Chương 638: Huấn luyện phi phàm (2)

Một đám người bu đen kịt quanh Trần Tư Oánh, muốn đăng ký lấy khoá học phi phàm của nàng ta.

Quang Giáp là kỹ năng phòng ngự toàn năng, khá hiếm thấy, tỉ lệ rơi ra trên thây ma bình thường rất thấp, thường chỉ có thể nhặt được khi tiêu diệt Thể Phòng Hộ, trước đây trong quân chỉ có khoảng 40 phi phàm giả sở hữu mà thôi.

Chẳng qua Hàn Phong từ chiến trường Minh Thái cướp lấy rất nhiều Quang Giáp, kỹ năng này đã bớt hiếm hơn, tổng số thủ hộ giả hiện tại đã lên tới 80 người rồi.

Mỗi tiểu tố 1-4 đều có ít nhất một người sở hữu Quang Giáp, đây là đội hình cực mạnh, trấn Hi Vọng đã thực sự lột xác sau chỉ một trận chiến.

Lộn xộn hồi lâu, rốt cuộc cũng có người nhìn thấy Hàn Phong đang đứng đó, trên vai là con mèo màu cam đang ngó đông ngó tây bằng ánh mắt khinh bỉ, cả đám người đông đúc lúc này dần bình tĩnh lại, sau đó chợt lâm vào trong im lặng ngắn ngủi.

Sử Thắng được Hàn Phong tin tưởng giao cho nhiệm vụ phó tiểu đoàn trưởng, từ đó tới nay hắn ta đã lao vào trong làm việc tới điên cuồng, kể cả hôm nay là ngày nghỉ, hắn ta cũng vẫn như cũ tới đây kiểm tra quá trình tập luyện của đội viên. Lúc này sau khi nhận ra thủ lĩnh đang đứng đó, hắn ta nhanh chóng đứng thẳng người rồi hô to:

- Toàn quân nghe rõ, xếp thành bốn hàng ngang! Tập hợp!

Nghe lệnh tập hợp của phó đoàn trưởng, đội ngũ hơn trăm người đang đứng loạn xạ đều nhanh chóng phản ứng lại, bọn họ dựa theo điểm danh ban đầu mà cấp tốc trở về vị trí, sau khoảng 15 giây đã thành công xếp thành bốn hàng ngang chỉnh tề.

Hai người Đàm Quang, Trần Tư Oánh cũng đã đứng tại phía trước, cùng với Sử Thắng tạo thành ba người dẫn đầu.

- Nhìn bên phải. Thẳng!

- Chào!

Hai mệnh lệnh liên tiếp phát ra, hơn trăm đội viên đều đã nhìn về hướng này, ánh mắt sắc bén, tinh thần mạnh mẽ, uy áp khôn cùng, khí tức cực kỳ tinh nhuệ.

- Chào thủ trưởng!

Âm thanh hô rõ của hơn trăm người chấn động trời cao, chấn cho con mèo cam trên vai Hàn Phong phải cuống cuồng chạy trốn.

Hàn Phong giơ tay chào lại, nghiêm túc nói:

- Mọi người thật chăm chỉ, đây là tinh thần đáng được tuyên dương.

Sau đó hắn chợt hào phóng cười nhẹ:

- Tôi sẽ bỏ tiền túi ra thưởng cho mỗi người 50 cống hiến.

- Sử tiểu đoàn trưởng, một lát nữa anh gửi danh sách tới phòng vật tư để tổ chức cộng cống hiến cho mọi người!

Những lời này của Hàn Phong vừa ra, bên dưới đã hoàn toàn mất sạch sự tinh nhuệ ban đầu, cả đám người đều bộc phát ra âm thanh hoan hô vang dội.

- Thủ lĩnh vĩ đại.

- Đoàn trưởng muôn năm.

- Hoan hô...

- Hú hú hú...

- Haha, quá đã, tới nghe giảng liền được thưởng tiền...

- Đỡ mất tiền mua cục sắt này rồi...

- May quá vừa rồi tôi chưa kịp tiêu tiền, giờ có thêm cống hiến gom lại là đủ mua Gai Xương rồi...

- May mà hôm nay đến đây...

Bốn cái hàng ngang thoáng chốc đã loạn thành một bầy.

Thành phần đội viên của tiểu đoàn Hi Vọng phải nói là tương đối tạp nham, có nông dân, có công nhân, có sinh viên, có shipper, có nhân viên văn phòng, có thợ điện, có cả chủ cửa hàng tiện lợi, nhân viên ngân hàng, kế toán, nội trợ, thậm chí có cả giám đốc, đạo diễn, nhà thiết kế thời trang, già trẻ gái trai đủ mọi độ tuổi, cũng đủ mọi loại thành phần học thức, chỉ mới qua mười mấy ngày huấn luyện chuyên nghiệp, nhóm người này chưa thấm nhuần điều lệnh cũng dễ hiểu.

Sử Thắng đứng tại trước nhất, khuôn mặt bất lực nhìn về xung quanh, chẳng qua có ám hiệu của Hàn Phong ra dấu, hắn cũng không có tiếp tục bày ra sự nghiêm khắc nữa.

"Cái đám này... Sau này phải cứng rắn hơn nữa..."

Hàn Phong để cho âm thanh kêu la dần lắng xuống thì mới thong thả nói:

- Mọi người tập luyện tiếp đi, không cần để tâm tới tôi.

Có lệnh của hắn, mặc dù vẫn có vài đội viên hơi "rén", bất quá dưới sự chỉ đạo của ba người đứng đầu, công việc tập luyện lại một lần nữa diễn ra.

Hàn Phong đứng tại một bên tiếp tục quan sát, âm thầm gật đầu.

Các "lớp học phi phàm" này thực sự đã khiến cho chất lượng nhân sự của tiểu đoàn Hi Vọng tăng lên vô cùng mạnh mẽ, so với ba ngày trước thôi thì những người ở đây đều đã lột xác hoàn toàn rồi, thực lực tổng thể toàn quân tất nhiên cũng sẽ được kéo lên một mảng lớn.

Hai người Đàm Quang, Trần Tư Oánh hiện tại đúng thật là có chút xấu hổ. Bọn họ ở chỗ này buôn gian bán lận, kiếm chác đủ đường, hiện tại bị thủ lĩnh bắt được, còn "đá đểu" bằng cách thưởng cho mỗi đội viên 50 cống hiến, bằng với số cống hiến bọn họ đã nuốt, hiện tại bọn họ cũng thật có chút không dám đem số tiền vừa nuốt được kia ra tiêu.

Chẳng qua Đàm Quang da mặt rất dày, cầm được tiền rồi sẽ tuyệt đối không chịu nhả ra, sau một hồi chỉ đạo đội viên tập luyện, hắn ta mon men tới gần bắt chuyện với thủ lĩnh để "làm hoà".

Một lúc sau, họ Đàm vỗ vỗ tay ngăn lại hai đội viên đang dùng máy biến tần để gia tăng uy lực lôi cầu lại, cao giọng nói:

- Mọi người chú ý một chút, tiếp theo thủ lĩnh sẽ chỉ giáo cho chúng ta vài điểm.

Nghe được Hàn Phong sẽ trực tiếp diễn luyện phi phàm, còn thấy hắn quả nhiên đã bước lên phía trước vị trí trung tâm, ai nấy đều khẽ dâng lên tinh thần, hàng loạt ánh mắt lấp lánh đua nhau xuất hiện.

"Kẻ sẵn sàng chặt tay vì người khác" này, tất cả mọi người đều tôn trọng hắn ta.

Sự tôn trọng này, ngoài tới từ ơn cứu mạng trong rất nhiều thời khắc nguy cấp, ngoài tới từ ngưỡng vọng đối với sức mạnh áp đảo, đó còn là sự tôn trọng đối với nhiệt huyết mà hắn ta đang bao phủ lên toàn thể trấn Hi Vọng. Ngọn lửa kia chưa bao giờ yếu bớt, chỉ có mỗi lúc trôi qua lại thêm phần mạnh mẽ hơn nữa, liên tục toả ra thứ ánh sáng ấm áp, bảo hộ cho tất cả mọi người.

Rất nhiều người ở đây, mặc dù nội tâm đã vô cùng mệt mỏi khi liên tiếp phải trải qua các cuộc chiến khó khăn, mặc dù thân thể đã vô cùng uể oải muốn được xuất ngũ nghỉ ngơi, thế nhưng sau cùng bọn họ vẫn quyết định ở lại, gắn bó với binh đoàn Hi Vọng, lý do chính là vì người đàn ông trước mặt.

Người đàn ông với khí chất lạnh lùng xa cách nhưng lại có trái tim vô cùng ấm áp.

Tinh Thạch An Toàn hình người.

Bọn họ không muốn nhìn người kia phải bước đi một mình, càng không nỡ để hắn phải chống chọi một mình, bởi vậy nên mặc kệ tương lai có thể đối diện đau đớn vất vả, thậm chí có thể chết đi, tâm thần bọn họ vẫn quyết định ở lại, cùng đồng hành với hắn, muốn cùng hắn trải qua tất cả thử thách khó khăn, tuyệt không hối hận.

Bọn họ sẵn sàng chết vì người kia.

Bởi vì bọn họ biết, người kia cũng sẵn sàng chết vì mình.

Hàn Phong đứng tại trung tâm nhìn một vòng, bình thản nói:

- Năng lực phi phàm, trên bản chất là năng lực ngoại lai, vốn không thuộc về bàn thân, chúng ta nhận được sau khi học tập sách kỹ năng do hệ thống cung cấp, vì vậy phi phàm không khác nào một loại "công cụ lao động", còn chúng ta là người sử dụng công cụ đó.

- Tại sao lại nói như vậy? Bởi vì năng lực phi phàm tuy vô cùng thần kỳ, nhưng nó lại tạo ra hiệu quả gần như không khác gì một thanh đao, một cục đá, một mũi tên, một khẩu súng, một máy phát điện, hoặc một trái bom xăng...

- Chỉ là năng lực phi phàm đã được khái niệm hoá, cô đặc hoá, "phi phàm" hoá dưới dạng tiềm năng, kỹ năng, thể phi phàm, rồi ghi dấu trong thân thể mỗi người, tạo ra tính chất mới lạ hơn là các công cụ bình phàm, chỉ vậy thôi.

- Cũng chính bởi vậy, ai biết cách sử dụng những công cụ này, vậy thì người đó sẽ đưa khái niệm cô đọng về gần với bản chất hơn.

- Phi phàm hư vô mờ mịt, ẩn giấu rất sâu, nhân loại 30 ngày tận thế không thể hiểu rõ, không thể thực sự thao túng, bởi nó quá phức tạp, vì vậy chỉ có nỗ lực đơn giản hoá nó, khiến nó bớt phi phàm, trở nên bình phàm, vậy thì mới có thể phần nào đó nắm giữ được, khống chế được.

- Càng bình phàm, càng dễ để có thể hiểu được, từ đó sẽ khống chế được, tạo ra uy lực mong muốn.

Hàn Phong nói tới đây thì ngưng lại một chút cho mọi người phía dưới tiêu hoá, sau đó lại tiếp tục:

- Uy lực của năng lực phi phàm phụ thuộc vào nhiều yếu tố, trong đó có giai vị kỹ năng, cấp độ kỹ năng, số lượng tiềm năng xả ra, và cách mà người nắm giữ sử dụng kỹ năng, hay còn gọi là "khống chế lực".

- Muốn tăng uy lực dựa trên ba phương diện giai vị, cấp độ, số lượng tiềm năng bỏ ra, không hề dễ dàng, bởi chúng đều yêu cầu có nền tảng mạnh mẽ từ trước, nhưng không phải ai cũng có kỹ năng cao giai, hoặc yêu cầu tiêu tốn nhiều thêm tài nguyên và năng lượng, nhưng không phải ai cũng có chỉ số đủ tốt.

- Chỉ có gia tăng khống chế lực, tức gia tăng độ thuần thục khi sử dụng công cụ được cấp sẵn, với lượng tài nguyên cố định, mới có thể không tiêu tốn thêm tài nguyên mà vẫn bộc phát ra uy lực như mong muốn.

- Hôm nay tôi sẽ trình bày một kỹ thuật có thể dùng cho tất cả mọi kỹ năng, đủ để khiến mọi người có thể sơ bộ khống chế được phi phàm, từ đó gia tăng một chút uy lực trong việc sử dụng kỹ năng.

- Kỹ thuật này gọi là kỹ thuật thi triển tức thời.

- Mời một người lên giúp tôi làm mẫu.

Hàn Phong vừa nói xong, ba bốn đội viên đã nhảy ra trước kêu to:

- Thủ lĩnh, chọn tôi đi.

- Tôi làm mẫu.

- Tôi làm mẫu cho.

- Tránh ra, tôi lên trước.

- ...

Trước đó không có ai chịu lên làm mẫu cho Đàm Quang, bởi vì ai cũng ngại bản thân lộ ra yếu kém, sẽ bị người khác chê cười. Chẳng qua hiện tại có cơ hội được làm mẫu cho thủ lĩnh, ai cũng đều dâng lên hưng phấn không nhỏ, cạnh tranh là dễ hiểu.

Ngay cả Hồ Du Hồ đội trưởng cũng bị thủ lĩnh quát mắng, ngươi liệu có giỏi bằng Hồ đội trưởng không, không bằng đúng không, vậy nếu lỡ có sai mà bị thủ lĩnh quát mắng cũng không sao, ai dám chê cười ngươi chứ.

- Chọn tôi đi thủ lĩnh.

- Chọn tôi đi, tôi còn thừa rất nhiều tiềm năng...

Hàn Phong không ngờ mình lại được chào đón như vậy, hắn có chút hơi lúng túng.

Khung cảnh xung quanh thoáng chốc đã biến thành nháo nhác, còn có mấy phần hỗn loạn, Sử Thắng bên kia rốt cuộc không nhịn được nữa mà phải quát ầm lên:

- Im lặng! Im lặng! Trần Lang, Lưu Vĩ Hào, Ngô Lâm, ba anh về vị trí. Hạ Mân, anh trợ giúp thủ lĩnh.

Âm thanh quát nạt của Sử Thắng vô cùng nghiêm khắc, đám hổ lốn xung quanh lập tức bị chấn trụ, cả đám đều nhanh chóng bình tĩnh lại, ba người bị điểm tên trở về, chỉ có Hạ Mân vô cùng hưng phấn đứng đó.

Họ Sử là quân nhân chính quy, mặc dù vẫn chưa được lòng nhóm tiểu đội trưởng bản địa, thế nhưng lại rất có uy trong đám thương binh, nhận được sự tôn trọng của rất nhiều người.

Hạ Mân nhìn vào thủ lĩnh hỏi:

- Thủ lĩnh, tôi phải làm gì?

Hàn Phong phất tay tạo một hình nộm băng giá xa xa, hình nộm chạy trái 5 mét, lại chạy phải 5 mét, trước hai mét, sau ba mét, tốc độ như người bình thường chạy bộ, nhưng không theo quy luật nào cả.

Lúc này hắn bình tĩnh nói:

- Thi triển kỹ năng thuần thục nhất của anh, đánh bốn đòn liên tiếp vào hình nộm kia.

Hạ Mân nghe vậy, vô cùng tự tin.

Hắn cầm nhị giai Lôi Cầu +4 cường hoá tới nay đã là 11 ngày rồi, uy lực phát ra mạnh mẽ vô song, quá trình sử dụng cũng có một chút tâm đắc nho nhỏ, đánh một hình nộm chạy qua chạy lại, không phải rất đơn giản sao.

- Tuân lệnh!

Sau khi đáp lại một câu, Hạ Mân đứng vào vị trí chiến đấu cách hình nộm 30 mét, tinh thần tập trung vô cùng cao độ.

Cả trăm người xung quanh cũng đều dâng lên tinh thần quan sát kỹ lưỡng.

Hạ Mân sau khi không xác định được quy luật di động của hình nộm, nhất quyết bỏ qua vấn đề này, lúc này tay phải giơ lên, lòng bàn tay tích tụ lấy một Lôi Cầu nồng đậm điện lực, hắn căn chuẩn mục tiêu rồi ném về phía xa xa.

- Roẹt...

Lôi Cầu thứ nhất vừa ra, Hạ Mân lại tích tụ lấy Lôi Cầu thứ hai, ném ra ngoài:

- Roẹt...

Lôi Cầu thứ ba, thứ tư lại tiếp tục được ném ra ngoài.

- Roẹt... Roẹt...

Kỹ năng Lôi Cầu nổi tiếng với tốc độ nhanh và lực sát thương mạnh mẽ, ngoài ra còn mang theo xung điện cao thế gây tê dại mục tiêu, bốn khoả Lôi Cầu của Hạ Mân lăng không bay ra, liên tiếp bắp phá về khu vực mà hình nộm chạy loạn, ầm ầm nổ tung như sấm sét từ trên cao giáng xuống.

Ba trúng, một hụt.

Hạ Mân hồi hộp nhìn về phía Hàn Phong, hắn đánh hụt một phát, này xem như không đạt chỉ tiêu hả?

Hàn Phong nhìn xa xa, rồi lại nhìn bàn tay phải Hạ Mân, thản nhiên nói:

- Anh một lần nữa thi triển Lôi Cầu cho tất cả mọi người cùng xem.

Hạ Mân không chút do dự xoè rộng tay ra, lòng bàn tay dần tích tụ lấy một khoả Lôi Cầu.

Động tác không có gì để chê cả.

Hàn Phong chỉ vào Lôi Cầu trên tay Hạ Mân, sau đó nhìn tới tất cả mọi người, chậm rãi nói:

- Đây là cách mà đại đa số mọi người đang dùng để có thể thi triển kỹ năng.

- Cách này lần lượt trải qua các quá trình bao gồm: giơ tay ra, tâm thần động niệm kết nối với Thể Năng Lượng, khuôn kỹ năng sẽ được kích hoạt, chờ cho thể lực trí lực tích tụ lại, kỹ năng sẽ dần dần thành hình, sau đó lại khống chế nó bằng tâm lực.

- Tôi gọi đây là cách thi triển kỹ năng chủ động.

- Cách thi triển này có ưu điểm là dễ kiểm soát, thế nhưng lại có nhược điểm là quá rườm rà.

- Đây là tận bốn bước liên tiếp.

- Thời gian để có thể tích tụ một kỹ năng đối với cách tri triển kỹ năng chủ động này, quá dài, có khi lên tới tận 2 giây thời gian mới thành công.

- Trong chiến đấu, 2 giây là quá dài, trong chiến đấu cường độ cao, đánh ra bốn đòn liên tiếp cần tới 8 giây, đây càng là khoảng thời gian cực dài, địch thủ từ đó sẽ có quá nhiều cơ hội để tìm phương án né tránh hoặc phản kích.

- Tiêu tốn nhiều thời gian trên một kỹ năng sẽ kéo theo cả một quá trình chiến đấu bị chậm lại theo, chẳng những vậy khi muốn sử dụng các kỹ năng đan xen kết hợp nhằm tạo ra kỹ năng dị biến, độ trễ này cũng khiến cho các kỹ năng không thể kết hợp được đồng bộ, từ đó dẫn tới thất bại trong quá trình đánh ra sát chiêu.

- Đó sẽ là bất lợi cực lớn của chúng ta.

Hàn Phong dừng lời, rất nhiều phi phàm giả phía dưới đều ngẩn người.

Đây, cái này, tuy đúng là vậy, thế nhưng mà...

Còn có thể làm gì khác sao?

Không phải đây là cách duy nhất để có thể sử dụng kỹ năng à?

Ba người Đàm Quang, Trần Tư Oánh, Sử Thắng ở bên kia cũng là ngẩn người, cái này, đây là sự thật hiển nhiên mà.

Chẳng lẽ có cách thay đổi, rút ngắn quá trình này xuống?

Không thể nào a?

Không thể!

Đó là cách duy nhất để sử dụng kỹ năng a.

Hàn Phong nhìn một vòng, chậm rãi nói:

- Sở dĩ mọi người tiêu tốn quá nhiều thời gian như vậy, đó là do mọi người thực hiện lần lượt từng bước một. Từ bước giơ tay, tới bước động niệm, tới bước chờ đợi, tới bước khống chế.

- Như tôi đã nói, năng lực phi phàm cũng như một công cụ bình phàm. Nếu so sánh việc thi triển kỹ năng với việc chém đao, vậy thì mọi người đang phải trải qua đủ tất cả các bước, từ giơ tay, nắm vào chuôi, rút đao khỏi vỏ, giơ lên, chém xuống.

- Tại sao không cầm sẵn đao ngay từ đầu? Tại sao sau khi chém được lần đầu lại tra đao vào vỏ rồi thực hiện lại quy trình cầm rút giơ chém tại lần thứ hai?

- Đây không phải là rất rỗi hơi hay sao?

- Trong thời gian mọi người rút đao rồi tra đao vào vỏ như vậy, vậy thì địch thủ cũng đã làm được bao nhiêu là chuyện rồi.

Hàn Phong nói xong, hai ngón tay trỏ và giữa tay phải chụm lại thành một cái thủ ấn, hắn không chút do dự đẩy thủ ấn về phía hình nộm đang chạy nhảy xa xa

- Vút vút vút vút...

Liên tiếp bốn đạo trụ băng từ hai đầu ngón tay của hắn được phóng ra ngoài, giống như bốn viên đạn pháo vậy, bọn chúng vút bay về phía trước, xuyên qua khoảng cách 30 mét rồi phập phập mấy tiếng cắm vào trên thân thể hình nộm.

Toàn bộ trúng đích

Đánh xong một đòn, Hàn Phong thản nhiên nói:

- Trong nửa giây, tôi đã phát ra bốn đòn liên tiếp, Nếu muốn, tôi có thể chồng lặp các kỹ năng khác vào cùng một lượt, vậy thì địch thủ khi gặp phải công kích dồn dập như vũ bảo của tôi sẽ không thể ứng phó nổi.

- Bởi vì họ không có thời gian nghỉ.

- Sở dĩ tôi có thể thi triển kỹ năng nhanh chóng như vậy là do tôi đã cô đọng tất cả các giai đoạn sử dụng phi phàm vào làm một, giơ tay, động niệm, chờ đợi, khống chế, tất cả đều hợp lại thành một bước duy nhất.

- Nó sẽ rút ngắn tới 95% thời gian trống.

- Tôi gọi đây là, kỹ thuật thi triển tức thời, hay cũng có thể coi như phương pháp thi triển kỹ năng bị động.

- ...!!!

- Thủ lĩnh dạy tôi đi.

- Dậy cho tôi phương pháp này.

- Tôi muốn học.

- Thủ lĩnh, tôi ái mộ anh.

- Tôi sẵn sàng trả tiền.

- Tôi làm gì cũng được.

- Tránh ra, đừng có che...

- ...

Âm thanh ầm ầm khoảnh khắc này liền bùng nổ như chợ vỡ, so với tất cả thời điểm trong quá khứ đều thêm mấy phần cuồng nhiệt, ngay cả ba cái người đứng đầu kia hiện tại cũng là khuôn mặt đỏ bừng kêu gào đòi được học, bọn họ cóc thèm quan tâm cái gì mà kỷ luật hay lễ độ nữa.

Nói đùa, chỉ cần nắm được kỹ thuật này, vậy thì bọn họ sẽ mạnh hơn hiện tại gấp vạn lần.

Hàn Phong nhìn một vòng sân huấn luyện, nhìn tới khung cảnh hỗn loạn phía trước, âm thầm cắn răng lẩm bẩm:

"Mỗi đứa 1000 cống hiến, nộp ra thì ở lại, không thì cút..."