Xe chạy rất nhanh liền dừng lại tại ngoại biên một ngọn đồi nhỏ cách thôn Bưởi tới gần 11 cây số. Nơi này có một lều bạt dã chiến do Mộc Thạch lập lên, sáu dân quân đang canh chừng ở đây, còn thật đang nướng cái gì đó trên căn bếp đắp từ đất sét, nhìn qua có chút nhếch nhác.
Thấy nhóm Hàn Phong tới, bốn người này vội vã từ dưới đất phủi phủi mông đứng lên rồi nghiêm người trao theo tiêu lệnh:
- Kính chào thủ lĩnh.
Hàn Phong gật gật đầu, đang định tỏ ra deep deep cool ngầu cho giống thủ lĩnh một chút thì bụng dưới lại kêu nhẹ, hắn nuốt một ngụm nước bọt, cắn răng hỏi:
- Mọi người đang nướng cái gì đó?
- ...
Một lúc sau, quanh cái bếp đất sét đã ngồi lấy mười mấy người.
Con mèo cam đã chạy đi bắt châu chấu ở đằng kia, Hàn Phong không thích ăn châu chấu, hắn háo hức xoa xoa tay chờ đợi cái cục gì đó đen thui lớn chừng ngón tay đang được nướng trên bếp, mũi còn liên tục hít vào mấy hơi hưng phấn.
Kể từ khi tập hợp đủ các loại kỹ năng thao túng giác quan, hắn luôn nỗ lực liên tục thi triển để gia tăng khống chế lực, gia tăng giới hạn sử dụng giác quan của bản thân, đồng thời làm quen với việc cảm nhận thế giới xung quanh ở cường độ cao, vì vậy ngay khi vừa ngửi được hương vị từ cái cục đen đen trên bếp, hắn đã biết đây là thứ đồ rất ngon rồi.
Sau khi nướng khoảng 10 phút, cái cục đen đen trên bếp đất chợt tách một tiếng nổ nhẹ, bề mặt hiện ra vết nứt dài hẹp, hương vị thơm lừng của thịt nướng lập tức mạnh mẽ lan toả ra ngoài.
Mười mấy người ngồi xung quanh, ai nấy đều tứa ra nước bọt.
Đội viên phụ trách canh chừng ở chỗ này nhanh chóng bốc cục đen thui ra rồi gõ gõ nhẹ, bụi than rơi bớt xuống, hắn ta lại lấy hai con dao phay tì vào vết nứt bên trên khẽ bẩy, vỏ ngoài của nó đã được cạy mở.
Bên trong chính là từng thớ thịt hồng hào ướt át nghi ngút khói, còn vương vấn chút vàng nhạt như mỡ pầnââ, vô cùng hút mắt.
Điểm khiến người ta say mê nhất chính là mùi hương của cái cục này quá thơm đi, y hệt như mùi sườn nướng trước tận thế vậy, cực kỳ gây hoài niệm.
29 ngày đã trôi qua, thịt thà cá mú gì đó hầu hết đều biến mất hẳn rồi, nó chỉ xuất hiện tại bàn ăn của sĩ quan cấp cao mà thôi, bởi vậy loại hương vị này khiến cho tất cả mọi người đều muốn chảy ra nước mắt.
Đội viên dân quân phụ trách đun nấu lúc này cẩn thận bốc lấy hai nửa "cục thịt nướng" đặt lên cái khay nhôm sứt mẻ đưa qua bên này, cười nói:
- Thủ lĩnh, mời thưởng thức.
Hàn Phong mặc dù đang thèm tới cồn cào đói bụng, bất quá hắn sợ bản thân ăn vào sẽ ngộ độc chết nhăn răng, bởi vậy nhanh chóng đẩy khay nhôm qua cho Mộc Nguyên bên cạnh, cười nói:
- Chủ trước khách sau, Mộc đội trưởng, xin mời.
Mộc Nguyên đối với hành động "nhường ăn" này của Hàn Phong cảm thấy có chút ngỡ ngàng. Chẳng qua hắn ta nghe nói thủ lĩnh là người tương đối khó đoán, lúc này cũng không muốn cự cãi gì cả, sau khi cảm ơn một câu liền cầm một nửa "cục thịt nướng" lên, muỗng inox xúc lấy một thìa nhét vào trong miệng, cẩn thận nhấm nháp.
- Ân, rất ngon, kết cấu thì giống với pate, nhưng hương vị giống hệt vị thịt nướng.
Hắn ta đã ăn thứ này vài lần rồi, đối với hương vị này không hề cảm thấy lạ lùng.
Hàn Phong lại nuốt một ngụm nước bọt nữa.
Theo quy trình làm việc của Âu Dương Tà, muốn test phản ứng độc thì phải chờ tới ba ngày mới có kết luận, chẳng qua vừa rồi thông qua nói chuyện, nhóm đội viên này đã khẳng định bọn họ ăn cái món thịt nướng này được ba ngày rồi, không ai gặp phải vấn đề gì cả.
Thứ này hẳn là không độc.
Thủ lĩnh trấn Hi Vọng lúc này cũng lười tiếp tục suy nghĩ cái gì mà thử nghiệm nữa, hắn cầm một nửa "cục thịt nướng" to bằng nắm tay lên, bàn tay tùy tiện tạo ra một chiếc muỗng bằng băng đá, sau đó xúc tới một muỗng nhét vào mồm.
Ân, hương vị nguyên bản từ thịt, thật sự là vô cùng tuyệt vời.
Hắn muốn khóc.
Đây là thứ thịt ngon nhất mà hắn từng được ăn, kể cả là trước hay sau tận thế, hương vị của nó chỉ có thể diễn giải bằng một từ, đó là mỹ vị nhân gian.
Không cần gia vị gì cả, nó cũng có thể ngon như vậy.
- Ăn đi, mọi người mau ăn đi.
Hàn Phong vừa xúc thịt vừa nhồm nhoàm nhai nuốt, vừa vội vã chỉ chỉ mấy "cục thịt nướng" trên bếp mà nhiệt tình mời chào.
Hắn liên tục dùng Siêu Khứu Giác để ngửi mùi hương, Siêu Thính Giác để nghe thanh âm xèo xèo, Siêu Thị Giác để nhìn cho rõ ràng màu sắc, Siêu Vị Giác để tăng cảm nhận chân thật, thậm chí chạm tay vào lớp thịt đỏ hồng, dùng Siêu Xúc Giác để cảm nhận kết cấu, hắn muốn đem cả cục thịt này nuốt xuống rồi.
Thủ lĩnh đã có lời, những người xung quanh cũng không thèm câu nệ gì nữa, bọn họ đều nhanh chóng cạy từng cục thịt nướng ra rồi chia nhau ăn.
Mấy cục thịt với vỏ ngoài đen đen tiếp tục được ném vào đống lửa, ở chỗ này phải tới cả hai mươi mấy cục, thoải mái mà ăn.
Hàn Phong bây giờ mới để ý, cục thịt này mọc ra rất nhiều râu ria, giống như rễ cây vậy, ân, giống rễ khoai sọ, hay giống tóc nhỉ.
Thây kệ, đớp thêm miếng nữa.
Được ăn ngon, ai nấy tâm trạng đều vô cùng tốt, có người thậm chí bắt đầu lôi bia ra uống. Hàn Phong tuy không uống bia nhưng cũng tuỳ tiện sản xuất tới mấy chục cục đá lớn nhỏ khác nhau, chia cho mọi người. Đây chính là loại băng vĩnh cửu, dân quân Hạ Sa lại càng được dịp mừng rỡ tới rối rít.
Dị biến ập tới, lưới điện sụp đổ, băng đá là thứ đầu tiên được đưa vào danh mục tuyệt chủng. Trấn Hạ Sa mới được giải phóng 5 ngày, các dịch vụ kinh doanh như buôn bán nước đá phi phàm vẫn chưa xuất hiện, đặc biệt trong hoàn cảnh năng lực phi phàm bị họ Mộc độc chiếm và giới hạn, bằng đá lại càng là hiếm hoi.
Mười mấy người đàn ông dưới bia và mồi hoà trộn đã nhanh chóng trở nên gần gũi hoà đồng.
- Méoooo...
Con mèo cam chạy nhảy nô đùa cả buổi chiều cuối cùng cũng bắt được một con châu chấu to bằng cổ tay, toàn thể hiện lên xanh mướt, nó một bên lôi xác châu chấu về phía bên này một bên kêu ầm lên:
- Meooo...
"Nhân loại hạ đẳng, cho ngươi con châu chấu này. Meo!"
Hàn Phong tuỳ tiện vuốt đầu con mèo cam hai cái xem như trả thưởng rồi cầm lên con châu chấu xem xét qua, lúc này hắn đang định ném đi, một đội viên dân quân Hạ Sa bên kia lại đột nhiên lên tiếng:
- Thủ lĩnh, có thể cho tôi con châu chấu đó được không?
Bọn họ thấy Hàn Phong không giống mấy lời đồn thổi lạnh lùng ác liệt kia, ngược lại còn tương đối hòa đồng, lúc này bọn họ cũng chẳng ngại cái gì mà khoảng cách địa vị nữa, sắp muốn buông xuống hết sự câu nệ rồi.
Hàn Phong cũng lười muốn giữ lại con châu chấu này, hắn thoải mái đưa cho đội viên kia, người kia lập tức xiên que con châu chấu rồi nướng tại chỗ.
Mùi tôm nướng rất nhanh liền bốc lên, thơm vô cùng.
Hàn Phong đớp 3 "cục thịt nướng", lúc này mới nhớ ra mà hỏi:
- Thứ này tên là gì, được tìm thấy ở đâu vậy, sản lượng có nhiều không?
Thứ quả thịt này thực sự là ngon vô cùng, nhóm đội viên bình thường nhất ở đây cũng thu thập được tới mấy chục cục, chứng tỏ sản lượng của nó rất lớn, còn mọc hoang rất nhiều, có thể lấy ra làm thực phẩm tầm cấp chiến lược được.
Mặc dù không biết lượng năng lượng ẩn chứa bên trong thế nào, ăn vào có thể khiến người ta hoạt động lâu dài như ăn cơm ăn thịt hay không, nhưng chắc chắn ăn vào sẽ có cảm giác no bụng, cái này cứu đói quá tốt.
Đội viên dân quân không chút do dự đáp lại:
- Thủ lĩnh, này chúng tôi gọi là quả nhục thụ, mọc thành từng cụm giống như cụm dừa vậy, chúng tôi tìm thấy ở gần khu tây bắc...
- Cái chúng ta đang ăn là lõi bên trong, về phần vỏ ngoài của nó trông như quả dừa, lớn chứng đầu người cơ, vô cùng cứng...
Hàn Phong nghe đội viên này miêu tả vị trí thu hái quả nhục thụ một hồi, lại miêu tả hình dạng vỏ ngoài, nụ cười dần biến mất, khuôn mặt cũng dần chuyển qua có chút tái nhợt.
Thứ quả nhục thụ này, mọc ngay cạnh khu vực chôn tro cốt thây ma...
Mà vỏ ngoài của nó, không khác nào một cái đầu lâu, còn thật chằng chịt mọc ra lông tóc lởm chởm như rễ cây, xoăn tít tới bết lại...
Hắn bắt đầu đưa mắt quanh, nhìn tới vỏ quả nhục thụ cứng như xương cốt, ruột bên trong hồng hào như thịt xay, màu sắc ướt át như mỡ chảy, khi nướng lên để cho mùi thơm nồng đậm phát ra xa xa, vô cùng hấp dẫn. Khi ăn vào liền có cảm tưởng kết cấu tơi xốp như pate, nhưng vị lại là thứ hương vị chưa từng ăn bao giờ, vô cùng đặc biệt.
Loại hương vị dù trước hay sau tận thế thì hắn đều chưa từng được ăn qua, siêu giác quan điên cuồng khuếch đại cảm quan lên vô số lần, để cho hắn cảm giác vô cùng say mê.
Vô cùng thèm khát được ăn thêm một ngụm.
"Mình vừa ăn thịt người..."
Một suy nghĩ bất chợt hiện lên trong lòng Hàn Phong, sau đó bằng vào một tốc độ cực nhanh điên cuồng lan tràn rồi nhồi kín không gian tâm thần.
"Mình thực sự vừa ăn thịt người... Pate thịt người... Oẹ... Ực... Mình không được nôn... Mình không được nôn..."
Hàn Phong ngăn xuống cảm giác muốn nôn mửa.
Hắn đưa mắt nhìn hơn chục người xung quanh, ai nấy mặt mày đều lấm lem vì tro bụi, thân thể còn có chút gầy gò, nhìn trông vô cùng nhếch nhác. Thế nhưng những đôi mắt mệt mỏi vì đói ăn kia lúc này lại đang ánh lên từng trận tia sáng lấp loé của sự hưng phấn, hưng phấn vì thức ăn ngon, hưng phấn vì được ăn no.
Người nào người nấy liên tục xúc từng muỗng pate thịt người nướng nhét vào mồm, nhồm nhoàm nhai nuốt, lại uống tới một ngụm bia, tất cả sự đời đều đã được quên hết.
Thứ quả nhục thụ này quá ngon.
24 ngày nhịn đói, 5 ngày siết ăn, bọn họ đã không còn muốn quản thứ vừa ăn là cái gì nữa, miễn là nó ngon, nó no, vậy là đủ. Chỉ cần quên đi cơn đói, có ăn gì, họ cũng chịu.
Bây giờ không ăn thì chết đói, khi ăn vào chẳng những không chết mà còn đỡ đói, vậy chờ đợi gì mà không ăn.
Phía bên kia, đội viên dân quân Hạ Sa đã nướng xong con châu chấu, hắn ta đem ruột quả nhục thụ trét vào ruột con châu chấu rồi nhai rốp rốp, hưng phấn kêu:
- Mẹ nó, ăn thế này giống thịt hơn này, ăn đơn độc quả nhục thụ nó cứ bột bột nhão nhão, mỗi lần ăn tao lại buồn nôn.
Rượu vào lời ra, lời lẽ vài người đã có chút quá khích, một đội viên dân quân không nhìn được cái cách ăn nói hàm hồ của đồng nghiệp, lập tức khàn giọng mắng:
- Mày câm đi, không ăn thì cút, lèm bèm cái gì.
- Tao thích lèm bèm rồi sao?
Hai đội viên này là hai người đàn ông, độ tuổi đều đã trưởng thành, chẳng qua có vẻ bọn họ sớm có mâu thuẫn từ trước, lúc này chợt muốn bùng phát.
- Tao nói ăn vào thấy buồn nôn thì nó là thấy buồn nôn, không được nói cảm nhận à?
- Mày nôn kệ mẹ mày, nhưng đây là chỗ bọn tao đang ăn, hiểu chưa. Thủ lĩnh cũng ăn, đâu có thấy buồn nôn như mày?
"Oẹ..."
Tranh cãi đã lên tới cao trào, có người tham gia vào, đập bể cốc mà mắng chửi:
- Trình Lôi, mày lại thích dở chứng à, muốn ăn đòn không?
- Thích làm gì làm luôn đi, giết được tao giết luôn đi...
Từ hoà hợp tới xung đột, quá trình bùng phát chỉ trong 5 giây.
Mộc Thạch thấy tình hình đột nhiên thay đổi thì vội quát lên:
- Tất cả im lặng đi.
Lời nói của hắn ta dường như rất có trọng lượng, ba bốn đội viên tham gia tranh cãi lập tức im bặt, chẳng qua bọn họ vẫn như cũ hừ lạnh một tiếng, hầm hè lườm nhau.
Hàn Phong nhìn mấy chục cái vỏ rỗng tuếch nhơ nhớp của quả nhục thụ dưới đất, hương vị thịt nướng lại một lần nữa xộc thẳng vào tâm thần.
Rất thơm...
"Oẹ... Oẹ... Minh không thể nôn ở đây được... Oẹ..."
Hắn lúc này hít sâu một hơi, sau đó vội vã áp chế giác quan lại, nín thở đứng lên nói:
- Mọi người cứ tự nhiên, tôi đi giải quyết nỗi buồn một chút.
- A, ân, thủ lĩnh...
- ...
- Con mẹ mày, thủ lĩnh ở đây mà mày thích ăn nói hàm hồ à, tí nữa tao cho mày biết tay.
...
- Oẹeeee...
Đứng dưới một gốc cổ thụ không tên, Hàn Phong sắc mặt tái xanh nôn ra toàn bộ những thứ vừa ăn.
Siêu Thị Giác để hắn nhìn rõ đống nhờ nhợ vàng bợt dưới đất, giống như hàng vạn mảnh tay chân cùng xương cốt bị nghiền nát. Siêu Thính Giác dường như còn nghe được đám nhục thụ này đang liên tục lúc nhúc thét gào, Siêu Khứu Giác lại giúp hắn ngửi được một mùi vừa chua vừa tởm lợm, vừa thơm tới khiến người ta say mê...
Hắn lại tiếp tục nôn ra ngoài.
- Oẹeeee...
- Oẹeee...
Chưa bao giờ Hàn Phong nôn nhiều như lúc này, kể cả khi dính rất nhiều đòn Hồn Áp trên chiến trường, hắn cũng dùng tâm lực dùng phi phàm đi áp chế được, nhưng tâm lực hiện tại cũng vô dụng, hắn nôn chính là vì sự sợ hãi cùng kinh tởm từ tận sâu trong nội tâm.
Hắn vừa ăn thịt người...
- Oẹeeee....
Hàn Phong đã nôn ra cả mật xanh.
Tất cả giác quan của hắn đều đang reo lên mừng rõ vì chúng vừa được ăn thịt người.
Từ một thứ quả không phải rất thơm ngon, thậm chí còn có chút nhờ nhợ khó ăn, còn gây cho người ta cảm giác buồn nôn, còn phải nhồi vào ruột côn trùng để cho đỡ tởm lợm, thế nhưng Siêu Giác Quan đã đẩy nó lên tới tầm cỡ mỹ vị nhân gian.
Bởi vì nó chính là thịt người. Thứ thịt mà cả trước hay sau tận thế người ta đều chưa bao giờ được ăn, càng không có cơ hội ăn.
Không có cơ hội để ăn tới trọn vẹn như vậy.
Hiện tại liền được ăn.
"Hàn Phong, trong lòng anh có tồn tại ma tính, em rất sợ hãi..."
- Oẹeeee...
"Thật thơm ngon, thịt người thật sự rất ngon, là món ăn ngon nhất trên đời này. Dù có thế nào, hút máu nhân loại cũng là trải nghiệm khiến cho người ta say mê, đã hút liền không ngưng được..."
- Oẹeee...
"Mau ăn thêm đi, nhục thụ thật ngon, thịt người là thứ ngon nhất trần đời này..."
"Oeeeeeeee..."
"Mùuuuuuu..."
"Ngứaaaaaaa..."
Hàn Phong trước mắt hoa lên, ác mộng khủng bố tích tụ 29 ngày, trong lúc này đây toàn bộ bùng phát.
Hắn cả người run rẩy co giật rồi ngã vật xuống nền đất, miệng sùi bọt mép, hai mắt trợn ngược trắng dã, tâm thần hiện lên vô cùng tận núi thây biển máu.
Trong hồ máu không có xác thịt thây ma, chỉ có hơn 2000 nhân loại đang chới với sắp chết đuối.
Chính giữa hồ máu có một đứa trẻ con đỏ hỏn đứng đó với 12 chiếc râu bạch tuộc trên khuôn mặt, đứa trẻ kia cười lên đầy tà ác, oe oe như tiếng trẻ con khóc lóc, càng như tiếng dê đực mùa động dục. Nó cạy mồm Hàn Phong ra, nhồi 138 quả nhục thụ vào bên trong. Mỗi quả nhục thụ được nhồi vào, được cắn mở, hình ảnh về một người vừa xa lạ vừa quen thuộc lại hiện lên, chảy thẳng xuống cổ họng.
138 quả nhục thụ đã được thủ lĩnh trấn Hi Vọng ăn hết.
Hương vị rất mê say, rất thơm ngon, khiến cho người ta không nhịn được thèm khátc muốn ăn thêm, lại ăn thêm nữa.
Thịt người, thật sự là ngon tới vô cùng...
Nó rất dồi dào, rất dễ kiếm, chính là thực phẩm tầm cỡ chiến lược...
Chỉ cần ném vào đống lửa, chờ cho nó cháy rụi tất thảy phản kháng, tự động phải vỡ nát, kia liền có thể xúc ăn ngon lành...
- Oẹeeee...
...
Hàn Phong rời đi rất nhanh liền đã trở lại.
Hắn ngồi xuống cái bếp đất, tiện tay cầm lấy một quả nhục thụ xúc ăn rồi mới hỏi tới vấn đề công việc:
- Con quái vật bên kia có động tĩnh gì kỳ lạ không?
Mộc Nguyên thấy thủ lĩnh không có biểu hiện tức giận thì mới xem như thở phào, hắn lúc này đưa qua một camera cùng một tập giấy chép tay, tiến hành báo cáo.
Mấy đội viên dân quân phụ trách canh chừng ở đây cũng đồng loạt tiến hành báo cáo sơ qua, chẳng qua có một đội viên Trình Lôi trong đó tương đối lầm lì, dường như vẫn còn đang vô cùng tức giận.
Hàn Phong cầm lên ống nhòm quan sát con quái vật cao tới 4 mét đang đứng tại thung lũng cách nơi này 3 cây số hơn.
Quan sát một lúc, hắn buông ống nhòm xuống, thản nhiên nói:
- Mọi người làm tốt lắm.
- Hôm nay là ngày nghỉ nhưng vẫn phải vất vả mọi người trông chừng quái vật kia, đây là sự hi sinh to lớn mà tổ chức phải đền đáp xứng đáng.
- Thế này đi, mỗi người sẽ được thưởng 10 ngày công.
Lời của Hàn Phong để cho tất cả mọi người đều cảm thấy ngỡ ngàng.
Mặc dù Hàn Phong không thường xuyên xuất hiện tại trấn Hạ Sa, thế nhưng dưới đủ mọi loại thông tin thượng vàng hạ cám, đồn thổi truyền miệng, người ta vẫn tô vẽ lên được hình tượng của hắn.
Có tốt, có xấu, tuy nhiên, đa phần chính là không được tốt cho lắm. Dư luận lớn nhất chính là vị thủ lĩnh này đã không đủ tư cách còn quản lý yếu kém, để cho một nhà độc tôn.
Người ta chán ghét Mộc gia bao nhiêu, người ta chán ghét Hàn thủ lĩnh bấy nhiêu, thậm chí chán ghét hơn.
Hàn Phong cũng không có tự móc tiền túi ra trả, chỉ thản nhiên nói với Mộc Nguyên:
- Anh lo việc này.
Mộc Nguyên nhanh chóng khẳng định đáp lại:
- Rõ thưa thủ lĩnh.
Hàn Phong nhìn lướt qua Trình Lôi nửa giây rồi đứng lên, chỉ vào hắn ta, nói:
- Được rồi, vị đội viên này, tôi có chuyện nhờ anh một chút. Chúng ta đi.
Người này chính là người xin con châu chấu của hắn, cũng là người đã chê bai món nhục thụ ăn vào buồn nôn.
Mười mấy người xung quanh nghe được Hàn Phong trực tiếp chỉ vào Trình Lôi thì đều xuất hiện biểu cảm khác nhau. Đa số trong đó là vui sướng khi người khác gặp hoạ, cũng có một hai người xuất hiện ngần ngừ do dự, một chút không nỡ, thế nhưng chung quy là không có ai thắc mắc gì cả.
Thủ lĩnh có lệnh, bọn họ dám thắc mắc sao?
Mộc Nguyên bên kia cũng âm thầm cảm thấy lo lắng thay cho Trình Lôi, chẳng qua hắn ta cũng không dám lên tiếng nói gì cả.
Trình Lôi đột nhiên bị điểm tên, khuôn mặt lập tức biến thành tái nhợt, chẳng qua hắn ta rất nhanh liền đứng lên, ngang tàn nói:
- Được, Hàn Phong, tôi đi với anh.
Hắn đã đếch thèm dùng đến cái gì mà thủ với lĩnh nữa. Chết liền chết, sợ đéo gì.
Còn có thể làm gì nhiều hơn việc giết sao.
Mười mấy người xung quanh đã tắt ngấm nụ cười khoái trá, giờ đây bọn họ đã biến thành sợ hãi.
Tên Trình Lôi kia vô cùng ương bướng, tuyệt không sợ đòn roi, áp bức, hay thậm chí là không cả sợ chết. Nếu hắn ta muốn chết thì cũng thôi đi, nhưng nếu trước khi chết mà thằng kia lại khai ra bọn họ đã từng nói những cái gì, bàn luận những cái gì, thậm chí thêm mắm dặm muối vào, vậy thì tất cả bọn họ đều chết chắc.
Hàn Phong xoay lưng rời đi, Trình Lôi tiếp bước đi theo, mà Mộc Nguyên cùng vài người nữa cũng nhanh chóng tiếp bước.
Chỉ còn 5 dân quân ở lại, bọn họ nhìn đống quả nhục thụ rỗng ruột dưới đất, lại nhìn quái vật xa xa, một người trong đó cắn răng nói:
- Canh chừng cho cẩn thận, ít nhất nếu chúng ta làm tốt, người khác cũng không dám loại bỏ.