Chương 635: Đàm phán với Tam Giang

Chiến dịch Minh Thái trôi qua, Hàn Phong cung cấp cho Tam Giang tổng cộng 4213 lon nước chống chịu, tổng số tiền 12.639 minh tệ, trước đó lão già Tào Khang đã trả trước 6.000, hiện tại hắn muốn đòi nốt khoản nợ.

Nghe được cái yêu cầu này, Bạc Tuấn cũng không có quá nhiều bất ngờ, hắn ta chỉ quay qua nam quân nhân đang đứng gần đó nói:

- Đội trưởng Hạ, mời anh thanh toán nợ cho Hàn thủ lĩnh.

Trải qua một ngày rưỡi lấy lại sức, cao tầng Tam Giang đã thành công thu gom lại minh tệ của tập thể, lúc này vị Hạ đội trưởng kia dựa theo quyền truy cập thương thành mà Hàn Phong cung cấp, mua một viên đạn AK47 với giá 6.639 minh tệ.

Phải nói là hệ thống quá mức "chu đáo" khi nghĩ ra cái mức thuế tuỳ biến này, nó cung cấp cho chủ nhân Tinh Thạch An Toàn khả năng làm chủ thế lực dưới trướng một cách vô cùng bài bản.

Có lẽ đây là kinh nghiệm mà đầu lâu đỏ đã rút ra từ thế giới nào đó mà nó đang thống trị, có lẽ vậy, có lẽ không, không ai biết, cũng không ai có tư cách đi dò xét.

Nợ cũ đã xong, Bạc Tuấn bây giờ mới trầm giọng nói:

- Hàn thủ lĩnh, chúng tôi muốn mua 20.000 lon nước chống chịu.

Nước chống chịu dùng quá tốt, dù cho chiến dịch Minh Thái mới là lần đầu tiên nó xuất hiện, thế nhưng hiệu quả mang tính chiến lược của nó thể hiện ra cũng đã thành công chinh phục tất cả mọi người, hiện tại chính quyền Tam Giang đã xác định đây là tài nguyên không thể thiếu khi bước vào một trận đánh rồi.

Có nước chống chịu chống đỡ Hồn Áp và Thao Túng Giác Quan, nhân loại có thể chiến đấu kiên cường hơn, ít đau đớn, ít choáng váng nôn mửa, ít bị trừ điểm trí lực hơn, dính đòn khống chế mù ngứa ảo giác các loại cũng bớt kinh khủng hơn... Sĩ khí và tinh thần của binh lính sẽ được duy trì rất lâu.

Sử dụng nước chống chịu, hiệu quả chiến đấu sẽ tăng gấp đôi là ít, thậm chí là gấp ba lần, trong khi đó tỉ lệ tử vong toàn quân cũng hạ giảm tới 80% so với hiện tại.

Chỉ với hai điểm quan trọng này cũng khiến cho bọn họ không thể tiếc tiền được.

20.000 lon nước chống chịu tương đương 60.000 minh tệ, tuy rằng nghe qua rất nhiều, thế nhưng bọn họ vẫn có cách để gom góp được từ đủ nguồn, như là gom trong nhóm thường binh, hoặc bán đồ thừa vào thương thành chẳng hạn.

Ngoài trận chiến tại Minh Thái, trước đó Tam Giang đã liên tiếp tổ chức các cuộc tấn công nhắm vào thành phố Dương Hoành, tinh thạch ma dược là không thiếu, mà kỹ năng hệ thống dư thừa lại càng không thiếu. Hơn nữa cao tầng Tam Giang cũng thường xuyên săn được số lượng động vật biến dị cỡ lớn, đặc biệt là động vật biến dị từ sông Lệ, đây cũng là một trong những nguồn thu minh tệ không dứt, bọn họ cũng không nghèo tới độ phải nợ tiền như trước đó biểu hiện, chỉ có cơ chế thanh toán nhập nhằng mà thôi.

Bất quá, nhân lực Tam Giang sẽ tham chiến tại Lệ Trì là rất lớn, 20.000 lon nước chống chịu có nhiều nhưng cũng chỉ đủ để duy trì 2 ngày giao tranh mà thôi, bọn họ thậm chí còn muốn mua nhiều hơn.

Hôm nay bọn họ cử cả chuyên gia kinh tế chạy qua bên này trực tiếp đàm phán, mục đích tất nhiên cũng muốn ép giá một chút.

Hàn Phong cân nhắc một chút thì chợt nói:

- Chi bằng mời các vị tham quan dây chuyền sản xuất nước chống chịu của chúng tôi trước.

- ...

Ngoại biên trấn Hi Vọng, khu nhà xưởng thứ hai.

Đoàn đàm phán tới từ căn cứ huyện Tam Giang được Hàn Phong dẫn tới tham quan tại đây cho rõ ràng, ở đây bọn họ được nhìn thấy quy trình các lon nước chống chịu được đóng gói ra, bao gồm các bước lọc khử, cấp liệu, tiệt trùng, chiết rót, dập kín, kiểm soát chất lượng...

Một nhân viên công tác đứng ra thuyết trình về tình hình tại đây, trọng điểm là về tình hình khó khăn đang gặp phải, ngôn từ vô cùng chuyên nghiệp bài bản.

Một lúc sau, bọn họ lại được dẫn tới một khu nhà xưởng nữa. Đây chính là địa điểm của nhà xưởng thứ nhất, nằm trong khuôn viên của phòng sinh hoá do Âu Dương Tà quản lý.

Phía trên khu xưởng, hàng dài thi thể của đám Thể Phòng Hộ đang được công nhân sơ chế, hoạt động chủ yếu là dùng máy ép thủy lực ép vỡ xương cốt, sau đó nướng qua trên ngọn lửa, cạo lấy tuỷ cốt rồi chuyển xuống lòng đất.

Sau khi thông qua xác minh an ninh canh giữ rồi chui được xuống hầm ngầm dưới đất, người Tam Giang lần đầu tiên được mục sở thị các quy trình mà nước chống chịu được sản xuất ra.

Tại khu hầm đã được tu sửa mở rộng rất nhiều so với quá khứ này, các quy trình chưng cất, đun nấu, tách chiết, điều chế, pha loãng, cô đặc, trung hoà... Đã lên tới 7 bước 9 công đoạn, cả công khai lẫn bán công khai, với những loại máy móc vô cùng hiện đại.

Bọn họ lại được tận mắt nhìn thấy thủ lĩnh trấn Hi Vọng ra tay thi triển kỹ năng phi phàm của Thông Thức Giả, hắn ta đã biến một thứ nước vừa mới chiết tách ra từ trạng thái không màu chuyển thành màu trắng tinh như sữa dê, đây chính xác là nước chống chịu không sai được.

...

Phòng họp trung tâm, hai bên lại một lần nữa ngồi lại với nhau.

Hàn Phong nhấp một ngụm nhỏ trà xoài rồi thong thả kể khổ:

- Các vị, không phải tôi không muốn bán nước chống chịu cho các vị, nhưng mà như các vị đã thấy tận mắt đó, để sản xuất ra một lon nước chống chịu không đơn giản, nó trải qua quá nhiều bước, không thể nói muốn mua 20.000 lon liền mua được 20.000 lon. Hiện tại bảo tôi lập tức bỏ ra 10.000 lon, tôi còn không bỏ được, đừng có nói là gấp đôi số đó.

Đoàn đàm phán tới từ Tam Giang đối với lời này của thủ lĩnh trấn Hi Vọng đã hoàn toàn câm nín.

Thực sự là bọn họ không còn biết dùng bất kỳ lý luận gì để thương lượng cả, thậm chí còn chưa cả bước vào thương lượng thì tất cả chuẩn bị trước đó coi như đã đổ sông đổ bể rồi.

Quy trình sản xuất nước chống chịu, bọn họ đã nhìn thấy gần như toàn bộ các bước, còn được phép cho quay phim lại một vài bước, tất cả sự khó khăn gặp phải trong quá trình này, từ sản xuất cho tới đóng gói, đều đã được trấn Hi Vọng thể hiện ra rõ ràng, hiện tại bảo bọn họ mở lời thế nào đây.

Nhiệm vụ đầu tiên đã gặp phải trắc trở rồi.

Hàn Phong nhìn đám người kia bàn bạc với nhau mà không khỏi cười lạnh.

Nếu giờ hắn tham lam cái nhất thời mà há mồm bú một phát 20.000 lon nước chống chịu của Tam Giang, vậy thì hắn sẽ "chết" ngay lập tức.

Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội.

Nếu một tên thổ phỉ ất ơ đột nhiên trấn lột được 60.000 minh tệ của người khác chỉ sau vài phút, vậy thì điều đó sẽ gây đỏ mắt cho toàn bộ khán giả đang đứng vây xem xung quanh. Bất kỳ ai khi nghe tới 60.000 minh tệ đều sẽ dâng lên cảm giác ghen tị với số tiền khổng lồ này, đồng thời còn sinh ra tâm lý thù ghét, kể cả là không ăn được, bọn họ cũng sẽ tìm cách đạp đổ.

Nếu Hàn Phong dễ dàng kiếm tiền như vậy, vậy thì hắn sẽ biến thành đích ngắm cho người khác. Người thì muốn giết, người thì muốn bắt cóc, người lại muốn khống chế, muốn ép buộc, hắn sẽ lập tức chết lềnh bềnh vì nổ bụng do ăn quá no.

Đây là điều mà một tên lừa đảo không bao giờ nên làm, đó là đừng bao giờ biến bản thân thành con mồi, càng đừng bao giờ thể hiện ra bản thân tài giỏi thế nào. Sở hữu tài nguyên thì nên bé cái mồm lại, đồng thời giấu đi, giả bộ khó khăn nghèo khổ càng tốt, kẻo không thì dân chủ nhân quyền sẽ tới bế đi đó.

Còn đã muốn lừa chính quyền, vậy thì tốt nhất lừa ít ít thôi, không là chết lúc nào không biết.

Phía bên kia, Tam Giang sau một hồi thảo luận thì đã chốt được ý kiến chung, Bạc Tuấn quay qua phía trên mà dò hỏi:

- Hàn thủ lĩnh, hiện tại trấn Hi Vọng có thể cung cấp bao nhiêu lon nước chống chịu.

Hàn Phong suy nghĩ một lát thì chậm rãi nói:

- Trải qua trận chiến hai ngày trước, số lượng nước chống chịu của chúng tôi cũng không còn nhiều, hiện tại tổng số hàng tồn kho là khoảng 8000 lon... Nhưng chúng tôi không thể bán ra quá hai phần ba được, chúng tôi vẫn có những chiến dịch phải triển khai của mình, vẫn phải dựa vào những thứ này chống đỡ tiêu hao.

66% của 8000 lon, tức là hơn 5000 lon, mới chỉ đạt 1/4 chỉ tiêu yêu cầu, đây là con số quá ít, chỉ gắng gượng giúp Tam Giang chiến đấu trong một ngày là cùng.

Một nam công tác viên bên phía Tam Giang sau khi suy nghĩ vài giây thì hỏi:

- Hàn thủ lĩnh, không biết sản lượng hàng ngày của thứ này là bao nhiêu?

Hàn Phong thở dài nói:

- Khó mà nói chính xác được... Theo tính toán của tôi, quy trình chiết xuất còn nhiều điểm rườm rà phức tạp cần cải thiện, mà phòng nghiên cứu bên kia vẫn chưa được tối ưu, điều đó đã khiến cho sản lượng nước chống chịu giảm xuống rất nhiều.

- Nhưng biến động lớn nhất là nằm ở bản thân tôi. Các vị thấy đó, tôi đã xả ra gần một nửa bình tiềm năng mới có thể chế tạo ra ~200 lít nước chống chịu, tương đương 700 lon nước. Trong khi một ngày tôi không thể chỉ xả tiềm năng để sản xuất nước chống chịu được, tôi còn cần làm nhiều việc khác.

Vị nhân viên công tác kia sau một hồi tính toán thì khẽ cắn răng.

Một nửa bình tiềm năng là 700 lon, cả bình thì vào khoảng 1300 lon. Một ngày một người không thể "sạc đi sạc lại" quá 5 lần bình tiềm năng được, đó là con số tới từ cả việc tự phục hồi, cả dùng trang bị rồi đó.

Thủ lĩnh trấn Hi Vọng hẳn là có chỉ số thân thể rất tốt, cho là sạc đủ 5 lần đi, trừ hao một nửa cho chiến đấu hay ăn nhậu ca hát gì gì đó, vậy thì số nước chống chịu thu được là khoảng 3250 lon.

Chỉ bán 2/3 số này, tức một ngày Tam Giang chỉ mua được 2000 lon thôi sao, quá ít, không đủ để bọn họ chiến đấu trong nửa buổi sáng.

Lúc này hắn ta đột nhiên nói:

- Hàn thủ lĩnh, tôi nghe nói cảnh nội huyện Liễu Lâm đã không còn uy hiếp từ thây ma nữa, có lẽ anh sẽ rảnh hơn nhỉ?

Hàn Phong nghe được lời này thì không khỏi cười lạnh.

Thằng này đang dụ mình nói ra sơ hở à.

Hắn lắc đầu, thong thả đáp đáp:

- Kế tới đây chúng tôi phải mở hai chiến dịch lớn tại huyện Long Dương và huyện Đại Xuyên của tỉnh Nam Ô, sao có thể nói là rảnh được.

Nam nhân viên công tác bên kia nghe vậy thì mắng thầm.

Gã họ Hàn này đang chế tạo ra tình cảnh độc quyền đây mà. Đàm phán với một "công ty" độc quyền là vô cùng khó khăn, nhất là trong bối cảnh không có sự chế tài của nhà nước như mạt thế hiện tại, bởi vì hầu như tất cả các bước trong chuỗi cung ứng đều là do bọn họ nắm đằng chuôi.

Lúc này Hàn Phong lại đột nhiên nói:

- Thật ra vẫn có cách để tăng sản lượng lên khoảng 50% hiện tại...

Nghe Hàn Phong nói vậy, cả bốn người phía dưới đều hơi sáng mắt lên, Bạc Tuấn nhanh chóng hỏi:

- Cách gì?

Hàn Phong liếc nhìn bọn họ một chút, thản nhiên nói:

- Số tiềm năng mỗi ngày mà tôi xả ra để dành cho việc chế tạo nước chống chịu là cố định, nhưng chỉ cần có thể tinh giản lại quy trình trước đó, tăng hiệu suất chiết lọc, tăng tinh chất thu được, giảm độc tính cố hữu của thây ma, vậy thì kỹ năng của tôi sẽ không mất quá nhiều năng lượng để biến đổi tại bước cuối cùng kia...

- Vẫn với từng đó tiềm năng, tôi có thể biến đổi nhiều dịch chiết "cao cấp" để thu về nhiều thành quả cuối cùng hơn.

Nam nhân viên công tác phụ trách đàm phán cũng là người có nghề, hắn ta sau một hồi do dự thì hỏi:

- Hàn thủ lĩnh, làm cách nào để tinh giản những bước kia, làm cách nào để giảm độc tính thây ma?

Hàn Phong điềm nhiên trả lời:

- Việc làm sao để tối giản quy trình tinh chế, tăng hiệu suất chiết lọc thì tôi vẫn chưa nghĩ ra, vẫn cần phải nghiên cứu thêm, cần có người nghiên cứu cùng, thế nhưng giảm độc lực thây ma thì rất đơn giản, thêm vào giải độc dược tề là được.

Nam nhân viên công tác khẽ nắm chặt tay lại.

Tên khốn tham lam này...

Hắn ta lúc này trầm giọng hỏi thẳng:

- Hàn thủ lĩnh, ý anh là, chúng tôi phải trả nhiều tiền hơn để tăng hiệu suất?

Thêm vào giải độc dược tề tức là thêm những ống "1000 minh tệ" vào quá trình sản xuất, điều này trực tiếp đẩy giá cost lên, tất nhiên giá bán ra cũng phải tăng lên.

Mỗi lon nước sẽ không chỉ có giá 3 minh tệ nữa, mà sẽ thành 4, thành 5.

Gian thương độc quyền đáng chết.

Hàn Phong khoé miệng nhếch lên.

Làm gian thương thật sướng, nói chuyện với người thông minh cũng thật sướng mà, nói ít hiểu nhiều, đỡ phải giải thích.

Hắn lúc này làm bộ trầm ngâm một lát thì lắc đầu:

- Nói thật là tôi không định làm khó các vị, và tôi cũng không định áp dụng cách dùng giải độc dược tề để giải quyết vấn đề, điều đó sẽ khiến tôi quá phụ thuộc vào thương thành, lại không phát triển nghiên cứu thêm sản phẩm của mình được.

- Thế này đi, các vị có thể đầu tư nhân lực vật lực vào để cùng chúng tôi nghiên cứu tại bước tinh giản quy trình bào chế này, khi đó thì vừa có thể nâng cao hiệu suất sản xuất, lại vừa không gia tăng giá thành sản xuất.

- Nước chống chịu vẫn được sản xuất ra nhiều hơn, nhưng không đắt hơn.

- Các vị cũng trực tiếp tham gia bởi vậy cũng xem như là người sản xuất.

Bạc Tuấn nghe chả hiểu gì mấy, hắn ta hỏi thẳng:

- Anh cần gì?

Hàn Phong cũng thẳng thắn trả lời:

- Nhân lực thuộc các lĩnh vực như dược phẩm, hoá phẩm, y tế, xét nghiệm, hoá lý học, sinh vật học...

Nam nhân viên công tác nghe được lời này thì hít sâu một hơi...

Vị Hàn thủ lĩnh này chưa bao giờ có ý định kiếm tiền.

Hắn đang muốn đào góc tường nhân lực chất lượng cao của Tam Giang!

Nhân lực chất lượng cao dễ kiếm như vậy sao, tận thế phủ xuống giết chết rất nhiều người, những người giỏi còn sống lại càng ít hơn nữa.

Việc này không thể chốt hạ ngay tại chỗ, những người ở đây không có đủ thẩm quyền, không quyết định được.

Bọn họ đành phải chuyển qua đàm phán 8000 lon nước đang tồn kho kia.

Nam nhân viên công tác uyển chuyển ép giá, Hàn Phong tất nhiên sẽ không đồng ý.

Sau một hồi kỳ kèo mặc cả về giá, hắn ta chuyển qua kỳ kèo tới phương diện thời hạn thanh toán:

- Hàn thủ lĩnh, chúng tôi muốn thanh toán gối đầu. Lô thứ nhất chúng tôi xin nợ lại, lô thứ hai giao hàng, chúng tôi sẽ trả tiền lô thứ nhất...

- Các vị làm vậy khó cho tôi quá, trong thời gian chờ đợi, tôi lấy đâu ra tiền mà quay vòng sản xuất đây, dù sao thì tiền mua giải độc dược tề cũng là tiền tươi đó...

Hàn Phong tất nhiên muốn tiền tươi, tuyệt không muốn lằng nhằng gối đầu nợ nần cho rách việc, chỉ nội việc đòi nợ trước sau cũng đủ khiến hắn đau đầu rồi. Trong khi Tam Giang thì muốn trước giữ tiền lại để gom góp mua súng diệt quỷ tại thương thành, dùng nó đánh trận, lấy chiến nuôi chiến...

Kỳ kèo hồi lâu, hai bên vẫn không chốt được.

Nam nhân viên công tác phụ trách đàm phán lúc này bất chợt chỉ vào nữ nhân đang ngồi bên cạnh nói:

- Hàn thủ lĩnh, vị này hẳn là anh cũng rất quen mắt, đây là nữ thần tượng Trần Tiểu Mẫn.

Hàn Phong nhìn qua nữ tử đang ngồi ngoài cùng bên phải.

Thây Hàn Phong nhìn qua mình, Trần Tiểu Mẫn cũng dùng ánh mắt ướt át đáp lại hắn, còn thật e lệ cúi đầu xuống, đôi môi đỏ mọng khẽ cắn nhẹ, biểu cảm phải nói là cực kỳ dễ thương, càng cực kỳ hấp dẫn.

Bất kỳ nam nhân nào khi nhìn tới vị nữ tử này đều sẽ dâng lên cảm giác yêu thích, muốn dang tay che chở cho nàng ta.

Hàn Phong trong lòng không khỏi thở dài.

Thật ra hắn để ý cái nữ tử này từ đầu rồi, nữ thần tượng nổi tiếng khắp vùng tây bắc, nổi tiếng ba bốn năm nay, là visual chính của nhóm nhạc Black Rose, có nam nhân nào ở bên trong độ tuổi 12 - 70 mà lại chưa từng nghe tới nàng ta chứ.

Trần Tiểu Mẫn so với Châu Lam hay Bạch Hà Cơ bên Liễu Lâm này thì còn nổi tiếng hơn nhiều, nàng ta chính là ước mơ của rất nhiều đàn ông đấy, phải thừa nhận là trước đây Hàn Phong cũng từng không dưới mười lần dùng hình ảnh của nàng ta mỗi khi đi tắm...

Nói vậy oan cho hắn quá, đảm bảo rất nhiều nam nhân đều đã từng, không phải mỗi hắn.

Tam Giang thật sự đủ độc, vậy mà lại dùng mỹ nhân kế ngay tại chỗ, còn công khai như vậy, nghe có giống bộ mặt của chính phủ hay không?

Hay đây mới chính là phong cách làm việc của chính phủ?

Hàn Phong trong lòng vừa động, cuối cùng lại thở dài.

Hắn diễn cái vai háo sắc hám gái quá tốt, Liễu Huyên kia tuyên truyền ra ngoài cũng đủ độc, hiện tại người ta liền muốn ra tay ngay tại điểm này.

- Các vị, nói thật là tôi không thể...

Nam nhân viên công tác nghe được lời từ chối, ngay lập tức đánh mắt qua cho nữ tử cạnh bên.

Trần Tiểu Mẫn nhìn thấy ký hiệu này, khuôn mặt thoáng chốc đã đỏ bừng.

Nàng nhìn về phía Hàn Phong bên kia, cắn môi nói nhỏ như chỉ để hai người nghe thấy:

- Hàn... Hàn thủ lĩnh... Tôi vẫn còn trinh trắng...

- ...?!!!

Thật ra Trần Tiểu Mẫn nói ra câu này không ngại, nàng là người của công chúng, thứ đầu tiên học được chính là không biết ngại trước fan hâm mộ, người phải ngại hiện tại là mấy nam nhân còn lại trong phòng.

Nàng có thể cảm nhận được âm thanh hít thở của bọn họ đã trở nên nặng nề, cùng với những ánh mắt kỳ dị vô cùng quen thuộc, những ánh mắt trước đây đã xuất hiện qua rất nhiều lần.

Điều này để cho nàng có chút chua xót, nhưng cũng có chút kích động nho nhỏ.

- ...?!!!

Giá cả được chốt lại ở thanh toán trước 1/3 giá trị nước chống chịu của đơn hàng đầu, sẽ thanh toán nốt số còn lại vào đơn hàng sau, đổi lại, Triệu Tiểu Mẫn sẽ qua Liễu Lâm hát vài bài.

Tất nhiên mặt ngoài là vậy, nhưng bên trong chính là qua rồi sẽ không về lại Tam Giang nữa, trên bản chất, nàng ta đã bị bán để đổi lại lợi ích.

Hàn Phong mặc dù không muốn nhìn tới viễn cảnh này, thế nhưng đã lỡ diễn vai dâm dục háo sắc rồi thì phải diễn cho tốt, tuyệt đối không phải do hắn có ý đồ gì với nữ thần tượng kia.

Đúng, hắn là người đàng hoàng đứng đắn, sao có thể dâng lên suy nghĩ thiển cận như vậy chứ.

Vấn đề nước chống chịu được chốt hạ xong, tất cả mọi thứ còn lại tuy vấn còn khúc mắc, nhưng đều dễ bàn hơn.

Nước lá ớt đổi rượu nho đen với tỉ lệ 1-1

Bom mù tạt và cho thuê súng ánh sáng đổi lấy nước lá nho biến dị.

Nước thuốc phi phàm đổi lấy xương cốt Thể Phòng Hộ.

Ngoài ra trấn Hi Vọng còn cung cấp một số lượng tương đối xăng dầu, công sự cản lộ, lưới thép cản bộc đạn, và vài xe chữa cháy, đổi lại là lương thực thực phẩm của Tam Giang.

Chung quy chỉ là trao đổi tài nguyên sẵn có, không gây ra quá nhiều thương tổn tới căn cơ hai bên, vì vậy giá cả tương quan được chốt rất nhanh.

Cuối cùng là Tam Giang muốn "thuê" lính từ tiểu đoàn Hi Vọng để tác chiến tại chiến trường Diệu Liên, biên giới huyện Lệ Trì.

Việc này Hàn Phong trực tiếp nói thẳng quan điểm, không hề để ra nất kỳ không gian bàn cãi nào:

- Chúng tôi sẽ chỉ gửi thủ hộ giả và phục hồi giả cho các vị, cùng với các nhân viên quân y, nhân viên hậu cần, những người này cũng chỉ làm việc tại hậu tuyến an toàn, tới một giới hạn an toàn, chúng tôi sẽ không gửi cận chiến giả hay nguyên tố giả.

- Hơn nữa, toàn bộ lương thưởng trong quá trình chiến đấu của bọn họ đều là do các vị trả, theo khung và bậc của trấn Hi Vọng.

Nhân viên công tác phụ trách đàm phán không thể quyết định được, chỉ có thể về xin ý kiến thêm.

Sở dĩ hắn ta không quyết định được không phải do thành phần nhân sự hay lương thưởng cho binh lính, những điều đó bọn họ tất nhiên là hiểu và phải chấp nhận, dù sao người ta cũng phải đảm bảo tới sinh mạng và lợi ích của đội viên của mình, điều khúc mắc ở đây là do bên kia Hàn Phong cũng đòi người ngược lại.

Thủ lĩnh trấn Hi Vọng đòi hai người là Lý Võ Lạc, Vương Tốn, cùng với 5 quân nhân chuyên nghiệp khác phải chạy qua Liễm Lâm theo chiều ngược lại, nhiệm vụ là huấn luyện tân binh cho bọn họ.

Chừng nào đội viên trấn Hi Vọng còn làm nhiệm vụ tại Tam Giang, 7 người này sẽ vẫn phải ở tại Liễu Lâm, xem như "làm tin", có qua có lại.

Vấn đề này bị bỏ qua, đàm phán xem như cũng đến hồi kết thúc.

Hàn Phong lúc này mới liếc mắt nhìn mấy người trước mặt, thản nhiên nói:

- Có 17 người thuộc sự quản lý của căn cứ Tam Giang đang xin tị nạn tại chỗ chúng tôi.

- Quan điểm của tôi nói thẳng, ngay trong ngày hôm nay, các vị phải cử người qua đưa tất cả bọn họ trở về bờ đông.

- Bằng không, chúng tôi sẽ giết sạch bọn họ.

------

Note: Chương 378 - tác dụng của thiên tài địa bảo thứ hai. Nghiên cứu của Âu Dương Tà: thứ này có vị ngọt nhẹ, uống khá giải khát, khi đun sôi lên thì bay mất màu trắng, để nguội sẽ trở về màu trắng như cũ, tác dụng vẫn được giữ nguyên. Nó hoà lẫn vào nước sẽ nhạt màu bớt, không bị tách lớp, nhưng tác dụng cũng giảm dần đi... Chính vì có đặc tính "bay màu - lại màu" này của sữa ngọc biến dị, Hàn Phong mới bắt đầu thiết lập ý tưởng xung quanh nó, xây dựng hình tượng Thông Thức Giả cho bản thân, nguỵ tạo nguồn gốc của nước chống chịu, đối với cả phe địch lẫn chính phe mình. Hắn ta ra lệnh đun nó lên, sau đó lại tự tay hạ nhiệt độ xuống bằng Thao Túng Hàn Băng, điều đó đã dẫn tới sự biến đổi mà Tam Giang nhìn thấy