Xác định Hà Tam đã hồi phục gần như hoàn toàn, thậm chí còn đang trong trạng thái khoẻ mạnh hơn cả bình thường, ở chỗ kia nhẩy ngựa tới gãy cả giường, Hàn Phong cũng lười quấy rầy việc tốt của hắn ta.
Hắn để lại một bức thư cảm ơn, một thẻ vật tư tam giai bên ngoài cửa chính, sau đó...
Sau đó nhìn trộm thêm 3 phút nữa, học tập chút kinh nghiệm...
Bây giờ mới thoả mãn xoay người rời đi.
Thủ lĩnh trấn Hi Vọng, phải nói là bẩn bựa cùng biến thái tới cùng cực...
Nếu để Sử Thắng biết bản thân sắp bắn ra mà lại bị nhấc đầu dậy làm việc, trong khi Hà Tam lại được thoải mái chơi đùa cùng y tá nóng bỏng tại phòng quân y, không biết người kia sẽ có cảm tưởng gì.
Vài phút sau, Hàn Phong và Tiêu Huấn đã có mặt trong phòng riêng viện trưởng.
Bộ phận y tế của trấn Hi Vọng được chia làm hai khối. Khối thứ nhất là bệnh viện đa khoa trấn Hi Vọng, đứng đầu là viện trưởng Tiêu Huấn, nơi này tập trung tất cả nhân viên y tế có chuyên môn, thông thường sẽ làm công tác khám chữa bệnh thường nhật cho toàn thể cư dân, bao gồm cả đội viên chiến đấu... Khối thứ hai là phòng quân y của tiểu đoàn Hi Vọng, đứng đầu là Tần Tiểu Bích, đa số mọi người đều là phi phàm giả sở hữu kỹ năng hệ thống, thông thường sẽ làm công tác trực tiếp ngay trên chiến trường thây ma.
Tuy là chia hai khối, nhưng nhân viên hai khối này có rất nhiều sự giao thoa, 70% nhân viên y tế có chuyên môn đều được tổ chức cung cấp miễn phí kỹ năng phi phàm để học tập, còn được hưởng đãi ngộ tương đương đội viên chính thức, chiều ngược lại, rất nhiều đội viên thuộc phòng quân y đều đang nỗ lực học tập kiến thức chuyên môn, kiếm một chức danh trong bệnh viện đa khoa Hi Vọng.
Tại sao lại vậy?
Bởi vì một người nắm giữ hai chức danh ở hai khối và có làm hai loại nhiệm vụ sẽ nhận được đầy đủ 2 đầu lương thưởng, còn nhận cả phụ cấp ngoài giờ khi tham gia chiến đấu.
Tổng lương gần gấp 3 lần một đội viên bình thường!
Vị Tiêu Huấn trước mặt đây, thực lực chiến đấu yếu nhớt, thế nhưng tiền tài thu nhập mà ông ta có thể kiếm được đã sánh ngang Chu Vấn, Châu Lam hay Kha Thành, gần đuổi kịp Sử Thắng. Mỗi tuần ông ta đều thu về ít nhất 4000 cống hiến, tương đương 3 cái kỹ năng tam giai! Có thể nói là một trong những người giàu có nhất trấn Hi Vọng.
Chỉ tính riêng lương thôi thì thậm chí Hàn Phong còn thua lương ông ta.
Hơn nữa chỉ cần là y sư phi phàm là sẽ nhận được tư cách hoán đổi không giới hạn vật tư, có bao nhiêu tiền, được tiêu bấy nhiêu, không cần phải lo lắng bất kỳ điều gì.
Đây chính là cách mà trấn Hi Vọng đang dùng để giữ chân nhân tài.
Sau khi hai bên ngồi xuống, Tiêu Huấn lúc này mới cẩn thận mở két sắt rồi lấy ra một bộ tài liệu dày đặt trên bàn, nhẹ giọng nói:
- Thủ lĩnh, đây là kết quả nghiên cứu.
Hàn Phong thản nhiên thu tài liệu nghiên cứu trên người sống này vào Nhẫn Trữ Vật, sau đó xuất ra một tấm thẻ vật tư trắng, ký tên lên trên, băng hoá một nửa, chỉ để dư lại phần viết số.
Hắn đẩy thẻ vật tư tới phía trước, thản nhiên nói:
- Bác sĩ Huấn, đây là tiền thưởng mà tổ chức cấp cho toàn bộ nhân viên y tế của bệnh viện Hi Vọng.
Đây chính là đãi ngộ của những người biết nghe lời.
Tiêu Huấn nhìn thấy thẻ vật tư trắng này, đang định từ chối, đối diện tiếp tục vang lên thanh âm bình tĩnh:
- Bác sĩ Huấn, tôi biết ông đang cấp dưỡng cho hơn 30 người, còn tự bỏ tiền túi ra để gia tăng chất lượng bữa ăn cho lớp học bên kia, tờ chi phiếu này xem như là tôi góp chút công sức cùng ông làm việc, không cần từ chối.
Tiêu Huấn nghe tới đây, bàn tay khẽ run rẩy.
Trước đây Hàn Phong muốn triển khai kế hoạch "lợn siêu nạc", hiện tại là kế hoạch "lợn siêu chiến", ông ta là người tích cực hỗ trợ nhất.
Kể cả kế hoạch thử nghiệm sử dụng một thứ gọi là "cao hưng phấn" trên diện rộng, ông ta cũng đã tích cực hỗ trợ.
Việc này đã vi phạm nghiêm trọng đạo đức nghề nghiệp và đạo đức khoa học, đã khiến cho ông ta mất ngủ nhiều đêm, thâm tâm luôn cảm giác bản thân đang đạp trên xã hội, đạp trên nhóm người vô minh yếu thế để sống sót.
Chính vì vậy ông ta đã bỏ tiền túi ra cấp dưỡng cho 10 người tàn tật và hơn 20 nữ nhân gặp các di chứng tâm thần tại thôn Xuân Lê, cùng với đó là chu cấp một phần bữa ăn cho trường liên cấp Hi Vọng, với mong muốn điều này có thể khiến ông ta phần nào thanh thản, có cảm giác bản thân đang được sống, vẫn còn sống, vẫn còn điểm tựa, vẫn còn giá trị, vẫn có người phải giúp.
Tiêu Huấn buộc phải làm vậy để kìm nén cùng xoa dịu đi những bất an, dằn vặt và tội lỗi trong lòng, bởi vì, sau từng ấy chuyện đã xảy ra, ngoài con gái bé bỏng và những người yếu thế đang chờ được cấp dưỡng, ông ta đã không còn bất kỳ lý do gì để tiếp tục sống tiếp nữa.
Hàn Phong quan sát Tiêu Huấn vài chục giây.
Đây chính là lý do mà hắn dám cung cấp phiếu vật tư trắng cho người khác tự điền số, bởi vì hắn biết, vị bác sĩ Huấn này rất thức thời, càng rất có giới hạn.
Lúc này hắn búng tay xuất ra một bản báo cáo, đây là dữ liệu thu được từ chiến trường Minh Thái, hắn đẩy tới trước, bình tĩnh nói:
- Chiến dịch ba ngày trước, trấn Hi Vọng tham gia tổng cộng 1387 người, Tam Giang tham gia tổng cộng 2944 người. Kết quả, trấn Hi Vọng hi sinh 45 người, Tam Giang hi sinh 233 người.
- Bác sĩ Huấn, không cần tôi nói, ông hẳn là cũng rõ nguyên nhân là tới từ đâu.
- Nguyên nhân chính là do tôi đã áp dụng khuyến nghị và kiến giải trong công trình thử nghiệm của ông vào chiến đấu, từ đó theo dõi được tình trạng chịu đựng thương tổn của đội viên một cách chuẩn xác, mới có thể đưa ra quyết định tiến lui hợp lý, không đẩy bọn họ vào tình trạng quá tải, mất kiểm soát, khiến cho tỉ lệ tử vong của chúng ta chỉ bằng 30% so với Tam Giang.
- Ông là người có công lớn nhất khi đã cứu gần 80 người có nguy cơ phải chết.
- Nếu không có những báo cáo liên tiếp từ những buổi ban đầu của ông, vậy thì hôm nay dân số trấn Hi Vọng sẽ chỉ còn khoảng 600 - 700 người mà thôi.
- Bác sĩ Huấn, chưa từng có ai chết trong các thử nghiệm cả, nhưng có rất nhiều người được cứu sống nhờ các thử nghiệm đó.
- Tôi ở đây, một lần nữa thay mặt toàn thể cư dân trấn Hi Vọng, trân trọng cảm ơn ông.
Trong phòng viện trưởng, không khí đã lâm vào trong tĩnh lặng.
Hồi lâu sau, Tiêu Huấn mới thở hắt ra, cười buồn lắc đầu:
- Hàn Phong, tôi thật may mắn khi gặp được anh, gặp được người giỏi động viên như anh...
Hàn Phong nhún nhún vai, thản nhiên nói:
- Tôi sẽ nhận lời khen này, bởi vì ông thực sự là rất may mắn đấy.
Hắn nói xong liền búng tay xuất ra một tập tài liệu nữa đẩy tới phía trước.
Tiêu Huấn không khỏi tò mò tại sao Hàn Phong lại nói như vậy, lúc này đưa tay cầm lấy tài liệu kia rồi mở ra xem.
Sau đó sắc mặt của ông ta dần chuyển thành tái nhợt.
Các công trình nghiên cứu của Tam Giang... Chúng... Chúng...
Hàn Phong âm thầm thở dài.
Tam Giang bị hắn bôi tới đen kịt rồi.
Tài liệu kia thu thập được từ vài trạm tin, nội dung là vài thử nghiệm của chính quyền Tam Giang trên đám người sống sót, trấn Hi Vọng thu thập được, sau đó đẩy gấp 5 lần mức độ nghiêm trọng lên, biến thành cái báo cáo này.
Nếu Tiêu Huấn ở Tam Giang, ông ta sẽ "được" Tam Giang đẩy vào thực hiện các thử nghiệm kia, so với trấn Hi Vọng còn thiếu đạo đức hơn cả chục lần.
Trong phòng viện trưởng lại im lặng hồi lâu hơn nữa.
Một lúc sau, Tiêu Huấn mới là thở ra nói:
- Hàn Phong, dù tôi biết nói điều này thì có vẻ hơi sượng trân, thế nhưng cư dân Liễu Lâm, cư dân trấn Hi Vọng, thật sự may mắn khi có anh lãnh đạo.
Hàn Phong tự nhổ vào tư cách của bản thân một ngụm rồi mặt dày đáp:
- Lời khen này, tôi cũng sẽ nhận, bởi vì nó được phát ra từ một bác sĩ có tâm có tầm.
Tâng bốc nhau xong, Hàn Phong mới giao việc lần này.
Hắn muốn thử nghiệm khả năng và tác dụng của rượu nho đen biến dị.
Thứ này đã được cả Tam Giang, cả Âu Dương Tà xác định là không độc hại, không gây chết người, nó chỉ gây phong ấn Thể Năng Lượng, bởi vậy hắn cũng chẳng sợ hãi gì nữa.
Qua trao đổi vật tư hôm nay, Tam Giang đã buộc phải cung cấp nước lá nho biến dị để giải hiệu ứng kiệt sức, Hàn Phong đã có cơ sở để thử nghiệm nhiều hơn rồi.
Âu Dương Tà phụ trách thử nghiệm vặn vẹo đường nhánh, bởi móc ra tất cả tiềm năng.
Vị bác sĩ trước mặt là thử nghiệm sâu rộng chuyên nghiệp, phát huy tới tối đa tiềm năng của những điều đang có.
Tiêu Huấn đọc hai cái báo cáo từ họ Âu Dương và từ Tam Giang, ông ta rất thận trọng đồng ý, nói sẽ thử nghiệm tại quy mô nhỏ trên những người tình nguyện trước.
Hàn Phong biết người trước mặt đã chạm tới điểm giới hạn, đây là lúc mà hắn nên nhượng bộ thu tay, bởi vậy cũng không dồn ép việc công nữa mà chuyển qua việc tư:
- Bác sĩ Huấn, tôi muốn hỏi điều này, tại sao chúng ta có thể nói được... Ừm, điều này có hơi trừu tượng, nhưng ý tôi là, cách mà chúng ta có thể phát ra âm thanh là gì...
- Thôi được rồi, tôi sẽ hỏi thẳng, làm sao để khiến xác chết có thể nói được?
Hàn Phong nói xong liền xuất ra một cái xác, đây là xác của một người sống sót tên Lâm Thành, chết vì bị Hồn Áp ép vỡ đầu.
Tiêu Huấn nhìn cảnh cái xác này bước lên rót trà cho Hàn Phong mà kinh dị tới tái nhợt mặt mày, thiếu chút đã ngã ngửa về sau.
Chẳng qua ông ta rất nhanh liền có thể xua bớt sợ hãi.
Trạng huống trước mặt, thật ra ông ta đã thấy qua một vài lần rồi, kia là thời điểm ông ta vào hùa với Hàn Phong nguỵ tạo "sự sống" cho 2 cái xác chết để chống lại đòn vu oan giá họa tới từ chính quyền Tam Giang, khi đó hai cái xác chết của hai người bị hại kia cử động được, hẳn cũng là do người trước mặt tác động.
Huống hồ ông ta là bác sĩ, số lượng xác chết đã gặp trong đời còn nhiều gấp mấy chục lần số lượng trứng mà một con gà mái đẻ ra được trong một năm, xác chết trước mặt không doạ được ông ta nữa, đặc biệt khi đây là thế giới phi phàm, nó lại càng trở nên tương đối bình thường.
Lúc này cái xác của Lâm Thành rót trà xong cho cả hai người thì thong thả ngồi xuống ghế, đầu lâu nhìn thẳng phía trước, khoé môi liên tục mấp máy khép mở, thế nhưng không có bất kỳ thanh âm nào được tạo ra.
Vấn đề băng nô và thây nô không thể nói được đã đau đáu bám theo rồi ám ảnh tâm trí Hàn Phong hơn hai mươi ngày rồi.
Kể từ khi chuyển chức thành Pháp Sư Băng, nhận được Băng Nô, hắn đã liên tục tập luyện cùng thử đủ mọi loại thử nghiệm, muốn đạt được cột mốc giọng nói này, sau khi nhận được Băng Độc, hắn càng nỗ lực hơn nữa, muốn bằng mọi giá gia tăng tối đa tính chân thật cho kỹ năng của mình. Thế nhưng hắn vô vọng, không thể dùng kiến thức "phi phàm" và "bình phàm" của bản thân để tạo ra đột phá được.
Hắn hiểu bản thân đạt giới hạn nhận thức.
Sau cả chục lần cường hoá Thao Túng Hàn Băng, hắn cũng hiểu hệ thống sẽ không ban tặng khả năng nói chuyện này, tự hắn phải mày mò mà thôi.
Lúc này hắn đã triệt để tuyệt vọng rồi, chỉ có thể chấp nhận bản thân ngu dốt và bế tắc, trong thời gian ngắn không thể tự mình làm được ra bước đột phá nào nữa, rốt cuộc đành phải hỏi người có chuyện môn.
"Cái tôi cá nhân của mình vẫn quá cao, quá cố chấp..."
Hàn Phong luôn nỗ lực làm tất cả mọi việc, từ những việc nhỏ nhất, bởi vì hắn không bao giờ muốn bản thân phải phụ thuộc vào bất kỳ ai.
Hắn sẽ chỉ đẩy việc cho người khác thực hiện trong với hai trường hợp. Hoặc là bản thân biết rất rõ việc đó thế nào, đẩy cho người khác làm, bản thân có thể đứng sau kiểm soát được. Hoặc bản thân biết cực ít, đẩy cho người khác đi dò đường trước, hoặc đẩy cho người có chuyên môn cao phụ trách, khỏi làm hỏng việc.
Xây khu thương mại là một.
Dò xét huyện Bình Sơn là một.
Vấn đề giọng nói cho băng nô phía trước cũng là một.
Tiêu Huấn từ dưới ghế đứng lên kiểm tra tình trạng cái xác một lúc, sau đó cạy mồm nó ra dùng đèn pin soi, dùng tay kiểm tra lưỡi, dùng que đè lưỡi kiểm tra sâu dưới họng, lại dùng tay kiểm tra bên ngoài, sau đó lại chỉ đạo Hàn Phong thực hiện vài thao tác thao túng...
Lúc này ông ta mới trở về ghế ngồi, cầm quyển atlas giải phẫu người lên lật mở tìm kiếm một hồi, sau đó đẩy ra phía trước rồi chậm rãi nói:
- Việc con người có thể phát ra âm thanh và một chiếc kèn có thể phát ra âm thanh là khá giống nhau. Chiếc kèn muốn phát ra âm thanh thì cần trải qua các quá trình lần lượt, từ luồng không khí được thổi vào kèn, nó sẽ kích thích "lam rung" tạo ra rung động, tạo ra thanh âm cơ bản, sau đó các buồng khuếch âm, hay khoang cộng hưởng, tức ống kèn, sẽ khuếch đại cao độ của âm thanh này lên, khi bấm vào các nốt khí cụ trên đàn, thể tích buồng khuếch âm sẽ thay đổi, dẫn tới âm thanh thay đổi, tạo thành lên xuống như các nốt đồ rê mi pha son la si...
- Nhân loại muốn phát ra âm thanh cũng tương tự phải trải qua các bước đó...
- Đây là cấu tạo cổ họng, chúng ta chỉ tập trung vào cách mà âm thanh được tạo ra.
- Sở dĩ chúng ta có thể nói được là do chúng ta có cơ quan phát âm giống "lam âm" của kèn, cơ quan này gọi là thanh đới, hay dây thanh, thanh quản... Thanh đới nằm ở giữa cổ họng, là hai màng mỏng có tính đàn hồi mạnh, kề ngay trên xương mềm giáp trạng và xương mềm chước trạng thuộc phần họng.
- Độ dày mỏng, dài ngắn và co giãn của thanh đới quyết định độ cao thấp của thanh điệu. Thông thường, tiếng nói của nam giới thấp trầm và mộc mạc là do thanh đới hơi dày và nặng, độ rung chậm; tiếng nói của nữ giới sắc nhọn, lảnh lót là do thanh đới mỏng và nhẹ, dễ rung động.
- Âm thanh do thanh đới phát ra tuy rõ ràng nhưng vô cùng yếu ớt và cũng rất đơn điệu, cần phải có sự giúp đỡ của khoang cộng hưởng mới có thể làm cho tiếng nói trở nên to và phong phú.
- Giống như kèn thì cần ống kèn, loa kèn vậy.
- Xung quanh thanh đới, phần đầu và ngực người có nhiều khoảng rỗng lớn nhỏ như khoang yết hầu, khoang cổ họng, khoang miệng, xoang mũi, xoang đầu, khoang ngực…
- Khi dòng khí kích thích thanh đới rung động thì những khoang rỗng này cũng đồng thời rung động với độ khác nhau, chúng giống như ống kèn, không những phóng to âm thanh lên mà còn làm âm thanh vừa có âm sắc riêng vừa phong phú nhiều vẻ.
- Nếu chỉ phát ra âm thì chưa thể hình thành lời nói. Muốn nói được phải phát ra được từng chữ, đó là cách “phát trọng âm”.
- Khi phát trọng âm, môi trên, môi dưới, răng người không ngừng đóng, mở hoặc vừa đóng vừa mở, lưỡi cũng không ngừng hoạt động co duỗi hoặc lên xuống. Sự hiệp đồng động tác của chúng làm cho lời nói phát ra một cách thuận tiện. Những khí quan này được gọi thống nhất là cơ quan tạo thành tiếng nói.
- Xác chết này, không có luồng không khí từ phổi phát ra, không đáp ứng điều kiện cơ bản nhất. Hơn nữa xác chết tất nhiên quá cứng, tất cả khí quan đều đã ngừng hoạt động, cứng như thịt khô, không đáp ứng lại điều kiện khuếch đại âm thanh. Đặc biệt là thanh đới không thể rung động được, lưỡi cũng không chuyển động, quá trình mấp máy môi kia cũng không đủ linh hoạt, tất nhiên không thể phát ra âm thanh.
Hàn Phong ngẫm nghĩ rất lâu, sau đó bắt đầu hỏi vào khúc mắc đầu tiên:
- Làm sao tạo ra được dòng không khí đi qua thanh đới?
Tiêu Huấn lần lượt chỉ vào mũi, miệng, khí quản, phế quản, phổi, cơ hoành, cơ liên sườn, cơ hít phụ, các cơ xung quanh, các khối xương sườn, xương ức, xương đốt sống cổ, xương đòn... Thong thả nói:
- Chúng ta nói về hệ hô hấp.
- Phổi không có khả năng tự phồng lên, và sẽ chỉ nở ra khi có sự ra tăng thể tích của khoang ngực...
- Sự đàn hồi...
- Phối hợp nhóm cơ...
- Co bóp cơ...
- Các kiểu thở... Thở bằng cơ hoành... Thở xương đòn...
- ...!!!
Hơn một tiếng sau, Hàn Phong rời đi phòng quân y, trên tay cầm theo một đống sách y học các loại, đầu óc cũng đã có chút lùng bùng.
Học y, thật sự là khó khăn mà, Tiêu Huấn kia, chắc chắn có tam giai Khắc Cốt Minh Tâm trước cả khi diễn ra tận thế, hắn không thể hiểu tại sao đối phương có thể giỏi như vậy...
Lúc này sau khi do dự một chút, thủ lĩnh trấn Hi Vọng chui vào một góc tối bên đường rồi xuất ra xác chết Lâm Thành, lại xuất ra atlas giải phẫu, vài cuốn sách sinh lý học, sau đó vừa lật đọc vừa thử luyện tập một hồi.
Đầu tiên là phải tăng nhiệt độ xác chết lên 37°C, cái này tất nhiên để cho nó được "hoạt hoá" trở lại.
Xem ra Thao Túng Hàn Băng không đạt tới tứ giai, không thể khiến xác chết nói được.
Sau khi xác chết của Lâm Phàm đã ấm áp như người thật, toàn bộ thân thể mềm mại rồi giãn nở ra, hắn bắt đầu thao túng cơ hoành co bóp nâng hạ một hồi...
- Khà khà khà...
- Khè khè khè...
Âm thanh khò khè vô dạng như thể thây ma khát máu bắt đầu chậm rãi lan truyền.
...
Chui trong con hẻm tối tăm với một cái xác chết khoảng 10 phút, Hàn Phong cuối cùng đành phải thở ra:
- Thôi, để tập luyện sau vậy!
- Lần sau đổi một cái nữ tử thi xinh đẹp chút, cho có hứng tập luyện, gã Lâm Thành này, quá khó coi...
- Xác chết của con bé nhân viên phục vụ kia tốt lắm, đảm bảo sẽ khiến mình hứng thú.
- Ực, mình loạn thần rồi...
- Làm sao càng lúc càng yêu xác chết thế này... Mình bị ái tử thi à...
Sau khi dùng một cái Phá Tâm Linh xua đi sự điên loạn, Hàn Phong bây giờ mới có thể cân bằng lại mạch suy nghĩ.
Tất cả cơ sở lý thuyết đều nằm trong trí nhớ và sách vở, về sau hắn chỉ cần nỗ lực đi kiểm soát tất cả các thành phần của xác chết là xong, không cần dục tốc bất đạt làm gì cả.
Lúc này hắn giơ tay khẽ búng, thân thể đã biến mất tại chỗ.
"Con đường dùng bình phàm kiểm soát phi phàm càng lúc càng trở nên đúng đắn..."
...
15h32
Khu chăm sóc sức khoẻ tâm thần.
Khoa tâm thần kinh của bệnh viện đa khoa Hi Vọng luôn là nơi đông đúc nhất. Dù sao tổn thương thể chất có thể chữa trị rất nhanh, thậm chí là cụt chi cũng sẽ có tam giai Rũ Bỏ Quá Khứ để dùng, sẽ không cần nằm viện trường kỳ. Thế nhưng tổn thương tinh thần lại kéo dài rất lâu, năng lực phi phàm tỏ ra rất hạn chế trong việc điều trị sự loạn thần bủa vây, đặc biệt là ám ảnh và ác mộng.
Cách điều trị chỉ có kỹ năng buff quần thể mà thôi. Kỹ năng nhị giai cũng có giá 18.000 minh tệ, tam giai cũng có giá gần 50.000, Hàn Phong chưa có tiền mua.
Nơi này đang điều trị cho hơn 40 bệnh nhân, tình trạng chủ yếu khá nghiêm trọng, xem như là một gánh nặng tương đối của xã hội.
Dưới gốc cây liễu thụ bên trong khuôn viên khu chăm sóc sức khoẻ tinh thần, hai nữ nhân đang ngồi chơi hóng mát, thiếu phụ chừng bốn mươi tuổi đang cần mẫn đọc sách thành tiếng, trong khi thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi ngồi cạnh thì ngẩn người hồi lâu, trên khuôn mặt xinh đẹp không hề xuất hiện bất kỳ phản ứng nào cả.
Giống như một búp bê gốm sứ tinh xảo vậy.
Lúc này thiếu phụ chợt như có phản ứng mà ngẩng đầu lên nhìn, lại nhìn thấy Hàn Phong đã đứng đó từ bao giờ.
Nàng vội vã đứng lên cúi người chào:
- Thủ lĩnh.
Hàn Phong gật gật đầu, từ trong ngực rút ra một nắm phiếu cống hiến đủ loại đưa cho nàng ta, cười nói:
- Làm phiền Thẩm mẫu rồi.
Thiếu phụ nhìn số cống hiến này, cười ngượng ngùng tiếp nhận, sau đó rất biết điều mà rời đi chỗ khác.
Hàn Phong nhìn bảo mẫu rời đi xa xa, trong lòng không khỏi đột nhiên dâng lên chút tà ác.
Làm sao hắn càng lúc càng làm ra các hành động biến thái như vậy.
Đuổi Triệu Nhược Pháp đi giám sát Trình Lôi ở trấn Hạ Sa, lại đuổi nốt bão mẫu chăm sóc em gái của gã đi chỗ khác, bản thân thì tranh thủ ở chỗ này một mình một cõi tuỳ ý "nghịch ngợm".
Hàn Phong vừa ngồi xuống cạnh Triệu Băng Vũ vừa lẩm bẩm nghĩ thầm:
"Khỉ thật, lần trước bị bắt quả tang việc thường xuyên cạy mồm cái thiếu nữ này ra, mình đã tí thì ăn chém rồi, giờ phải cẩn thận hơn chút..."
"Lại nói, em gái này cũng đơ đơ như xác chết vậy, mình thì suốt ngày chạy tới đây..."
"Chẳng lẽ mình bị ái tử thi thật..."
"Biến thái vãi linh hồn..."
Nếu nói ai là người khổ sở nhất cái trấn Hi Vọng này, vậy hẳn chính là thiếu nữ Triệu gia trước mặt. Màng không đâu bị một tên ất ơ chạy tới thử nghiệm đủ kiểu "chữa bệnh" trên người mình, đau đớn hay không chưa biết, nhưng chắc chắn là không ổn chút nào.
Gã này rất hay táy máy sờ soạng mà không xin phép...
Lúc này Hàn Phong đưa tay nắm lấy bàn tay mềm mại của Triệu Băng Vũ, dùng Siêu Xúc Giác đi cảm nhận.
Hắn không bị lây dính sự điên cuồng.
Thấy vậy, hắn không khỏi thở hắt ra.
Một lúc sau, hắn phóng xuất ngũ giai Thao Túng Giác Quan ra ngoài. Cuốn sách kỹ năng đắt đỏ bậc nhất hai bờ đông tây sông Lệ liên tục phát ra thứ ánh sáng nhợt nhạt mờ mịt, muốn hấp dẫn người ta nhanh chóng học nó.
Hàn Phong chỉ vào sách kỹ năng, chậm chạp nói:
- Nguyên nhân em luôn bị vây trong trạng thái như vậy, rất có thể là do đã vô tình bị một kỹ năng bán chủ động ngũ giai bám vào Thể Năng Lượng, liên tục gây áp lực lên các thể cấu thành, cơ chế cụ thể là... Anh không chắc đó là kỹ năng gì, nhưng từ thương thành, có thể dự đoán ra sơ bộ ba cái tên tiềm năng...
Giải thích nguyên nhân bệnh tình cho Triệu Băng Vũ hồi lâu, Hàn Phong thu ngũ giai Thao Túng Giác Quan lại, tiếp tục giơ một chiếc nhẫn lên, nói:
- Hôm nay dạy em chút kiến thức phi phàm nữa nhé, hi vọng em có thể dựa vào đó để tiếp tục tiến hành tự cứu.
- Thứ này gọi là Nhẫn Hoài Niệm level 4, có hai lượt kích hoạt. Một khi kích hoạt, nó có thể kéo trạng thái của bản thân trong quá khứ về lại hiện tại.
Hàn Phong nói xong, nheo mắt nhìn Nhẫn Hoài Niệm level 4, chậm chạp tiếp lời:
- Cơ chế của nó, có thể là do đang liên tục hút lấy năng lượng căn bản của người sử dụng, tích luỹ bên trong, khi kích hoạt thì sẽ xả ra ngoài... Khi đó nó sẽ liên quan tới tính chất của tất cả các thể cấu thành, gần giống như tình trạng của em đang gặp phải, bị kỹ năng cao giai hút đi năng lượng của thế cấu thành...
- Tuy nhiên, khi anh sử dụng Phản Chuyển để quan sát trạng thái của bản thân trước và sau khi đeo nhẫn, năng lượng không bị hao hụt, chứng tỏ kiến giải này là sai lầm, Nhẫn Hoài Niệm level 4 không hút năng lượng của người sử dụng.
- Vậy cơ chế thứ hai là gì?
- Đó là nó vận dụng tính chất của Thể Tiềm Thức.
- Thể Tiềm Thức có chức năng ghi dấu lại toàn bộ hoạt động của con người.
- Ghi dấu lại, tất nhiên sẽ lưu trữ lại.
- Nhẫn Hoài Niệm level 4 đã hút năng lượng đang lưu trữ trong Thể Tiềm Thức, nó là một trang bị vận dụng sức mạnh tiềm thức.
- Em hãy giống nó, nỗ lực nhớ về trạng thái bản thân trong quá khứ, trước và sau khi gặp nạn, từ đó tìm cách kéo trạng thái của bản thân về...
- ...
Triệu Băng Vũ vẫn không trả lời, Hàn Phong cũng biết là vô vọng.
Nói dễ hơn làm.
Nếu Triệu Băng Vũ có thể tự kéo trạng thái bản thân từ quá khứ về đây, vậy thì nàng ta chính là đầu lâu đỏ, đã có tư cách tự sáng tạo ra kỹ năng rồi.
Tất nhiên lời của Hàn Phong không phải là thừa, kể cả việc thiếu nữ nayd không thể tự kéo trạng thái của bản thân tới hiện tại, nhưng chỉ cần có nỗ lực đi kiểm soát thể cấu thành, làm chủ được thể cấu thành, vậy thì sẽ có thể chống đỡ được việc mất quyền khống chế thân thể vào tay kỹ năng cao giai.
Hắn lúc này buông tay Triệu Băng Vũ ra rồi đưa mắt nhìn quanh quẩn xung quanh một hồi, sau khi xác định không có ai rảnh rỗi mà nhìn về phía này, hắn chợt đứng lên, cạy mồm thiếu nữ bênh cạnh ra, nhỏ giọng nói:
- Chúng ta lại thử nghiệm một chút cái này...