Chương 643: Chúng ta là bạn

Triệu Băng Vũ bị người khác vô duyên vô cớ cạy mồm ra đã không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào nàng cũng không có phản ứng lại.

Lần này cũng tương tự, mặc kệ người trước mặt có làm gì nàng đều không ngăn cản.

Thật ra là bất lực, không ngăn được...

Hàn Phong sau khi cạy xong mồm Triệu Băng Vũ thì phất tay triệu hồi ra một bình rượu nho biến dị.

Thứ này có tác dụng phong cấm Thể Năng Lượng, khiến cho tất cả năng lực phi phàm tạm thời bị cắt đứt mạch vận hành, khi uống đủ nồng độ thì kể cả là kỹ năng bị động tăng cường thuộc tính cũng sẽ bị phong cấm.

Sau khi Âu Dương Tà xác nhận nó khá an toàn, không có tác dụng phụ gì đáng lo cả, Hàn Phong mới quyết định dùng nó trên người thiếu nữ trước mặt. Lúc này hắn bật nắp chai rượu, ánh mắt hừng hực lửa nóng, tự lẩm bẩm một câu vặn vẹo:

- Tiểu Vũ, em không phản đối tức là đã đồng ý cho anh làm đúng không... Anh biết mà!

Nếu Triệu Nhược Pháp ở đây, nghe được loại giọng điệu đổ lỗi cho nạn nhân cẩu thả kiểu này, hẳn là sẽ rút đao ra chém chết tươi thủ lĩnh trấn Hi Vọng.

Đáng tiếc, người kia đang ở tít tại Hạ Sa rồi, mà quanh đây cũng không có ai ngăn nổi hành động biến thái của Hàn thủ lĩnh.

Hàn Phong thong thả đổ từng chút rượu nho vào miệng Triệu Băng Vũ, bàn tay còn cẩn thận vuốt vuốt cổ họng nàng ta, để cho rượu nho chảy xuống từng ngụm nhỏ.

Vừa học giải phẫu vùng cổ họng xong, giờ có đối tượng thực hành ngay được, hắn làm tới là thuần thục.

Thật ra không cần học giải phẫu thì Hàn Phong cũng có đầy kinh nghiệm xử lý, bởi vì hắn đã cho Triệu Băng Vũ ăn uống kiểu này quá nhiều món rồi, từ máu người, máu chó, nước lá ớt, nước tăng lực, nước chống chịu, bình thuốc biến dị level 4, cho tới cả dược tề từ kỹ năng phi phàm.

Chỉ còn vài thứ ướt át không tiện kể tên là hắn chưa cho em gái non tơ này uống mà thôi.

Nếu Triệu Nhược Pháp mà biết...

Được rồi, Hàn thủ lĩnh đã có kinh nghiệm, đảm bảo vị đội trưởng tiểu đội 9 kia sẽ không thể biết được.

Rót được một nửa chai rượu nho, Hàn Phong trong lòng mặc niệm:

"Phản Chuyển!"

Người khác dùng Phản Chuyển trong chiến đấu để phản đòn đối thủ, Hàn Phong thường chỉ dùng để trinh sát.

Trong tầm mắt của hắn, cả thế giới đã biến thành vô hạn khác biệt, hàng tỉ đạo màu sắc đua nhau hiện lên, kỳ dị phân giải cùng tổ hợp.

Đây chính là thế giới của vô số đạo năng lượng bản nguyên, vạn vật đều mang theo năng lượng với tần số khác biệt, bài xích cùng hấp dẫn lẫn nhau, vô cùng sặc sỡ.

Tiểu nữ tử Triệu gia trước mặt cũng là một "khối năng lượng" đồng nhất, màu sắc của khối năng lượng này đặc quánh một màu đen kịt như thể mực nước, tần số dao động cao tới khủng bố, so với những Tường Vi và La Thiên Dật kia, không hề thua kém một chút nào.

Hàn Phong nhìn cảnh này cũng không cảm thấy lạ, hắn đã nhìn thấy nó rất nhiều lần trước đây rồi.

Đây là thứ sức mạnh khủng bố mà thiếu nữ trước mặt đang phải gánh chịu trong 25 ngày qua.

Thứ sức mạnh mang cấp bậc của tiến hoá giả.

Chẳng những vậy, "khối năng lượng họ Triệu" vẫn còn đang liên tục hút thêm về phía này vô số đạo năng lượng loạn lưu khác, đặc biệt là hút tới năng lượng từ đám người bệnh nhân tâm thần xung quanh, và từ chính bản thân Hàn Phong.

Chỉ là ngay cả hắn cái người bị hút cũng không biết bản thân đã bị hút đi mất thứ gì, hắn hoàn toàn không cảm nhận được, chỉ biết thiếu nữ trước mặt vẫn đang cuồng nhiệt hấp thu, không có giới hạn, không có điểm dừng.

Đây là nguyên nhân mà Hàn Phong khẳng định Triệu Băng Vũ đang nắm giữ kỹ năng cao giai bán chủ động, bởi vì chiếu theo tình hình diễn ra trước mặt, kỹ năng kia rõ ràng đang hấp thu cái gì đó từ ngoại cảnh để tự hành tích luỹ lại, chờ đợi cho "chủ nhân" có thể sử dụng.

Nó đang muốn khiến cho "chủ nhân" mỗi thời khắc đều trở nên lớn mạnh, nhưng lại cũng vô tình báo hại chủ nhân mất đi tư duy bình thường.

Hoặc cũng có thể là...

Nó vốn đã không muốn cho chủ nhân sử dụng, không muốn bị kiểm soát hay khống chế, nó chỉ muốn tự làm lớn mạnh sự tích luỹ tới vô hạn của bản thân như lúc này mà thôi.

Sau khi đổ hết nửa già bình rượu nho biến dị, "khối năng lượng họ Triệu" chỉ nhạt màu bớt đi phần nào đó, một phần rất rất nhỏ bé, không đáng kể.

Tần số năng lượng vẫn giữ nguyên trạng thái vô hạn cô đặc của mình.

Hàn Phong có thể đoán định một cách chính xác về phần năng lượng đã bị phong ấn kia là phần nào.

Thiên tài địa bảo có phát huy ra tác dụng phong ấn Thể Năng Lượng của Triệu Băng Vũ hay không, nó có, thế nhưng nó chỉ đang phong ấn 4 bản kỹ năng tam giai tăng cường thể lực, trí lực, phục hồi, chống chịu mà thôi. Còn về phần khối năng lượng khủng bố màu đen kịt kia, nó không phong ấn nổi.

Chẳng những vậy do, bốn kỹ năng tăng cường thuộc tính trụ cột bị phong ấn, Thể Năng Lượng của em gái nhà họ Triệu đã trở nên "yếu ớt" hơn, khiến cho sức hút khủng bố của thứ kỹ năng phi phàm bán chủ động kia càng thêm phát ra mãnh liệt hơn, số lượng năng lượng loạn lưu đổ về phía này đã lên tới hàng trăm đạo.

Tất cả sinh vật tồn tại quanh bán kính hơn trăm mét đều đang liên tục bị hút đi "một thứ gì đó".

Hàn Phong nhìn cảnh này, cũng không cảm thấy kỳ lạ, bởi hắn sớm đoán ra rồi, hắn chỉ thở dài để khẳng định thêm một lần nữa sự bất lực của mình.

- Biến chất rồi...

Tiến hoá giả, khí vận chi tử, con cưng trời đất, so với nhân tộc thuần chủng đã ở vào một giai vị khác biệt.

Kỹ năng trên ngũ giai cũng tương tự, đó cũng là thứ giai vị khác biệt hoàn toàn so với nhất nhị tam tứ, nó là loại tài nguyên mà người ta chỉ có thế dùng mạng đi chiến đấu rồi hi vọng khí vận bộc phát chờ nó rơi ra để nhặt, hoặc chỉ có thể mua được sau khi tinh thạch nhiệm vụ thăng giai nị giai, nó đã ở vào một đẳng cấp khác rồi.

Thiên tài địa bảo không hoàn toàn phong cấm được tiến hoá giả.

Tường Vi, La Thiên Dật, hai người kia khi uống vào rượu nho biến dị chỉ bị phong cấm kỹ năng nhất giai mà thôi, thậm chí theo bộc phá lực còn ở mức cao, Thể Năng Lượng của bọn họ mạnh tới mức chống đỡ hoàn toàn tác dụng phụ là phong cấm của nho đen, chỉ giữ lại tác dụng xoa dịu thương tổn.

Đêm chia ly, hai người Hàn - Bạch đã cùng nhau uống rượu nho đen, điều này đã được khẳng định.

Kỹ năng cao giai trên người Triệu Băng Vũ, cũng y như vậy, nó đứng ở giai vị cao tới mức thiên tài địa bảo cũng không thể ảnh hưởng tới nổi.

Phản Chuyển chấm dứt, Hàn Phong thu bình rượu nho lại, lẩm bẩm:

- Kỹ năng ngũ giai, bản rẻ nhất, 300.000 minh tệ.

- Tiến hoá dược tề, 600.000 minh tệ.

- Kỹ năng ngũ giai bán chủ động, có lẽ còn đắt gấp đôi tiến hoá dược tề.

- Thiên tài địa bảo không phải không thể tác động được tới tiến hoá giả hay kỹ năng ngũ giai, mà là nó đã "thần phục" loại giai vị cao cấp này, chỉ có thể bày ra lợi ích của mình, không thể tuỳ tiện phát tiết uy năng áp chế.

- Nó không đủ tư cách để tác động đến cấp độ cao hơn mình.

- Hay có thể nói là, thiên tài địa bảo nho biến dị có ba loại quả, chỉ có một loại quả đen dùng đơn lẻ là không đủ tư cách, không đủ "dược tính" vốn có để phát huy tác dụng.

- Ớt biến dị có thể phát huy tác dụng vì nó không bị tách ba dược tính.

- Nếu không có thông thức giả chế biến thiên tài địa bảo, vậy thì nhân loại như mình ăn vào, hiệu dụng không bằng một phần nhỏ đám tiến hoá giả, thây ma, hay chó biến dị, đó là điều đương nhiên.

- Nếu không có thông thức giả chế biến, nho biến dị cũng không "trị bệnh" được cho tiểu nữ nhà họ Triệu...

Nghĩ tới đây, hắn lại nhìn tới Triệu Băng Vũ trước mặt, nhìn tới khuôn mặt hơi ửng hồng vì cồn kia, thở dài:

- Đáng thương, nhân tộc thuần chủng ngày thứ năm tận thế lại phải gánh trên người giai vị năng lượng cao quá tầm với...

Lúc này Hàn Phong ngồi xuống cạnh thiếu nữ 18 tuổi, nắm lấy bàn tay nàng ta, bình tĩnh nói:

- Anh đã thử gần hết cách mà bản thân có thể tự thực hiện, chỉ còn một cách cuối cùng này, tỉ ệ thành công rất cao... Chẳng qua cách này sẽ rất đau đớn, em có chịu nổi không?

- ...

- Có chịu được hả?

- Em đồng ý thử rồi đúng không?

Nếu để Triệu Nhược Pháp biết...

Chẳng qua Hàn Phong rất nhanh liền dùng Phá Tâm Linh để xua tan suy nghĩ điên cuồng trong đầu, cũng xua tan sự tò mò mãnh liệt đang điên cuồng bủa vây tâm trí.

Hắn không muốn thử nữa.

Hắn không chắc chắn.

Hắn đã bất lực rồi.

Bất lực hệt như thời điểm đối diện với phương pháp để cho xác chết nói được, phương pháp để thay đổi bộ mặt căn cứ.

Hàn Phong nhìn xa xa phía trước, khẽ lẩm bẩm:

- Kỹ năng ngũ giai Thao Túng Giác Quan, kỹ năng thuộc tính của nó ghi rằng: "khi sử dụng giác quan sẽ tích luỹ Ấn Cảm Quan"

- Nhưng nó không nói là khi ai sử dụng giác quan...

- Nếu mình học nó, mình cũng giống thiếu nữ họ Triệu bên cạnh, bị động hút tới vô số năng lượng xung quanh, thậm chí là của cả người khác... Từng đó năng lượng, làm sao nhân loại bình thường có thể chịu đựng được chứ...

- Thế giới này, thật đáng sợ...

- Ngay cả kỹ năng đã ghi rõ từng chữ bên trên rồi mà cũng ẩn chứa cạm bẫy câu từ đề lừa người ta...

Lẩm bẩm chấm dứt, Hàn Phong quay qua Triệu Băng Vũ bên cạnh, bình tĩnh nói:

- Em yên tâm, anh biết anh ngu rồi, sẽ không đi thử linh tinh trên người em nữa, cái cách đau đớn kia, anh tuyệt đối sẽ không làm.

- Nhưng mà anh vẫn có cách rất nhẹ nhàng để chữa bệnh cho em.

- Tam Giang để xuất việc liên minh tấn công huyện Hương Đường, anh đã đưa cho họ ba điều kiện để trấn Hi Vọng xuất quân. Thứ nhất là công nhận tính chính danh của nơi này, thứ hai là nhượng lại tài nguyên của tiểu đoàn 103 theo đúng định mức, thứ ba chính là tập trung 2000 người sống sót để chia sát thương khi em bộc phát bệnh tình.

- Chờ vài ngày nữa khi bọn họ sắp xếp được nhân lực, nhóm người sống sót bên kia cũng hạ giảm tác dụng phụ ác mộng từ chiến trường Minh Thái, anh sẽ dẫn em qua bên kia trị bệnh.

Triệu Băng Vũ không phản ứng lại lời này, vẫn như cũ đơ như búp bê tinh xảo, chỉ có khuôn mặt là đỏ bừng vì rượu thuốc.

Hàn Phong vẫy vẫy tay với bảo mẫu, chờ cho người kia trở lại, hắn đã biến mất vô ảnh.

Bảo mẫu họ Thẩm cầm lấy bàn tay Triệu Băng Vũ, lo lắng nói:

- Sao lại toàn mùi rượu thế này.

- Tiểu Vũ, họ Hàn kia lại bắt nạt con phải không?

- Tên khốn...

- Yên tâm, lần này a di cũng sẽ báo lại cho Nhược Pháp.

- Chỉ là thằng nhóc kia quá ngu ngơ, a di có nói thế nào nó cũng không tin tưởng, lại còn nói họ Hàn kia rất tốt.

- Hai cái thằng khốn nạn...

...

Đến khi Hàn Phong xuất hiện trở lại, hắn đã đứng trong phòng riêng của mình.

Là phòng tắm.

Lúc này hắn khẽ búng tay, phân thân Ảnh Chiếu chập chạp thành hình.

Chờ cho tên mặt la này mặc vào y phục tươm tất xong, hình dáng bớt đi chút quê mùa ngu đụt, Hàn Phong mới là ngáp một tiếng nói:

- Cậu trước hết đi kiểm tra tiến độ xây kho vật tư, kiểm tra kho xăng dầu, kiểm tra hệ thống phát điện, cả tiến độ vá tường thành nữa, cũng tới khu bắc xem qua một chút tình hình dây leo biến dị, đến cuối buổi chiều thì đi thăm lớp học liên cấp của Tô Dao, tối thì dẫn theo họ Mộc tham gia tiệc mừng công thắng lợi do cao tầng tổ chức, nữ nhân kia rất hoạt ngôn, có gì nàng ta còn đỡ lời cho.

Phân thân Ảnh Chiếu buồn bã đáp lại:

- Lịch trình dày đặc như vậy, làm sao tôi có thời gian đọc sách?

Hàn Phong im lặng.

Hắn chưa nghĩ ra cách gia tăng thời gian tồn tại cho thằng mặt la trước mặt...

Sau khi ngẫm nghĩ ba giây, hắn ngáp một tiếng uể oải nói:

- Lần sau tôi đọc cho cậu nghe.

Sau đó hắn lập tức biến mất tại chỗ.

Chỉ còn mỗi phân thân Ảnh Chiếu đứng trong phòng tắm.

Hắn ta nghĩ ngợi ba giây, sau đó mở cửa phòng bước ra ngoài.

Mộc Diễm Lâm đang ngồi làm việc ở bàn dài bên kia, bên cạnh là con mèo Harry đang liếm lếm chân.

Lúc này con mèo cam chợt ngừng động tác liếm chân lại mà nhìn về phía bên này, sau đó chợt kêu lên:

- Meo?

"Nhân loại... Hửm, sao không thấy hạ đẳng nữa? Nhân loại, nhìn người rất kỳ quái. Meo!"

Phân thân Ảnh Chiếu buồn rầu kêu lại:

- Meoooo...

"Ta tất nhiên không hạ đẳng rồi. Ta kỳ quái vì ta sắp chết rồi. Meo."

Mộc Diễm Lâm thấy hai cái thanh âm meo meo trái ngược xuất hiện thì chợt ngẩng đầu lên nhìn.

Sau đó nàng thấy Hàn Phong đưa tới một cuốn sách rồi thản nhiên nói:

- Chúng ta đi thị sát một chút.

Nói xong, hắn nhanh chóng bồi thêm một câu:

- Vừa đi vừa đọc, tôi không tin bản thân có thể đọc được.

Mộc Diễm Lâm Đầu tiên là cảm thấy kỳ quái vì cái kiểu nói chuyện không đầu không đuôi không chút ý nghĩa của người trước mặt, sau đó chợt sững sờ tới không thể tin nổi.

- Chồng yêu, anh rủ em đi chơi à, anh yêu em rồi đúng không?

- Đừng ăn nói hàm hồ nữa, tôi không có nhiều thời gian đâu...

...

16h47p

Trung tâm huyệm Liễu Lâm.

Huyện Liễu Lâm và huyện Tam Giang tách biệt ngăn cách bởi một con sông lớn, hai huyện có hai cây cầu kết nối thông thương, sinh khí vốn tương đối nhộn nhịp. Chẳng qua hiện tại cầu Liễu Hà đã bị phá huỷ, còn cầu Lệ Giang thì bị chặn chốt bởi một con quái vật không ai đỡ nổi.

Ba người đang đứng tại tàn tích bờ tây cầu Liễu Hà, một là trung niên nam tử chừng 40 tuổi đeo kính gọng vàng, khuôn mặt nhìn qua rất trí thức, một là nữ tử khoảng chừng 23 24 tuổi, xinh đẹp tới mức khiến cho người khác phải mê mẩn, cuối cùng là một con la, nhìn vô cùng lạc quẻ.

Khụ khụ, được rồi, con la này là thủ lĩnh trấn Hi Vọng.

Hàn Phong nhìn về phía bờ sông đối diện, nơi đang có mấy chiếc ô tô đứng đợi sẵn, lúc này hắn giơ tay đặt trên vai hai người bên cạnh, tâm thần thoáng chút động niệm, cả ba đã lập tức biến mất.

Đến khi xuất hiện trở lại, ba người đã đứng tại bờ đông sông Lệ, chính thức đặt chân lên địa phận huyện Tam Giang.

Hàn Phong đầu tiên là nhìn qua bên trái.

Đường Hiếu lần đầu tiên được dùng Băng Ảnh để dịch chuyển, khuôn mặt thoáng chút tái nhợt như muốn nôn.

Sau đó Hàn Phong lại nhìn qua bên phải.

Trần Tiểu Mẫn mặt mày cũng xuất hiện tái nhợt, sau đó nàng trực tiếp quay qua bên cạnh cúi đầu nôn mửa.

- Oẹ...

Nhìn tới cảnh này, Hàn Phong lập tức nhíu mày.

"Tại sao nàng ta lại nôn? Mình tính sai ở đâu à? Kỳ quái..."

Hoàng Khải chờ đợi đã lâu, lúc này nhanh chóng tiến lên cười nói:

- Hàn thủ lĩnh, hạnh ngộ, hạnh ngộ.

Bởi vì thông thương giữa hai huyện đã phần nào đó kết nối trở lại, Hoàng Khải đã được phép về thăm gia đình. Nhân buổi tiệc mừng công tối nay, hắn cũng xin nghỉ phép luôn, tiện thể nhận nhiệm vụ tiếp dẫn đoàn Hàn Phong tới tham gia dự tiệc.

Sau khi chào hỏi xong, hắn lại không khỏi tò mò hỏi:

- Hàn thủ lĩnh, anh không dẫn theo mấy vị đội trưởng sao?

Hàn Phong ngáp một tiếng, chán nản nói:

- Hôm nay trấn Hi Vọng cũng tổ chức tiệc mừng công, tôi không thể dẫn theo toàn bộ được. Được rồi, chúng ta đi thôi.

- A, a, được được...

Hoàng Khải không dám "mè nheo" với vị thủ lĩnh lúc nóng lúc lạnh này, không ai biết hắn ta đang nghĩ cái gì, chỉ có thể dựa theo đối phương mà làm việc.

Hai người Hàn Phong và Đường Hiếu lên một xe, về phần Trần Tiểu Mẫn, tất nhiên là đi một xe khác.

Chỉ có hai người về sau, Đường Hiếu lúc này mới quay qua bên cạnh muốn nói, chẳng qua lời ra đến miệng lại không thể cất lên.

Buổi trưa nay hắn ta đang làm việc thì nhận được thư của Hàn Phong gửi. Nội dung bên trong rất đơn giản, thủ lĩnh đã kết nối được với thân quyến của hắn ta, cả hai vậy mà đều còn sống, hiện tại đang ở căn cứ quận Xuân Hà bên kia chờ đợi.

Thủ lĩnh cũng đã thoả thuận với chính phủ rồi, bọn họ sẽ điều động trực thăng chạy tới Tam Giang bên này để đón hắn về đoàn tụ cùng gia đình.

Hiện tại có lẽ trực thăng đang chờ đợi rồi, chỉ chờ hắn bước lên trực thăng, sau 15 phút sẽ gặp lại được vợ con rồi.

Thậm chí thời điểm hắn đang bàn giao lại công việc, người kia còn cử người của phòng vật tư tới tiến hành nhân ba lần số cống hiến dư thừa của hắn lên rồi quy đổi hết qua sách kỹ năng phi phàm để trả thưởng, cho phép hăn lựa chọn tuỳ ý tài nguyên trong kho.

Đường Hiếu đối với việc này đã không còn bất kỳ lời nào để nói.

Hàn Phong đối xử với hắn... Thật sự là...

Hàn Phong thấy người bên cạnh khó nói, chỉ cười khẽ đáp:

- Đừng làm bộ mặt rầu rĩ thế chứ. Lão Đường, chúng ta là bạn bè mà, đúng không?

- Thủ lĩnh...

Thủ lĩnh đã thực hiện lời hứa từ ngày đầu tiên mà bọn họ gặp nhau...

Hàn Phong lúc này từ trong ngực móc ra vài chiếc ví da, vài tấm thẻ căn cước công dân.

Lưu Thanh... Bàng Lâm... Tô Tâm... Tô Minh...

Đây đều là những đồng nghiệp của hắn tại công ty Đại Thiên Thần, bọn họ đều đã hóa thành thây ma.

Hắn lúc trước đã từng hứa với bọn họ rằng sẽ tìm ra người nhà của bọn họ.

Hắn sẽ không bao giờ nhờ cậy ai việc gì, trừ khi bản thân không thể thực hiện.

Lúc này hắn đưa đống căn cước công dân này cho Đường Hiếu, nhẹ giọng nói:

- Nhờ anh tìm kiếm thân nhân của bọn họ giúp tôi...

Hàn Phong không thể chạy qua Xuân Hà kia tìm kiếm được, hắn chỉ có thể giao phó cho Đường Hiếu, bằng cách nhanh nhất, tìm kiếm thân thân của những người này.

Đường Hiếu nhận lấy những tấm căn cước công dân này, khuôn mặt càng thêm đỏ bừng vì cảm động.

Hắn gật đầu nói:

- Tôi sẽ thay cậu chăm sóc họ.

- Cảm tạ anh.

- Haha, cậu nói gì vậy, chúng ta là bạn bè mà.

Đoàn xe dẫn đầu bởi chiếc xe jeep quân sự rất nhanh đã chạy tới ngoại biên căn cứ Tam Giang, thông qua cổng chào về sau, đoàn xe tiếp tục dựa theo tường bao căn cứ mà chạy về bên trái, chạy thẳng tới một khu đất trống trải.

Một chiếc trực thăng vũ trang đã chờ đợi sẵn.

Phía trước đang có sáu bảy người chờ đợi.

Hàn Phong và Đường Hiếu bước xuống xe, bên kia chợt có thanh âm non nớt hô nhỏ:

- Hàn... Hàn đại ca?

Hàn Phong nhìn về bên kia, mỉm cười nói:

- Đinh Lực, đã lâu không gặp, nhìn em khoẻ khoắn hơn đó.

Thiếu niên Đinh Lực nhanh chóng từ bên cạnh trực thăng chạy về bên này, cười tươi nói:

- Hàn đại ca, em thật hâm mộ anh mà, biểu hiện kia của anh trên chiến trường thật sự rất ngầu, quá đỉnh. Đáng tiếc lúc đó chiến đấu quá loạn, em phải tuân thủ đội hình, không thể chạy tới chào anh được.

Đinh Tịnh Nhi cũng nhanh chạy tới bên này, cười dịu dàng nói:

- Hàn đại ca, anh thật sự là giỏi lắm ấy.

Hàn Phong xoa đầu Đinh Lực cùng Đinh Tịnh Nhi, sau đó đưa mắt nhìn tới thiếu phụ đang đứng bên kia, cười nói:

- Mã tỷ tỷ, chúng ta gặp lại rồi.

Mã Mộng Đình ánh mắt hơi xuất hiện rung động.

Sau đó nàng cúi người, chân thành nói:

- Hàn Phong, cảm ơn cậu.

Nàng và ba đứa con sắp được gặp lại ông bà ngoại rồi...

Quá trình này, nhìn thì rất đơn giản, nhưng ẩn phía sau không hề đơn giản chút nào.

Cư dân hai bên huyện Tam Giang và quận Xuân Hà có thể trao đổi tình trạng hạ lạc và sức khoẻ với nhau, thế nhưng muốn đi từ Tam Giang qua Xuân Hà lại vô cùng khó khăn, chỉ có thể đi bằng trực thăng.

Sự khó khăn này không chỉ tới từ thây ma ngăn trở.

Thây ma tại huyện Lệ Trì đã lên tới con số hơn 25 vạn đầu, rất nguy hiểm, đi lại lung tung không rõ tình báo sẽ chết rất nhanh, thế nhưng vẫn có những đường ngách để đi, sự ngăn trở này chủ yếu tới từ chính quyền hai bên không cho phép cư dân qua lại.

Không ai biết nguyên nhân tại sao.

Tất nhiên nếu là cao tầng chân chính thì sẽ biết được nguyên nhân, đây là do cả Tam Giang lẫn Xuân Hà đều không muốn tăng dân ồ ạt, từ đó dẫn tới vòng phòng hộ của bản thân phình lên quá rộng, điều đó sẽ dẫn tới thi đàn mò tới tấn công.

Hơn nữa, chiến tranh sắp tới gần, chẳng có bên nào đồng ý cho cư dân của mình bỏ đi cả, điều đó sẽ trực tiếp dẫn tới sựư suy giảm thực lực. Những phi phàm giả đang thuộc biên chế chiến đấu như Đinh Sĩ, Đinh Tịnh Nhi và Mã Mộng Đình lại càng không được phép đi đâu cả.

Chính vì vậy, kiếm được một vé lên trực thăng di tản, khó càng thêm khó.

Nàng biết rõ, việc để bản thân và hai đứa con có thể xuất hiện ở đây, người trước mặt kia đã bỏ ra rất nhiều công sức, có thoả thuận riêng với chính phủ...

Hàn Phong cười thoải mái đáp lại:

- Chỉ cần chị vui là được.

- ...!!!

Trực thăng rất nhanh cất cánh rồi bay lên cao, phóng vút về phương hướng quận Xuân Hà.

Hàn Phong thu lại ánh mắt rồi trở về chiếc xe đang đậu bên cạnh.

Trần Tiểu Mẫn ngồi bên cạnh, thấy Hàn Phong bước vào, nàng có chút căng thẳng cùng hơi sợ hãi.

Hàn Phong búng tay xuất ra một bộ lễ phục, sau một hồi đắn đo, hắn đành phải hỏi người bên cạnh:

- Cô có biết mặc thứ này không? Ân, là mặc cho tôi ấy.

Trần Tiểu Mẫn nhìn bộ lễ phục trắng ở kia, rụt rè gật gật đầu.

- Cái này... Mặc có quy tắc nhất định... Nhưng rất dễ, tôi có thể.

"May quá, ngực to này vẫn có não."

Hàn Phong chỉ chờ có thế, hắn vừa nhanh chóng cởi bỏ áo ngoài và quần dài vừa cấp tốc nói:

- Tốt, thế mặc cho tôi luôn đi, lẹ lẹ.

Xe đã bắt đầu lăn bánh, Trần Tiểu Mẫn có chút hoảng hốt nhìn cái thứ đang lòi cả ra ngoài quần lót kia, run rẩy nghĩ thầm:

"Cái này... Có tới 19cm không..."

"Ực... Có khi hơn..."