Tường Vi đã được "ông xã" dặn dò không được thường xuyên nhíu mày nữa, thế nhưng đứng trước Đoàn Cảnh Nguyên, nàng vẫn phải nhíu mày.
Nhíu mày không chỉ vì tâm tư đen tối của nam tử trước mặt, nhíu mày còn là vì nam tử này không có lễ tiết.
Chưa ngụ ý mà đã mời khiêu vũ?
Trong quá khứ, Hàn Phong cũng từng "ép" nàng khiêu vũ, người kia không hề xin phép bằng ánh mắt trước, hắn cứ thế trực tiếp chạy tới trước mặt nàng, đưa tay đòi nắm.
Thế nhưng thời điểm đó nàng chẳng những không cảm thấy họ Hàn kia có vấn đề gì, ngược lại trong lòng còn cảm thấy tràn ngập hạnh phúc, hạnh phúc vì đối phương vừa nhìn thấy nàng liền lập tức tiến lên, chứng tỏ đối phương rất yêu nàng, vội vã tới hấp tấp không chịu được, muốn nhanh chóng được ôm lấy nàng.
Còn tên họ Đoàn trước mặt, mặc dù vẻ ngoài vô cùng đẹp trai, khí chất cũng vô cùng cao sang quyền quý, bất quá gã lại khiến cho nàng cảm thấy thật sự là buồn nôn.
Vậy mà vừa gặp đã ép nhảy rồi.
Loại người không có giáo dục này, cũng xứng làm người sao?
Hay cha mẹ của thằng óc chó này không biết dạy...
Được rồi, được rồi, bình tĩnh lại, không nên nghĩ như vậy.
Tất cả đều là người lớn rồi, tự làm tự chịu, không nên chửi lây như vậy.
Tường Vi cảm giác kể từ khi tiếp xúc với Hàn Phong, bản thân nàng đã "bộc trực" cùng "thiếu lễ tiết" hơn rất nhiều, tất cả những điều gia giáo trước đây được dạy đều đã bị bôi đen cả rồi.
Hiện tại nàng chỉ muốn sống hết mình với bản tâm, muốn nghĩ gì, vậy sẽ nghĩ tới đó, muốn làm gì, vậy sẽ làm tới đó, không còn muốn ép mình vào một thứ khuôn mẫu cùng gia giáo lễ tiết nữa.
Nàng cảm giác sống như Hàn Phong mới thực sự là được sống, được là chính mình.
Điều nàng muốn làm hiện tại chính là phơi bày ra sự việc tên bại hoại họ Đoàn trước mặt đã hiếp dâm hầu nữ của gã, vào ngay buổi sáng hôm qua thôi, bất chấp hầu nữ kia đã van xin cùng phản đối kịch liệt, sự việc kia là kinh khủng cùng khốn nạn tới nhường não chứ.
"Chẳng qua... Ông xã nói, cái gì cũng phải có điểm giới hạn, chỉ làm một chút mà thôi, vừa khiến bản thân đủ thoả mãn, nhưng cũng phải kiến kẻ khác không thể phát hiện ra, có phát hiện ra cũng không dâng tâm trả thủ được..."
"Chết tiệt thật, tên họ Hàn kia nhồi sọ mình quá nhiều rồi..."
Suy nghĩ vụt qua trong nửa giây, Tường Vi đầu lưỡi lại kết Ấn Tức Thời, thông tin về nam tử trước mặt đã toàn bộ hiện rõ.
"Đoàn Cảnh Nguyên, phi phàm giả level 13, kỹ năng trụ cột Thao Túng Nước tam giai +4, tam giai Thao Túng Chi... Trang bị level 4 Nhẫn Tuyệt Thủ, trang bị level 4 Nhẫn An Hồn, trang bị level 3 Nhẫn Xuyên Tâm..."
"Loại phế vật... Được rồi, là có chút bỏ bê phi phàm, tại sao ngày 31 rồi mới đạt level 13 chứ... Trời, bảng thuộc tính quá thảm hại..."
"Hửm, thằng ngu này... Được rồi, là vị Đoàn công tử này, hắn ta đang có tứ giai Quang Giáp bao phủ quanh thân... Quang Giáp này tới từ ai... Là vệ sĩ của Đoàn Chính Lâm... Người kia đang ở, ừm, theo như thông tin thì vị vệ sĩ này là nam tử áo đen mặt sẹo đang đứng cách nơi này bảy mét về bên trái..."
"Để xem vệ sĩ này có gì... Level 19, khá cao đấy... Ừm, Quang Giáp mới tiến giai à... Cách thức thi triển Quang Giáp của người này cũng có chút thú vị đó, mình có thể áp dụng được..."
Hiền Giả Tường Vi dùng nửa cái chớp mắt để thấu rõ tất cả mọi điều của người trước mặt, bao gồm cả người bảo hộ của gã.
Chỉ trong 1 giây thời gian kể từ khi lời mời được đưa ra, nàng đã nắm chắc có thể tiêu diệt vị công tử ca này theo cách mà hắn ta không thể chống đỡ nổi, bất chấp vệ sĩ đứng sau.
Đây chính là sự đáng sợ tới cùng cực của Hiền Giả.
Ngươi có gì, đối phương đều Thấu Rõ tất thảy, ngươi làm sao chống lại, chỉ có thể chờ bị tiêu diệt.
Tất nhiên, Tường Vi sẽ không tiêu diệt gã hoàn khố này làm gì, hắn ta không đáng chết, hay chính xác hơn là hắn ta không thể chết ở đây, không thể chết trong tay nàng được.
Điều cần giải quyết hiện tại là lời mời khiêu vũ kia mà thôi.
Nàng tất nhiên cũng không muốn khiêu vũ với loại bại hoại như Đoàn Cảnh Nguyên, thậm chí không muốn chạm vào gã.
Cách giải quyết lời mời này cũng đơn giản, chỉ cần dùng Thao Túng Tâm Lý cho gã ta rút lại lời mời là được.
Nhưng quan trọng là quanh thân thể đối phương đang được tứ giai Quang Giáp bao phủ...
Thấu Rõ là kỹ năng trinh sát, có thể đứng bên ngoài sự việc để đọc Thể Tâm Trí của người khác, nó hoạt động tại thể phi phàm của bản thân người thi triển, cũng không hề gây ra tác động gì tới mục tiêu cả, do đó Quang Giáp không ngăn được.
Không có năng lượng tác động tới, Quang Giáp sẽ không tự kích hoạt phòng ngự.
Trừ khi là có đòn phản trinh sát để chống đỡ Thể Tâm Trí bị lộ lọt thông tin, ví dụ Phá Tâm Linh, hoặc có tài năng dị biệt để nghĩ ra được cái thứ phi lý như Dấu Ấn Tâm Lực, bằng không tất cả mọi người đều sẽ bị Thấu Rõ xuyên phá hết thảy phòng ngự tự động.
Tường Vi đã gặp qua vô số người, không ai thoát khỏi Thấu Rõ, chỉ có duy nhất một con la nào đó là vừa ngăn cấm, vừa chống đỡ, lại vừa lừa được nàng trinh sát mà thôi, thậm chí con la kia còn sớm phát hiện ra được nàng có thuật đọc tâm chỉ bằng cách thông qua quan sát động tác nhíu mày, không hiểu đầu óc của hắn ta là cái kiểu gì.
"Nghĩ tới liền nhớ cái mùi của gã..."
"Ức... Trong Hộp Kín có để một ly rượu băng màu nước vo gạo..."
"Chết tiệt thật, Tường Vi, tập trung nào, mày phải tập trung..."
Nghĩ lung tung nửa giây, trưởng nữ nhà họ Bạch vội vã quay lại tình hình trước mặt.
Thao Túng Tâm Lý là kỹ năng khống chế, năng lượng phi phàm xuất ra sẽ cần phải tác động trực tiếp lên thể cấu thành của mục tiêu trúng chiêu, đây rõ ràng là tác động bất lợi, chắc chắn sẽ làm dao động Quang Giáp.
Một khi nàng tuỳ tiện thao túng Đoàn Cảnh Nguyên, tầng Quang Giáp quanh thân hắn ta sẽ sáng lên, báo hiệu việc có phi phàm đang cố tiếp cận, vậy thì ám chiêu của nàng sẽ bị lộ lọt, khi đó thì vô cùng hỏng bét.
Vô duyên vô cớ lại đột nhiên thi triển đòn phi phàm lên con nhà người ta, không rõ là đòn gì, có động cơ mục đích gì, lại còn là thi triển ngay tại nơi này, vậy thì rắc rối sẽ là vô cùng khổng lồ.
......
Lời mời đường đột được đưa ra, Đoàn Cảnh Nguyên bên kia hai mắt nhìn chằm chằm Tường Vi, đáy lòng hừng hực bốc lên một ngọn lửa nóng rực.
Ngay khi nhìn thấy nữ nhân này, hắn đã dâng lên vô hạn thèm khát rồi.
Không, là nàng ta đã khiến hắn phải dâng lên vô hạn dục vọng chinh phục.
Bạch Tường Vi... Cả về địa vị, nhan sắc, lẫn khí chất, tất cả đều là cực phẩm trong cực phẩm, là người cực kỳ phù hợp để sánh đôi cùng hắn.
Nữ nhân này phải thuộc về hắn. Hắn phải đè bằng được nữ nhân này xuống dưới háng, để cho nàng ta phải oằn oại rên rỉ, để cho nàng ta phải thuần phục cúi đầu, thành tâm dâng hiến ra tất cả mọi điều, không thể khác được.
Đoàn Cảnh Nguyên dứt lời, cánh tay kia đưa lên chờ đợi, những người xung quanh liền xuất hiện biểu cảm khác biệt.
Bạch Tử Đằng khuôn mặt lập tức biến thành cau có, cái tên hoàn khố họ Đoàn này, không biết một chút phép tắc cơ bản trong một vũ hội à?
Diệp Xuân Uyển lông mày hơi cau lại. Mặc dù Đoàn gia, Hạ gia cùng Bạch gia đều có quan hệ khá tốt, nàng và Hạ Thường cũng là khuê mật chung lớp đại học, thế nhưng con trai nàng ta cũng không khỏi quá mức đường đột đi. Vị công tử kia nghĩ con gái nàng là gì mà lại dám biểu hiện thiếu lễ nghi như vậy?
Phía bên kia, Hạ Thường có chút lo lắng vì biểu hiện vội vàng hấp tấp của con trai, bà ta chỉ sợ nữ tử Tường Vi kia sẽ nổi lên tính khí tiểu thư mà lập tức từ chối.
Trong khi Đoàn Chính Lâm khuôn mặt không xuất hiện bất kỳ biểu cảm nào.
Tường Vi đôi môi đỏ mọng xuất hiện một nụ cười vô cùng thục nữ, nàng không đáp lời, chỉ là bàn tay vẫn vươn ra phía trước, muốn đặt vào bàn tay của Đoàn Cảnh Nguyên.
Nhìn động tác giống như đã chấp nhận lời mời này, rất nhiều người đều khẽ thở phào.
Người mời tuy không đúng lễ nghi, người nhận cũng không lên tiếng đáp trả lễ, nhưng vẫn ngầm đồng ý.
Dù là có chút không đúng chuẩn mực phép tắc, thế nhưng chung quy cũng chỉ là mời khiêu vũ, một hoạt động vô cùng phổ biến và cực kỳ bình thường của giới thượng lưu.
Khiêu vũ xong, tất cả đều vui vẻ, mối quan hệ bốn nhà Đoàn Hạ Bạch Diệp lại được thêm một bước trở nên bền chắc, đây là trăm lợi mà không có một hại.
Bạch Tử Đằng bàn tay nắm chặt, thật muốn ngay lập tức lao lên đẩy cái tên hoàn khố kia ra, chửi cho hắn ta một tràng dài, thậm chí nàng còn muốn rút Thánh Kiếm Deuteri vừa được tặng mấy ngày trước ra rồi chọc cho gã một phát lòi mắt, cho gã hết đường trợn lên mà nhìn.
Diệp Xuân Uyển có chút áy náy. Nàng biết con gái lớn không hề thích những điều đang diễn ra trong hội trường này một chút nào, việc phải chấp nhận một lời mời thiếu lễ nghi lại càng là thiệt thòi của tiểu nữ cứng đầu kia.
Bất quá, xã giao là vậy, ngay cả khi đối phương không đủ thân sĩ, bản thân vẫn phải thể hiện được sự thục nữ cần thiết.
Bởi vì đây là cuộc sống của tầng lớp thượng lưu, bởi vì đây là vũ hội quy tụ của hàng trăm người, bất kỳ một hành động nào của thành viên thế gia đều sẽ ảnh hưởng tới bộ mặt của toàn thể gia tộc.
Tố chất không thể trông chờ vào người khác, tố chất phải tự dựa vào chính mình xây dựng.
Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Tố chất của mỗi cá nhân thành viên sẽ xây dựng lên tố chất của cả một gia tộc.
Gia tộc đó phát triển thế nào, chỉ cần nhìn qua một lời mời khiêu vũ, cũng có thể nhìn thấy lốm đốm.
Ngón tay thon dài trắng nõn như ngọc thạch, còn giống như đang mơ hồ phát sáng của Tường Vi thong thả vươn ra, cử động vô cùng thục nữ, gần như muốn chạm tới bàn tay Đoàn Cảnh Nguyên rồi.
Cái này để cho công tử nhà họ Đoàn cảm thấy vô cùng sung sướng, vô hạn thành tựu, hạ thân cũng đã mơ hồ cứng lên rồi.
Chưa bao giờ hắn cứng như lúc này.
Hắn muốn mút ngón tay kia.
Hắn muốn vừa khiêu vũ vừa mút ngón tay kia, vừa dùng tay của mình bấu vào trên kiều đồn no tròn đầy đặn kia, lại dùng ngực cọ vào nhũ hoa cự địa kia, cũng không quên dùng mũi chạm trên khuôn mặt thánh khiết kia, hít lấy một hơi dục tình, càng nhất định phải dùng nam căn đang trương cứng này, mài một chút nơi khu vực đùi non mềm mại kia, đâm tới, đâm tới, đâm cho ả điếm đê tiện dễ dãi nhận lời nhảy ngựa kia phải rên rỉ chảy nước, đó sẽ là cỡ nào thư sướng cơ chứ.
Chẳng qua...
Ngón tay Tường Vi còn cách bàn tay Đoàn Cảnh Nguyên 5cm, nàng đầu lưỡi liên tiếp kết lấy vài cái thủ ấn Ấn Tức Thời.
"Kỹ năng chức nghiệp Hiền Giả hệ phòng ngự - Lòng Bàn Tay!"
"Kỹ năng tam giai - Truyền Âm Nhập Mật!"
"Kỹ năng chức nghiệp Hiền Giả hệ khống chế - Thao Túng Tâm Lý!"
"Đoàn Cảnh Nguyên, anh hãy..."
Lớp Quang Giáp tứ giai tồn tại xung quanh Đoàn Cảnh Nguyên chỉ có thể dâng lên kháng cự trong vỏn vẹn một phần vạn giây liền bị phi phàm của Tường Vi xuyên thủng, tốc độ xuyên phá nhanh tới độ khiến nó gần như không gây ra bất kỳ phản ứng nào đủ để người khác nhận biết được, sau đó nó đã bình lặng trở lại.
Ngón tay Tường Vi chưa kịp chạm vào bàn tay công tử Đoàn gia, người kia đột nhiên xuất hiện ngẩn ngơ, sau đó lập tức rụt tay lại, cười gượng nói:
- Tường Vi tiểu thư, cái này là lỗi của tôi, là do tôi sơ suất nên vội vã quá. Để tôi tìm lấy một chút rượu vang...
Cử động bất thường của Đoàn Cảnh Nguyên để cho những người xung quanh đều cảm thấy bất ngờ, sau đó liền cảm thấy bình thường trở lại.
Công tử nhà họ Đoàn, tuy rằng khi đứng trước thục nữ đã có chút nóng vội mà biểu hiện hơi thiếu lễ nghi, thế nhưng hắn ta cũng rất nhanh đã áp chế được bản năng của mình, làm ra hành động sửa sai kịp thời. Mặc dù tổng quan vẫn không đẹp lắm, thế nhưng đây là hành động nhận sai về mình, không muốn cưỡng ép nữ nhân, đây chính là thể hiện bản lĩnh của người quân tử.
Con cháu thế gia, chung quy cũng rất có tố chất.
Tường Vi nghe được lời chữa ngượng của Đoàn Cảnh Nguyên thì thong thả rụt tay lại, mỉm cười đầy lễ nghi:
- Đoàn công tử, tôi cũng có chút đói bụng, làm phiền công tử rồi.
Đoàn Cảnh Nguyên lịch sự cúi người vô cùng thân sĩ, mỉm cười đáp lại:
- Đây là vinh hạnh của tôi.
Hắn ta nói xong, lập tức xoay người đi về xa xa bên trái.
Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, giao tiếp ba câu, thế gia vừa ý.
Tình thế xoay chuyển rất nhanh, dù rằng lời khiêu vũ không đạt thành, thế nhưng bất kỳ ai ở đây cũng đều dâng tâm hài lòng cả, bởi vì con cháu của bọn họ đều biểu hiện ra vô cùng chuẩn mực.
Biết sai, sửa sai, chấp nhận cho sửa sai, đây chính là thục nữ cùng quân tử.
Tường Vi nhìn bóng lưng Đoàn Cảnh Nguyên rời đi, vốn muốn nhếch miệng cười lạnh một cái cho giống phong cách của ông xã, chẳng qua hình tượng thục nữ hiện tại đã ngăn nàng làm ra cái hành động mất nết này.
Lần sau nàng sẽ cười lạnh sau vậy.
"Chiến đấu" vừa qua, nàng chính là dùng kỹ năng chức nghiệp thứ hai của Hiền Giả - kỹ năng phòng ngự Lòng Bàn Tay.
Thấu Rõ cho phép nàng nhìn rõ bản tâm một người.
Lòng Bàn Tay kết hợp với Thấu Rõ, nàng có thể nhìn rõ kỹ năng phi phàm của một người, từ đó làm ra phòng ngự chạm tới tận bản chất, phá bỏ tất cả công kích.
"Hiểu rõ như lòng bàn tay."
Đây chính là tinh tuý của một chiêu này.
Dùng hai chiêu chức nghiệp kết hợp với nhau, Tường Vi có thể hiểu rõ tất cả phi phàm rồi xuyên phá bất kỳ loại công kích nào đánh tới, thậm chí là dùng Lòng Bàn Tay lên chính bản thân để xoá khống chế, xoá thương tổn, có thể nói là "nắm giữ phi phàm trong lòng bàn tay".
Kỹ năng thứ hai của chức nghiệp Hiền Giả, thật sự là mạnh tới đáng sợ. Độc Cô Cửu Kiếm của Độc Cô Cầu Bại cũng chỉ có 9 thức mà thôi, còn Lòng Bàn Tay của Tường Vi chính là vô hạn thức phá giải, chỉ cần nàng có thể thấu rõ là đủ.
Không có bất kỳ phi phàm nào tác động được tới nàng nữa.
Tất nhiên, Lòng Bàn Tay không phải kỹ năng toàn năng. Bởi vì kỹ năng phi phàm ngàn ngàn vạn vạn, thiên kỳ bách quái, từ nhất giai tới nhị giai đã là một khác biệt lớn rồi, người sử dụng lại càng là ngàn vạn kiểu cách khác nhau, mỗi người dùng một phương pháp phát lực, một mức khống chế khác biệt, mỗi đòn công kích cũng mang theo một mức độ năng lượng mạnh yếu khác biệt, muốn thấu rõ phải dùng cực kỳ nhiều công sức đi cảm ứng, không dễ mà có thể hiểu rõ nó được.
Làm không cẩn thận, cụt tay như chơi.
Thế nhưng Tường Vi là khí vận chi tử, con cưng trời đất, năng lượng phi phàm vượt thoát thế nhân, rất khó có nguồn năng lượng nào mạnh hơn nàng. Nàng cầm Thấu Rõ 30 ngày, khống chế lực đã lên tới tầm đăng phong tạo cực rồi, hiện tại kết hợp với Lòng Bàn Tay, có thể làm ra hiệu quả không thể tưởng tượng nổi. Huống hồ kỹ năng mà nàng muốn xuyên phá lại là kỹ năng Quang Giáp tứ giai, thứ mà một người sợ-chết-tới-cùng-cực như nàng cũng đang sở hữu, và còn thuần thục Quang Giáp hơn cả Thấu Rõ.
Một cái tứ giai Quang Giáp của vệ sĩ kia, người đã bị nàng hiểu rõ cả phương thức thi triển lẫn số lượng tiềm năng đã bỏ ra, còn đang không ở trong trạng thái đề phòng cao độ, không thể ngờ thân chủ bị tập kích, sao có thể chống cự được nàng chứ, nó bị xuyên qua còn dễ hơn cả xuyên qua không khí.
Mà khi đã xuyên qua được phòng ngự tự động của Đoàn Cảnh Nguyên, nàng sẽ dùng tam giai Truyền Âm Nhập Mật, một kỹ năng cho phép "nén" lời nói mà Hàn Phong tặng, nàng nén lời Thao Túng Tâm Lý lại rồi truyền thẳng vào tai mục tiêu, không có bất kỳ ai có thể phát hiện ra được.
Đây chính là đòn tuyệt sát trong âm thầm, mục tiêu sẽ bị thao túng mà không có bất kỳ ai xung quanh có thể nhận ra được.
Truyền Âm Nhập Mật, không cần nàng phải cử động môi hay phát thành tiếng.
"Ông xã, kiến thức về cả bình phàm lẫn phi phàm của anh đã vượt thoát thế nhân, so với tất cả mọi người tại đây, vẫn như cũ là nhân trung long phượng, không ai sánh bằng..."
"Nếu không có phương pháp thi triển Ấn Tức Thời bản đơn giản hoá, vậy em không thể thi triển vài đòn liên tiếp được... Nếu không có Truyền Âm Nhập Mật, em cũng không thể thao túng người trong âm thầm được... Nếu không có kiến giải kỳ dị về Quang Giáp và Băng Giáp kia, em cũng không thể xuyên phá phòng ngự của người khác dễ dàng như vậy được..."
"Lần này, anh lại cứu em một bàn thua rồi."
"Đêm nay đẹp như vậy... Chỉ tiếc rằng chúng ta không được khiêu vũ cùng nhau..."
Đoàn Cảnh Nguyên cái tên hoàn khố yếu ớt kia, phòng ngự bị phá, chân thân trúng phải đòn Thao Túng Tâm Lý trong âm thầm của tiến hoá giả, sao có thể chống đỡ nổi, hắn ta buộc phải tuân theo mọi chỉ dẫn thao túng của Tường Vi.
Hắn ta rời đi rất nhanh đã trở lại, chẳng qua cách mà hắn ta trở lại lại khiến cho người ta không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Công tử nhà họ Đoàn, tay trái bưng theo ba ly rượu vang màu hổ phách, tay phải cầm một cây xúc xích rán và hai quả trứng cút luộc, trong miệng cũng ngậm theo một cây xúc xích, hắn ta khuôn mặt mang theo nét cười vui vẻ tiến tới bên này, bàn tay nắm một cây xúc xích và hai quả trứng cút đưa ra phía trước, ậm ặc nói với Hạ Thường:
- Mẹ... Ộc ộc... Ăn xúc xích với trứng cút không...
- ...!!!
Bốp!
Loảng xoảng!
- Hỗn xược! Thằng khốn nạn này...
Khu vực xung quanh đây thoáng chốc đã lâm vào một mảnh rối loạn.
Quân tử Đoàn Cảnh Nguyên, sau khi bị cha của quân tử tát cho nổ đom đóm mắt thì đã bị vệ sĩ lôi đi mất hút.
không còn đối tượng khiêu vũ, Tường Vi lui lại một bước nhỏ, tránh khỏi khu vực hỗn loạn này, động tác vô cùng thục nữ.
Nàng một bên giả bộ ôm lấy cánh tay mẹ, khuôn mặt xuất hiện sự sợ hãi, một bên lại cười lạnh trong lòng.
- Mẹ, người kia làm làm gì khó coi vậy chứ...
"Mời mẹ của mình ăn xúc xích với hai trứng cút sao, đứa con này, xem ra sẽ bị nhốt lâu đây."
"Haha, thế này là vừa tầm chạm tới giới hạn theo như lời thổ phỉ kia nói."
"Ôi, từ khi nào mình hắc tâm như vậy, khẳng định bị tên kia bôi đen..."
"Ừm, để xem nào... Đoàn Chính Lâm không có ấn tượng xấu với bên mình, ông ta chỉ cảm thấy giận giữ cùng xấu hổ..."
"Hạ Thường kia tại sao lại chán ghét mình, mình có làm gì đâu nhỉ... Hả, ghét mình do mình đòi con trai bà ta lấy đồ ăn cho sao... Thôi kệ bà ta vậy..."
"Những người xung quanh đây đang nghĩ gì..."
Tường Vi dùng hai giây đọc phản ứng tất cả mọi người, sau đó chợt dùng Truyền Âm Nhập Mật du dương nói với tất cả đám người xung quanh:
- Việc này cũng không có gì lớn đâu, mọi người sẽ sớm quên thôi...
- Đừng nên kể ra ngoài nhé...
- Sớm quên...
- Không có gì...
- Việc nhỏ...
- Quên...
- Không kể ra ngoài...
- ...!!!
Hơn 30 người đang vây quanh khu vực này, tất cả đều đã trúng chiêu Thao Túng Tâm Lý.
Dù sao, yến tiệc rộng lớn như vậy, không phải ai cũng rảnh rỗi hóng hớt bên này, mà trong những người thích hóng hớt, không phải ai cũng có tứ giai Quang Giáp quanh thân.
Một nam tử trung niên với khuôn mặt nghiêm nghị đang đứng ở xa xa nói chuyện với mấy quân nhân, vừa thấy bên này có chút loạn lạc, ông ta nhanh chóng bước tới nắm tay Diệp Xuân Uyển rồi trầm giọng hỏi:
- Em có sao không, có chuyện gì vậy?
Diệp Xuân Uyển hồ nghi lắc lắc đầu, đáp lại:
- Có chút loạn, dường như thằng nhóc họ Đoàn kia vừa làm đổ vỡ gì đó...
Nghe được lời này, trung niên nam tử mới xem như an tâm trở lại, ông ta lúc này mới rảnh quay qua hai người bên cạnh mà hỏi nhỏ:
- Hai đứa có sao không?
Tường Vi giả bộ sợ hãi, lắc đầu đáp:
- Cha, con không sao, nhưng con sợ quá...
Bạch Tử Đằng tất nhiên không bị chị hai thao túng, nàng lúc này không khỏi cười ác thú nhỏ giọng kể lể:
- Cha, tên họ Đoàn kia vừa mời mẹ gã ăn xúc xích với hai trứng cút đấy.
Trung niên nam tử vừa nghe lời này, khuôn mặt lập tức biết thành lạnh lùng.
Ông ta nắm tay Diệp Xuân Uyển kéo đi, còn không quên nói với hai đứa con gái:
- Tự bảo vệ bản thân một chút, còn nữa, tránh xa thằng nhóc kia ra.
Tường Vi đứng tại chỗ đưa mắt nhìn tới khung cảnh hỗn loạn dần bình ổn, lại nhìn tới hàng trăm người đang có trong buổi yến tiệc, ai nấy đều đang cố gắng thể hiện ra khí chất cao sang quyền quý, nàng tâm thần không khỏi thở dài.
"Gia tộc..."
"Độc lập, tự cường, xem ra vẫn là con đường đúng đắn nhất."
"Mình càng lúc càng hiểu Hàn Phong rõ hơn..."
"Càng thương chàng nhiều hơn..."
"Càng yêu chàng hơn..."
"Chỉ tiếc rằng đã xa chàng mất rồi..."
Bạch Tử Đằng thấy chị hai đột nhiên ngẩn người, nàng không cần có thuật đọc tâm cũng biết được người kia đang nghĩ gì.
Khẳng định đang nhớ tới tên nào đó.
Lúc này nàng đảo mắt một cái, lập tức nắm lấy bàn tay mềm mại của Tường Vi, còn trực tiếp ôm eo đối phương, thân thể dựa sát, ỏn ẻn nói:
- Chị hai, nhảy với em một bài đi.
Tường Vi thần trí còn đang mải trên mây, cứ như vậy bước theo Bạch Tử Đằng, mơ hồ không rõ.
Chưa được hai phút, Bạch Tử Đằng đã lộ ra mục đích âm u của mình.
Nàng nhón chân ghé sát tai chị hai, thổi một hơi không khí, nhỏ giọng câu dẫn:
- Chủ nhân, chơi nô tì đi...
- Chủ nhân... Cắm nam căn vào hạ thân nô tì đi...
- Chủ nhân... Người ta muốn...
- Chủ nhân... Nô tì là con điếm của người....
Cái điện thoại kia của Tường Vi, Bạch Tử Đằng đã lén xem một chút nhỏ, đối với nội dung bên trong, có thể nói là tương đối quen thuộc.
Lúc này nàng đặt tay lên ngực chi hai, bóp nhẹ hai cái, híp mắt nói:
- Chủ nhân... Nô tì có đẹp không...
- Hàn Phong, liếm đi...
- Huyệt hoa người ta không có lông mao a...
- ...
- A a... Hàn Phong...
Tường Vi vừa vô thức rên lên một thanh âm mơ hồ liền nhận thấy sai sai, sau đó nàng chợt im bặt, khuôn mặt biến thành đỏ bừng.
Nàng bây giờ mới phát hiện bản thân đang bị đứa em gái phía trước chiếm rất nhiều tiện nghi.
Lúc này nàng không khỏi bóp chặt lấy bàn tay đang đặt trên ngực của mình mà nghiến răng mắng:
- Từ Đằng!
- Em loạn trí rồi, có biết đây là đâu không hả!
Bạch Tử Đằng nghe được thanh âm quát nạt của chị hai, chẳng những không sợ, trái lại còn rướn người hôn phớt một cái trên môi đối phương, sau đó dùng tay vén cổ áo ngực của mình ra, cắn môi nói:
- Hàn Phong, đjt chết em đi...
- Yên tâm, có tứ giai Bặt Vô Âm Tín, không ai nhìn thấy đâu...
- ...!!!