Chương 630: Tuần sát (1)

Kho lưu trữ số 3 rộng lớn cực kỳ, hiện đang lưu trữ vật tư phi phàm, chủ yếu là xác thịt thây ma cấp cao, một phần tài nguyên phi phàm, cùng với đó là vũ khí và trang bị phi phàm, vũ khí và trang bị quân dụng.

Hôm qua đã trải qua chiến đấu cường độ cao, binh lực chủ lực hầu như đều lâm vào kiệt sức, tác dụng phụ ác mộng vẫn còn tương đối nặng nề, bởi vậy hôm nay toàn bộ đội viên đều được lệnh nghỉ ngơi bắt buộc, vũ khí mới được tập hợp tại chỗ này.

Thứ nổi bật nhất đang lưu giữ ở đây là 22 thanh trảm mã đao và 177 cây gậy bóng chày được xếp thành hàng vô cùng cẩn thận, đây đều là những cánh cửa dẫn tới phi phàm ca. Ngoài ra còn có hơn ba mươi chiếc nhẫn, mười bảy đôi ủng, 20 khẩu súng AK47, năm nghìn đạn 7,62mm, 3 khẩu RPG-2 và hơn hai chục viên PG-2 HEAT, quân tư trang áo giáp, vũ khí lạnh, công sự các loại khác... Tất cả bọn chúng đều có số hiệu riêng, được niêm cất vô cùng cẩn thận.

Canh giữ ở đây gồm có bốn người, một là một thanh niên chừng 24 tuổi, là người họ Mộc, tên thì Hàn Phong không biết, một là nhân viên phòng vật tư của Phương Tường, tới từ trấn Hi Vọng, hai người còn lại là nữ đội viên tiểu đội 2 của Kiều Ti Vân và đội viên đội chấp pháp bản địa của trấn Hạ Sa.

Ngoài ra bên ngoài còn có 4 dân quân thân tín của Mộc gia, 2 đội viên tiểu đội dự bị luân phiên tuần tra, càng có hai khẩu trung liên RDP-7,62mm thời khắc trấn giữ hai bên kho hàng.

Mức độ canh giữ kho hàng này phải nói là vô cùng nghiêm ngặt.

Bình thường muốn lấy được vật tư trong kho ra dùng thì phải có giấy xác nhận điều động của trưởng trấn Mộc Thạch và phó đại đội trưởng đại đội dự bị Thường Biểu cùng nhau ký tên, sau đó trải qua xác nhận thật giả của những người canh giữ trong kho, ghi chép ngày tháng xuất nhập cẩn thận trên cả giấy tờ và cả máy tính, khi đó mới lấy được đồ ra.

Vật tư phi phàm là thứ tuyệt đối không để làm mất, nếu như gãy hỏng hoặc thất lạc trên chiến trường, vậy thì phải có video từ UAV chứng minh, hoặc thất lạc khi không có thông tin hình ảnh UAV, như khi làm nhiệm vụ tác chiến đặc biệt, vậy thì phải có tiểu đội trưởng phụ trách đứng ra đảm bảo trách nhiệm.

Hầu như tất cả trang bị phi phàm đều là trang bị thuộc sở hữu chung.

Kể từ khi bảng tính toán chiến công với 6 phần tách biệt được ban bố, thẻ vật phẩm đã không còn xuất hiện trôi nổi trong nhóm đội viên bình thường nữa, chính sách "quốc hữu hoá" toàn bộ vũ khí trang thiết bị phi phàm cũng theo đó được triển khai triệt để. Hiện tại có tới 95% trang bị là thuộc sở hữu chung của tổ chức, những người còn nắm giữ trang bị cá nhân hầu hết đều là những phi phàm giả sở hữu trước ngày thứ 11 hậu dị biến, thời điểm quy tắc của trấn Hi Vọng còn tương đối buông lỏng, hoặc do tự lần mò đâu đó thời điểm đơn độc săn giết thây ma hoang dã.

Như là vào các ngày nghỉ chẳng hạn, rất nhiều đội viên đi săn giết thây ma, có thể rơi ra thẻ vật phẩm, bọn họ có quyền giữ, hoặc do nhặt được gậy bóng chày rơi vãi, đem vài cái về đổi lấy Trảm Mã Đao, cũng có thể tính như sở hữu vĩnh viễn.

Mạt thế xuất hiện, khoảng 95% nhân loại hoá thành thây ma, người sống sót được hệ thống cung cấp cho một chiếc gậy bóng chày. Nếu gậy bóng chày này dính vào máu thịt thây ma, vậy thì nó có thể tồn tại được "vĩnh viễn", bằng không thì nó sẽ tự động biến mất.

Đội tìm kiếm vật tư của Từ Thôi mỗi ngày đều mang về khá nhiều gậy, mỗi gậy được tìm thấy sẽ được tổ chức thưởng rất nhiều chiến công, còn được cung cấp tư cách hoán đổi sách kỹ năng vì thế số lượng gậy của trấn Hi Vọng hiện tại ước chừng phải có tới hơn 1300 chiếc rồi. Trấn Hạ Sa này có gần hai trăm chiếc là còn ít, đảm bảo trong các nhà dân chưa tìm kiếm vẫn còn rơi vãi rất nhiều.

Nhân danh tổ chức, Hàn Phong khi phân phát chiến lợi phẩm là thẻ vật phẩm cho nhóm 20 tiểu đội trưởng cũng không phải là phân phát cho họ sở hữu, mà chỉ cho quyền sử dụng mà thôi. Họ đem về, mở ra thứ gì thì khai báo và đăng ký thứ đó với phòng vật tư, được quyền phân phối thứ đó cho đội viên trong tiểu đội của mình dùng, không có nghĩa vụ phải chia sẻ cho người khác, thế nhưng khi cao tầng cần trưng dụng thì phải giao nộp lại hết.

Tiền thuế thuê đồ cũng từ đấy mà ra cả.

Tất nhiên, nếu khứa nào mở được trang bị level 4 mà muốn giấu đi, vậy thì tự nghĩ cách kiếm món khác ở đâu đó mà bù vào cho đủ số lượng, như là tự săn quái ngoài giờ, hoặc mua lại ở chợ đen chẳng hạn.

Thẻ vật phẩm sẽ không mở ra gậy bóng chày, nó sẽ chỉ mở ra trang bị từ level 2 trở lên mà thôi, do đó kiếm đồ trên chợ đen cũng không hề dễ dàng.

Bất quá, quy định này cũng không áp dụng cho số đông, bình thường các cá nhân tiểu đội trưởng không cần trả lại trang bị lưu kho vào phòng vật tư, đều là mang theo người 24/7 cả, cái này là tổ chức muốn để cho bọn họ luôn ở trong trạng thái mạnh nhất, có đủ khả năng ứng đối lại tất cả mọi tình huống từ, đối diện thây ma cho tới đối diện nhân loại, đây xem như một cái ưu ái nho nhỏ của chức quyền.

Số trảm mã đao và gậy bóng chày ở kho vật tư trấn Hạ Sa lên tới gần 200 chiếc, tương đương gần 200 cánh cửa bước tới phi phàm. Thây ma tại Hạ Sa có tới 5 vạn đầu, chưa kể thây ma còn tồn tại trong các thôn xóm xung quanh, tất cả đều là "bảo tàng". Thảo nào mà Mộc Thạch lại sốt sắng trong việc xin thêm cơm gạo lương thực để đào tạo binh lính như vậy.

Hàn Phong kiểm tra nốt số lượng vật tư phi phàm đang có ở đây, mặc dù kho đang lưu trữ hơn 1000 exp và 4 tấm thẻ vật phẩm chưa dùng, cũng có vài chục bản sách kỹ năng nhất giai nhị giai đủ loại, thế nhưng hắn cũng không thèm đụng vào.

Tiền của thuộc hạ, nói là nhân danh tổ chức là có thể đớp được thôi, nhưng điều đó sẽ chạm vào giới hạn của cả hắn và của người khác.

Việc gì mình cảm thấy khó chịu, không muốn bị áp đặt, vậy tất nhiên người khác cũng sẽ cảm thấy khó chịu. Hắn chẳng muốn ai cướp đồ tốt của mình cả, vì vậy hắn cũng sẽ không cướp đồ tốt của người khác.

Đây hẳn là thứ mà Mộc Thạch muốn giữ lại để bồi dưỡng thân tín, hắn lại lười đụng.

Tất nhiên cướp đồ của Tam Giang là "sở thích" thì không tính.

Lúc này hắn đưa tay nhìn đồng hồ, 16h28 phút chiều.

Không còn sớm nữa.

Hắn quay qua Mộc Thạch đang đứng ở đó rồi búng tay xuất ra khoảng hơn hai trăm bản sách kỹ năng, trong đó có 40 bản kỹ năng tấn công nhất giai, 6 Quang Giáp nhị giai, 6 phục hồi nhị giai, 4 bản kỹ năng công kích tam giai, số còn lại là kỹ năng tăng cường thuộc tính, lúc này bình tĩnh nói:

- Mộc Thạch, nhờ ông lựa chọn nhân thủ trong số những người sống sót có nguyện vọng, số lượng tạo thành hai tiểu đội chiến đấu, cân đo đong đếm sao cho phù hợp là được. Hai tiểu đội trưởng, ông cũng tìm người có đủ tài năng và uy vọng, nhận được sự đồng tình từ mọi người để tiến hành đề xuất vị trí dự khuyết, sau khi thành công chọn lựa, lập danh sách chi tiết theo quy chuẩn rồi gửi cho tôi xem xét phê duyệt.

Hắn nói xong quay qua Thường Biểu bên cạnh nói:

- Thường đội trưởng, làm phiền anh huấn luyện cho họ.

Thường Biểu nghe vậy vội vã nghiêm người đứng thẳng rồi cao giọng đảm bảo:

- Thủ lĩnh, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Mộc Thạch nhìn số lượng tài nguyên mới được thủ lĩnh xuất ra, tâm thần buông xuống một hơi thở dài.

Chiến công tại chiến trường Minh Thái đã tích luỹ đủ, dân quân trấn Hạ Sa, ngày hôm nay đã chính thức được gia nhập vào lực lượng chính quy của trấn Hi Vọng rồi.

Mộc Gia cũng đã chính thức chen chân được vào trong cao tầng quân đội rồi.

Ông ta lúc này cúi người chân thành nói:

- Thủ lĩnh, cảm tạ cậu đã ưu ái, tôi xin hứa các tiểu đội chiến đấu trấn Hạ Sa sẽ hoàn thành tất cả nhiệm vụ được giao.

Hàn Phong gật nhẹ đầu, hắn có cố đến mấy cũng không thể dùng thái độ bề trên dạy bảo để nói chuyện với lão già họ Mộc này được, chỉ có thể đáp lại:

- Mong rằng tổ chức sẽ nhìn thấy được kết quả tốt đẹp.

Nhân danh tổ chức là dễ nhất, đây là bài vở dùng tính chính danh cơ bản nhất rồi.

Mộc Diễm Lâm đứng ở bên kia chờ đợi đã lâu, thấy Hàn Phong rốt cuộc cũng đã tự mình xuất ra tài nguyên, tương đương với xuất ra "sự tin tưởng" từ phía bản thân hắn, nàng ta rốt cuộc cũng có thể thở ra một hơi hồi hộp, lúc này nhanh chóng từ bên cạnh chạy tới bám vào tay hắn, bĩu môi nói:

- Cái gì mà hung dữ như vậy, không phải hôm nay là ngày nghỉ sao, ngoài giờ hành chính mà cứ tổ chức với chẳng tổ chức. Chồng yêu, anh gọi một tiếng ông nội không phải được rồi sao.

Hàn Phong khoé miệng lập tức xuất hiện một trận co giật.

Ông nội của cô chứ ông nội của tôi đếch đâu, con dở người ngáo đá này.

Chẳng qua chưa để hắn lên tiếng, Mộc Thạch bên kia đã trầm giọng quát:

- Diễm Lâm, đừng làm rộn!

Uy thế của gia chủ Mộc gia là rất lớn, Mộc Diễm Lâm vội vã buông tay Hàn Phong ra, còn âm thầm le lưỡi một cái, chạy về phía sau lưng ông nội mình.

- Quát cái gì chứ, không phải cũng mong có cháu rể như vậy sao...

Nhìn tới cảnh này, Thường Biểu phó đại đội trưởng đại đội dự bị bên kia không khỏi xuất hiện sự kinh dị.

Cháu gái của Mộc Thạch lại là vợ của thủ lĩnh sao.

Sao trước nay không nghe tin gì a, giờ hắn mới biết đấy.

Thảo nào mà cái vị tiểu nữ tử này lại được bổ nhiệm làm thư ký thủ lĩnh... Hoá ra là vậy...

Cứ tưởng Mộc gia ở trấn Hạ Sa này cũng giống với Quách gia ở trấn Thiết Thạch kia thôi chứ, hoá ra quan hệ bên trong lại có nhiều nước sâu như vậy, xem ra sau này hắn cũng phải khách khí với đám người này một chút.

Hàn Phong nhìn biểu hiện của Thường Biểu, thật muốn xem xét xem có nên đổi một vị phó đội trưởng khác tới đây đồn trú hay không.

Thằng này chưa làm được gì đã tính đường dấy lên quan hệ rồi à.

Thôi, đây coi như bản lĩnh của đám người Mộc gia đi, hắn cũng lười quản.

Lúc này hắn nhìn một vòng rồi chậm rãi nói:

- Tôi sẽ không can dự quá sâu vào công việc của mọi người, chỉ mong mọi người cùng nhau cố gắng nỗ lực, sử dụng sức mạnh trong tay để đem tới cuộc sống tốt đẹp cho tất cả người dân khác, đừng nên để bất kỳ ai phải đói khổ hay đi đến bước đường tuyệt cảnh.

- Mục đích cuối cùng của kẻ mạnh, đó là bảo vệ người yếu, nhiệm vụ cao nhất của những người được quần chúng chọn làm lãnh đạo, đó chính là tìm được người bảo hộ bọn họ đi về phía tốt đẹp hơn, đừng ai dâng lên suy nghĩ muốn phô trương bản thân mạnh mẽ hay quyền lực thế nào.

- Đó là nhiệm vụ tối cao nhất mà tổ chức mong muốn tất cả mọi người đều có thể hoàn thành.

Nghe được lời này của Hàn Phong, những người xung quanh đều nhanh chóng lên tiếng cao giọng đáp lại:

- Thủ lĩnh, tôi xin hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

- Tôi chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ...

Hàn Phong có chút cảm thấy buồn nôn. Buồn nôn vì bản thân mình quá mức giả tạo.

Hắn không ngờ có ngày bản thân lại giống những lãnh đạo bụng to kia, có thể chuyên đứng chỉ tay năm ngón như vậy.

Ba cái ngôn từ giả dối như vừa rồi mà hắn cũng nói ra mồm được, thật sự là không biết ngại mà.

Nếu để cho những người ở đây biết được thủ lĩnh của bọn họ nửa tiếng trước vừa mới cung cấp năng lực phi phàm và động lực hành động cho một tên điên có tư tưởng khủng bố, không biết bọn họ sẽ có cảm nghĩ gì.

Lúc này hắn ngáp một tiếng, uể oải nói:

- Được rồi, không còn sớm nữa, tôi sẽ không quấy rầy ngày nghỉ của mọi người nữa. Giờ thì có gì ăn không, tôi đói lắm rồi.

...

16h47p ngày thứ 29 hậu dị biến.

Đoàn xe tuần sát của thủ lĩnh trấn Hi Vọng chạy thẳng về hướng tây, vượt qua giao giới trấn Hạ Sa - huyện Đại Xuyên, chính thức bước chân vào tỉnh Nam Ô sát vách.

Hàn Phong không có thời gian mà ngồi ăn "bữa cơm thân mật" với lãnh đạo trấn Hạ Sa, hắn chỉ thu lấy 2 tạ xoài sấy và một ít quả nhục thụ rồi rời đi nhanh chóng. Nếu trước khi trời tối mà hắn không kịp tới thị trấn Đông Thành bên kia, vậy thì sẽ rất nguy hiểm.

Huyện Đại Xuyên nói riêng và tỉnh Nam Ô nói chung có rất nhiều rừng núi, hậu dị biến tới nay đã là 29 ngày, tình hình động thực vật biến dị diễn tiến ngày càng phức tạp, việc đi lại vào ban đêm là vô cùng nguy hiểm, có khả năng gặp tập kích rất cao. Thư điện từ Ngô Soái nói Đại Xuyên bên này thậm chí có cả hổ, sói, trâu rừng và khỉ đột, không biết đâu mà lần.

Đoàn xe năm chiếc dẫn đầu bởi một chiến xa bộ binh BMP-2 và bọc hậu bởi một cỗ BTR-60 lúc này đã chạy tới thị trấn Thương Đình.

Thị trấn Thương Đình từng có một căn cứ người sống sót khoảng hơn 600 người, được lãnh đạo bởi một cảnh sát tên Bành Phú. Chẳng qua vị Bành cảnh sát này vì muốn thủ vững trước sự đột kích của thi đàn, bảo vệ sự vững chắc của Tinh Thạch An Toàn, kết quả liền bị hai người Tư Đồ Ngôn và Đinh Sĩ làm phản, chặt đầu hắn ta, cướp mất Tinh Thạch An Toàn rồi dẫn theo tàn quân chạy về phía tây bắc của huyện tới trấn Đông Thành.

Tại thị trấn Đông Thành, hai người Tư Đồ Ngôn và Đinh Sĩ nương nhờ vào thế lực hơn 800 người của một cảnh sát khác tên là Vương Hoành, vợ của Vương Hoành chính là Lộ Tư.

Từ đây liền có một loạt sự kiện ân oán tình cừu phản loạn bội ước cùng đâm sau lưng diễn ra. Hàn Phong và Ngô Soái đã ngoài sáng trong tối hạ được cả Vương Hoành, Tư Đồ Ngôn và Đinh Sĩ cùng lúc, kiểm soát hoàn toàn căn cứ người sống sót thị trấn Đông Thành, tạo một cứ điểm ngoại biên cho trấn Hi Vọng.

Trấn Thương Đình vì thế bị bỏ lại sau một cuộc chiến khốc liệt, nhưng Hàn Phong không từ bỏ nó, hắn từ khi tới nơi này lần đầu tiên đã bắt đầu cho người dọn dẹp tàn tích chiến đấu, chỉnh trang cơ sở vật chất, thanh tẩy ô uế và thực vật biến dị, giải quyết thây ma mắc kẹt, chuẩn bị cho cuộc tái định cư của cư dân toàn huyện Đại Xuyên về đây.

Tại sao hắn lại chọn trấn Thương Đình sao. Cái này cũng đơn giản thôi, nguyên nhân quan trọng nhất là do trấn này nằm gần Hạ Sa, công tác phòng thủ chung và giao thương liên lạc sẽ thuận tiện hơn, kế đó là cả huyện Đại Xuyên cũng chỉ có khu vực giáp ranh với huyện Liễu Lâm bên này là còn tương đối bằng phẳng, ít rừng rú nguy cơ hơn.

Nhóm quân dự bị do Thường Biểu đóng tại trấn Hạ Sa bên kia thường xuyên vượt biên qua bên này dọn dẹp, tới nay cũng đã chỉnh trang lại trấn Thương Đình được tương đối ổn định rồi.

Đoàn xe tuần sát dừng lại tại trấn Thương Đình khoảng 5 phút để nghe đội viên thường trú ở đây báo cáo, sau đó tiếp tục chạy về phía tây bắc tiến tới trung tâm huyện.

Ngồi trong xe jeep quân sự đưa mắt nhìn tới khung cảnh bên ngoài, đánh giá trạng thái dị biến so với tuần trước càng thêm mấy phần rậm rạp, Hàn Phong lại cảm thấy vô cùng đau đầu.

Đau đầu không phải vì cảnh vật bên ngoài xe, đau đầu vì thanh âm ồn ào trong xe.

- Méoooooo...

"Nhân loại hèn mọn này, buông ta ra mau, á á á... Méo..."

Nghe nói Hàn Phong muốn tuần sát bên kia biên giới huyện Đại Xuyên, Mộc Diễm Lâm ham vui, nằng nặc đòi đi theo cho bằng được, hiện tại nàng ta đang chiến đấu kịch liệt với con mèo ngu.

Một bên đòi bế, một bên chê bai nhân loại này quá hôi, không cho bế.

- Bé cưng, ngoan cho chị bế nào... Ối, con này dám cắn thật à...

- Méooooo...

- Ngoan nào...

Hàn Phong tâm phiền ý loạn, hắn hiện tại chỉ muốn vứt hai sinh vật trong xe xuống đường cho đỡ mệt đầu.

Mèo biến dị sau một hồi lăn lộn vật vạ thì đã chịu thua, nó bị ả nhân loại hèn mọn với mùi hôi nồng nặc ôm chặt vào trong ngực, khuôn mặt xị ra như vô cùng đau khổ, bởi vì nhân loại kia đang liên tục dùng bàn tay hết nhéo má lại vảy tai nó, có thể nói là khổ sở tới cùng cực.

Mộc Diễm Lâm vừa nghịch con mèo cam vừa hào hứng hỏi:

- Chồng yêu, con mèo này tên là gì vậy?

Hàn Phong im lặng một chút rồi nghiêm túc nói:

- Nếu cô còn ăn nói hàm hồ nữa, vậy tôi sẽ tuyển thư ký khác.

Mộc Diễm Lâm nghe vậy thì bĩu môi, vừa nghịch con mèo, vừa nhỏ giọng thách thức:

- Không có thư ký nào làm việc tốt được bằng em đâu, không tin thì anh cứ thử tìm đi...

Hàn Phong đã bị chọc cho phát điên.

Con ả này thật sự là quá phận rồi.

Chẳng qua không để cho hắn kịp phát hoả, tiểu nữ tử nhà họ Mộc đã ỏn ẻn hỏi lại:

- Hàn thủ lĩnh, con mèo này tên là gì vậy?

Hàn Phong hít sâu vào mấy hơi, cảm giác giờ mà bản thân phát hoả thì thật thiếu thân sĩ, bởi vậy hắn đành phải cắn răng một cái rồi trả lời đại:

- Nó tên... Hửm, tôi cũng không biết.

Hắn đúng là chưa đặt tên cho con mèo này thật, con chó đen ở nhà tên là Đại Hắc Cẩu, vậy con mèo cam này là Tiểu Cam Mão à.

Lúc này hắn quay qua con mèo ngu dò hỏi:

- Meo!

"Mày tên là gì? Meo!"

Con mèo cam khuôn mặt hiện vùi vào giữa bầu nhũ hoa của Mộc Diễm Lâm, nghe được "chủ nhân" hỏi, lúc này khó khăn ngước mắt ra ngoài mà uể oải đáp lại:

- Méooo...

"Nhân loại hèn mọn, hỏi cho cẩn thận, ta tên là Harry. Meo!"

Hàn Phong lại một lần nữa cảm nhận được sự không tầm thường của con mèo này.

Đúng, hắn chưa từng gặp con mèo nào phông bạt như con mèo này, lại còn lấy tên tiếng Anh cơ đấy.

Mèo ngu, ba tiếng đồng hồ buổi chiều chỉ bắt được duy nhất một con châu chấu, Ha với chẳng Ry, Cà Ri thì đúng hơn.

Ân, chắc đây là tên trước tận thế do chủ cũ đặt.

Hắn lúc này quay qua Mộc Diễm Lâm uể oải đáp:

- Nó tên là Harry Deuteri.

Hàn Phong quyết định chắp vá thêm một chút yếu tố phi phàm để làm cái tên mới cho con mèo này, hi vọng nó sẽ sớm trở nên phi phàm. Trang bị level 5 Cung Nguyên Tố không có từ nào hợp với tên nó, thôi thì lấy một nửa trong tên của trang bị level 4 đắt nhất thương thành cũng tạm tạm.

Mộc Diễm Lâm nghe được tên của con mèo cam, lúc này nâng nó lên hôn chụt một cái vào giữa mặt, cười vui vẻ nói:

- Tốt, từ nay gọi mày là tiểu Hàn.

- ...

- Chết tiệt...

5h33 phút chiều.

Thái dương thần đã ngả về phía tây, hoàng hôn đỏ rực chậm chạp buông xuống đại địa, đem toàn bộ khối kiến trúc hậu tận thế hoàn toàn bao khoả trong một trận cam sắc sặc sỡ.

Đoàn xe năm chiếc đã chạy tới trước tường bao căn cứ bên ngoài thị trấn Đông Thành.

Đứng phía trước là một gã thanh niên trẻ tuổi với thân hình vô cùng vạm vỡ, tuy rằng khuôn mặt thằng này vẫn còn chút non nớt tuổi dậy thì, bất quá ánh mắt sáng rực kia đã mang theo ít nhiều sự khôn ranh không hợp tuổi.

Ngô Soái nhìn tới cỗ xe BMP-2 cùng dàn hoả lực 2A42 30mm và tên lửa 9M113 Konkurs mà chảy cả nước dãi, hắn toàn thân nhanh chóng biến lớn cao tới hơn 3 mét rồi ngoạc mồm kêu to:

- Người tới dừng lại! Mau buông xuống toàn bộ vũ khí, đầu hàng vô điều kiện.

Đáp lại hắn chính là một cái ấn ký vàng rực với vô số ký hiệu vuông tròn chồng lặp từ trên đỉnh đầu chụp xuống, cùng với âm thanh nhạt nhẽo vang vọng bên trong tâm thần.

"Nơi này cấm nói!"

Ngô Soái há mồm muốn kêu lên, nhưng cái gì cũng không kêu được.

Hàn Phong từ trên xe jeep bước xuống, kế đó là Mộc Diễm Lâm ôm theo con mèo Harry cũng tiếp bước bước xuống, cùng với toàn bộ mười mấy thành viên đoàn tuần sát lần lượt từ các phương tiện cơ giới đồng loạt tiến ra ngoài.

Thấy thủ lĩnh rốt cuộc xuất hiện, đám người cao tầng trấn Đông Thành nhanh chóng tiến lên phía trước tiến hành tiếp đón. Trong số này có vài người tương đối quen mắt, ngoài cùng bên phải là Nguỵ Huyền Cơ, đội trưởng tiểu đội Dao Găm, kế tiếp là đội trưởng đại đội dự bị Trương Phàm.

Ân, còn có ba người Kiều Ti Vân, Nhạc Liên, Triệu Hà Vân là sớm một bước chạy tới bên này tìm kiếm tình nhân nữa.

Ba người còn lại đều là người xa lạ.

Kiều Ti Vân xem như là người hiểu biết lễ tiết nhất trong số đám người ở đây, lúc này nàng trước hết dẫn đầu giơ tay lên chào theo tiêu lệnh:

- Chào thủ lĩnh!

Có Kiều Ti Vân dẫn đầu, những người còn lại bao gồm cả lạ cả quen đều nhanh chóng giơ tay lên đầu nghiêm người chào theo một loạt:

- Chào thủ lĩnh!

Hàn Phong giờ tay nghiêm túc chào lại:

- Làm phiền mọi người đã vất vả rồi.

Ssau đó hắn quay qua nhìn tới thằng ranh con đang sắp phát khóc vì bị khoá mõm bên kia, cười lạnh nói:

- Mọi người giới thiệu chút đi, vị này là ai đây. Ngô Ngọt Nguyên Hạt à, hay là Ngô Thóc, sao im thế.

Câu nói tràn đầy sự giễu cợt của Hàn Phong để cho những người có mặt ở đây nín nhịn đến phát bệnh.

Ngô ngọt nguyên hạt là cái luận điệu gì? Có ý gì?

Nhạc Liên Triệu Hà Vân hai người này sau khi ngẫm nghĩ vài giây thì chợt che miệng cười.

Huynh đệ nhà này rất thích đặt biệt danh cho nhau, ai thua một cái giao tranh nho nhỏ nào đó sẽ bị người kia đặt cho một cái biệt danh tương đối kỳ quái, người ngoài có thế không hiểu rõ, nhưng hai người này lại hiểu rất rõ đối phương rốt cuộc có ý gì.

Nhóm người bản địa tại trấn Đông Thành ngoài nhịn cười thì còn có thêm cảm giác buông xuống một hơi căng thẳng.

Bọn họ nghe đồn vị Hàn thủ lĩnh này là người lạnh lùng khó đoán, đối với thuộc hạ dưới trướng tuy rằng đối xử khá tốt, thế nhưng hắn ta cũng giữ khoảng cách cực xa, không bao giờ thể hiện cảm xúc khác thường, cảm xúc vui vẻ đùa cợt thì lại càng không, càng tuyệt đối không có chuyện thân thuộc hay đi lại gần với bất kỳ ai.

Chẳng qua hôm nay gặp mặt cùng sơ bộ tiếp xúc, bọn họ liền không nhịn được phải đánh giá lại cái lời đồn này.

Thủ lĩnh trấn Hi Vọng cũng không phải quái vật sáu đầu tám tay hung dữ lạnh lùng kia.

Ít nhất thì vị này vẫn tương đối dễ nói chuyện, vừa lên liền thể hiện ra quan tâm hỏi thăm

Trong khi Ngô Soái bên kia đã càng lúc càng trở nên gấp gáp.

Kiều Ti Vân rốt cuộc không nhịn được sự thiếu đứng đắn của hai người này, nàng khẽ cúi người làm một cái lễ nhỏ rồi đưa tay về phía cổng trấn làm ra động tác mời:

- Thủ lĩnh, mời nhập trấn.