Hàn Phong nhìn giàn nho dưới đất mà cười lên đầy điên cuồng.
Hắn đã nhiều lần bước vào căn cứ Tam Giang, nhiều lần hít lấy hít để, nhiều lần muốn mò ra tung tích thứ thiên tài địa bảo này, thế nhưng mò không có nổi.
Siêu Khứu Giác nhị giai của hắn không đủ mạnh mẽ để ngửi xuyên qua vòng phòng hộ mà Tam Giang dày công thiết lập.
Nhưng hắn không ngửi được không đồng nghĩa với Đại Hắc Cẩu không ngửi được.
Thậm chí, kể cả Đại Hắc Cẩu không ngửi được cũng không đồng nghĩa với Tường Vi không biết được.
Chiến đấu đêm nay của hắn diễn ra suôn sẻ như vậy, tất cả đều có vết tích của một người còn đang không biết đang ở phương trời nào.
Tường Vi cung cấp kỹ năng Thao Túng Tâm Lý, Tường Vi cung cấp thông tin chi tiết về nỗi sợ trong lòng La Thiên Dật và Cổ Nguyên, Tường Vi cung cấp sự đảm bảo khoanh tay đứng nhìn từ Lạc Thanh Thuỷ, càng cung cấp thông tin về vị trí hạ lạc của nho biến dị, vòi nước biến dị.
Nếu không có những thông tin mà Tường Vi cung cấp vào đêm chia ly trước đó, và nếu không có sự đột phá thành công của Đại Hắc Cẩu, còn lâu Hàn Phong mới dám tự tin nhảy vào trận chiến hôm nay.
Hắn sợ chết bỏ mẹ ra. Nếu không chắc chắn việc gì, còn lâu hắn mới làm.
Lúc này hắn bước vài bước tới bên cạnh giàn nho nằm vật dưới đất mà quan sát.
Đây chỉ là nửa giàn nho mà thôi.
Chính xác là nửa trên của giàn nho.
Hàn Phong biết giới hạn của bản thân, càng biết rõ khi một người bị đụng chạm tới giới hạn sẽ gây ra hậu quả thế nào, vì vậy hắn chỉ cắn một ngụm lợi ích, tuyệt không cắn nhiều, tuyệt không động đến căn cơ của người khác.
Hắn bị người ta tập kích, hắn thắng, hắn có quyền yêu cầu bồi thường tổn thất chiến phí, thế nhưng không thể đòi quá nhiều.
Cắn một nửa giàn nho là đủ, phần gốc dưới, để lại như một giới hạn.
Tam Giang sẽ buộc phải chấp nhận khi bị cắn một ngụm này, bởi vì họ đang đuối lý, bởi vì họ vẫn cần lợi ích từ nước chống chịu, và bởi vì họ chưa thực sự bị chạm tới tận cùng giới hạn, vì vậy họ vẫn phải nhẫn nhịn.
Haha, ít nhất là trước khi thi đàn tại huyện Lệ Trì bị đánh tan, họ tuyệt đối không thể tiếp tục quay giáo tính sổ với trấn Hi Vọng được, trừ khi họ muốn binh lính ra chiến trường với điểm chống chịu thấp kém.
Hàn Phong lúc này tiến lên vài bước để quan sát kỹ lưỡng giàn nho này.
Giàn nho rất lớn, trải trên mặt đất dài tới 4 mét, thân cây dài thòng lọng màu nâu vàng như một con rắn, phân ra rất nhiều nhánh, mỗi nhánh lại có rất nhiều đốt nhỏ, phía trên đang kết lấy rất nhiều hoa và quả, tất cả đều là quả đen, to nhỏ đậm nhạt như các viên trân châu vậy, sai tới trĩu cành, thế nhưng tuyệt nhiên không có quả khác màu.
Nhìn cảnh này, Hàn Phong không khỏi nhíu mày một chút rồi quay qua con chó đen đứng cạnh mà sủa:
- Gâu!
"Đây là tất cả à? Gâu."
Con chó đen không đáp lại, nó chỉ nằm im dưới nền đất bẩn thỉu nhìn ngược lên trên, ánh mắt hiện lên vô cùng đáng thương.
- Gâu!
"Đại Hắc Cẩu, chúng ta đã thoả thuận rồi, không phải ngươi rất giữ chữ tín sao? Gâu!"
- ...
Một lúc sau, con chó đen đã uể oải nôn ra một bãi chất nhầy, bên trong có một quả nho đỏ, hai quả nho trắng.
Một cấp độ, hai điểm kỹ năng tự do.
Hàn Phong hừ nhẹ một cái thu số nho này lại, hắn biết con chó này còn chiếm lợi nhiều hơn, bất quá đó là điểm mấu chốt của nó, hắn lười quản.
Lúc này hắn xách lên giàn nho rồi chỉ vào Thi Nhã Vân đang đứng gần đó, sủa nhẹ:
- Ẳng ẳng...
"Đại Hắc Cẩu, ngươi xách con nhỏ này về giao cho ả mặt xinh ngực to đùi mẩy hay mặc váy đen cùng tất lưới đen trông chừng. Sau đó lượn một vòng đuổi hết đám nhân loại đang rình mò xung quanh đi. Rồi thả cục ngọc thạch kia lại vào bể nước. Ân, đừng có ăn thịt ai nữa đấy. Gâu!"
Đại Hắc Cẩu thấy Hàn Phong không vòi vĩnh nốt chiến lợi phẩm, sự uể oải trong mắt lập tức biến mất.
Chỉ cần không đòi nốt số báu vật mà nó đã nuốt, sai gì nó cũng chịu.
Sau đó nó chợt ngẩn ra mà sủa:
- Gâu?
"Nhân loại, là giao cho ai? Gâu?"
Hàn Phong lại giải thích một lượt nữa, nhưng con chó này ngu hơn con mèo kia rất nhiều, miêu tả mãi mà nó cũng không hiểu.
Cuối cùng hắn đành phải lấy một chiếc quần lót ren đen của Liễu Huyên đưa ra trước rồi bực tức nói:
- Gâu!
"Dựa theo mùi này mà tìm. Gâu!"
Con chó ngu này nữa.
Đại Hắc Cẩu thò mũi ngửi ngửi cái quần lót một chút, sau đó chợt ngửa đầu lên trời, ngoạc mồm ra mà hú:
- Húuuuuuuuu...
Sau tiếng hú này, trời đất lập tức tối sầm lại, đưa tay không nhìn thấy năm ngón.
Hàn Phong da gà da vịt toàn thân nổi lên chi chít, một cảm giác sợ hãi cùng run rẩy nhanh chóng bao khoả lấy tâm thần hắn, để cho hắn đáy quần mơ hồ ẩm ướt.
Hắn nhìn rõ ràng, mặt trăng treo trên cao kia đã bị Đại Hắc Cẩu một ngụm nuốt chửng!
Chẳng qua dị tượng này rất nhanh đã biến mất, khung cảnh xung quanh đã xuất hiện trở lại, mặt trăng trên cao vẫn như cũ toả sáng, Đại Hắc Cẩu vẫn đứng bằng bốn chân trên nền đất, liếm liếm mép, chỉ có Thi Nhã Vân là đã biến mất vô ảnh.
Con chó đen ợ một tiếng rất thoả mãn, bốn chân nhún một cái rồi phóng vọt đi, hoà vào màn đêm đen kịt.
Chỉ còn Hàn Phong đứng lại tại bãi đất trống, trên tay cầm cành nho đen, trán vã mồ hôi lạnh.
- Truyền thuyết thiên cẩu thực nguyệt... Không ngờ lại là thật...
- Đây rốt cuộc... Là thế giới thế nào đây...
- Vì sao rất nhiều kỹ năng được đặt tên theo các thành ngữ tục ngữ, thậm chí là cả thuật ngữ của cộng đồng mạng trước tận thế, trong khi động vật biến dị, thực vật biến dị cũng mang đậm dấu ấn tiến hoá theo chiều hướng điển tích, truyền thuyết...
- Trò chơi này... Rốt cuộc nó là cái gì... Nó muốn gì...
Trong đầu điên cuồng xuất hiện lên ngàn vạn suy nghĩ, ngàn vạn tưởng tượng, sau đó hoá thành suy đoán, các suy đoán này lại để cho Hàn Phong rét run cầm cập.
Một lúc sau, hắn đưa tay xoa xoa mặt, lẩm bẩm:
- Thôi kệ mẹ nó vậy. Giờ có xuất hiện cầy tơ bảy món mình cũng không thấy lạ nữa.
Hắn giỏi nhất là lừa người ta và sống theo kiểu tưng tửng, chỉ cần chưa chết toi, vậy cái gì cũng dễ bàn bạc.
Quản cái gì mục đích của đầu lâu đỏ, chỉ cần nó vẫn cung cấp điều kiện môi trường cho hắn thực hiện các dự định của mình, vậy thì hắn tạm thời sẽ để cho thứ kia "chơi đùa".
Giờ sợ hãi có ý nghĩa gì, lại phản kháng được chắc, hay định lăn ra cào mặt ăn vạ, đầu lâu đỏ kia chắc chắn không ngu như Tam Giang đâu.
Nghĩ đến đây, Hàn Phong hàm răng khẽ cắn, cánh sao an toàn trong miệng rắc một tiếng đã bị cắn vỡ.
Không gian lực điên cuồng bao trùm lấy thân thể hắn, đem hắn hút đi mất dạng.
"Trận chiến hôm nay, mình vẫn lộ ra thua kém quá nhiều..."
"Bù lại, có manh mối về nhiệm vụ chức nghiệp rồi..."
...
23:38 ngày thứ 30 hậu dị biến.
Thị trấn Thương Đình, huyện Đại Xuyên, tỉnh Nam Ô.
Ngô Soái và Lê Tam Ba đang đứng trên nóc một toà nhà bốn tầng, cả hai đều đang dõi mắt về phương hướng trấn Hi Vọng.
- Hắt xì...
Lê Tam Ba sau hồi lâu nhẫn nhịn, cuối cùng cũng phải hắt xì ra một hơi uể oải cùng buồn ngủ.
Ngô Soái đứng bên cạnh, không nóng không lạnh, không mệt không oải, thế nhưng khuôn mặt tràn đầy lo lắng.
Chẳng qua hắn vẫn là liếc mắt qua bên cạnh quan tâm hỏi một câu:
- Lê đội trưởng lạnh sao?
Lê Tam Ba xoa xoa tay vào hai vai, run rẩy nói:
- Lạnh... Lạnh chứ... Ngô phó đoàn trưởng, cả căn cứ ai cũng thấy lạnh, chỉ có vài người không thấy lạnh mà thôi... Hắt xì...
Ngô Soái nghe vậy, không khỏi nhướng mày.
Hắn gần đây cũng nghe mọi người nói buổi tối rất lạnh, thông thường nhà nào trẻ nhỏ phải đốt lò sưởi mới chịu được, thế nhưng điểm chống chịu cơ bản của hắn cao tới 58 điểm, không thấy lạnh chút nào.
Lúc này hắn tâm thần chợt động, sau đó thản nhiên nói:
- Lê đội trưởng lạnh thì về nghỉ đi.
Lê Tam Ba nghe vậy không khỏi ngẩn ra, sau đó là vội vã hỏi:
- Thật sao?
Ngô Soái ngáp một tiếng nói:
- Hay Lê đội trưởng muốn cùng tôi đi xây chút tường thành cho trấn Thương Đình?
Lê Tam Ba vừa nghe tới xây tường thành đã muốn nôn mửa.
Hắn hú một tiếng giải thoát rồi vội vã nhảy từ trên nóc toà nhà bốn tầng xuống đất, bàn tay kết ấn phẩy ra, mặt đất lập tức nâng lên một trụ cột, nâng hắn hạ xuống.
- Ngô phó đoàn trưởng, vậy tôi đi trước.
Lê Tam Ba rời đi nửa phút về sau, bên cạnh Ngô Soái chợt hiện lên một bông tuyết nhỏ, sau đó thân ảnh Hàn Phong bất chợt hiện ra.
Hắn đưa mắt nhìn về phía Lê Tam Ba vừa rời đi, sau đó lại ngửa đầu hít sâu một hơi, cuối cùng mới là thản nhiên hỏi:
- Có gì kỳ lạ không?
Ngô Soái cũng nhìn theo họ Lê, lắc lắc đầu:
- Đệ chỉ cảm thấy gã là một tên nát rượu, không thấy gì kỳ lạ.
Hàn Phong nghe được lời này, nghi ngờ trong lòng giảm xuống một nửa.
Trong nội bộ trấn Hi Vọng có gián điệp, gián điệp này khả năng cao nằm trong số các tiểu đội trưởng.
Tình báo từ Liễu Huyên gửi tới, có vài người tương đối khả nghi, họ Lê này là một trong số đó.
Gã rất ít giao thiệp với ai, lầm lầm lì lì như tự kỷ, ngay cả hầu nữ cũng không thèm gọi, cả ngày chỉ chăm chăm uống rượu một mình, cuộc sống cực kỳ tách biệt.
Một người có ít sự liên kết như vậy, có khả năng đem theo bí mật, kia là do sợ giao thiệp sẽ bị người khác phát hiện ra bí mật của mình.
Hàn Phong vì muốn xác minh điều này nên đã quyết định sai Lê Tam Ba đào hầm chôn Tinh Thạch An Toàn tại thị trấn Thương Đình này cùng mình, nếu như người kia là gián điệp, vậy gã sẽ báo tin này cho Tam Giang, từ đó căn cứ chính phủ sẽ cử người tới bao vây cả chiếc giếng nhỏ kia hòng bắt sống hắn.
Chẳng qua nhìn tình hình trước mắt, có thể xem như họ Lê không phải gián điệp.
Hoặc là hắn ta không biết cụ thể hành động chôn Tinh Thạch An Toàn có ý nghĩa gì nên không báo cáo.
Hoặc do hắn ta ẩn giấu quá sâu, chưa muốn báo cáo ngay.
Hoặc Tam Giang bên kia thấy hành động bao vây giếng nhỏ quá nguy hiểm cho thân phận gián điệp, sợ rằng nếu hành động thất bại thì gián điệp cũng đi theo chết ngắc, vì vậy đã quyết đoán bỏ qua.
...
Dù sao, họ Lê đã được "giải oan" một phần, tương lai sẽ ít bị kìm kẹp hơn.
Hàn Phong lúc này mới ném thiên tài địa bảo nho biến dị cho Ngô Soái, cũng ném một nho trắng, một nho đỏ cho thằng nhóc này, thản nhiên nói:
- Được rồi, đệ đem cây nho này đi trồng đi.
Kế hoạch đêm nay được Hàn Phong và Ngô Soái bàn bạc kỹ lưỡng, bàn đến bước làm sao bảo quản nuôi trồng thiên tài địa bảo nếu cướp được, Tiểu Im Lặng nói bên Đại Xuyên này có một kỹ sư nông nghiệp rất giỏi, người kia khẳng định nho là thực vật có thể trồng bằng phương pháp giâm cành, vì vậy nên Hàn Phong mới quyết định chỉ cướp một nửa giàn nho về trồng, không cướp cả.
Nếu như trồng thành công thì tốt, sau này sẽ không phải phụ thuộc vào Tam Giang nữa, nếu không trồng được thì thôi, sau này tiếp tục phụ thuộc bờ đông sông Lệ giống hiện tại, không cần thay đổi.
Dù sao ăn non một chút sẽ an toàn hơn là đẩy Tam Giang về gần Long Nha.
Đại Xuyên nhiều núi nhiều rừng, rất nhiều cư dân công tác trong ngành nông lâm nghiệp, có một kỹ sư như vậy cũng không lạ.
Ngô Soái cầm lên hai quả nho một đỏ một trắng, miệng tứa nước bọt, sau đó hắn chợt hít sâu một hơi nói:
- Đại ca, lần sau hãy để đệ ứng chiến!
Hàn Phong ngáp một tiếng, uể oải đáp lại
- Đồng ý, lần sau cho đệ giơ mặt ra chịu đòn, chứ ta bây giờ vẫn cõng theo một cái hiệu ứng chết tiệt gì đó của thằng cha răng rồng kia, cũng sắp đến lúc bùng phát rồi, phiền phức chết đi được.
Hai huynh đệ nhà này trao đổi thêm hai chục phút nữa về tình hình tối nay, Ngô Soái mới xách theo giàn nho biến dị chạy đi mất dạng.
Chỉ còn lại một mình, Hàn Phong lúc này mới xoay người nhìn về phía tây, miệng khẽ lẩm bẩm:
- Bà xã, em lại cứu anh một vố nữa...
------
00h01 phút, ngày thứ 31 hậu dị biến.
Trên một ban công rộng lớn với vô hạn ánh sáng cùng bóng tối hoà trộn đan xen, Tường Vi đứng dõi ánh mắt nhìn về phía đông, nhìn về phương hướng trấn Hi Vọng.
Gió nhẹ thổi qua, nàng mái tóc khe khẽ chập chùng, giống như từng đạo dải lụa mỏng manh mềm mại chậm rãi lướt trên thương khung thăm thẳm.
Lúc này nàng chợt phất tay triệu hồi tới một khung ảnh băng đá.
Khung ảnh rất chắc chắn, rất ấm áp, rất thân thuộc, giống như lồng ngực của ai đó vậy.
Cái này khiến cho nàng không nhịn được nhớ nhung mà phải cắn môi gọi khẽ:
- Ông xã...
Mặc dù trong khung ảnh không có hình ảnh, đổi một góc độ khác, vẫn như cũ không có hình ảnh, bất quá nàng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng điệu cười hiền lành vô hại nhưng lại ẩn chứa vô hạn xảo quyệt kia.
Nghĩ tới cái bản mặt giương giương tự đắc nào đó khi lừa mình ăn ớt rồi cướp luôn đời con gái của mình, Tường Vi lại không nhịn được mắng mỏ:
- Hừ, đồ con la, có làm cái ảnh cũng không xong!
- Còn nói định vị gì đó, đến giờ này vẫn chưa định vị xong, hẳn là đang ôm con khác nằm ngủ trương thây lên rồi...
- ...
- Em nhớ anh lắm...
...
Ngắm nhìn khung ảnh hồi lâu, Tường Vi lúc này thu nó vào tứ giai Hộp Kín, sau đó lại xuất ra một cái điện thoại di động.
Mặc dù mạng internet đã sớm đứt đoạn, bất quá chỉ cần có điện để sạc, vậy thì điện thoại vẫn dùng được. Hơn nữa chỉ cần dùng cable dữ liệu thì vẫn có thể truyền tập tin từ máy ảnh qua máy tính, lại từ máy tính qua điện thoại, vậy thì vẫn có thể lưu trữ rất nhiều hình ảnh.
Lúc này nàng bấm vào thư mục ảnh, lướt lướt chọt chọt một hồi, khuôn mặt thoáng chốc biến thành đỏ bừng.
Bê tha, truỵ lạc, không có tấm nào được một chút.
Có vài tấm đầy đủ áo quần thì thằng cha kia lại nhắm mắt, lại ngáp, lại ngoáy mũi, hoặc tranh thủ sờ soạng, không có nửa điểm thân sĩ nào.
Lướt xong ảnh, lại lướt tới video.
"Ưm... Chà đạp em đi... Gọi em là con điếm đi..."
- Chết tiệt! Hỗn đản này lừa mình nói năng bậy bạ quá!
Hình ảnh trên video để cho Tường Vi đỏ bừng mặt, lập tức thoát video.
Chẳng qua một lúc sau, nàng lại mò vào xem lại.
Lần này chọn một video được được chút, ân, ít nhất thì ở đây, nàng là người làm chủ.
- Oh... Bà chủ... Ngồi lên mặt bồn chứa đi...
Tường Vi nhìn cảnh này, bàn tay nắm chặt lan can không rời.
Đúng lúc này, bên cạnh nàng lại xuất hiện một cái thân ảnh áo tím.
- Chị hai, xem gì vậy... Ách...
Bạch Tử Đằng vừa ghé mắt nhìn vào màn hình điện thoại chợt kêu ầm lên, sau đó liền chỉ ước gì bản thân bị mù.
Trong khi đó Tường Vi thì quát một tiếng tức giận rồi thu điện thoại lại, sau đó giơ tay tát một cái vào mông em gái, cắn răng mắng:
- Nói với em bao nhiêu lần rồi, lễ tiết của em đâu, tại sao lại nhìn trộm việc riêng của người khác thế hả, không thể tỏ ra thục nữ một chút sao...
Bạch Tử Đằng bị mắng tới thân thể co rụt lại.
Một lúc sau, sau khi chịu hết nổi, nàng mới là hừ nhẹ nói:
- Thục nữ lễ tiết cái gì mà ngồi cả lên mặt đàn ông, còn cho đàn ông trói vào cột quất...
- Em còn dám nhắc...
Ương bướng cùng dạy bảo hồi lâu, hai chị em nhà này mới có thể bình ổn lại.
Bạch Tử Đằng bây giờ mới là hô khẽ một tiếng nói:
- Chết rồi, quên mất, mẹ bảo em gọi chị tới, người kia muốn giới thiệu chị với mấy người bên Đoàn gia.
Tường Vi nghe được lời này, sự buồn bực thoáng chốc hiện lên, sau đó liền nhanh chóng biết mất.
- Được rồi...
Phia sau ban công là một sân khiêu vũ cực lớn với đèn, hoa cùng nhạc, nơi này rộng rãi cùng xa hoa hơn trung tâm hội nghị Tam Giang không biết bao nhiêu lần, không khí càng thêm vạn phần cao quý cùng thượng đẳng hơn Tam Giang không biết bao nhiêu lần.
Dù rằng nơi này rất rộng lớn, thế nhưng người nơi này lại vô cùng thưa thớt, bởi vì muốn đứng được ở đây đều phải có địa vị vô cùng không đơn giản. Nếu không phải thành viên của danh gia vọng tộc thì cũng là phi phàm giả mạnh mẽ vượt trội hậu dị biến, mỗi người đều có sức ảnh hưởng lớn tới thế cục của toàn bộ đất nước, tuyệt đối không có ai tầm thường.
Thật ra nếu xét về mặt sinh học thì người ở đây cũng có rất nhiều, chẳng qua trong mắt một vài "người" thì những bồi bàn và hầu nữ đang đi lại xung quanh không được xem là "người".
"Người" khác "người", không cùng đẳng cấp, có đứng chung trong một không gian cũng sẽ trở nên tách biệt.
Hai tỉ muội Bạch gia xuyên qua yến tiệc tiến tới bên cạnh một đám người đang vui vẻ chuyện trò, lúc này Bạch Tử Đằng nhanh chóng chạy tới ôm lấy tay một mỹ phụ xinh đẹp mà kêu lên:
- Mẹ, người ta đã tóm được chị hai về rồi này, mẹ thưởng gì cho con đây?
Mỹ phụ xinh đẹp không nhìn ra được tuổi tác, nghe được lời này của Bạch Tử Đằng thì không khỏi nhíu mày mắng nhẹ:
- Tóm, tóm là cái gì, ăn nói hàm hồ.
Mặc dù lời vừa rồi của con gái rất thiếu lễ nghi, thế nhưng bên cạnh hiện đang có nhiều người, nàng cũng không tiện dạy dỗ thêm, lúc này nhìn qua Tường Vi lại nhìn qua hai nam một nữ bên cạnh, mỉm cười giới thiệu:
- Đoàn Chính Lâm, Hạ Thường, đây là đứa con gái đầu lòng của mình... Tường Vi, chào thúc thúc và a di đi.
Xem xét từ ngữ điệu của mỹ phụ, có thể thấy quan hệ hai bên vô cùng gần gũi.
Tường Vi theo bản năng muốn nhíu mày quan sát ba người phía trước, chẳng qua "ông xã" đã dặn nàng đừng có nhíu mày khi sử dụng phi phàm nữa, nàng đành ẩn đi động tác theo thói quen này. Thay vào đó, nàng đầu lưỡi chạm trên răng cửa trên, tạo thành một cái "Ấn Tức Thời" vô cùng kín đáo.
"Đoàn Thanh Lâm, Uỷ viên bộ chính trị, trưởng ban tổ chức Trung Ương..."
"Người này, theo cơ cấu trong Đảng thì còn lớn hơn cha mình, cũng không thua kém gì ông nội... Vậy mà lại trẻ tuổi như vậy, trước đây mình quá bỏ bê nắm bắt thông tin rồi..."
"Hạ Thường, ái nữ của Hổ Tướng Quân, Hạ thành..."
"Đoàn Cảnh Nguyên..."
Tường Vi chỉ dùng nửa giây để đọc ra toàn bộ thông tin của ba người trước mặt, nàng lúc này cúi người làm một động tác chào theo lễ tiết vô cùng thuần thục:
- Đoàn thúc, Hạ a di, tiểu nữ Tường Vi xin ra mắt.
Đoàn Chính Lâm cùng Hạ Thường còn chưa kịp cười đáp lễ, phía bên kia, Đoàn Cảnh Nguyên đã hấp tấp nói:
- Tường Vi tiểu thư, tôi có thể mời em khiêu vũ một bài không?
---
Chương bù 5/7