp vật tư...
Tạ Hàm Hương đòi thêm lương thực cho đội xây dựng...
10h30 sáng, cuộc họp chung mới chính thức chấm dứt.
Từng người từng người một rời đi, Hàn Phong vẫn như cũ ngồi nguyên tại chỗ.
Một lúc sau, Hoàng Khải và người khác đã được nhân viên phòng hậu cần dẫn tới.
Hoàng Khải trước hết là đẩy tới một bản kê chi tiết rồi tươi cười nói:
- Hàn thủ lĩnh, chúng tôi đã chuẩn bị đầy đủ vật tư hoán đổi.
Một nam tử áo trắng bên cạnh Hoàng Khải cũng mỉm cười nho nhã nói:
- Hàn thủ lĩnh, tôi là thư ký riêng của Cao trưởng phòng.
Sự kiện chiến đấu vô cùng kịch liệt đêm qua giống như chỉ là một giấc mơ, cũng chỉ có cao tầng hai bờ đông tây sông Lệ là biết, sau khi chấm dứt liền an ổn ai về nhà nấy, chẳng dâng lên chút bọt nước. Nhóm hạ tầng gần như không ai hay biết gì cả, có chăng chỉ là nửa đêm nghe thấy một âm thanh nổ tung khủng bố như bom rơi mà thôi.
Tất cả công việc hành chính và dân sự của gần một vạn cư dân hai bờ đều vẫn được tiến hành như cũ, tất nhiên là bao gồm cả văn bản hợp tác đã bàn bạc trước đó.
Hàn Phong xem xét qua hai bản kê vật tư.
Đối với bản danh sách của Hoàng Khải, không có gì bất ngờ, bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ vật tư.
Đối với bản danh sách của đám người Cao gia do Cao Trác phái tới, cũng có vài thứ thú vị.
Họ Cao nắm trong tay rất nhiều lương thực thực phẩm, bọn họ nguyện ý đổi số lượng lớn lương thực thực phẩm lấy nước chống chịu và nước lá ớt.
Hàn Phong sau khi xem xét một chút thì gật đầu nói:
- Chúng ta có thể trao đổi vật tư ngay sau buổi trưa, các vị gặp Phương trưởng phòng để lên kế hoạch chi tiết vận chuyển.
Hoàng Khải cùng nam tử áo trắng nghe được lời này thì đều mỉm cười đáp lại:
- Đa tạ Hàn thủ lĩnh đã hỗ trợ.
Phải nói là cách sử dụng ngôn từ của những người làm công việc giao thiệp liên lạc này khiến người ta có cảm giác vô cùng thoải mái.
Hoàng Khải ngay tại chỗ để quân nhân bên cạnh "chuyển khoản" 5000 minh tệ cho Hàn Phong.
Trong khi nam tử áo trắng kia cũng âm thầm "chuyển khoản" qua bên này 2000 minh tệ.
Đây đều là tiền bạc của 1/3 lượng hàng hoá nước chống chịu trong đợt giao dịch đầu tiên.
Nhà họ Cao chiếm lợi lớn. Bọn họ đặt mua 3000 lon nước chống chịu mà lại chỉ phải trả trước 2000 minh tệ, sau này cũng chỉ phải trả thêm 4000 minh tệ, số còn lại sẽ bù vào bằng lương thực, phải nói là so với giá cắt cổ mà Tam Giang phải bỏ ra thì họ Cao lời to.
Số nước chống chịu này đem về Xuân Hà bán, chắc chắn kiếm được nhiều hơn 1 vạn minh tệ, còn kiếm về rất dễ dàng.
Hàn Phong thì muốn gây chia rẽ, Cao gia thì muốn kiếm lợi, cả hai đều đạt thành thoả thuận rất thuận lợi.
Giao thương hiện tại của huyện tam Giang, quận Xuân Hà và trấn Hi Vọng cũng không thông thuận, chắc chắn cả hai phải giao dịch tại huyện Hương Đường bên kia. Bất quá điều này cũng không quan trọng, dù sao cũng chẳng ai đuổi được quái vật Thể Thôn Phệ tại cầu Lệ Giang đi, buộc phải chấp nhận đi vòng hơn 20 cây số.
Chờ cho mấy người đoàn công tác kia rời đi, hp mới từ trong Nhẫn Trữ Vật level 4 lấy ra một cái ly pha lê, sau khi dùng ly này uống một ngụm trà xoài, hắn cẩn thận cất nó đi, thân thể cũng khoảnh khắc biến mất.
Khu đông nam.
Mười mấy người đang tụ tập ở đây, hầu hết đều là nam nhân, chỉ có một nữ nhân duy nhất, gương mặt ai nấy đều tương đối xa lạ, chắc chắn chưa bao giờ xuất hiện tại Liễu Lâm này.
Đây là nhóm người chạy từ Tam Giang qua, đang muốn xin tị nạn tại trấn Hi Vọng.
Đứng tại hàng đầu là một đại hán đầu trọc, nếu có Lưu Giang ở đây, vậy khẳng định nhận ra thằng này, đây không phải Phó Bưu, chủ sòng bạc đấu chuột tại khu đỏ đen Tam Giang sao.
Bên cạnh Phó Bưu là một đại hán cao gần 2 mét, chỉ có điều hắn ta bị cụt cả hai tay, ngực xăm cá chép.
Đây không phải là Lôi Thần Vương Dịch sao.