Mặc dù nói là Hàn Phong dung túng cho thuộc hạ muốn làm gì liền làm, bất quá hắn vẫn như cũ phải ngồi tại bàn ăn, Mộc Diễm Lâm ngồi bên cạnh, kiên nhẫn thuyết giảng về đủ mọi loại chính sách và hoạch định đang chờ xử lý.
Cung cấp gas, than, xăng dầu và giờ phát điện theo định mức...
Cung ứng nước sạch để sinh hoạt thường nhật và để ăn uống...
Giới hạn tỉ lệ hoán đổi vật tư thiết yếu như thực phẩm dự trữ, gạo, bột mỳ, đường kính, sữa đặc, thực phẩm đóng hộp...
Thay đổi điều kiện xét duyệt đối với các đối tượng thuộc chương trình cứu tế miễn phí...
Duyệt tăng giá đối với các mặt hàng khan hiếm, tiêu thụ mạnh...
Yêu cầu cung cấp nhân lực phi phàm thuộc hệ thao túng đất để xây kho lưu trữ mới...
Vấn đề chuột, rắn và sâu biến dị quấy phá tại phía tây trấn quanh khu vực hố chôn xác thây ma...
Sông Lệ ngày một nguy hiểm...
Dây mây xâm thực dày đặc, đặc biệt là một "rừng" hoa ăn thịt kỳ dị cách trung tâm trấn hơn 3 cây số về hướng bắc cạnh thôn Xuân Lê, nhiều người không muốn làm công việc dọn dẹp này...
Bang Thiên Lang và Hắc Hùng gây rối với đội hái rau dại...
Luân chuyển vật tư giữa trấn Hạ Sa, trấn Hi Vọng và trấn Thiết Thạch...
Tình trạng suy giảm sức khoẻ tinh thần của cư dân, đặc biệt tình trạng ác mộng kéo dài của nhóm đội viên chiến đấu...
Thiếu thuốc kháng sinh, thuốc an thần, thiếu dịch truyền và thuốc giảm đau...
Khu phố mại dâm mới nổi có tình trạng sử dụng ma tuý tràn lan...
Hơn 30 người được tìm thấy trong tình trạng đói lả tại thôn Vân Điền, ngoại ô trấn Hạ Sa...
6 người "bỏ trốn" qua Tam Giang ngay trong ngày chiến đấu hôm qua, theo chiều ngược lại, 17 người từ Tam Giang chạy qua đội ngũ trấn Hi Vọng xin lưu trú để trốn tội...
Bất mãn về giờ làm...
Chậm chạp, sai lệch và nhập nhằng trong quá trình số liệu hoá chiến công...
...
Đây đều là các công văn do đủ mọi loại phòng ban gửi về, bọn họ đã nêu thực trạng, nêu ý kiến cá nhân, đưa ra giải pháp, hoặc không có giải pháp thì xin chỉ đạo trực tiếp, hiện tại chỉ chờ Hàn Phong ký duyệt hoặc ra chỉ thị là sẽ thực hiện theo.
Mặc dù chỉ là ngồi nghe trình bày các vấn đề đang xuất hiện, nghe tới phân tích ý nghĩa bên trong, lại nghe tới hướng giải quyết, không cần tư duy quá nhiều, chỉ cần quyết định ký hoặc không ký, bất quá thủ lĩnh trấn Hi Vọng vẫn cảm thấy vừa buồn nôn, vừa ngán ngẩm, lại vừa cảm thấy mệt mỏi.
Làm sao nhiều việc như vậy... Đây mới chỉ là vấn đề thuộc mảng dân sự của nội bộ trấn Hi Vọng thôi đó, chưa nói tới các vấn đề của đội ngũ chiến đấu, vấn đề quan hệ với Tam Giang, vấn đề của trấn Đông Thành.
May mà hắn vốn là loại ăn tàn phá hại lười biếng quen rồi, không phải người cuồng công việc, bằng không thì chỉ nội việc tự mình ngồi giải quyết hết đống việc này thì cũng đủ để hắn kiệt lực.
May mà sớm trước đó thành lập cái hội đồng nhân dân kia, thành lập một đống các phòng ban kia, lại uỷ quyền gần như toàn bộ công việc cho Liễu Huyên quản lý, ai có đề xuất gì cứ gửi hết cho nàng ta và đội ngũ đi đau đầu, bằng không thì hắn sẽ không có bất kỳ một khoảng thời gian nghỉ ngơi nào cả.
Càng may mắn mà hiện tại có thêm một ả thư ký có năng lực như họ Mộc này, để cho hắn bớt đi rất nhiều phiền não.
Muốn xây dựng thế lực ra hình ra dáng, vậy phải lo từ cái tã bỉm, từng hộp sữa bột cho hơn 40 đứa trẻ, đến cả bữa ăn giấc ngủ, giải trí phát tiết cho đám thanh niên, trung niên, thậm chí đến cả tuần tra giám sát ngăn không cho mấy ông già quẫn trí lao xuống sông Lệ tự sát, nói chung không muốn nát bét thì phải lo hết, thật sự là váng hết cả đầu.
Công bằng mà nói, Bạc Thanh rất vất vả, khối lượng công việc mà ông ta đang phải lo lắng chắc chắn là gấp nhiều lần Hàn Phong hiện tại, hơn nữa ông ta không nắm quân đội, do đó phải lo cả vấn đề điều tiết quyền lực và mối quan hệ với bốn tiểu đoàn chiến đấu, thậm chí còn phải lo đến vấn đề của thằng con trai hư hỏng và sự quấy phá tới từ gián điệp số 13...
Nếu để Hàn Phong phải lo lắng nhiều như ông ta, vậy thì tâm lực của hắn sẽ phải dành hết cho khía cạnh "vì nước vì dân", lúc đó thì thời gian dành cho nghiên cứu và tư duy về năng lực phi phàm của hắn sẽ chỉ còn 10% hiện tại, hắn sẽ không có khả năng sở hữu nhiều tri thức vượt trội như hiện tại, thực lực cá nhân cũng theo đó đại hạ giảm.
Tất nhiên, hắn vẫn có khá nhiều vấn đề đau đầu cần phải đi giải quyết, hầu hết là năm ba bảy chín loại vấn đề bí mật không công khai khác.
Như là, bao giờ thì cái bọn phiền phức Long Nha sẽ mò tới gây sự?
Như là, bao giờ thì quận Xuân Hà sẽ giáng đòn trừng phạt về phía Châu Lam?
Như là, làm cách nào để bú được kỹ năng ngũ giai trong Nhẫn Trữ Vật level 4?
Cuối cùng Hàn Phong đặt bút ký vào hơn 20 bản công văn và chỉ thị khác nhau, đồng ý xuất ra một đống lớn nhân lực vật lực, cũng uỷ quyền cho vài người khác tự đi mà xoay sở, lúc này mới xem như "được nghỉ ngơi".
Ân, thật ra đây mới là một nửa lượng công việc dự kiến mà thôi, còn một loạt vấn đề tồn đọng cần phải sửa chữa và thay đổi nữa, ví dụ như vấn đề của khu nuôi dưỡng thực vật biến dị bên kia, Mộc Diễm Lâm vẫn chưa đề cập tới.
Đầu óc của hắn cũng có chút to ra rồi.
Trong khi vị chủ tịch nửa mùa họ Hàn chẳng phải làm gì cả, chỉ việc ngồi nghe cũng mệt chết, tiểu nữ tử nhà họ Mộc thì lại cực kỳ nhiều năng lượng, nàng ta cái người này phân tích liên tục cùng ra sức thuyết phục lại vẫn như cũ sinh hoạt hổ, còn càng lúc càng thấy hứng thú hơn.
Lúc này nàng ta búng tay cái tách một cái rồi cười tình:
- Chồng yêu, chỗ này xem như xong xuối, bên kia còn vài văn kiện nữa em chưa kịp xử lý, anh cho người ta xin ý kiến chỉ đạo nhé!
Nàng nói xong cũng không để cho đối phương lên tiếng, đôi chân trần trắng nõn đã xoay người chạy về phía bàn làm việc, muốn ôm tới một đống lớn giấy tờ.
Chẳng qua mặc kệ việc ngôn từ nịnh bợ của tiểu nữ tử nhà họ Mộc có ngọt ngào đến thế nào, sau khi nàng quay lưng lại, người vốn phải ngồi tại bàn ăn kia đã biến mất từ bao giờ.
- Đây... Đây là...
Mộc Diễm Lâm có chút hoảng hốt nhìn quanh quẩn, sau đó liền dụi dụi mắt nuốt nước bọt cho tỉnh táo, giống như đang muốn tìm kiếm tung tích Hàn Phong, bất quá người kia đã thực sự biến mất rồi.
Cuối cùng nàng vẫn là quay qua Hương Vẫn Tình đang ngồi đó viết lách mà hoang mang hỏi:
- Vẫn Tình tỷ tỷ, chồng yêu của chúng ta đi đâu rồi?
Hương Vẫn Tình có chút đỏ mặt ngừng bút mà đáp:
- Không... Không phải...
- Có lẽ thủ lĩnh đi gặp các vị đội trưởng rồi...
...
8h33p sáng ngày thứ 29 hậu dị biến.
Phòng họp trung tâm trấn Hi Vọng.
Hàn Phong vừa hiện ra liền trực tiếp ngồi tại trên ghế chủ vị, phía bên dưới không có một bóng người.
Ân, tới 9h mới là thời điểm tổ chức cuộc họp chung theo như lịch trình mà phân thân Ảnh Chiếu đã giao hẹn. Trước thời điểm đó, đám cao tầng kia còn phải lo chạy đông chạy tây mà kịp hoàn thành KPIs được giao, làm sao có thời gian rảnh mà chạy tới đây ngẩn người.
Nghĩ tới cảnh người khác đang phải bận rộn ngoài kia mà bản thân lại được thảnh thơi ngồi đây, Hàn Phong lại có chút đắc ý, hắn tuỳ tiện búng tay lấy ra một cái ly bằng băng đá, thả vào mấy chục cục băng trong suốt hình giọt nước, sau đó rót thêm trà xoài.
Đưa lên miệng nhấp một ngụm, còn tiện mồm cắn vỡ mấy hạt băng như hạt trân trâu nhỏ xíu, hương vị này thật là tuyệt vời, cảm tưởng hệt như hương hoa cỏ sau mưa vậy, còn có chút ướt át kích tình.
Uống được một ngụm trà xoài vị hoa cỏ để cho Hàn Phong có chút hưng phấn, hắn nhanh chóng đảo mắt một cái, nhấc cái li lên, đầu lưỡi vươn ra liếm láp xung quanh một trận, khuôn mặt hiện lên biểu cảm say mê đê tiện, còn lẩm bẩm gầm gừ mấy câu không dễ nhân ra.
Sau đó hắn liền giống như chợt sực tỉnh mà vả mấy vả vào mặt mình, tự mắng:
- Cái tên ngu ngốc này, liếm mạnh như vậy lỡ đâu mòn đi mất thì sao, dùng cẩn thận chút đi.
Nghĩ tới việc chiếc "ly nước hoa" này mà bị mòn mất, hắn không khỏi run rẩy vì sợ hãi, lúc này vội vã thu nó vào nhẫn trữ vật rồi xuất ra cái ly ăn trộm được từ mấy con xe sang tại Tam Giang, thành thật uống trà xoài vị nguyên bản.
Đồ tốt thì cứ phải bú từ từ. Mặc dù vẫn còn đủ 17 chiếc "ly nước hoa", tối qua còn chế tạo ra được một bộ "dao thìa đũa nhẫn vòng cổ nước hoa" nữa, những thứ này cũng "vĩnh cửu" tồn tại, nhưng hắn cũng không dám liếm nó quá mạnh bạo.
Liếm cái bản gốc kia mạnh bạo thế nào cũng không mòn được, thậm chí càng liếm càng ẩm ướt, còn mấy thứ đồ quý giá này chắc chắn sẽ mòn, chỉ có thể thi thoảng lấy ra tự ngắm nhìn, lại sử dụng một chút, giống như thưởng thức bộ sưu tập mà thôi.
Tự thưởng cho bản thân 3 phút thảnh thơi để nhớ về ả tình nhân hiện không biết đang ở phương trời nào, Hàn Phong bây giờ mới phóng xuất ngũ giai Thao Túng Giác Quan ra đặt trên bàn mà cẩn thận suy tư.
- Giác Quan, bao gồm thính giác, thị giác, vị giác, khứu giác, xúc giác, ân, cũng có thể theo như suy luận của mình, có cả giác quan thứ sáu, cảm giác... Điều này phù hợp với phi phàm, nhưng chưa sử dụng sách này, mình chưa thể kết luận được...
- Vấn đề hiện tại là làm sao để có thể sử dụng nó đây...
Món quà mà Tường Vi để lại cho hắn, thật sự đúng với định nghĩa của một quả bom nguyên tử độc nhất vô nhị.
Hai bờ đông tây sông Lệ, không có bất kỳ ai còn tồn tại ký ức về kỹ năng này, bọn họ đều bị bà xã của hắn thao túng cho quên sạch tất cả đoạn dữ liệu thông tin đó rồi, trên cơ bản, mơ mơ hồ hồ sống dưới sự dẫn dắt phi phàm, vậy thì người khác nói gì cũng đều tin tưởng và nghe theo.
Chỉ cần hắn có thể khống chế được kỹ năng này, vậy thì hắn sẽ trở thành người mạnh mẽ nhất, bài tẩy này, sẽ rất ít người có thể khắc chế.
Tất nhiên thảm trạng của Triệu Băng Vũ trước mặt là bài học cho Hàn Phong nhìn vào. Hắn sẽ không hấp tấp học kỹ năng này mà trước hết sẽ tìm hiểu tất cả thông tin về nó, thực hành sử dụng tính năng theo như miêu tả thuộc tính của nó, chuẩn bị sẵn khống chế lực cho nó ngay từ bây giờ, sau đó mới có thể cầm lấy quả bom nguyên tử này lên mà đe dọa người khác.
- Liên tục hấp thu năng lượng cảm quan để tạo thành Ấn Cảm Quan... Một khi học nó mà không có sự chuẩn bị đủ tốt, vậy lập tức sẽ bị nó hút khô, tất cả giác quan đều sẽ đi theo biến mất hết.
- Không nghe thấy, không nhìn thấy, không ngửi thấy, sờ không thấy cảm giác, mà càng không thể nếm được bất kỳ hương vị nào, kể cả vị nước bọt trong miệng... Thậm chí không cảm giác được bản thân và người khác đang tồn tại... Đây xem như triệt để bị đẩy vào hư vô rồi sao...
- Thật đáng sợ... Đòn khống chế đáng sợ như vậy mà dồn vào một khoảnh khắc, ai chống đỡ nổi? Có lẽ chỉ có thây ma mới chống đỡ nổi...
- Điều quan trọng nhất bây giờ là làm sao để mình học nó?
- Ừm...
- Trước hết, phải tăng cường giác quan của bản thân, phải tăng cường sự mạnh mẽ của các thể cấu thành, phải khống chế và thao túng tốt giác quan của chính mình trước, từ đó tạo tiền đề cho kỹ năng bấu vào... Sau đó mới nghĩ tới việc thao túng giác quan của người khác...
- Thể cấu thành của mình, theo như dự đoán, đã rất mạnh mẽ nhờ thiên tài địa bảo ớt biến dị và nho đỏ biến dị rồi...
Hàn Phong nghĩ tới đây liền móc ra hai lon sữa ngọc biến dị đặt lên bàn.
Hắn chưa bao giờ uống sữa ngọc biến dị, ân, chính là do sợ chết đấy, hắn sợ bản thân xui xẻo, uống thứ này vào sẽ lập tức sinh ra phản ứng nổ như bom nguyên tử, bụp phát nát xác luôn.
Chẳng qua rất nhiều người đã uống món sữa này mà chưa thấy có ai ngộ độc lăn ra chết tươi, tình cảnh hiện tại lại yêu cầu hắn phải nỗ lực gia tăng sự vững chắc của các thể cấu thành, hắn cũng không quản được nữa mà phải uống thôi.
Hàn Phong cầm lên một lon sữa, bật nắm, tu ừng ực.
Vị hơi ngọt, mát mát, nếu ai có siêu khứu giác thì có thể ngửi được thấy mùi nước đái chó quanh quẩn đâu đây, tất nhiên là rất nhạt thôi, nhưng vị thì như vị cứt chó vậy.
"Đinh! Nhận được gia trì 10 điểm chống chịu trong 83 phút!"
Uống hết 330ml sữa xong, một âm thanh thông báo bất chợt vang lên bên tai Hàn Phong, cái này để cho hắn thở phào vì vẫn còn nghe thấy được.
Sữa ngọc biến dị gia trì chống chịu, hi vọng nó sẽ gia trì cả sức bền cho các thể cấu thành.
Sau khi quyết đoán "thử độc", hắn lại nhìn vào kỹ năng ngũ giai trên bàn, lẩm bẩm:
- Mình sẽ nỗ lực gia tăng hơn nữa sự vững chắc của thể cấu thành, sau này cũng tìm cách hoán đổi thiên tài địa bảo với Tam Giang, mặt này xem như đã giải quyết xong
- Kế đó là gia tăng sức mạnh cho các giác quan của bản thân, và tự khống chế giác quan của bản thân...
- Trước hết gia tăng đi...
Nghĩ tới liền làm, Hàn Phong phất tay lấy ra một bản sách kỹ năng cầm trên tay.
Đây là một trong số các chiến lợi phẩm tại chiến trường Minh Thái.
"Đinh! Kỹ năng chủ động nhị giai - Siêu Vị Giác! Kỹ năng thuộc tính: phóng đại/thu hẹp cảm quan vị giác, số liệu hoá thông tin vị giác, có thể từ thông tin này phân biệt tất cả hương vị! Kỹ năng kích hoạt: mỗi 10 giây tiêu hao 1 thể lực, 2 trí lực. Kỹ năng có thể sử dụng liên tục, có thể cường hoá cùng tiến giai!"
Nghe được cái thanh âm lạnh lẽo từ hệ thống này, Hàn Phong không khỏi kỳ quái nghĩ thầm, không biết đây là kỹ năng rơi ra trên người thây ma hay rơi trên người động vật biến dị nữa.
Hắn chỉ có thể nói rằng, cái bọn này cũng có nhã hứng đi thưởng thức đồ ăn cơ hả.
Tương tự như các kỹ năng siêu giác quan khác như Siêu Thính Giác và Siêu Khứu Giác, đặc điểm chung của hệ liệt kỹ năng này này đều là phóng đại và số hoá cụ thể các thông tin cảm quan để có thể phân biệt, kỹ năng Siêu Vị Giác này cũng không khác gì.
Hàn Phong lúc này thản nhiên động niệm, kỹ năng Siêu Vị Giác đã hoá thành quang mang bao bọc thân thể.
Kể cả khi chưa sử dụng kỹ năng chủ động này, hắn cũng có thể cảm thấy vị giác của bản thân đã mơ hồ được tăng cường.
Không, là tăng cường rất nhiều ấy, kỹ năng hệ thống thực sự có liên kết chặt chẽ tới các thể cấu thành, nó đang ngầm gia tăng sự mạnh mẽ cho hắn, để cho hắn có thể bị động cảm nhận được tốt hơn.
Vị nước đái chó đang ngập tràn cả khoang miệng của hắn rồi, mẹ kiếp!
Hàn Phong vội vã triệu hồi ra cái "ly nước hoa" rồi ực ực tu sạch số trà xoài thừa, lại thè lưỡi ra liếm láp mấy chục phát lên miệng ly, lúc này mới xem như xóa được vị nước đái chó ra khỏi khoang miệng.
Hắn lúc này mới xem như thoả mãn mà lẩm bẩm:
- Ân, hiện tại thì toàn mùi bồn chứa rồi, rất tốt...
- Cảm giác y như được liếm trực tiếp vậy, thậm chí còn chân thật hơn... Ực, lại nhớ người yêu rồi...
- Đáng lẽ mình phải tìm tới kỹ năng này sớm hơn, khi đó thì "cuộc yêu" hẳn là sẽ thú vị hơn rất nhiều...
- May quá, có Siêu Vị Giác rồi, sau này chỉ cần liếm chút chút thôi, không phải liếm nhiều, đỡ hao mòn.
Nghĩ tới lại thèm, Hàn Phong thoáng chốc kích hoạt nhị giai Siêu Vị Giác, bàn tay cầm "ly nước hoa" lên liếm hai ba lượt nữa mới vừa lòng thu lại.
Hành động có thể nói là vặn vẹo biến thái tới cùng cực.
Nếu để đầu lâu đỏ trên trời biết được năng lực phi phàm mà nó rải xuống thế giới này được dùng trên hành vi tởm lợm như thủ lĩnh trấn Hi Vọng đang làm, vậy thì e rằng nó sẽ trực tiếp giáng thiên kiếp xuống, đánh cho tên chủ tịch nửa mùa kia cháy thành tro bụi.
Hàn Phong mặc kệ đầu lâu đỏ tức giận hay không, hắn tiếp tục triệu hồi ra cánh sao an toàn.
Sau đó hắn lại tuỳ tay thu hồi nó lại.
Quên mất, ngồi trong phạm vi vòng phòng hộ an toàn bao phủ thì hắn chỉ cần động niệm là truy cập được thương thành, không cần dùng cánh sao.
Lúc này hắn trực tiếp truy cập vào hệ thống, nhìn tới mấy cái kỹ năng bên trên.
- Nhị giai Siêu Xúc Giác, nhị giai Siêu Thị Giác, tam giai Siêu Xúc Giác, tam giai Siêu Thị Giác...
- Ừm, chắc chỉ mua nhị giai thôi quá...
Biện pháp khắc chế lại vấn đề khí vận tệ hại chính là vung tiền ra mua đồ.
Chẳng qua, giá kỹ năng thương thành đắt lòi mắt. Nhị giai cũng có giá gốc là 1200 minh tệ, tam giai đắt gấp 6 lần, 7200 minh tệ. Hàn Phong hiện tại chỉ còn có 18.337 minh tệ, trong khi dự định mua sắm của hắn còn rất nhiều, không thể tiêu xài hoang được.
Cuối cùng hắn cắn răng mua nhị giai Siêu Xúc Giác và tam giai Siêu Thị Giác, dù sao nhìn được xa hơn cũng ngon hơn là phải chạy tới gần sờ soạng chứ hả?
"Đinh! Kỹ năng tam giai - Siêu Thị Giác! Kỹ năng thuộc tính: phóng đại/thu hẹp cảm quan thị giác, số liệu hoá thông tin thị giác, có thể từ thông tin này phân biệt tất cả hình ảnh. Có thể quan sát hình ảnh tại bất kỳ nơi nào có dải tần bức xạ quang phổ từ 300 - 800 nanomet! Kỹ năng kích hoạt: mỗi giây tiêu hao 1 thể lực, 2 trí lực. Kỹ năng có thể sử dụng liên tục, có thể cường hoá cùng tiến giai!"
Thông tin kỹ năng Siêu Thị Giác hiện lên để cho Hàn Phong xuất hiện muôn vàn đau khổ và hối hận.
Kỹ năng thuộc tính của bậc tam giai xịn xò cùng mạnh mẽ gấp tỉ lần nhị giai, cái tính năng gia trì mới kia, quá mức khiến người ta thèm khát rồi.
Chỉ vì hắn tiếc tiền mà hiện tại bỏ lỡ cơ hội học tập những thứ tốt nhất rồi.
Huhuhu, tất cả là tại đầu lâu đỏ.
Nếu nó rơi ra cả thảy năm bản kỹ năng tứ giai siêu giác quan thì hiện tại hắn đâu có phải khổ sở mà học tập những bản kỹ năng cùi bắp như thế này chứ.
Hàn Phong vừa khóc lóc vừa đem hai kỹ năng trên bàn học xuống, cảm xúc cay cú để hắn thiếu chút học nhầm qua kỹ năng ngũ giai kia, hắn lại một lần nữa chửi bới um sùm.
Lúc này Hàn Phong đã sưu tập đủ bộ siêu giác quan.
Tất nhiên, "giác quan thứ sáu" hắn không mò tới được, bởi vì cái kỹ năng có vẻ là "giác quan thứ sáu" nằm ở bậc rất cao, tứ giai Thế Giới Quan, giá gốc 42.000 minh tệ.
Hắn không có tiền mua.
Lúc này Hàn Phong tiếc nuối đủ 9 giây rồi ném suy nghĩ hỗn tạp ra sau đầu, sau đó tâm thần thản nhiên động niệm.
"Siêu Thị Giác!"
Tầm mắt của hắn đã thay đổi rồi.
Chính xác hơn là tất cả các màu sắc đều được phóng đại, giống hệt như khi sử dụng tứ giai phản chuyển vậy.
Ân, thật ra có khác biệt rất lớn.
Theo nhiều những kiến thức vụn vỡ mà Hàn Phong vẫn còn nhớ được, dải tần quang phổ 380 - 760 là quang phổ khả kiến, tức ánh sáng trắng. Đây là giải tần quang phổ mà mắt người có thể tiếp nhận được, dưới chút là tử ngoại, trên chút là hồng ngoại.
Tam giai Siêu Thị Giác mở rộng giới hạn này lên một chút nhỏ, khiến cho hắn có thể "bắt" được những tín hiệu rõ ràng hơn, ẩn giấu sâu hơn.
Thế giới trong mắt hắn, cực kỳ rõ ràng.
Nhìn xuống chiếc bàn trước mặt, Hàn Phong có thể thấy rõ từng chút một những đường vân gỗ li ti, phóng đại nó lên, đây là vô số mạch gỗ có hình dẹt dài, rỗng ở giữa, thi thoảng đứt gãy vì trạm trổ tinh xảo.
Thật ra là không tinh xảo chút nào, chỉ cần phóng đại hơn nữa hình ảnh siêu phàm, hắn có thể nhìn thấy rất nhiều vết nứt li ti trên bề mặt chiếc bàn này, thậm chí là nhìn thấy những hạt hơi nước nhỏ xíu đọng lại trên mặt bàn, vô cùng thần kỳ.
Hàn Phong không dám "phóng đại nữa", hắn cảm thấy hơi đau mắt rồi.
- Kỹ năng này đáng sợ thật, mình được gắn kính lúp vào mắt rồi...
Nghĩ tới đây, Hàn Phong lại nhìn ra ngoài cửa chính, nhìn lên ban công tầng sáu của tòa nhà đối diện, cách phòng họp trung tâm hơn 800 mét.
Đây là một trong sáu tòa chung cư mà cư dân trấn Hi Vọng đang ở tại.
Cửa sổ toà nhà đang rèm treo đóng phủ, có lẽ chủ nhân căn phòng vẫn đang say ngủ.
Tất nhiên rồi, hôm nay là ngày nghỉ mà.
Đứng tại vị trí này, ở khoảng cách mấy trăm mét, tròn trạng thái bình thường, hắn hoàn toàn chẳng nhìn thấy gì cả, lúc này hắn thản nhiên động niệm:
"Siêu Thị Giác!"
Kỹ năng tam giai này vừa được kích hoạt, tầm nhìn của Hàn Phong đã được gia tăng cực kỳ mạnh mẽ.
Vô số tín hiệu quang năng từ bốn phía xung quanh lập tức đổ dồn lại phía này, thông tin hình ảnh được số hoá vô cùng chặt chẽ, cái này để cho Hàn Phong phải nhíu mày vì khó chịu.
Chẳng qua tâm lực tinh thuần ngay lập tức được hắn bổ sung vào Thể Năng Lượng, nỗ lực khống chế sự vận hành của tam giai Siêu Thị Giác, vô số hình ảnh nhòe mờ hay rõ nét đều đã được hắn loại bỏ.
Thứ duy nhất tồn tại trong mắt hắn lúc này chỉ là một chiếc khung cửa sổ đang phủ lên rèm treo màu hồng kia, vô cùng rõ ràng, giống như đang gần ngay trước mặt.
"Gia trì!"
Thể lực trí lực và tâm lực tiếp tục được Hàn Phong đổ vào tam giai Siêu Thị Giác, tín hiệu quang năng mờ mịt từ trong phòng hắt lên rèm cửa, lại từ rèm cửa chiếu vào mắt hắn, để cho hắn nhìn được khung cảnh bên trong.
Đây chính uy năng của năng lực phi phàm tam giai Siêu Thị Giác, "Có thể quan sát hình ảnh tại bất kỳ nơi nào có dải tần bức xạ quang phổ từ 300 - 800 nanomet".
Đúng, chính là nhìn xuyên thấu!
Chẳng qua, ngay khi nhìn được hình ảnh trong phòng, Hàn Phong lại lập tức kêu ầm lên:
- Con bà các ngươi, chơi cái trò gì mà tởm vãi!