Chương 632: Phông bạt lùa gà

Hàn Phong tuyệt đối không phải một người thích khoe mẽ, nhưng mà người khác cứ nằng nặc đòi xem hắn thể hiện thế nào, hắn cũng không thể từ chối được.

Trên "màn hình" băng giá lúc này liên tục chiếu lại cảnh tượng trên chiến trường Minh Thái. Tuyệt đại đa số hình ảnh đều tập trung vào các hành động của hắn, tập trung vào những đòn tấn công đơn thể sắc bén, những lượt phóng xuất năng lực huỷ diệt diện rộng, những màn phòng ngự đỉnh cao khó tin, hay những pha hành động hỗ trợ cứu hộ cứu nạn tuyệt vời... Tất cả đều thể hiện ra hắn vừa mạnh mẽ, vừa quyết đoán, lại vừa có tâm có tầm tới thế nào.

Cái này cũng không phải do hắn cố tình phông bạt hay tự sướng mà bởi vì băng nhãn phải luôn nhìn chằm chằm vào hắn, hoạt động giống một chiếc "camera tiềm thức", vừa để liên tục cảnh giới, vừa để lỡ có vấn đề gì kỳ quái thì còn có tư liệu xem lại.

Tất nhiên, trên màn hình băng giá thi thoảng vẫn có những phân đoạn của người khác. Chủ yếu là các phân đoạn Sử Thắng chỉ huy tiến công bài bản ra sao, kế hoạch thả bom khói và bắn súng ánh sáng rực rỡ thế nào, các tiểu đội của trấn Hi Vọng phối hợp ăn ý cùng bài bản tới nhuần nhuyễn theo kiểu gì. Thêm vào đó còn là phân đoạn chạy loạn như chó nhà có tang của quân đội Tam Giang, cảnh tượng tướng lĩnh và quân sĩ Tam Giang thở hồng hộc vì kiệt sức và đau đớn, sau đó lại tới phân đoạn trấn Hi Vọng phản công giữ vững phòng tuyến.

Có thể nói đây chính là một bộ phim tràn đầy sự hi sinh thê lương nhưng cũng không kém phần anh hùng thiết huyết. Đặc biệt là phân đoạn cuối cùng kia, cảnh tượng Hàn Phong giơ tay hướng về phía quả cầu gió bão khổng lồ dưới chân, khuôn mặt ác liệt còn lẩm bẩm gì đó như niệm chú kỹ năng, thế rồi một đòn của hắn trực tiếp đập chết bốn vạn thây ma, đánh nát cả bờ đê bao rộng lớn, xới tung hàng triệu mét khối đất đá lên trời, cuối cùng tạo ra cái hồ nước rộng gần một cây số.

Cái này đã trực tiếp gây ra một trận sợ hãi tới im lặng như tờ trong phòng họp, đến ngay cả âm thanh thở mạnh cũng không dám xuất hiện.

Nó đã vượt thoát phạm vi hiểu biết của nhân loại rồi...

Về phần phân đoạn thủ lĩnh trấn Hi Vọng sau khi giơ tay làm màu xong liền cuống cuồng trốn sau váy của đoàn trưởng tiểu đoàn 3 Lạc Thanh Thuỷ để nhờ núp gió ở đâu thì nó đã được tổ biên tập chương trình cắt bỏ rồi.

Tướng lĩnh trấn Đông Thành có mặt trong phòng đều mở to hai mắt quan sát trận chiến, sau khi nhìn tới màn trình diễn khủng bố tới siêu phàm nhập thánh của Hàn Phong, bọn họ đều cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Nhân loại thật sự có thể mạnh tới như vậy sao, bọn họ ở chỗ này, chưa từng gặp bất kỳ ai tạo ra được những kỳ tích khủng khiếp như vậy.

Người đàn ông này... Hắn ta... Hắn ta là thần sao...

Nếu hắn ta giáng một đòn cầu khí kia xuống căn cứ trấn Đông Thành, vậy có phải hay không tất cả bọn họ đều đã chết sạch...

Ngô Soái càng xem càng cảm thấy kỳ quái. Đại ca hắn từ khi nào biết phun ra gió bão như La Thiên Dật vậy, hai đòn huỷ thiên diệt địa đen kịt kia không phải là đòn mô phỏng của Thể Thôn Phệ à, còn có cái xây tường thành thì ngầu thật đấy, nhưng chủ yếu doạ thây ma rời xa chứ có chịu cho chúng nó tiếp cận gần đâu, chắc là sợ hao tiềm năng, với cả nghe hai người Nhạc Liên Triệu Hà Vân kể lại là đại ca hắn đã ra lệnh cho quân dân trấn Hi Vọng rút lui đầu tiên rồi nép sau tiểu đoàn 3 Tam Giang để bảo toàn quân số cơ mà...

Còn nữa, tại sao đại ca lại chiếu đi chiếu lại mấy cái cảnh tượng biểu diễn của hắn hoài vậy, không có phân đoạn nào mới hơn à...

Kiều Ti Vân ngồi bên kia không khỏi âm thầm than thở.

Thật ra thủ lĩnh rất biết cách "phông bạt", lại còn phông bạt rất khéo, ngay cả biểu cảm của hắn ta ở thời điểm hiện tại vẫn vô cùng tự nhiên.

Có lẽ là hắn ta không thích phông bạt trong tiệc rượu mà chỉ thích phông bạt trong phòng họp. Nếu người kí mà chịu học hỏi cùng thể hiện ra ngoài một chút lễ tiết, vậy thì dăm ba bảy chín tên công tử ca gì đó cũng chỉ như gà đất chó sành.

Hàn Phong cho đám người trấn Đông Thành xem phim xong thì phất tay tán đi hàn băng, sau đó suy yếu nói:

- Khụ khụ... Hộc hộc... Chiến dịch vừa rồi có sự tham gia của binh lực chính quyền huyện Tam Giang và chính quyền quận Xuân Hà. Mặc dù chúng tôi đã đạt được thắng lợi, thu được vũ trang của một tiểu đoàn tăng thiết giáp, thế nhưng vẫn có những đội viên đã phải hy sinh thân mình.

- Đây là lỗi của tôi, do tôi đã quá mức lao lực, không thể cứu giúp bọn họ, chỉ trách bản thân tôi quá yếu...

- May mắn mà chúng tôi vẫn luôn có những người đồng đội ở bên cạnh cùng nhau chiến đấu, cùng nhau vượt qua khó khăn thử thách, bằng không thì kết quả của trận chiến này sẽ vô cùng khó lường.

Hàn Phong nói xong câu này, những người xung quanh đều đã cảm thấy khâm phục tới tận cùng.

Vị Hàn thủ lĩnh này thực lực cá nhân mạnh mẽ chưa nói, còn vô cùng quan tâm chăm lo cho thuộc hạ, chẳng những vậy còn vô cùng khiêm tốn, không hề kể lể công lao của bản thân một chút nào, từ đầu tới cuối đều là nói về tập thể.

Bọn họ thật sự không biết đi đâu mới tìm được một người cầm quyền tốt như vậy...

Mạc Thuận An cũng đã bị chinh phục.

Biểu hiện của Hàn Phong đúng là kinh tài tuyệt diễm, mạnh mẽ vô song, chắc chắn là một người vô cùng tài năng, tuyệt đối không khoa trương hay giả mạo được. Thế nhưng nhân cách của hắn ta mới thực sự là thứ để người ta tin tưởng vào, kia chính là một người đặt an nguy của thuộc hạ lên hàng đầu, luôn nỗ lực để đảm bảo anh nguy cho thuộc hạ, không có bất kỳ điểm gì có thể chê được thủ lĩnh như vậy.

Chẳng những vậy, trăm nghe không bằng một thấy, hắn ta nghe đám người Ngô Soái rao giảng rằng chính quyền huyện Tam Giang và chính quyền quận Xuân Hà đã chấp nhận tính chính danh của trấn Hi Vọng, thế nhưng hắn vẫn không quá tin tưởng. Tới hôm nay nhìn cảnh binh lực hùng mạnh của ba bên kết hợp, số lượng nhân lực đông đảo tinh nhuệ, cùng với nhiều loại vũ khí khí tài trang thiết bị kia, hắn liền biết đây đích xác là sự thật.

Lúc này hắn trong lòng âm thầm lẩm bẩm:

"Không ngờ chính phủ lại đồng ý hợp tác với một căn cứ thổ phỉ, còn có thể tin tưởng nhau tới độ sẵn sàng sắp xếp đội hình để cho kẻ khác bảo vệ bên hông bản thân như vậy... Tư tưởng của mình quá mức lạc hậu rồi hiện tại kẻ thù của nhân loại chính là thây ma chứ không phải thời điểm nhân loại đấu đá nghi ngờ lẫn nhau..."

Nghĩ thông suốt điểm này, Mạc Thuận An chính thức buông xuống tâm lý kháng cự, hắn nhanh chóng thể hiện ra thái độ của mình:

- Thủ lĩnh, vậy tiếp theo chúng ta làm gì?

Hàn Phong khoé miệng hơi nhếch lên, này coi như đã lùa gà xong rồi, gà đã vào chuồng.

Ừm, cái này, không phải, ý là, này xem như đã thể hiện năng lực xong rồi, đã được người khác công nhận rồi.

Hắn lúc này nhìn một vòng các tướng lĩnh ở đây, đáp lại từng ánh mắt mong đợi một, sau đó chậm chạp mà chắc chắn nói:

- Theo tình hình chung từ cả nhận định khách quan lẫn chủ quan, tôi cho rằng trạng thái của chúng ta hiện tại không phù hợp để tiếp tục giao tranh cường độ lớn, trong khi đó thây ma lại đang trên đà mạnh mẽ tiến lên, binh lực hùng mạnh, thế lớn vô cùng.

- Bên yếu bên mạnh, nhìn đã rõ ràng.

- Người ta có câu, tránh voi chẳng xấu mặt nào, chúng ta đang yếu thế, địch đang mạnh thế, bởi vậy không nên giao tranh vào lúc này, tránh việc phải lấy yếu đấu mạnh, tỉ lệ thua rất cao, tránh đấu là đúng đạo lý.

- Thay vào đó, chúng ta hãy rút lui tới địa điểm an toàn, tránh hoàn toàn giao tranh, lại còn phải tránh thật xa không cho địch nhân cơ hội đánh tới, khi đó sẽ vừa xóa được đại thế mạnh mẽ của đối thủ, vừa câu thêm được thời gian cho bản thân khắc phục thế yếu.

- Tôi đưa ra đề xuất như vậy, chủ yếu dựa vào sáu điểm quan trọng sau đây:

- Thứ nhất, chúng ta đang có rất nhiều tân đội viên thiếu kinh nghiệm, cũng có càng nhiều đội viên đang kiệt sức, vì vậy lúc này quan trọng nhất vẫn là huấn luyện và phục hồi, tổ chức lại sức mạnh tập thể, đó là phương án tốt nhất.

- Thứ hai là thi đàn thôn Hà Vân đang trong quá trình thu hút nhóm thây ma ngoại lai tới, nếu hiện tại chúng ta liều lĩnh tấn công vào trung tâm thi đàn, vậy chắc chắn sẽ gặp phải tình trạng bị các nhán quân tứ phương thọc sườn và bọc hậu, thậm chí bị kẹp từ nhiều hướng, không có lối thoát, sẽ vô cùng nguy hiểm.

- Hơn nữa nếu chỉ đánh vào trung tâm thi đàn mà mặc kệ các nhánh quân xung quanh đang liên tục đổ về, vậy thì địch nhân có đánh thế nào cũng vẫn được bổ sung tiêu hao liên tục, trong khi chúng ta là nhân loại, chắc chắn càng đánh sẽ càng yếu, không thể đánh kiểu lao đầu vào tảng đá như vậy được.

- Thay vì tấn công vào chủ lực thi đàn, chúng ta lựa chọn cách đánh du kích.

- Du kích là sao, là bỏ qua chủ lực thi đàn, tập trung vào việc triệt hạ những nhánh quân nhỏ đang trên đà tụ họp lại của chúng nó, phá bỏ mưu đồ gom quân thành một thể của chúng nó.

- Thủ lĩnh thì đàn bị phá rối quá trình gom quân, chắc chắn sẽ cử thây ma tinh nhuệ tới "bảo kê", chúng ta sẽ nhân cơ hội này thiết lập bẫy rập nhằm triệt hạ từ từ những tinh nhuệ được phái ra ngoài này, từ đó suy yếu thượng tầng địch nhân.

- Thứ ba là hiện tại nếu chúng ta rút lui khỏi thị trấn Đông Thành để chuyển tới một địa điểm xa xôi, vượt hẳn ngoài tầm đánh hơi của thi đàn Hà Vân, vậy thì đầu Thể Thao Túng kia sẽ không thể đánh hơi thấy số lượng "nhân khí" khổng lồ của chúng ta nữa, từ đó nó sẽ bị mất phương hướng tấn công, mất mục tiêu để nhắm vào, không biết nên làm gì tiếp theo.

- Khi đó thì chúng ta sẽ lại một lần nữa giành lại quyền dẫn dắt cuộc chiến, bởi vì bất kỳ nhánh quân du kích nào của chúng ta cũng sẽ trở thành mục tiêu duy nhất mà thi đàn có thể nhắm vào, thây ma sẽ chỉ có thể đi theo sự dẫn dắt này mà thôi.

- Khi thây ma đã bị dẫn dắt rồi, thiên thời địa lợi nhân hòa sẽ lại một lần nữa quay trở lại.

- Địa hình phức tạp của huyện Đại Xuyên đã sớm nằm trong lòng bàn tay nhân loại, còn thây ma thì chẳng biết gì cả, chúng ta muốn bài bố dẫn dắt cuộc chiến thế nào cũng được, hoàn toàn không cần phải phụ thuộc hay đánh cược vào tính năm ăn năm thua của duy nhất phòng tuyến số bốn nữa.

- Lúc đó thì chiến thuật du kích lại càng được triển khai nhuần nhuyễn hơn, bởi chúng ta có thể dụ địch vào bất kỳ thung lũng nào để tiến hành bắt cá trong rọ.

- Thứ tư, theo như thông tin mà chúng ta điều tra thì số lượng thây ma hoang dã mà thi đàn thôn Hà Vân có thể gom góp được cùng lắm cũng chỉ là thêm hơn ba vạn đầu nữa, tức tổng binh lực mà nó có thể huy động cùng lắm cũng chỉ là 10 vạn đầu. Do đó dù chúng ta có câu giờ tới bao lâu đi nữa thì cũng không sợ quả bom này sẽ vượt ngoài tầm khống chế, nó vẫn chỉ nằm ở tầm 10 vạn mà thôi, vẫn chiến thắng được, vậy chiến thắng chậm chút không sao.

- Thứ năm, chúng ta rút lui tuy là sẽ phải bỏ lại một thị trấn Đông Thành này, thế nhưng thời gian câu kéo đó lại giúp chúng ta có thể chia quân tới rất nhiều thành trấn làng mạc xung quanh. Chúng ta sẽ có không gian an toàn để thu gom góp tất cả tài nguyên rơi rớt, cứu trợ nhân loại đang mắc kẹt, thiết lập bẫy rập từ trước, từ đó sẽ tránh được viễn cảnh giao tranh tương lai nổ ra sẽ cắt đứt đường sống và vô tình ngộ sát người sống sót.

- Điểm cuối cùng trong chiến lược sáu điểm chính là chúng ta cần tới sức mạnh tổng hợp mới có thể thắng được thây ma. Quân lực trấn Hi Vọng và quân lực trấn Đông Thành chưa có thời gian hoà hợp tập luyện chung, đó là điểm yếu chí mạng trong một cuộc chiến. Chỉ cần cho chúng ta thời gian tập luyện chung, chúng ta có thể liên kết với nhau rồi biến chất về mặt sức mạnh, khi đó thì giao tranh tổng lực sẽ giảm bớt rất nhiều thương vong.

- Đây cũng chính là điểm quan trọng nhất, bởi vì giữ lại nhân lực là nhiệm vụ quan trọng nhất, quan trọng không kém đánh thắng thây ma.

Hàn Phong nói xong, trong phòng họp đã trở nên im lặng như tờ. Sau đó 3 giây, gần hai mươi ánh mắt nóng rực đều đã đổ về phía hắn, hàng loạt những thanh âm vỗ bàn khen hay cùng kêu gào ủng hộ loạn xạ liên tiếp vang lên:

- Diệu kế, diệu kế.

- Thật sự là quá mức chu toàn rồi.

- Thủ lĩnh, tôi ủng hộ anh.

- Thủ lĩnh, anh nói đúng lắm.

- Đúng, chúng ta nên làm theo cách này.

- Thủ lĩnh, anh thật sự là thiên tài mà.

- Đáng sợ, không trực tiếp tham gia chiến đấu tại trấn Đông Thành mà vẫn hiểu rõ rình hình chiến lược như vậy...

- Tôi đồng ý.

- Tôi cũng đồng ý.

Hàn Phong có chút ngượng ngùng cắn môi mà đỏ mặt cúi đầu xuống.

Hình như hắn vừa mới biến thành một củ Nhân Sâm rồi thì phải, những người xung quanh sao lại nhìn hắn bằng ánh mắt đáng sợ thế, như thể muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy, hóa ra đây là cảm giác của Lộ Tư vừa rồi sao.

Buồn nôn vãi cứt...

Cũng may mà cái đám người tại trấn Hi Vọng kia thường xuyên bị uy thế của hắn dọa cho sợ hãi, không ai dám công khai nhảy ra vuốt mông ngựa như cái đám người trấn Đông Thành lúc này, bằng không thì hắn sẽ không chịu nổi mất.

Nhưng để công bằng mà nói thì được vuốt mông ngựa cũng sướng sướng...

Lùa gà một lượt được nguyên một đám người như vậy, hắn cũng tự cảm thấy có chút thành tựu. Xem ra việc làm cái gì đó mà chủ tịch cũng không khiến hắn bị lụi nghề chính chút nào.

Thật ra thì Hàn Phong chẳng phải cao siêu hay tài thánh gì đâu, chiến lược của hắn vừa đưa ra là sự kết hợp của kiến thức trong sách vở, sự tham khảo từ Sử Thắng, trí nhớ từ phim ảnh, tiểu thuyết mạn, sự am hiểu về thi đàn, cùngtrình độ phét lác tới quen mồm mà ra cả.

Sử Thắng đã từng dùng cách "chia để trị" và "đánh du kích" này nhằm phân tán toàn bộ thây ma của thi đàn 13 vạn tại huyện Long Dương tỉnh Nam Ô vào các khe núi, từ đó đẩy lùi nguy cơ bị thây ma cào phá và đe doạ bức tường ngăn giới tại phương hướng phía bắc trấn Hi Vọng.

Thằng cha kia làm việc đó nhuần nhuyễn tới mức chẳng phải bày vẽ hay khoa trương cái gì 6 điểm với chả 12 ý.

Hàn Phong dựa vào bản kế hoạch đơn giản mà họ Sử gửi tới phòng thủ lĩnh để nghiên cứu, thay đổi một chút, vẽ vời thêm chút trông cho nó nguy hiểm phức tạp, chứ hắn cũng dốt bỏ mẹ ra, tự nghĩ thế nào được.

Cách biệt giữa một quân nhân và một kẻ lừa đảo chính là như vậy, Sử Thắng chỉ biết làm rồi báo cáo, không biết nổ, không biết làm màu, không biết phông bạt, thế nên ai cũng nghĩ nó đơn giản quá. Còn Hàn Phong thì biết vẽ rắn thêm chân, biết cách làm marketing, biết cách "thổi giá" sản phẩm tri thức này, thế nên người khác nhìn vào liền cảm thấy chiến lược 6 điểm kia vô cùng có tính học thuật, chứa đựng thật sự là quá nhiều tài năng.

Bán cái gì cho bất kỳ ai cũng phải tạo ra câu chuyện gắn liền với nó thì mới có giá được, kể cả có bán cái đùi lợn muối thì cũng phải nói con lợn được ăn hạt sồi Organics thì nó mới có giá hàng nghìn đô la, bán chiến thuật cũng phải bày vẽ ra đủ chảo đĩa xoong nồi thì mới thu về nguyên vẹn sự ủng hộ của cả 1000 dân được.

Trong khi những người khác đang tưng bừng khen hay, phía bên kia Mạc Thuận An lại nhanh chóng hỏi vào điểm mấu chốt nhất:

- Thủ lĩnh, mạt thế nguy cơ trùng điệp, chúng ta nên di chuyển tới đâu cho an toàn với chiến lược này?

Hắn rất sợ Hàn Phong sẽ nhổ cả cái trấn Đông Thành này rồi đem về trấn Hi Vọng huyện Liễu Lâm bên kia...

Hàn Phong nhìn một vòng, mỉm cười nói:

- Mọi người đều là người huyện Đại Xuyên, hẳn là cũng không muốn di dời đi quá xa. Tôi biết rõ điều này, bởi vậy cũng đã sớm tính toán rồi, chúng ta tất nhiên vẫn ở lại Đại Xuyên, chỉ là chuyển nhà tới trấn Thương Đình cách nơi này 26 cây số về hướng đông.

- Thị trấn Thương Đình chỉ cách thị trấn Hạ Sa của huyện Liễu Lâm khoảng hơn 5 cây số, nơi đó cũng là một cứ điểm ngoại biên của trấn Hi Vọng với gần 500 người. Hai bên gần nhau như vậy, dù có xảy ra bất kỳ chuyện gì cũng có thể hỗ trợ nhau rất nhanh chóng và dễ dàng.

- Mọi người cũng không cần lo lắng vấn đề tái định cư. Trấn Thương Đình sớm đã được dân quân trấn Hi Vọng dọn dẹp sạch sẽ rồi, không còn bất kỳ tàn dư máu thịt hay thực vật biến dị nào. Mà lương thực thực phẩm tại trấn Hạ Sa gần đó cũng có rất nhiều, có thể giải quyết vấn đề ăn uống trong cả ngắn hạn lẫn trung hạn.

- Đám người Tư Đồ Ngôn, Đinh Sĩ trước kia đã từng trú đóng tại đó, cơ sở hạ tầng về điện nước và sinh hoạt đều đã được bọn họ chuẩn bị sẵn, chúng ta không cần vất vả xây dựng lại, chỉ việc kế thừa và phát triển thêm là xong.

- Hơn nữa thị trấn Thương Đình không bị bao bọc bởi rừng rậm như nơi này, sinh hoạt ở đó sẽ không cần lo lắng tới việc bị động vật biến dị thường xuyên tìm tới tấn công nữa.

- Đại đa số người dân bình thường sẽ không phải chịu uy hiếp ngoại lai nữa, chúng ta sẽ có thời gian và tâm sức để đối phó với thây ma.

Những lời này của Hàn Phong đưa ra còn nhận về nhiều sự tán dương và đồng thuận hơn xa trước đó.

Phòng họp trung tâm đã biến thành một mảnh ầm ĩ, ai nấy kêu gào nhanh chóng thực hiện theo.

Mạc Thuận An đã hoàn toàn thở phào.

Hiện tại hắn triệt để bái phục Hàn Phong rồi, giờ kể cả có bị người kia nuốt, hắn cũng đồng ý cho nuốt, bởi vì đối phương chẳng những có thực lực mà còn có cả trí tuệ, định hướng, hoạch định và tầm nhìn, tất cả đều vô cùng tuyệt vời.

Hắn cũng đã hiểu tại sao mà chính quyền huyện Tam Giang và chính quyền quận Xuân Hà lại đồng ý hợp tác với người này rồi. Người này hoàn toàn không giống một thổ phỉ chút nào, hắn ta chính là một thiên tài, dù chỉ mới gặp lần đầu tiên nhưng hắn đã cảm thấy đối phương vô cùng đáng tin, quan hệ với người này, thật sự là vô cùng an tâm.

Nếu Hàn Phong có Thấu Rõ, hắn sẽ cười tới bể cả bụng.

Mà không có Thấu Rõ, hắn cũng cười tới vô cùng thoải mái.

Tốt, hôm nay không đi đánh nhau nhưng vẫn vớ được gần 1000 dân, quá ngon.

Nhiệm vụ trung cấp có một chỉ tiêu cư dân, kia là thu thập đủ 3000 cư dân, có trấn Đông Thành gia nhập vào, hắn đã gần đạt mốc này rồi, đỡ phải "mua" từ Tam Giang.

Tiếp sau đó liền là kế hoạch bàn bạc di tản ngay vào ngày mai.

Toàn bộ kệ hoạch tấn công gì gì trước đó đã bày ra, lúc này đều bị ném vào xó nhà, người người nhà nhà chuyển qua tranh cãi xem nên chuyển cái gì đi trước...

Không khí phòng họp biến thành vô cùng sôi động.

Ngô Soái ngồi một bên mà cảm thấy ngây ngẩn cả người.

Hình như đại ca hắn mới đến có một tiếng thôi thì phải, người kia đã dễ dàng đoạt được trấn Đông Thành rồi sao...

------

21h23p, ngày thứ 29 hậu dị biến.

Hai huynh đệ Hàn Phong Ngô Soái đang đứng trên nóc một toà nhà 4 tầng mà nhìn về phía đông phương hướng trấn Hi Vọng.

- Đại ca, hoá ra huynh lừa Tam Giang thảm như vậy... Không đúng, là chị dâu lừa họ thảm như vậy...

- Ê, giả sử cái cô nàng Thượng Quan gì gì đó kia mà copy Cự Nhân Biến của đệ, không biết chỗ kia sẽ to đến thế nào... Á, đừng đánh...

- Thể Thao Túng level 30 thật kinh khủng, nó mà hét lên "Câm" một tiếng, liệu đệ có được x2 công lực nín thở không?

- Đâu, kỹ năng ngũ giai đâu, cho đệ xem thử...

- Cái gì, chị dâu đã bị nhà ngoại bắt về rồi sao?!

- Khiếp, huynh còn đem cả lông chó tới đây, đệ chẳng nhớ con chó kia đâu. Mà nó đã tiến hoá xong chưa...

- Hoá ra nho đen biến dị còn có tác dụng như vậy...

- Đám người Long Nha gì đó, thật sự là phiền phức mà..

- Đúng rồi, huynh nhất định phải bắt con hổ ngu xuẩn kia với đệ. Con bà nó, nó còn đi được bằng hai chân sau đấy...

- ...

Hàn Phong mồm có chút mỏi vì nói nhiều quá, tai cũng có chút ong ong vì nghe quá nhiều, hắn lúc này tuỳ tiện lấy ra một quả nhục thụ bẻ vỡ làm đôi, mùi thơm nức mũi lập tức lan toả ra ngoài.

Ngô Soái đứng bên cạnh mà miệng tứa nước bọt, hắn chờ cho Hàn Phong bẻ ra hoàn tất rồi mới nhanh tay cướp lấy cả hai nửa quả rồi nhét cả đôi vào mồm, mút tới sạch sẽ.

- Ực, ngon quá, như vị thịt nướng vậy. Đại ca, quả này là quả gì vậy.

Hàn Phong bất động thanh sắc đáp lại:

- Bao giờ đệ được ăn thịt người thì khác biết.

- ...???

- Oẹeeee....

- Huệuuuu...

- Ợooooo...

Một hồi lâu sau, Ngô Soái lúc này mới nôn mửa hoàn tất, hắn mặt mày tái mét mà cắn răng nói:

- Tiểu Lạnh Lẽo, huynh có giỏi thì đại chiến công bằng 300 hiệp, đừng có chơi trò hạ độc vào thức ăn hèn hạ như vậy.

Hàn Phong vẫn bất động thanh sắc giơ ngón giữa bàn tay trái lên.

Ngô Soái nhìn cảnh này lập tức xua xua tay lắp bắp nói:

- Đừng, đừng cấm đệ nói nữa, đệ thua rồi.

Hàn Phong cười lạnh một tiếng khinh bỉ.

Ranh con, tưởng thế nào.

Hắn lúc này tuỳ tiện xuất ra kỹ năng tứ giai Phá Vỡ Gông Xiềng, 1 thẻ trang bị level 4, cùng với một đống lớn tài nguyên phi phàm các loại rồi thản nhiên nói:

- Sau này đệ còn phải ăn nó nhiều đấy.

Ngô Soái nhận lấy mớ tài nguyên mà không khỏi im lặng.

Đại ca của hắn vẫn luôn như vậy, luôn xem hắn là trẻ con, luôn đối xử với hắn tốt như vậy.

Hắn lúc này cũng từ trong balo móc ra một túi lớn tài nguyên rồi nhe răng nói:

- Đại ca, chỗ tài nguyên này đáng lẽ còn có cả phần của chị dâu, giờ xem như huynh sẽ húp hết cả nước cả cái.

Hàn Phong thản nhiên thu lại mớ quà mà thằng nhóc trước mặt đưa cho, sau đó nheo mắt nói:

- Đừng giả ngu nữa, muốn nói gì thì nói luôn đi.

Ngô Soái nghe được lời này, lại càng trở nên im lặng.

Một lúc sau, hắn uể oải đáp:

- Đại ca, tại sao đệ dùng tới 4 ngày mà cũng không thể giành được tất cả sự tin tưởng của tướng lĩnh trấn Đông Thành, mà huynh chỉ cần dùng chưa tới một tiếng đã hoàn toàn thuyết phục được bọn họ vậy. Đệ đã làm sai ở bước nào?

Vấn đề này, hắn đã thắc mắc từ chiều tới giờ rồi. Kế hoạch tấn công tổng lực của hắn đề ra trước đó, hiện tại xem như vứt đi, đây là điều khiến hắn rất buồn.

Hàn Phong nhìn Ngô Soái, chợt thở ra một hơi:

- Tiểu Soái, xem ra đệ đã lớn rồi.

Ngô Soái nghe vậy, không khỏi ngẩn người.

Hình như đã rồi đại ca hắn mới dùng cách xưng hô như vậy.

Hàn Phong nhìn về phương hướng trấn Hi Vọng, chậm rãi nói:

- Thuật ngữ "Đứng trên vai người khổng lồ" ý chỉ tới hành động tận dụng những thành tựu đã có để nhân cơ hội vươn lên.

- Ta sở dĩ có thể nhanh như vậy thành công thuyết phục những người kia, đó là do đã đứng trên nền tảng mà đệ đã cất công xây dựng cả bốn ngày trước đó.

- Nếu không có đệ trước một bước thể hiện ra đủ sự chân thành và nhiệt huyết, cũng thể hiện ra đủ sự an toàn và thành ý, vậy thì ranh ma và ma mãnh của ta sẽ không có chỗ bám vào, nó sẽ chỉ như một câu dụ lợi ất ơ mà thôi, đám người trấn Đông Thành sẽ chẳng quan tâm tới những lời thuyết phục của ta, thậm chí còn nghi ngờ ta có ý đồ xấu.

- Chuyện cũng tương tự như việc đệ đã đứng trên nền tảng mà ba người Vương Hoành, Tư Đồ Ngôn, Đinh Sĩ để lại, bằng không thì chỉ với 4 ngày cố gắng, rất khó để đạt được thành tựu.

- Tất cả mọi việc, tuy rằng nhìn giống như ngẫu nhiên, giống như tình cờ, giống như may mắn, thật ra đều là do nền tảng phía trước âm thầm ủng hộ.

- May mắn chỉ đến với người có chuẩn bị, thành công cũng chỉ đến với người chuẩn bị kỹ.

- Bởi vậy, Mỗi bước hành động đều phải tính toán để dựa vào nền tảng trước đó có sẵn, từ đó phóng đại tỉ lệ thành công, không thể chỉ biết tiến về một hướng bằng nỗ lực tự thân.

Ngô Soái nghe những lời này, ngẫm nghĩ một lát, sau đó thở dài nói uể oải

- Kế hoạch tấn công của đệ, thật sự là 50 - 50...

Sau đó hắn nhanh chóng dâng cao tinh thần, cao giọng nói:

- Đệ sẽ dựa vào nền tảng lần này mà huynh xây dựng, biến nó thành 100% tỉ lệ thắng, xây tiếp nền tảng cho kế hoạch sao này.

Hàn Phong nghe vậy, hài lòng gật đầu, sau đó chợt âm dương quái khí hỏi:

- Vậy đệ nắm chắc bao nhiêu phần trăm ăn được củ "Nhân Sâm" kia rồi?

Ngô Soái lập tức đỏ mặt lắc đầu đáp:

- Chưa nắm chắc...

Hàn Phong nghe giọng điệu kỳ quái này, nheo mắt đánh giá vài giây, cười lạnh nói:

- Hoá ra đệ không trốn về trấn Hi Vọng để gặp tình nhân không phải do sợ động vật biến dị chặn đường mà là do mải bón phân cho tình nhân mới. Khá lắm, thằng ranh con, mai tao sẽ phô với ba đứa kia.

Ngô Soái nghe được lời này, khuôn mặt biến thành tái nhợt, lắp bắp kêu lên:

- Ối, nói linh tinh cái gì vậy... Không phải nhé... Có giỏi thì đại chiến ba trăm hiệp, dùng nắm đấm như hai thằng đàn ông xem nào... Thôi đừng có kể mà, đệê chết chắc đấy, đệ mới chỉ thử cọ bên ngoài một chút xíu thôi, tuyệt đối không phải bị chìm đắm...

- Không tin huynh tìm nàng ta mà hỏi...

- ...

- Thằng ranh con này, còn định kéo cả anh họ xuống nước chung với mình à.

...

Một lúc lâu sau, Hàn Phong ném ngược viên Tinh Thạch Nguyện Ước lại cho Ngô Soái, lần đầu tiên trầm giọng nghiêm túc nói:

- Ngô Soái, viên tinh thạch này là một viên ma thạch, nó còn ma hơn cả Tinh Thạch Khai Phá. Đệ dùng nó, phải hết sức cẩn thận, tuyệt đối phải giữ vững bản tâm sơ khai.

- Bằng không, thà rằng để nó biến mất cũng không dùng, rõ chưa?

Ngô Soái cũng là hít sâu một hơi sợ hãi, gật đầu đáp:

- Để rõ rồi... Thế nhưng không phải nếu lỡ có mệnh hệ gì thì còn có lục giai tái sinh thuật của huynh sao.

- Thằng ranh con này.

...

22h37p ngày thứ 29 hậu dị biến.

Bàn giao xong tất cả mọi vấn đề cho Ngô Soái, Hàn Phong bây giờ mới trở về "phòng mình".

Đây là phòng sinh hoạt bí mật của hai tên Tư Đồ Ngôn, Đinh Sĩ, cũng là nơi chứa đựng Tinh Thạch An Toàn của cảnh sát Bành Phú mà bọn họ cướp được.

Lúc này hắn vừa mới hiện ra thì chợt nhìn về phía bàn trang điểm nơi góc phòng.

Sau đó hắn lập tức dùng Phá Tâm Linh đi đè ép dục hoả của mình xuống.

"Mẹ nó nữa..."

Lộ Tư ngồi trước gương lớn thong thả chải tóc, nàng thân thể thành thục phong tình hoàn toàn không có lấy một mảnh vải che thân, da thịt non mềm ngồn ngộn tới mức ướt át của thiếu phụ trưởng thành cứ như vậy tuỳ tiện phơi bày tròn không khí, cặp đùi non căng mọng vắt chéo, vài hạt nước nhỏ xíu vẫn còn đang đọng lại bên trên, vừa nhìn liền thật muốn vươn ra đầu lưỡi mà nhiệt tình liếm láp.

Không, không chỉ liếm láp đâu.

Đây chính là vưu vật khiến cho tất cả nam nhân đều muốn dùng côn thịt của bản thân mà quất cho nàng ta một trận.

Quất cho nàng ta phải khuất phục.

Lộ Tư bàn tay hơi ngừng lại, chợt giống như có cảm ứng mà quay đầu nhìn về phía cửa ra vào.

Sau đó nàng chợt đỏ mặt ngượng ngùng lắp bắp nói:

- Anh... Anh tới rồi à...

Hàn Phong nhìn chằm chằm vào giữa hai châ...

Được rồi.

Nhìn chằm chằm vào hai mắt Lộ Tư, trầm giọng hỏi:

- Cô tìm tôi là có chuyện gì?

"Bà xã, mau cứu anh..."