Chương 634: Ngày thứ 30

5h47p, ngày thứ 30 hậu dị biến.

Huyện Đại Xuyên, tỉnh Nam Ô.

Mặt trời còn chưa có hoàn toàn xuất hiện, đám người cao tầng trấn Đông Thành đã tập trung đông đủ phía trước cổng lớn căn cứ.

Hàn Phong đứng cạnh chiếc xe jeep quân sự, vẫn như cũ tiếp tục lải nhải mấy câu chỉ đạo sáo rỗng cùng động viên khích lệ vô cùng buồn nôn lần cuối cùng.

Một lúc sau, hắn mới là tổng kết lại:

- Được rồi, chúc mọi người mọi việc suôn sẻ. Hãy nhớ, giữ vững an toàn về sinh mạng của cư dân là điều tối quan trọng nhất!

Đáp lại hắn chính là một loạt các thanh âm hô rõ quyết tâm vô cùng dõng dạc.

Trước chiều hôm qua là bao nhiêu nghi ngại cùng lo sợ bài xích, tới hiện tại lại là bấy nhiêu tin tưởng cùng nhiệt thành tiếp nhận, chênh lệch hai bên thực sự là một trời một vực.

Không có bất kỳ kỹ năng phi phàm nào đem lại hiệu quả tốt và lâu dài bằng sử dụng mồm mép bình phàm.

Hàn Phong gật gật đầu, xem như xác nhận lần cuối trước khi rời đi.

Chẳng qua hắn còn chưa có kịp lên xe, trưởng phòng hành chính trấn Đông Thành Lộ Tư bên kia lại đột nhiên lên tiếng:

- Hàn... Hàn thủ lĩnh, chúng tôi có thể tới trấn Hi Vọng thăm anh không?

Nàng bị người kia cấm gọi là ông xã, hiện tại chỉ có thể gọi hắn là Hàn thủ lĩnh, còn bị cấm trao đổi riêng cùng hắn chỗ công cộng, cái này khiến cho nàng vô cùng bứt rứt.

Hàn Phong da gà toàn thân đều đã nổi lên, hắn hít sâu một hơi rồi bình lặng nhìn một vòng mọi người, chậm rãi nói:

- Mọi người hãy thực hiện tốt nhiệm vụ mà người dân tin tưởng giao phó!

Hắn nói xong câu này, cũng lười tiếp tục chờ đợi đám người kia đáp lại, cả người cúi xuống nhanh chóng chui vào trong xe.

Đến tận đây hắn xem như mới có thể thở phào.

Đoàn xe tuần sát rừm rừm khởi động rồi chậm rãi chạy về phía đông, chính thức kết thúc nhiệm vụ của thủ lĩnh trấn Hi Vọng tại thị trấn Đông Thành này.

Đi năm về hai, rất nhiều vũ khí trang thiết bị đã được để lại.

Ngồi trong xe, Hàn Phong bàn tay xuất ra cá khô nhét vào trong mồm bắt đầu nhai lấy nhai để.

Hắn còn chưa có ăn sáng đâu.

Con mèo cam bên cạnh chợt vút một tiếng nhảy vào trước ngực hắn rồi ngoạc mồm kêu ầm lên:

- Meo...

"Nhân loại hèn mọn, món gì thơm thế, cho ta thử miếng xem nào... Á á á... Meo... Mau buông ra, đồ hôi hám... Meo."

Nó đã bị Mộc Diễm Lâm bắt lại.

- Harry, mới sáng ra đã làm rộn rồi, nhiều năng lượng quá nhỉ, lại đây cho chị sờ một cái.

- Meo meo...

"Nhân loại hạ đẳng, mau bỏ ra... Meo."

"Tên nhân loại hẹn mọn kia, đừng có ăn nữa. Cứu ta mau. Meo..."

Hàn Phong liếc nhìn con mèo cam đang bị vày vò bên kia, khinh bỉ nhếch mép, sau đó giả bộ như không nghe thấy, tiếp tục ăn cá khô.

Đi cầu xin người khác còn dùng cái giọng điệu thượng đẳng như vậy sao, cho mày chết.

Con mèo này cái mũi cũng bị điếc rồi, họ Mộc kia tuy có đáng ghét thật, nhưng nàng ta thơm như vậy mà nó suốt ngày chê hôi, giờ suốt ngày bị ả ta ôm, thật sự là nghiệp quật vào mồm.

Mộc Diễm Lâm sau khi vày vò con mèo cam tới kiệt sức thì mới quay qua bên cạnh vừa ngáp ngủ vừa nói một tràng dài:

- Thủ lĩnh, anh luôn dậy sớm như vậy sao, buồn ngủ chết tôi mất... Đúng rồi, tôi nghe mọi người nói có hổ tại ngoại biên trấn Đông Thành đó, con hổ kia còn biết đi bằng hai chân, thật sự là kỳ quái khó tin... Còn nữa, có người còn kể trên núi Xuyên Sơn có nhân sâm biết di chuyển đấy, nó còn có thể phóng ra một đám mây mù đánh lạc hướng, người ngửi phải mây mù kia sẽ ngất xỉu, nhưng lại được tăng điểm phục hồi vĩnh viễn đó... Còn nữa, tối qua tôi tới tìm anh muốn bàn một chút công việc, bất quá lại ngủ quên mất, sáng dậy cũng không thấy anh đâu, cái kia làm tôi lo lắng chết mất, còn tưởng anh định bỏ tôi lại trấn Đông Thành này chứ. À mà...

Hàn Phong bên tai ong ong âm thanh lải nhải hết chuyện này tới chuyện nọ, hắn không khỏi ngáp một tiếng tràn đầy uể oải xen lẫn buồn ngủ.

Còn có tràn đầy bức bối khó nói.

Em gái nhà cô nữa, bàn công chuyện mà lại ăn mặc gợi tình như vậy, rốt cuộc là muốn bàn cái chuyện gì, đã vậy tư thế nằm ngủ còn trực tiếp hớ hênh khiêu gợi, nhũ hoa nhảy ra khỏi cổ áo, thậm hái hai chân tuỳ tiện dạng rộng phơi ra...

Ực, được rồi, cái kia, đúng là lỗi của tôi vì đã chủ động dùng Siêu Thị Giác đi nhìn lén đáy quần của cô, thế nhưng cô cũng phải mặc vào nội y tử tế a, bàn công chuyện không thể mặc loại bán trong suốt kia được.

Về phần tại sao tôi dùng Siêu Khứu Giác ngửi một chút hương vị, lại lén dùng tay sờ soạng một chút bên ngoài, ừ thì cũng là lỗi của tôi, nhưng tôi cũng chỉ là chạm một chút, không chạm nhiều, tuyệt đối không mòn chút nào... Mà tất cả cũng chỉ là để luyện tập thao túng giác quan, phục vụ lợi ích tương lai của tổ chức.

Nếu không phải cô mơ hồ rên rỉ khiêu khích, tôi cũng sẽ không làm ra những hành động bỉ ổi vô liêm sỉ kia...

Chết tiệt thật.

Cái thế giới này quá nhiều cám dỗ.

Còn nữa, làm sao ả này nói nhiều như vậy, dư thừa năng lượng đến thế cơ à, thật hợp với con mèo kia đó.

Một bên liên tục nói, một bên chỉ im lặng ngồi ăn cá khô.

Mộc Diễm Lâm lải nhải chán chê không được đáp lại, lúc này nàng đảo mắt một chút, nghiêng đầu bĩu môi nói:

- Có phải tối qua anh đi tìm trưởng phòng Lộ Tư không? Tôi ngửi được mùi nước hoa của người kia trên người anh...

Hàn Phong nghe được lời này thì không khỏi giật bắn mình một cái. Con ả này, nàng ta có Siêu Khứu Giác à.

Chẳng qua hắn rất nhanh liền bình thường trở lại, im lặng không đáp, tiếp tục nhai cá.

Ả này cũng là một cái rắc rối, tốt nhất không nên đáp lại, bằng không sẽ không dứt ra được.

Thấy Hàn Phong không đáp, Mộc Diễm Lâm cắn môi một cái, khuôn mặt hơi ửng hồng, nhỏ giọng nói:

- Tối qua tôi mơ thấy một giấc mơ rất kỳ lạ...

Hàn Phong lại giật bắn mình một cái nữa.

Con bà nó, đừng nói đã bị phát hiện nhé...

Hắn lúc này vội ném khúc cá khô qua bên cạnh rồi nhanh chóng nói:

- Nếu cô bắt con mèo này ăn được hết khúc cá này, tôi sẽ thưởng cho cô một kỹ năng nhất giai thuỷ đạn.

Con mèo biến dị ngu...

Được rồi, là con mèo Harry. Nó rất lười ăn, không chịu tiến hoá, hắn cũng hết cách, chưa có thời gian cạy mồm nó nhét đồ ăn vào.

Bất quá nếu như có cách để nó ăn được vài cân cá khô, vậy nó không muốn lớn cũng phải lớn.

Nhất giai thuỷ đạn ở trong kho lưu trữ đang hơi "ế hàng", đó là do kỹ năng này hơi yếu, yếu hơn hoả đao, lôi cầu, lại không quỷ dị bằng phong đao, nhiều đội viên không muốn hoán đổi, vì vậy hắn có dùng làm phần thưởng tuỳ tiện xả ra bên ngoài cũng không thấy tiếc.

Mộc Diễm Lâm nghe vậy, hai mắt không khỏi sáng lên, nàng ta cầm lấy khúc cá sấy mà Hàn Phong ném qua rồi giơ trước mặt con mèo cam, lắc lư nói:

- Có muốn ăn không nào...

- Méooooo...

"Nhân loại hạ đẳng, ta sẽ không bao giờ ăn đồ ăn của ngươi... Meo!"

...

5 phút sau, một khúc cá khô lớn chừng cổ chân đã được con mèo cam ăn hết, nó cả người lảo đảo như say rượu, ngã xuống một bên, ngủ như chó chết.

Mộc Diễm Lâm đem bàn tay lau sạch bằng chiếc khăn mùi xoa, lại ném cái khăn trùm lên đầu con mèo, che mắt nó lại, sau đó nhanh chóng ôm lấy cánh tay Hàn Phong bên cạnh vui vẻ nói:

- Ông xã, phần thưởng đâu?

Hàn Phong khoé miệng co giật.

Mềm quá...

Còn nữa, ông xã cái gì, ả này nghĩ hắn không dám đuổi việc nàng ta à.

Hắn lúc này giơ tay búng nhẹ, một bản nhất giai thuỷ đạn đã được triệu hồi tới.

Chẳng qua Mộc Diễm Lâm không thèm nhìn tới kỹ năng kia, nàng ta chỉ nhìn Hàn Phong chằm chằm, vừa lay động cánh tay hắn vừa cắn môi nói:

- Ông xã, em muốn phần thưởng khác.

"Phần ccc..."

Hàn Phong hít sâu một hơi rồi trầm giọng nói:

- Là thủ lĩnh, thủ lĩnh, rõ chưa? Giao kèo đã lập, không muốn cũng phải muốn...

- Không chịu, muốn thưởng cái khác...

Mộc Diễm Lâm mặc kệ Hàn Phong nói cái gì, nàng vẫn cứ làm theo ý thích, lúc này nhanh chóng nhón người từ ghế bên cạnh trèo qua, trèo lên thân thể thủ lĩnh trấn Hi Vọng, trực tiếp ngồi lên trên hạ bộ hắn, muốn đối diện hắn mà nhõng nhẽo.

- Mau thưởng... Ngô...

Hàng ghế sau của xe jeep quân sự tuy rằng khá rộng rãi, thế nhưng khi cả hai người cùng chen chúc tại một vị trí, nó sẽ biến thành chật chội.

Chật chội tới vô cùng khó cử động.

Mộc Diễm Lâm trèo lên về sau liền bị kẹt cứng lại, hai bên đã biến thành tình thế mặt đối mặt không né tránh được, hơi thở tiếp xúc hơi thở, thân thể áp sát thân thể, ánh mắt nóng rực chậm rãi giao thoa, người nào cũng đều nhìn thấy rõ ràng dục vọng của đối phương đang mơ hồ ẩn nấp.

Đặc biệt cái vị trí mẫn cảm kia còn vô cùng kỳ quái mà đồng điệu khớp nối tại một chỗ, vừa cử động một chút liền cọ cọ qua lại, căng cứng cùng nhu nhuyễn tinh tế chạm lại rời, để cho người ta phải dâng lên ướt át.

Thật ra không cần ai phải chủ động chuyển động, rung lắc từ thân xe truyền tới đã làm thay việc đó, mỗi lần bánh xe chèn qua một vật gì đó, thân thể hai người lại xóc nảy nâng lên hạ xuống, vị trí mẫn cảm kia lại trượt qua nhau, va chạm vào nhau, bầu không khí càng thêm biến thành vô cùng đáng xấu hổ.

- Ưm... Oh...

Trong xe, thanh âm rên rỉ rất khẽ của nữ nhân chậm rãi lan truyền.

Hàn Phong hơi thở đã biến thành nặng nề, ánh mắt cũng trở nên đỏ rực sung huyết, hắn một tay tóm lấy cả hai tay nữ nhân trước mặt mà cố định lại, tay còn lại bóp lấy cổ họng nàng ta, gầm gừ nói:

- Muốn thưởng cho cái chết có đúng không...

Mộc Diễm Lâm vô cùng ương bướng, nàng cố gắng giãy dụa mấy lần muốn thoát ra, nhưng mà không thể thoát được, trái lại thân thể càng thêm một bước nữa kiệt sức, đã hoàn toàn bị Hàn Phong chế trụ.

Chẳng qua nàng tuy bị khống chế thân thể nhưng không bị khống chế tinh thần, lúc này bĩu môi mà khiêu khích trắng trợn:

- Hàn thủ lĩnh, anh đây là hành vi bắt giữ người trái pháp luật, còn thêm cả đe doạ sử dụng vũ lực và đe doạ giết người, đã phạm 3 tội bên trong bộ luật Hi Vọng, trong đó cả ba đều là trọng tội, hình phạt là tổng cộng 27 ngày giam giữ, 450 chiến công...

- Đó còn chưa kể tới hành vi sử dụng phi phàm bất hợp pháp, anh đây là cố tình dùng sức mạnh lớn hơn bình thường, tôi muốn kiện anh...

- Mau buông ra... Ưm...

- ...

Hàn Phong không đáp, chỉ có bàn tay là bóp mạnh hơn một chút.

Con ả này, giọng điệu mắng chửi cũng mềm thật...

Chết tiệt thật, cái kia cũng mềm nữa...

Mộc Diễm Lâm tuy không sợ hãi, nhưng mà càng giãy giụa càng buộc tội thì lại càng bị giữ chặt, đặc biệt va chạm qua vài ba lượt đã khiến nàng hoàn toàn kiệt sức, lúc này liền trực tiếp bỏ qua phản kháng mà rưới tới phía trước, đôi nhũ hoa cự đại đè trên lồng ngực nam nhân bên dưới, đôi môi đỏ mọng cắn trên tai hắn, thủ thỉ nhỏ tới mức chỉ có hai người nghe thấy:

- Ông xã, trong xe còn có lái xe a, anh có gan thì làm chuyện gì đó điên cuồng chút đi...

- Anh sợ à...

- ...

- Méooooo...

"Á á á, nhân loại hèn mọn hạ đẳng, ta biết ngay là ngươi ngoại tình mà, vậy mà lại ôm ấp nữ nhân khác công khai như vậy. Meo..."

- Meo!

"Con mèo ngu, tao chưa làm gì cả, mày đừng có nói bừa, đây là đang trừng phạt theo điều số 999 bộ luật Hi Vọng. Meo."

...

Xe jeep rất nhanh chạy tới thị trấn Thương Đình.

Thị trấn này trải qua vài ngày dọn dẹp cùng cải tạo lại, đường phố đã không còn xác chết, các vụ cháy cũng đã được dập tắt, khu vực tái định cư cũng đã được thiết lập thành công điện nước phòng ốc... Hiện tại cơ bản đã phù hợp cho nhân loại sinh sống, gần một nghìn cư dân của trấn Đông Thành di chuyển về đây, tuyệt đối không có vấn đề.

Lúc này Hàn Phong từ trên xe bước xuống liền trực tiếp biến mất, con mèo cam cũng lao ra theo, nhưng nó còn chưa kịp vồ lấy gấu quần của hắn thì đã bị một bàn tay trắng nõn vươn ra bắt lại.

- Méoooo...

"Nhân loại, ta không mắng ngươi nữa mà, tha cho ta đi mà... Méooooo..."

Đứng cạnh chiếc giếng cũ kỹ trong khoảng sân của một ngôi nhà cấp 4 đơn giản, Lê Tam Ba sớm đã chờ đợi ở đây từ bao giờ.

Hắn ta nhìn quanh quất một hồi, lại đưa tay lên nhìn đồng hồ, run giọng lẩm bẩm:

- Lạnh thật đấy, làm sao mới đầu thu mà đã lạnh như vậy nhỉ, thời tiết năm nay khắc nghiệt quá... Giờ mà có khúc cá khô ăn thì đỡ buồn mồm, tiếc là mình quên bà nó balo đồ ăn ở nhà rồi...

Hắn ta nhận được lệnh ở tại chỗ này thực hiện công tác bí mật, tối hôm qua bắt đầu, tới sáng nay đã xong, bởi vì quên mang đồ ăn mà bị đói tới hoa cả mắt. Thế nhưng làm nhiệm vụ bí mật tất nhiên sẽ không có tiếp tế từ đội viên khác được, hiện tại chỉ có thể chờ thủ lĩnh tới nghiệm thu thành quả rồi mới có thời gian đi kiếm đồ bỏ bụng.

Đúng lúc này, Hàn Phong đã sử dụng Băng Ảnh chạy tới bên cạnh họ Lê.

Hắn đưa mắt nhìn một vòng căn nhà, đánh giá sơ bộ một chút hoàn cảnh, sau đó nhìn qua Lê Tam Ba đang run rẩy đứng đó mà kỳ quái hỏi:

- Lê đội trưởng, chào buổi sáng. Ủa, sao anh run ghê vậy?

Lê Tam Ba thấy thủ lĩnh đột nhiên xuất hiện, rốt cuộc cũng có thể thở ra một hơi, hắn lúc này vội ngưng lại động tác xoa xoa bắp tay mà cười gượng đáp lại:

- Thủ lĩnh, chào buổi sáng. Khịt... Do tôi hơi lạnh một chút...

Là đội trưởng tiểu đội chiến đấu mà lại kêu lạnh trước mặt thủ lĩnh, còn chảy cả nước mũi, cái này để cho hắn có chút xấu hổ.

Hàn Phong nghe vậy thì nhướng mày, thấy lạnh sao, hắn thấy rất mát mẻ mà nhỉ.

"Nhiều người cũng nói cảm thấy thời tiết năm nay lạnh hơn năm ngoái, nhất là về đêm và sáng sớm... Nhưng mà mình chẳng thấy gì cả, hay do điểm chống chịu của mình cao hơn bình thường?"

Đem vấn đề nhiệt độ không khí này tạm ném qua một bên, hắn nhìn tới cái giếng cũ bên kia, thản nhiên hỏi:

- Đã thiết lập xong rồi sao?

Lê Tam Ba nghe vậy, nhanh chóng khẳng định đáp:

- Thủ lĩnh, đã xong, hiện tại hành động vô cùng dễ dàng.

- Được, vậy bắt đầu đi.

Có lệnh của thủ lĩnh, Lê Tam Ba không chút do dự trèo lên miệng giếng rồi nhảy xuống phía dưới.

Hàn Phong cũng nhảy theo đội trưởng tiểu đội 6.

Sau khi nhảy xuống, hai người cũng không có bị rơi tự do, trái lại một cột nước từ đáy giếng liên tục phun lên, nâng đỡ bọn họ đứng vững.

Nước này vậy mà lại mềm mại như thạch vậy, đứng lên bên trên cảm giác rất thoải mái.

Dưới giếng, nhiệt độ còn lạnh hơn bên ngoài.

Lê Tam Ba bàn tay kết ấn từ hai ngón trỏ và ngón giữa, phi phàm lực liên tục phóng xuất, để cho cột nước hạ giảm uy lực phun phóng. Hai người đứng phía trên cũng từ từ hạ xuống phía dưới, tốc độ nhanh như một chiếc thang máy vậy.

Họ Lê là phi phàm giả sử dụng hai kỹ năng Thao Túng Đại Địa và Thao Túng Nước mạnh nhất quân đoàn Hi Vọng, nhờ vào hai kỹ năng này, hắn ta chính là người có sức phòng ngự - khống chế mạnh nhất đối với loại hình Thể Sức Mạnh.

Sở dĩ nói như vậy là do họ Lê có cách kết hợp năng lực phi phàm vô cùng thông minh. Thể Sức Mạnh chỉ cần chạy tới trước mặt hắn ta sẽ bị sụt hố do Thao Túng Đại Địa chế tạo, sau đó họ Lê tiếp tục phun nước từ Thao Túng Nước vào hố đất, đem đất cát hoà ra thành bùn lỏng, lại gia trì thêm đòn Sa Lầy, tăng cường tối đa độ đặc quánh cho hố sụt.

Ba kỹ năng kết hợp, liên tục chế tạo ra hoàn cảnh nhũ tương nửa lỏng nửa sệt, một bể bùn đất cực kỳ dính nhớp sẽ được tạo ra. Quái vật một khi đã bị vây bên trong sẽ không thể thoát nổi, bởi vì toàn bộ sức mạnh đánh ra sẽ bị ba kỹ năng chồng lặp này thay nhau hấp thụ và truyền dẫn hết tất cả xung lực ra xung quanh.

Các kỹ năng khống chế dạng vô hình vô sắc bình thường rất khó tạo ra tác dụng tốt đối với Thể Sức Mạnh, bởi vì hắc quang hộ thể của bọn chúng có khả năng hạ giảm uy năng khống chế, thậm chí là đánh bật hoàn toàn áp chế. Thế nhưng riêng đòn khống chế này của họ Lê thì lại có tác dụng cực mạnh, bởi vì hắc quang không thể đánh bật được vật chất thực chất hoá, trong khi xung lực trong quá trình giãy dụa lại bị hấp thu vô cùng nhiều bởi vật chất thực chất hoá.

Trong điều kiện không bị quấy rối bởi các tác nhân khác, họ Lê có thể đảm bảo khống chế được một đầu Thể Sức Mạnh level 29 cho tới khi bản thân hắn ta cạn kiệt tiềm năng thì mới thôi.

Ở trên chiến trường, Thể Sức Mạnh gặp phải Lê Tam Ba giống như gặp phải khắc tinh vậy, thậm chí là giống như con gặp bố.

Có lẽ ngoài hắn ta ra, không ai có thể làm nổi công việc vĩ đại như vậy, Hàn Phong cũng không thể.

Cột nước rất nhanh đã hạ tới mặt giếng, Lê Tam Ba tiếp tục kết ấn để phóng xuất tiềm năng, nước giếng tách ra làm hai, "chiếc thang máy" tiếp tục hạ xuống thêm nữa, chạm tới đáy đất.

Bàn tay phải họ Lê lại nhấn xuống, đáy giếng vốn bị cày xới tung toé từ đêm hôm qua tới giờ, hiện tại vô cùng dễ dàng bị khuấy động, lúc này đất cát dựa theo phi phàm lực tác động cấp tốc chia làm hai nửa, hai người vẫn có thể tiến sâu xuống lòng đất với tốc độ nhanh chóng.

Độ sâu hiện tại đã là gần 100 mét, chạm tới lớp đá cứng rắn xung quanh.

Hàn Phong quay qua Lê Tam Ba thản nhiên nói:

- Nhắm mắt lại.

Họ Lê rất thành thật nhắm chặt mắt lại.

Hàn Phong từ Nhẫn Trữ Vật xuất ra Tinh Thạch An Toàn của trấn Đông Thành, lại xuất ra một cái két sắt đen , hắn đem tinh thạch ném vào két sắt, cũng ném vài cục băng đá vào theo, sau đó thản nhiên động niệm:

"Thiết lập Tinh Thạch An Toàn!"

Hệ thống lập tức trả lời:

"Đinh! Thành công thiết lập vùng an toàn.

Bán kính phòng hộ: 188 - 872 - 2131 mét."!

Xong xuôi đâu đấy, Hàn Phong bẻ sạch 5 cánh sao an toàn của Tinh Thạch An Toàn này thu vào nhẫn trữ vật, khoá két sắt lại, sau đó thản nhiên nói:

- Được rồi, chúng ta trở về.

Nhận được lệnh, Lê Tam Ba nhanh chóng mở ra hai mắt, hắn ta bàn tay kết ấn nhấn xuống, cột nước cấp tốc nâng lên, kéo theo hai người lao vút về miệng giếng.

Đất đá hai bên cũng nhanh chóng sụt lún, lấp lại két sắt, cũng lấp lại đường hầm vừa được tạo ra.

Cho tới khi hai người lên tới miệng giếng, cái giếng này đã trở nên hoàn toàn bình thường, Nếu không chui xuống dưới nghiên cứu thật kỹ, vậy đảm bảo sẽ không thể tìm ra điều gì kỳ quái.

Hàn Phong bây giờ mới ném Nhẫn Sung Sức level 4 cho người đang run rẩy tái mét mặt mày bên cạnh, tuỳ tiện nói:

- Dùng đi.

Lê Tam Ba đã gần cạn tiềm năng, hắn ta nhanh chóng dùng lượt kích hoạt hồi phục, đến tận đây mới có thể xem như thoát khỏi lao lực.

Hàn Phong nhận lại Nhẫn Sung Sức rồi trầm giọng nói:

- Được rồi, hôm nay anh ở lại trấn Thương Đình, một lát tới trung tâm chỉ huy dã chiến bên kia sẽ có nhân viên công tác phổ biến kế hoạch cho, anh hãy kết hợp với Ngô phó đoàn trưởng làm nhiệm vụ ổn định tình hình cho cư dân định cư tại chỗ này.

Lê Tam Ba nghe được lời này thì không khỏi kinh ngạc, còn có cư dân ở đâu tới đây định cư nữa sao?

Chẳng qua hắn cũng không dám thắc mắc, chỉ là vẫn làm bộ khó khăn mà khổ tâm nói:

- Thủ lĩnh, tôi, tôi còn chưa kiếm được chỉ tiêu đội viên nào...

Tổ chức giao chỉ tiêu kiếm 5 đội viên mới trong 5 ngày, hắn ta bận bịu ở chỗ này từ tối qua tới giờ, tới hôm nay còn chưa cả bắt đầu công tác được.

Hàn Phong liếc mắt một cái, thản nhiên nói:

- Ở chỗ này sắp có 1000 cư dân tới định cư, anh tìm trong số họ, kiểu gì chẳng có, không tốt hơn là cạnh tranh ở vũng nước đục bên kia sao?

Lê Tam Ba nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó hai mắt lập tức sáng lên.

Đúng a, bên kia mười mấy con chó bu vào một cái bát nhỏ để tranh nhau một khúc xương, hắn bên này một mình một cõi, tranh thủ chiêu mộ hàng mới, không phải là sẽ tốt hơn sao, có khi còn kiếm được mấy nữ đội viên xinh đẹp cũng không chừng.

Hắn ta lúc này nhanh chóng cười to đáp lại:

- Đa tạ thủ lĩnh đã chỉ điểm.

Hàn Phong nhìn vẻ mặt như kiểu gian thương vừa chiếm được lợi của họ Lê mà không khỏi cười lạnh.

Anh mà kiếm được đủ 5 đội viên từ nhóm người trấn Đông Thành này, vậy thì tôi sẽ gọi anh là thủ lĩnh.

Lừa được một cú nho nhỏ để rèn luyện nghiệp vụ, Hàn Phong lúc này tuỳ tiện xuất ra mấy cân cá khô ném qua, ngáp ngủ nói:

- Được rồi, này xem như trả công cho anh.

Hắn nói xong liền trực tiếp biến mất tại chỗ.

Lê Tam Ba cầm mấy cân cá khô, vừa bốc cá ăn, vừa nghĩ tới viễn cảnh gom lấy chục chục đội viên rồi "bán" bớt đi mấy người mà sướng tới tê người.

Lâm Uyển chỉ dùng nửa buổi chiều hôm qua đã hoàn thành chỉ tiêu 10 người của đội mình, hiện tại nàng ta đang kinh doanh dịch vụ "bán" đội viên như vậy. Nếu tiểu đội trưởng nào có nhu cầu, vậy trả cho nàng ta một khoản, nàng ta sẽ tìm giúp cho tân binh mới, đỡ phải lo nghĩ.

Hàn Phong trở lại xe jeep về sau, một người một mèo nào đó đã ôm nhau lim dim ngủ, hắn không khỏi thở phào một hơi.

May quá, đỡ điếc tai.

Lúc này hắn ngáp một tiếng rồi tuỳ tiện ra lệnh cho lái xe:

- Về trấn Hi Vọng.

- Tuân lệnh!

...

8h13p ngày thứ 30 hậu dị biến.

Trấn Hi Vọng, huyện Liễu Lâm.

Hàn Phong ngồi trong phòng họp trung tâm, phía dưới là Hoàng Khải, đặc phái viên phụ trách liên lạc hai bờ đông tây sông Lệ, bên cạnh hắn ta là ba người khác, trong đó có một người rất quen mắt, kia chính là Bạc Tuấn, con trai huyện trưởng huyện Tam Giang Bạc Thanh.

Haha, nói thế cũng không đúng, phải nói là...

Bạc Tuấn, phó phòng vật tư phi phàm, căn cứ người sống sót huyện Tam Giang.

Trải qua một trận chiến tại thi đàn Minh Thái, vị công tử ca này đã được khôi phục một nửa chức vụ.

Bạc Tuấn lúc này nhìn về phía Hàn Phong, nghiêm túc nói:

- Hàn Phong, chúng tôi muốn mua thêm nước chống chịu, nước lá ớt biến dị, nước thuốc phi phàm, ngoài ra chúng tôi cũng muốn mua thêm cả bom khói đỏ của các anh, thuê súng ánh sáng, thuê trang bị phi phàm... Cùng với đó, chúng tôi cũng muốn đàm phán mượn một số phi phàm giả có kinh nghiệm chiến đấu của tiểu đoàn trấn Hi Vọng!

Hàn Phong nghe lời này, khoé miệng không khỏi nhếch lên.

Tam Giang muốn động binh với Lệ Trì rồi à.

Hắn lúc này nhấc tách trà dưới bàn lên, chậm chạm uống một ngụm nhỏ, thản nhiên đáp lại:

- Trả hết nợ cũ đi rồi bàn tiếp.