Chương 652: Ngày thứ 31

Hàn Phong đang ở trong một giấc mơ rất kỳ dị, ở đó hắn và hai tiểu nữ Bạch gia đang cùng nhau trộn chung một chỗ, hắn chính là nằm chính giữa, bên trái là Tường Vi, bên phải là Tử Đằng.

Hắn tay phải luồn vào trong ngực áo Tử Đằng, ngón tay liên tục xoa nắn lấy bầu nhũ hoa cự đại, còn gẩy gẩy nhẹ núm thịt phía trên, mà tay trái bên kia càng là trực tiếp đặt tại hạ thân Tường Vi, đầu ngón tay vừa mơn trớn trên huyệt hoa ẩm ướt, vừa nghịch ngợm mấy sợi âm mao đen nhánh, cả bàn tay đã vương đầy dịch thuỷ.

Hai nàng này đều đang ôm chặt lấy hắn không rời, còn đang mơ hồ run rẩy nhè nhẹ, cổ họng rên rỉ ra những thanh âm vô cùng kích tình.

Mía ngọt đánh cả cụm, vua chúa ngày xưa có lẽ cũng chỉ đến thế này là cùng.

Chẳng qua rất nhanh thủ lĩnh trấn Hi Vọng lại bắt đầu cảm thấy sai sai.

Mơ thôi mà xúc cảm truyền tới cũng có thể chân thật như lúc này được sao.

Còn nữa, tại sao Tường Vi lại còn âm mao chứ. Không phải đã bị hắn cạo sạch rồi...

Nghĩ tới đây, Hàn thủ lĩnh lập tức thử sờ lại một chút, quả nhiên ngón trỏ tay trái sờ tới một mảnh nhu nhuyễn thịt mềm, ấm áp mị nhân, còn đi kèm với lấm tấm âm mao vô cùng ẩm ướt.

"Chết tiệt, cảm giác lạ quá, đây rốt cuộc là huyệt hoa của ai..."

"Mềm thật... Ực..."

Sau khi phát hiện không ổn thứ nhất, Hàn thủ lĩnh lại tiếp tục cảm thấy sai sai thứ hai, bởi vì nhũ hoa bên tay phải hắn không khỏi quá lớn.

Hắn đã sờ qua một chút nhũ hoa của Bạch Tử Đằng, vật kia không phải rất lớn như lúc này a, hơn nữa thứ hắn đang sờ cực kỳ mềm mại nhu nhuyễn, không phải kiểu săn chắc đầm tay như của em vợ.

"Khỉ thật, có địch tập... Là ai đang tấn công mình, phải trinh sát thật kỹ..."

"Hai quả cầu thịt này... Ôi, cảm giác như tơ lụa vậy..."

Sau khi dùng cả hai tay liên tục trinh sát trên dưới trái phải, âm thanh rên rỉ của hai cái nữ nhân bắt đầu truyền ra, cái này càng khiến cho thủ lĩnh trấn Hi Vọng cảm thấy không ổn.

Âm thanh này rất quen, Siêu Thính Giác của hắn rất nhạy bén, sẽ không nghe lầm được.

Sau đó cái mũi thính như mũi chó của hắn cũng ngửi được một loại hương vị vô cùng quen thuộc, đây chính là hương vị u tĩnh trầm lắng như gỗ thông, cực kỳ gây nghiện.

Đây là hương vị thường xuyên xuất hiện trong phòng hắn a.

Trinh sát xong xuôi, thu được đầy đủ dữ kiện, Hàn thủ lĩnh không khỏi thầm hô không ổn mà vội vã mở ra hai mắt.

Đập vào mắt hắn chính là bầu nhũ hoa cự đại với chi chít dấu tay nắn bóp, phía trên một chút chính là khuôn mặt ửng hồng của Hương Vẫn Tình đang thở tới vô cùng gấp gáp.

Bên phải không ai khác chính là Mộc Diễm Lâm, bàn tay hắn chính là đang luồn vào quần lót nàng ta mà móc, trong khi bàn tay người kia cũng đang đặt phía trong quần hắn, năm ngón tay thon tròn nắm chặt lấy nam căn khủng bố không rời.

"Hỏng bét rồi..."

Hàn Phong sống lưng lạnh toát, trong lúc này đã xem như hoàn toàn tỉnh ngủ.

Hôm qua sau khi giải quyết xong mọi việc, trở về từ trấn Thương Đình, hắn phát hiện hai cái nữ nhân bên cạnh đang mở tiệc trong phòng ngủ của hắn.

Này cũng không quá lạ, hôm qua là tiệc mừng công của toàn bộ căn cứ, hẳn là hai người này đã làm sẵn một mâm đồ ăn chờ hắn trở về ăn cùng.

Nhưng mà có lẽ do chờ đợi quá lâu không thấy hắn về, bọn họ đành phải ngồi dự tiệc trước, không hiểu thế nào lại lôi mấy chai rượu ra uống, lại còn chọn đúng mấy chai rượu nho biến dị.

Mấy chai rượu rỗng dưới sàn nhà chính là bằng chứng.

Kết quả tất nhiên là bọn họ phải say tới ngất đi tỉnh lại, mê man không biết. Hàn Phong trở về đã thấy hai cái người này nằm dưới đất ôm nhau ngủ như chó chết, còn bị lạnh tới mặt mày tái nhợt.

Là một thủ lĩnh hợp cách, luôn chăm lo quan tâm tới đời sống cư dân, hắn tất nhiên không thể để thuộc hạ của mình nằm dưới nền đất lạnh lẽo được, vì thế đã ném họ lên giường, đắp chăn cẩn thận.

Sau đó lại nghĩ tới thời gian gần đây thời tiết buổi tối lạnh hơn, hẳn là bọn họ rất cần hơi ấm, bởi vậy hắn sau khi tắm xong đã chui vào nằm giữa, dùng chính bản thân mình giúp đỡ bọn họ sưởi ấm một chút.

Bao giờ họ bớt run bớt lạnh, hắn sẽ lập tức rời đi.

Đây là hành động cao cả hệt như chặt tay cứu người vậy.

Ân, chính là như vậy, hắn là người chính nhân quân tử, ngay thẳng trong sáng, đường hoàng chính trực, đến cả Liễu Hạ Huệ cũng còn phải gọi bằng mồm, tuyệt đối không có ý đồ xấu.

Hắn không bao giờ muốn bản thân giống với tên bại hoại Triệu Tứ kia, một lần ôm cả hai em thỏ cùng mèo.

Chẳng qua là do quá trình sưởi ấm tiêu tốn nhiều năng lượng khiến hắn mệt quá nên ngủ quên mất mà thôi, không phải do hắn cố ý chiếm tiện nghi của hai ả thuộc hạ này.

Về phần hiện trạng hiện tại...

Chắc chắn là do hơi rượu của hai nữ nhân này toả ra, khiến cho hắn bị say, tâm thần không ổn định, hắn không phải cố ý sờ mó bọn họ.

- Ưm...

Mộc Diễm Lâm dường như rất mẫn cảm, ngón tay Hàn Phong vừa khẽ miết qua khu vực kia, nàng hạ thân liền lập tức tuôn trào dịch thuỷ, cổ họng cũng vô thức rên lên một cái thanh âm tiêu hồn.

Mà bàn tay non nớt bám trên nam căn thô to phía dưới cũng khẽ siết chặt hơn một chút, còn mơ hồ vuốt vuốt...

"Khỉ thật..."

Cảm giác ấm áp ẩm ướt từ đầu ngón tay cùng với thư sướng tới mê mẩn từ thằng em dưới háng để cho thủ lĩnh trấn Hi Vọng phải rên thầm một câu, hắn trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, cẩn thận đem bàn tay ướt đẫm của mình rút ra ngoài.

"Nhiều nước thật... Là nước gì đây mà ướt át dính nhớp như vậy nhỉ, nước tiểu à..."

"Thật sự là mất tư cách, con cháu thế gia mà cũng đái dầm à.."

"Mùi không giống nước tiểu lắm... Thử một chút chắc không ngộ độc chết toi đâu nhỉ..."

"Ả họ Mộc này nắm cái kia của mình chặt quá... Rất có tiềm năng vuốt trụ nha..."

"Rên rỉ cũng đủ kích tình như vậy... Hẳn là khẩu dâm cũng rất tốt... Ực..."

Sau khi khó khăn gỡ được bàn tay nhỏ nhắn của nữ tử Mộc gia ra khỏi hạ thân, cũng nhét cự vật khủng bố vào trong quần, thủ lĩnh trấn Hi Vọng lại loay hoay muốn rút tay khỏi đôi nhũ hoa cự đại của bảo mẫu.

Cái bảo mẫu này ngực cũng thật lớn quá đi, đã vậy lại còn rất mềm, vừa rồi trong lúc loay hoay, nàng ta thế nào lại nghiêng người qua bên này, kết quả liền đem tay hắn kẹp vào chính giữa, hiện tại muốn rút ra không khỏi quá khó.

Không khí xung quanh thì vừa lạnh vừa buốt, nơi này thì ấm vừa mềm như vậy, sao mà nỡ rút ra được.

Khụ, Liễu Hạ Huệ, Liễu Hạ Huệ nào, là kẹp chặt như vậy, rút ra sao cho đối phương không bị thương mới là vẫn đề.

Sau khi tính toán khoảng 14 triệu khả năng, thủ lĩnh trấn Hi Vọng đảo mắt một cái liền quyết định cúi đầu há mồm cạp nhẹ trên hạt đậu đỏ sưng tấy kia, đầu lưỡi còn không cẩn thận lỡ may vươn ra nhấm nháp chút đỉnh...

- Ức...

Quả nhiên, một chút động tác nhẹ nhàng đã đủ khiến cho bảo mẫu của thủ lĩnh phải hé môi rên rỉ rồi nằm vật ra giường, bầu nhũ hoa nảy lên một chút, buộc phải nhả ra bàn tay thô ráp đang ngậm ở giữa, mà thân thể non mềm ửng đỏ của nàng ta cũng biến thành tuỳ tiện nằm tênh hênh ở đó.

Chưa tới 5h sáng, bình minh còn chưa kịp xuất hiện, một chút ánh sáng của nguyệt quang trắng nõn từ ngoài cửa sổ hắt vào, để cho khối thân thể mỹ miều này giống như mơ hồ phát sáng.

Hàn Phong nhìn cảnh này mà không khỏi nuốt vào một ngụm nước bọt.

"Nói một cách công bằng, bảo mẫu của mình phải có một vị trí trong top 3 bảng xếp hạng nữ nhân xinh đẹp nhất hai bờ đông tây sông Lệ..."

"Bộ ngực này mà dùng côn thịt chà đạp thì sao nhỉ... Hay là thử một chút, chắc có lẽ không ai biết đâu... Có nên không..."

"Cầm thú quá..."

Một lúc sau, thủ lĩnh trấn Hi Vọng đã nguỵ tạo hiện trường gây án xong xuôi.

Hai nữ nhân trên giường đã ôm sát lấy nhau, khuôn mặt Mộc Diễm Lâm ghé trên bầu nhũ hoa nửa kín nửa hở của Hương Vẫn Tình, đôi môi đỏ mọng chạm tới vân nhũ đỏ ửng, mà bàn tay phải của bảo mẫu Hương Vẫn Tình cũng đang đặt trong quần lót nữ thư ký họ Mộc, về phần ngón tay của nàng ta thì không tiện nêu chính xác vị trí, chỉ biết chắc chắn đang rất ẩm ướt.

Hàn Phong nhìn cảnh này mà không khỏi cười lạnh.

Bắt quả tang hai đứa này đang chơi trò dâm tiện với nhau nhé.

Hắn do dự một chút, vẫn là lén lấy điện thoại ra chụp choẹt mấy tấm.

Cái này không phải do bản tính của hắn khốn nạn, cũng không phải do hắn muốn lưu tư liệu để xem sau, đây là do hắn muốn chụp làm bằng chứng ngoại phạm của mình, không có đến lúc hắn bị đổ điêu thì lại không có cái gì chứng minh, sẽ rất phiền phức rách việc.

Sau khi chụp bằng chứng xong, thủ lĩnh trấn Hi Vọng do dự một chút, vẫn là bò lên giường hỗ trợ hai người này đóng vai đạt một chút.

Cái này tuyệt đối không phải do hắn bị kích thích nên nổi lên thú tính, càng không phải do hắn đê tiện muốn thừa cơ đụng chạm, hắn chỉ là thấy tư thế của bọn họ chưa quá thoải mái nên chỉnh lại để bọn họ tỉnh lại không bị tê tay mà thôi.

Sau một hồi quần thảo, Hàn thủ lĩnh vẫn là bỏ qua ý định trộm quần lót thuộc hạ, cái này không khỏi quá lộ liễu, sẽ bị phát hiện ngay.

Xong xuôi đâu đấy, Hàn thủ lĩnh mới lồm cồm bò xuống giường, tiện tay vơ lấy đống y phục chiến đấu bừa bãi dưới đất mà lanh lẹ mặc vào.

Doãn Chí Bình kiếm lợi Tiểu Long Nữ xong là chuồn ngay, tránh để kẻ khác phát hiện, hắn chiếm lợi của hai cái long cô một lúc, vậy càng phải học theo thiên tài họ Doãn.

Khụ, hắn là Liễu Hạ Huệ mà.

Chẳng qua Hàn Phong còn chưa mặc xong đồ, đang mặc tới áo giáp, phía sau lưng đã vang lên thanh âm kêu to:

- Meo!

"Nhân loại hạ đẳng. ta đã bắt quả tang tất cả hành vi hèn mọn của người rồi, giờ thì hết đường chối cãi nhé. Meo!"

Hàn Phong nghe được thanh âm này thật chẳng khác nào ăn vụng bị bắt quả tang, cả người lông tóc dựng ngược, vội vã quay đầu nhìn lại.

Sau đó hắn nhìn thấy con mèo ngu màu cam đang đứng dưới đất, khuôn mặt hiện lên biểu cảm vô cùng khinh bỉ.

"Con mèo ngu này lắm nữa... Con chó ngu kia mà khôn được như mày thì tốt!"

Mắng thầm một câu, hắn nhanh chóng mặc nốt đồ vào rồi nhún chân xuất hiện bên kia, bàn tay tóm lấy con mèo ngu, xách cổ nó lên mắng mỏ:

- Meo!

"Đồ con lừa, tao có làm gì đâu, mày đừng có mà vu khống, có ngon thì đem bằng chứng ra? Meo!"

Con mèo Harry bị tóm vào sau gáy, cả người co rúm lại, nhưng nó vẫn vô cùng quật cường mà kêu ầm lên:

- Méoooo...

"Nhân loại hạ đẳng. Ta là con mèo, không phải con lừa. Meo!"

Hàn Phong vần vò khuôn mặt của con mèo ngu này tới dộ lông mao xoăn tít rồi mới tuỳ tiện ném nó qua một bên, cười lạnh:

- Meo.

"Mày là con gì thì cũng không biết nói, có ngon thì tố giác tới phòng trật tự trị an đi. Meo!"

Con mèo Harry bị chọc tới toàn thân tức giận, nó méo một tiếng lao lên vồ lấy bàn chân Hàn Phong, quyết muốn ăn thua đủ với nhân loại hạ đẳng này. Chẳng qua thân ảnh kia đã khoảnh khắc biến mất, nó chỉ có thể mất đà mà đâm sầm và bức tường, lăn ra ngất xỉu tại chỗ.

......

5h7p ngày thứ 31 hậu dị biến.

Toàn bộ đất trời vẫn còn đang chìm trong một mảnh lờ mờ hôn ám, sương mù từ sông Lệ Giang tràn tới mờ mịt, bao phủ khắp mọi ngóc ngách quần thể kiếm trúc trấn Hi Vọng, từng mảng sáng tối đan xen đem tới cảm giác vô cùng siêu thực.

Hôm nay là ngày thứ ba kể từ khi chiến dịch Minh Thái chấm dứt, thông cáo của cao tầng về đợt nghỉ phép toàn quân cũng đã đến kỳ kết thúc, vì vậy nên lịch trình làm việc cũng sẽ bắt đầu trở lại quỹ đạo như cũ.

Binh lính sẽ tiến hành tập luyện, dân thường sẽ tiến hành tác nghiệp.

Chẳng qua hiện tại vẫn còn quá sớm, mới chỉ hơn 5h một chút, chẳng có ai điên mà lại chui ra ngoài trời giữa cái thời tiết lạnh giá này cả. Dù sao lịch trình cố định cũng bắt đầu vào 6h30 đối với khối quân sự và 7h đối với khối dân sự, người chăm chỉ nhất cũng sẽ không bắt đầu sớm hơn tới cả gần hai tiếng đồng hồ để làm cái gì.

Hàn Phong hiện ra tại một góc sân huấn luyện trung tâm, hắn đưa mắt nhìn khung cảnh tĩnh lặng xung quanh, sau đó ngoạc mồm ra mà ngáp một tiếng rõ to:

- Oáp... Lịch sinh học lại bị đẩy lên một chút rồi...

Có linh cảm nhất định về kỹ năng chức nghiệp tổng hợp của Tử Vong Đạo Sư sau cuộc chiến đêm qua, lại nhận ra rất nhiều điểm thiếu sót trong hệ thống chiến đấu của bản thân khi đối đầu Tô Lệ, hắn không thể không nỗ lực hơn nữa, sớm ngày san bằng khoảng cách với đám người dẫn đầu.

Lúc này hắn khẽ phất tay một cái, tầm nhìn đã được chia đôi.

Bản tôn hắn tay trái cầm lên một cây cung lớn từ gỗ và hợp kim, trên thân cung khắc lấy mấy chữ "Hàn Phong, anh là đồ thổ phỉ vô sỉ", tay phải cầm lên một mũi tên từ xương cốt và lông vũ động vật. Sau khi lắp tên vào cung, thân thể nhẹ nhàng phát lực, cánh cung đã bị kéo tới cong vút, hắn ánh mắt nhìn thẳng về bia tập bắn số một xa xa ngoài 30 mét, tâm thần dần chìm vào một mảnh trầm lắng.

Bên cạnh hắn, một băng nô cao 1,5 mét với con mắt độc nhãn đang cầm lên một cuốn sổ tay mà cẩn thận đọc, bên ngoài cuốn sổ tay này cũng ghi lấy mấy chữ "Hàn Phong, anh là đồ thổ phỉ vô sỉ".

Đây là cung, tên, cùng với hướng dẫn tập luyện, tất nhiên là do Tường Vi tự minh thiết kế và xây dựng.

Hàn Phong lâm trận mới giở sách ra đọc, đó là do giờ hắn mới có thời gian đọc.

Từng dòng chữ nắn nót nhanh chóng lướt qua trước mắt hắn, ghim vào bộ nhớ của tam giai Khắc Cốt Minh Tâm, sắp xếp cùng lưu trữ một cách cẩn thận, sau đó lại thong thả được phát đi phát lại.

Nội dung bên trong nói về từng đề mục nhỏ một, từ tư thế đứng, tư thế cầm cung, tư thế ngắm bắn, góc độ ngắm bắn, kỹ thuật từ tổng quát tới chi tiết của 12 kiểu bắn cơ bản và 3 kiểu bắn nâng cao, sau đó là các đề mục về tính toán khoảng cách, tính toán lực, tính toán sức gió, tính toán lực hút trái đất, tính toán độ liệng, độ chụm, dự đoán chuyển động vật... Có thể nói là cực kỳ tâm huyết.

Tường Vi muốn trao Cung Nguyên Tố level 5 cho hắn, do vậy sách hướng dẫn này viết vô cùng chuẩn mực, có cả lý thuyết cơ sở tới kinh nghiệm cá nhân, chỉ cần thuần thục nắm được, chắc chắn sẽ thành một xạ thủ giỏi.

Người kia muốn giúp hắn có bài tẩy nhằm san bằng thực lực với tiến hoá giả, có thể dùng một tiễn kia để đối đầu lại với bất kỳ uy hiếp nào.

Nói một cách công bằng, nếu tối qua cầm theo trang bị level 5 duy nhất của hai bờ đông tây sông Lệ Giang kia, vậy hắn có thừa khả năng dùng một tiễn bắt nát tất cả phong toả không giản, bất kể là bắn vào hướng nào, Tô Nguyệt cũng không khoá nổi nguồn năng lượng đó, hắn sẽ thoải mải rời đi vô lo vô nghĩ.

Chẳng qua, Hàn Phong không phải người thích phụ thuộc một cách quá mức vào những thứ mà bản thân không nắm chắc.

Đối với thiên tài như Tường Vi, người đã có nền tảng dùng cung tên từ trước, vậy thì Cung Nguyên Tố level 5 chính là trang bị đem đến sự chất biến, là thứ hoàn hảo để bù đắp lại điểm yếu sót về khả năng công phạt và gây sát thương tầm xa của nàng.

Cung kia ở trong tay nàng, nó sẽ toả ra hào quang vốn phải có.

Thế nhưng đối với hắn, một kẻ không có bất kỳ nền tảng dùng cung nào, vật kia lại chính là một loại độc dược kìm hãm sáng tạo.

Nếu hắn dùng nó vào lúc này, hắn sẽ bị thứ sức mạnh kia hấp dẫn cùng chi phối, hắn sẽ bị ỉ lại vào nó, khao khát dùng nó để nâng cao năng lực, cuối cùng thực lực của hắn sẽ vĩnh viễn dừng lại ở giai đoạn "dùng nguyên tố để bón cho cung ăn", không thăng tiến nổi nữa.

Rất ít người khi đã được trải nghiệm một con dao sắc bén để thái thịt mà lại có thể quay về mài sắt lại từ đầu.

Hàn Phong tất nhiên không muốn dính vào điều này, hắn thà rằng ban đầu đã yếu rồi mạnh dần lên còn hơn là mạnh theo kiểu ăn xổi ở thì ngay tức khắc. Hắn muốn đặt ra tiêu chuẩn cao cho bản thân, mỗi ngày một chút, thậm chí mỗi giờ một chút, tuyệt đối không muốn chơi steroid để tăng cơ tức thì như vậy.

Hơn nữa, Cung Nguyên Tố level 5 không thể bị phá huỷ, chỉ cần Tường Vi thuần thục thao túng nó, biến nó thành một dải ánh sáng bao bọc thân thể, vậy thì gần như không có bất kỳ công kích vật lý nào tác động được đến nàng nữa. Đây chính là thứ bảo hiểm vô cùng mạnh mẽ mà hắn không muốn chiếm hữu nó khỏi người kia.

Lúc này sau khi đã đọc hết 3 lượt cuốn sổ tay kia, Hàn Phong đã vô cùng tự tin trở thành thần xạ thủ.

- Bà xã, đến khi chũng ta gặp lại, anh sẽ bắn tên giỏi hơn em!

Thể hiện quyết tâm xong, hắn ngón tay nắm trên đuôi tên khẽ buông.

Vútttttttt...

Mũi tên mang theo vô hạn tinh thần lực cùng quyết tâm cao độ của Hàn Phong vút một tiếng rời khỏi cung tiễn, xuyên qua vô hạn không gian cách trở mà nhắm tới hồng tâm đỏ máu, muốn một tiễn xuyên qua tấm bia ngắm này.

Sau đó nó triệt để biến mất trong màn đêm u tối.

...

Cũng không biết đã bay đi đâu...

...

Được rồi, yếu tố ngoại cảnh tác động rất nhiều tới mũi tên, chẳng qua đây là tại trời quá tối thôi.

Hàn Phong rút ra mũi tên thứ hai, cài lên cung gỗ, trước mắt lại tiếp tục hiện lên vô số thông tin hướng dẫn, hắn tâm thần tập trung cao độ mà kéo căng dây cung tới tận cùng.

Vútttttt....

...

Này là tại trời quá lạnh.

...

Vútttttt...

Tại sương mù quá dày.

...

Vúttttttt...

Tại gió quá lớn.

...

Vúttttttt...

Tại trọng lực của trái đất quanh khu vực này không ổn định.

...

Vútttttt...

Tại con mèo Harry làm phân tâm.

...

Vútttttt...

Tại chữ viết của Tường Vi quá xấu.

...

Vúttttttt...

Vúttttttt...

Vúttttttt...

...

Hàn Phong đứng thẳng tại sân huấn luyện số 3, da thịt cả người tím ngắt như tử thi, khuôn mặt cũng xuất hiện biểu cảm vô cùng âm trầm.

Hắn hừ lạnh một tiếng buông dây cung, mũi tên vút một tiếng bắn đi về phía xa xa.

Không cần chờ mũi tên trúng đích, hắn tiếp tục vẫy tay, mũi tên tiếp theo đã được triệu hồi tới dựa vào Băng Ảnh, tên lên cung, tiếp tục vút bay đi.

Xung quanh Hàn Phong đã đứng lấy một đám băng nô.

Có ba băng nô đang ngồi yên lặng đọc sách, những cuốn sách kia nói về lý thuyết không - thời gian tổng quát, về kỹ thuật đọc vị tâm lý người đối diện, về chiến lược chiến tranh du kích.

Một băng nô đang xem xét lại các báo cáo tình báo từ Tam Giang và Xuân Hà.

Có băng nô đang liên tục dùng tay kết ấn, lại chỉnh ấn, lại tổ hợp ấn.

Có băng nô đang phóng xuất Quang Giáp, lại thu hồi, lại kéo dẹt nó ra mỏng dính, lại ép sụp nó lại chỉ còn nhỏ xíu.

Có hai băng nô đang chiến đấu kịch liệt với nhau bằng các đòn cách đấu thuật.

Có băng nô đang ngồi ngẩn người nhìn vào bốn chậu nhựa trước mặt, trong đó có đất, nước, gỗ, sắt thép, bên cạnh còn là một đống lửa lớn.

Bên cạnh đống lửa, lại có một băng nô đang tự đưa tay mình vào nung, bất chấp việc lửa đỏ đốt nó tới tan chảy, nó vẫn liên tục phục hồi rồi trui rèn cánh tay của mình.

Có một thây nô đang tập hít vào, tập nín hơi, tập thở ra, hơi thở tràn ngập băng hàn lực độc lực.

Có một thây nô đang ngồi a a ơ ơ tập đánh vần, âm điệu khò khè mỗi lúc một thanh thoát hơn.

Có một thây nô đang tập chớp mắt, tập nhăn mặt, tập nhíu mày, tập cười, tập há mồm, tập bĩu môi.

Hai thây nô đang tập khiêu vũ, động tác nửa cứng nhắc, nửa uyển chuyển.

Có một thây nô đang khua khoắng cánh tay, phía trước người nó, hàng chục xác chết đang nhảy qua nhảy lại.

Có hai băng nô liên tục đổi vị trí cho nhau, tốc độ mỗi lúc một nhanh hơn.

Một thây nô xa xa đang tập xoay vô lăng ô tô.

...

Đây chính là cách mà Hàn Phong rèn luyện phi phàm và bình phàm kể từ khi sở hữu Băng Nhãn.

Khi sở hữu thêm Khắc Cốt Minh Tâm, điều này càng được đẩy lên tới cao trào.

Muốn tiến xa hơn người khác, vậy thì ngoài việc phải dậy sớm hơn, đó còn là dậy sớm để làm nhiều việc hơn, nhiều hơn nữa, hơn hơn nữa.

Không được khí vận ủng hộ, vậy thì chỉ có cách dùng nỗ lực đi theo đuổi khí vận.

Ngày thứ 31 khởi đầu theo cách như vậy, những ngày sau, vẫn sẽ khởi đầu như vậy, mãi mãi như vậy, chỉ có tăng thêm chứ tuyệt đối không có giảm đi.

Băng nô tiếp theo được triệu hồi ra, nó giơ tay đẩy Ấn Tức Thời về phía trước, một luồng trọng lực 6G thoáng chốc bao phủ lấy sân huấn luyện số 3.

Vútttttttt...

Phập!

...