Âm thanh thông báo tăng cấp vang lên về sau, Hàn Phong thản nhiên ra lệnh cho hệ thống:
- Cộng vào 20 điểm trí lực, 6 nhanh nhẹn, 6 thể lực, điều ra bảng thuộc tính!
“Ký chủ Hàn Phong. Nhân tộc thuần chủng.
- Chức nghiệp: Pháp sư băng (lục chuyển)
- Cấp độ: 25 (Exp 13/80.000)
- Sức mạnh: 50 (10)
- Nhanh nhẹn: 89 (10)
- Thể lực: 88/97
- Trí lực: 147/170
- Phục hồi: 43 (10)
- Chống chịu: 46 (10)
- Bộc phá: 31%
Kỹ năng chủ động: Hồn Áp IV; Phản Chuyển IV; Vỏ Bọc Ký Sinh IV; Ẩn Nặc Thuật IV; Thao túng hàn băng IV (Băng nô; Băng ảnh; Băng độc; Băng giáp; Băng nhãn; Băng hoạt); Lấy tĩnh chế động III; Ảnh chiếu ánh trăng III; Đạo Tốc III; Thần Tốc III; Thao Túng Trọng Lực III; Quang Giáp III; Hỗn Loạn Thuật III; Tơ Tưởng III; Tử Thi Hoá III, Siêu Thị Giác III; Siêu Thính Giác II; Siêu khứu giác II; Siêu Vị Giác II; Siêu Xúc Giác II; Phá tâm linh II; Chúng ta là bạn II; Xuyên thấu I.
Kỹ năng bán chủ động: Uy Áp Thượng Vị IV.
Kỹ năng bị động: Siêu hồi phục III; Can Trường III; Cuốn Theo Chiều Gió III; Khắc Cốt Minh Tâm III; Trinh sát nhãn I; Tăng cường sức mạnh I; Tăng cường nhanh nhẹn I; Tăng cường thể lực II; Tăng cường chống chịu I; Tăng cường phục hồi I; Tăng cường trí lực II; Phiên dịch đa năng I+1; Dự cảm nguy hiểm I.”
Kỹ năng tự động: Luyện tinh hoá thần III. Ảo Pháp Cầu III +3
Điểm kỹ năng: 4
Điểm tiềm năng: 0
Minh tệ: 10.732
Vũ trang: Nhẫn mô phỏng level 4; Nhẫn áp đặt level 4; Nhẫn Sung Sức level 4; Nhẫn Hoài Niệm level 4; Ngục Giam Tham Ăn lv4; Bình Thuốc Biến Dị lv4; Súng Diệt Quỷ level 4; Vòng Tay Luyến Tiếc level 4; Nhẫn nhanh nhẹn tăng cường lv3; Nhẫn chống chịu tăng cường lv3; Nhẫn phục hồi tăng cường lv3; Nhẫn Thế Thân level 3; Nhẫn Hồn Giáp lv3; Nhẫn duy tâm lv3; Thánh quang liên lv3. Bùa nguyệt hư lv3. Giấy suy tưởng lv3; Đai lưng lực lượng lv3; Giáp tay tật phong lv3; Găng đạo tặc level 3. Thanh phong đao lv3; Giày phản lực lv3, Vòng tay hoàn trả lv3; áo khoác tận thế lv3; Kính dạ quang lv2."
Nhìn vào bảng thuộc tính hiện lên, Hàn Phong âm thầm thở ra một hơi.
Đớp được rất nhiều tinh thạch exp từ chiến trường, từ trấn lột, từ thuế má, từ trộm cắp, từ cả cho vay lãi, hắn rốt cuộc cũng bò lên được level 25 rồi. Lại đớp được 28 tinh thạch tiềm năng "của tổ chức", cái này để cho hắn gia tăng liền một lúc rất nhiều sức mạnh, đối với tương lai đã có nắm chắc hơn rất nhiều.
Lúc này hắn lại thản nhiên tiếp tục ra lệnh:
- Cường hoá kỹ năng Thao Túng Hàn Băng.
"Đinh! Kỹ năng Thao Túng Hàn Băng tứ giai +1 cường hoá! Uy lực kỹ năng gia tăng 50%, tầm kích hoạt đạt bán kính tối đa 1.300 mét. Giờ đây có thể điều chỉnh nhiệt độ cảm quan của băng đá tại khoảng dưới 99 độ C."
Âm thanh hệ thống chấm dứt về sau, một luồng băng hàn lực từ trong hư vô chui ra, quanh quẩn cuốn lấy thân thể Hàn Phong, để cho hắn lại một lần nữa thở ra mạnh mẽ, tinh quang trong mắt khoảnh khắc sáng bừng lên, khoé miệng khẽ cười lẩm bẩm:
- Tốt rồi, cả uy lực lẫn tầm sử dụng đều tăng lên rất nhiều, mình so với 1 phút trước đã mạnh hơn gấp rưỡi rồi.
- Có điều, mốc +2 và +4 cường hoá thì các kỹ năng chức nghiệp liên quan mới được tăng cường hưởng ké, giờ mình phải cố mà leo tới level 29 mới lại một lần nữa được trở nên biến chất.
- Ôi... Level 26 tới 80.000 exp lận, tương đương một phần ba tài nguyên kinh nghiệm của thi đàn Minh Thái, đào đâu ra đây...
- Haizzz, nếu kiếm được nho trắng biến dị, gia tăng 1 điểm kỹ năng, và nho đỏ biến dị, gia tăng một cấp độ, vậy thì công việc phải làm của mình sẽ đơn giản hơn nhiều... Nhưng mà, nói thì dễ, làm mới khó...
- Về phần điều chỉnh nhiệt độ cảm quan dưới mốc 99 độ C sao...
Hàn Phong bàn tay khẽ vẫy, một cục băng đá đã được hắn thao túng thành hình.
Hắn bàn tay chạm vào cục đá này, cẩn thận dùng Siêu Xúc Giác đi cảm nhận.
Nó hiện tại lạnh lẽo cùng giá buốt tới vô cùng, chẳng qua ngay sau đó nó lại bắt đầu ấm dần lên, ấm tới mức để ngón tay hắn có chút nóng bỏng, thậm chí là dần dần hơi rát.
Sau đó nó dần hạ nhiệt độ xuống, có lẽ ngang bằng chiếc bàn gỗ trước mặt, sờ vào cảm thấy khá mát mẻ, giống như sờ vào ngọc thạch vậy, hoàn toàn không giống băng đá chút nào.
- Băng đá của mình, hiện tại đã thật sự phi phàm hơn... Nếu mình trộn bột sắt vào băng rồi chỉnh nhiệt độ tồn tại xuống 20 độ C, vậy ai có thể phát hiện ra thứ này thực chất là băng đá đây...
- Thật sự là nguỵ trang đủ kín kẽ...
- Đây mới thực sự là Thao Túng Hàn Băng... Mùa đông không lạnh a...
- Ân, có lẽ sự tăng cường này sẽ hỗ trợ cho việc thực hiện nhiệm vụ chức nghiệp Thuật Sĩ Hằng Nhiệt...
Lẩm bẩm một câu tự hiểu ra, Hàn Phong lúc này nhìn xuống hai bản sách kỹ năng tứ giai, hai thẻ vật phẩm level 4 và một đống lớn tinh thạch exp, tinh thạch tiềm năng dưới bàn.
Số này có tới quá nửa là để dành quà vặt cho thằng ranh con Tiểu Im Lặng kia.
Hắn lúc này cầm lên một trong hai bản kỹ năng tứ giai trên bàn cẩn thận xem xét.
"Đinh! Kỹ năng bị động tứ giai - Phá Vỡ Gông Xiềng! Kỹ năng thuộc tính: +10 sức mạnh. Mỗi 10 điểm sức mạnh gia trì, giảm 1% hiệu ứng khống chế và thời gian chịu khống chế trên thân thể, tối đa 99%. Kỹ năng không thể học tập trùng lặp, có thể cường hoá cùng tiến giai."
Bản kỹ năng trị giá 65.000 minh tệ thương thành này, nói yếu không yếu, nói mạnh, vậy rất mạnh, cực kỳ mạnh, mạnh tới phi lý.
Hàn Phong đang có 50 điểm sức mạnh, nếu học kỹ năng này, hắn sẽ tăng lên 60 điểm, đồng thời với đó là nhận được hẳn 6% giảm khống chế, thật sự là to quá mà.
Ác mộng về việc bị một thây ma cắn nuốt hết sạch thân thể thì hiện tại được quái vật kia chừa lại khúc thịt dưới háng, trong khi bình thường chịu đựng ảo giác bị cắn nuốt tới 100 giây thì giờ chỉ phải trải qua 94 giây thôi à.
Không thấm tháp vào đâu cả.
Kỹ năng này thuần tuý sinh ra để dành cho hội lực sĩ và cận chiến giả, loại pháp sư ẻo lả như hắn học vào chỉ tổ lãng phí tài nguyên mà thôi. Mà toàn quân cũng chỉ có rất ít người vận dụng tốt kỹ năng này, tiểu đội trưởng dự bị Lâm Chấn Phong là một, Ngô Soái là một.
Nếu nó rơi vào tay Ngô Soái, vậy thì con hàng này có thể đẩy tỉ lệ phá khống chế lên tới trên 60% khi dùng toàn lực Sức Mạnh Biến bản bộc phá lực, thằng nhóc kia có thể tung hoành chiến trường mà không sợ hãi đột nhiên bị trói lại.
Ân, tất nhiên là trong khoảng đâu đó 20 giây bộc phá thôi, ở trạng thái bình thường con hàng này cũng chỉ giảm được khoảng 20% mà thôi, xem như là không quá lỗi game.
Thật ra để mà leo lên được mốc 1000 sức mạnh mà hưởng 99% giải khống chế thì cần rất nhiều yếu tố, tất nhiên phải cần kỹ năng ngũ giai tăng cường sức mạnh rồi, kết hợp các kỹ năng tăng sức mạnh khác, với cấp độ tầm level 50, với bộc phá lực, ân, kỹ năng này lại ghẻ ghẻ lại rồi. Hơn nữa nếu dính đòn khống chế từ trang bị level 4, từ tiến hoá giả, từ kỹ năng tứ giai cường hoá cao hơn, khống chế lực tinh thuần, hoặc trực tiếp từ kỹ năng ngũ giai, nó cũng sẽ bớt hiệu quả đi nhiều.
- Kỹ năng này, có vẻ hầu như bất kỳ Thể Sức Mạnh nào cũng sở hữu cả, rơi ra cũng không lạ, lạ là giờ mới chịu rơi ra, rơi hẳn ở bậc tứ giai... Ở trong chiến đấu thì việc dùng đòn khống chế lên lũ Power đem lại hiệu quả cực kém, chúng nó rất nhanh sẽ thoát được ra, hoá ra nguyên nhân là từ đây...
- Vậy đòn khống chế áp dụng lên lũ Fast, lũ Shield, lũ Bomb cũng kém hiệu quả, rốt cuộc là kỹ năng gì đã tăng cường khả năng tự chống đỡ cho chúng nó đây, xem thương thành một chút nào... Ân... Có lẽ là những kỹ năng này... Đắt quá, mình không mua được, chắc là mình cũng không dùng được, huhu...
Thu tứ giai Phá Vỡ Gông Xiềng vào nhẫn trữ vật, Hàn Phong lại cầm bản kỹ năng tứ giai thứ hai lên.
"Đinh! Kỹ năng chủ động tứ giai - Tự Bạo! Kỹ năng thuộc tính: Đốt cháy toàn bộ tiềm năng và thể cấu thành của thân thể, tạo thành lực bộc phá. Có thể cường hoá cùng tiến giai!"
Đây là một kỹ năng tấn công cực kỳ mạnh mẽ.
Mạnh tới khủng bố.
Một chiêu duy nhất, bản thân đi bán muối, địch nhân có lẽ cũng sẽ đi bán muối theo, không thể phản kháng.
Nhưng nó vô cùng khó dùng...
Hàn Phong cân nhắc một hồi, chợt thu kỹ năng này vào nhẫn trữ vật.
Các kỹ năng tự sát kiểu này miêu tả vô cùng thô sơ giản lược, không biết uy lực cụ thể ra sao, tất nhiên là do chưa ai ở trấn Hi Vọng dám dùng.
Kỹ năng này cũng có rất nhiều bản ở bậc tam giai, chủ yếu là rơi ra trên người đám Thể Bộc Phá, trong kho còn đang lưu lấy 11 bản, đây là lần đầu tiên có kỹ năng tứ giai Tự Bạo.
Giá của nó là 50.000 minh tệ thương thành, tất nhiên đây là giá gốc, muốn mua thì chỉ mất 40.000 thôi, tuy nhiên không phải lúc nào thương thành cũng có bán kỹ năng này, nguồn cung rất chập chờn.
Cái khiến Hàn Phong quan tâm chính là giá thu mua lại cao tới 30.000 minh tệ.
Các kỹ năng bình thường khi bán vào thương thành sẽ chỉ thu lại 20-50% so với giá gốc mà thôi, có thể nói là lỗ rất rất nhiều, riêng Tự Bạo thì được thu mua với giá cao, tới 75% so với giá gốc, đây là vì sao?
Tại sao nó "đắt hàng" như vậy?
Đặt ra một cái giả thiết, hắn không khỏi tự mình rùng mình vì sự đáng sợ của nó.
Thế giới nào đó đang ở trong hoàn cảnh khó khăn khắc nghiệt tới độ phải thu gom "Tự Bạo" với giá cao để dùng, chuyên dùng người sống đi làm bom cảm tử?
Nếu thất bại trong trò chơi này, có phải hay không nhân loại trái đất cũng sẽ bắt đầu phải dùng tới những quả bom hạt nhân hình người này rồi?
Hàn Phong tất nhiên là sẽ không học tập hay sử dụng kỹ năng này, chọn nó mục đích chủ yếu là để bán đi kiếm lời, nhưng hiện tại chưa cần thiết, hắn sẽ để lại nhằm nghiên cứu thêm.
Sau đó hắn lại cầm lên hai thẻ vật phẩm level 4 trên bàn.
"Búp Bê Biết Nói... Trượng Cấp Tốc... Bình Nước Đầu Nguồn... Khăn Choàng Hoà Hợp... Diệt Tuyệt Đao... Túi Khôn..."
6 trang bị, lựa chọn lấy 2, có tới 5 món là mấy món đồ kỳ quái lần đầu xuất hiện.
Hắn lần lượt check giá thương thành từng món, sau đó thu hai thẻ vật phẩm này vào nhẫn trữ vật, nâng tổng số thẻ đang sở hữu lên 3 tấm.
Ở đây chỉ có Diệt Tuyệt Đao level 4 là quen thuộc, những món còn lại không biết tác dụng. Nếu hắn mà rút bừa, có khi rút ra sẽ không dùng được, hoặc lại bị báo hại như Ngục Giam Tham Ăn nó báo thì hỏng bét.
Lúc nào thừa tiền thì tính tiếp vậy.
Việc nơi này đã xong, Hàn Phong bàn tay nhấn nhẹ, thân ảnh đã lập tức biến mất.
"Ân, 1.300 mét khoảng cách, tuyệt vời..."
...
12h17p ngày thứ 29 hậu dị biến, trấn Hi Vọng.
Thái dương thần lẳng lặng treo trên đỉnh trời, toàn thể cầu khí đang liên tục phát ra hàng tỉ đạo cánh hoa ánh sáng rực rỡ chói mắt, xuyên qua vô tận không gian cách trở, đem mặt đất hoàn toàn bao phủ cùng ôm trọn.
Ấm áp thoải mái, tràn đầy sinh cơ, tràn đầy hi vọng.
Khu đông, hơn một nghìn người đang lặng lẽ bước đi thành hàng dài. Trên tay mỗi người đều cầm theo một vật phẩm, có là nhánh hoa dại vàng ươn, có là nén hương nghi ngút khói, có là khung tranh mới tinh với nụ cười tươi tắn, cũng có cả cúc áo, vỏ đạn, khăn choàng, ghim cài tóc...
Không khí tang thương bao phủ ngập tràn cả một khu vực rộng lớn.
Khu vực tưởng niệm liệt sĩ trấn Hi Vọng.
Trên đài cao là một cột trụ cực lớn hình lục lăng, toàn thể trong suốt như pha lê, lấp lánh ánh sáng rực rỡ, còn được lưu dấu vô số hình ảnh tại từng góc nhỏ bên trong trấn Hi Vọng.
Mang theo hi vọng của vô số người.
Hai bên cột trụ là hai tấm bia đá cực lớn dựng thẳng, bên trên bia đá có gắn lấy rất nhiều tấm ảnh nhỏ xinh, đều là những người vô cùng quen thuộc. Có nam, có nữ, có già, có trẻ, có cười tươi như hoa, có nghiêm nghị như núi, có tang thương mệt mỏi, có quyết tâm hừng hực, cũng có cả ngây thơ hồn nhiên, giống như búp bê biết nói vậy.
Trọn vẹn 97 cái tên đã được khắc dấu lên trên, trong lúc này đây, danh sách tiếp tục được nối dài.
- Liệt Sĩ, Trần Duân...
- Liệt Sĩ, Võ Thành Phi...
- Liệt Sĩ, Tiết Hương...
- Liệt Sĩ, Mã Tiểu Ngọc...
- Liệt Sĩ, Từ Thiếu Lam...
Từng cái tên được đọc lên, vang vọng khắp không gian rực rỡ của thái dương thần chế tạo, giống như muốn một lần nữa nhắc lại vị trí của từng cái tên đang tồn tại trong lòng mỗi người.
Đã tồn tại, đang tồn tại, và sẽ tồn tại, vĩnh viễn tồn tại.
Người ta luôn sống trong ký ức của người sống, người ta sẽ chỉ thực sự chết đi khi bản thân bị lãng quên.
Người bất tử.
22 đội viên chính quy, 19 người sống sót chịu đòn, trọn vẹn 41 người đã hi sinh trong chiến dịch thi đàn thôn Minh Thái, lúc này đây tất cả đều được đề tên trên đài tưởng niệm.
29 ngày trôi qua, 138 người đã anh dũng nằm xuống, vì cuộc sống của 2000 người ở lại.
Từng lọ tro cốt được nối tay nhau chuyển lên đài cao, được đặt cạnh những lọ tro cốt mới, kéo dài tới bốn phía xung quanh.
Hương hoả tràn ngập.
Không khí tang thương bao trùm lấy hơn một nghìn người, âm thanh khóc nấc cùng nghẹn ngào tiếc thương chậm chạp lan truyền, cuối cùng liền biến thành vô hạn lệ mang.
- Huhuhu...
- Hức hức...
Hàn Phong đứng tại một góc lẳng lặng nhìn theo, ánh mắt cúi xuống nhìn mặt đất, lại ngẩng lên nhìn bầu trời, cuối cùng nhìn tới hàng dài tro cốt bên kia, khẽ lẩm bẩm:
- Tôi xin lỗi...
...
13h49p ngày thứ 29 hậu dị biến.
Phòng riêng thủ lĩnh.
Hàn Phong vừa trở về từ lễ tang tập thể bên kia.
Tâm trạng của hắn vẫn như cũ vô cùng nặng nề.
Hắn luôn có cảm giác những người kia đã chết đi vì tham vọng của bản thân mình. Là hắn đã không thể bảo vệ họ, là hắn đẩy họ vào cửa tử, là hắn chưa đủ cố gắng trên chiến trường, là hắn đã quá ích kỷ tới độ dùng sinh mạng người khác để xây đắp lên hi vọng cho cá nhân mình.
Là hắn đã lừa dối bọn họ, bọn họ đã chết đi trong sự dối lừa.
Là hắn đang đạp trên xương máu, sinh mạng, tương lai cùng hi vọng của người khác, chỉ vì muốn độc đoán riêng phần.
Sau đó ánh mắt hắn chợt biến thành nghiêm nghị, bàn tay phải đưa lên ngực trái, nhấn mạnh một cái, trầm giọng khẳng định:
- Tôi sẽ nỗ lực, để có thể cứu thêm một người, mười người, trăm người, nghìn người, nhiều người, càng nhiều người hơn nữa.
- Không chỉ vì lời hứa với người khác, đây còn là lời hứa của chính bản thân tôi!
- ...
Khẳng định lại quyết tâm xong, Hàn Phong lúc này mới có thể thở ra một hơi dài, khúc mắc trong lòng dần dần lắng xuống.
Tâm trạng của hắn đã hoàn toàn bình ổn trở lại.
Nói gì thì nói, khả năng tự lấy lại cân bằng của bản thân hắn vẫn là rất tốt.
Lúc này hắn nhìn quanh căn phòng một vòng rồi ngoạc mồm ra kêu ầm lên:
- Đói quá, có ai ở nhà không?
Không ai đáp lại.
"Như căn nhà ma vậy, khỉ thật..."
Hương Vẫn Tình có vẻ vẫn đang ngồi lại tại khu tưởng niệm bên kia ghi chép sử sách, Mộc gì gì đó không biết ở đâu, có lẽ chạy về Hạ Sa rồi.
Hết cách, thủ lĩnh trấn Hi Vọng đành phải tự mình tiến về phòng bếp.
Đầu tiên là mở tủ lạnh ra xem xét, ân, rất mát mẻ.
Phòng thủ lĩnh và phó thủ lĩnh được ưu ái cấp điện 24/24, đây là đặc quyền chỉ dành cho 3 người mà thôi. Trong tủ lạnh có rất nhiều hộp to hộp nhỏ, sắp xếp tương đối ngăn nắp, Hàn thủ lĩnh bốc bừa một hộp ra ngoài, bên trên có nhãn dán bằng chữ viết tay, vô cùng nắn nót:
"Không ăn được!"
Nhìn thấy nét chữ quen thuộc này, thủ lĩnh trấn Hi Vọng không khỏi nhếch mép cười khẩy:
- Cái này là kiến thức cơ bản rồi, còn cần phải nhắc nhở sao? Hộp nhựa thì tất nhiên là không ăn được rồi, ai điên mà lại đi ăn hộp nhựa chứ.
- Coi thường trí tuệ của mình quá nhỉ...
Đem nắp hộp nhựa mở tung, thủ lĩnh trấn Hi Vọng thò tay bốc hết thứ đang chứa bên trong ra quyết đoán nhét vào mồm, trệu trạo nhai. Sau khi do dự một chút, hắn vẫn là cắn răng nuốt xuống.
Mùi thì khá thơm, nhưng vị thì như vị bựa răng vậy, kinh khủng vãi.
Nhưng mà lời của thủ lĩnh nhất ngôn cửu đỉnh, đã nói là làm, giờ sao có thể nôn ra chứ.
Sau khi nuốt hết thứ nhầy nhụa dính nhớp trong mồm, chủ tịnh hội đồng nhân dân trấn Hi Vọng mới cẩn thận đọc hướng dẫn sử dụng trên thành hộp.
- Bơ thực vật sao? Bơ thực vật lại có vị tởm thế này à. Oẹ...
Sau khi hộc hết nửa cân bơ ra sàn nhà, đoàn trưởng tiểu đoàn Hi Vọng vội vã đóng đá chúng nó lại rồi dùng Băng Ảnh tống hết tất cả vào thùng rác, hành vi bẩn thỉu có thể nói là vượt quá mạch tư duy nhân loại.
Sau khi phá hết hộp bơ, Hàn Phong tuỳ tiện đóng nắm rồi nhét ngược nó vào tủ lạnh, lại lôi cái hộp khác ra.
Bên trên cũng có chữ viết tay, vô cùng uyển chuyển nắn nót.
"Có thể ăn được."
Nhìn thấy mấy chữ này, hắn ánh mắt không khỏi sáng lên, ngón tay loay hoay cạy ra nắm hộp.
Bên trong hộp chứa một đống vỏ cà rốt, đã được rửa kỹ, bên cạnh còn có một túi sốt mè rang.
Hàn Phong khoé miệng không khỏi xuất hiện một trận co giật.
Con bà nó...
Lúc này hắn bóc túi sốt mè rang ra đổ vào đống vỏ cà rốt, ngón tay ngoáy ngoáy trộn trộn một hồi, sau đó bốc hỗn hợp nhầy nhụa này lên mà nhét vào mồm.
Hương vị ngược lại rất được.
- Huýt huýt huýt...
Tráng miệng xong xuôi, Hàn Phong vừa huýt sáo vừa lôi phân nửa số hộp nhựa trong tủ lạnh ra ngoài. Hắn đặt cái nồi lớn nhất lên bếp, đổ vào đó 2 lit nước, nêm vào một nửa số gia vị trên kệ, bật bếp lửa lớn nhất, sau đó lần lượt đổ toàn bộ nguyên liệu có trong mười mấy chiếc hộp nhựa vào nồi.
Sau khi suy nghĩ một chút, hắn cầm chai rượu vang cạnh đó lên đổ tiếp vào nồi.
- Nhớ hôm kia ở bên Tam Giang được ăn món bò gì đó thơm mùi rượu vang, trong nồi hiện đang có thịt bò, cho rượu vào chắc hợp đấy...
Vừa huýt sáo vừa chờ nước sôi, một lúc sau, hương vị đồ ăn vô cùng thơm ngon đã chậm rãi lan tỏa trong phòng.
Hàn Phong đứng tại một bên vô cùng thiếu kiên nhẫn mà quan sát nồi thức ăn, nước vừa sôi được vài phút, hắn đã không nhịn được thò tay bốc ra một khúc cá lớn chừng bắp đùi, nắn nắn hai cái, lại ném ngược vào trong.
Nói gì thì nói, kiến thức cơ bản như sống chín thì cũng phải biết chứ hả.
5 phút sau, hắn lại không nhịn được thò tay vào bốc ra một cục gì đó hình thuôn dài màu vàng ươm rồi nhét vào mồm.
- Ngon đấy, nhưng hơi mặn... Oẹ...
Hàn Phong tiếp tục cho thêm chút mật ong rồi nếm thử lại, sau khi suy nghĩ một chút, hắn áp chế Siêu Vị Giác tới tận cùng, nhưng vẫn thấy vị hơi kỳ kỳ, hắn lại cho thêm muối rồi đun tiếp.
7 phút sau, hương vị thơm lừng đã chậm chạp lan toả, thủ lĩnh trấn Hi Vọng lại thò tay vào nồi bốc ra khúc cá ăn ngấu nghiến.
Ân, xương dăm hơi nhiều, chọc vào lưỡi đau thấy bà cố nội, nhưng hương vị rất ngon.
Ăn được một nửa khúc cá, cửa phòng lọc cọc kêu lên, Hương Vẫn Tình đã từ bên ngoài trở về.
Vừa bước vào phòng, nàng ta không khỏi nhúc nhích cái mũi một chút, sau đó khuôn mặt tái nhợt nhìn về phía phòng bếp.
Nàng thấy Hàn Phong đang thò tay vào nồi bốc ra cái gì đó.
Sau đó nàng vừa bước tới bên kia vừa cắn môi quát khẽ:
- Anh làm gì vậy. Ôi trời ơi...
Hàn Phong nhìn biểu cảm hoảng hốt này, khuôn mặt có chút mất tự nhiên, hắn vội vã ném ngược vật trong tay vào nồi rồi ngượng ngùng nói:
- Tôi không biết a, tôi về thì đã thấy cái nồi này trên bếp, tưởng cô nấu...
- Tôi sao có thể nấu món này chứ. Đây là cái gì đây, lẩu thập cẩm à?
Hương Vẫn Tình thò tay tắt bếp, sau đó vừa dùng đũa gắp từng phần thực phẩm ra ngoài vừa trách mắng:
- Anh định điều chế thuốc nổ à?
Hàn Phong nghe được cái nhận định này thì giơ tay chống chế:
- Rõ ràng không phải tôi nấu món này, tôi về tới nhà thì đã thấy cái nồi này rồi, chắc là họ Mộc kia bày trò đó.
Hương Vẫn Tình im lặng ba giây rồi uất ức nói:
- Anh còn đổ lỗi cho nàng ta nữa, tôi vừa cùng nàng ta trao đổi bên ngoài, sao nàng ta có thể nấu được.
- Vậy chắc con mèo nấu...
Hương Vẫn Tình đã hoàn toàn chịu thua.
Nàng biết sai rồi, từ nay nàng sẽ nấu ăn đúng giờ, không để cho người này gây hoạ nữa.
Hàn Phong đứng ở một bên chờ đồ ăn ăn, nhìn được tới biểu cảm sinh động với đủ mọi loại cảm xúc của bảo mẫu, tâm trạng lại một lần nữa bình lặng trở lại.
Ả Tiểu Buồn Rầu này cũng có thể thoát ra khỏi vũng bùn tâm lý, hắn sao lại có thể mãi buồn bã uể oải cơ chứ.
Dù sao thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục chứ.
14h41 ngày thứ 29 hậu dị biến.
Sau khi giải quyết xong bữa trưa, lại ngủ ngắn một chút lấy lại sức lực, Hàn Phong hiện tại đang ngồi trên xe Jeep quân sự chạy thẳng về hướng tây, phương vị ngoại ô trấn Hạ Sa.
Ngồi cạnh hắn là con mèo cam lông xù óng mượt, lúc này nó chợt nhảy lên bậc cửa sổ, giương đôi mắt to tròn nhìn tới bên ngoài, meo meo kêu to:
- Méo!
"Nhân loại hạ đẳng, chúng ta đi đâu đây? Meo!"
Hàn Phong ngáp một tiếng, tuỳ tiện đáp lại:
- Meo meo.
"Đi thăm bà đẻ. Meo!"