Chương 639: Phảm xạ có điều kiện

Mặc dù rất muốn ngoạc mồm ra đớp một ngụm lợi ích của đám người trước mặt, bất quá hành xử như vậy với người của mình sẽ rất mang tiếng, không đủ thân sĩ, bởi vậy Hàn Phong đành phải bỏ qua.

Hắn giơ tay nhấn nhấn vào không khí mấy cái, bình ổn lại đám đông ồn ào, sau đó mới tuỳ tiện cất lời:

- Đây là kiến thức bình thường, ai cũng có thể học, không cần gấp gáp.

Có được lời khẳng định này của thủ lĩnh, đám người bên dưới mới dần dần bình tĩnh lại, sau đó ba người Đàm, Trần, Sử vội vã ra tay quát tháo mấy câu, hàng ngũ bây giờ mới được thiết lập trở lại.

Hàn Phong đứng trước toàn trường giơ tay xuất ra một chiếc nhẫn màu bạc trắng với vô số hoạ tiết sấm sét bao quanh đầu lâu đỏ, hắn giơ nhẫn ra cho tất cả mọi người cùng xem, thản nhiên nói:

- Đây là trang bị level 2 Nhẫn Lôi Cầu, uy lực phát ra có thể ngang bằng với một kỹ năng Lôi Cầu nhị giai +4 cường hoá.

Hắn nói xong liền đeo nhẫn vào ngón trỏ tay phải rồi không chút do dự phất về phía hình nộm xa xa.

Gần như tức thời, một viên Lôi Cầu cực đại đã được thành hình, nó vút một tiếng bắn về bên kia, va chạm với hình nộm, nổ tung ra vô số sấm sét, đánh cho hình nộm nửa người vỡ nát

Hàn Phong bây giờ mới chỉ vào Nhẫn Lôi Cầu level 2, thản nhiên nói:

- Tất cả trang bị hệ thống chính là một loại kho lưu trữ, bên trong kho ẩn chứa kỹ năng cụ thể đã được cố định hoá, chúng ta chỉ việc động niệm sử dụng là nó sẽ phóng xuất ra ngoài, không cần chờ đợi bất kỳ khoảng trễ nào.

- Đó chính là do tất cả các bước để thôi phát kỹ năng đều đã được nén lại thành một bước duy nhất, chỉ chờ đợi được giải khai bằng một mệnh lệnh của người sử dụng là nó sẽ được giải phóng ra ngoài, không phải tụ tập mất thời gian nữa.

- Kĩ thuật thi triển tức thời của tôi chính là lấy cảm hứng từ trang bị hệ thống... Ừm, nói thế này có hơi trừu tượng, nhưng chỉ cần chúng ta có thể cố định hoá toàn bộ quy trình thôi phát kỹ năng của mình "dưới dạng một chiếc nhẫn", khi cần thì kích hoạt, vậy thì tốc độ thi triển kỹ năng của chúng ta cũng sẽ dần đuổi kịp tốc độ phóng xuất của trang bị.

Kiến giải của Hàn Phong để cho đám đông bên dưới im lặng trong vài phút, sau đó liền bắt đầu vang lên thanh âm xôn xao bàn luận, vài người vẫn như cũ trầm ngâm suy nghĩ, vài người quay qua nhỏ giọng tranh cãi với đồng bạn, vài người dường như đã nhận ra điểm mẫu chốt nào đó, bắt đầu tự mình thử nghiệm tại chỗ...

Một lúc sau, sau khi đám đông dần an tĩnh lại, Hàn Phong mới tiếp tục giơ tay lên, ngón trỏ và ngón giữa chập đôi chụm lại, đầu ngón giữa đè lên ngón trỏ, ba ngón khác khép hờ, tạo thành một cái thủ ấn đơn giản.

Hắn giơ thủ ấn này lên, nói:

- Cách để có thể cố định hoá kỹ năng muốn thi triển của tôi là kết xuất "Ấn Tức Thời".

- Nguyên lý hoạt động của ấn này dựa trên đáp ứng đối với phản xạ có điều kiện của cơ thể.

- Nhà sinh lý học người Nga Ivan Pavlov từng có một thí nghiệm nghiên cứu về phản ứng tiết nước bọt của chó khi tiếp xúc đồ ăn. Dựa vào kết quả của thí nghiệm này, ông ta được coi là người xây dựng định luật phản xạ có điều kiện, và được thế giới công nhận là người giành giải Nobel Sinh lý học năm 1904.

- Ở trong thí nghiệm này, con chó của Pavlov được cho ăn, cơ thể của nó sẽ bắt đầu tiết nước bọt khi nhìn thấy đồ ăn, nước bọt sẽ tiết nhiều nhất khi lưỡi chó chạm vào thức ăn...

- Đây là một quá trình dài, từ chuẩn bị đồ ăn, đặt trước mặt chó, để chó nhìn thấy, để chó liếm vào đồ ăn, cuối cùng nước bọt mới hoàn toàn trào ra...

- Ta có thể thấy cơ thể chó sẽ chỉ tiết ra nước bọt để đổ vào khoang miệng khi được cho ăn.

- Thể Năng Lượng của nhân loại, cũng chỉ bắt đầu tiết ra tiềm năng và kỹ năng để đổ vào khuôn kỹ năng sau khi nghe được mệnh lệnh từ Thể Tâm Trí.

- Cả hai trường hợp này, đều có điểm chung là mất rất nhiều thời gian, và cần điều kiện tiên quyết là phải có thức ăn, hoặc có mệnh lệnh ra lệnh của chính bản thân.

- Đây chính là nguyên nhân dẫn tới độ trễ trong việc sử dụng kỹ năng vi phạm, chính là do cơ thể cần phải có Thể Tâm Trí đi kích thích Thể Năng Lượng thì tiềm năng mới được phóng xuất, kỹ năng mới bắt đầu được tích tụ phóng xuất...

- Quay trở lại thí nghiệm với con chó. Mọi chuyện bắt đầu trở nên thú vị khi Pavlov thay đổi điều kiện thí nghiệm.

- Mỗi khi cho chó ăn, Pavlov sẽ nhấn còi tạo ra âm thanh, hoặc bật đèn tạo ra ánh sáng. Từ đây, một hiệu ứng tâm lý đã được tạo ra: mỗi khi có thức ăn thì sẽ có âm thanh, ánh sáng, và ngược lại, khi có âm thanh ánh sáng xuất hiện, tức cũng sẽ có đồ ăn.

- Ám thị này đã ghim sâu vào tâm thần con chó.

- Sau đó, Pavlov không cần đưa đồ ăn ra nữa mà chỉ cần nhấn còi, bật đèn, con chó của ông ta vẫn tiết ra nước bọt, một cách tức thời.

- Đó chính là do cơ thể của chó đã hình thành phản xạ có điều kiện. Điều kiện ở đây chính là âm thanh và ánh sáng để kích hoạt phản ứng từ ám thị tâm lý.

- Miễn là có còi, có ánh sáng, vậy đã gom đủ điều kiện xuất hiện trước bữa ăn, không khác nào việc đang có đĩa đồ ăn trước mặt cả. Khoang miệng chó sẽ tự tiết nước bọt để chuẩn bị cho quá trình tiêu hoá.

- Giờ đây, mỗi khi muốn để chó phải tiết nước bọt, Pavlov không cần nấu nướng hay chuẩn bị gì phức tạp nữa, mà chỉ cần một động tác bấm còi, bật đèn, vậy là tất cả những quá trình phức tạp nhất đều đã được hoàn thành chỉ sau một tiếng động, một tia sáng.

- Điều này sở dĩ xảy ra là do bộ não luôn tạo ra các mô hình khuôn mẫu tâm lý, từ phức tạp cho đến đơn giản, để phản ứng lại trước các kích thích tới từ ngoại cảnh.

- Khu vực chịu trách nhiệm cho hoạt động này nằm ngay tại trung ương phản xạ tại vùng vỏ não...

- Những mô hình cố định tạo thành tại khu vực vỏ não này cho phép các kết nối được hình thành và phát triển, do đó thúc đẩy thời gian phản ứng hiệu quả hơn khi gặp cùng một loại kích thích.

- Cơ thể sẽ tự động dâng lên phản ứng gần như tức thời mỗi khi có kích thích cụ thể xuất hiện.

- Tôi gọi các mô hình khuôn mẫu tâm lý này là "Ấn Tức Thời".

Hàn Phong nói xong, giơ thủ ấn được kết lại từ hai ngón tay lên, thản nhiên nói:

- Nếu chúng ta gắn việc sử dụng năng lực phi phàm vào một hành động cụ thể, như là kết thành thủ ấn với hai ngón tay này chẳng hạn, rồi lặp đi lặp lại nó trong nhiều lần, biến nó thành điều kiện kích thích cố định, hình thành ám thị tâm lý trên "Ấn Tức Thời", vậy thì cơ thể cũng sẽ hình thành hiệu ứng tâm lý với thủ ấn hai ngón tay, sẽ lập tức phản xạ lại khi thủ ấn hai ngón tay này được hình thành, một cách tức thời, không cần trải qua đầy đủ các công đoạn của hành động nữa.

- Mỗi khi tôi sử dụng kỹ năng Băng Thương, tôi đều dùng thủ ấn này, sau một nghìn lần, cơ thể của tôi đã hình thành phản xạ với thủ ấn này...

Hàn Phong trong khi nói vẫn thản nhiên phất tay hướng thủ ấn về phía hình nộm xa xa, bốn cột băng thương sắc bén vút vút phóng đi, cắm ngập vào mục tiêu chỉ định.

- ... Chỉ cần bàn tay tôi kết thành thủ ấn đúng như điều kiện phản xạ đã ghi dấu, Thể Năng Lượng của tôi sẽ nhận diện được Thể Tâm Trí đang muốn thể hiện cụ thể điều gì, nó sẽ tự động tiết ra năng lượng theo đúng dấu ấn đã được huấn luyện từ hàng nghìn lần, kỹ năng sẽ lập tức được thành hình.

- Giống như, con chó không cần ăn, chỉ cần nghe còi, thấy sáng, nó đã tiết nước bọt.

- Tôi sẽ không còn phải chủ động ra lệnh cho Thể Năng Lượng phải thi triển ra sao nữa, chỉ cần thủ ấn thành hình, cơ thể tôi sẽ tự phản ứng lại điều đó, một cách tức thời.

- Tâm trí của tôi sẽ được giải phóng khỏi công việc phức tạp kéo dài tới 2 giây độ trễ, khi đó tôi có thể rảnh rỗi để dành cho việc khác.

- Như là, tìm kiếm mục tiêu tiếp theo chẳng hạn?

Hàn Phong nói xong, một thủ ấn khác được đánh ra, băng nô phía xa đột nhiên sụp đổ.

Hắn nhìn một vòng toàn trường, thản nhiên nói:

- Có bao nhiêu kỹ năng, vậy thì luyện tập thuần thục bấy nhiều kỹ năng, sau đó gắn việc thi triển kỹ năng vào thủ ấn đơn lẻ.

- Sử dụng các thủ ấn đơn lẻ cùng một lúc, nhiều kỹ năng sẽ được Thể Năng Lượng đồng thời thi triển, tạo thành hiệu quả dùng nhiều kỹ năng tại cùng một thời điểm.

- Đến khi nhuần nhuyễn việc sử dụng thủ ấn đơn lẻ rồi, chuyển qua giai đoạn kết hợp thủ ấn, tạo thành sát chiêu tổ hợp.

- Như là điện và nước, gió và lửa, đất và hạt giống...

- Nếu có thể luyện tập đủ thuần thục, cơ thể phản ứng đủ tốt, vậy thì bản thân có thể tự tổ hợp nhiều loại sát chiêu liên hoàn, tạo ra hiệu quả vượt xa bình thường.

- Gán thứ sát chiêu tổ hợp này vào một "Ấn Tức Thời" duy nhất, chúng ta sẽ có thể tạo ra đòn công kích phức tạp từ vài loại kỹ năng cho tới cả chục loại kỹ năng, trong chỉ một lần đánh ra công kích, mà không cần mất công lần lượt nghĩ ngợi rồi lại lần lượt ra lệnh nữa...

- Thủ ấn mà chúng ta kết xuất, sẽ biến thành một loại trang bị hệ thống, có thể dùng cho tới khi cạn tiềm năng thì thôi.

Xung quanh đã biến thành im lặng như tờ, Hàn Phong vẫn tiếp tục giảng giải cơ sở lý luận của mình.

- Việc hình thành các phản xạ có điều kiện đã xuất hiện từ xa xưa, khi loài động vật đầu tiên xuất hiện tại hàng triệu triệu năm trước, trước cả khi nhân loại xuất hiện, trước khi có mạt thế hay có phi phàm.

- Điều chúng ta cần làm, chỉ là kiểm soát sự bình phàm này mà thôi.

- Từ đó sẽ kiểm soát được phi phàm.

Hàn Phong nói xong, tự bồi thêm hai câu trong lòng:

"Tạo ra một "Ấn Tức Thời" với tổ hợp 7 mặt phi phàm được thi triển cùng lúc, đó sẽ là thời điểm đạt thành một trong các điều kiện để thực hiện nhiệm vụ chức nghiệp..."

"Bản thân mình tại chiến trường Minh Thái chưa đạt thành, đó là do bản thân chỉ sử dụng các thủ ấn đơn lẻ, tạo ra hiệu quả đơn lẻ, tại các khu vực đơn lẻ, mà chưa kết hợp được chúng lại làm một thể..."

Lời Hàn Phong chấm dứt về sau, không gian sân huấn luyện đã không còn bất kỳ tiếng động nào.

Ấn Tức Thời...

Phản xạ có điều kiện...

Thủ ấn ghi dấu...

Huấn luyện cho Thể Năng Lượng tự hoạt động...

Biến cơ thể thành một loại trang bị hệ thống...

- ...

- Thật... Thật sự là đang sợ...

Có người chảy ra mồ hôi lạnh, trong lúc này vô thức lẩm bẩm rất khẽ.

Bọn họ đang sợ hãi trước sự hiểu biết của Hàn Phong về cả bình phàm lẫn phi phàn.

Trước đó thủ lĩnh liên tục nhắc đi nhắc lại về tương quan giữa phi phàm và bình phàm, về việc sử dụng công cụ lao động, về áp dụng bình phàm để đơn giản hoá và chế ngự phi phàm, về việc tập trung vào khống chế chính thân thể mình trước để tạo thành khống chế lực tự thân... Bọn họ còn không hiểu lắm, hiện tại, liền có thể hiểu rồi.

Hoá ra là người kia đã biến bản thân thành một loại công cụ, một loại trang bị hệ thống...

Tự động hoá Thể Năng Lượng?

Hay có thể nói là, chia não ra làm nhiều phần?

Không, không, phải nói là, vận dụng tối đa các chức năng của thân thể?

Khai phá tất cả tiềm năng của não bộ?

- ...!!!

Đây là cái trình độ vận dụng bình phàm vào để kiểm soát phi phàm kinh khủng tới mức nào chứ?

Các đội viên bình thường lần đầu nghe được cái đạo luận này, sự kinh ngạc và sợ hãi đã lên tới cao trào, nhưng mấy người Đàm Quang, Trần Tư Oánh, Sử Thắng mới là thật sự sợ hãi, bọn họ bây giờ mới đột nhiên ngẩn ra.

Dường như trong các cuộc thảo luận phi phàm tại các cuộc họp trước đây, rất lâu trước đây, hình như là cả chục ngày trước, thủ lĩnh đã từng loáng thoáng nhắc tới vấn đề này rồi thì phải?

Nhưng mà lúc đó không nhiều người để tâm lắm, bởi vì khi đó thủ lĩnh chỉ nói sơ qua, không giải thích chi tiết như thời điểm hiện tại, bọn họ lại lười nghĩ...

- ...!!!

Bọn họ lúc này đã không còn lời nào để nói.

Bây giờ bọn họ chỉ muốn nhanh chóng chui về phòng rồi luyện tập ngay kỹ thuật kia mà thôi.

Kỹ thuật này, đến hôm nay đã được công khai ra ngoài rồi, nếu bọn họ không nhanh lên, rất có thể sẽ bị các tiểu đội trưởng dự bị đuổi kịp...

Đến lúc đó, bọn họ sẽ bị "Ấn Tức Thời" của đối phương vượt mặt, bị đánh cho không kịp trở tay.

Hàn Phong nhìn một vòng, nghiêm túc dặn dò:

- Tập luyện để gán việc sử dụng kỹ năng vào thủ ấn, tương đương việc phân quyền cho cơ thể tự sử dụng các suy nghĩ vô minh để hành động, gần như biến kỹ năng chủ động thành kỹ năng bị động thi triển... Lợi ích là có thể đạt thành hiệu quả phóng xuất kỹ năng nhanh chóng, nhưng vẫn có những điểm nguy hiểm nhất định, đó là nếu không thể kiểm soát tốt thì sẽ có thời điểm vô tình phóng xuất kỹ năng.

- Giống hệt như các kỹ năng bị động, tự động vậy.

- Đây là đại hoạ cho cả bản thân lẫn người khác.

- Do vậy, để đảm bảo tính an toàn, phải kiên trì theo đuổi tới cùng, kẻo đứt gánh giữa đường sẽ gây nhiễu loạn Thể Năng Lượng, nhẹ thì rối loạn sử dụng phi phàm, thu phát không như ý, nặng thì mất khống chế, phi phàm tàn phá thân thể, bị thương tới cả thể cấu thành này.

- Ngoài ra còn phải tập luyện kỹ thuật này với tâm thế thong thả kiên nhẫn, từ từ từng chút một, ngày qua ngày làm quen dần dần, tuyệt đối không được nóng vội, phải luôn tập trung tinh thần vào từng lượt thi triển kỹ năng, để cho cơ thể nhận biết chính xác thủ ấn, gán chính xác ý đồ của Thể Tâm Trí vào hành động của cơ thể hữu hình.

- Nếu không, một cái phất tay trong lúc vô ý cũng sẽ vô tình gây ra sai lầm khó cứu vãn.

- Người xưa hay gọi là, phản phệ võ học, tẩu hoả nhập ma đó.

- Tuy nhiên chỉ cần đạt được một mức độ thuần thục nhất định là sẽ an toàn để sử dụng, bởi vận dụng phi phàm lúc đó sẽ thông thuận như chớp mắt, hít thở vậy.

- Khi đã đạt được sự thích nghi với phong cách chiến đấu nhanh chóng rồi thì lại phải luyện tập sao cho quá trình này chậm lại, chau chuốt hơn, đạt tới điểm cân bằng mà tự bản thân cảm thấy phù hợp... Bằng không thì Thể Năng Lượng sẽ xảy ra hiện tượng xả quá nhiều tiềm năng trong một lượt thi triển, khiến cho chúng ta mất kiểm soát hoàn toàn phi phàm.

- Giống như khi cầm súng ak47 bóp lì cò không thả, sau vài giây liền sẽ hết sạch cả băng đạn vậy.

- Mọi người rõ chưa?

- ...

- Rõ!

Âm thanh đồng thanh đáp lại của hơn 130 người biến thành vang trời dậy đất, ai nấy khuôn mặt đều nhanh biến thành đỏ bừng.

Thủ lĩnh của bọn họ, thật sự là đại cao thủ mà, cái này có phải đang giống như mấy vị thánh nhân đang truyền đạo cho đệ tử hay thấy trong mấy bộ truyện tiên hiệp hay không?

Không, còn hơn cả thế, người kia không có văn chương hoa mỹ vòng vèo phức tạp, không bắt người ta phải tụng kinh gõ mõ nghiền ngẫm câu chữ cái gì cả, hắn ta chỉ thẳng vào bản chất vấn đề để diễn giải vấn đề, dùng chính bình phàm để thấu rõ phi phàm, lại dùng trang bị phi phàm đi chứng minh cơ sở lý thuyết đó.

Biến phức tạp thành giản đơn.

Người thật việc thật.

Đây mới có thể chân chính được gọi là phi phàm giả a... Thật sự là đủ phi phàm...

Hàn Phong bây giờ mới ngáp một tiếng, chậm chạp nói với ba người đang đứng tại hàng đầu kia:

- Ba người phụ trách việc hướng dẫn đội viên luyện tập kỹ thuật thi triển tức thời. Tôi sẽ kiểm tra quá trình này. Nếu phát hiện có sai sót, vậy tổ chức sẽ phạt tiền.

Đàm Quang và Trần Tư Oánh nghe được lời này thật không khác nào sét đánh ngang tai, khuôn mặt thoáng chốc liền biến thành tái nhợt.

Ăn chút tiền, giờ phải vạ...

Há miệng mắc quai...

Trong khi Sử Thắng đứng đó thì thật sự muốn lao đầu vào đống gạch ở bên kia mà tự sát quách luôn.

Biết vậy thì lười biếng một chút cho xong, cứ nằm chết dí ở nhà nghỉ ngơi chơi gái là tốt rồi, chạy tới đây mà làm gì, giờ lại phải chịu chung số phận với hai kẻ khốn nạn kia...

Hàn Phong nhìn qua hai người Đàm, Trần, cười lạnh:

- Hai vị đội trưởng, đã nghe rõ chưa?

- R-Rõ...

Gõ một cái vào đầu mấy đứa tham lam, Hàn Phong lại nheo mắt nhìn qua Sử Thắng, cười nói:

- Sử tiểu đội trưởng, tôi sẽ không phạt tiền anh, vì anh không có trách nhiệm liên quan hôm nay. Nhưng tôi giao nhiệm vụ cho anh đây, anh phải tuyên truyền phương pháp thực hiện kỹ thuật "Ấn Tức Thời" này tới toàn bộ các tiểu đội trưởng khác, đồng thời giám sát quá trình bọn họ chỉ dạy cho đội viên bên dưới, báo cáo lại cho tôi biết.

- Tất cả tiểu đội trưởng đều nằm trong phạm vi phải thực hiện mệnh lệnh này, đều có trách nhiệm đôn đốc đội viên thuộc tiểu đội của mình tập luyện, văn bản liên quan sẽ được gửi tới sau, rõ chưa?

"Haha. Đớp của đội viên lẻ tẻ thì được bao tiền chứ, đội viên toàn là một đám nghèo kiết xác, ăn còn không chắc ăn ngon, ngủ còn không chắc có gái ôm, đớp từ đám này thật không bõ dính răng, cứ đớp của bọn tiểu đội trưởng giàu sụ kia mới là sướng mồm nhất."

Sử Thắng nghe được mệnh lệnh của thủ lĩnh, bây giờ mới có thể thở ra, nhưng ngay sau đó liền nhận thấy áp lực khủng khiếp.

Không mất tiền rồi, thế nhưng mà...

Sau này, chắc chắn sẽ không có ngày nghỉ nào nữa.

Hắn lúc này nuốt vào một ngụm nước bọt, run giọng đáp lại:

- R- Rõ...

Hàn Phong lại nhìn một vòng bên dưới, chậm chạp nói:

- Mọi người tập luyện đi.

Hắn nói xong, xách theo con mèo cam lập tức biến mất vô ảnh.

Làm một hôn quân vẫn cứ là sướng nhất. Tung ra vấn đề, ban hành nhiệm vụ, chờ thu kết quả, vô cùng nhà đầu.

Nếu mà chọn làm một minh quân, vậy thì hắn sẽ phải đứng ở chỗ này ngẩn người chờ hơn 130 người lao lên đặt câu hỏi, thế thì còn gì là ngày nghỉ nữa chứ.

Có thuộc hạ, chính là để chỉ đạo cùng bóc lột!

Sau này bọn này thu thập được ý kiến gì hay ho từ 400 đội viên dưới trướng, báo cáo lại, hôn quân sẽ đớp được cả tiền, cả kiến thức!

- ...!!!

Hàn Phong rời đi đã lâu, sân huấn luyện mới "phục hồi sinh khí" trở lại.

Sau đó liền có từng đạo thanh âm bàn luận kín đáo bắt đầu truyền ra.

- Thủ lĩnh không dễ gần chút nào.

- Đáng sợ quá.

- Hàn hắc tâm...

- Tôi có chút không muốn leo lên làm cái gì tiểu đội trưởng rồi...

- Hừ, cậu có tư cách sao?

- May mà chúng ta không bị phạt...

- Tính ra hôm nay chúng ta tới đây không thiệt a...

- Thủ lĩnh giỏi quá...

- Thật sự, người kia nói đây chỉ là mộ phương pháp thôi.

- Hắn ta rốt cuộc có bao nhiêu kiến thức vậy...

- Tôi có thuyết âm mưu này, thủ lĩnh có khi nào chính là đầu lâu đỏ đang trốn trên trời kia không?

- Anh đi chết đi.

- ...

Ba người Sử Đàm Triệu đứng đó, khuôn mặt ai nấy đều đã chảy dài ra như cái bơm.

Mặc dù các tiểu đội trưởng khác không có mặt ở đây cũng đều phải nhận mệnh, đều bị kéo xuống nước chung, đều có nguy cơ bị phạt tiền, thế nhưng bọn họ những người trực tiếp nhận lệnh này vẫn là những người phải chịu áp lực nặng nề nhất.

Đàm Quang là người tiếc tiền hơn mạng, lúc này hắn hít sâu một hơi rồi ngửa đầu ngoạc mồm gào lên:

- Còn ngẩn người cái gì, mau tập luyện cho tôi!

...

13h18p ngày thứ 30 hậu dị biến.

Hàn Phong xuất hiện trở lại, hắn đã đứng tại khu tây bắc.

- Oáp, vừa ăn xong mà đã đói quá, tất cả chỉ vì nói quá nhiều, giờ kiếm gì ăn tạm đã nhỉ...

Ngày hôm qua Mộc gia xin thành lập khu thương mại tự do, Hàn Phong đã ký quyết định đồng ý thực hiện, còn trực tiếp uỷ nhiệm toàn quyền hoạt động duy trì cái "chợ" này cho bọn họ quản lý, hắn chỉ muốn nhìn kết quả. Hôm nay bọn họ đã vận dụng lực lượng trong tay, kết hợp với hai người Phương Tường, Liễu Huyên, sơ bộ dựng lên khu thương mại tự do rồi.

Chính là tại trung tâm khu tây bắc, ngay sát khu dân cư phía bắc, vị trí đông đúc nhất trấn Hi Vọng, vô cùng đắc địa.

Trước mặt Hàn Phong hiện tại chính là một dãy phố đi bộ dài khoảng hơn 500 mét, rộng 7 mét, với đủ các loại shophouse đang được sửa sang lại. Hàng chục người được điều động chạy qua chạy lại, thực hiện các công tác trang hoàng dọn dẹp, lắp đặt điện nước, chuyển tới đủ thể loại tủ kệ lớn nhỏ, ki-ốt cố định, di động, lều bạt, biển báo, đồng bộ hóa tất cả cơ sở hạ tầng thành một thể, biến nơi này thành một khu phố chuyên kinh doanh buôn bán.

Chỉ trong khoảng thời gian từ sáng hôm qua cho tới trưa nay, khu thương mại tự do đã sơ bộ ra hình ra dáng. Hơn 50 sạp hàng đã được chuẩn bị đầy đủ, chỉ chờ có người tiến tới thuê địa điểm, nó sẽ đi vào hoạt động.

Thật ra thì một nửa trong số này đã được cho thuê xong rồi...

Người thực hiện tất cả quá trình này cũng không phải Mộc Thạch mà là vợ của ông ta, Trần Mẫn Nghi, tức bà nội của Mộc Diễm Lâm.

Nhằm thu hút cư dân trấn Hi Vọng chấp nhận thuê các căn hộ shophouse này để kinh doanh buôn bán và tiến hành các hoạt động thương mại, Trần Mẫn Nghi trực tiếp xin vài cơ chế và chính sách đặc thù từ Hàn Phong.

Chính sách thứ nhất nhằm thu hút hộ kinh doanh chuyển tới là miễn toàn bộ phí thuê nhà và giảm một nửa tiền mua điện, nước, gas, xăng, than đá và vệ sinh trong 7 ngày đầu tiên, với điều kiện bọn họ phải ký hợp đồng thuê trong ít nhất 28 ngày.

Chỉ riêng có điều kiện này thôi đã khiến người ta tranh nhau đổ tới đăng ký tới độ sứt đầu mẻ trán.

Vì sao ư? Vì điện - nước - năng lượng là ba mặt hàng đang được "quốc hữu hoá", một ngày chỉ có hai giờ cung cấp điện, mỗi người cũng chỉ có ba lít nước sạch uống được, cũng chỉ được cung cấp một số lượng nhất định chất đốt và xăng dầu nhỏ để đun nấu hay sinh hoạt mà thôi. Muốn dùng thêm phải mua, giá cả rất đắt, cũng chỉ có hạn mức tối đa, không thể mua nhiều...

Trong khi đó, chính sách đặc thù đầu tiên tại khu thương mại tự do khiến người có tiền sẽ được tiêu tiền của họ, bởi vì tại nơi này, các vật tư điện, nước, năng lượng sẽ được cung ứng thoải mái, không giới hạn, miễn là có đủ tiền đi chi trả.

Người giàu sẽ tranh nhau tới vỡ đầu để được vào đây buôn bán sinh hoạt, bởi vì vào được đây đồng nghĩa việc bọn họ sẽ không phải chịu khổ nữa, ít nhất ban ngày nóng có thể có quạt điện, đêm lạnh sẽ có máy sưởi.

Chính sách thứ hai mà dâu trưởng nhà họ Mộc xin được Hàn Phong ký duyệt sẽ buộc buộc tất cả những hộ kinh doanh cứng đầu không chịu di dời đều phải sớm di dời tới khu thương mại tự do.

Viện dẫn điều 5 bộ luật Hi Vọng về trật tự trị an, điều 7 về quốc hữu hoá vật tư thiết yếu, điều 15 về an toàn vệ sinh, điều 22 về phòng cháy chữa cháy, bà ta đã đệ trình lên nghị định thư số 1 về quy chuẩn kinh doanh buôn bán.

Chỉ có vào buôn bán bên trong khu thương mại tự do, tiếp nhận kiểm tra xét duyệt theo quy chuẩn, hộ kinh doanh mới thoả mãn được các điều kiện như: không gây mất trật tự trị an, nguồn gốc hàng hoá được đảm bảo không phải từ trộm cắp, các loại hàng hoá đạt chuẩn vệ sinh an toàn thực phẩm, không gây hại cho người dùng, rác thải kinh doanh được xử lý đúng cách, công việc buôn bán không gây nguy hiểm, cháy nổ...

"Tại trấn Hi Vọng, không cấm buôn bán, còn tạo điều kiện để việc buôn bán trở lên nề nếp ngăn nắp và có cơ chế bảo vệ người tiêu dùng hơn, cũng đúng với quy định hơn. Nhưng trấn Hi Vọng sẽ cấm buôn bán bát nháo, gây mất trật tự trị an, gây nguy hại tới cộng đồng".

Nghị định này vừa đưa ra, tất cả các hàng quán đang nằm ngoài khu thương mại tự do đều vi phạm hết các quy định có trong thông cáo.

Hàng quán lẻ lẻ lụp sụp, sau nghị định thư số 1 này, đều sẽ bị quét sạch, nếu không muốn bị phạt rồi bị cưỡng chế chấm dứt kinh doanh thì buộc phải tiến vào phố đi bộ này hoạt động.

Tất nhiên, nghị định thư số 1 này sẽ có hiệu lực sau 7 ngày nữa, đây là quá trình để cho cư dân được phép "nêu ý kiến".

Về phần ý kiến có được đồng thuận hay không...

Lão bà Trần Mẫn Nghi còn xin tiếp chính sách đặc thù thứ ba, đó là chỉ hộ kinh doanh tại khu thương mại tự do mới được phép tích trữ vật tư thiết yếu vượt quá hạn mức, cơ chế này viện dẫn điều 8 về luật an ninh lương thực của bộ luật Hi Vọng.

Hộ kinh doanh buộc phải hoạt động trong khu thương mại tự do này mới được nới lỏng hạn mức hoán đổi vật tư, từ đó mới đủ hàng hoá để để phục vụ công việc buôn bán của mình, người có tiền cũng chỉ có thể vào khu này mới có thể dùng tiền mua được dịch vụ tốt để sử dụng.

Giờ thì phòng vật tư sẽ ít người chạy tới hơn hẳn, nhiệm vụ chủ yếu sẽ chuyển về làm "tổng kho" theo đúng nghĩa đen, không còn là cái chợ nửa nạc nửa mỡ nữa.

Điều này trực tiếp xung đột tới lợi ích của Phương Tường bên kia, bởi vì lão béo đang ngấm ngầm độc quyền chỉ xuất số lượng lớn vật tư cho vài người lẻ tẻ, thu về khá nhiều lợi lộc...

Hàn Phong biết, nhưng vẫn ký cơ chế đặc thù này cho Mộc gia làm.

Mặc kệ lão béo, hắn ký cho lão ta cái phiếu vật tư trắng nữa là xong.

Giờ là thời đại của luật lệ, hết cái thời làm ăn dấm dúi thậm thụt đút lót rồi, ai không thay đổi sẽ bị loại bỏ.

Ngoài ra dâu trưởng Mộc gia Trần Mẫn Nghi còn xin cơ chế đặc thù thứ tư để huy động chấp pháp đội tới đây duy trì trị an, đảm bảo tất cả mọi người tới khu thương mại này, dù là buôn bán hay tiêu pha, đều sẽ được đảm bảo an toàn, đều sẽ được giải quyết các khiếu nại khi có vấn đề phát sinh, sẽ không có chuyện bị đám giang hồ giang báo làm khó như bên khu đông bắc sát bờ sông bên kia.

Mộc gia đang muốn tuyên chiến với toàn bộ mọi hoạt động của hai hắc bang đang ẩn nấp tại trấn Hi Vọng, bằng sự chính quy chuyên nghiệp, với sự ủng hộ và sức mạnh áp đảo từ cao tầng.

Bốn chính sách đặc thù xuất ra, sự nhếch nhác lụp sụp của trấn Hi Vọng sẽ bị quét sạch, luật pháp sẽ được thực thi sâu rộng và phát triển nhanh chóng, đời sống nhân dân cũng biến thành an cư - lạc nghiệp, vật tư trong kho càng được quản lý chặt chẽ hơn xa trước đây, mà tiền tệ của cao tầng phát hành cũng sẽ được lưu thông một cách cực kỳ mạnh mẽ.

Đây chắc chắn là điều tốt, bởi vì toàn bộ 1000 cư dân trấn Hi Vọng, và sau này có thể là cả 2000 cư dân Liễu Lâm, đều sẽ được sống trong hoàn cảnh "thái bình" đúng nghĩa.

Hàn Phong hít sâu một hơi không khí sạch sẽ xung quanh, khoé miệng hơi nhếch lên.

Làm hôn quân nhắm mắt ký bừa, đôi khi cũng là một chuyện tốt.

Hắn đã tin đúng người rồi.

30 ngày rồi, không ai có thể giúp hắn thực sự xây dựng và quản lý trấn Hi Vọng, càng không có ai giúp hắn giải quyết những khúc mắc còn đang mơ hồ hiện hữu, không thể nhận ra, tới hôm nay, rốt cuộc đã có.

Đây chính là, người tài mà hắn đang chờ đợi.

Đây chính là, hương vị trước tận thế ở ngay tại tận thế!

Đây chính là, bầu không khí mà bất kỳ ai cũng muốn đắm chìm và tận hưởng.

Không cần phải là người có tiền, chỉ cần đứng tại khu thương mại tự do này, vậy cũng có thể cảm nhận được sự an toàn tới tối đa.

Đây chính là tân sinh từ tro tàn, theo đúng nghĩa đen.

Lúc này Hàn Phong mở mắt ra nhìn về bên phải.

Bốn cái shophouse liền kề đông nghịt người tới độ tranh nhau chen chúc ở ngay bên kia.

Nhìn tới cảnh này, thủ lĩnh trấn Hi Vọng không khỏi ngẩn ra.

- Ngày đầu khai trương mà đã đón lượng khách khủng bố như vậy sao? Bán món gì ngon vậy?

- Diamonds Spa? Trò gì vậy?

- Thẩm mỹ viện Aphrodite? Ý là chăm sóc da trị mụn các kiểu ấy hả?

- Barber Minh Châu? Cắt tóc à?

- Vãi thật, ba cái dịch vụ này lại có thể kiếm ăn giữa mạt thế?

- Bún cá cay Hải Phòng? Ực, ực, lâu rồi không ăn... Thơm quá...

- ...

- Trấn Hi Vọng nhiều nữ giới như vậy, cái này... Thật sự là không quá lạ...

- Ôi mẹ ơi... Mộc gia giàu có, tuyệt không phải do may mắn.

------

Năm 2024 đã kết thúc.

Cảm ơn toàn thể đậu hũ đã quan tâm theo dõi MT-SHNC suốt thời gian vừa qua.

Chúc quý đậu hũ một đêm tất niên vui vẻ, và một năm 2025 tràn đầy thành công nhé.

Chúc mừng năm mới ~.~