Chương 640: Sức mạnh của thế gia

Mộc gia là gia tộc tài phiệt cực kỳ khổng lồ.

Theo thông tin mà Liễu Huyên thu thập được từ những tài liệu tại trung tâm hành chính huyện Liễu Lâm, Mộc gia là một trong những gia tộc giàu có bậc nhất vùng trung lưu sông Lệ Giang, tiền bạc và quyền lực của bọn họ có thể sánh ngang với Lý gia, Trần gia, Kim gia, hay gia tộc chính trị Hứa gia...

Tài sản ròng của bọn họ ước tính đạt tới 5000 tỷ đồng bạc, sản nghiệp chính gồm một tập đoàn bất động sản, một công ty xây dựng, hai công ty vận tải đường bộ, một công ty xuất nhập khẩu gỗ, một công ty khai thác lâm sản, một công ty sản xuất đồ gỗ, còn có chuỗi nhà thuốc và cửa hàng tiện lợi rộng lớn với gần 40 chi nhánh...

Đây mới chỉ là bề nổi, theo thông tin thu thập từ hồ sơ cảnh sát, gia tộc này còn tham gia vào rất nhiều hoạt động không tiện kể tên, ví dụ như công ty Cát Xanh sở hữu 14 chiếc tàu hút cát tại hạ lưu sông Lệ Giang, đây thực chất là công ty con do họ ngầm điều hành, làm ăn không mấy trong sạch, hoặc công ty Phát Đạt chuyên thầu các dự án xây dựng hệ thống công ích tại hai tỉnh Diễn Giang và Nam Ô, cũng là công ty của bọn họ, công ty này thường xuyên trúng thầu rất bất thường...

Ngoài ra gia tộc này còn kết thông gia với vài gia tộc khác trong các lĩnh vực xuất nhập khẩu, vận tải thuỷ, khai thác khoáng sản, bất động sản, ngân hàng, và tư pháp, tạo thành một mạng lưới kinh tế vô cùng bền chặt.

Đặc biệt là Mộc gia có mối quan hệ thân thiết và lâu dài với Diệp gia tại thủ đô, Diệp gia kia giống như chiếc ô rộng lớn, che phủ toàn thể Mộc gia, để cho gia tộc này phát triển tới vô cùng thuận lợi. Tại ba tỉnh Diễn Giang, Nam Ô và An Phong, bọn họ đều có các chân rết làm ăn ngoài sáng trong tối, không thể kể hết.

Nhóm người Mộc Thạch, Mộc Nguyên, Mộc Diễm Lâm bên này cũng không phải đầu não chân chính của Mộc gia mà chỉ là một phân gia mà thôi, quản lý chủ yếu các công ty lâm sản và xây dựng. Chẳng qua theo tình hình hiện tại, bọn họ có lẽ đã trở thành dòng chính luôn rồi, bởi vì đầu não Mộc gia hiện tại vẫn đang biệt tích tại trung tâm thành phố Dương Hoành, nơi có hơn 1,3 triệu thây ma ngự trị, an nguy gần như chấm hết.

Sở dĩ có thể khẳng định điều này là do thông cáo số ba mà chính quyền quận Xuân Hà ban bố nhằm hỗ trợ kết nối thân nhân thất lạc, danh sách kia có rất ít người họ Mộc nổi bật, dựa theo điều tra dân số sơ bộ, những người này có thể khẳng định là không có ai thuộc Mộc gia.

Thêm nữa, không có thư ngỏ xin cứu trợ người Mộc gia được gửi tới trấn Hi Vọng, chỉ có thư ngỏ của đám người Mộc Thạch gửi tới Tam Giang, Xuân Hà.

Hàn Phong trước đây vốn dĩ không quá để tâm tới cái gì mà gia với thế. Hắn nghĩ rất đơn giản, mạt thể phủ xuống, tẩy sạch triệt để uy phong xưa cũ, tất cả mọi người đều phải bắt đầu lại từ đầu, thế thì việc quái gì phải quan tâm ai với ai.

Chỉ cần quan tâm gia tăng năng lực của bản thân sao cho thật mạnh mẽ là đủ.

Hắn thậm chí còn cảm thấy tương đối chướng mắt đối với mấy đứa quan nhị đại như Lý Hạ Vân, Cao Trác, cảm giác mấy tên này sớm muộn cũng chết lềnh phềnh mà thôi.

Nhưng theo thời gian dần trôi qua, cột mốc 30 ngày mạt thế vừa điểm, tới khi nhìn lại, hắn mới biết những suy nghĩ đó là nông cạn và ấu trĩ đến thế nào.

Người chết lềnh phềnh lẽ ra phải là hắn, một tên dân đen, chứ không phải họ.

Ngày thứ 5 mạt thế, Quan Bình bất chấp mạng sống chạy đông chạy tây chỉ để xác định vị trí của đám con cháu thế gia thất lạc.

Ngày thứ 11 mạt thế, liên lạc đầu tiên với chính phủ xuất hiện, trưởng phòng thông tin liên lạc Hạ Quân của huyện Tam Giang chỉ quan tâm tới an nguy con cháu thế gia.

Ngày thứ 14 mạt thế, Tam Giang bước chân qua Liễu Lâm, việc đầu tiên là tiếp dẫn con cháu của các gia tộc lớn trở về chính phủ.

Ngày thứ 19 mạt thế, thông tin từ tiểu đội trưởng số 13 Hứa Dương chuyển tới, hắn ta nói có thể cung cấp bất kỳ trợ giúp nào, ở mức độ cao nhất, chỉ cần Hàn Phong có nguyện vọng là được.

Ngày thứ 26 mạt thế, Bạch gia từ tận kinh thành xa xôi ngàn dặm điều động ba chiếc vũ trực cửu tới tiếp dẫn con cháu của mình về, muốn một lần nữa tập hợp lại sức mạnh lớn nhất.

Chưa nói tới những con quái vật tại thủ đô xa xôi mờ mịt, chỉ nói tới tình hình địa phương, ngay buổi sáng nay, Hoàng Khải liên tiếp mang tới thư ngỏ xin hỗ trợ của Trần gia, Hà gia, Kim gia, Lý gia... đều là các gia tộc lớn thuộc bốn năm tỉnh hạ lưu sông Lệ Giang này.

Bọn họ bày tỏ nhã ý muốn Hàn Phong bảo hộ bất kỳ cá nhân nào đang mang những họ này, bất kể những người đó có quan hệ với họ hay không thì họ cũng muốn xin được cung cấp bảo hộ. Đồng thời họ còn muốn trả giá khổng lồ để được tiếp dẫn vài cái tên trong danh sách về, thậm chí trả giá cao để trấn Hi Vọng giúp bọn họ tìm kiếm vài người trong danh sách khác.

Đây chính là năng lượng của thế gia.

Kể cả là mạt thế, bọn họ cũng không hề bị huỷ diệt, trái lại càng giống như một lần nữa được tân sinh, dựa vào địa vị trước tận thế để cướp đoạt và nắm giữ tất cả nguồn tài nguyên của thế giới cũ, lại nỗ lực gom góp sức mạnh nội tại, sẵn sàng duy trì hoặc xoay chuyển cục diện của gia tộc mình trước tận thế.

Thế giới này, vẫn như cũ là thế giới của những gã khổng lồ. Một thổ phỉ với xuất thân là nhân viên văn phòng làm công việc lừa đảo, nhìn thì khá oai phong đấy, nhưng chung quy chỉ là hạt cát, vẫn là không đủ thành đạo.

Vì sao ư?

Đơn giản thôi.

Tên thổ phỉ này có biết được vị trí của những căn cứ quân sự không? Không... Tên thổ phỉ này có thể nắm giữ những chức vụ quan trọng trong chính quyền hậu tận thế không? Không.... Tên thổ phỉ này có đủ tính chính danh để thu hút những người tài năng nhất không? Không nốt... Tên thổ phỉ này có đủ kiến thức kinh nghiệm để xây dựng một thế lực ra hình ra dáng không? Chắc chắn không... Tên thổ phỉ này có đủ nguồn nhân lực thân tín để chia ra bao quát tất cả phương diện đang trên đà phục hồi không? Lại càng không...

Cái gì cũng không có ngoài sự may mắn hư vô mờ mịt.

Đây vẫn là cuộc chơi của các gia tộc mạnh mẽ, nơi có đông đảo thành viên cùng chung một chiến tuyến.

Con vua, thì vẫn làm vua. Ngựa già có gầy, vẫn còn hơn lừa. Kẻ mạnh vẫn mạnh, quê mùa, vẫn hoàn quê.

Hàn Phong hiện tại đã biết rõ, hắn dù muốn hay không muốn cũng phải chấp nhận việc bản thân đang chịu ảnh hưởng từ quyết định của rất nhiều gia tộc và thế lực.

Đa số là được hưởng lợi từ những quyết định này.

Đây chính là may mắn tột cùng của hắn.

Thể Khí Vận của hắn, vẫn luôn luôn bộc phát, ngay từ những ngày đầu tiên rồi. Hắn không hề xui xẻo một chút nào cả, trái lại hắn sống đến giờ này cũng đã là một dạng kỳ tích, một cái khí vận chi tử kiểu khác, dị dạng trong loài người.

Hắn gặp được và cứu được Hứa Dương, còn thành lập mối quan hệ tốt đẹp với người kia, đây là nguyên nhân quan trọng nhất khiến trấn Hi Vọng vẫn còn có thể đứng vững trước đòn tấn công của Tam Giang. Bởi vì cha của Hứa Dương, bí thư tỉnh Diễn Giang, Hứa Cường, một thành viên của Hứa gia, ông ta đã trực tiếp bác bỏ việc xác định trấn Hi Vọng là tổ chức khủng bố.

Hắn gặp và cứu được Tường Vi, một thành viên dòng chính của Bạch gia, càng là một khí vận chi tử. Nàng ta cung cấp vị trí hạ lạc của các kho vũ khí trang thiết bị quân sự, để cho hắn có thể đứng vững trong giai đoạn đầu. Lại cung cấp trợ giúp năng lực phi phàm mạnh mẽ ở giai đoạn sau, khiến hắn có thể trắng trợn cướp đồ trong miệng cọp, thành công củng cố nội tại nhỏ yếu của mình, còn thu về bài tẩy mạnh mẽ.

Vậy Bạch gia giúp gì hắn ư?

Haha.

Giúp cái ơn cứu mạng.

Hắn giết thành viên Long Nha, thế nhưng vẫn được yên thân tới giờ này.

Điều này tất nhiên không phải ngẫu nhiên, Long Nha bên kia càng không thể không biết, thậm chí kể cả không biết thì họ vẫn phải chạy tới điều tra đối tượng tình nghi lớn nhất, nhưng tới nay vẫn chưa có động thái nào.

Tường Vi có Thấu Rõ, nàng ta biết thừa tình nhân đã chọc thủng trời. Thế nhưng nàng ta không hề đề cập tới vẫn đề này bất kỳ một lần nào, đây không phải do nàng ta quên mất, là do nàng ta đã dùng sức mạnh của gia tộc để dìm chuyện này xuống rồi.

Nàng ta không nói ra ngoài, có lẽ là do nàng ta không muốn tên thổ phỉ vừa ngu dốt vừa kiêu ngạo nào đó cảm thấy bị đụng chạm vào cái tôi mà thôi.

Thậm chí ngay cả Hứa Cường bên quận Xuân Hà kia, ông ta "bảo vệ" Hàn Phong khỏi Tam Giang chỉ vì muốn đền đáp ơn cứu mạng đối với con trai ông ta sao?

Haha...

Có cục cứt.

Hứa Dương đã sống, đã an toàn, thế là tốt rồi. Hàn gì đó có công lớn đó, gửi cho tấm bằng khen, vậy là xong. Còn một khi có đụng chạm tới lợi ích mấu chốt sao, vậy thì mời xuống địa phủ lãnh cơm hộp.

Trước mạt thế đã không có tình cảm, sau mạt thế, càng không có.

Thế gia dám "hi sinh" cả thành viên của gia tộc mình, vậy thì liệu có thể đối xử tốt được với người ngoài sao, mơ tưởng.

Chẳng những vậy, Hàn Phong còn tin rằng Tường Vi và Hứa Cường đã có thoả thuận trao đổi lợi ích để cung cấp bảo hộ kéo dài cho hắn.

Không phải ngẫu nhiên mà câu lạc bộ Tường Vi lại được đặt tại tỉnh Diễn Giang này. Nó được đặt tại đây, bởi vì hai cái gia tộc Hứa - Bạch sớm có liên hệ rồi, có vậy thì con cháu dòng chính Bạch gia mới thoải mái chạy tới nơi này chơi đùa, không cần quản tới tính pháp lý của việc tàng trữ vũ khí quân dụng.

Hàn Phong nhìn như sống sót rất kỳ diệu, làm chủ tịch gì đó rất oai phong, làm đoàn trưởng gì đó rất ghê gớm, thực lực cá nhân nhìn như rất mạnh mẽ, kiến thức phi phàm có vẻ rất thâm sâu, thực ra hắn vẫn chỉ là một hạt bụi.

Hắn dù không muốn cũng phải thừa nhận bản thân thực sự đang sống nhờ vào sự che chở của Hứa gia và Bạch gia.

Hắn vẫn sống nhờ vào việc núp váy bà xã vốn đã rời đi cũng sắp được hai ngày rồi.

Đây là sự thật.

Khôn ranh và liều lĩnh đôi khi rất mong manh, nếu không có khí vận chống đỡ, vậy có khôn ranh bằng trời cũng sẽ bị nghiến chết.

Chỉ nội việc Châu Lam làm thịt cái tên Bằng Thành ngu ngốc gì đó kia, từng đó đã đủ để cho cha của hắn ta Bằng Công dẫn binh san phẳng trấn Hi Vọng rồi, chưa san phẳng được, đó là do có Hứa Cường cản tay.

Đây chính là may mắn của hắn khi cứu được cả Tường Vi lẫn Hứa Dương, còn thành lập quan hệ tốt đẹp với hai người này. Thiếu một trong hai, chết.

Hiện tại nếu như thay thế Hàn Phong bằng mấy tên Tam Lang hội, hay tên Đổng Thành kia, hay bất kỳ ai khác đang nắm quyền trấn Hi Vọng, khẳng định sau 3 tiếng sẽ có vài phi phàm giả đỉnh cao chạy tới âm thầm ám sát chết thẳng cẳng. Cái gì trấn Hi Vọng cũng sẽ tan thành mây khỏi cả, những người còn lại dám chống trả, giết từ từ, không cần ghê tay.

Mạt thế này cần luật pháp tới chống đỡ, cần Lễ, cần Tinh Hoa, thế nhưng cũng là nơi để những con quái vật có thể bày ra sự vô pháp vô thiên của mình.

Hàn Phong nheo mắt nhìn khu phố đi bộ trước mặt, khẽ lẩm bẩm:

- Không cần bản thân phải là con cháu của thế gia, chỉ riêng việc kết thân với thành viên thế gia, đây cũng đã là hành vi khôn ngoan, sẽ được hưởng lợi ích nhất định... 30 ngày liên tiếp, trấn Hi Vọng không có một người quản lý thực sự, người Mộc gia vừa xuất hiện, bọn họ đã thành công bước đầu định hình lại căn cứ này.

- Bất kỳ thành viên nào cũng đều ưu tú, đều đủ sức khuấy đảo một phương, đây chính là chỗ dựa lớn nhất của thế gia, là năng lượng cơ bản nhất tạo nên thế gia, dù có xuất phát sau một tên thổ phỉ tới 24 ngày, bọn họ vẫn có cách để bắt kịp.

Nghĩ thông suốt điểm này, Hàn Phong lại đưa mắt nhìn về phía tây phương vị thủ đô, nơi cod một người đang ở tại, hai mắt dần bốc lên một ngọn lửa hừng hực.

- Chờ anh nhé!

...

Bép!

Một phát vả vào chính giữa khuôn mặt, cùng với một thanh âm kêu la vô cùng thiếu kiên nhẫn vang lên đã cắt đứt mộng tưởng của thủ lĩnh trấn Hi Vọng.

- Méoooooo...

"Nhân loại hèn mọn. Làm cái gì ngẩn người lâu như vậy. Meo!"

Hàn Phong khuôn mặt biến thành tái xanh. Hắn vội vã nhìn quanh một hồi, sau khi xác định không ai nhìn thấy bản thân bị tát tới mất mặt như vậy, hắn lúc này mới tức giận quay qua con mèo trên vai mà chửi ầm lên:

- Méooooo...

"Con mèo ngu. Mày mà còn dám láo toét, vậy tao sẽ ném mày về nhà, để cho ả mông to kia dạy bảo lại mày. Đó là con cháu thế gia đó biết không? Meo!"

Con mèo cam hơi ngẩn ra, sau khi ngẫm nghĩ mãi không hiểu, nó tát tới một phát nữa.

- Meo!

"Nhân loại hèn mọn. Thế gia là cái gì chứ, không thèm quan tâm. Mau tiến tới phía trước, đừng nghĩ ngợi linh tinh ăn nói hàm hồ nữa. Còn nữa, ta tên là Harry. Harry. Meo!"

Hàn Phong khoé miệng xuất hiện một trận co giật.

Tại sao chưa có quán thịt mèo nào được mở ra vậy?

Hắn hứa, khi nào trấn Hi Vọng có quán thịt mèo, hắn chắc chắn sẽ bán quách con mèo vừa phế vật vừa láo toét này vào đó.

- Meo!

"Câm đi con mèo ngu màu cà ri. Meo..."

Sau một trận cãi vã linh đình, một người một mèo rốt cuộc cũng quyết định được phương hướng tiếp theo, đó là tới ăn cái quán bún cá cay mới mở bên kia.

Hàn Phong móc từ nhẫn trữ vật ra một cái kính đen bản lớn, đeo lên trên mặt, hi vọng nó có thể khiến bản thân nguỵ trang tốt như cách mà superman nguỵ trang trước hàng triệu người.

"Ngũ giai Tuỳ Biến Nhân Dạng, kỹ năng này hẳn là kỹ năng giúp biến đổi dĩ thái, nguỵ trang thành người khác. Đáng tiếc, không đủ tiền mua, cũng không có Tinh Thạch An Toàn nhị giai để mua..."

Nghĩ thầm một câu, Hàn Phong bước thẳng về bên căn shophouse bên kia.

Không cần tới Tuỳ Biến Nhân Dạng thì cũng không có ai nhận ra hắn cả, ai nấy vội vàng lướt qua thủ lĩnh trấn Hi Vọng, mải mê với công việc và mục đích của mình

Kính đen nguỵ trang quá tốt.

May mắn, bằng không sẽ có rất nhiều người chạy tới xin chữ ký.

Khụ khụ, được rồi, không phải, ý là, đoạn này bỏ qua. Thật ra do ngoại hình của hắn quá mức bình thường, ném vào đám người không có gì đặc biệt, vậy nên một chiếc mắt kính đen bản to là đủ để "thay đổi vẻ ngoài". Còn đẹp trai như superman, đứng ở đâu sáng bừng ở đó, giống như hạc giữa bầy gà, nguỵ trang kiểu mắt kính thì viễn tưởng lắm.

Một người một mèo bước vào quán bún cá. Hàng quán này rất rộng, chỉ riêng tầng 1 đã có 20 bàn ăn với 80 chỗ ngồi, hiện tại có khoảng 50 người đang ngồi ăn, rất nhiều trong số này tương đối quen mắt.

Thật ra thì ai cũng quen mắt cả.

Dựa vào Khắc Cốt Minh Tâm, "dung lượng não" của Hàn Phong tăng dần theo chỉ số trí lực, hiện tại đã lên tới hơn 2000 Terabyte dữ liệu nhớ thông thuận rồi. Hắn không biết từng đó là bao nhiêu lớn, hắn chỉ biết bản thân có thể nắm trong tay tất cả thông tin của cư dân trấn Hi Vọng, từ khuôn mặt, giọng nói, tên tuổi, tiểu sử, địa vị, tới các mối quan hệ, các thông tin bên lề khác... Tất cả thông tin mà Liễu Huyên gửi tới, hắn đều đã nhớ hết, cực kỳ dễ dàng, không chút cảm thấy rối loạn, vì vậy những người trước mặt đều là "người quen" cả.

"Cho mình một triệu lần số lượng thông tin như vậy, mình vẫn nhớ đơn giản..."

Hàn Phong được nhân viên phục vụ tiếp đón nồng nhiệt rồi dẫn lên lầu trên.

Trên lầu chỉ có khoảng 10 cái bàn, khá nhỏ, nhưng đây là phòng lạnh, phải trả giá một chút mới được vào ăn, hiện tại bên trong không đông lắm, chỉ ngồi lốm đốm người.

"Hiệu suất làm việc ghê thật, 36 giờ mà đã trang hoàng được thế này rồi, chất lượng nhân sự Xuân Lê quá tốt..."

Lướt qua lầu 2, lên tới lầu 3, đây là không gian mở trên tầng thượng, đứng từ đây có thể cảm nhận được ánh nắng ấm áp chiếu rọi từ trên cao, càng có thể ngắm nhìn đường phố phía dưới, vô cùng dễ dàng.

Tổng thể khu thương mại tự do hiện tại không đông đúc lắm, chưa có nhiều khách quan ghé thăm, phần lớn hàng quán chưa đi vào hoạt động, tất cả mới chỉ dừng lại ở việc sửa sang và chuẩn bị.

Bảy ngày tới, khi các hàng quán lụp sụp bất quy tắc kia dần bị cưỡng chế, nơi này mới chính thức trở nên đông đúc.

Nhân viên phục vụ tầng 3 là một thiếu nữ, độ tuổi khoảng cừng 16, 17 tuổi, ngoại hình rất xinh đẹp, đặc biệt là đối mắt kia giống như biết cười vậy, vừa nhìn liền khiến người ta phải dâng lên thiện cảm.

Thân hình của nàng ta... Khụ khụ, được rồi, được rồi, đoạn này cũng bỏ qua.

Nữ nhân viên phục vụ đưa tới một cái menu cho Hàn Phong lựa chọn, bên trên đề lấy ba món chính, bún cá cay, bún chả cá, bún riêu cua, ngoài ra còn mấy món phụ như ram tôm, chả giò chay, rau xào.

Hình ảnh minh hoạ không ngờ rất ngon mắt.

Giá cả thì không hề rẻ chút nào, một bát bình thường có giá tới 7 cống hiến, tương đương với một nửa ngày công cơ bản hiện tại, rất có dấu hiệu "chặt chém". Chẳng qua nhìn lượng khách dưới lầu là biết giá cả này đã rất hợp lý, bởi vì ngay đầu menu đã đề rõ: cam kết thực phẩm sử dụng là cá biến dị.

Sông Lệ mỗi lúc một nguy hiểm, cá biến dị hay cua biến dị đã dần trở thành món ăn chỉ dành cho số ít người, có thực lực, có địa vị, có tiền.

Trong khi Hàn Phong đang xem xét có nên gọi mỗi phần 10 bát hay không, thiếu nữ phục vụ lại không nhịn được hỏi nhỏ:

- Khách quan, có thể cho tôi sờ con mèo một chút không?

Nàng nói xong liền chỉ vào con mèo Harry đang chăm chú nghểnh đầu "đọc" menu ở đó.

- Meo!

"Nhân loại, nhìn cái món này ngon quá, mùi cũng thơm nữa. Gọi đi. Meo!"

Hàn Phong mắng thầm một câu.

Chữ hèn mọn đâu rồi.

Còn nữa, con mèo ngu này làm sao giống người như vậy.

Hắn lúc này tuỳ tiện gật đầu:

- Có thể, nhưng em gái cẩn thận một chút, nó rất hung dữ.

- Được rồi, cho anh cả ba bát một lượt đi. Thêm 2 phần ram tôm.

Hàn Phong gọi món xong, thiếu nữ phục vụ gom thẻ cống hiến lại, con mèo Harry cũng bị nàng ta bế đi mất.

- Ơ? Thế là thế nào...

- Thôi, coi như bớt một miệng ăn.

------

1 đồng bạc = 8.000vnđ. 5000 tỷ đồng bạc = 40.000 tỷ vnđ ~ 1,6 tỷ USD...

Tam giai Khắc Cốt Minh Tâm: Chương 553.