Chương 621: Dung túng cho thuộc hạ

Mộc Diễm Lâm này cũng to gan lắm, ngay đề xuất đầu tiên đã ưu tiên người nhà rồi.

Ai cũng biết nhiệm vụ quan trọng thì ưu tiên giải quyết trước, tiêu hao tâm lực đi suy nghĩ trước, nhiệm vụ ít quan trọng hơn thì giải quyết sau, lúc đó có mệt mỏi bỏ bê một chút cũng không vấn đề gì. Việc Mộc Diễm Lâm đẩy đề xuất của ông nội lên đầu tiên chính là do nàng ta ưu tiên người nhà, tất nhiên, vẫn có khả năng đây là việc quan trọng thật, nhưng công khai như hiện tại, đó chính là muốn thách thức giới hạn của người đứng đầu.

"Tôi đúng là đang ưu tiên người nhà đấy."

Nàng ta đang muốn đứng ra lãnh đạn cho cả dòng họ, chỉ để đổi lấy một cơ hội được ưu tiên, tranh thủ vươn mình.

Hạ Sa đã nằm trong tay, Mộc gia muốn vươn vòi tới căn cứ chính, càng sớm càng tốt, ngay từ thời điểm nó vẫn còn hoang sơ.

Hành động liều lĩnh quyết đoán này cần sự can đảm rất lớn, bởi vì chỉ cần vị chủ tịch hội đồng nhân dân trấn Hi Vọng này mà có chút phật lòng nhỏ, vậy thì Mộc Diễm Lâm sẽ nếm phải trái đắng ngay.

Không bị giết thì cũng bị cách chức, đuổi đi làm chân quét chuồng chuột.

Bởi vì dù có là minh quân hay hôn quân thì trong tay cũng đều có kiếm, thanh kiếm của sức mạnh, địa vị, và "công lý", muốn trảm ai liền trảm người đó, tuyệt đối tuỳ hứng, không thể chống cự.

Tất nhiên, tiểu nữ nhà họ Mộc này không phải hạng chơi bài liều mạng bất chấp. Nàng ta liều lĩnh có cơ sở, có sự khôn khéo, có kế hoạch từ lâu, bởi vì nàng ta sớm đã dò ra giới hạn của Hàn Phong từ trước đó rồi.

Ngay từ thời điểm cả hai bên gặp nhau tại trấn Hạ Sa, nàng ta đã dò ra được giới hạn trong lòng vị Hàn chủ tịch này.

Chỉ cần có lợi ích đủ lớn, có kiến giải đủ phù hợp, có giới hạn vừa đủ, cộng thêm phong hiểm không lớn và có tính thực tế, Hàn thủ lĩnh sẽ không câu nệ tiểu tiết nữa.

Hắn ta sẽ miễn cưỡng đồng ý.

Thậm chí, để cho chắc ăn hơn, để có thể dụ Hàn thủ lĩnh vào tròng, hoàn toàn đồng ý tất cả yêu cầu, nàng ta còn hành động vượt cả giới hạn thường quy của công việc, mục đích chính là dần dần nới rộng giới hạn của Hàn chủ tịch ra...

Trước khi bàn chuyện, Mộc Diễm Lâm liền nhón một câu chồng yêu, ỡm ờ hai câu chồng yêu, ôm ấp tỉ tê vuốt ve lấy lòng, xây dựng lên quan hệ thân thiết gần gũi, tiến hành rào trước để chờ thời điểm đón sau... Sau khi bắt đầu làm việc, nàng ta liền ăn mặc gợi cảm, khéo léo khoe bầu nhũ hoa trắng nõn, khoe cặp đùi thon dài miên man, cùng với hương vị nữ nhân cực kỳ dụ hoặc, đây chính là công khai dùng sắc tới đàm phán.

Nàng ta muốn phân tán tư tưởng, đánh sập phòng tuyến tâm lý bài xích ngoại lai của Hàn chủ tịch.

Nhất hậu duệ, nhì quan hệ, ba tiền tệ, bốn trí tuệ, năm mặc kệ, Mộc Diễm Lâm vừa lên liền vận dụng một lúc ba cái đề mục rưỡi. Haha, nhiều hiệu ứng dụ hoặc chồng lặp như vậy, có ai mà cưỡng lại nổi chứ.

Chắc chắn người trúng chiêu sẽ xuất hiện mủi lòng mà cho qua tiểu tiết.

Tất nhiên, tính nguy cơ trong chuyện này vẫn rất lớn, lấy thân làm mồi thì cần phải chuẩn bị tâm lý sẽ bị đớp.

Nhưng mà nàng ta làm ra tất cả những điều này là vì cái gì?

Chính là vì Mộc gia.

Bởi vì nàng ta mang họ Mộc, nàng ta là thành viên của một gia tộc tài phiệt, không phải thường dân có thể quy chiếu hay hiểu được. Thường dân có thể tuỳ hứng, nhưng con cháu thế gia thì không. Nàng ta sinh ra đã mang theo trọng trách này, phải hi sinh bản thân vì lợi ích của gia tộc, vì lợi ích của 10 người còn lại, bất kể hi sinh đó có tự gây thương tổn đến thế nào, nàng ta cũng phải chấp nhận.

Hiện tại kể cả nàng ta có bởi vì Hàn Phong bộc phát dâm tính mà đè xuống dưới sàn, làm ra đủ mọi chuyện đáng xấu hổ,nàng ta cũng sẽ chấp nhận.

Bởi vì nàng ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý hi sinh từ khi bắt đầu có nhận thức rồi.

Một gia tộc hùng mạnh không chỉ đơn thuần được tạo lên từ những người tài năng hay giàu có, đó còn là từ sự hi sinh của tất cả thành viên, một người vì mọi người, tất cả vì nhau, đoàn kết một lòng, tạo ra sức mạnh tổng hợp tới không gì sánh nổi.

Những gia tộc này đã phi phàm từ trước cả khi phi phàm xuất hiện.

Những gia tộc này vận dụng kỹ năng "có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chia" trước cả khi dị biến ập tới, vận dụng tới lô hoả thuần thanh.

Những gia tộc này chính là "thi đàn dưới hình hài nhân tộc", với đầu não là gia chủ, còn các thành viên là thây ma dạng hình khác biệt. Bọn họ sở hữu kỹ năng, tri thức và địa vị khác biệt, nhưng điểm chung của tất cả thành viên gia tộc chính là tinh thần sẵn sàng hi sinh lợi ích cá nhân vì tập thể, sẵn sàng nhảy xuống hồ nước hiểm nguy mà không có lấy một chút do dự.

Hàn Phong nghĩ tới đây liền không khỏi thổn thức.

Đây là hiện thực của hai từ "danh gia vọng tộc".

Làm con cháu thế gia, rất sung sướng, hào quang rất chói mắt, có của cải vật chất dư thừa để thoả mãn đủ loại nhu cầu, càng được hưởng thụ rất nhiều đặc quyền từ xã hội, thế nhưng những điều này cũng phải đánh đổi lại bằng việc sẽ rất khó có được hạnh phúc, rất khó có thể hiểu được hạnh phúc, càng sững sờ khi tìm thấy hạnh phúc.

Bởi vì, người dạy cho mỗi một thành viên tâm lý sẵn sàng hi sinh, chính là người thân, là cha mẹ và ông bà.

Trước lạnh lùng với người nhà, sau mới có thể đối phó với người ngoài.

Mộc Diễm Lâm nói "có duyên", "có cảm giác đặc biệt" với Hàn Phong, rất có thể nàng ta đúng, phi phàm đã dẫn dắt, khí vận đã bộc phát, nhưng cũng có khả năng chính là tâm lý hi sinh mạnh mẽ của nàng ta đã dẫn dắt cảm quan.

Ăn phải khổ qua nhưng vẫn tự khen ngọt ngào.

Nổi lên cái thứ "tình yêu sét đánh" kia, có lẽ chỉ giống như một lớp bảo hộ tinh thần, tự trấn an trong bất lực, tự mình lừa mình, từ đó ngăn không cho bản thân vì uất ức đau khổ mà sụp đổ.

Có ai phải lấy thân ra làm mồi dụ mà lại vui vẻ được sao?

Hàn Phong lại càng thêm một bước nữa phát ra buồn bã.

Bạch gia tại "kinh thành" kia, theo như thông tin từ Hứa Dương nói tới, so với Mộc gia có lẽ phải lớn mạnh hơn gấp hàng chục lần.

Con cháu Mộc gia đã phải hi sinh uất ức như lúc này, con cháu Bạch gia lại phải chịu đựng bao nhiêu uất ức, lại phải chấp nhận hi sinh tới nhường nào.

Bạch Tường Vi bà xã thân yêu của hắn, chuyến này trở về, e rằng sẽ phải trải qua rất nhiều vất vả.

"Tường Vi... Nàng có lẽ đã quá mệt mỏi với công việc trong gia tộc... Nàng chạy tới Diễn Giang hẻo lánh này sống sót tách biệt, tự lập môn hộ, không muốn tham gia vào vòng xoáy tranh đấu, càng sẵn sàng rời xa cha mẹ chỉ vì không muốn phải hi sinh... Thậm chí nàng luôn muốn người ta gọi mình là Tường Vi tiểu thư, chưa bao giờ dùng danh xưng Bạch tiểu thư... Đây là sự chán ghét cùng tuyệt vọng đối với "danh gia vọng tộc" tới cỡ nào chứ..."

"Nhưng ở vào hiện tại, tình cảnh mạt thế dị biến, căn cơ gia tộc đã bất đắc dĩ chết đi tới chín phần, tình cảnh nước sôi lửa bỏng sinh tử tồn vong đã gần ngay trước mắt."

"Cây cao đón gió, rất nhiều nguy cơ đang bủa vây, gia tộc thực sự đang ở trong tình trạng có thể bị diệt tộc, cần tới sức lực của tất cả thành viên cùng nhau chống đỡ, nàng phải một lần nữa quay trở lại..."

"Và nàng buộc phải trở lại... Bởi vì, chung quy thì, nàng vẫn mang họ Bạch, máu trong người, là máu của Bạch gia..."

"Đã không còn chỗ cho ương bướng cố chấp, càng không có chỗ cho lợi ích cá nhân, tất cả thành viên Bạch gia, đều phải trở về, bày ra sự hi sinh của bản thân, chống đỡ gia tộc vượt qua cơn sóng dữ này!"

"Em gái Bạch Tử Đằng của nàng, thậm chí còn không thể hiểu ra tình yêu là gì, chưa từng cảm nhận được hạnh phúc là gì, thật sự là đủ đáng thương..."

"Đáng thương nhất là, một đứa em gái ngây ngô vô tri lại phải vượt qua cả nghìn cây số để tự tay "bắt" lấy chị gái mình về..."

"Mà Tường Vi, người vừa mới tìm thấy tất cả sự tự do và phóng khoáng tại trên người mình, người đã nhìn nhận ra được hạnh phúc mà nàng chưa từng có được, giờ đây lại càng không thể để em gái ngây ngô một mình chống đỡ áp lực được."

"Đây chính là tình yêu chân thành mà Tường Vi đã thực sự hiểu ra được, vượt qua cả tình yêu cá nhân của nàng, đó chính là sự hi sinh vì người khác."

"Đây là cao tầng sớm một bước nhìn ra sự nặng lòng trong quan hệ tỉ muội, "Thể Thao Túng Bạch Gia" biết rõ làm cách nào để thao túng được một thành viên cụ thể, kể cả thành viên đó có là tiến hoá giả, là Hiền Giả, người có khả năng dẫn dắt người khác, cũng phải chịu khống chế."

"Đây là sự khống chế tới từ huyết mạch."

"Bạch gia hùng mạnh, người Bạch gia ưu tú, tuyệt đối không phải do khí vận hư vô mờ mịt, đó là do họ vốn đã mạnh, may mắn tự khác tìm tới. Họ xứng đáng được sống sót, xứng đáng được mạnh mẽ, xứng đáng với tài nguyên mà thế giới này đầu tư vào..."

"Họ chính là tinh hoa chân chính. Thể Khí Vận của họ vốn đã mạnh mẽ hơn xa thường nhân, ngay từ trước khi mạt thế bắt đầu."

"May mắn bằng thực lực, thực lực tạo ra may mắn!"

Hàn Phong giờ phút này đã ngộ ra được rất nhiều điều, hắn lại càng cảm thấy tiếc nuối quãng thời gian trước đó hơn, càng cảm thấy buồn bã nhiều hơn.

Tường Vi hiểu rất rõ hắn, nhưng khi đã mất đi nàng rồi, hắn mới có thể hiểu nàng rõ hơn.

Hình tượng trẻ con ngây thơ trong sáng mà nàng thể hiện tối qua, có lẽ đó chính là mong ước lớn nhất của nàng, được chở che, được bao bọc, được thuần khiết...

Được yêu thương chân thành...

"Tường Vi, hãy chờ anh nhé!"

Sự đồng cảm đối với tình cảnh của tiểu nữ nhà họ Mộc đột nhiên xuất hiện đã khiến cho Hàn Phong thong thả gật đầu:

- Nói nghe một chút đi.

Đem tất cả sự nhớ nhung đều chôn sâu xuống đáy lòng, Hàn Phong tập trung vào hoàn cảnh của bản thân hiện tại.

Aizzz.

Hắn bị chửi là phù phiếm, thiếu cốt cách, thiếu khí chất, thiếu dạy bảo, thiếu hàm dưỡng cũng không sai.

Thậm chí con mèo ngu nào đó chửi hắn là hạ đẳng hèn mọn cũng không sai.

Hắn thực sự thua kém quá xa so với con cháu của danh gia vọng tộc.

Trong hoàn cảnh hiện tại, hắn dù có đang bị lợi dụng thì cũng phải đồng ý mà thôi.

Vì sao ư, vì hắn cái tên hôn quân vô đạo, cái tên chủ tịch nửa mùa này cũng dốt nát bỏ mẹ ra, không nghe theo thì còn định làm gì?

Nếu không có người khác bày mưu cho thì Hàn Phong cũng nghĩ thế đéo nào được ra cái gì hay ho chứ, so với mạch suy nghĩ của thế gia, hắn chỉ giống như đang nghĩ ra cách để ăn trộm con gà trong chuồng, bụi rau ngoài ruộng mà thôi.

Chẳng những thế, nếu có vắt óc ra nghĩ được cái gì đó hay ho thì hắn cũng đào đâu ra tâm lực mà triển khai, lại đào đâu ra nhân sự đủ tốt mà vận hành, thà rằng dung túng cho thuộc hạ, đồng ý quách luôn cho xong.

Đã dốt nát còn câu nệ tiểu tiết, sĩ diện hão, cố ôm việc vào người mà không nghe theo người khác, vậy thì đừng có nói cái gì mà trở thành quân vương cướp về công chúa, chỉ có mãi làm một tên thổ phỉ rồi chờ tới lúc bị tiêu diệt mà thôi.

Thà rằng cứ dựa theo tâm lý đồng cảm này, thuận theo Mộc gia mà làm, từ đó tranh thủ ngược lại chút tình cảm của bọn họ, xây dựng vững chắc mối quan hệ quân - thần này, đó mới là phương pháp ứng đối tốt nhất mà một "minh quân" có thể đưa ra.

Hiền tài là nguyên khí của quốc gia.

Hiền tài mông to ngực bự... Khụ khụ khụ...

"Tường Vi, anh xin lỗi em, huhu, tại họ đang cố tình lừa anh, họ đang thao túng tâm lý anh, đang muốn câu anh vào tròng... Giống như con lợn ngũ giai Thao Túng Giác Quan kia đã từng vậy, họ đang thao túng mũi của anh phải ngửi, mắt của anh phải liếc, tay của anh phải cọ, không phải anh chủ động nghĩ bậy đâu..."

"WTF, khoan đã, sao em lại sớm đoán trước được tình cảnh hiện tại a... Em nói tối nay anh sẽ đè nữ nhân khác ra nện, mà hiện tại chưa đầy một tiếng sau khi em rời đi, anh sắp muốn đè rồi..."

"Cứu anh... Hiền Giả, hãy dẫn dắt anh về phía chân lý đi..."

"Phá Tâm Linh!"

Mộc Diễm Lâm nghe được giọng điệu tương đối hợp tác của Hàn Phong, còn nhìn thấy ánh mắt khẽ liếc của hắn ta, khoé miệng không khỏi hơi nhếch lên, trong lòng cũng buông xuống một hơi hồi hộp, lúc này nàng chăm chú nói:

- Hệ thống phân công lao động hiện tại của chúng ta là bao cấp toàn diện.

- Điều này sẽ giải quyết được nhiều vấn đề, đầu tiên là vấn đề việc làm, bởi vì cao tầng sẽ trực tiếp phân công nhiệm vụ cho mỗi người, ai cũng sẽ có công ăn việc làm cả.

- Điều này cũng sẽ giải quyết được tình trạng bất ổn xã hội, bởi vì nếu như thất nghiệp đói ăn sẽ dẫn tới rất nhiều tệ nạn.

- Điều này cũng sẽ giải quyết được nhu cầu chung của tổ chức, bởi vì cao tầng có thể huy động nguồn nhân lực dồi dào của cả tổ chức để thực hiện những việc mong muốn, ví dụ như xây tường thành...

- Tuy nhiên, thực tế từ trong lịch sử đã chứng minh rõ ràng, việc một tổ chức hoạt động theo mô hình bao cấp sẽ khiến cả năng suất lao động lẫn thành quả lao động đều tụt giảm.

- Bởi vì khi tiến vào bao cấp, ai cũng sẽ chỉ làm cho có ngày công, không cần quá quan tâm hiệu quả, bởi vì chỉ cần làm đủ giờ là có ăn, không cần quan tâm làm có tốt hay không.

- Điều này đã trực tiếp giết chết tất cả những người có khả năng lao động tốt, bởi vì dù có lao động tốt đến thế nào, họ cũng đều không vượt trần lương quá nhiều được.

- Điều này đã gây ra ức chế xã hội.

- Đó chính là lý do chợ trời tại trấn Hi Vọng xuất hiện, bởi vì những người tài ba đều thoát ra ngoài tự làm ăn, tự bày ra năng lực của mình, không muốn cống hiến cho tổ chức, trong khi tổ chức thì đang vật vã để nuôi báo cô một lũ lười biếng.

- Trong ngắn hạn, tổ chức vẫn còn dư thừa nhiều tài nguyên, việc nuôi báo cô này sẽ không có vấn đề.

- Tuy nhiên trong dài hạn thì không ổn, bởi vì áp lực trả thưởng của tổ chức sẽ càng lúc càng lớn, gánh nặng chi phí vận hành sẽ càng lúc càng nhiều, sẽ đến lúc nào đó không còn đủ tài nguyên trả cho đám người làm ăn ỡm ờ, từ đó phải chia nhỏ tài nguyên, hạn chế thu nhập của tất cả.

- Điều này lại càng thêm một bước dồn nhóm người tài năng vào cảnh buộc phải tầm thường, buộc phải "cùng ngu", vô cùng ức chế.

- Chẳng những vậy, nếu càng kéo dài quá trình bao cấp thì nhu cầu của tổ chức sẽ mỗi lúc một bão hòa, cuối cùng sẽ biến thành dư thừa lãng phí, tài nguyên cần thì không có, có lại chẳng cần, thậm chí tạo áp lực ngược lại về mặt trả công đầy đủ, trong khi nhu cầu thực tế của từng cá nhân người dân lại không được đáp ứng.

- Bất mãn xã hội sẽ càng lúc càng lớn, người tài năng sẽ càng lúc càng không muốn cống hiến.

- Điều tôi tệ nhất là, chợ trời bên kia nếu không được quản lý đầy đủ sẽ dần diễn tiến về phương hướng lộn xộn nhếch nhác, thậm chí từ đó phát sinh bảo kê, xã hội đen, độc quyền, tệ nạn xã hội...

- Người tài đã không còn chốn dung thân.

- Trong khi xã hội sẽ gặp áp lực khủng bố, khi mà tất cả mọi người đều phải ăn rau dại, bởi vì chẳng còn những người biết cách đào củ dại muốn đi đào củ dại nữa.

- Giải quyết những vấn đề này rất đơn giản.

- Chỉ cần cao tầng xoá bỏ một nửa bao cấp, chỉ tiếp nhận nhóm người tật nguyền làm việc cho chính phủ, cung cấp hỗ trợ chỉ ở mức tối thiểu đủ sống, vậy là được.

- Tất cả những người còn lại, đều cắt đứt hợp đồng, buộc họ phải tự do kiếm ăn.

- Song song với đó, cao tầng thành lập một khu thương mại tự do, thu phí thuế quan để mọi người có thể hoạt động tại đây, đồng thời cung cấp bảo hộ mạnh mẽ, người tài năng tự khác sẽ kéo tới làm ăn, nỗ lực bày ra tài hoa của mình.

- Bởi vì họ biết, họ có chỗ để phát huy tài năng rồi.

- Để dự phòng sự hỗn loạn và nghi ngại ban đầu từ việc dỡ bỏ bao cấp, cao tầng có thể ngầm lập môn hộ, vung tài nguyên ra để tiên phong thu mua thành quả lao động với giá cao hơn hẳn giá trong bao cấp, từ đó thúc đẩy sự vận hành của khu thương mại tự do.

- Ví dụ như, bỏ số lượng lớn tiền của thuê người xử lý vấn đề dây leo biến dị mọc tràn lan chẳng hạn... Công việc này hiện tại diễn ra vô cùng chậm chạp, bởi vì tiền công được trả thưởng cho nó hoàn toàn không xứng đáng với công sức bỏ ra, mà bọn họ đi vác gỗ vẫn nhận về đầy đủ tiền bạc... Nhưng mà một khi nó được trả công xứng đáng, vậy thì sẽ có rất nhiều người sẵn sàng làm, thậm chí tự lập thành nhóm nhỏ để đề xuất xin được làm khoán, tốc độ lao động sẽ cực nhanh.

- Một khi nhiều người tìm tới thì sẽ tạo ra cạnh tranh, giá tiền mà cao tầng phải bỏ ra sẽ không tới mức vượt trần cho phép nữa.

- Một khi khu thương mại tự do thành hình, đi vào hoạt động ổn định, tất cả những người tài năng nhất đều đã có chỗ bày ra tài hoa của mình, thành quả lao động sẽ tăng đột biến, nhu cầu của toàn xã hội cũng sẽ được đáp ứng dựa trên quy luật cung - cầu.

- Người ta sẽ chấp nhận làm việc nặng nhọc vất vả vượt xa thường quy, bởi vì xã hội đã đối xử công bằng với công sức của họ rồi, đáp ứng nhu cầu tự do thể hiện của họ rồi.

- Gánh nặng phải chi trả tài nguyên của các tầng cũng được giải quyết luôn từ đây, thậm chí còn thu về một số lượng không nhỏ tiền bạc từ thuế quan.

- Mà các quy tắc áp dụng tại khu thương mại tự do cũng sẽ phát triển nhanh chóng, sẽ khiến bộ luật của trấn Hi Vọng được thực thi một cách rộng rãi và đầy đủ hơn, tuyên truyền được tới nhiều người hơn, có tính thực tế hơn. Nó sẽ được bổ sung liên tục để phù hợp với tình hình chung của xã hội, chứ không chỉ dừng lại ở các quy tắc bao cấp dậm chân tại chỗ như hiện tại.

- Gánh nặng quản lý của cao tầng cũng sẽ giảm xuống rất nhiều, khi mà việc chỉ bỏ một số lượng nhỏ tài nguyên ra để điều tiết và định hướng thị trường sẽ đơn giản hơn là bỏ số lượng tài nguyên khổng lồ ra để gánh vác thiếu sót cho thị trường.

- Toàn xã hội sẽ cùng nhau tham gia vào quá trình vận hành này, không cần cao tầng phải tự căng mình chống đỡ nữa. Việc cao tầng cần làm lúc đó sẽ chỉ còn là ngồi ban hành ra luật pháp càng lúc càng chặt chẽ hơn, cùng với thực thi sao cho công bằng liêm chính mà thôi.

- Muốn cho tất cả mọi người đều có công ăn việc làm ổn định, vậy thì hãy tạo môi trường để họ có thể làm những gì họ muốn, không nên ép họ làm những gì mà tổ chức muốn.

- Hãy để khu kinh tế tự do quyết định nhu cầu của mỗi cá nhân người dân...

Mộc Diễm Lâm nói xong, Hàn Phong lại âm thầm thở dài.

Thật ra những điều tiểu nữ Mộc gia vừa nói không phải phát kiến mới lạ gì của nhân loại, những điều này dường như đều đã xuất hiện trong lịch sử, điều quan trọng ở đây là nàng ta đã diễn giải được nó ra, và diễn giải được nó trước mặt hắn.

Trước mặt một thằng ngu đang muốn học khôn.

Hàn Phong đã từng lờ mờ nhận ra những điều này khi dạo chơi căn cứ Tam Giang, dạo chơi khu thương mại của họ, thế nhưng lúc đó hắn vẫn còn rất ngu ngơ, vẫn không biết bản thân phải làm gì, và cũng không có định hướng xây dựng một cách cụ thể bài bản. Thậm chí hắn đã lầm tưởng rằng phải mời chào cái đám đầu trâu mặt ngựa ở bên Tam Giang về để giúp mình.

Đây chính là sự chênh lệch giữa hiểu sơ sơ và hiểu rõ ràng, hiểu sơ sơ sẽ rất dễ đi lạc đường, phải trả giá cực nhiều, còn hiểu rõ ràng thì sẽ trình bày thành lý luận một cách đường hoàng chân chính, vô cùng có sức thuyết phục.

Lúc này hắn thở dài nói:

- Được, việc này sẽ giao cho Mộc Thạch.

- Lập kế hoạch chi tiết gửi tới cho Phương Tường và Liễu Huyên đi, để bọn họ chuẩn bị nhân lực vật lực, nếu cần tới nhân lực và vật tư phi phàm, vậy thì lập biểu xét duyệt cho tôi ký.

Hắn quyết định dung túng cho thuộc hạ "làm bừa".

Mộc Diễm Lâm cười tới vô cùng tươi tắn.

Nàng lập tức ném mấy tờ giấy trong tay đi, bộ ngực cự đại dí sát vào trên khuôn mặt Hàn Phong, còn cọ cọ hai cái, ỏn ẻn nói:

- Chồng yêu, tại sao hôm nay anh dễ tính vậy, đồng ý rất nhanh nha, anh không doạ em sợ hãi nữa à?

- Hay anh cũng cảm thấy thích thích em rồi.

Hàn Phong khoé miệng xuất hiện co giật.

Thật sự là to gan, ả ngáo ngơ này nghĩ rằng hắn không dám làm gì nàng ta à.

Hắn lúc này hừ lạnh một tiếng tức giận nói:

- Đừng có làm rộn nữa, mau báo cáo tiếp đi.

Mộc Diễm Lâm mất hứng hứ nhẹ một tiếng, cầm tập tài liệu lên, bĩu môi lẩm bẩm:

- Con mắt sắp lòi ra rồi lại còn giả bộ. Thích thì nói thẳng là thích, có cảm giác thì liền chủ động lao lên, kiềm chế làm cái gì a...

- Đề xuất của cư dân Trần Mẫn Nghi về quy hoạch lại khu định cư!

Hàn Phong đang nhét miếng giá đỗ vào mồm, nghe được lời này, thiếu chút phun sạch ra ngoài.

Trần Mẫn Nghi, đó không phải vợ của Mộc Thạch, bà nội của Mộc mông to sao?

Đội này định nắm hết từ kinh tế, chính trị, cho tới cả bất động sản của trấn Hi Vọng à?

Thấy Hàn Phong sắc mặt không tốt, Mộc Diễm Lâm lập tức rướn người tới hôn chụt một cái vào má hắn, sau đó quả quyết nói:

- Vấn đề này cũng quan trọng không kém vấn đề trước đó!

Hàn Phong lỗ tai lùng bùng, nuốt xuống một ngụm nước bọt.

- Nói nghe thử chút...

- Thôi được rồi, tôi uỷ quyền cho cô thực hiện, trước viết biểu mẫu xin vật tư và nhân lực từ chỗ hai người Phương, Liễu.

Hàn Phong quyết định lại một bước nữa dung túng cho thuộc hạ.

Làm hôn quân vô đạo cho nhàn đầu, lại ngồi nghe kiến giải một hồi nữa, hắn sẽ chết ngay lập tức.