Chương 624: Bóc lột thuộc hạ

Quyết định của Hàn Phong giao một phần ba lượng binh lực dự bị cho Hồ Du khiến cho tất cả mọi người đều âm thầm chấn động.

Phải biết rằng sau trận chiến ngày hôm qua thì hầu hết tất cả đội viên dự bị đều đã thăng tiến rất nhiều, thăng tiến cả về mặt sức mạnh lẫn kinh nghiệm, cả tâm lý và tinh thần, những người này đều đã đủ điều kiện tấn thăng đội viên chính thức. Bọn họ những tiểu đội trưởng này còn đang mong chờ được chia chác nhóm phi phàm giả ưu tú mới nổi này để bổ xung tiêu hao đây, bất quá hiện tại trực tiếp bị "bắt mất" một phần ba, không ai là không cảm thấy đau lòng.

Đội ngũ mạnh, đông thành viên, tất nhiên hiệu quả chiến đấu sẽ lớn, chiến công nhận về cũng nhiều, tài nguyên theo đó cũng nhận được nhiều hơn, cả thực lực cá nhân và quyền lực trong tổ chức đều sẽ càng được đẩy lên một bước mới.

Chỉ còn 2/3 quân lực dự bị, lại phải chia cho 19 tiểu đội, mỗi đội sẽ được thêm bao nhiêu đây, không bao nhiêu cả...

Nhưng mà đau lòng thì cũng phải chịu thôi, ai dám đứng ra thắc mắc đây, hay có thể nói là, ai dám tuyên bố bản thân sẽ từ chức khi làm không tốt đây?

Bọn họ nhìn về phía Hồ Du, tất cả đều cảm tưởng như đã nhìn thấy được hình bóng của một vị đại đội trưởng thứ năm đang dần xuất hiện.

Hồ Du được giao trọng trách thì lập tức đứng lên vỗ ngực cam kết:

- Thủ lĩnh, tôi chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ!

Hàn Phong gật đầu phất tay ra hiệu cho vị đội trưởng xuất thân trấn Thiết Thạch này ngồi xuống, sau đó nhìn toàn thể một vòng, lạnh nhạt nói:

- Tổ chức không cần những lời hứa hẹn suông, tổ chức cần kết quả thực tế.

- Tất cả vấn đề sai sót trước đó của mọi người, tổ chức sẽ bỏ qua. Hiện tại tổ chức muốn giao việc cho mọi người đây.

- Đối với những đội viên vẫn đang còn trong biên chế, tổ chức cần mọi người phải tìm cách giữ vững tinh thần của bọn họ, giữ nguyên nhuệ khí và nhiệt huyết, không được phép để bất kỳ ai làm đơn xin ra quân. Nếu tiểu đội nào để cho từ hai thành viên trở lên xin xuất ngũ, vậy thì tổ chức sẽ trực tiếp giải tán tiểu đội đó, quy về các tiểu đội khác.

- Trừ khi đó là trường hợp đội viên gặp phải thương tổn không thể phục hồi.

- Ngoài ra, tổ chức muốn mỗi tiểu đội phải nỗ lực chiêu mộ được ít nhất 5 người mới, tiếp nhận huấn luyện cơ bản, sẵn sàng tham gia đội dự bị.

- Hai vấn đề này, nếu tiểu đội trưởng nào không làm được, vậy thì có lẽ người đó cũng đừng làm cái gì tiểu đội trưởng nữa, tốt hơn hết để người khác có năng lực hơn lên làm thay.

- Đại đội trưởng trực tiếp quản lý cũng phải chịu trách nhiệm liên đới.

Lời của Hàn Phong trực tiếp để cho không khí trong phòng họp biến thành im lặng như tờ.

Hai chỉ tiêu KPIs này... Thật sự là sức nặng khủng bố mà...

Bất kỳ đội trưởng nào giờ phút này cũng đều dâng lên một sự khủng hoảng cùng gấp gáp. Bọn họ từ trước tới nay đều chưa từng làm loại công việc đốc sát cùng tìm kiếm nhân lực này, hầu hết đều là bị động tiếp nhận biên chế từ tổ chức rồi triển khai mà thôi, hoặc cùng lắm là ra tay cướp đoạt đội viên dự bị, hiện tại trực tiếp bị giao việc chiêu quân tân binh, rất nhiều người đều cảm thấy hoang mang.

Phải bắt đầu từ đâu đây, đi phát tờ rơi sao.

Sau đó bọn họ đột nhiên cảm thấy hối hận.

Cái tên Hồ Du kia, hắn ta là người đầu tiên chủ động cam kết cứng rắn bằng việc sẵn sàng từ chức khi không hoàn thành nhiệm vụ, này lại là hành động khôn ngoan nhất, phù hợp với tình hình nhất.

Trên cơ bản thì nếu ai đó làm ăn bát nháo, không tự từ chức cũng sẽ bị phế chức mà thôi.

Chênh lệch giữa chủ động đứng ra và bị động tiếp nhận quyết định, thật sự là khủng bố mà.

Hàn Phong một câu nhân danh "tổ chức", hai câu nhân danh "tổ chức", sức nặng rất lớn, nhưng thực ra đây đều là ý của hắn đã quyết, ai cũng đều hiểu cả.

Càng là như vậy, bọn họ càng không dám nghi ngờ những lời vừa nghe. Bởi vì người kia chính là thuộc loại người dám nói dám làm, và chắc chắn sẽ làm tới vô cùng quyết đoán, hắn ta chưa bao giờ nhân từ với bất kỳ trường hợp nào.

Tất cả mọi người đều đã biết tới tính cách "chỉ nhìn kết quả không nhìn quá trình" của thủ lĩnh, chẳng qua thời gian trước bọn họ vẫn tương đối thành thơi, thực sự không quá chú tâm, bởi vì thật sự bọn họ rất ít khi phải chịu trừng phạt. Thậm chí ngay tại trước thời điểm này 2 phút thôi thì thủ lĩnh vẫn đối xử với mọi người vô cùng công bằng hoà ái, còn đem tất cả tài nguyên ra đều chia đều, không ai phải chịu trừng phạt gì cả. Bất quá hiện tại khác rồi, bọn họ lại càng thêm một bước nữa khắc sâu cái hình tượng này.

Không làm ăn ra hồn, vậy cút xuống dưới...

Công lao trước đó thủ lĩnh sẽ không phủ nhận, lỗi lầm trước đó cũng được bỏ qua, nhưng hiện đã khác, đã có cảnh báo trước từ người kia, sau này bọn họ đừng hòng chây ỳ nữa.

Rất nhiều người đều âm thầm nắm chặt tay.

Cạnh tranh trong tổ chức rất lớn.

Số tiểu đội trưởng dự bị rất nhiều, thực lực của những ngôi sao mới nổi này cũng rất lớn, bọn họ ngồi ở đây, nhìn như phong quang vô hạn, thực tế lại là vị trí vô cùng dễ bị phế truất.

Có rất nhiều người bên dưới tích luỹ đủ thực lực và công huân, càng sẵn sàng bày ra tất cả sự thuần phục "với tổ chức" để được chen lên phía trên.

Thậm chí dám đem cả mạng ra cố gắng.

Bọn họ chỉ chờ đợi một cơ hội mà thôi.

Vì sao ư, vì cái ghế tiểu đội trưởng này quá nóng, lợi ích mà nó mang lại quá lớn, lớn tới mức bất kỳ ai cũng đều thèm khát.

Ngồi tại ghế tiểu đội trưởng một ngày, ngươi sẽ mạnh hơn người khác một ngày, ngồi đủ 10 ngày, vậy sẽ mạnh hơn người khác 100 ngày. Tài nguyên nhận được nhiều hơn hẳn, cae về số lượng lẫn chất lượng, cả về chiều rộng lẫn chiều sâu.

Chỉ có ngồi tại phòng họp này mới có tư cách tranh giành kỹ năng tam giai, đây chính là cách biệt trên dưới, cách biệt này sẽ càng lúc càng lớn hơn.

Quyền lực được chia sẻ càng là thứ hấp dẫn, không có bất kỳ ai là có thể chối từ, càng tuyệt đối không thể buông bỏ.

Hơn nữa, Hàn Phong nói đúng, rất nhiều đội viên đã chết, nhưng tiểu đội trưởng thì chưa có ai chết, bởi vì đội viên do tiểu đội trưởng bảo vệ sẽ có sai sót, còn tiểu đội trưởng do đích thân chính thủ lĩnh và toàn bộ tổ chức bảo vệ, cực khó có sai sót.

Ngồi tại phòng họp này, tỉ lệ phải chết trận sẽ cực kỳ thấp.

Sự gấp gáp trong lòng các tiểu đội trưởng trấn Hi Vọng ở vào thời điểm hiện tại còn lớn hơn so với vừa rồi gấp trăm lần. Chẳng ai muốn bản thân đang ăn mật ong lại chuyển qua ăn mật gấu, đang ngồi trên ghế lại chuyển xuống nằm bò dưới đất, đang ở nhà lầu lại phải về nhà tranh, mà đang ăn đồ cấp cao lại phải đi lĩnh cơm hộp giá tiêu chuẩn... Bọn họ những người này đang ngồi tại đây, vậy thì bọn họ tuyệt đối không bao giờ muốn phải bị đá ra ngồi bên ngoài kia, điều đó sẽ vừa là một sự thiệt hại to lớn về mặt lợi ích, vừa là một sự sỉ nhục không gì sánh nổi.

Hàn Phong nói xong cũng lười tiếp tục nghe đám người phía dưới hứa hẹn cái gì, hắn chỉ thản nhiên nói tiếp:

- Việc giữ quân - tuyển quân này là nhiệm vụ mang tính chiến lược, buộc phải hoàn thành, tuyệt đối không có chỗ cho thương lượng.

- Tuy nhiên với độ khó cao như vậy, tổ chức sẽ không quá mức thúc ép mọi người quá mức. Thời hạn tuyển thêm quân là 5 ngày, tính từ ngày mai.

- Đối với những người chưa có kinh nghiệm, vậy có thể thay thế chỉ tiêu đội viên bằng chỉ tiêu người chia sát thương, với tỉ lệ 1:3.

- Phòng công tác xã hội sẽ hỗ trợ truyền thông bằng cách tổ chức khu mộ tuyển chung, sẽ có phân phát đồ ăn miễn phí để thu hút cư dân, mọi người sẽ tự bày ra tài năng và mị lực của mình tại đó, nếu có ý tưởng gì, cứ việc trình bày với Liễu trưởng phòng, nàng ta sẽ hỗ trợ.

- Phòng vật tư cũng sẽ có hỗ trợ nhất định về mặt tài chính. Mỗi đội viên tân tấn gia nhập sẽ được tặng 24 cống hiến miễn phí.

- Ngoài ra, tổ chức cũng sẽ tăng lương cho đội viên dự bị, và rút ngắn thời gian xét tăng bậc lương cho đội viên chính quy.

- Giới hạn định mức quy đổi chiến công ở nhóm thường dân sẽ được thu hẹp lại, tỉ lệ quy đổi chiến công cũng sẽ tăng lên một chút.

Nghe được những lời này, các tiểu đội trưởng trong phòng họp tuy vẫn còn rất nhiều áp lực, thế nhưng rốt cuộc cũng có một chút điểm dựa, đã cảm thấy KPIs khả thi hơn đôi chút.

Tổ chức trực tiếp tặng tiền mặt cho tân binh, lại còn tăng lương cho đội viên chiến đấu, đây là động thái gia tăng sự hấp dẫn đối với môi trường quân ngũ.... Mà giới hạn định mức quy đổi chiến công ở nhóm người thường, đồng thời tăng tỉ lệ quy đổi, đây là tăng giá vật tư, khiến cho "đồng tiền trở nên mất giá", hay nói cách khác là người thường sẽ khó tiêu tiền hơn, cũng sẽ nghèo đi, chỉ có khi chấp nhận vào quân ngũ, đạt được thân phận đội viên chiến đấu, khi đó mới được phép tiêu xài thoải mái.

Ít nhất cũng phải đăng ký đi chịu đòn thì mới được tiêu tiền, bằng không thì nhiều cống hiến hơn nữa cũng sẽ phải bó chân bó tay.

Hàn Phong ban hành luật định này chính là muốn nhằm thẳng vào nhóm "hầu nữ" và nhóm "tiểu thương" tại chợ trời, nhóm người hắn đánh giá là đang quá giàu có, nhưng lại quá an nhàn, quá an toàn, và "ít đóng góp".

Tất nhiên, đóng góp của bọn họ cho sự vận hành chung của trấn Hi Vọng vẫn là rất lớn, Hàn Phong sẽ không phủ nhận công lao của họ, thế nhưng với hắn đó vẫn là không đủ, hắn hiện tại cần nhiều quân nhân hơn.

Ai cũng phải đối diện với tử vong, không chỉ đơn thuần là mặc vào chế phục mèo thỏ là có thể được an nhàn.

Lúc này hắn trực tiếp quay qua bên cạnh nhìn về phía Châu Lam và vài nữ tiểu đội trưởng, thản nhiên nói:

- Đại đội nữ binh, chỉ tiêu tuyển mộ tân binh là gấp đôi bình thường!

Nếu đã không nghĩ được ra trò gì hay ho, vậy thì trực tiếp đẩy cho người khác đau đầu là xong.

Làm hôn quân cho dễ sống.

Đứa nào không đáp ứng được, chém cho đã tay là xong.

Nghe được lời này của Hàn Phong, mấy nữ tiểu đội trưởng khuôn mặt đều biến thành tái nhợt.

Gấp... Gấp đôi? Tức là mỗi tiểu đội phải tìm được 10 người?

Châu Lam là Đại đội trưởng đại đội 4, lúc này nàng ta nhìn về phía Hàn Phong trong 3 giây rồi gật đầu kiên định nói:

- Thủ lĩnh, tôi cam kết sẽ hoàn thành nhiệm vụ, nếu không thể hoàn thành, tôi xin từ chức.

Hàn Phong nghe được lời này mà khuôn mặt biến thành méo xệch, còn điên cuồng chửi lên trong lòng:

"Từ chức em gái cô à! Ai từ chức cũng được, riêng cô không được phép!"

"Lại còn dám lôi việc này ra nói vào lúc này? Thật sự đủ to gan."

Uy tín của Châu Lam trong nhóm nữ binh là cực cao, nếu nàng ta mà từ chức thì tình hình chắc chắn sẽ loạn càng thêm loạn, khi đó thì hắn biết khóc với ai đây.

Hắn lúc này vẫn là gật gật đầu, thong thả đáp lại từng câu một:

- Rất tốt, tinh thần dám làm dám chịu này rất tốt.

- Nhưng mà, không phải cứ liên tục đem chuyện rời bỏ chức vụ ra bao biện chống đỡ là xong.

- Chức vụ của mọi người có được không phải từ trên trời rơi xuống. Nó đến từ sự tin tưởng của toàn bộ người dân, toàn bộ đội viên, là kết quả từ sự bồi dưỡng của tổ chức, càng là sự hi sinh của vô số liệt sĩ, rất nhiều yếu tố hợp lại mới xây dựng lên một vị trí quan trọng, để cho mọi người có thể yên tâm trưởng thành.

- Việc chúng ta cần làm là hoàn thành trọng trách mà chúng ta nên làm, không phải giữ tâm lý buông xuôi, cứ thể hiện không tốt thì chỉ cần phủi mông rũ bỏ trách nhiệm, không phải chỉ có từ chức là xong.

- Tổ chức đưa ra chỉ tiêu khó khăn, đó là do muốn tốt cho tất cả mọi người, tốt cho sự vận hành chung, và tốt cho an nguy của toàn bộ trấn Hi Vọng, chứ tổ chức không muốn dồn ai vào tuyệt cảnh cả.

- Nếu bất cứ ai có ý định từ chức, vậy thì trước hết hãy tìm cho ra người đủ năng lực dọn dẹp hậu quả mà bản thân đã để lại.

- Đừng rời đi khi đống hỗn độn mà bản thân để lại vẫn còn nguyên đó, đừng vội phó thác trách nhiệm tuỳ tiện phủi đít đứng lên, đừng nên đeo tâm lý mặc kệ tổ chức và người kế nhiệm muốn giải quyết thế nào liền giải quyết.

- Đừng dồn tổ chức vào thế khó.

- Bằng không thì...

Hàn Phong nói xong liền nhìn khắp toàn trường một vòng, một luồng Uy Áp Thượng Vị chậm rãi đảo qua, tất cả mọi người theo đó đều xuất hiện một trận mồ hôi lạnh.

- ...!!!

"Tổ chức dám bồi dưỡng, vậy cũng dám đoạt lại tất cả!"

Chưa bao giờ các tiểu đội trưởng của trấn Hi Vọng lại cảm thấy áp lực nặng nề như lúc này, càng chưa bao giờ bọn họ cảm thấy bản thân cần phải nghiêm túc như lúc này.

Củ khoai mới được chia sẻ vào 5 phút trước, giờ phút này lại có chút bỏng tay.

Ăn vào rồi, muốn nhè ra, đâu có dễ.

Há miệng mắc quai.

Hàn Phong duy trì khoảng chục giây, lúc này mới thu lại uy áp, thản nhiên nói:

- Ai có ý kiến đóng góp gì, hay đang gặp khúc mắc về mặt nào, vậy thì có thể nêu ra, tất cả mọi người cùng nhau bàn bạc giải quyết.

Uy áp được thu lại, những người bên dưới lúc này mới có thể thở ra một hơi, sau đó bọn họ đều âm thầm lau đi mồ hôi lạnh nơi lòng bàn tay.

Làm sao cảm giác... Thủ lĩnh... Ngày càng đáng sợ... Ngày càng giống một đầu Thể Thao Túng...

Không một ai có ý kiến gì cả, bọn họ hiện tại lòng dạ rối bời, trong lúc nhất thời không nghĩ được gì.

Vấn đề này qua đi vấn đề khác lại tới.

Đàm Quang và Trần Tư Oánh được chỉ thị là "giáo viên phi phàm" buổi tiếp theo.

Sự dịch chuyển chủ đề bàn luận của cuộc họp từ cung cách vận hành chuyển qua các vấn đề chuyên môn chiến đấu khiến cho cảm giác nặng nề chậm rãi trôi qua.

Đây chính là chủ đề mà tất cả mọi người đều mong chờ, bởi nó có liên quan trực tiếp tới sức mạnh tự thân. Các tiểu đội trưởng bắt đầu nhao nhao chia sẻ kinh nghiệm sử dụng phi phàm của mình, từ cả những điều tự ngộ được cho tới điều "học mót" được từ đám người bên phía Tam Giang, sau đó đặt ra vấn đề mà bản thân đang gặp phải, đang khúc mắc, chờ đợi người khác cho ý kiến.

Hàn Phong ngồi một bên nghe là chủ yếu, bởi vì không cần hắn nêu chủ đề, đám người bên dưới đã bắt đầu cãi nhau to rồi.

Lâm Uyển và Lê Tam Ba đang tranh luận vô cùng kịch liệt.

- Hoang đường! Thuỷ Đạn sao có thể gây sát thương duy trì! Tôi chưa bao giờ gây được sát thương duy trì, trong khi tôi chắc chắn mạnh hơn cô nhiều.

- Mạnh hơn thì sao chứ... Hừ, tôi nói có thể là có thể, không thể sai được. Lúc đó tôi không biết làm thế nào lại phát ra được công kích như vậy, viên Thuỷ Đạn kia phát nổ xong liền hoá thành một màn nước nước dày đặc, thây ma nhảy vào liền trực tiếp bị hoà tan, còn duy trì rất lâu.

- Sao? Ý cô là dùng 2 thể lực 3 trí lực tiêu diệt 50 thây ma? Cô dùng kỹ năng cửu giai à!

- Tôi chắc chắn về điều này, bằng không anh hỏi Uông đội trưởng.

- Uông Hùng anh nói nghe coi.

Uông Hùng đã bị kéo vào cuộc tranh cãi.

- Ân, lúc đó tôi dùng Hoả Đao xong thì Lâm Uyển lại chồng sát thương vào cướp mồi, dập tắt cả lửa của tôi.

- Này này, cướp mồi cái gì chứ, lúc đó tôi muốn nhanh chóng tiêu diệt đầu Thể Sức Mạnh level 18 đó, Hoả Đao của anh có khả năng sao, chờ anh đốt chết nó có khi nó đã phá tung trận địa rồi... Còn nữa không phải kỹ năng nhị giai Nắm Đấm Hắc Ám rơi ra từ nó đã được chia cho anh rồi sao?

- Hả, cái gì, khoan đã, ý hai người là hoả thuỷ kết hợp, tương khắc như vậy thì ra được cái trò gì, không phải sẽ triệt tiêu nhau sao?

- Thì tôi mới cần hỏi đây...

- Tôi cũng thấy kỳ quái, nhưng tôi không học Thuỷ Đạn, tôi chỉ biết cô dập lửa của tôi...

- Anh tập trung coi, nhớ lại xem, lúc đó anh đánh ra bao nhiêu uy lực.

Đám người này cãi nhau hồi lâu, không ai chịu ai, sắp tới độ choảng nhau rồi.

Chẳng qua...

Ba người cãi nhau trên bàn cờ phi phàm mãi không ra chuyện, một người ngồi ngoài nghe từ đầu tới cuối lại thấy sáng nước, lại giải quyết được khúc mắc này.

Rất đơn giản, khắc chế tại đúng điểm mấu chốt nào đó.

Bọn họ cuối cùng đưa ra một cái kết luận, hoả thuỷ kết hợp tạo ra sương mù, mang cả đặc tính ăn mòn lẫn đặc tính tồn tại lâu dài, còn cực kỳ nóng cháy, đụng vào sẽ tan chảy ra rất nhanh.

Lại còn có thể lan rộng hơn xa Hoả Đao, tồn tại vương vấn vô cùng lâu dài, thây ma bị ăn mòn xong tiếp tục bốc ra hơi nước này, ăn mòn cả một vùng.

Chỉ là không biết tỷ lệ kết hợp thế nào mới có thể tạo ra loại hiệu ứng đặc thù kia, bọn họ mô phỏng lại mãi cũng không thành.

Nhưng chỉ cần có thể mô phỏng thành công, vậy thì lợi ích nhận về là vô vàn, uy lực kỹ năng nhất giai cũng có thể kéo được lên tới bậc nhị giai, năng lực đội viên tầng thấp sẽ được kéo lên vô số kể.

Những vấn đề sử dụng kỹ năng như trên đã được đem ra trao đổi hơn một tiếng đồng hồ rồi, phải tới mười mấy trường hợp gây tranh cãi lần lượt được nêu ra, cứ liên tục tới rồi đi, giải quyết dần dần...

Hoặc trực tiếp bị ném qua một góc.

Ví dụ như Quách Lệ hỏi tam giai Hoa Ăn Thịt của nàng thi triển có thể thái ra để xào nấu ăn uống hay không, nhưng mà không ai thèm quan tâm tới.

Muốn ăn thì tự mình thử đi, ai điên mà ăn kỹ năng vào người.

Thu hoạch của tất cả mọi người đều rất lớn, đó chính là thu hoạch từ kiến thức phi phàm, thu hoạch về khống chế lực, kể cả những người không sử dụng những loại kỹ năng được nêu trong cuộc bàn luận cũng tự cảm thấy bản thân học được rất nhiều điều.

Đây chính là một mặt lợi ích khổng lồ của vòng tròn cao tầng, đó là lợi ích tri thức từ số đông. Tập hợp những người giỏi nhất, mạnh mẽ nhất, cơ linh nhất, thông minh nhất, nhiều trải nghiệm nhất, tất cả ngồi chung một chỗ, bày ra sự hiểu biết của mình, thúc đẩy mỗi cá nhân đều được nhích lên một bước, nhìn như rất nhỏ nhưng thực ra lại rất lớn.

Cả tập thể đều được lợi.

Gần giữa trưa.

Sử Thắng lúc này do dự một chút thì dò hỏi:

- Đoàn trưởng, không biết Ngô phó đoàn trưởng đã đi đâu rồi?

Ngô Soái rời đi trấn Hi Vọng tới nay đã là ngày thứ tư, thông tin liên lạc của hắn và đại đội trưởng đại đội dự bị Trương Phàm là vô cùng bí mật, không một ai biết rõ hai người này đã đi đâu, đang làm nhiệm vụ gì.

Một vài thành viên Dao Găm và khoảng 80 đội viên dự bị cũng theo hai người này cùng nhau "mất tích".

Hàn Phong nhìn xuống một vòng, thản nhiên nói:

- Ngô phó đoàn trưởng thành công giải phóng một nửa huyện Đại Xuyên tỉnh Nam Ô, ở tại bên kia đang quản lý một căn cứ người sống sót, dân số gần 1000 người.

Nghe được những lời này của Hàn Phong, ai nấy đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Trong bốn ngày, đánh hạ nửa huyện Đại Xuyên, thành lập căn cứ gần 1000 người?

Tức là gần bằng tổng bộ trấn Hi Vọng bên này?

Bọn họ đã câm nín rồi, hai huynh đệ nhà này...

Thấy hồi lâu không còn ai có ý kiến gì, Hàn Phong lúc này mới giơ tay lên nói:

- Cảm tạ mọi người đã dành thời gian cho cuộc họp hôm nay.

- Những điều khó nói, mọi người có thể trực tiếp gửi thư cho tôi.

- Hiện tại không quấy rầy ngày nghỉ của mọi người nữa.

Có lệnh của Hàn Phong, hơn 20 đội trưởng đều lần lượt đứng lên cúi chào rồi rời đi.

Bọn họ cầm theo một đống lớn tài nguyên phi phàm, bất quá không có ai thực sự vui vẻ nổi, ai cũng đều như đeo theo một cục tạ trăm cân trên người.

Có lẽ bọn họ không có ngày nghỉ trọn vẹn rồi, phải hành động ngay từ chiều nay thôi.

Hàn Phong ngồi tại chỗ cũ nhìn từng người rời đi mà hai mắt hơi híp lại.

Muốn an nhàn sao. Qua cái thời đó rồi. Cái trấn này hiện tại không có chỗ cho an nhàn.

5 ngày đầu tiên, phải biết nấu cơm chẻ củi.

10 ngày trôi qua, phải biết lao lên chém giết.

15 ngày sau, phải cố gắng vượt qua cả giới hạn bản thân

20 ngày sau, phải có thể tự mình trấn áp một phương.

25 ngày sau, phải cống hiến ra tri thức, phải có đóng góp cho số đông, cho toàn xã hội.

Ngày thứ 29, phải rèn luyện cả những việc chưa từng làm, làm việc vượt hiệu suất quy định, phải đào bới ra tất thảy tiềm năng của bản thân, không làm được cũng phải làm được.

Hắn yêu cầu ở người khác ngày càng cao, chính là muốn bóc lột sức lao động của cái đám này tới cùng cực, ân, chính là bóc lột đấy.

Không bóc lột người khác, sao bản thân có thể nhàn đầu.

Hàn Phong hiện tại chính là muốn chuyển dịch từ việc phải đau đầu vì cả thảy 2000 người chuyển qua đau đầu vì khoảng 20 người thôi, thế thì hắn mới có thời gian mà thở.

Hắn muốn chính là bóc lột theo kiểu đa cấp, cứ giao KPIs cho cấp dưới gần nhất, cấp dưới này lại tự đi mà bóc lột với cấp dưới nữa, bản thân hắn không còn muốn phải chạy thị trường hộc bơ như 29 ngày trước nữa.

Có thuộc hạ, chính là để bóc lột.

Sống dưới trướng thế lực của hắn, trừ khi là dưới 12 tuổi và trên 70 tuổi, bằng không thì tất cả đều phải nai lưng ra mà cày, càng đứng ở vị trí cao, càng phải cày nhiều.

Bằng không...

Hàn Phong lúc này cầm nửa già mớ tinh thạch exp và tinh thạch tiềm năng trên bàn lên rồi hoá thành quang mang bao phủ thân thể, một lúc sau, một đạo thanh âm máy móc lạnh lẽo lập tức vang lên bên tai hắn:

"Đinh! Chúc mừng kỹ chủ thăng lên cấp 25..."