Chương 654: Người chạy loạn từ Tam Giang

Xung quanh nhóm 13 người chạy từ Tam Giang qua, bảy tám đội viên chấp pháp đội tay cầm gậy baton đang nhìn chằm chằm, thái độ cực kỳ cảnh giác.

Từ vẻ ngoài cũng có thể nhìn thấy đám Phó Bưu cùng Vương Dịch này không phải loại người hiền lành gì cả, thậm chí còn là dạng côn đồ vô pháp vô thiên, bọn họ cảnh giác là điều đương nhiên.

Phó Bưu nhìn quanh một hồi, lại nhìn tới quần thể kiến trúc trấn Hi Vọng xa xa, trong lòng không khỏi âm thầm chấn động.

Bầu không khí tại nơi này... Thực sự vô cùng khác biệt...

Vương Dịch đứng cạnh Phó Bưu, mặc dù trên mặt không thể hiện biểu cảm, bất quá trong lòng cũng dâng lên cảm giác khác biệt vô cùng lớn.

Đứng tại nơi này, hắn ta cảm giác được một loại hơi thở an toàn cùng nghiêm mật vô cùng kỳ dị.

Đây không phải cảm giác bừa bãi. Vương Dịch tự nhận mình là người cục cằn, ba cái thứ gọi là bầu không khí, hắn không rảnh đi quan tâm, thứ đem đến cho hắn cảm giác này tới từ chính những đội viên chấp pháp đội xung quanh.

Những người này hẳn là người thường, chỉ cần nhìn tay không đeo nhẫn, chân không xỏ ủng, hông không có gậy bóng chày hay trảm mã đao là hiểu, bất quá khí chất của những người này vẫn vô cùng tinh nhuệ, hắn cảm tưởng bọn họ sẵn sàng lao lên ăn thua đủ với 11 người bên này, không sợ hãi gì cả.

Những người như vậy ở bên Tam Giang cũng có, nhưng cũng chỉ có ở khu trung tâm nơi ở của đám cao tầng kia mà thôi, tuyệt đối không phải nhóm chấp pháp đội bình thường ở khu dân cư. Nhóm "cảnh sát" ở khu dân cư chỉ giỏi soi lỗi rồi phạt, gặp chuyện thì kêu ầm lên, tuyệt đối không sẵn sàng đụng tay đụng chân như bảy người phía trước.

Đúng lúc này Hàn Phong đã đột ngột hiện ra bên cạnh.

Nhìn thấy thủ lĩnh, mấy thành viên đội chấp pháp không khỏi âm thầm thở ra, nhanh chóng đứng thẳng lưng giơ tay chào:

- Thủ lĩnh!

Bọn họ đứng canh chừng ở đây sắp ba tiếng đồng hồ rồi, áp lực của mấy tên đầu trộm đuôi cướp phía trước là vô cùng lớn, bọn họ không dám buông lỏng một chút nào.

Nếu là có đánh nhau, bọn họ sợ là không chống đỡ nổi.

Hàn Phong đưa mắt nhìn 13 người đang đứng bên kia.

Theo thông tin mà hắn nhận được thì 13 người này chạy qua địa phận trấn Hi Vọng từ khoảng hơn 7 giờ sáng nay. Hắn lúc đó đã nắm được thông tin, bất quá vẫn cố tình mặc kệ không gặp, bắt đám này chờ khoảng 4 tiếng, muốn xem xem thái độ bọn này thế nào, có đủ kiên nhẫn chờ đợi hay không.

Nếu không đủ kiên nhẫn mà chạy ngược về Tam Giang, vậy cũng không có vấn đề gì, không phải tiếc. Nếu đã không đủ kiên nhẫn mà lại còn làm loạn, dám ra tay với đội chấp pháp, vậy thì tất cả sẽ được vào khu thử nghiệm của Âu Dương Tà ngồi, hoặc bơi vài vòng dưới sông Lệ cho mát mẻ.

Chẳng qua nhìn tình hình trước mắt thì cái đám này xem như cũng đủ định lực đấy, ngoan ngoãn đứng ở đây chờ đợi, không thấy đụng chân đụng tay, coi như không tệ.

Hắn lúc này nhìn qua Phó Bưu đang đứng đó. Thằng chủ sòng bạc này là do hắn đích thân mời chào, còn "cướp" của gã một thanh Trảm Mã Đao, gã xuất hiện ở đây không lạ.

Sau đó hắn lại nhìn qua Vương Dịch, thằng này là do Chu Vấn mời chào sau khi đánh một trận tại đấu trường sinh tử, gã xuất hiện ở đây, cũng không lạ.

Còn 11 người khác, hắn không quen.

Lúc này hắn nhìn qua người đứng đầu, cũng là Vương Dịch, cất lời hỏi:

- Nghe nói các anh muốn xin định cư tại trấn Hi Vọng? Có thể cho tôi biết lý do không?

Thấy giọng điệu của vị Hàn thủ lĩnh trước mặt tương đối ôn hoà, mấy người phía sau rốt cuộc cũng có thể thở ra một hơi.

Danh tiếng của vị Hàn thủ lĩnh, này sau một trận chiến tại chiến trường Minh Thái, có thể nói là đã truyền khắp toàn bộ cư dân hai bờ, không ai không biết. Tin tình báo về hắn ta bán đắt như tôm tươi, thượng vàng hạ cám, kiểu gì cũng có, mà hình ảnh về hắn ta cũng tràn lan khắp nơi, vừa gặp là có thể nhận ra.

Người này từng bị chính quyền gọi là khủng bố, thế nhưng cái tên khủng bố này còn dám gom binh phản kháng lại, thậm chí là cho nổ cầu, cắt đứt giao thương, tuyên bố nếu chính phủ còn dám làm bậy, hắn ta sẽ trả thù bằng mọi giá, có ai mà không cảm thấy khiếp đảm chứ.

Đáng sợ nhất là sau đó hắn ta lại thực sự để cho chính phủ phải nhượng bộ, thậm chí là hai bên còn hợp tác chiến đấu tại Hương Đường.

Đây là quái vật ba đầu sáu tay cái kiểu gì chứ.

Người bình thường có thể cảm thấy Hàn Phong không quá kinh khủng, thế nhưng đám "tội phạm" như Phó Bưu Vương Dịch lại cảm giác cực kỳ kinh khủng. Bọn họ cảm giác vừa sợ hãi lại vừa hâm mộ họ Hàn, bởi vì bản thân bọn họ không bao giờ dám phản kháng mạnh mẽ như người trước mặt.

Bọn họ nếu muốn sống tự do tự tại một chút, vậy thì một là trở thành chó săn cho cao tầng, hai là chui rúc ra ngoài ngoại ô, làm gì có chuyện dám đứng lên chống đối lại chính quyền.

Người trước mặt dám, lại còn thành công.

Hắn ta có lẽ chính là thủ lĩnh hắc bang khủng bố nhất hai bờ đông tây sông Lệ.

Chẳng qua nhìn tình hình trước mặt mấy lời đồn kia cũng không phải rất đúng. Ít nhất vị Hàn thủ lĩnh này thời gian trước dạo chơi bên Tam Giang vẫn mua đồ trả tiền đàng hoàng, còn ra tay vô cùng hào phóng, hơn nữa lúc này đây cũng không thể hiện hách dịch hay trịch thượng gì cả, bọn họ đứng trước hắn ta không có quá nhiều áp lực.

Chỉ cần quan sát những ánh mắt cuồng nhiệt của thuộc hạ khi nhìn thấy hắn ta là cũng hiểu rõ vài phần nội tình bên trong rồi.

Vương Dịch lúc này hít sâu một hơi rồi khàn giọng nói thẳng:

- Hàn thủ lĩnh, tôi ở khu ngoại ô đắc tội vài người nên muốn chạy qua bên này xin lánh nạn, về phần mấy người còn lại, bọn họ đều là muốn trốn nghĩa vụ quân sự.

Tam Giang ban bố nghĩa vụ quân sự bắt buộc đối với chín phần cư dân, muốn tất tay cho chiến dịch huyện Lệ Trì. Chẳng qua sau sự kiện hơn 200 người chết trận ở chiến trường Minh Thái, rất nhiều người nghe tới nghĩa vụ quân sự đều không muốn tham gia, dù sao thì chẳng ai muốn lao lên chịu chết cả.

Con số 13 người ở đây có lẽ mới chỉ là giai đoạn đầu mà thôi, sau này chắc chắn sẽ còn xuất hiện nhiều người trốn qua bờ tây hơn nữa.

Tam Giang ba mặt giáp sông, sông Lệ lại rộng lớn, khoảng cách gần nhất hai bờ đông tây là gần 700 mét, người trốn qua Liễu Lâm được vô cùng khó, không phải phi phàm giả có thực lực một chút thì còn lâu mới có cách vượt sông.

Mà muốn đi đường bộ vòng qua huyện Hương Đường lại càng khó, Tam Giang Hương Đường nối với nhau bởi hai cây cầu, cả hai đầu mối này đều bị chính quyền kiểm soát, người thường còn lâu mới trốn qua được.

Nhóm 17 người trước đó trốn qua bên này đã bị Hàn Phong thẳng thừng trục xuất, hẳn là Tam Giang bên kia cũng đã tuyên truyền ra ngoài để làm gương cho những kẻ dám trốn, thậm chí còn bôi đen trấn Hi Vọng đến không còn hình dáng gì, muốn từ đó ngăn chặn tư tưởng của những người muốn bỏ chạy.

Chẳng qua nhìn tình cảnh hiện tại, tác dụng tuyên tuyền này có vẻ không quá hiệu quả.

Khi đứng trước cái chết, ai cũng đều sợ hãi cả, thà là nhảy vào một cái trấn Hi Vọng còn hơn nhảy vào một cái trấn Diệu Liên, dù sao trấn Hi Vọng cũng là nơi ở của nhân loại, còn đang có cả nghìn nhân loại sinh hoạt hàng ngày, người ta ở được chẳng lẽ mình không ở được sao.

Về phần vào trấn Diệu Liên, tỉ lệ chết sẽ rất cao.

Dưới sự so sánh như vậy, tương lai người trốn qua bên này sẽ còn nhiều nữa.

Hàn Phong nghe được nguyên nhân này thì cười nhạt:

- Các vị trốn nghĩa vụ mà lại trốn qua Liễu Lâm là nhầm chỗ rồi. Tại trấn Hi Vọng cũng có chính sách nghĩa vụ quân sự, nơi này không phải một nơi để an nhàn hưởng phúc đâu.

Nghe được lời này của Hàn Phong, rất nhiều người ở đây đều khẽ thay đổi sắc mặt.

Mặc dù đã đoán trước được việc này, thế nhưng sau khi nghe được tin tức từ chính miệng Hàn thủ lĩnh nói ra, bọn họ vẫn như cũ cảm thấy vô cùng khó chấp nhận.

Bờ đông bờ tây, đi đâu cũng phải chịu chết sao.

Sau mấy giây im lặng, một người đứng phía sau hàng lại nhanh chóng nói:

- Hàn thủ lĩnh, tôi nghe nói tại Liễu Lâm không có thi đàn cỡ lớn, nếu như chỉ là dọn dẹp tàn dư thây ma, chúng tôi rất sẵn lòng ra sức.

Hàn Phong nghe vậy, không khỏi lâm vào trầm ngâm.

Nhóm người trước mặt, nói bọn họ là loại yếu đuối thì tuyệt đối không phải. Vừa rồi hắn đã dùng Phản Chuyển trinh sát, bọn này ngược lại khá mạnh mẽ, vài người còn mạnh hơn cả đội viên chính thức trấn Hi Vọng, cấp độ có lẽ phải level 7.

Mạnh như vậy, tay đã nhiễm rất nhiều máu thây ma và động vật biến dị, sao có thể là hạng yếu đuối chứ.

Nên gọi bọn này là bọn sợ chết thì đúng hơn.

Hoặc là, những người này là những người thức thời nháy bén nhất Tam Giang, vừa mới thấy có biến không ổn cái là chạy trước, và có thực lực để thành công bỏ chạy.

Hàn Phong hiểu quyết định giữ hay đuổi của hắn có ý nghĩa rất lớn tới tình hình tiếp theo.

Hắn lúc này thử một bước nữa phân tích sâu hơn.

"Phong cách của mình là không bao giờ nuôi bọn ăn hại."

"Bọn trước mặt chính xác là một lũ gần như ăn hại."

"Nhưng phong cách của mình cũng là không bao giờ dồn kẻ khác vào tuyệt cảnh."

"Bọn trước mặt, tuyệt vọng lắm rồi mới liều lĩnh vượt qua kiểm soát của chính quyền và nguy hiểm của sông Lệ để tới được đây. Giờ mà đuổi bọn họ về, đó chính là chạm tới giới hạn..."

"..."

"Lật lại vấn đề một chút... Bỏ qua góc nhìn cá nhân của mình, xem tới ảnh hưởng của 13 người này đối với trấn Hi Vọng xem nào."

"Điểm lợi là 13 đứa này đều khá mạnh, bọn họ tuy không dám đi Diệu Liên, nhưng nếu dùng bọn họ đi tiêu diệt lũ chuột biến dị ở quanh trấn Hi Vọng thì rất ổn, đây là các nhân lực chất lượng... Hơn nữa huyện Hương Đường bên kia cũng chưa có ai giải quyết đám thây ma mắc kẹt trong nhà dân, có bọn này tham gia vào, vậy thì công tác cứu hộ người sống sót đang mắc kẹt và đào bới vật tư sẽ rất dễ dàng."

"Bọn này vừa mới gia nhập, chắc chắn tâm lý cống hiến sẽ là rất lớn, việc khó sẽ không ngại đi làm, kể cả bây giờ có sai bọn họ đi giải quyết lũ hoa ăn thịt biến dị ở khu Bắc cũng không có vấn đề..."

"Bọn này ai cũng đều hiểu rất rõ Tam Giang, tình báo mà bọn này cung cấp, chắc chắn rất có giá trị..."

"Đây cũng có thể xem như làn gió mới thổi vào tinh thần chung đang tương đối uể oải của cư dân trấn Hi Vọng... Dù sao "miền đất hứa" Tam Giang mà vài người Liễu Lâm đang mơ mộng còn khiến người khác phải bỏ chạy, vậy thì người Liễu Lân còn không chịu trân trọng cuộc sống ở đây sao..."

"Kể cả không dùng được bọn này trên việc chiến đấu với thây ma, nhưng nếu dùng được bọn này để xây dựng bang Hắc Cẩu gì gì đó của Chu Vấn, cũng rất ổn, ổn hơn dùng người Liễu Lâm trị người Liễu Lâm... Cái bang Hắc Cẩu này, tương lai cũng dễ giải quyết ếch nhái cóc ké từ Tam Giang xâm phạm trấn Hi Vọng, dù sao cũng là người quen cũ gặp nhau..."

"Điểm hại thì sao..."

"Cũng có rất nhiều... Hại nhất là đám người này không có tinh thần chiến đấu mạnh mẽ, càng không có "tinh thần trấn Hi Vọng", không đồng điệu tâm thần với cư dân nơi này, vậy thì khống chế bằng tình cảm như cách mà mình đang dùng sẽ rất khó."

"Nhìn khí chất của bọn này cũng không giống người tốt, chắc chắn cũng không phải bọn người biết an phận, tiếp nhận bọn họ, ít nhiều sẽ gây ra tình hình bất ổn an ninh cho trấn Hi Vọng..."

"Thêm nữa, tiếp nhận bọn này sẽ chẳng khác nào hành động xả van tăng áp, tạo ra một lối thoát cho đám người đang tuyệt vọng bên Tam Giang nhìn thấy... Bọn người nhát chết kia sẽ noi gương 13 người này mà ồ ạt tràn qua Liễu Lâm..."

"Nếu trấn Hi Vọng giữ những người này lại, vậy thì tương lai sẽ có rất nhiều kẻ hèn nhát giống bọn họ chạy qua bên này. Nếu đuổi bọn họ đi, vậy thì chính là thông báo đanh thép nhất về chính sách của trấn Hi Vọng, tương lai sẽ ngăn chặn được rất nhiều kẻ hèn nhát tương tự."

"Đó còn chưa kể tới việc chứa chấp đám người này thì chính quyền Tam Giang bên kia sẽ có phản ứng thế nào... Dù sao bọn họ cũng đang bị hao hụt nhân lực... Diệu Liên nguy cấp, bớt một người là hỏng bét một người..."

"Haha, 30 ngày trước đây mình sợ chảy máu chất xám, hiện tại chính Tam Giang lại là những người đang bị chảy máu chất xám à..."

"Không, cái đám người này thì chất xám gì, chứ chỉ hơi xám xám chút thôi..."

"Thật sự là con dao hai lưỡi... Dùng bọn này vô cùng khó... Chưa kể bọn này còn có khả năng là gián điệp được cài vào..."

Nghĩ tới đây, Hàn Phong liếc mắt nhìn 13 người trước mặt, tam giai Siêu Thị giác lập tức kích hoạt, quan sát từng chút một biểu hiện mỗi người, sau đó hắn trầm giọng hỏi:

- Là ai sai khiến các người chạy qua bên này quấy phá trấn Hi Vọng?

Nghe thấy câu hỏi của Hàn Phong, mười mấy người Tam Giang đều trở nên ngơ ngác.

Nhìn biểu hiện của bọn họ, Hàn Phong lại âm thầm cắn răng.

Kinh nghiệm tám năm làm công việc lừa đảo của hắn kết hợp phi phàm 31 ngày cũng không nhìn ra ai đang là gián điệp, bọn người này biểu hiện vô cùng bình thường.

Phải chi có Thấu Rõ là tốt rồi...

Cái thương thành chết tiệt, món bán món không, thật sự là phế thải...

Lúc này hắn hỏi xong, cũng không để đám phía trước đáp lại, tiếp tục hỏi tiếp:

- Các người khai tên tuổi ra cho tôi xem nào.

Nghe được yêu cầu của thủ lĩnh trấn Hi Vọng, từng người từng người một bắt đầu thành thật khai ra tên tuổi, công việc, quê quán trước tận thế...

Hàn Phong dựa vào dữ liệu từ Khắc Cốt Minh Tâm để đối chiếu với danh sách truy nã của chính quyền, xác nhận được bọn người phía trước không ai là tội phạm cả.

Có vẻ như 17 tên tội phạm bị hắn trục xuất lúc trước đã ngăn cấm được thành phần bất hảo này có ý định chạy qua...

Đám người Tam Giang thấy Hàn Phong cứ mãi tra hỏi mà không nói rõ có tiếp nhận bọn họ hay không, trong lòng không khỏi xuất hiện bồn chồn.

Một tên nam nhân trong đó với quả đầu húi cua và đôi mặt gian xảo lập tức ho nhẹ rồi mờ ám nói:

- Hàn thủ lĩnh, đây là quà ra mắt của chúng tôi. Cô nàng này cực kỳ xinh đẹp, đã vậy lại vẫn còn trinh, anh mà thu làm thị nữ hầu phòng, vậy khẳng định đêm nào cũng phải bắn ra mấy lượt.

Hắn ta nói xong liền chỉ vào nữ nhân duy nhất trong đoàn đang đứng bên cạnh.