Chương 629: Xây dựng sự hỗn loạn

Hàn Phong ngồi tại trong xe, hai mắt nheo lại nhìn về con đường phía trước.

Hắn không tin Trình Lôi làm được trò trống lý tưởng đao to búa lớn gì ra hồn.

Gã điên kia muốn dùng nhiệt huyết và trí tuệ của bản thân để đối phó lại lão cáo già như Mộc Thạch, còn muốn đánh sập hệ thống tư sản thống trị mà Mộc gia dày công xây dựng, đó chính là mộng tưởng, tuyệt đối không thể thành công.

Hàn Phong cũng không tin cái khí vận nát bét của bản thân lại may mắn như vậy, chỉ cần ra ngõ là gặp cao nhân, chỉ cần mua sách là gặp bí tịch, đó là chuyện không thể nào.

Người điên như Trình Lôi tuy rằng trong thời điểm hiện tại có ít thật, thế nhưng tận thế sau này chắc chắn sẽ sản sinh ra rất nhiều, không còn hiếm lạ nữa, thậm chí những người sau còn liều, điên và ngu hơn nữa cũng có.

Dùng Trình Lôi chỉ là tiện tay, có Trình Lôi thì tốt, không có, hắn sẽ tìm cho ra kẻ tương tự để dùng.

Nếu ngay ngày mai họ Trình đột nhiên phát điên rồi bị Dao Găm giết chết, hoặc ngông cuồng làm càn rồi bị chấp pháp đội của Mộc gia nắm giữ công khai tiêu diệt, hoặc bị thân tín Mộc Gia ám sát trong bóng tối, vậy hắn cũng không cảm thấy bất ngờ.

Hắn chấp nhận bỏ công sức đi thao túng, cũng chấp nhận bỏ ra số lượng tài nguyên đâu đó 2000 minh tệ đi đầu tư, chính là để nhìn Trình Lôi bị giết theo cách như vậy.

Vì sao ư?

Vì hắn ngay từ đầu đã không thèm nhìn cái gì lý tưởng của Trình Lôi, càng không phải muốn cứu gã từ vũng bùn tuyệt vọng, thằng này hết cứu rồi, hắn sẽ không rảnh mà ủng hộ gã chân thành... Hắn chỉ muốn dùng thằng này để đánh gãy sự ổn định mà Mộc gia đang xây dựng lên mà thôi, muốn gã kéo theo một đám người vô sản, tạo thành bạo động mức độ nào đó, phá vỡ hệ thống tư sản độc quyền do Mộc Thạch điều hành.

Thằng này có thực lực nhất định, có quyết tâm to lớn, có cả tài chính từ việc buôn bán quả nhục thụ, gã sẽ thành công.

Kể cả không đánh gãy được, hắn cũng tin rằng thằng này có đủ khả năng để quấy rầy và làm chậm quá trình tư sản hoá, khiến Mộc Thạch phải đau đầu mệt óc, thậm chí khiến nền tảng Mộc gia phải bị lung lay.

Để làm gì ư?

Để nhìn thử xem, khi đối diện với đòn phản ứng dữ dội vượt thoát bình thường, vượt thoát khuôn khổ đang ổn định, Mộc gia sẽ phản ứng thế nào.

Hắn tin rằng lão cáo già họ Mộc kia có thể đoán được sức mạnh mà Trình Lôi có được đến từ đâu. Và Mộc Thạch, khi đối diện với sự điên cuồng ngay trước mặt của Trình Lôi và động thái mập mờ quấy phá phía sau lưng của hắn, sẽ phản ứng thế nào?

Lão ta sẽ âm thầm giết họ Trình, đàn áp triệt để thân tín do họ Trình dẫn đầu, dập tắt phong trào vô sản đang manh nha nổi dậy. Hay sẽ chấp nhận thay đổi quy tắc, thuận theo đám đông nghèo đói, để gia tộc rời bỏ vị trí thống trị mà bản thân đã xây dựng. Hay sẽ dùng những chiêu trò cao siêu để cô lập họ Trình, tách hắn ta khỏi đám đông, khiến tên kia uất ức làm càn, bị chính Dao Găm tiêu diệt...

Hay sẽ tố cáo lên hắn để "xin chỉ đạo"?

Hay thậm chí mua chuộc được cả Trình Lôi, để thằng này quay đầu qua ủng hộ Mộc gia?

Hay sẽ có phản ứng nào khác?

Hàn Phong muốn nhìn xem mô hình tư nhân hoá của Mộc gia sẽ có những cách chống đỡ thế nào đối với sóng gió, từ đó đánh giá ra xem hiệu quả công việc thực sự của Mộc gia thế nào, liệu thế lực của hắn có phù hợp với cách vận hành này không, lại muốn nhìn ra xem tâm tính thực sự của gia tộc này thế nào, có thật sự khiến cá nhân hắn cảm thấy an tâm hay không.

Bọn họ đã để lộ ra dã tâm muốn thâu tóm tất cả phương diện của căn cứ trấn Hi Vọng, còn mơ hồ muốn thao túng hắn đi thực hiện tham vọng của Mộc gia, vậy hắn cũng muốn thử nhìn xem gia tộc này tung đòn thao túng tốt tới đâu, có xứng đáng với sự tin tưởng của hắn vì đã uỷ quyền toàn bộ cho bọn họ hay không, sẽ ứng phó thế nào khi đòn thao túng của bọn họ lên hắn không đủ khống chế lực.

Sẽ gia tăng khống chế, hay sẽ đổi đòn khác, hay sẽ dùng đòn tấn công, hay sẽ từ bỏ, hay sẽ ngấm ngầm làm loạn, điều này không phải rất đáng để xem thử sao?

Hắn càng muốn nhìn xem cái thứ gọi là Thể Khí Vận, cái thứ đã đưa bọn họ tới với hắn, liệu nó có thực sự đem tới sự may mắn và thịnh vượng cho Mộc gia hay không.

Hay Mộc gia sẽ nối gót theo Trình Lôi, cùng nhau xuống địa ngục cả lũ?

Kết quả sẽ đến sau khi hai bên va chạm với nhau.

Tại sao Hàn Phong lại bày ra cái trò phá đám gần như hành động tự đái vào chân mình, tự phá hoại thế lực của mình, chế tạo ra hoàn cảnh mà rất nhiều người có thể sẽ chết như vậy ư.

Vì hắn vừa cứu được gần 500 người khỏi Thể Thôn Phệ chứ còn sao, giết vài người trong số bọn họ, chắc là không hao hụt bao nhiêu công đức đâu nhỉ?

Vì huyện Liễu Lâm đã thái bình chứ còn sao, giờ làm gì còn uy hiếp thây ma nữa, chết bớt dân cho đỡ chật miệng ăn, chết đi cái đám dân cư thích bạo loạn thì càng tốt, sau này thế lực càng dễ quản.

Haha... Nửa đùa nửa thật là thế thôi... Thật ra là do quả nhục thụ.

Thứ quả này có vị thịt người, nếu không biết tiền căn xuất xứ, vậy nó chính là mĩ vị trần gian, nếu như đã biết rõ, vậy ăn vào thật sự rất buồn nôn.

Nhưng kể cả dù có là biết hay không biết thì vẫn phải ăn, không ăn thì sẽ chết đói.

Hàn Phong buộc phải chế tạo ra sự bất ổn, xay người thành thịt rồi ăn tươi nuốt sống, chính là do hắn không muốn trấn Hi Vọng sẽ bởi vì một Mộc gia mà sụp đổ.

Hắn không thể nhắm mắt để Mộc gia thoải mái bành trướng mất kiểm soát, càng không thể để tình trạng một nhà độc tôn thoải mái phát triển. Hắn không thể nhờ ai nấu giúp mà buộc phải tự nấu tự ăn món thịt người xay phiên bản đấu đá dã man này, kể cả đã biết rõ nó rất kinh khủng, hắn cũng phải ném người ta vào đống lửa rồi nướng lên ăn, bất chấp gia vị thêm vào có thế nào.

Bởi vì hắn không ăn thì hắn sẽ "chết đói", tổ chức cũng sẽ chết theo.

Nếu Mộc gia thắng trong giao tranh này, chứng tỏ trời đất khí vận đã đúng khi cho họ gặp hắn, cũng đúng khi cho hắn gặp họ. Hai bên từ đây có thể củng cố niềm tin dành cho nhau, trấn Hi Vọng sẽ có một gia tộc đích thực dẫn dắt, sau này sẽ phát triển vô cùng thịnh vượng, không còn đấu đá gì nữa.

Đó sẽ là tương lai cứu sống được cả vài nghìn người.

Còn nếu Mộc gia lầm đường thất bại, vậy chỉ vài chục người chết, hắn sẽ trảm đi khối thịt này, lựa chọn đường khác để đi.

Nhưng dù là Mộc gia có thắng hay bại, hay kể cả là tình thế hoà cả làng, người được lợi nhất vẫn là hắn, kẻ dốt nát đang muốn đi học khôn.

Hắn sẽ nhận ra được rất nhiều bài học giá trị từ cuộc giao tranh của những người khôn, điên, ngu, liều, nghèo, giàu, mạnh, yếu, tư sản, vô sản, hắn sẽ trưởng thành hơn xa hiện tại, có kinh nghiệm hơn xa hiện tại, trở thành một thủ lĩnh hợp cách hơn xa hiện tại, đây chính là những điều mà không có bất kỳ sách vở nào ghi chép lại.

Đó là khống chế lực đối với thế lực.

Tất nhiên, thế lực cũng sẽ được lợi, bởi vì dù hai bên có đánh nhau thế nào đi chăng nữa thì quả nhục thụ cũng sẽ nhân cơ hội này mà len lỏi sâu rộng tới toàn dân, nguồn thực phẩm vô cùng chất lượng này sẽ cứu đói được cho rất nhiều người.

Bọn họ sẽ bị thu hút vào câu chuyện bên lề, câu chuyện về thằng điên đấu với lão già khôn, về cá nhân tay trắng đấu với cả một gia tộc giàu mạnh, mà quên đi nguồn gốc tởm lợm của quả nhục thụ, vui vẻ tiêu thụ nó, đó chính là cái kết đẹp nhất.

Tâm lực của Hàn Phong hiện tại đã không còn quản được từng cá nhân đơn lẻ trong cả tập thể rộng lớn nữa rồi, hắn muốn dùng cá nhân đi quản cả tập thể, dùng hỗn loạn tìm kiếm thái bình.

Điểm tội ác này, hắn chấp nhận gánh lấy, chấp nhận đánh đổi, giống như hắn sẵn sàng ăn vào quả nhục thụ trên tay vậy.

"Oẹ... Oẹ... Thôi không ăn nữa, làm một hôn quân, làm một hôn quân cho dễ sống... Oẹeeee..."

Giải quyết xong hai vấn đề công việc quan trọng nhất là Thể Thao Túng và Thể Thôn Phệ, cũng cài cắm một mầm mống phản loạn vào tổ chức của mình, Hàn Phong bây giờ mới có thời gian rảnh mà ngắm nhìn xung quanh.

Khung cảnh xung quanh trấn Hạ Sa rập rạp và đổ nát hơn xa khu trung tâm trấn Hi Vọng, đơn giản thôi, người nơi này không rảnh đi dọn dẹp.

Những toà kiến trúc một tầng có tới quá nửa bị dây leo xâm thực rồi, nếu tuỳ tiện tiến vào mấy chỗ này khám phá mà không trang bị bảo hộ cẩn thận, vậy rất có thể khi chui ra sẽ đột nhiên cả người nổi mẩn, thậm chí chảy mủ lở loét.

Một nửa các loài thực vật biến dị rất độc hại, không cần ăn, chỉ cần tiếp xúc gần, đó cũng là mối nguy đối với nhân loại.

Nói tới cũng có điểm kỳ lạ. Hậu dị biến đã qua 29 ngày, khá nhiều kiến thức kỳ quái đã được tổng kết, một trong số đó là dấu hiệu nhận biết khu hoang sơ không người và khu có người sống.

Những kiến trúc có hơi người thường sẽ thu hút động vật biến dị, như là chuột gián chẳng hạn, chúng bu vào kiếm ăn rất hăng, nhưng chính những nơi có người sinh sống cũng lại là địa điểm khiến cho thực vật biến dị tránh xa, mức độ hấp dẫn của nhân loại đối với động vật - thực vật hai loài là hoàn toàn trái ngược.

Chỉ cần một kiến trúc được dọn dẹp sơ qua, sau đó mỗi ngày có một người vào bên trong sinh hoạt khoảng hai ba tiếng, trường kỳ kéo dài vài ngày, vậy thì tuyệt đại đa số thực vật biến dị sẽ không tiếp tục xâm lấn mạnh mẽ nữa, thậm chí là lụi tàn đi ít nhiều.

Điều này được nhận ra trong quá trình đóng quân trinh sát của các nhóm đội viên làm nhiệm vụ đặc biệt, ví dụ như địa điểm canh chừng thi đàn đồi Xuân Lê, thi đàn 10 đường chiến hào trấn Thiết Thạch, các chòi canh gác tại các địa điểm này đều không có dấu hiệu bị tái xâm lấn.

Hoặc địa điểm mà đám dân quân trấn Hạ Sa đang canh chừng Thể Thôn Phệ kia, xung quanh đó có rất ít thực vật biến dị xâm lấn, mặc dù bọn họ không cần dọn dẹp mấy.

Các đợt hành quân của các nhóm đội viên nhỏ ra bên ngoài tìm kiếm vật tư, bọn họ sẽ đồn trú lại ở một vài căn nhà cố định, những căn nhà này sau khi bọn họ trở lại nhiều lần cũng sẽ nhìn thấy mức độ giảm sút rõ rệt của thực vật biến dị xâm lấn.

Không ai biết tại sao, chỉ có thể đổ lỗi cho hơi ấm nhân loại khiến thực vật biến dị chán ghét.

Đại đa số là vậy, nhưng không phải loại thực vật biến dị nào cũng "chán ghét" hơi người, một vài loài thực vật vẫn mọc tốt trong khuôn viên trấn Hi Vọng, một vài loài thậm chí còn thèm khát hơi người. Theo báo cáo gần đây, phía bắc cách trung tâm trấn Hi Vọng khoảng bốn cây số có một "rừng" cây ăn thịt, bọn chúng xâm lấn cực kỳ ghê gớm, quản chi cái gì hơi người, có chặt phá hay làm ra trò gì thì bọn chúng cũng ngoan cường chống cự.

Dọn dẹp đám quái thụ này vô cùng mệt mỏi, bởi vì bọn chúng khá độc, độc theo kiểu dịch mủ acid ăn mòn, còn có thể cắn người, rất nguy hiểm.

Nếu như dùng lửa đốt sẽ khiến các kiến trúc xung quanh cũng bị đốt theo, cũng khó khống chế thế lửa, lợi bất cập hại, chỉ có thể dùng năng lực phi phàm đi giải quyết là an toàn nhất. Mà người có năng lực phi phàm đa số là đội viên tiểu đội, không làm mấy công việc lương thấp như vậy, cao tầng trấn lại đang bận chiến đấu không quan tâm được, dẫn tới tình trạng xâm lấn này ngày một phức tạp.

Nhưng cũng phải nói là đám cây ăn thịt kia không có giá trị làm thức ăn đối với nhân loại, bằng không thì chúng nó cũng muốn tuyệt chủng giống su hào biến dị hoặc cải thìa biến dị rồi.

Sự chán ghét xa lánh của tuyệt đại đa số thực vật biến dị này sẽ giảm sút khi có sự tồn tại của máu thịt thây ma, lúc đó thực vật biến dị sẽ "dũng cảm" hơn một chút, sẽ chịu sống chung với nhân loại, nhưng cũng vô cùng miễn cưỡng, chúng phát triển sẽ vô cùng chậm chạp, thậm chí lụi dần với tốc độ nhỏ.

Sự xa lánh của thực vật biến dị khi tiếp cận nhân loại có những điểm lợi rõ ràng, nhưng cũng có điểm bất lợi không nhỏ.

Dị biến 29 ngày, rất nhiều thây ma đã bị Thể Thao Túng kéo đi, để lại sau lưng một khoảng trống lớn, tương đối an toàn. Có nhiều nhân loại may mắn sống sót, bọn họ ở yên trong nhà chờ đợi chính phủ cứu trợ, thi thoảng ra ngoài tìm kiếm vật tư xung quanh, sống sót khá tốt, điều này khiến hơi người toả ra, để cho thực vật biến dị không xâm lấn. Đội tìm kiếm vật tư trấn Hi Vọng chỉ cần dựa theo tình hình thực vật biến dị dày thưa trái ngược xung quanh là có thể biết được căn nhà nào đang có người ở, căn nhà nào không, từ đó tiến hành công tác cứu hộ cứu nạn một cách chính xác.

Điểm bất lợi là, hiệu quả thu hái và nuôi trồng thực vật biến dị thật sự quá thấp. Bởi vì thực vật biến dị chỉ cần "được chăm bón" thường xuyên là sẽ dần lụi tàn, mà các khu vực nhân loại đã từng thu hái rau dại trước đây cũng nhanh chóng biến thành đất hoang, hầu như chỉ kiếm ăn được vài lần liền phải bỏ qua khu khác, xa hơn, nguy hiểm hơn để hái được rau.

Máu thịt thây ma có thể khiến thực vật biến dị miễn cưỡng sống chung với nhân loại, nhưng có tới 95% thực vật biến dị chịu sống chung là loại có độc, hoặc vô tác dụng, còn cái đám rau dưa nhân loại có thể ăn được thì bọn nó không chịu sự "chăm sóc" này, thà lụi tàn hoặc không phát triển còn hơn, vô cùng khốn nạn.

Trấn Hi Vọng đã thử nhiều cách để giải quyết tình trạng nhân loại bị thực vật ghét bỏ này, nhóm nuôi trồng sẽ gieo giống rồi rải xác thịt thây ma làm thức ăn, sau đó mặc kệ cho bọn chúng tự phát triển, không tới chăm bón nữa.

Tuy nhiên kiểu chăm sóc thả nổi như vậy vẫn không thu về hiệu quả cao. Đám thực vật biến dị lành tính không cạnh tranh nổi với cái đám ác tính, bởi vì vốn dĩ cái đám ác tính nó đã sở hữu khả năng hút nhiều tinh chất từ xác thịt thây ma hơn rồi, chính vì thế nó mới độc hơn, đám lành tính không được chăm bón, sẽ bị hút cho khô luôn.

Cả trong điều kiện tự nhiên hay trong điều kiện nuôi nhốt thì thực vật biến dị đều chán ghét nhân loại, nhưng ngay cả trong điều kiện nuôi nhốt thì cây cối cũng không muốn để cho nhân loại kiếm được chỗ tốt, chúng nó đang vào hùa với nhau, siết miệng ăn của "thứ duy nhất không bị dị biến sau đại dị biến".

Nhân loại đang bị cả thế giới này chống lại.

- Aizzz... Quả nhục thụ không ghét nhân loại, có thể là do chúng nó giống nhân loại nhất... Càng ngày càng giống ăn thịt người rồi...

- Thôi, hố chôn xác thây ma tiếp theo sẽ được đặt tại ngoại biên trấn Hạ Sa.

Hàn Phong đã tìm được một phần nhỏ đầu ra cho xác thây ma rồi.

Xe chạy mười mấy phút đã tới khu tái định cư trấn Hạ Sa, khung cảnh nơi này vừa nhộn nhịp, vừa vắng vẻ.

Dưới chính sách tư nhân hoá do Mộc gia áp dụng, không làm thì chắc chắn đói ăn, bởi vậy kể cả là ngày nghỉ, còn được thưởng cống hiến miễn phí, rất nhiều người vẫn quyết định đi làm. Những người ở lại khu tái định cư hầu hết đều đã kiệt sức sau trận chịu đòn hôm qua, hiện tại bọn họ đang ở tại sân sinh hoạt chung bày bán đủ mọi loại hàng hoá do bản thân kiếm được.

Trấn Hạ Sa vẫn chìm trong sự bao phủ của gần 5 vạn thây ma, đồ đạc kiếm được thứ gì cũng quý giá cả, vấn đề chỉ là có tiền để mua hay không.

Vài cư dân trấn Hi Vọng thậm chí chạy tới nơi này mua đi bán lại kiếm lời rất ác, dù sao thì "tiền tệ" giữa các nhóm căn cứ cũng đều được lưu thông thông thuận cả.

Xe jeep chạy tới trước một khách sạn cao cấp bên ngoài khu tái định cư thì dừng lại, cửa xe mở ra, bước xuống đầu tiên chính là một con mèo cam.

- Méooooo...

"Meo meo, nơi này làm sao ít chuột như vậy, có phải đám nhân loại hạ đẳng đã ăn hết rồi hay không. Á, kia rồi, đứng lại, meo!"

Hàn Phong bước xuống sau, nghe thấy con mèo ngu nhận xét thì cũng thử hít sâu một hơi Siêu Khứu Giác đi cảm nhận.

Ít chuột thật, ở xa xa bên ngoài thì khá nhiều, nhưng bên trong khu tái định cư thì quá ít, không biết là do cư dân ăn hết rồi hay do trúng bả nên chết hết rồi.

Chuột rất bẩn thỉu và hôi thối, chạy tới đâu lê lết dịch nhầy của cống rãnh và cây cối dính nhớp tới đó, không ai ưa nổi chúng. Chúng còn thường xuyên cắn phá đồ đạc, trộm cắp thức ăn, thậm chí tấn công cả nhân loại, vấn nạn này vô cùng khó giải quyết.

Chờ đợi tại trước cửa khách sạn là Mộc Thạch, Lam Nhu Thuỷ, Mộc Diễm Lâm, hai thành viên hội đồng quản lý trấn Hạ Sa, còn có Thường Biểu phó đại đội dự bị phụ trách hơn 50 đội viên trường kỳ đóng giữ ở đây.

Thấy Hàn Phong bước từ ô tô xuống, Mộc Thạch nhanh chóng bước tới mỉm cười hoà ái:

- Thủ lĩnh, chào mừng tới với trấn Hạ Sa.

Phía sau lưng ông ta, vài người cũng nhanh chóng lên tiếng chào hỏi, thái độ còn vô cùng cung kính.

Hàn Phong ngáp một tiếng, tuỳ tiện nói:

- Làm phiền mọi người rồi, ngày nghỉ mà mọi người vẫn phải bận rộn với tôi. Ân, có gì ăn không, tôi đói quá.

Mộc Thạch mỉm cười gật đầu nói:

- Thủ lĩnh, đồ ăn luôn sẵn sàng, hay nhân cơ hội này mời cậu thị sát kho lưu trữ vật tư của trấn Hạ Sa?

Hàn Phong ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Mộc Thạch một cái.

Nói chuyện cùng người thông minh thật sự là dễ dàng.

Hắn ngầm thử một câu, Mộc Thạch vậy mà đã bắt được tín hiệu rồi, lão già này tổng thời gian tiếp xúc với hắn có lẽ chưa quá hai tiếng đồng hồ, vậy mà vẫn hiểu hắn rõ như vậy.

Có lẽ hắn trong mắt lão ta chỉ là loại con cháu mà thôi.

Nếu hắn nói câu vừa rồi với Phương Tường, vậy lão béo kia sẽ lập tức dọn một bàn tiệc ra cho hắn ngay. Mộc Thạch không giống vậy, bởi lão biết là thủ lĩnh sao có thể đói được, càng không thể chạy hơn 15 cây số tới đây chỉ để ngồi ăn cơm.

Một đoàn bảy tám người bước về một nhà kho rộng lớn gần đó.

Trấn Hạ Sa là trấn huyết mạch thông thương giữa hai tỉnh Diễn Giang - Nam Ô, trước tận thế, nơi này cũng là trấn thương mại, bởi vậy hệ thống kho vận cực kỳ phát triển.

Kho lưu trữ số 1 của trấn Hạ Sa là nơi lưu trữ vật tư trước tận thế. Tài nguyên ở đây là nỗ lực của 50 phi phàm giả đội dự bị, và khoảng 40 phi phàm giả bản địa mới được đào tạo, bọn họ ngày nào cũng xâm nhập trong trấn thanh lý thây ma, tìm kiếm vật tư, cứu trợ người sống sót. Chẳng những vậy bọn họ còn tích cực chạy tới các thôn ngoại biên xung quanh thu gom vật tư, hoạt động cực kỳ hiệu quả.

Hàn Phong kiểm tra sổ sách một chút, thật sự phải nói là trấn Hạ Sa giàu nứt vách, mà Mộc gia quản lý hiệu suất làm việc của cư dân trấn này cũng quá mức khủng bố rồi.

Để dễ hình dung, một ngày thì đội tìm kiếm vật tư của trấn Hi Vọng do Từ Thôi dẫn đầu chỉ thu về khoảng đâu đó 2 tấn vật tư các loại, đó là sự cố gắng của gần 200 người đó. Nhưng trấn Hạ Sa với nhân thủ ít hơn hẳn cũng thu gom được 1 tấn 1 ngày, việc này liên quan tới khả năng lên kế hoạch.

Không thể nói do nhân thủ của Từ Thôi toàn là người thường nên hiệu suất kém được, trên cơ bản thì khu vực xung quanh trấn Hi Vọng đã sạch bóng thây ma, Từ Thôi chỉ việc đào đồ ra ngoài mà thôi. Còn trấn Hạ Sa nơi này thì thây ma đầy rẫy, còn là thây ma hoang dã, làm ăn vớ vẩn là bị quần công tới không dứt được ra ngay.

Trong hoàn cảnh đó mà trấn Hạ Sa vẫn đều đặn gửi hơn 500 cân lương thực thực phẩm về "đóng thuế" cho trấn Hi Vọng, phải biết năng lực của người đứng đầu.

Hàn Phong xem xét sổ sách này cũng không hiểu lắm, chỉ biết với số lượng vật tư trong tay, Mộc Thạch có thể cơ bản đáp ứng nhu cầu lương thực của người dân, vậy là đủ.

Hắn đang suy nghĩ xem liệu có nên tăng thuế hay không.

Một trong những biện pháp mà hắn đang dùng để khống chế cư dân là độc quyền lương thực thực phẩm. Hầu hết cư dân Thiết Thạch tại phía nam đều chỉ có thể tìm được lương thực từ chỗ cao tầng trấn Hi Vọng cung cấp, từ đó bọn họ vô cùng thành thật làm nghề sắt, cung cấp rất nhiều hỗ trợ cho chiến dịch Minh Thái. Tuy nhiên trấn Hạ Sa này làm ăn tốt quá, dù hắn đã thu thuế tới cắt cổ mà bọn họ vẫn đủ ăn, thật sự là kỳ quái.

Nghĩ là thế nhưng Hàn Phong cũng mặc kệ, ai làm khó Mộc Thạch thì làm khó, chứ hắn thì tuyệt đối không thể.

Chẳng qua lúc này hắn sau khi do dự một chút vẫn là đỏ mặt nói với Mộc Thạch:

- Cái kia, hai tạ xoài sấy này, có thể hoán đổi cho tôi không?

Mộc Thạch mỉm cười đáp lại:

- Thủ lĩnh, tôi không rõ lắm giá cả của thứ này.

"Lão già này, lại bắt đầu muốn gợi ý mình theo tư bản đấy, không phải là muốn biếu tặng luôn à..."

Hàn Phong mắng thầm một câu rồi ngay tại chỗ rút ra phiếu lương thực trắng, thản nhiên nói:

- Huấn luyện quân sự rất tốn kém, Ông cần bao nhiêu cứ viết phiếu chi cho Phương trưởng phòng xin vật tư, tôi sẽ ký duyệt.

Vật tư của trấn Hạ Sa có nhiều cũng chỉ bảy tám tấn, so với trấn Hi Vọng cả hơn 200 tấn dự trữ, vẫn là quá mức nhỏ bé.

Số lương thực này chỉ ở mức đủ ăn, đủ dự trữ trong khoảng 10 ngày, không đủ nuôi quân. Một phi phàm giả một ngày có thể ăn hết 5 cân thực phẩm, 100 người là 500 cân, luyện tập cường độ cao còn tiêu tốn hơn nhiều, không có lãnh đạo nào dám xả hết 20% kho dự trữ ra để làm càn mỗi ngày như vậy cả.

Vấn đề "đói ăn" này sáng nay Mộc Diễm Lâm đã tỉ tê xin hắn, hắn còn đang suy nghĩ, hiện tại Mộc Thạch đã trực tiếp tự mình đoạt lấy rồi.

"Hừ, nếu không phải mình thèm xoài, lão già kia tuyệt đối không thể dắt mình được."

Kiểm tra xong kho vật tư số 1, Hàn Phong lại chạy qua kho vật tư số 2.

Kho vật tư số 2 lưu trữ lương thực thực phẩm sau tận thế, chủ yếu là thịt chuột.

Giờ thì hắn hiểu tại sao chuột tại khu vực xung quanh trấn Hạ Sa lại ít rồi, nơi này lưu trữ thực sự rất nhiều.

Cái kho lạnh này ước chừng phải có cả tấn thịt chuột, thỏ và rắn, còn có rất nhiều rau dại và quả nhục thụ.

Ở đây Mộc Thạch trực tiếp xin xỏ:

- Thủ lĩnh, gần đây tình hình xăng dầu có chút eo óp, phát điện không được liên tục, kho vật tư này vì thế cũng chưa được bảo quản tốt. Tôi muốn xin thủ lĩnh cung cấp hỗ trợ.

Xăng dầu cũng là nhóm vật tư được Hàn Phong chỉ định độc quyền, 80% lượng xăng dầu mà trấn Hạ Sa tìm kiếm được đều được vận chuyển ngược về tổng kho tại ngoại biên thôn Xuân Lê lưu trữ.

Hàn Phong suy nghĩ một chút thì gật đầu nói:

- Được, việc này ông hãy bàn bạc lại với Phương trưởng phòng, xin phiếu chi hợp lý, tôi sẽ ký duyệt.

"Thật ra là cháu gái ông sẽ duyệt."

Mộc Diễm Lâm đứng phía sau ngứa ngáy đã lâu, lúc này không khỏi cắn môi nói:

- Thủ lĩnh, không phải anh có thể tạo ra rất nhiều băng tuyết sao, hỗ trợ chúng tôi vài tấn đi.

Hàn Phong khoé miệng xuất hiện co giật.

Hắn bị bóc lột một phần ba cây tiềm năng để "xây kho" cho trấn Hạ Sa.

Gần đây năng lực của hắn vẫn như cũ đắt hàng, Phương Tường nhiều lần đòi hắn ra tay gia cố giúp kho lưu trữ ở tổng bộ trấn Hi Vọng, nhưng quái một chỗ là người khác bán băng đá rất có giá, còn hắn lại chẳng thu về được đồng nào cả.

Lần này cũng không ai trả lương cho hắn.

Kho lưu trữ số 2 thoáng chốc lâm vào trong một mảnh rét buốt để cho tất cả mọi người đều phải nhanh chóng di động qua khu khác.

Kho vật tư số 3 nằm tách biệt cách hơn 500 mét, đây là kho vật tư phi phàm.

...