Chương 641: Tin tưởng người đồng hành

Đồ ăn rất nhanh đã được bưng lên.

Hàn Phong vừa nhìn tới ba bát bún đầy đặn nóng hổi nghi ngút khói trước mặt, còn có hai đĩa ram vàng ươm giòn rụm, trong miệng lập tức tứa ra vô số nước bọt thèm thuồng.

Hương thơm quen thuộc quanh quẩn lan toả, giống hệt như thời điểm hơn một tháng trước, cái này để cho hắn thiếu chút đã muốn khóc.

Đúng là cảm giác này rồi, cảm giác trước tận thế, đã lâu không gặp, hắn thật muốn vục đầu vào ba cái tô này ngay lập tức.

Chẳng qua con mèo Harry không được người ta trả lại, không biết hiện đã lưu lạc tới chỗ nào, hắn vẫn là muốn xem con mèo ngu kia ở đâu trước, lúc này tâm thần dâng lên kết nối tới mặt dây chuyền ở cổ của nó rồi kích hoạt Băng Nhãn, một đôi mắt băng giá đã được hắn triệu hồi ra.

Tầm nhìn của hắn đã được chia đôi.

Sau đó hắn được người ta hôn chụt chụt chụt tới mấy ngụm liên tiếp.

"Chết tiệt, đi ăn bún thôi mà còn được gái hôn..."

Hàn Phong vội vã ngắt kết nối Băng Nhãn, thành thành thật thật chú tâm vào số đồ ăn phía trước.

- Ân... Ngon quá...

- Nước dùng rất ngọt, vị rất đậm đà...

- Thịt cá rất tươi, có Siêu Vị Giác, Siêu Khứu giác, trải nghiệm ăn uống của mình tốt hơn hẳn...

- Ngoạp... Ram tôm này ngon quá...

- Ực... 7 cống hiến được có một gắp thôi à... Nhanh hết quá...

- Chả cá này ngon thật...

- Tợp tợp tợp...

Ba bát bún hai đĩa ram chóng vánh được ăn hết, Hàn Phong đầu đầy mồ hôi ngửa người ra ghế sau xoa xoa bụng, khuôn mặt tràn đầy nét thoả mãn.

Chỉ 35 cống hiến mà lại được ăn ngon như vậy, lần sau hắn sẽ thường xuyên đến đây.

Lúc này hắn mới chịu đưa tay nhìn đồng hồ. 13h53 phút, sắp hết một phần ba buổi chiều rồi.

Nghĩ nghĩ, hắn lại không khỏi lắc đầu cười khổ:

- Còn quá nhiều việc phải làm... Kể cả có muốn làm một hôn quân, mình cũng không có thời gian rảnh rỗi...

Trấn Hi Vọng còn rất nhiều vấn đề tồn đọng cần hắn chú tâm tới giải quyết.

Như là tình hình của con rắn biến dị tại một hồ nước bên trong căn biệt thự gần cầu Lệ Giang chẳng hạn, và cả con Thể Thôn Phệ đang đứng bên kia sông Lệ cách đó hơn hai cây số nữa chứ...

Hắn cũng chưa xem xét tình hình dây leo ăn thịt biến dị tại phía bắc... Chưa hỗ trợ xây kho cho Phương Tường tại khu tây nam... Chưa kiểm tra hoạt động đánh bắt thuỷ sản của Trương Đại ở khu đông nam... Chưa huấn luyện cho Dao Găm ở khu đặc huấn... Chưa thăm tổng kho xăng dầu tại gần thôn Xuân Lê... Chưa kiểm tra ba cái ô an toàn tại ba hướng... Chưa trực tiếp gia cố cho tường thành bao quanh căn cứ... Chưa giải quyết gần 60.000 xác chết trong mộ táng... Chưa tuần sát tình hình chế tạo công sự tại trấn Thiết Thạch... Chưa chạy qua Hương Đường để xem xét hồ Nhược Tuyết và quá trình mót nhặt vật tư hậu chiến... Chưa chạy qua Long Dương xem xét tình hình thây ma bị vây trong các thung lũng...

Chưa đọc đủ số lượng sách vẫn "còn nợ"...

Chưa xem xét hơn 30 đơn khiếu nại, kêu oan, cầu cứu...

Mấy tiểu đội trưởng nói muốn hắn tham gia hội chiêu binh của bọn họ đang diễn ra ở khu nam, hắn còn chưa chạy tới...

Liễu Huyên nói buổi chiều tối cần có hắn tới phát biểu tại tiệc mừng công tại khu bắc, hắn chưa sắp xếp được...

Tô Dao nói hắn cũng cần họp một buổi với ban dân vận của nàng ta...

Chu Vấn gửi qua danh sách thành viên bang Hắc Cẩu cậu ta mới lập, hắn còn chưa kịp duyệt...

Hắn từng hứa với Chu Tiểu Mẫn sẽ tới thăm lớp học của gần 60 học sinh trải dài các độ tuổi của nàng ta, hình như đã hứa 4 ngày rồi thì phải...

Ba tấm thiệp mời dự tiệc của Tam Giang gửi tới sáng nay, hắn cũng chưa phản hồi...

Hắn còn chưa kịp chạy qua thị trấn Thương Đình để xem tình hình tái định cư của gần một nghìn dân cư diễn ra thế nào...

Nghe Hứa Dương nói, huyện Bình Sơn bên cạnh huyện Hương Đường có căn cứ người sống sót, lại còn không thuộc chính phủ...

...

Tất cả những công việc này, đều cần hắn tới thị sát, ngay trong buổi chiều nghỉ phép ngày hôm nay.

Không thể chậm trễ.

...

Hàn Phong nhìn bát bún cá trước mặt, đột nhiên cảm thấy hơi mệt mỏi.

Ăn một bát bún quen thuộc, cảm nhận chút hương vị trước tận thế, đột nhiên lại cảm thấy làm thủ lĩnh với chẳng chủ tịch gì đó không sung sướng chút nào, trái lại làm một người bình phàm thì rất tốt...

..

Nhưng nếu không có người chịu đứng ra làm người đứng đầu, chịu đứng ra chịu đựng tất thảy áp lực công việc, vậy thì lấy đâu ra bát bún cá trước mặt cho cả nghìn người ăn!

...

Sau khi nhắm mắt nghỉ ngơi tới mơ màng trong 59 giây, thủ lĩnh trấn Hi Vọng thong thả mở ra hai mắt, bên trong đã hoàn toàn bình lặng trở lại.

Hắn lúc này bàn tay khẽ phất, bút và giấy đã được bày ra trước mặt, từng dòng chữ chậm rãi xuất hiện.

Một lúc sau, sau khi đã giải quyết xong mọi việc, Hàn Phong giơ tay khẽ búng, con mèo màu cà ri đã được Băng Ảnh "triệu hồi" trở lại.

- Méo!

"Ối trời ơi, cái gì vừa diễn ra vậy, đáng sợ quá. Nhân loại hạ đẳng, ngươi vừa làm gì ta vậy. Meo!"

Hàn Phong nghe con mèo này chửi bởi, không hiểu nó nói sợ hãi cái gì, lần đầu dùng Băng Ảnh nên choáng váng à.

Hắn ném việc này qua một bên, tuỳ tiện xoa xoa đầu nó, tức giận mắng:

- Meo!

"Đồ con lừa, nãy giờ mày ăn được cái gì rồi, sao nhìn ria mép bóng nhẫy dầu mỡ thế này? Meo!"

- Méoooooo...

"Nhân loại hạ đẳng, ta là con mèo, không phải con lừa. Meo!"

Chưa tới 30 giây kể từ khi con mèo Harry bị "bắt cóc", nữ nhân viên phục vụ đã hốt hoảng chạy lên tới lầu 3 như thể muốn báo án. Phải tới khi khi nhìn thấy một người một mèo đang an ổn ngồi kia, nàng mới là thở ra một hơi, sau đó bước tới bên này ngượng ngùng hỏi:

- Quý khách, vừa rồi là có chuyện gì...

Hàn Phong tuỳ ý đáp:

- Con mèo này có chút dị năng ấy mà... Được rồi, tôi muốn đặt khoảng 100 phần bún, cửa hàng còn đủ không?

Nữ nhân viên phục vụ nghe thấy con mèo cam có dị năng thì không khỏi dâng lên kinh ngạc, chẳng qua khi nghe tới vị quan khách trước mặt muốn đặt một lần 100 phần bún, sự kinh ngạc còn lớn hơn nữa, nàng không khỏi lâm vào trong bối rối.

Người trước mặt là muốn trêu đùa nàng có đúng không.

Hôm nay khai trương tương đối thuận lợi, thế nhưng cũng có mấy thằng nhóc choai choai tìm đến kiếm chuyện. Có là muốn thu tiền bảo kê, có là muốn ăn mà không trả, có là muốn đổ vạ thực phẩm bẩn gây đau bụng, có cả đòi nàng và vài nữ nhân viên khác đi chơi cùng... Tuy rằng bọn họ đã bị chấp pháp đội đuổi đi rất nhanh, thế nhưng cũng không ngăn được việc có người tiếp tục tới phá phách.

Nàng lúc này hơi lui lại một bước, nhìn chằm chằm nam nhân đeo kính đen bên kia, đề phòng nói:

- Chúng tôi có đủ bún... Nhưng anh có phiếu cống hiến không, phải trả phiếu cống hiến trước, và chúng tôi cũng chỉ nhận thanh toán bằng phiếu cống hiến thôi...

Nói xong câu này, nàng lại lập tức bồi thêm một câu nữa:

- Phía dưới có hai vị đội viên chấp pháp đội đang chờ đợi đó.

Hàn Phong nhìn vẻ mặt ngây ngô của người phía trước, theo bản năng muốn trêu chọc một chút. Dù sao đối phương trẻ tuổi lại còn xinh đẹp thanh thuần như vậy, thật giống như một bông hoa nhài trắng tinh mới chỉ chớm nở, đàn ông ai chẳng phát cuồng, ai chẳng muốn hít một hơi thật sâu trên bông hoa này, thậm chí là muốn mạnh mẽ hái hoa xuống, chiếm làm của riêng, quản cái gì nàng ta mới chỉ vừa tròn 16 tuổi... Chẳng qua hắn rất nhanh liền ngáp một tiếng bỏ qua, hắn bây giờ đã không còn thời gian đi trêu gái nữa rồi.

Lúc này hắn phất tay xuất ra phiếu cống hiến trắng, ngay tại chỗ viết lên con số 750, sau đó ký tên, rồi phóng xuất hàn băng niêm phong nó lại kín mít.

Phiếu cống hiến đã biến thành một khung tranh hàn băng, vô cùng cứng rắn chắc chắn.

Kể từ khi Hàn Phong đạt được Thao Túng Hàn Băng tứ giai, tất cả các loại phiếu vật tư trắng đều phải có một khung hàn băng bao quanh làm nhận diện.

Khung hàn băng này phải còn nguyên vẹn, phải đúng kích thước và độ chi tiết theo khuôn mẫu đang được lưu tại phòng vật tư, phải vỡ nát tại đúng điểm ẩn giấu nào đó bên trên khi trưởng phòng vật tư Phương Tường test thử bằng lực tác động đặc thù, cũng phải chịu được sự lau rửa liên tục của nước nóng trên 80 độ C trong vài phút mà không hao mòn... Trải qua tất cả các bước kiểm tra này thì phòng vật tư mới chấp nhận quy đổi phiếu vật tư trắng, tất cả trường hợp không vượt qua kiểm tra đều sẽ bị coi là phiếu giả, sẽ bị bắt giam vì tội "in tiền giả" ngay lập tức.

Phiếu vật tư trắng này rất hiếm thấy, có giá trị quy đổi cực cao. Người cầm nó sẽ được ưu tiên giao dịch mà không cần xếp hàng chờ đợi, phạm vi quy đổi rộng lớn, áp dụng với bất kỳ vật phẩm còn tồn kho nào, kể cả là sách kỹ năng.

Tờ chi phiếu 750 cống hiến này chắc chắn có giá trị lớn hơn giá trị thực.

Điều này cũng dễ hiểu thôi, tại trấn Hi Vọng, chỉ có một người duy nhất tạo ra được loại "khung tranh" này, và cũng chỉ có một người duy nhất có quyền ký phiếu trắng trong quá trình quy đổi vật tư, đó là Hàn Phong.

Đây là tiêu ký cơ bản để xác nhận thân phận thủ lĩnh.

Thứ này là đồ độc quyền.

Hàn Phong đẩy phiếu vật tư trắng ra phía trước, thản nhiên nói:

- Chuẩn bị 100 phần bún cho tôi, khoảng 30 phút nữa sẽ có người tới lấy đi. Trong khoảng thời gian này, cô có thể kiểm nghiệm tính thật giả của thứ này ngay tại phòng vật tư.

- Chỗ còn lại là tiền thức ăn cho mèo và tiền tip.

Hàn Phong nói xong, bàn tay giơ lên khẽ búng, hắn và hơn 30 trang giấy A4 lập tức biến mất tại chỗ.

Trên bàn chỉ còn lại một con mèo cam và một cái khung tranh băng giá nằm lăn lóc.

- Meo.

"Nhân loại hạ đẳng.."

Nữ nhân viên phục vụ nhìn tới tình cảnh quỷ dị người sống sờ sờ đột nhiên biến mất này thì không khỏi vô cùng sợ hãi, vội vã lui lại ba bước mà kêu to:

- Phi... Phi phàm giả!

- ...!!!

Kinh ngạc qua đi, nàng nhanh chóng chạy tới ôm con mèo màu cà ri đang kêu ầm ĩ ở kia lên, sau đó cầm khung tranh trên bàn lên xem xét cẩn thận

- Thủ... Thủ lĩnh?

- Ôi trời ơi!!!

...

Khu tây nam, trước một công trường cực lớn, Phương Tường và hai vị kỹ sư xây dựng đang đứng đó nghiên cứu bản vẽ xây kho vật tư.

Phía trước bọn họ là mấy chục người đang miệt mài đào đào xới xới, bôi bôi trét trét, dựng sắt, đóng cọc, trộn bê tông, còn có cả phi phàm giả thổ thuật đang tích cực hỗ trợ công việc.

Đây là một công trình cực lớn.

Đúng lúc này, phía trên bản thiết kế kho vật tư bất chợt hiện lên một tờ giấy A4 nhiễm băng đá, cái này để cho ba người đang vây xung quanh hơi ngẩn người.

Phương Tường cầm tờ A4 lên, đọc lướt qua 3 hạng mục công việc được giao, ông ta không khỏi cười khổ.

Lúc này ông ta hướng về công trường xây dựng bên kia mà hô lên:

- Có tin vui cho mọi người đây. Thủ lĩnh sẽ thưởng nóng cho mỗi người 7 cống hiến, đồng thời khoảng ba mươi phút nữa mỗi người sẽ được bồi dưỡng thêm một tô bún cá.

...

Khu đông bắc, trong một con ngõ nhỏ hẹp, Chu Vấn trên mặt đeo lên một chiếc mặt nạ kết từ lông chó đen đang giật ngược mái tóc của một thằng nhóc chừng 15 tuổi nằm dưới đất mà gầm gừ:

- Tao thích chọn phố Lang Đường là địa bàn, sao nào, bảo với bang chủ của mày cút khỏi phố đó ngay, bằng không tao sẽ lấy gân chân phải của chúng mày nhắm rượu.

Thiếu niên bị giật tóc khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ mà lắp bắp kêu to:

- Mày... Mày rốt cuộc là ai...

Đúng lúc này, bên cạnh hai người chợt xuất hiện một tờ giấy A4 bị đóng băng.

Chu Vấn nhìn cảnh này thì nhướng mày, cậu ta nhanh chóng thò tay cầm tờ giấy lên xem xét.

"Chữ của thằng óc chó nào viết mà xấu vậy?"

"Ối, là của Hàn đại ca à..."

"Chữ đẹp quá..."

"Trinh sát hang ổ rắn biến dị và tình hình Thể Thôn Phệ cầu Lệ Giang..."

Đọc xong, Chu Vấn cẩn thận nhét tờ giấy A4 vào ngực, lại thò chân đá một phát vào đùi non của thằng nhóc đang nằm dưới đất, ngáp ngáp nói:

- Bang Hắc Cẩu của tao vẫn chưa có thành viên nào, mày là thành viên đầu tiên đi.

- Giờ tao sắp bận rồi, sẽ giao nhiệm vụ đầu tiên cho mày đây. Trong vòng 5 ngày... Không, trong 5 tiếng thôi, trong 5 tiếng nữa, mày phải tìm cho ra 5 đội viên, ừm, là 5 thành viên, phải tìm ra cho tao.

- Bằng không thì, hừ hừ..

...

Trong một căn phòng rộng lớn, Kha Thành, Kha Mã và vài đội viên đang tập trung bàn bạc vài vấn đề.

- Kỹ thuật thi triển tức thời này quá khó, để hình thành được một loại phản xạ, chắc chắn cần rất nhiều lần tập luyện, chúng ta làm sao làm được nhanh chóng đây.

- Không nhanh cũng phải nhanh, chúng ta tốt nhất nên là người đầu tiên thực hiện được.

Đúng lúc này, bên cạnh bọn họ chợt xuất hiện một tờ giấy A4 nhiễm băng đá.

Kha Thành nhìn cảnh này, trong lòng chợt động, hắn cầm tờ A4 lên đọc qua một lượt.

Sau đó hắn khoé miệng nhếch lên nhìn về phía Kha Mã nói:

- Thủ lĩnh giao việc cho anh và chú đây.

- Chúng ta hiện tại chạy qua hồ Hương Khê bên kia, giám sát quá trình thu gom vật tư.

Kha Mã nghe được lời này, đầu tiên là hơi ngẩn ra, sau đó hai mắt nhanh chóng bùng lên một ngọn lửa.

- Được!

- Nếu có thằng nào dám tham ô nữa, vậy em sẽ chém chết nó.

...

Trong một nhà kho tối tăm, Nguỵ Huyền Cơ đang miệt mài tập luyện kỹ năng Ẩn Bóng, Tách Bóng, Phân Bóng và Trộm Bóng thì bất ngờ giơ tay tóm lấy khoảng không phía trước.

Bàn tay hắn ta lập tức tóm được một tờ giấy A4 vừa xuất hiện.

Vị đội trưởng tiểu đội Dao Găm vừa mới trở về từ Đại Xuyên này cầm tờ A4 lên cẩn thận đọc.

"Trinh sát huyện Bình Sơn sao..."

"Được lắm, gần đây luyện tập có chút tâm đắc, nhân cơ hội này tiện thể đi du lịch luôn."

"Ừm, thủ lĩnh còn nói dẫn theo 2 người nữa cho chắc..."

...

Sử Thắng buổi sáng nay đã rất hối hận vì việc không ở phòng chơi gái mà lại chạy tới sân huấn luyện "chịu phạt." Vì vậy hắn ra lúc này chính là đang chơi gái để bù lại.

Phía dưới hạ thân hắn ta, một cái mỹ phụ chừng 30 tuổi với thân thể loã lồ đang nhiệt tình dạng rộng hai chân mà đón nhận từng cú thúc tới, vị hầu nữ độc quyền này có nhan sắc vô cùng xinh đẹp, vòng ngực cup D cầm không hết tay, huyệt hoa càng là 24/7 ướt đẫm dâm thuỷ, thế nhưng điểm ăn tiền nhất chính là âm thanh rên rỉ của nàng ta vô cùng gợi tình.

- Ngô... Chết mất... Trưởng quan, ngài thật mạnh mẽ...

- Hộc... Hộc... Chết tiệt... Tiểu Xán, cô hút chết tôi rồi, tôi sắp bắn rồi...

Đúng lúc Sử Thắng chuẩn bị bắn ra, phía trước thân thể thiếu phụ đột nhiên xuất hiện một tờ giấy A4.

Cái này đã doạ cho Sử phó đoàn trưởng teo cả chim mà nhảy ngược trở lại.

- Có địch tập, có địch tập...

Đột nhiên xuất hiện vật thể lạ bên cạnh là trạng huống không ổn, phải phản ứng ngay, đây chính là bản năng của một người lính tinh nhuệ.

Mỹ phụ đang nằm dạng háng không cảm thấy thân thể đau đớn hay khó chịu, vì vậy không bị doạ cho sợ hãi đến thế, nàng ta cầm tờ A4 trên thân thể mình lên mà đọc sơ qua, sau đó buồn bực nói:

- Viết cái gì chẳng hiểu nổi. Thôi, chúng ta tiếp tục đi.

Sử Thắng thấy không phải địch tập, rốt cuộc cũng có thể thở hắt ra một hơi, hắn ta cầm lên tờ A4 đọc một lượt, lại đọc lượt nữa, sau đó vừa mặc quần vào vừa khóc lóc:

- Tiểu Xán, buổi tối nay hoặc để mai tiếp tục nhé, giờ anh bận chút rồi.

Thủ lĩnh giao cho hắn tới kiểm tra tình hình thi đàn Long Dương, hắn còn dám tiếp tục sao.

Tiểu Xán nằm trên giường chợt ngẩn người, sau đó kêu ầm lên:

- Bắn xong hãy đi a... Người ta còn chưa thoả mãn mà...

- Tối đi, tối nay anh chiều em đủ 3 lượt...

...

Lê Tam Ba vừa trở về từ Đại Xuyên Nam Ô.

Hắn ta hiện tại đang ngồi trong phòng, vừa uống rượu, vừa hậm hực mắng:

- Người Đại Xuyên chết cả rồi. Hơn 700 mạng mà không đào ra nổi một đứa nào chấp nhận tham gia chiến đấu, có chịu thì cũng đòi hẳn kỹ năng tam giai mới tham gia, móc đâu ra mà lắm thế...

Đúng lúc này, phía trước hắn ta chợt xuất hiện một tờ A4.

Lê Tam Ba lảo đảo cầm tờ A4 lên đọc, sau đó hắn ta tỉnh cả rượu.

Thủ lĩnh giao cho hắn trong chiều nay phải thị sát hết một vòng tường thành bao quanh căn cứ, vá hết lỗ thủng, không làm được sẽ bị phạt.

- Aaaaaaaa...

...

Châu Lam đang ngồi tại văn phòng ký duyệt vài bản đề xuất, chủ yếu là các bản đề xuất đăng ký mới đội viên của các tiểu đội thuộc đại đội 3 đại đội nữ binh.

Đúng lúc này, bên cạnh nàng chợt hiện lên một tờ A4 màu trắng tinh.

Châu Lam cầm tờ giấy này lên đọc một lượt.

"Kiểm tra tình hình chế tạo áo giáp và công sự tại Thiết Thạch.."

Đọc xong những dòng này, nàng không khỏi khẽ buông tờ giấy xuống bàn, than thở:

- Không đòi lại Ngục Giam Tham Ăn à...

- Là không muốn gặp mình luôn sao...

...

Hồ Du đang ở tại khu tây, hắn ta mở một cuộc huấn luyện bất thường đối với 21 đội viên thuộc tiểu đội 18, mục tiêu lả phổ biến kỹ càng phương pháp kết "Ấn Tức Thời."

Đúng lúc này, bên cạnh hắn ta xuất hiện một tờ A4.

Hồ Du nhướng mày, hắn ta cầm tờ giấy này lên xem xét sơ qua.

Sau đó hắn quay qua 21 đội viên thuộc tiểu đội của mình, trầm giọng nói:

- Chúng ta thay đổi kế hoạch một chút.

- Lập tức di chuyển tới ngoại biên trấn Hạ Sa, tiêu diệt nhóm thây ma tiến hoá đang tụ tập gần thôn Bưởi.

...

Đường Hiếu đang ngồi trong phòng thí nghiệm chăm chú ghi chép vài hạng mục công việc.

Hắn ta là một người cuồng công việc, kể cả là ngày nghỉ, hắn ta cũng không bao giờ nghỉ.

Đúng lúc này, bên cạnh trưởng phòng khoa học công nghệ trấn Hi Vọng xuất hiện một tờ giấy A4.

Đường Hiếu nhíu mày cầm lên tờ giấy, cẩn thận đọc.

Sau đó ánh mắt hắn biến thành đỏ bừng.

"Thủ lĩnh..."

...

Mộc Diễm Lâm đang ngồi tại bàn làm việc của thủ lĩnh, nàng đang viết thư cho ông nội để hỏi về mấy vị tiến sĩ đang "ẩn mình" tại trấn Hạ Sa, cùng với thông tin chi tiết của vài người "con nuôi", "cháu nuôi", "em nuôi" của ông nội và các thành viên trong gia tộc tại mấy tỉnh lân cận.

Đây đều là những người vô cùng tài năng, bọn họ đều nhận được học bổng toàn phần của Mộc gia trao tặng, hoặc có dự án nghiên cứu khoa học được Mộc gia tài trợ, đối với Mộc gia luôn luôn giành tình cảm đặc biệt.

Đối với những gia tộc khổng lồ, việc bỏ tiền ra tài trợ để hỗ trợ tầng lớp thấp hơn là không hề hiếm lạ. Mộc gia của nàng mỗi năm bỏ ra mấy triệu để tài trợ các quỹ khuyến học, quỹ sáng tạo, quỹ tiên phong, cũng từ đây hút về rất nhiều người tài, hoặc kết thành mạng lưới giao thiệp với rất nhiều vị học giả xuất sắc.

Tiền làm được rất nhiều việc, nhiều tiền, làm được càng nhiều việc, bao gồm cả những việc vĩ đại.

Đúng lúc này, bên cạnh nàng đột nhiên xuất hiện một tờ giấy A4.

Tiểu nữ tử nhà họ Mộc không khỏi tò mò cầm lên xem.

"Khu phố đi bộ có hàng bún cá rất ngon, cô tới ăn thử mà xem, tiện thể đón con mèo về, nó đang phá quán người ta ở đó."

Đọc được mấy dòng chữ này, khuôn mặt Mộc Diễm Lâm không khỏi đỏ bừng mà kêu toáng lên:

- Anh ta rủ mình đi ăn, anh ta chắc chắn là yêu mình rồi.

Sau đó nàng chợt ngẩn người mà lẩm bẩm:

- Chỉ có tiểu Hàn, không có đại Hàn à?

- Hơn nữa, không đưa tiền, sao mà đi ăn đây, mình còn chưa có xu nào trong người...

...

Liễu Huyên hiếm hoi lắm mới có một ngày nghỉ đúng nghĩa. Nàng hiện tại đang ngâm mình trong bồn tắm lớn, xung quanh ngập tràn cánh hoa hồng cùng hơi nước mù mịt.

Nước ấm vờn quanh thân thể để Liễu Huyên cảm thấy vô cùng thoải mái, nàng một tay thong thả đưa lên xoa ngực, một tay đặt dưới hạ thân khẽ nhấn, trong miệng i nha phát ra thanh âm rên rỉ rất khẽ.

Có lẽ cả chục ngày rồi, nàng mới được thảnh thơi thư giãn như vậy.

Đúng lúc này, phía trước nàng chợt hiện lên một tờ A4.

Chẳng qua tờ A4 này không có lập tức rụng xuống mà lại lơ lửng trên không trung, nó "mở mắt" nhìn tới thân thể nõn nà đầy bọt xà phòng ở kia, còn mơ hồ chảy ra nước miếng.

Liễu Huyên giác quan rất nhạy bén, nàng cảm nhận giống như có người đang nhìn trộm mình, bởi vậy vội vã mở ra hai mắt.

Sau đó nàng nhìn thấy một tờ A4 đậu trên đùi non mình, bên trên viết chi chít bảy tám đầu việc.

- Hỗn đản, hôm nay là ngày nghỉ, còn lâu tôi mới làm. Tên họ Hàn chết tiệt này!

- Chẳng lẽ tên khốn kia vừa nhòm trộm mình? Dám lắm...

...

Lưu Cầu...

...

Tần Nam...

...

Lục Đại Nguyên...

...

Hạ Ái Linh...

...

Lưu Giang...

...

Ngày nghỉ thứ 2 còn chưa chấm dứt, rất nhiều trưởng phòng khối dân sự và tiểu đội trưởng khối quân sự đã nhận được thư giao việc.

...

Hàn Phong đẩy một lượt đi mấy chục yêu cầu lớn nhỏ, đầu óc thoáng chốc đã trở nên vô cùng thảnh thơi.

Tin tưởng vào người đồng hành, chính là biện pháp giải quyết phiền não tốt nhất.

Lúc này hắn đã có mặt tại phòng quân y.

Hà Tam vì ghim dấu vị trí của hắn trong chiến dịch Minh Thái mà bị thương, đang mù tạm thời, tới nay gã vẫn còn chưa hoàn toàn bình phục, hắn trước hết phải thăm non người kia một chút mới phải đạo.

Đội trưởng tiểu đội chiến đấu là cao tầng chân chính, theo chế độ đãi ngộ, người nào cũng được nhận ưu đãi đặc thù, phòng quân y sẽ sắp xếp riêng một phòng điều trị tách biệt, cung cấp bâc sĩ chủ trị và y tá chuyên biệt.

Hàn Phong dựa theo báo cáo của đội quân y mà tìm tới phòng điều trị số 3, đây là nơi mà Hà Tam đang nằm dưỡng thương.

Chẳng qua hắn vừa mới bước tới cửa phòng, còn chưa kịp gõ cửa thông báo, Siêu Thính Giác đã để hắn nghe được một loạt thanh âm vô cùng đáng xấu hổ.

- Ưm... Oh... Hà đội trưởng... Anh mạnh mẽ quá...

- Mạnh mẽ không... Kêu to lên...

- Kêu to sẽ bị người ta biết a...

- Không sợ người ta biết đâu, tôi có Chạy Đâu Cho Thoát, ai đến gần, tôi cũng biết...

- Vậy thì tôi kêu đây... A a a a... Ưm ưm...

Loạch xoạch...

Hàn Phong đứng ngoài cửa phòng, khuôn mặt đã sớm co rúm lại.

Dựa vào Băng Nhãn, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng hoàn cảnh trong phòng.

Hà Tam đang đè nữ y tá áo trắng ra mà nện tới sập cả một bên chân giường, mà nữ y tá kia đang bị trói cả tứ chi, khắp người đều là dấu vết hoan lạc, nhìn qua vô cùng "đáng thương".

- Thằng khốn nạn, gã có ốm đau đéo gì nữa đâu mà vẫn ở lỳ đây chứ...

- chiếm dụng tài nguyên của tổ chức trái phép à...

- Ực... Phòng quân y từ khi nào có nữ y tá xinh như vậy nhỉ... Để nhớ lại xem tư liệu nào, tên là Lưu Thường Vân, 23 tuổi, tốt nghiệp cao đẳng y Diễn Giang...

- Mông to quá...

- Thấy giống tốt nghiệp trường xiếc hơn a...

- ...

- Hà Tam kỹ thuật khiếp quá, cô ả kia có khi bị hắn ta chơi chết mất...

...