Chương 631: Thu phục căn cứ trấn Đông Thành

Đoàn tuần sát tới từ trấn Hi Vọng đã hoàn tất tiến nhập căn cứ trấn Đông Thành.

Hàn Phong vẫn giữ phong cách quen thuộc, đó là làm việc trước, mọi thứ khác tính sau, bởi vậy phòng họp trung tâm lúc này đã ngồi lấy một đám người.

Có thông báo lịch trình trước đó, các đội trưởng tiểu đội chiến đấu của căn cứ trấn Đông Thành sớm đã tập trung đông đủ. Ngồi quanh bàn dài là khoảng 18 người cả nam lẫn nữ, cả lãnh đạo quân đội lẫn trưởng phòng phụ trách các vấn đề dân sự.

Lúc này một cái thiếu phụ ngoài 30 tuổi đang tiến hành báo cáo các công tác dân sự trong trấn.

- Tổng dân số 977 người... Trong đó trẻ em...

- Nam giới 292...

- Nữ giới 685...

- Thương binh chiếm...

Địa hình huyện Đại Xuyên có rất nhiều đồi núi, bởi vậy các thành trấn và làng mạc thường nằm rải rác quanh chân núi, sự chia cách dân cư là vô cùng lớn, để tập hợp được gần 1000 dân giữa hoàn cảnh như vậy, năng lực của lãnh đạo trấn Đông Thành là vô cùng cao.

Tất nhiên ở đây cũng có một chút thiên thời địa lợi. Mật độ dân cư thưa thớt sẽ khiến mật độ thây ma cũng thưa thớt, ở giai đoạn đầu và giữa, người sống sót sẽ có nhiều cơ hội để chống chọi lại hoàn cảnh hơn. Đa số trường hợp chỉ phải lâm vào một đám thây ma cục bộ nhỏ bé, cùng lắm vài trăm con, tập hợp sức người là chống được, mà có thua chạy cũng chạy dễ hơn, không phải đối diện với quần thể hàng nghìn con bao vây tứ phía một lúc như ở khu đô thị.

- Lương thực còn thừa lại tổng số 32 tấn...

- Lượng xăng dầu còn lại...

- Thiếu nguồn cung nước sạch, thiếu thuốc giảm đau...

- Kho lương số 3 của chúng ta mới bị một đàn dúi rừng tàn phá, hiện tại đang thống kê thiệt hại...

- Dây hồng vân biến dị và nấm chấm bi biến dị cũng đang xâm thực vườn rau dại, gây khó khăn rất nhiều cho đội nuôi trồng...

- Nhóm tìm kiếm vật tư số 3 phát hiện dấu vết của một đàn lợn rừng...

Địa hình bị chia cắt dẫn tới ngay cả việc đi thu thập vật tư cũng khó khăn cách trở, việc đảm bảo được an ninh lương, thực an ninh năng lượng, đảm bảo nguồn nước, nguồn thực phẩm ổn định càng là vô cùng khó khăn.

Trấn Đông Thành sống giữa rừng, nhưng bảo khai thác được lương thực từ đây, nói dễ hơn làm.

Nhiều rừng núi, nhiều sản vật, đó là trước tận thế. Còn sau tận thế thì nguy cơ khắp nơi, động vật hoang dã trong sách đỏ đều đã biến thành quái vật dữ tợn, đố mà săn nổi chúng, giờ đây nhân loại mới là bên phải sợ hãi chúng.

Thêm vào đó, nếu như không có một người như Âu Dương Tà đứng ra làm càn, vậy thì chẳng ai dám lấy thân mình ra thử độc từ thực vật biến dị, tình hình lương thực của căn cứ trấn Đông Thành càng thêm khó khăn vì thiếu sự đa dạng. Ăn một cân gạo là mất đi một cân gạo, khó mà bù đắp nổi, bởi vì càng về sau thực vật biến dị càng thêm xâm thực mạnh mẽ, việc tìm kiếm vật tư sẽ trở nên khó khăn hơn.

- Hệ thống điện năng lượng mặt trời mà chúng ta đang dùng có trục trặc, nhưng chưa tìm được người sửa chữa...

Âm thanh của thiếu phụ đang báo cáo giống như mang theo một loại ma lực kỳ dị, khi vang lên liền hấp dẫn tất cả mọi người, khiến cho bất kỳ ai cũng đều phải chú tâm theo dõi.

Ân, cũng không hẳn như vậy.

Thật ra thì tuyệt đại đa số mọi người trong phòng họp đều không nghe được thiếu phụ này đang nói cái gì, hay chính xác hơn là, không muốn nghe thông tin trong lời nói của nàng ta. Cả nam lẫn nữ, hầu hết đều chỉ đang để tâm tới thiếu phụ này đang làm gì.

Bọn họ đang để ý tới từng cử động động tác của nàng ta, từng đường nét trên thân thể nàng ta, dù chỉ là nhỏ nhất. Tất cả đều đang nuốt tới từng sợi tóc hờ hững, từng cái nhíu mày thoáng qua, từng lượt cắn môi do dự, từng đầu ngón tay chuyển động trên giấy tờ, từng centimet da thịt ửng hồng, từng tiếng thở gấp gáp giống như đang mơ hồ rên rỉ.

Cả nam lẫn nữ, tất cả mọi người đều đang ngắm nhìn thiếu phụ này với một ngọn lửa dưới đáy lòng, nam nhân cháy rất nhiệt thành, nữ nhân, cũng không hề kém.

Bọn họ đều xuất hiện một cảm giác vô cùng kỳ dị khi nhìn ngắm thiếu phụ này.

Cảm giác của một con thú vật mùa động dục đang nhìn ngắm bạn tình duy nhất.

Lộ Tư lời dừng đã lâu, nhưng phòng họp vẫn như cũ im lặng, nàng cắn môi một cái, bàn tay buông tập giấy A4 xuống bàn, ngượng ngùng nói:

- Tôi... Tôi báo cáo xong rồi...

Nàng nói xong liền kín đáo liếc nhìn về phía Hàn Phong, sau khi thấy ánh mắt hắn ta đang nhìn mình chằm chằm, nàng lại vội vã cúi đầu xuống, không dám đối diện.

Nam nhân này... Ức... Thật đáng sợ...

Hắn ta liệu còn giữ những hình ảnh xấu hổ kia của nàng hay không... Hắn ta giữ như vậy, liệu mỗi đêm có bỏ ra xem lại hay không, có ngắm nhìn nàng hay không...

Khuôn mặt Lộ Tư thoáng chốc liền hiện lên nét ửng hồng.

Ngô Soái sớm đã lấy lại khả năng nói chuyện, lúc này hắn ta ho khụ một tiếng rồi lúng túng nói:

- Trần Đại Phi, anh báo cáo các hoạt động quân sự của chúng ta cho thủ lĩnh đi.

Thật ra Ngô Soái vẫn đều đặn hàng ngày gửi báo cáo chi tiết về tất cả hoạt động của căn cứ trấn Đông Thành về tổng bộ trấn Hi Vọng, báo cáo hôm nay so với hôm qua, không có bao nhiêu khác biệt. Tuy nhiên sau nhiều "biến cố" lớn nhỏ, hắn lúc này cũng đã trưởng thành hơn một chút rồi, hiểu rõ quy trình là quy trình, cái gì cần phải công khai rõ ràng, vậy thì vẫn phải công khai cho tất cả mọi người đều nhìn rõ.

Đệ đệ báo cáo cho đại ca là một chuyện, thuộc cấp báo cáo cho thủ lĩnh tại trước mặt tất cả mọi người, đó lại là một chuyện khác.

Đây là khẳng định vị trí của người cầm quyền.

Hàn Phong thu hồi ánh mắt khỏi Lộ Tư, đáy lòng âm thầm thở dài.

Hắn đầu tiên là tự thi triển Phá Tâm Linh lên bản thân, sau đó liền thi triển thêm một lượt Phá Tâm Linh nữa, lúc này mới buồn bã nghĩ thầm:

"Thật đáng tiếc, kỹ năng này chỉ có tại bậc nhị giai, theo các thể phi phàm của mình càng ngày càng mạnh lên, nó đã dần không đáp ứng được hiệu quả nữa rồi, phải dùng tâm lực mạnh mẽ nếu muốn gia tăng hiệu quả..."

"Mà tâm lực của mình lúc này vốn đã tràn đầy dục vọng, sao có thể dùng nó để thi triển kỹ năng khiến cho tâm lực tinh thuần trở lại được chứ."

"Cái giẻ lau Phá Tâm Linh vốn đã bị bẩn, lau lên Thể Tâm Trí, sao có thể loại bỏ ô nhiễm..."

"Nhân Sâm này, rốt cuộc đã trưởng thành tới mức độ nào rồi đây..."

Lộ Tư chỉ cần đứng tại đó, mị lực mà nàng ta tự động phát ra cũng đủ khiến cho người khác phải sinh ra dục vọng.

Kia chính là dục vọng muốn bất chấp tất cả mà ngay lập tức lao lên phía trước, ở trước mặt tất cả mọi người liền đè nghiến nàng ta ra bàn, xé rách áo quần, cắn trên da thịt, mút chặt lấy đôi môi, chà đạp lấy bộ ngực cự đại, tát trên bờ mông tròn lẳng, sau đó liền thô bạo đâm bất cứ thứ gì có thể đâm được vào thân thể nàng ta, nhét tất cả mọi thứ có thể nhét vào huyệt hoa của nàng ta, để cho nó phải chảy ra muôn vàn dâm dịch thuỷ, càng để cho nàng ta phải phát ra đủ mọi loại thanh âm dâm đãng thì mới đủ thoả mãn.

Dục vọng muốn chơi nàng ta ngay lập tức, cắn nàng ta không buông ra, tham lam nuốt chửng nàng ta xuống bụng.

Nam hay nữ, đều là như vậy cả, đều đang nuốt nước bọt nhìn ngắm thiếu phụ ngượng ngùng đang ngồi kia. Mặc kệ nàng ta đang mặc một bộ y phục vô cùng kín đáo, thế nhưng bất kỳ ai cũng đều có thể mường tượng ra được khung cảnh nàng ta trần truồng tới nõn nà trên giường, đỏ mặt quỳ gối chổng mông chờ đợi, chờ người khác từ phía sau thúc tới, đó sẽ là viễn cảnh đẹp tới cỡ nào cơ chứ.

Chính vì không thể tưởng tượng ra được liệu Lộ Tư có thể đẹp tới thế nào, vậy nên người ta mới say mê, mới ước ao, mới trở nên điên cuồng, mới muốn tìm đủ mọi cách để có thể xé rách lớp y phục kia, tận mắt ngắm nhìn, tận tay sờ nắn, tận lưỡi cảm nhận vẻ đẹp ấy.

Nhân Sâm dù đang được bao bọc cẩn thận bởi vải lụa, chỉ lộ ra ngoài một chút, nhưng nó vẫn như cũ tràn đầy sức hấp dẫn, thậm chí chính vì được bao bọc bên ngoài nên người ta càng biết được đó là củ sâm được bảo quản tốt, càng khao khát được cắn xuống một ngụm.

Đây là cái thứ mị lực khủng khiếp đến thế nào chứ. Một người dù không làm gì cả vẫn đủ khiến cho hàng chục người say mê đắm đuối, vượt qua cả phạm trù giới tính, vượt qua cả phạm trù luân lý, vượt qua cả nhận thức thường nhật.

Đây là sự cuốn hút của phi phàm, không ai có thể hiểu, càng không ai có thể chống cự, trừ khi dùng phi phàm đi chủ động chống cự...

Người gọi là Trần Đại Phi được Ngô Soái gọi tỉnh, lúc này chợt giật thót một cái rồi a a lắp bắp đáp lại:

- Được... Được... A, tuân lệnh...

- Tổng quân số chính quy của chúng ta là 247 người...

- Dự bị động viên...

- Trang bị khí tài...

- Tình hình thương tổn và phục hồi...

- Tỉnh hình thi đàn tại ngoại biên thôn Hà Vân có nhiều phức tạp, bọn chúng đang gom thây ma tại các thôn xóm xung quanh, muốn kéo lực lượng lên mốc 10 vạn một lần nữa...

- Thây ma không chịu di động qua sườn tây núi Xuyên Sơn nữa, chúng nó nhất quyết chỉ tấn công một đường về phía này...

- Trận địa số 4 sẽ cầm chân được bọn chúng tới chiều tối mai, hoặc ít hơn, chúng nó sẽ tới được trận địa cuối tại ngoại biên trấn Đông Thành này... Tuy nhiên chỉ cần chủ lực thi đàn lọt vào trận địa phục kích, chúng ta có thể có lợi thế...

Hàn Phong một bên lắng nghe báo cáo mảng quân sự, một bên vẫn nghĩ về Lộ Tư, hắn gõ ngón tay xuống mặt bàn, hai mắt nheo lại, tự lẩm nhẩm trong đầu:

"Kỹ năng tứ giai hệ tồn trữ - Nhân Sâm, giá không tới mức quá đắt, chỉ 45.000 minh tệ, thuộc vào hàng trung bình thấp trong nhóm tứ giai. Thế nhưng tại sao nó lại có được hiệu quả khủng khiếp như lúc này chứ..."

"Chỉ có ba khả năng..."

"Một là Vương Hoành là tiến hoá giả, thế nên Nhân Sâm mà hắn ta thi triển mới mạnh tới vậy, tuy nhiên khả năng này trực tiếp loại bỏ được rồi."

"Hai là Lộ Tư đã hấp thu quá nhiều dưỡng chất, điều này khiến nàng ta đẩy bậc kỹ năng lên cao vô cùng, chạm ngưỡng tứ giai +3 +4 cường hoá, khả năng này rất cao."

"Và ba, đó là Nhân Sâm là kỹ năng có giá trị thật đạt trên 75% giá trị thương thành..."

"Tự Bạo tứ giai cũng đạt mốc quy đổi này..."

"Tại sao lại có mốc quy đổi cao như vậy ư..."

"Rất có thể bởi vì bọn chúng đều là loại kỹ năng chỉ có thể dùng một lần duy nhất."

"Kỹ năng tứ giai Nhân Sâm, e rằng cũng giống Tự Bạo, là kỹ năng chỉ có thể thi triển một lần duy nhất ra ngoài, khi thu lại cũng là thu lại một lượt hiệu quả."

"Trồng duy nhất một củ sâm, đem toàn bộ tâm lực và sức mạnh ra chăm sóc, cuối cùng thu về thành quả lớn lao."

"Điểm mạnh của Nhân Sâm là không gây hại cho ký chủ. Thay vì hút tất cả tiềm năng và thể cấu thành của người thi triển như đòn Tự Bạo, nó để cho "bình chứa" hút tiềm năng của người khác, lớn lên từng chút một, giống như Siêu Bão của La Thiên Dật vậy..."

"Tự Bạo bộc phát ngay lập tức, như pháo hoa mùa hạ, Nhân Sâm thong thả từng chút một, như hoa nở vào mùa thu..."

"Chênh lệch chỉ là thời gian thi triển."

"Nhưng hiệu quả quả đem về, có thể là tương đương nhau, đều mạnh mẽ hơn xa các kỹ năng khác."

"Lộ Tư này, mỗi lần làm chuyện kia, nàng ta lại hút đi một chút năng lượng của người khác..."

"Nàng ta rốt cuộc đã tích luỹ được bao nhiêu năng lượng rồi, đạt tới tầm cỡ nào rồi. Để mà giờ đây mặc dù nàng ta chỉ là một cái bình chứa thụ động thôi nhưng vẫn đem theo hấp lực như vậy, khiến người khác phải thèm thuồng, muốn lao lên chăm bẵm..."

"Kỹ năng ngũ giai? Thiên tài địa bảo hình người?"

"Có lẽ không tới mức đó, nhưng đảm bảo không cách biệt quá xa."

"Chỉ có tên xấu số Vương Hoành kia là biết rõ nhất uy năng của Nhân Sâm hình người này mà thôi..."

"Làm sao để bú được số năng lượng này, và bú xong sẽ nhận được lợi ích gì?"

"Cũng chỉ có họ Vương là biết cách ăn được củ sâm này đúng cách mà thôi... Thậm chí là, không còn ai có thể ăn được nữa, công thức hầm sâm thất truyền rồi..."

"Bây giờ ai lao lên cũng chỉ là phân bón..."

Âm thanh của Trần Đại Phi vẫn vang vọng trong phòng họp:

- Dựa trên tiêu hao hiện tại, đạn dược chỉ có thể duy trì khoảng 4 lượt giao tranh nhỏ lẻ, hoặc 2 lượt giao tranh tổng lực...

- Theo tính toán, chúng ta cần hỗ trợ pháo kích liên tục với cường độ ít nhất 5 phút một viên để có thể áp chế đòn Hồn Áp...

- Vẫn chưa có cách thu hồi lại cỗ chiến xa bộ binh đang kẹt phía sau hậu tuyến thi đàn...

- ...

Hàn Phong ném Lộ Tư ra khỏi đầu, chăm chú lắng nghe Trần Đại Phi báo cáo, hắn lông mày càng thêm một bước nhíu chặt.

Tình hình chiến đấu trên thực địa của trấn Đông Thành rất ổn, nhưng tình hình nhân lực lại không ổn, rất không ổn.

Còn nguy cấp hơn cả tình hình thây ma đang tiến tới.

10 tiểu đội tại đây đều là các tiểu đội giàu kinh nghiệm, tinh thần chiến đấu ngoan cường, và năng lực tổng hợp cũng rất thiện chiến.

Tuy nhiên, do trước đó Vương Hoành áp dụng chính sách "tự nguyện" và "đại nam nhân", dẫn tới những người đã chết đi trong chiến đấu đều là những người tình nguyện xung phong, những người có tinh thần cao, có năng lực mạnh, càng là có rất nhiều nam nhân đã chết đi.

Trải qua thêm một trận đấu đá thanh toán lẫn nhau lúc trước, số binh lực tinh nhuệ càng chết đi nhiều hơn nữa, trong đó chủ yếu là nam giới...

Chênh lệch giới tính của trấn Đông Thành vì vậy đã vượt qua tỉ lệ 1:2 rồi, trầm trọng hơn cả tình hình của trấn Hi Vọng. Nếu trừ đi số nam giới thuộc đội viên đội dự bị và đội viên Dao Găm của trấn Hi Vọng đang đồn trú tại đây, vậy thì tỉ lệ này sẽ kéo lên tới 1:2,8

Tỉ lệ nam binh:tổng dân số càng là 1:8

Nếu không phải Ngô Soái nắm quyền trong bốn ngày vừa qua đã huy động được hơn 60 nữ binh để bổ sung tiêu hao, đồng thời có quân dự bị và quân Dao Găm tinh nhuệ của trấn Hi Vọng hỗ trợ cùng chiến đấu, e là binh lực đơn độc của trấn Đông Thành này đã bại trận trước thây ma rồi...

Dân số trấn Đông Thành gần nghìn người, nhưng ngoài gần 200 lính cả chính quy cả dự bị hiện tại ra, rất khó đào móc thêm được đội viên chất lượng nữa.

Có thể nói rằng tầng lớp "tinh hoa trên chiến trường" của trấn Đông Thành đã sắp chết gần hết rồi.

Hơn nữa, còn không có lớp kế cận.

Đám người sống sót còn lại trong gần 700 dân, gần như có rất ít động lực chiến đấu, chỉ hợp dùng để làm các công tác hậu cần, duy trì vòng phòng hộ không sụp đổ, hoặc cùng lắm là đem ra chịu đòn...

Nghĩ tới đây, Hàn Phong lại âm thầm so sánh.

Tại trấn Hi Vọng, ngày hôm nay hắn mới ra lệnh chiêu thu nữ binh số lượng lớn, xem như hành động vẫn không tới mức quá muộn, nhưng cũng đã lỡ mất thời điểm vàng son nhất rồi...

Đông Thành này có lẽ càng vậy... ngoài binh lực chủ lực hiện tại, có lẽ đã hết người tình nguyện nghe tiếng oe oe rồi...

Hiện tại đã an toàn, người ta sẽ ưu tiên ở lại hậu tuyến hơn, kể cả nó có vất vả đến thế nào đi chăng nữa...

Làm gì có ác mộng nào tại hậu tuyến ghê gớm bằng ác mộng do thây ma diễn sinh ra... Kể cả nữ có đi làm gái, nam có đi quét rác, móc cống, xây tường thành, kia vẫn không đau khổ bằng nghe tiếng oe oe chói tai...

So sánh xong, Hàn Phong lại nheo mắt nghĩ sâu hơn một chút nữa.

Ngô Soái đoạt được quyền chỉ huy tại đây, nhìn thì thật đơn giản, nhưng hoá ra lại đơn giản thật.

Rất có thể một phần nguyên nhân quan trọng cho sự dễ dàng này là do trấn Đông Thành đã không còn ai mặn mà đi điên cuồng tranh cướp quyền lợi nữa.

Vương Hoành, Tư Đồ Ngôn, Đinh Sĩ, Trần Cung... Những người này đều chết sạch rồi.

Anh hùng hay kiêu hùng, những người có chí lớn, đều đã chết sạch cả rồi.

Những người còn lại không đủ động lực phản kháng, có một Ngô Soái mạnh như vậy làm đầu tàu chống đỡ, bọn họ đã không bài xích nổi nữa, chỉ có thể chấp nhận, thậm chí còn là hoan nghênh.

Kiếm đâu ra người mạnh như vậy mà bám nữa...

"Aizzzz... Giờ có lẽ ai cũng chỉ mong được đè trưởng phòng hành chính Lộ Tư ra mà thao... Cái vị goá phụ kia đã hút hết tinh thần anh hùng rồi, đánh đấm gì nữa, ngay cả nghe báo cáo còn câu đực câu cái..."

- Trận địa số 4 dễ công nhưng khó thủ, chúng ta rất khó từ dưới dốc đánh ngược lên.

- Nếu không thể giải quyết toàn bộ thi đàn tại trận địa 4 này, vậy thây ma sẽ chạm tới tường bao cuối cùng.

Âm thanh báo cáo của Trần Đại Phi chấm dứt về sau, Hàn Phong nhìn một vòng phòng họp rồi bình tĩnh nói:

- Trước hết, tôi xin thay mặt cho quần chúng nhân dân huyện Liễu Lâm gửi lời cảm ơn tới tất cả mọi người. Chính vì có mọi người kiên cường chiến đấu tại huyện Đại Xuyên bên này mà áp lực thây ma đối với huyện Liễu Lâm bên kia mới có thể bớt đi sự cam go, chúng tôi mới có thể hoàn toàn giải phóng, đạt được hoà bình.

- Để thể hiện sự hữu nghị đối với nhân dân hai huyện, tiểu đoàn chiến đấu trấn Hi Vọng cũng sẽ thay mặt nhân dân huyện Liễu Lâm gửi tặng nhân dân trấn Đông Thành một số lượng vật tư quân sự. Trong số này bao gồm 2 vạn đạn 7,62mm, 3000 đạn 12ly7, 3 pháo không giật DKZ và 50 viên đạn chống tăng đính kèm, 15 tên lửa 9M113, 1 chiến xa bộ binh BMP-2, 1 thiết giáp BTR60.

- Thêm vào đó, phòng vật tư của hội đồng nhân dân trấn Hi Vọng gửi tặng cư dân huyện Đại Xuyên 5 tấn lương thực thực phẩm, 3 máy phát điện cỡ trung, 1000 lit xăng dầu.

- Ngoài ra, chúng tôi cũng sẵn sàng gửi thêm 100 đội viên chiến đấu tinh nhuệ với năng lực tác chiến phi phàm mạnh mẽ tới để hỗ trợ nhân dân Đại Xuyên chống lại thây ma.

Lời của Hàn Phong để cho toàn bộ tướng lĩnh có trong phòng họp đều âm thầm chấn động.

Hàn thủ lĩnh này vừa lên liền tặng nhiều vật tư như vậy, còn toàn là vật tư thiết yếu vô cùng trân quý cần thiết.

Còn nữa, bọn họ nghe cái gì cơ, huyện Liễu Lâm đã hoàn toàn giải phóng rồi?

Ba người đi theo Ngô Soái ra tiếp đón Hàn Phong, trong lúc này cũng là hít sâu một hơi khó tin.

Trấn Hi Vọng kia lại có thực lực mạnh như vậy?

Một vị đại đội trưởng trong ba người tên Mạc Thuận An, xem như tương đối có đầu óc, lúc này hắn ta không khỏi hơi nắm chặt tay lại.

Hắn ta không để ý tới những vật tư được tặng kia, hắn ta càng để ý tới cách mà Hàn Phong cho đi những vật tư này.

Vị Hàn thủ lĩnh này, tâm cơ vô cùng thâm trầm.

Người này, rất rõ ràng là một thổ phỉ bất chính, theo đúng nghĩa đen, trấn Hi Vọng của hắn ta càng là một tổ chức thổ phỉ, bởi không có ai thuộc lực lượng chính quy mà lại tạo lập ra một tổ chức hoàn toàn mới, không thèm lấy danh nghĩa chính phủ hậu tận thế.

Thế nhưng hắn ta vừa lên đã trước hết nhân danh nhân dân Liễu Lâm biểu đạt cảm ơn nhân dân Đại Xuyên, cái lời cảm ơn này nghe qua rất thâm tình, nhưng thực ra chẳng có ý nghĩa gì cả, chỉ để dùng danh nghĩa đại chúng che giấu đi sự thật của một tổ chức thổ phỉ đang nằm trong lòng Liễu Lâm mà thôi.

Trên cơ bản, thây ma của huyện Đại Xuyên tại mạn phía đông giáp ranh huyện Liễu Lâm đã hoàn toàn bị tiêu diệt, việc bọn họ chiến đấu ở mạn tây bắc này, nơi cách biên giới Liễu Lâm tới gần 30 cây số, chẳng có liên quan gì đến tình hình an nguy của Liễu Lâm. Thế nhưng vị Hàn thủ lĩnh kia vẫn đưa ra lời cảm ơn, đây chính là một bước kéo gần quan hệ, thu về vô cùng tận hảo cảm, càng buông xuống đề phòng trong lòng mọi người.

Kế đó, hắn ta mới rao giảng sự an toàn của huyện Liễu Lâm, còn tặng rất nhiều trang thiết bị vũ khí chiến đấu, lương thực thực phẩm, vật tư năng lượng, đều là đồ thiết yếu quan trọng. Đây lại là một bước nữa xây dựng lòng tin trong lòng quần chúng nhân dân huyện Đại Xuyên, giống như hành động ném ra một chiếc phao cứu sinh cho toàn thể nhóm cao tầng quân đội tại đây, những người vốn đang ở bên bờ vực kiệt quệ nguồn lực, khủng hoảng thiếu thốn đủ đường.

Hắn ta đã khiến cho bọn họ bên này phải khắc sâu ấn tượng về sự hùng mạnh của trấn Hi Vọng, nhưng vẫn khéo léo bày ra mặt tương thân tương ái và an toàn hoà hợp của tổ chức thổ phỉ này.

Tuyên ngôn ở đây chính là, huyện Liễu Lâm ở dưới sự dẫn dắt của trấn Hi Vọng đã đạt được thành công trong kháng chiến, mở ra thời kỳ an toàn.

Đây là sự dụ hoặc đến cỡ nào đối với đám người đang mệt mỏi vì trải nghiệm 29 ngày vật vã vừa qua cơ chứ.

Sau khi đã gieo lên niềm tin và hi vọng, gieo tương thân tương ái và xây dựng hình ảnh tốt đẹp, vị Hàn thủ lĩnh này mới cài cắm mục đích của mình vào lời nói, đó chính là 100 phi phàm giả mạnh mẽ.

Nhìn bề ngoài giống như trấn Hi Vọng muốn chạy qua Đại Xuyên bên này giúp đỡ bọn họ đầy lùi thi đàn, mục đích thực sự có lẽ chính là để hoàn toàn nuốt trọn binh lực trấn Đông Thành.

Một bên dấy lên quan hệ, hạ giảm sự đề phòng, một bên thả mồi câu, phân tán sự chú ý, một bên khác âm thầm cài cắm mục đích, muốn đưa cây gậy chung một lượt với củ cà rốt.

Thật sự là vô cùng đáng sợ.

Vừa nghĩ tới đây, Mạc Thuận An đáy lòng bốc lên một cỗ tức giận, bàn tay cứ như vậy nắm chặt lại.

Tên thổ phỉ này thật sự là kinh khủng, hắn ta đang muốn nuốt trọn căn cứ này.

Là một cảnh sát, hắn không thể để điều này xảy ra.

Sau đó vài giây, hắn bàn tay lại từ từ buông lỏng.

Sau đó liền là thở dài.

Thật ra nếu nhìn theo một hướng khác tích cực hơn, vị Hàn thủ lĩnh kia tuy là đang muốn nuốt vào căn cứ trấn Đông Thành, thế nhưng hắn ta cũng không hành động giống như một thổ phỉ, trái lại còn đang vô cùng tôn trọng bọn họ bên này.

Mạc Thuận An hiểu rõ điều đó.

Sau khi Vương Hoành chết, binh lực trấn Hi Vọng lập tức xuất hiện trấn tràng, nếu lúc đó bọn họ thực sự muốn nuốt trọn căn cứ trấn Đông Thành, vậy cứ mạnh mẽ mà làm, làm tới triệt để, sẽ không ai cản nổi.

Thế nhưng bọn họ lại không hề làm loạn như vậy... Bọn họ không mạnh mẽ đoạt quyền, cũng không làm ra hành động hung ác ngang ngược, bọn họ chọn cách dốc sức cùng với nhân dân trấn Đông Thành chiến đấu chống thây ma, còn hỗ trợ duy trì duy trì trật tự, tạo lập an toàn, kích động lòng nhiệt huyết, chiêu mộ tân binh, thay đổi vài điều luật theo hướng phù hợp với tình hình tận thế hơn... Tiểu thủ lĩnh Ngô Soái của bọn họ thì dũng mãnh phi phàm, luôn đứng tại tuyến đầu chiến đấu, thường xuyên một mình cản lộ, trấn áp thi đàn, nhiều lần ra tay cứu viện cư dân Đại Xuyên.

Bọn họ là thổ phỉ, đúng, nhưng không hề hành động giống với thổ phỉ.

Đại thủ lĩnh của bọn họ Hàn Phong, người này tuy đúng là đang mang theo mưu đồ muốn nuốt chọn căn cứ trấn Đông Thành, nhưng hắn ta cũng không hề gò ép, trái lại còn bày ra tất cả thành ý của bản thân, cũng không hề thúc ép đe doạ mà vẫn để cho bọn họ có thời gian suy nghĩ.

Ngay lúc này đây, trấn Hi Vọng vẫn thừa khả năng để mạnh mẽ nuốt trọn căn cứ trấn Đông Thành, nhưng những người kia vẫn không làm, vẫn tôn trọng những đầu lĩnh bên này.

Điều này thậm chí còn "chính" hơn cả chính phủ.

Mạc Thuận An lắc đầu thở ra.

Thật ra 3 đại đội trưởng, 13 tiểu đội trưởng của binh đoàn Đông Thành chỉ có 2 người là cảnh sát, 1 người là kiểm sát viên mà thôi, dư luận phe chính phủ đã chết gần hết, những đầu lĩnh còn lại đa số là thường dân, muốn chống lại dư luận số đông là không thể nào.

Ngô Soái ở trong 4 ngày vừa qua đã dùng sự mạnh mẽ nhiệt huyết và chân thành của mình để xây dựng được lòng đối với toàn bộ cư dân trấn Đông Thành, rất nhiều tiểu đội trưởng đã ủng hộ cậu ta. Hàn Phong vừa rồi lại dùng 30 phút gia cố thêm nữa niềm tin và hi vọng này.

Quan trọng nhất là trưởng phòng hành chính Lộ Tư, vợ của anh hùng Vương Hoành, người được nhân dân trấn Đông Thành hết mực tôn trọng, người kia có xu hướng thân trấn Hi Vọng.

Hiện tại Mạc Thuận An hắn "muốn phản loạn" cũng khó mà phản nổi. Kể cả là về mặt vũ lực hay khí thế, trấn Hi Vọng đều đã áp đảo.

Hơn nữa, hắn cũng không muốn làm phản.

Trải nghiệm mà cuộc nội chiến giữa Vương Hoành, Tư Đồ Ngôn và Đinh Sĩ mang lại đã khiến hắn vô cùng mệt mỏi, hắn không muốn nhìn thấy bất kỳ cuộc chiến nào giữa nhân loại và nhân loại nữa...

Hắn thà chọn ủng hộ trấn Hi Vọng còn hơn là khai chiến với họ.

Dù sao thì, cái tổ chức này cũng không giống một tổ chức thổ phỉ... bọn họ từ đầu tới cuối đều có mục đích là tiêu diệt thây ma, bảo vệ nhân loại yếu thế.

Mạc Thuận An hít sâu một hơi rồi nhìn về phía Hàn Phong dò hỏi:

- Hàn thủ lĩnh, anh định có kế hoạch thế nào với tình hình phía trước?

Việc này vô cùng quan trọng. Mặc dù người kia đã thể hiện ra một phần tâm tính và nhân cách của mình, nhưng quan trọng nhất vẫn là định hướng làm việc của hắn thế nào, hắn sẽ đối xử với bọn họ thế nào.

Hàn Phong nhìn qua Mạc Thuận An.

Dựa theo tài liệu tình báo, vị cảnh sát này xem như là chốt chặn cuối cùng để có thể tiếp nhận trấn Đông Thành một cách hòa bình, toàn vẹn, vui vẻ, không có đổ máu, không có mâu thuẫn ngầm.

Hắn lúc này nhìn quanh một vòng, bình tĩnh nói:

- Thật ra câu này đáng lẽ phải do tôi hỏi mới đúng, là mọi người có kế hoạch thế nào.

- Nơi này là huyện Đại Xuyên, binh lực trấn Hi Vọng có mạnh nhưng chúng tôi cũng không hiểu biết rõ huyện Đại Xuyên bằng các vị, chỉ có thể đóng vai trò hỗ trợ mà thôi.

- Định hướng của trấn Đông Thành, thực sự là cá nhân tôi nói riêng và tập thể trấn Hi Vọng nói chung đều không có tư cách tham gia bàn luận, bởi chúng tôi không đủ hiểu biết tình hình cụ thể bằng các vị.

- Do vậy, tôi sẽ chỉ ở bên cạnh ủng hộ các vị chiến đấu, sẽ không đưa ra bất kỳ yêu cầu nào cả.

Lời của Hàn Phong vang vọng trong phòng họp, thật sự giống như một làn gió xuân thổi qua linh hồn của tất cả mọi người.

Mạc Thuận An lại thêm một bước nữa thở ra.

Thực sự quá khéo rồi...

Hắn lúc này nắm tay lại, chân thành nói:

- Hàn thủ lĩnh tuổi trẻ tài cao mà vẫn khiêm tốn, tôi thật sự vô cùng khâm phục.

- Trấn Hi Vọng có nhiều kinh nghiệm đối đầu với thây ma, chúng tôi vẫn thật sự muốn xin ý kiến từ mọi người.

Hàn Phong khoé miệng khẽ nhếch lên.

Cũng thức thời đấy.

Hắn lúc này vung tay lên, phía trên bức tường đối diện bàn họp dần ngưng tụ lấy một tầng bằng đá trắng muốt.

Dựa vào lưu trữ Băng Nhãn, một đạo hình ảnh từ tốn hiện lên.

Một màn hình LCD cực lớn đã được chế tạo ra ngoài, tất cả mọi người đều có thể nhìn rõ hình ảnh đang chuyển động.

Hình ảnh về một trận chiến đỏ rực của máu tươi và bom lửa hoà trộn.

Kể cả là không có thanh âm, thế nhưng tất cả vẫn có thể cảm nhận được khí tức khủng bố mà trận chiến kia phả ra ngoài.

- Đây là giao tranh giữa một bên là liên quân kết hợp từ binh đoàn trấn Hi Vọng, chính phủ huyện Tam Giang và chính phủ quận Xuân Hà, bên còn lại là 18 vạn thây ma tại huyện Hương Đường và tỉnh Diễn Giang.

- Mời mọi người cùng xem.

...

Cảm tạ quý đậu hũ đã donate cho tác giả tối qua.

Hôm qua tác cũng mới đăng nhập momo, mới đọc được lời nhắn từ các đậu hũ donate trước đó.

Cảm tạ cảm tạ ~.~