Tiệc mừng công của trấn Hi Vọng diễn ra vào 2 ngày sau khi chiến dịch Minh Thái, một phần là do ngày trước đó tổ chức tang lễ, tất nhiên sẽ không phù hợp để ăn chơi nhảy múa, một phần khác là do đòn khống chế mà Thể Thao Túng gây ra sẽ kéo dài khoảng 2 ngày, vậy nên tổ chức sau 2 ngày là hợp lý nhất.
Căn cứ người sống sót huyện Tam Giang có lẽ cũng sắp xếp công việc theo lịch trình như vậy, ngày 1 lo hậu sự, ngày 2 lo khao quân, vô cùng chóng vánh.
Nếu là trước tận thế thì không có ai đi tổ chức sự kiện theo kiểu hôm trước đám ma hôm sau đám tiệc cả, bất quá, mạt thế nguy cơ, nhịp sống nhân loại bị đẩy lên vô cùng dồn dập, bởi vì nó vốn phải vậy.
Hôm trước đám tang, hôm sau đám hỉ, hôm sau nữa, lại đám tang, và lại đám tang
Không ai có thể chắc chắn bản thân sẽ sống sót tới ngày thứ ba cả. Nếu không được ngoại cảnh kích thích để phân tán tâm lý mà chỉ mãi chìm trong u buồn ám ảnh, vậy thì người ta sẽ chết vì phát điên, kể cả Hàn Phong cũng vậy.
Người ta cần ngoại cảnh tới kích thích để xua đi thảm đạm bủa vây.
Hàn Phong mở cửa bước xuống xe, bàn chân dẫm lên thảm đỏ trải sẵn, gió thu lạnh lẽo khẽ lướt qua mái tóc có chút lộn xộn vì lâu không cắt tỉa, vô cùng đơn bạc.
Hồng môn yến đã sẵn sàng.
Bữa tiệc ba ngày trước, Hàn Phong là người chuẩn bị hỗ trợ Tam Giang chiến đấu, giá trị của hắn là vô cùng lớn.
Bữa tiệc hôm nay, hắn là tên địa chủ bụng to, thân cô thế cô, giá trị của hắn cũng vô cùng lớn.
Lớn nhất là khi hắn chết đi, khối tài sản khủng bố kia để lại sẽ khiến cho người ta đủ thoả mãn.
Trần Tiểu Mẫn bước xuống theo sau, nàng do dự một chút, nhanh chóng lấy lại tinh thần, bước vài bước tới bên cạnh Hàn Phong rồi khoác lấy cánh tay hắn, biểu cảm vô cùng thân mật.
Dạ tiệc kiểu này thường cần phải có cả nam lẫn nữ cùng nhau tham gia, tạo thành một cái cặp đôi, không ai phải bị lạc lõng.
Chẳng qua đối với Hàn Phong hiện tại thì nam hay nữ gì cũng đều không quá quan trọng. Người quan trọng với hắn, buổi tối nay đều không có mặt ở đây.
Hắn có thể thoải mái mà dự cái hồng môn yến này.
Bạc Tuấn sớm đã chờ đợi tại chỗ kia, vừa thấy Hàn Phong xuất hiện, hắn ta nhanh chóng bước lên mấy bước mà tươi cười chào:
- Hàn thủ lĩnh, hạnh ngộ, hạnh ngộ.
Hàn Phong vô cùng có thân sĩ mà bước lên ba bước, tươi cười nói:
- Bạc trưởng phòng, hạnh ngộ.
Người ta tới bao nhiêu thì bản thân cũng nên tới bấy nhiêu, đáp lại cái lễ tiếp đón, đây là phép tắc cơ bản.
Ba ngày trước, hai cái người này còn hầm hè nhau vì một nữ nhân, ba ngày sau, cả hai đã tay bắt mặt mừng cười nói vui vẻ.
Tất nhiên, cười thì phải vui rồi, không thể không vui được, có đúng không nào.
Hàn Phong và Trần Tiểu Mẫn được Bạc Tuấn dẫn vào hội trường trên tầng thượng nhà khách trung tâm.
Bên trong này cũng sớm đã có rất nhiều người đang ở tại.
Hàn Phong dạo một vòng xung quanh, hơi hơi đánh giá.
Nơi này hầu như vẫn vậy, vẫn là khu bếp lộ thiên chế biến theo yêu cầu, khu quầy bar hai tầng đa dạng phong phú, khu sân khấu trang hoàng lộng lẫy, khu khiêu vũ lấp lánh ánh đèn, khu ban công lộng gió với tầm nhìn bao quát được toàn bộ đặc khu vào trong mắt.
Người ở đây cũng vẫn vậy, vẫn là các tiểu đội trưởng cười cười nói nói, vài vị trưởng phòng nho nhã lễ độ, vài vị công tử ca quần là áo lượt, rất nhiều nữ tử xinh đẹp cùng quyến rũ đi qua đi lại, từng mảng da thịt ửng hồng kia hấp dẫn tới độ khiến cho tâm thần người ta phải cảm thấy bức bối.
Chẳng qua, dù phía trước có thật là quen thuộc, thế nhưng mà...
Cảnh tượng mà hắn muốn xảy ra, người mà hắn muốn nhìn thấy, hiện tại đều đã không còn thấy nữa.
Hàn Phong đứng tại trung tâm sân khiêu vũ, ngửa đầu nhắm mắt hít sâu một hơi, giống như muốn nỗ lực cảm nhận chút hương vị còn đang vương vấn lại...
...
Không cảm nhận thấy...
Toàn bộ Tam Giang này, thật sự đã không còn lại khí tức của người kia nữa...
Mất đi rồi...
Lúc này hắn thong thả mở mắt nhìn về phía tây, nhìn về phương hướng mặt trời lặn, phìn về phía bóng tối xa xăm mà mờ mịt.
Cảnh vẫn như vậy, nhưng người đã đi mất rồi.
Mất đi rồi, mới thấy thật là tiếc nuối.
Quãng thời gian bên nhau, tại sao lại quá mức ngắn ngủi, quá mức trắc trở...
Cho tới khoảnh khắc cuối cùng kia, cũng còn thật nhiều điều chưa kịp nói ra, chưa thể nói ra, không nỡ nói ra...
"Lại tương tư rồi... Ôi..."
Than thở khẽ một câu, Hàn Phong theo thói quen muốn chạy tới khu bếp bên kia gọi một phần đùi lợn nướng.
Hôm nay nhà bếp Tam Giang vẫn có món đùi lợn đó, hương thơm hấp dẫn lan toả khắp khán đài, khiến cho người ta cảm thấy đói tới cồn cao.
Chẳng qua Trần Tiểu Mẫn bên cạnh vừa nghe tới ý tưởng này đã kéo hắn lại, nhẹ giọng nói:
- Hàn... Hàn thủ lĩnh, chúng ta không nên tới đó, chúng ta có thể gọi món qua nhân viên phục vụ.
Vị nữ idol là visual chính của nhóm nhạc Black Rose này vừa mới tức thì được giao cho nhiệm vụ làm người hỗ trợ lễ nghi, nàng ta tất nhiên sẽ có quyền lên tiếng chỉnh đốn.
Hàn Phong nghe tới luận điệu này, lại tiếp tục cười khổ.
Một con la, nếu không thể có thân sĩ một chút, vậy thì sao xứng đáng với công chúa chứ.
Hắn lúc này hít sâu một hơi rồi thản nhiên nói:
- Ân, vậy gọi vài món âu đi.
Tuy là gọi món trước khi dạ tiệc chính thức diễn ra vẫn là không đủ lễ tiết, bất quá, tạm thời không có ai quản được việc này.
Đồ ăn rất nhanh được nhân viên phục vụ mang tới, chẳng qua thủ lĩnh trấn Hi Vọng còn chưa kịp thưởng thức, phía bên kia sân khấu đã có dị động. Bạc Thanh trong bộ lễ phục phẳng phiu bước tới phát biểu khai mạc buổi tiệc.
Tiệc mừng công.
Văn mẫu... Văn mẫu... Lại văn mẫu...
Tiếp sau Bạc Thanh, tất nhiên là Hàn thủ lĩnh.
Hàn Phong từ dưới ghế bước lên đứng tại trên sân khấu, bình thản cầm micro lên phát biểu vài lời.
- Cảm ơn...
- Trân trọng...
- Biết ơn...
- Chúc mừng...
Văn mẫn, lại là văn mẫu.
Kế đó lần lượt là Cổ Nguyên, Tào Khang, Lạc Thanh Thuỷ, Mộ Dung Địch...
Phần lễ đã coi như xong xuôi, dạ tiệc giờ mới chính thức bắt đầu.
Trần Tiểu Mẫn lấy từ đâu đó tới hai ly rượu vang trắng, nàng đặt bên cạnh Hàn Phong một ly, từ tốn nói:
- Hàn thủ lĩnh, vang đỏ đi với thịt đỏ, như là thịt bò, thịt cừu, thịt bê, thịt nai. Vang trắng đi với thịt trắng, như là cá, tôm, cua...
Hàn Phong dùng dĩa xiên lấy một miếng tôm nướng phô mai, sau đó lại cầm ly vang trắng lên nhấp một ngụm, thong thả cảm nhận.
Ừm, cũng có chút thú vị đó.
Hắn lúc này quay qua bên cạnh hứng thú hỏi:
- Nga, tại sao lại có sự phân chia này?
Trần Tiểu Mẫn vuốt vuốt mái tóc đen nhanh, từ tốn nói:
- Rượu vang đỏ có thành phần tannin cao, cồn cao, sẽ kết hợp với lượng lớn protein có trong thịt đỏ, giúp đẩy hương vị thêm phần mạnh mẽ...
- Rượu vang trắng có ít tannin hơn, nhẹ nhàng hơn, phù hợp với loại thịt ít đạm, làm tinh tế lên sự ngon ngọt...
- Ngoài ra còn là sự đồng điệu cảm quan...
Vừa ăn vừa trò chuyện, rất nhanh đã tới món thứ hai, rồi tới món thứ ba, thứ tư.
Đầu bếp Tam Giang nói thế nào thì cũng nấu nướng rất tuyệt vời.
Đúng lúc này, Cao Trác dẫn theo một nữ tử tiến tới bên này cười nói:
- Hàn thủ lĩnh, hạnh ngộ.
Hàn Phong đầu tiên là kín đáo liếc qua khe ngực người vừa tới một cái, nhìn ngon mắt thật.
Này đổ vang trắng lên rồi gặm cắn thì hết bài...
Sau đó hắn mới là mỉm cười nâng ly rượu lên cụng nhẹ với Cao trác, cười nói:
- Cao công tử, hạnh ngộ.
Hai bên nhấp môi xong xuôi, Cao Trác lại tiếp tục chủ đề dang dở trước đó:
- Hàn thủ lĩnh, có phải hay không trấn Hi Vọng đang gặp khúc mắc trong vấn đề nghiên cứu dược tề. Tôi có vài người bạn, đều là chuyên gia trong lĩnh vực dược phẩm, nếu anh cần, tôi có thể giới thiệu họ.
Hàn Phong đầu tiên là mắng thầm một câu.
Thằng cha họ Cao phía trước cũng vừa kín đáo ngắm nhìn khe ngực của Trần Tiểu Mẫn. Hắn có Siêu Thị Giác, hắn có thể nhìn rõ chuyển động mắt của thằng này, không sai lệch được.
Xem ra đàn ông nào cũng giống nhau nhỉ.
Mà lưới tình báo của thằng này cũng khá đấy, buổi sáng vừa có tin tức đàm phán, buổi tối đã "đánh hơi" thấy rồi.
Sau khi nghĩ ngợi nửa giây, Hàn Phong mới là mỉm cười nói:
- Chúng tôi đúng là đang gặp chút khó khăn. Tuy nhiên sản lượng nước chống chịu vẫn có thể đáp ứng được, dù sao khoảng thời gian này tôi rất rảnh rỗi, có nhiều thời gian xả tiềm năng vào việc sản xuất hàng hóa, tôi còn đang phải đau đầu tìm đầu ra cho nó đây...
Cao Trác nghe tới đây thì không khỏi hơi ngẩn ra, sau đó tâm thần có chút hưng phấn.
Chiến dịch Minh Thái, hắn đã từng bàn bạc về việc giao dịch nước chống chịu với Hàn Phong, chẳng qua không thành. Người kia viện dẫn hợp đồng độc quyền với căn cứ huyện Tam Giang, nguồn cung hạn chế, hắn không có cửa chen vào.
Hôm nay hắn vẫn kiên trì đến hỏi theo kiểu dụng ý một chút, muốn dùng chiêu bài "hợp tác" kia để chen chân vào thị trường này, vốn cũng không ôm bao nhiêu hy vọng, nhưng lúc này lại thật sự nhìn thấy hi vọng.
Hắn nhanh chóng nâng ly lên, hỏi:
- Nga, Hàn thủ lĩnh có khó khăn trong vấn đề tiêu thụ sao... Ừm, tôi có vài người bạn cảm thấy rất hứng thú với nước chống chịu này, không biết tôi có thể giúp gì được cho anh không?
Hàn Phong nhìn cử động nâng ly này, mỉm cười.
Hắn cũng nâng ly lên, chạm nhẹ một cái vào ly rượu của đối phương, thản nhiên nói:
- Việc này, nếu anh thật sự hỗ trợ đầu ra được cho chúng tôi, vậy thì quá tuyệt vời... Ừm, anh vẫn còn nhớ Phương trưởng phòng chứ, công việc chi tiết, bên anh có thể bàn bạc với Phương trưởng phòng.
Cao Trác nghe tới đây, gần như muốn lộn mèo tại chỗ.
Con mẹ nó, trúng đẫm rồi.
Phương Tường kia, hắn đương nhiên biết, thời điểm còn ở trấn Hi Vọng, hắn và Lý Hạ Vân chính là làm công tác đánh máy tại chỗ lão béo kia.
Hàn Phong chủ động nhắc tới quãng thời gian này, tức là đang nhắc tới tình xưa nghĩa cũ, mối quan hệ cũ, đương nhiên liên lạc sẽ thông thuận hơn.
Cũng có nghĩa rằng người kia đã đồng ý việc hắn làm ăn cùng phòng vật tư trấn Hi Vọng.
Cao Trác nhấp nhẹ một ngụm vang, cười nho nhã:
- Hàn thủ lĩnh, vậy tôi sẽ liên lạc với Phương trưởng phòng. Phiền não của anh, tôi sẽ tìm cách giải quyết.
Đây là bước tiến lớn với Cao Trác.
Hắn vốn là một tên công tử ca cực kỳ khó tính, ngay cả việc phải ăn xương lợn hay cánh gà cũng khiến hắn phát điên, cảm giác như bản thân giống chó. Chẳng qua theo thời gian qua đi, tận thế này thực sự đã mài giũa cho trưởng thành cấp tốc, đặc biệt là trưởng thành về mặt tư duy, hiện tại hắn đã không còn hoàn khố như trước đó nữa, không còn thối nát hỏng bét như trước đó nữa.
Gia tộc triệu hắn về quận Xuân Hà, hắn cân nhắc hồi lâu, quyết định sẽ không về hưởng phúc, bởi vì hắn không muốn hưởng phúc nữa, hắn muốn ở tại nơi này tranh thủ lợi ích cho gia tộc.
Hắn cảm giác, bản thân sẽ có giá trị hơn ở nơi này, sẽ có thể đóng góp cho Cao gia mà không phải chỉ mãi ăn chơi trác táng như trước tận thế nữa.
Quyền tiếp cận vật tư nước chống chịu chính là một bước tiến lớn trên con đường này. Hắn biết rõ, làm ăn mà dính tới tình cảm, vậy thì thương lượng sẽ rất dễ dàng. Nước chống chịu được Tam Giang công bố ra ngoài là 4 công huân 1 lon, chỉ cần hắn có thể mua nó với giá thấp hơn, buôn bán về Xuân Hà kia, vậy thì Cao gia sẽ kiếm lợi lớn.
Thậm chí là có một con bài chiến lược trong cuộc cạnh tranh quyền lực tương lai.
Hôm nay thật là may mắn.
Đạt thành thoả thuận xong, hai bên tiến vào thời kỳ nói chuyện trên trời dưới bể, gia tăng quan hệ thêm pần sâu đậm.
Cao Trác trước đó tuy là dạng ăn chơi trác táng, thế nhưng hắn ta cũng là con cháu thế gia, cả phong cách lễ nghi lẫn kiến thức tổng hợp đều rất tốt, cách nói chuyện để cho người ta được tắm trong gió xuân, cũng gia tăng kha khá kiến thức mới lạ độc đáo. Mà một vị thủ lĩnh đang trên đà học khôn cũng rất thoải mái lắng nghe những vấn đề này, thi thoảng bồi đắp một câu, biến cuộc trò chuyện thành vô cùng hoà hợp.
Hai vị nữ tử bên cạnh, tất nhiên là làm tốt nhiệm vụ trợ hứng.
Hàn Phong lại liếc nhìn khe ngực cùng đùi non của vị nữ tử đang khoác vai Cao Trác, cổ họng khẽ nuốt một ngụm nước bọt.
Sau đó hắn mới tính toán một chút xem nên phân bố bao nhiêu nước chống chịu cho họ Cao này là phù hợp.
Nước chống chịu của trấn Hi Vọng không thiếu, hơn 20 ngày qua, ngọc thạch biến dị đã chảy ra lượng sữa ước chừng khoảng 50.000 lon nước, lại mỗi giờ mỗi khắc đều tiết ra thêm, vĩnh viễn không khô cạn. Hắn có thừa tài nguyên này để đáp ứng bất kỳ khẩu vị nào, chẳng qua không thể dồn quá nhiều tài nguyên ra ngoài, điều đó sẽ đi ngược lại nguyên tắc.
Kết hợp với Cao Trác này, tất nhiên cũng là để tìm một chiếc giỏ khác để thả trứng vào, tránh thả hết vào cái giỏ Tam Giang.
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết của quá trình "xoay trục" này là phải vượt qua hồng môn yến đêm nay cái đã.
Xung quanh Hàn Phong dần tụ tập lấy một đám người, giống như dạ tiếc trước đó, chỉ lác đác vài nam nhân, rất nhiều nữ nhân, đều là nữ nhân xinh đẹp.
Cái này để cho thủ lĩnh trấn Hi Vọng được một phen ngắm no con mắt.
Càng là không biết ngắm em nào trước, hơi thở cũng theo đó biến thành nặng nề.
Vị thủ lĩnh này hiện đang để ý tới một nữ tử bên kia.
Một nữ tử khoảng chừng 22, 23 tuổi, trên người mặc một chiếc váy ngắn màu đen tuyền, thân hình hình chữ S tuyệt phẩm với làn da mềm mại và những đường cong lồi lõm kia, thực sự là vô cùng hấp dẫn, đặc biệt là cặp đùi non trắng nõn dài miên man như ngọc thạch, kết hợp với tà váy ngắn, để cho khu vực thần bí bên trên khi ẩn khi hiện, khiêu khích mị nhân, thực sự đã khiến cho thủ lĩnh trấn Hi Vọng buộc phải liên tục đưa mắt nhìn qua, khuôn mặt xuất hiện biểu cảm vô cùng kích tình.
Chuyện trò hồi lâu, thủ lĩnh trấn Hi Vọng đột nhiên nâng ly hướng về phía nữ tử áo đen mà dò hỏi:
- Vị tiểu thư này, không biết có vinh dự được biết tên em?
Nữ tử áo đen không bởi vì Trần Tiểu Mẫn đang ôm tay nam nhân vừa hỏi mà cảm thấy ngại ngần, nàng ta nâng ly đáp lại, cười nhẹ nhàng:
- Hàn thủ lĩnh, ngài có thể gọi tôi là Nhã Vân
- Nhã Vân, tên thật đẹp, đẹp như người vậy...
- Hahaha...
Hai bên nhanh chóng tiến vào cuộc chuyện trò vui vẻ, cái này để cho mấy người xung quanh âm thầm cảm thấy khinh bỉ.
Thủ lĩnh trấn Hi Vọng, thật sự là một tên bại hoại.
Trước khi tới đây bọn họ tới đã để ý kỹ tình hình bên này rồi, khi đó họ Hàn đã vừa ăn uống vừa liên tục thể hiện sự khiếm nhã, hắn ta ôm eo, vuốt đùi, nắm tay, nhéo má, thậm chí còn là sờ soạng khắp nơi trên thân thể và dưới chân váy của Trần Tiểu Mẫn, bất chấp nơi này vô cùng đông người. Mặc dù những hành động kia vô cùng kín đáo, cũng phần lớn diễn ra dưới gầm bàn, thế nhưng dạ tiệc này có ai là người bình thường, những hành động khiếm nhã như vậy sao có thể lọt qua mắt bọn họ được.
Sau khi Cao Trác tới, người kia vậy lại chuyển mục tiêu quan sát qua thân thể bạn tình của người đối diện, bất chấp nữ tử kia đã nhiều lần thể hiện khó chịu ra mặt, thật sự là bại hoại hết sức.
Sau khi bọn họ tới, hắn ta lại lần lượt nhìn trộm từng người một. Mặc dù người kia nhìn rất kín đáo, thế nhưng loại ánh mắt dâm dê đê tiện này thật sự không lẫn vào đâu được, chỉ cần là nữ nhân, vậy đều có thể dễ dàng nhận ra.
Vài người thậm chí cảm tưởng tên bại hoại kia còn có thể nhìn xuyên thấu qua y phục của mình. Ánh mắt hau háu của hắn ta liếm trên từng centimet da thịt, quét qua tất cả mọi ngóc ngách, ve vãn từng sợi lông tơ, từng giọt mồ hôi nhỏ xíu, để cho bọn họ cảm giác như bản thân đã bị lột trần.
Thật sự vô cùng kinh tởm.
Hiện tại còn quá đáng hơn, khi cái vị Nhã Vân tiểu thư này gia nhập hội thoại, tên bại hoại kia vậy mà thật vô duyên tới mức chủ động bắt chuyện 1-1, bất chấp bên cạnh đã có người vô cùng xinh đẹp cùng mình khoác vai.
Hắn ta thật sự là không biết giới hạn sao?
Bao nhiêu cũng không đủ?
Đây là dâm tính lớn đến mức nào chứ...
Dạ tiệc cần có cặp đôi, hắn ta vậy mà lại để bạn tình của mình bơ vơ sao.
...
Dạ tiệc đoạn đầu dần đi tới hồi kết, nhạc nền nổi lên, Không gian xung quanh dần nhuộm một màu vàng rực hấp dẫn.
Tiệc khiêu vũ bắt đầu rồi.
Thủ lĩnh trấn Hi Vọn dẫn Trần Tiểu Mẫn tới một góc vũ trường, một tay nắm lấy tay nàng ta, một tay đặt trên vòng eo thon nhỏ, hơi thở có chút men nhẹ khẽ thở ra ồ ồ, bỡm cợt nói:
- Em gái, thân thể của em làm cho anh phát điên, hương vị của em làm cho anh mê mẩn... Hay là chúng ta đừng khiêu vũ cái gì nữa, chúng ta chơi một trò này đi...
Điệu nhạc valse nhẹ nổi lên, đây là điệu nhạc thích hợp cho màn dạo đầu.
Trần Tiểu Mẫn khuôn mặt sớm trở nên đỏ bừng.
Hai tiếng vừa qua là hai tiếng đau khổ nhất cuộc đời nàng, nam nhân trước mặt, thật sự, thật sự...
Một từ bại hoại, không thể miêu tả hết.
Chẳng qua lúc này nàng vẫn là cắn môi một cái, nhỏ giọng hỏi:
- Nga... Là trò gì...
Hàn thủ lĩnh ghé sát tai đối phương cắn nhẹ, hưng phấn nói:
- Chúng ta làm tình ngay tại chỗ này, Để cho tất cả mọi người cùng xem, thế nào?
- Ưm...
Thủ lĩnh trấn Hi Vọng uống vào khá nhiều rượu vang, hơi cồn nồng nặc, ánh mắt đỏ bừng, đã bắt đầu phát tiết ra dâm tính của mình.
Hắn ta một bên cùng người trước mặt lắc lư theo điệu nhạc, một bên tiếp tục sờ soạng trên thân thể đối phương, bàn tay vốn phải đặt tại eo, lúc này đã di chuyển xuống kiều đồn, miết nhẹ trên đường rãnh sâu hun hút.
- Ngô... Ức...
Trần Tiểu Mẫn cong người hứng chịu sự quấy rối trắng trợn tới từ nam nhân trước mặt, hơi thở càng lúc càng trở nên gấp gáp.
Người này... Thật sự là dám sao...
Ngón tay hắn ta nhấn tại phía sau, liên tục miết, cái thứ khủng bố kia lại đặt tại phía trước, liên tục ma sát theo điệu nhạc, trước sau hợp công, thực sự để cho nàng gần như muốn ngất đi.
Nhạc qua nửa bài, thủ lĩnh trấn Hi Vọng cũng mày mò bên dưới chán chê, lúc này hắn ghé sát tai bạn tình mà nặng nề nói:
- Em mặc váy quá dài, anh không luồn tay vào được, không biết bên trong ẩm ướt thế nào...
Trần Tiểu Mẫn cắn môi run rẩy hỏi:
- Vậy... Vậy phải làm sao...
Nàng còn chưa hỏi xong, nam nhân trước mặt đã có hành động, hắn ta vậy mà lại đưa tay lên phía trước ngực nàng, khẽ bóp một cái.
- Ngô...
Trần Tiểu Mẫn mặc một bộ lễ phục màu trắng mỏng manh, cổ áo khoét sâu xuống dưới, khéo léo tô lên da thịt ửng hồng cùng vòng một đầy đặn trắng nõn. Kiểu y phục này rất mẫn cảm, chạm vào có thể bị xáo trộn xộc xệch, sẽ gây ra sự hở hang ngay, lúc này đây vậy mà lại bị một bàn tay thô ráp tóm lấy bóp mạnh, vần vò phá phách, năm đầu ngón tay còn thật sự dám gẩy ra váy áo mà luồn vào bên trong khe ngực, trực tiếp chạm tới làn da mềm mại kia, miết mạnh liên hồi, đầu ngón trỏ thô lỗ gẩy trên núm hoa sớm đã sưng tấy vài cái, rồi lại cào nhẹ một vòng.
Cái này đã để cho nàng muốn sụp đổ...
Tên... Tên khốn nạn này...
Hắn thực sự đang muốn lột trần nàng ra tại đây sao...
Thủ lĩnh trấn Hi Vọng lợi dụng điệu valse tiến tới hồi kết để trực tiếp sờ ngực trần của bạn tình trong hai giây, sau đó hắn nhanh chóng "mặc lại" áo cho đối phương, nặng nề nói:
- Đây là trừng phạt vì em lỡ mặc váy dài.
- Nhưng mà em cũng tuyệt thật, ngực này mà bú thì hết bài đấy...
- Giờ đi thay váy dưới đi, loại màu đen, tốt nhất là ngắn nhất có thể, có thể dễ dàng để người ta luồn tay vào, cũng đừng có mặc nội y...
Trần Tiểu Mẫn cắn môi thở gấp, vội đưa tay chỉnh trang lại hỗn loạn trước ngực, sau đó cúi người thần phục:
- Dạ...
Điệu valse kết thúc, vài người lục tục rời khỏi sàn nhảy, số đông tiếp tục ở lại chờ tới điệu tango.
Trần Tiểu Mẫn tất nhiên dựa theo lời thủ lĩnh trấn Hi Vọng mà đi thay lấy một bộ váy ngắn.
Chẳng qua nàng rời đi đã mười phút, điệu tango đã tiến vào dạo đầu cũng chưa có trở lại.
Thủ lĩnh trấn Hi Vọng bơ vơ lạc lõng, khuôn mặt càng lúc càng hiện lên mất kiên nhẫn.
Sau đó hắn ta nhìn tới một cái thân ảnh nữ tử ướt át nõn nà với bộ váy đen tuyền đang đứng bên kia, không thèm dùng ánh mắt hỏi han, hắn ta đã bước tới chìa tay ra nói:
- Nhã Vân tiểu thư, có thể cùng với tôi nhảy một bài không
Người được gọi là Nhã Vân tiểu thư cười mỉm một cái, đặt ly rượu vang đỏ xuống bàn rồi chìa tay ra nói:
- Hàn thủ lĩnh, rất sẵn lòng.
Hàn thủ lĩnh chỉ chờ có thế, người ngọc trong tầm ngắm đã lâu, cuối cùng cũng có thể tới rồi.
Hắn tay phải nắm lấy tay nữ nhân trước mặt kéo vào lòng, tay trái ôm eo đối phương, bắt đầu bài khiêu vũ của mình.
Chẳng qua nhạc chưa quá ba nhịp, thủ lĩnh trấn Hi Vọng đã không nhịn được hưng phấn, bàn tay thò vào dưới chiếc váy ngắn đen tuyền, ngón giữa thô ráp vươn ra, miết nhẹ.
Miết trên khu vực mềm mại ướt át kia.
Khu vực tênh hênh trống rỗng, không hề có nửa điểm che chắn.
Miết, lại miết, lại miết tiếp.
Nhã Vân khuôn mặt đỏ bừng nhìn tới ánh mắt tràn đẩy dục hoả của người trước mặt mà cắn môi rên khẽ:
- Ưm... Hàn thủ lĩnh... Anh làm gì vậy...
Hàn Phong giơ ngón trỏ cùng ngón giữa ướt đẫm lên phía trước, ánh mắt trêu tức nhìn lướt qua khuôn mặt xinh đẹp đang tràn đầy tức giận ở kia, nhếch miệng nói:
- Nhã Vân tiểu thư. Ngày 13/2/2017, tại sân bay quốc tế Kuala Lumpur, Malaysia, có một sự kiện gây chấn động thế giới đã diễn ra.
- Tôi kể cho cô nghe nhé?