Chương 628: Trình Lôi

Trong xe jeep hoán cải quân sự hoá, ngoài lái xe phía trước ra thì chỉ còn lại Hàn Phong và Trình Lôi, có thể nói là vô cùng riêng tư.

Ân, thật ra còn có một con mèo màu cam với đôi mắt ánh lên tia sáng vô cùng nhân tính hoá.

Lúc này nó chạy trái lại chạy phải, hết ngửi đông lại ngửi tây, sau đó há mồm kêu ầm lên:

- Méooooo...

"Nhân loại hạ đẳng, không ngờ các ngươi còn có thể ăn thịt đồng loại, ta ghê tởm các ngươi. Meo!"

Hàn Phong nghe được câu chửi bới này, mặt không biến sắc, tim không đập nhanh, tâm trạng bình lặng, tất nhiên là cũng không thèm đáp lại nó.

Hắn quay qua nhìn Trình Lôi, bình tĩnh hỏi:

- Có phải anh định tìm cách dụ dỗ đầu quái vật cao 4 mét kia chạy tới khu tái định cư trấn Hạ Sa không?

Trình Lôi nghe được câu hỏi này, lần đầu tiên trong đời cảm thấy sợ hãi, khuôn mặt nhanh chóng biến thành tái nhợt tới không còn giọt máu.

Tại... Tại sao...

Tại sao... Người kia lại biết...

Nhưng rất nhanh hắn ta liền biến thành bất cần đời, thản nhiên thừa nhận:

- Đúng. Tôi sẽ dẫn quái vật kia về khu tái định cư, để cho nó làm thịt toàn bộ đám người Mộc gia!

Hàn Phong nghe được lời này của Trình Lôi thì không khỏi hiếu kỳ hỏi:

- Tại sao anh lại muốn làm vậy?

Mặc dù hắn đã đoán được ý đồ này, càng biết được nguyên nhân phía sau, thế nhưng hắn vẫn muốn đối phương tự nói ra để xác nhận lại một lần nữa.

Trình Lôi ngang nhiên đáp lại:

- Vì tôi không thích cách họ làm việc, cũng không thích cách anh làm việc. Đám người Mộc gia chuyên quyền độc đoán, bức ép nhược dân, còn anh thì nhắm mắt làm ngơ, dung túng cho họ. Các người là cùng một ruột đồng loã, các người đang hút máu, ăn thịt, róc xương, lột da cư dân trấn Hạ Sa. Tất cả mọi người đều đang phải chịu đau khổ, chịu bóc lột, còn các người thì được sung sướng, sung sướng trên xác thịt nhân loại. Tôi thà rằng giết sạch tất cả còn hơn để cho các người tiếp tục bóc lột người ta!

Hắn hiện giờ chính là không sợ Hàn Phong nổi giận, thừa nhận cũng không sợ, dù sao đã được gọi vào đây ngồi là hắn đã xác định phải chết rồi, có gì đáng sợ hơn cái chết nữa sao.

Hàn Phong không khỏi lắc đầu thở ra.

Hiếm hoi lắm mới lại gặp được một người giống như Âu Dương Tà...

Âu Dương Tà chính là chạm tới các giới hạn phá tướng trong kinh Kim Cang, gồm có vô ngã tướng, vô nhân tướng, vô chúng sinh tướng...

Đức Phật lòng đầy từ bi, đối xử với vạn vật công bằng.

Thấy đại bàng ăn thịt con người, Ngài ngăn cản nó vì thương xót con người, nhưng vì sợ nó sẽ đói mà chết, vậy nên Ngài đã tự cắt thịt của mình ra để nuôi chim, thà để bản thân bị thương tổn còn hơn để chúng sinh phải chịu khổ.

"Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục."

Đây chính là do vạn vật đều đáng quý, chúng sinh bình đẳng. Ai cũng có quyền được sống, quyền tự do, quyền mưu cầu hạnh phúc. Vậy nên Đức Phật chọn thay chúng sinh nhận đau khổ, để chúng sinh được hưởng an ấm, đây chính là tình yêu của Đức Phật.

Âu Dương Tà cũng gần như vậy, hắn ta đối xử mọi vật đều công bằng, nhưng không yêu thương, mà "ma hoá".

Hắn ta không phân biệt nhân loại chênh lệch xấu đẹp, không coi nam nữ là khác biệt, không coi già trẻ được ưu tiên, càng không coi con vật và con người khác nhau.

Tất cả đều là đối tượng thử nghiệm.

Hắn ta sẵn sàng thử nghiệm bất kỳ điều gì trên nhân loại, giống y như khi thử nghiệm trên chuột, bất chấp đạo đức xã hội, bất chấp khổ đau của người khác, không hề nhíu mày.

Tất cả mọi sinh vật trong mắt hắn đều được đối xử ngang bằng, người chết như chuột chết, tiếng kêu van xin như tiếng chuột kêu la, không hề khác nhau. Đây cũng là một loại biểu hiện của chúng sinh bình đẳng.

"Ta vào địa ngục, cũng kéo chúng sinh vào địa ngục."

Trình Lôi đã vượt ngoài khuôn phép của Âu Dương Tà. Ít nhất thì Âu Dương Tà còn phân biệt được đúng sai, hiểu được giữa nên và không nên, giới hạn của mọi việc, còn nghe theo người khác, thậm chí tạo ra giá trị cho xã hội. Nhưng Trình Lôi thì không, hắn ta đã đạt tới giới hạn của vô thọ giả tướng, đó là không quan tâm sinh mệnh sống chết, không quan tâm ai phải khổ đau, càng không quan tâm đúng sai phải trái.

Đối với hắn, cái chết có thể giải quyết tất cả nguyên nhân - kết quả.

Chết là hết, là chấm dứt, một người không sợ hãi cái chết, vậy thì coi như không còn sợ hãi bất kỳ điều gì nữa.

Và cách giải quyết sự việc của những người này chính là mọi việc đều tìm tới cái chết, tìm tới sự tiêu cực nhất, kết thúc chung cực nhất. Cả người cả vật, tất cả chúng sinh, bao gồm cả bản thân, tất cả đều đi về hướng huỷ diệt cùng chết, vậy là công bằng.

Hắn ta lòng mang bất mãn, bất mãn với Mộc gia, bất mãn với Hàn Phong, bất mãn vì bị đối xử không công bằng, bất mãn vì bản thân phải chết dí bên cái bếp đất nhem nhuốc, phải chịu đày đoạ khổ sở bởi đám chó săn trung thành không dám ho he với chủ nhân. Hắn ta nhận ra bản thân không thể thoát ra, và người xung quanh đều vậy, vì thế đã "thương xót" cho chúng sinh thôn Hạ Sa, thương thay thân phận thấp hèn.

Nhưng mà, thay vì tìm cách giải quyết bế tắc, hắn ta chọn cách huỷ diệt bế tắc, một lần chấm dứt tất cả khổ đau.

Đó là tất cả cùng nhau đi chết đi, cả thống trị và bị trị.

Hắn ta sẽ không bao giờ tạo ra được bất kỳ giá trị gì cho xã hội, nhưng hắn ta vẫn sẽ tìm được cách thay đổi xã hội, đó là bằng cách huỷ diệt nó.

Chỉ vì xã hội tồn tại xấu xa, và hắn ta bất mãn với điều đó.

"Ta chính là lửa địa ngục phủ xuống chúng sinh."

Người này đã điên hẳn rồi, đã hoàn toàn hết cứu rồi.

Thanos khi nhìn cảnh vũ trụ điêu linh, công bằng bị tàn phá, gã "siêu ác nhân" kia cũng chỉ muốn huỷ diệt một nửa sinh mệnh để tạo ra cân bằng, để tái tạo lại từ đầu mà thôi.

Giới hạn của Thanos chính là chúng sinh bình đẳng, ai cũng đáng sống, vậy hãy chọn ra người ngẫu nhiên được sống, ngẫu nhiên phải chết.

Trình Lôi thì khác, chúng sinh đều đáng chết.

Hắn ta không muốn tham gia vào trò chơi tận thế này, và cũng không muốn ai phải chịu khổ, hắn ta lại "thương xót" chúng sinh theo cách riêng mình, đó chính là không muốn nhìn thấy chúng sinh phải giãy giụa đau khổ thêm bất kỳ 1 giây nào nữa.

Tất cả đều chết đi là xong.

Hắn ta không sợ hãi cái chết, người khác nếu sợ hãi, vậy hắn ta sẽ làm thay.

Đó không phải hành động rất đúng đắn, rất triệt để sao. Vừa tiêu diệt được cái ác, vừa chấm dứt cái ác sinh sôi trong tương lai, đây chính là suy nghĩ bao dung vĩ đại, vượt trên cả Đức Phật.

Không ai có thể giải thích bất kỳ lý luận gì với hắn ta nữa, hắn ta sẽ không nghe, hắn ta cũng sẽ không cự cãi, sẽ chỉ coi những lời nói kia là gió thoảng mây bay, sẽ không quan tâm hay xem xét.

Bởi vì không ai hiểu được hắn.

Chân chính ma đầu.

Vì đâu nên nỗi?

Bởi vì hắn ta đã bị thế giới này triệt tiêu tất cả niềm tin rồi.

Bởi vì hắn ta không còn tin tưởng thế giới này, không còn tin tưởng bất kỳ ai, không còn tin tưởng sinh mệnh có thể trở nên tốt đẹp.

Không tin tưởng thế giới hậu dị biến này sẽ có kết cục gì tốt đẹp.

Trước mắt, đó chính là không tin Mộc gia hay thủ lĩnh trấn Hi Vọng có thể làm ra trò gì ra hồn.

Giống hệt như Thanos sẽ không tin tưởng bất kỳ siêu anh hùng nào vậy.

Thanos và Trình Lôi có một điểm rất giống nhau, đó là chỉ tin vào bản thân...

Không tin kẻ khác có thể làm ra trò gì.

Lý tưởng của bản thân, chính là đúng đắn!

Hàn Phong lúc này phẩy tay một cái, cái xác của Đinh Sĩ đã được hắn triệu hồi ra ngoài.

Con rối sớm đã nhiễm kín Băng Độc này, mặc kệ việc đầu lâu nứt nẻ tới ghê tởm vẫn như cũ "còn sống", hắn ta vừa hiện ra liền ở trong xe jeep chật chội quỳ xuống trước mặt hai người đang ngồi, không nói một lời.

Nhìn cảnh tượng này, Trình Lôi khuôn mặt hiện lên nét kinh dị.

Đây... Đây là có chuyện gì...

Hàn Phong tiếp tục giơ lên ngón trỏ bàn tay phải, nhìn tới chiếc nhẫn đang đeo bên trên, bình tĩnh nói:

- Nhẫn này là Nhẫn Mô Phỏng level 4. Bên trong ẩn chứa tổng cộng ba lượt kích hoạt kỹ năng gia trì, tính năng của nó chính là mô phỏng lại bất kỳ đòn phi phàm nào, tạo thành hiệu quả tương tự.

- Tuy nhiên hiện tại chỉ có một lượt kích hoạt là sẵn sàng hoạt động, hai lượt còn lại đã được nạp đầy một loại kỹ năng, gọi là Thao Túng Tâm Lý.

- Hai lượt kích hoạt Thao Túng Tâm Lý này là của bà xã tôi cho tôi mượn dùng. Nếu sử dụng nó, vậy thì tôi có thể tạo thành hiệu quả thao túng cực mạnh, khiến cho bất kỳ người hay vật nào đều phải chịu ám thị tâm lý từ sâu thẳm tâm thần, từ đó sẽ nghe theo lời tôi răm rắp, tuyệt đối không thể kháng cự được.

- Kể cả tôi không thấu rõ được bản tâm của người khác, nhưng tôi vẫn biết cách để dùng kỹ năng này sao cho hiệu quả, có vài khía cạnh thậm chí hiệu quả hơn cả chính chủ.

- Chỉ cần trúng một trong hai đòn thôi, vậy thì đối tượng trúng chiêu sẽ lập tức mất đi tất thảy tư duy tự thân, từ nay biến thành con rối của tôi.

Trình Lôi nghe được những lời này, trên trán lập tức vã ra một trận mồ hôi hột, càng lúc càng nặng hạt.

Một kẻ kể cả chết cũng không sợ thì liệu có điều gì doạ được hắn ta sợ sao?

Không có đâu...

Chết là hết, sợ gì nữa...

Tất nhiên là có!

Thật ra chết không đáng sợ. Chết trong đau khổ cũng không đáng sợ. Từ từ hao mòn chết cũng không đáng sợ. Bởi vì chết là hết, mặc dù quá trình đau khổ, nhưng nó trước sau gì rồi sẽ kết thúc. Mặc dù sau cái chết là gì thì không ai biết, nhưng ít nhất sẽ không còn phải là hiện tại tàn khốc.

Cái chết vẫn là một lối thoát tương đối tươi sáng, bởi vì biết đâu đó lại được lên thiên đường thì sao. Đây là một vụ cược 50% ăn 50% thua, tươi sáng hơn hẳn việc chịu đựng 100% thống khổ hiện tại.

Xã hội nhân loại phức tạp hơn xã hội của mèo và châu chấu rất nhiều. Nhân loại là sinh vật biết tư duy, bởi vậy trong đời sống còn nhiều viễn cảnh đáng sợ hơn cái chết, rất rất nhiều.

Đáng sợ là, không thể tự quyết định được sống chết của bản thân.

Đáng sợ là, bị người khác quyết định sống chết của bản thân.

Càng đáng sợ là, phải sống mà như chết, sống không bằng chết, muốn sống không được, muốn chết không xong, phải sống theo cái cách mà bản thân đã từng vì đó mà muốn chết.

Phải sống bằng suy nghĩ của người khác, từ nay biến thành một con người khác, đánh mất bản tâm, nhìn thân thể hoạt động không theo ý, trở thành một con rối không có quyền quyết định.

Đó chính là chết tâm.

Trình Lôi bắt đầu dâng lên suy nghĩ muốn tự sát, lập tức tự sát.

Đây là cơ hội cuối cùng của hắn, cơ hội để có thể tự làm theo ý mình, giải thoát bản thân khỏi bể khổ.

Chẳng qua Hàn Phong đã hạ tay xuống rồi cười phá lên:

- Haha. Anh đáng nghĩ tới việc tự sát để tránh khỏi đòn khống chế của tôi sao?

Hắn nói xong liền tuỳ tay triệu hồi tới một khẩu súng lục ném qua bên cạnh, thản nhiên nói:

- Tự sát đi.

Trình Lôi nhanh chóng vồ lấy khẩu súng, đặt lên đầu.

Thể nhưng hắn ta lại không thể bóp cò.

Bởi vì Đinh Sĩ với cái đầu lâu đầy máu và đôi con mắt vô hồn phía đối diện đang quỷ dị ngước lên nhìn hắn ta, mờ mịt, sợ hãi, đau khổ, không cam lòng, khiếp đảm, hối hận, van xin tha thứ, căm hận tức giận, tuyệt vọng điên dại, đủ mọi loại cảm xúc cuối đời đều đã hiện lên trên khuôn mặt của cái xác này.

Đây chính là tất cả đau khổ mà một người phải nhận trước khi chết.

Chỉ cần trải qua tất cả số cảm xúc này, một người sẽ thành công buông xuống khổ đau.

Thế nhưng...

"Đừng bóp cò... Không thoát nổi đòn thao túng đâu..."

Âm thanh xác chết Đinh Sĩ trước mặt giống như đang mơ hồ rít gào qua màng nhĩ của Trình Lôi, người kia đang kể về thứ trải nghiệm sống không bằng chết mà hắn ta đang phải trải qua.

Chết cũng chưa hết đâu.

Trình Lôi lặng cả người, súng đã nơi tay nhưng hắn không thể bắn.

Hắn có thể tự sát sao, tự sát là hết sao, hay sẽ giống như người kia...

Muốn sống không được, muốn chết không xong, chết rồi mà như sống, sống trong thân xác của một xác chết, không thể quyết định hành động của mình nữa, kể cả có là việc chết đi.

Hàn Phong ngồi bên cạnh, nhàn nhạt nói:

- Thật ra anh rất giống một nhân vật giả tưởng trong truyện tranh, gọi là Thanos.

- Anh và hắn ta đều là ác nhân, đều rất đáng sợ, đáng sợ ở sự điên cuồng và cố chấp có trong nội tâm. Anh và hắn ta hành động cảm tử vì lý tưởng của bản thân, không tuân theo lý tưởng của thần phật hay chúa cha, càng không làm việc theo lý tưởng của ai khác.

- Thế nhưng, đôi bên khác nhau ở chỗ thực lực mỗi người sở hữu khác biệt.

- Hắn ta thì có sức mạnh, có quyền lực, có tri thức trí tuệ, có thuộc hạ đông đảo có thể thực hiện hoá lý tưởng của mình.

- Còn anh thì không, anh không có sức mạnh để thực hiện bất kỳ dự định nào, kể cả việc tự sát.

- Anh quá yếu.

Từng lời từng lời của Hàn Phong để cho Trình Lôi càng thêm lặng cả người.

Đúng, vì hắn quá yếu, không có khả năng phản kháng, lại càng không có bạn đồng hành cùng chung lý tưởng, không thể thay đổi thực tại, thế cho nên mới phải chọn cách câu Thể Thôn Phệ để giúp bản thân thực hiện hoá dự định.

Đầu quái vật cao 4 mét kia chính là những viên đá vô cực của hắn.

Trình Lôi hai mắt sung huyết. Giờ thì coi như hết rồi, hắn đã bị phát hiện, còn bị người ta chỉ ra cái hiện thực tàn khốc kia, hắn tuyệt đối không thể làm gì hơn nữa...

Tạch!

Trình Lôi bóp cò súng, khuôn mặt tràn đầy nét giải thoát kia chợt cứng lại.

Súng không nổ?

Hắn ta không khỏi ngẩn ra, ngón tay điên cuồng bóp, khẩu súng chỉ vang lên nhưng thanh âm tạch tạch tạch liên hồi, hoa lửa cùng xung kích bỏng cháy hoàn toàn không xuất hiện.

Súng không có đạn?

Hàn Phong ngồi bên cạnh, khoé miệng nhếch lên.

Quả nhiên, thằng này không chỉ liều mạng mõm, hắn ta là liều thật, là dám làm thật. Kể cả biết phía trước là vực sâu, là đường cụt, gã vẫn như cũ dám nhảy vào bước vào, bất chấp hậu quả sau đó.

Chẳng qua hắn lúc này vẫn là khẽ lắc đầu, nhàn nhạt nói:

- Tôi đã nói rồi, anh quá yếu.

- Điểm khác biệt lớn nhất của anh và Thanos không phải sức mạnh, mà đó là tư duy.

- Thanos không hề ngu, liều và điên. Trái lại, hắn ta cực kỳ thông minh và có tính toán, làm một bước tính mười bước, dùng sức mạnh đúng nơi đúng chỗ, rất có điểm dừng, hắn chỉ thua ở kịch bản mà thôi.

- Ở một vũ trụ khác, hắn ta đã chiến thắng hơn 14 triệu lần.

- Còn anh, anh làm mà không nghĩ, dù có cho anh bóp còn 14 triệu lần, anh cũng không làm được một việc đơn giản như tự sát.

- Đến chính sinh mạng của anh mà anh còn không nắm giữ được, vậy thì anh còn định quyết định sống chết của người khác thế nào đây?

- Anh định dùng cái thứ tư duy kém cỏi của mình để áp đặt lên sinh mạng của người khác sao, dùng thứ cố gắng yếu ớt mất não của mình để dẫn dắt người khác sao. Vậy thì anh có gì khác tôi, có gì khác Mộc gia?

- Đều là chà đạp lên sinh mạng của người khác.

- Anh chỉ được cái là hèn kém hơn chúng tôi, ngu dốt hơn chúng tôi, điên cuồng hơn chúng tôi, bất nhân hơn chúng tôi, yếu ớt hơn chúng tôi. Anh không hề dám tự mình bước đi, không hề dám tự mình chống chọi với nghịch cảnh, chỉ biết né tránh và chạy trốn nó.

- Anh chỉ biết duy nhất một khả năng trong hàng triệu khả năng, đó là khả năng để thất bại sao cho nhanh nhất.

- Bởi vì anh đang ghen tị và thèm khát với thứ sức mạnh mà chúng tôi đang sở hữu!

- Anh bất lực trước nó, thế nên anh mới phải liều!

Trình Lôi khuôn mặt đã vương đầy nước mắt.

Hắn muốn chết.

Hắn muốn chết đi.

Hắn không muốn sống tại thực tại này nữa, hắn không muốn đối diện với tận thế này nữa, hắn đã không còn lưu luyến gì cõi đời này nữa rồi, hắn chỉ muốn chết đi, nhưng mà tại sao, tại sao a, ngay cả việc chết đi cũng khó như vậy sao.

Khóc tới điên dại về sau, Trình Lôi mới ngẩng đầu lên, khàn giọng hỏi:

- Hàn Phong, tôi tuyệt đối sẽ không nghe theo bất kỳ lý luận gì của anh, kể cả có là kỹ năng phi phàm cũng không trói buộc được tôi, tôi sẽ phản kháng đến cùng.

Hàn Phong ngáp một tiếng, tuỳ tiện nói:

- Bà xã tuy dặn dò tôi phải cứu thêm càng nhiều người, thế nhưng bảo tôi "cứu mạng" anh bằng một kỹ năng mạnh như vậy, còn lâu tôi mới làm.

- Nói thẳng ra là anh quá yếu để tôi phải dùng kỹ năng, sẽ có đối tượng khác xứng đáng nhận được kỹ năng này hơn anh.

- Tôi cũng lại lười khống chế anh, bởi vì cũng nói thẳng luôn là anh quá ít giá trị lợi dụng đối với tôi, anh thậm chí còn chẳng phải phụ nữ, tôi khống chế anh làm mẹ gì?

- Cái duy nhất tôi thưởng thức ở anh chỉ là cái tâm thế liều mạng này mà thôi, bởi vì những người xung quanh tôi, không nhiều người dám liều tới vậy.

Hàn Phong tạm dừng một chút, quan sát vẻ mặt âm u liên tục thay đổi của Trình Lôi, sau đó tiếp tục:

- Trình Lôi, anh đã chết một lần, là tôi đã cứu anh lại, đây là anh nợ tôi một mạng.

- Có thể hiện tại anh không thèm cái ơn cứu mạng này, càng không muốn trả nợ, thậm chí cũng không có chút cảm giác mang ơn nào, tuy nhiên sự thật vẫn là tôi đã cho anh một cơ hội trong hàng triệu cơ hội để tiếp tục lý tưởng của mình.

- Tôi đã cứu anh, trước một cái chết vì ngu.

- Tôi cứu anh cũng không phải mục đích bắt anh phải trả nợ, không phải để làm cái gì cho tôi, anh không có tư cách làm gì cho tôi, vấn đề đau đầu của tôi vượt quá năng lực mà từ nay cho tới hết đời anh có thể đạt được.

- Đó là sự thật.

- Thay vì việc nói chuyện ơn nghĩa gì đó, chúng ta sẽ tiến hành làm một giao dịch.

- Tôi sẽ không ép anh phải từ bỏ lý tưởng của mình, hay phải thay đổi thái độ với tôi, với Mộc gia, hay với bất kỳ ai.

- Tôi sẽ cho anh sức mạnh đủ để anh tiến hành chứng minh lý tưởng của bản thân mình, chứng minh bản thân anh có thể làm gì đó tốt đẹp cho người khác, làm gì đó để người khác bớt đau khổ, thay đổi cuộc sống của người khác, như cái cách mà anh vừa rao giảng vậy, ít nhất là sức mạnh đủ để đương cự được trước thế lực của Mộc gia.

- Đổi lại, anh phải làm vài việc cho tôi, bù lại cho cơ hội sức mạnh mà tôi đem đến cho anh.

- Một cơ hội làm lại, đổi lấy một tay chân chạy vặt.

- Chứng minh đi?

Trình Lôi khuôn mặt đã biến thành tái nhợt.

Hắn nghĩ tới những đau khổ mà bản thân phải chịu đựng suốt những ngày vừa qua, nhớ tới những áp bức mà bản thân và người khác đã phải gánh chịu, lại nghĩ tới những lời Hàn Phong vừa nói.

Nhớ tới năm cái vị đồng nghiệp nhếch nhác quằn quại sống mòn quanh cái bếp đất nung bẩn thỉu.

Một lúc sau, hắn hít sâu một hơi, khàn giọng đáp lại:

- Được!

Hàn Phong nhíu mày quan sát Trình Lôi vài giây, nhếch miệng cười.

"Tiểu Vi Vi, anh đố em không dùng Thao Túng Tâm Lý mà thao túng được gã này như cách anh vừa làm đó."

"Điều quan trọng không phải thấu rõ, điều quan trọng, là thấu hiểu."

"Lần này xem như anh cứu được một mạng, mà cũng như cứu được 500 mạng rồi đó nhé."

Hắn lúc này vung tay lên, phía trước xuất hiện vài bản sách kỹ năng, một đống tinh thạch exp, một vài món trang bị hệ thống, cùng một bộ đàm radio.

- Mấy thứ này chắc anh không xa lạ, học tập chúng, anh sẽ có sức mạnh mà anh cần.

- Bộ đàm radio kia sẽ giúp anh liên lạc với người bảo hộ, cũng là người giám hộ, họ sẽ bảo vệ anh trong giai đoạn đầu khỏi bị ám sát chết toi, nhưng cũng sẽ làm thịt anh khi anh có biểu hiện phát điên.

Trình Lôi không thắc mắc, hắn ta đem toàn bộ mọi thứ cầm lên, thứ học được thì học, thứ hoá thành hào quang thì hóa thành hào quang, bộ đàm radio thì nhét vào túi.

Lúc này hắn mới khàn giọng hỏi:

- Anh muốn tôi làm gì?

Hàn Phong nhìn ra xa xa nơi cái bếp đất, thản nhiên nói:

- Anh bây giờ chẳng làm được gì cả, trước hết hãy tự xây dựng thế lực của mình đi đã.

- Sau khi đã nắm chắc có người hỗ trợ đáng tin, hãy tìm cách chen chân vào thị trường khai thác và tiêu thụ quả nhục thụ, tiến hành cạnh tranh mảng vật tư lương thực này.

- Tôi sẽ cung cấp hỗ trợ nho nhỏ bằng việc thu mua một phần quả nhục thụ của anh, phần còn lại, anh tự lo.

- Có thế lực, có kinh tế, có sức mạnh, anh mới có đủ tư cách chống đối Mộc gia.

Trình Lôi bàn tay khẽ nắm lại.

Quả nhục thụ, chính là thứ mà hắn ta ghét phải ăn nhất...

- Được!

...

Trình Lôi rời đi về sau, Hàn Phong cũng lười quản hắn ta nữa, sớm đã có hai thành viên Dao Găm ngoài sáng trong tối giám sát hắn ta rồi.

Hắn lúc này nâng quả nhục thụ trong tay lên, ánh mắt xuất hiện sự lạnh nhạt.

Thứ quả này trưởng thành từ hố chôn xác thây ma, màu sắc đen kịt như xác hoả thiêu, hương vị càng giống hương vị thịt nướng, ăn nó, giống như ăn thịt người nướng vậy.

- Nhưng thì sao chứ.

- Nó so với rau dại, chỉ khác về hình thức và mùi vị, không khác về bản chất, bản chất đều là hút lấy tro tàn dị biến để cung cấp cho mầm non tân sinh.

- Đây chính là thứ để tiếp nối hi vọng giữa người chết và người còn sống!

- Đây chính là thứ ngon nhất, ai cũng phải được ăn.

"Oẹeeee..."

Tự làm công tác tư tưởng cho bản thân xong, Hàn Phong lúc này mới ra ký hiệu cho lái xe tại xa xa.

1 phút sau, đoàn xe tuần sát của thủ lĩnh trấn Hi Vọng thẳng hướng khu tái định cư trấn Hạ Sa.

------

Chuyện đã cán mốc 20.000 lượt thả tim

Cảm tạ quý độc giả đã quan tâm ủng hộ

~.~