Thời khắc chia ly đã điểm.
Tương Vi rời ra đôi môi tình nhân, ánh mắt mềm yếu ngước nhìn lên trên, nhìn tới khuôn mặt của người trước mặt, nhỏ giọng hỏi:
- Hàn Phong, lý tưởng của anh là gì?
Nàng hỏi xong, cũng không cho đối phương cơ hội trả lời, hai chân nhón cao khoá môi hắn lại.
Triền miên qua đi, Tường Vi lại dùng ánh mắt quyến luyến nhìn tới người đàn ông mà nàng yêu, mềm yếu nói:
- Dù anh có làm gì đi nữa, em cũng sẽ luôn luôn ủng hộ, vĩnh viễn ủng hộ.
- Chỉ là, có thể vì em mà cứu thêm một vài người nữa, có được không?
Hàn Phong giờ khắc này đã hoàn toàn im lặng, hắn bàn tay nắm chặt lấy đôi tay tình nhân, gật đầu khẳng định:
- Được!
Nghe được lời khẳng định mang theo vô cùng tận chân thành này, Tường Vi không khỏi híp mắt cười tươi tới vô hạn xinh đẹp:
- Vậy thì em yên tâm rồi.
- Ưm... Đừng mà... Còn có trẻ con ở đây...
Bạch Tử Đằng đã chịu hết nổi cái màn quyến luyến mãi không dứt này, lúc này chợt ho khụ một tiếng, muốn đánh thức hai cái người bên kia dậy.
Hàn Phong buông tay Tường Vi ra, hít sâu một hơi, chậm chạp nói:
- Bà xã, bảo trọng!
Bạch Tử Đằng tiến lên hai bước cầm lấy tay chị hai, tâm thần nhanh chóng động niệm kỹ năng hệ thống.
"Kỹ năng chức nghiệp Phi Hành Gia hệ di động - Bước Nhảy Không Gian!"
- Không muốn a... Huhu... Hàn Phong... Không muốn đâu... Em yêu...
Âm thanh nức nở của Tường Vi vang vọng trên ban công tầng năm để cho không gian xung quanh cũng âm thầm thổn thức, chẳng qua những lời cuối cùng kia còn chưa kịp nói ra hết, nàng thân ảnh đã hoàn toàn biến mất.
Người đã đi mất, tiếng vẫn còn đây.
Hàn Phong đứng lặng người hồi lâu, ánh mắt vẫn liên tục nhìn về phía đông, phương hướng mặt trời mọc.
Thái dương thần đã hoàn toàn thức tỉnh.
Ngày thứ 29, đã chính thức bắt đầu.
Sau đó hắn chậm rãi xoay người nhìn về phương hướng ngược lại, phương hướng mà mặt trời lặn sẽ lặn.
Một cỗ trực thăng quân sự phạch phạch phạch thong thả bay lên trời cao, lượn một vòng lớn giống như thể không nỡ, sau đó nó mạnh mẽ gia tốc rồi bắn về phía tây, biến mất vô ảnh sau tầng sương mù mờ mịt.
Hàn Phong tâm lực tinh thuần đã toàn diện bùng nổ, toàn bộ khả năng phi phàm đều nỗ lực dùng trên việc cảm nhận lấy khí tức của bức hình băng đá kia. Chẳng qua kết nối giữa hai bên đã mỗi lúc một trở nên nhạt nhoà dần, nhạt nhoà dần, chớp tắt thoáng hiện, lưu luyến lại vương vấn không nỡ rời xa.
Cuối cùng thật sự đã hoàn toàn đứt đoạn.
Hắn lúc này hai mắt nhắm lại, hít sâu một hơi cảm nhận lấy khí tức vẫn còn quanh quẩn đâu đây, bàn tay nắm chặt, khẽ lẩm bẩm:
"Chờ anh nhé..."
------
Trấn Hi Vọng.
7h sáng, khí tiết dần chuyển sang thu, bầu trời trong vắt như một mảnh ngọc bích rực rỡ.
Gió từ sông Lệ Giang thổi tới đã bắt đầu mang theo cảm giác mát mẻ sảng khoái, hàng vạn đoá hoa thạch thảo được kết tinh từ sương mù nồng đậm bắt đầu theo gió tung bay lên không trung, vượt qua khoảng cách mấy trăm mét rồi đua nhau hạ xuống xuống quần thể kiến trúc bên này, đem toàn bộ khu vực thành trấn đều ôm trọn trong một mảnh mơ hồ mộng ảo.
Cảnh tượng ngoạn mục giống như thành phố trôi nổi trên mây vậy, vô cùng thanh bình, vô cùng huyền diệu, còn đem theo một chút thơ mộng êm đềm.
Ân, giờ mà đám sương mù này biến thành mưa acid thì người hay vật gì đều sẽ dắt tay nhau mà lên trời nằm ăn hương ăn hoa hết.
Chiến dịch tại thôn Minh Thái chấm dứt xong xuôi, hội đồng nhân dân trấn Hi Vọng đã ký quyết định thông cáo nghỉ phép, toàn bộ cư dân được nghỉ ngơi trong 2 ngày liên tiếp, lại còn là nghỉ có lương, ăn miễn phí, xoá hết ngày công còn thiếu. Ngoài ra những người tham gia vào chiến dịch này đều sẽ được thưởng nóng từ 3 cho tới 6 ngày lương cơ bản, tuỳ vị trí.
Điều này giống như một đòn Trấn An Ca phiên bản lợi ích thực tế vậy, tuy rằng sẽ gây ra áp lực cho một người họ Phương nào đó, thế nhưng lại khiến cả nghìn người được buông lỏng xả hơi, an tâm nghỉ dưỡng.
Một con ngựa đau, cả họ được nhờ.
Hình như thành ngữ này nghe hơi sai sai, nhưng áp dụng vào đây thì nó lại khá đúng.
Tất nhiên, nói là thông cáo nghỉ áp dụng toàn quân nhưng mà không phải ai cũng được nghỉ.
Công tác thống kê tiêu hao, thống kê chiến công và kiểm đếm vật tư gia tăng vẫn liên tục được diễn ra từ tối hôm qua tới tận sáng nay. Phương Tường, Liễu Huyên, Từ Thôi, Lộ Dao... Những nhân viên dân sự này bận tới tối trời mù đất, hầu như không có thời gian nghỉ. Phòng quân y cũng liên tục sáng đèn, phục hồi giả liên tục phóng xuất kỹ năng phi phàm, các bác sĩ kỳ cựu và nhóm phụ tá mới tuyển cũng liên tục đi ra đi vào, cứu chữa và ổn định tình hình cho thương binh. Mà các tiểu đội trưởng tất nhiên cũng không có thời gian mà nghỉ, ai nấy đều đang nỗ lực thực hiện công tác trấn an tinh thần, duy trì sĩ khí không tắt trong nhóm đội viên, cùng với đó là tổng hợp lại báo cáo của đội viên tổ đội mình.
Thậm chí hai tiểu đội trưởng Uông Hùng và Lâm Uyển vẫn còn đang đóng tại huyện Hương Đường bên kia chưa về, bọn họ phụ trách thu gom xác chết, bới móc nốt vật tư rơi vãi trên chiến địa, suốt từ tối hôm qua tới giờ vẫn chưa được nghỉ ngơi.
Cũng không biết là ai đã nhẫn tâm bóc lột sức lao động của bọn họ tới vậy...
Haha, "chủ" bận thì "tớ" tất nhiên cũng bận theo, trong tổng số gần 2000 người thuộc thế lực trấn Hi Vọng, vẫn có gần hai trăm người là không được nghỉ, chung quy cũng là vì phục vụ lợi ích "của tổ chức".
Hàn Phong lúc này nhìn qua phòng y tế bên kia, bước chân nhấc lên lại ngừng lại, cuối cùng đành tạm gác việc này về sau.
Phân thân Ảnh Chiếu ngay tối hôm qua đã thăm phòng quân y rồi, hắn ta đã tiến hành đọc diễn văn động viên cảm ơn, đưa ra cam kết về đãi ngộ và đền bù, cam kết về phục hồi và chữa trị toàn vẹn, cam kết về tài nguyên phân phối đầy đủ, cũng đã trao thưởng nóng ngay tại chỗ cho tất cả người bị thương, xem như đã ổn định được tình hình, thu được tương đối nhiều hảo cảm.
Việc để phân thân gián tiếp làm nhiệm vụ kiểu này, tuy nhìn qua có chút giả tạo cùng kém chân thành, nhưng lợi ở chỗ giảm tải được rất nhiều thời gian công sức cho Hàn Phong. Dù sao nếu hiện tại hắn dám vác cái bộ mặt uể oải như cứt ngâm vì mới thất tình này đi gặp người ốm, vậy thì kiểu gì cũng có vài lá đơn yêu cầu chủ tịch hội đông nhân dân trấn Hi Vọng phải từ chức, còn sẽ được gửi ngay tới phòng công tác xã hội.
Cũng không phải là chưa từng có mấy lá đơn kiểu vậy đâu.
Lúc này Hàn Phong tâm thần vừa động kích hoạt Băng Ảnh, hắn tức khắc đã xuất hiện tại bên trong biệt thự Đại Hắc Cẩu.
Đầu tiên là cảm nhận tình trạng của Tinh Thạch An Toàn.
Vòng phòng hộ ngoài cùng đã gia tăng thêm 30% diện tích bao phủ so với hôm qua, bán kính tầng ngoài cùng đã lên tới gần 2700m rồi, hơn nữa mỗi giây trôi qua đều sẽ lại tăng thêm một chút, dù rất nhỏ. Từ điểm này có thể xem như "nhân khí" tại trấn Hi Vọng không bị tụt giảm vì số người đã chết trận, ngược lại vẫn ở trạng thái phát triển tương đối ổn định.
Việc này phải xem xét kỹ lưỡng hơn nữa, không thể đơn giản chỉ đánh giá qua mặt số liệu, cái này cần phải tính toán chiến lược một phen, cùng với lấy ý kiến từ toàn bộ cao tầng mới quyết định được.
Kế tới, hắn lại đưa mắt nhìn tới con chó đen thui lông tóc trụi lủi đang nằm cuộn tròn bên cạnh cây ớt biến dị.
Trông như con chó ghẻ vậy, xấu kinh lên được, thật sự là ngứa mắt.
Bất quá, thân thể của nó cũng đã bắt đầu mọc ra chút ít lông tơ rồi, mặc dù nhìn qua vẫn còn rất nhạt nhoà, nhưng quá trình tiến hoá hẳn là sẽ diễn ra suôn sẻ, sau này chắc sẽ đẹp trở lại thôi.
Ân, khí tức của đồ ngu này cũng ngày một ổn định, có lẽ rất nhanh liền sẽ đột phá level 30, tới lúc đó không biết nó sẽ đạt được cái dạng năng lực gì đây.
Hàn Phong chưa bao giờ sợ địch nhân đánh tới chỗ này, trừ khi là một số lượng lớn phi phàm giả tầm cỡ ngang với hắn cùng nhau tới, hoặc vài chiếc trực thăng vũ trang, vài chiếc tiêm kích, bằng không thì bất kể ai tới đây cũng đều vô dụng.
Đại Hắc Cẩu đang tiến hoá, đúng, nhưng không phải nó đang vô tri, trái lại nó sẵn sàng vùng lên cắn người bất kỳ lúc nào. Nó từ đầu tới cuối đều im ỉm không động là do Hàn Phong không phải mối uy hiếp, đồng thời "cái hang ổ" này vẫn đang an toàn mà thôi.
Nếu có nguy hiểm, con chó này sẽ phát điên không khác gì con cua, con rùa, con ếch hay con rắn đám quái thai kia.
Động vật biến dị có bản năng sinh tồn và bản năng nguy hiểm cực kỳ cao, Đại Hắc Cẩu đã dám công khai nằm đó, vậy thì nếu có đứa nào mùi lạ tiếp cận nơi này sẽ chỉ giống như nguyên liệu khiến cho nó được tiến hóa nhanh hơn mà thôi. Hơn nữa trước khi lăn quay ra ngủ, chó ngu này còn khẳng định với Hàn Phong rằng nó có thể thi triển Ảnh Chiếu Ánh Chó bất kỳ lúc nào, sự an toàn của nó và của biệt thự này là vô cùng cao.
Hắn lúc này sai băng nô nhét vài viên tinh thạch ma dược vào mồm chó ngu, sau đó lại nhìn qua cửa hầm ngọc thạch.
Vị nhân viên phụ trách bơm sữa ngọc biến dị vẫn như cũ đứng đó, thi thoảng kiểm tra thể tích nước trong xe bồn, kiểm tra hoàn tất sẽ bấm nút gọi nhân viên công tác khác tới lái xe đi, thái độ làm việc từ đầu tới cuối đều vô cùng chuyên chú.
Ngay cả việc hôm nay có thông cáo nghỉ, vị nhân viên này vẫn như cũ tận tâm tận sức, không hề có dấu hiệu muốn nghỉ một chút nào.
Ân, rất tốt, chỉ cần vị nhân viên này vẫn tận tâm tận sức, vậy thì ngọc thạch vẫn sẽ an toàn, Hàn Phong không cần chui xuống hầm kia cũng có thể an tâm.
Hắn lúc này tiếp tục búng tay, thân thể theo đó khoảnh khắc biến mất, khi xuất hiện trở lại đã là về tới phòng mình.
Vừa bước vào liền ngửi được hương vị đồ ăn khiến người ta cảm thấy vô cùng đói bụng.
Hương Vẫn Tình sớm đã nấu xong bữa sáng, hiện tại đang ngồi tại phía sau bàn làm việc nho nhỏ của nàng ta mà cẩn thận đọc tài liệu, thi thoảng lại ghi ghi chép chép, cắn môi lẩm bẩm cân nhắc cẩn thận, dường như đang dành ra rất nhiều công sức cho công việc sử gia.
Rất nhiều tài liệu tình báo từ Tam Giang đã được Hàn Phong cung cấp cho nữ tử này. Mục đích của hắn là muốn dùng khả năng của Hương Vẫn Tình để vẽ lên một bức tranh nửa thật nửa giả về tình cảnh tại bờ đông bên kia, tất nhiên là theo thiên hướng bất lợi. Cái gì mà vất vả khốn khổ, luật lệ hà khắc, lương bổng thấp, ít việc làm, ít cơ hội, khan hiếm lương thực, nhiều tệ nạn xã hội, nhiều giang hồ giang báo, rồi thì bị phân chia giai cấp, phân biệt đối xử, cường quyền ép dân, nói chung hầm bà lằng nhằng xấu xa ném hết vào một lò, nhưng phải theo giọng văn học thuật khách quan cơ.
Tuyên truyền những tài liệu này ra ngoài sẽ hạn chế tình trạng cư dân muốn chạy qua bên kia, cũng để nêu bật lên sự ưu việt mà bờ tây bên này đang sở hữu được, nắm được dòng chảy dư luận ở cấp độ vĩ mô.
Tại bàn làm việc chính của Hàn Phong, một cái nữ tử mông to... Thôi được rồi, không nói tới mông nữa, họ chắc là họ Mộc, tên thì quên mất rồi, nàng ta cũng đang chăm chú làm việc. Cái vị thư ký mới được bổ nhiệm này, thời gian gặp gỡ và làm việc với phân thân Ảnh Chiếu còn nhiều hơn làm việc với chính chủ, bất quá công việc của nàng ta coi như đã đi vào quỹ đạo, đôi mắt đen nhánh kia hiện lên sự tập trung tới vô cùng chuyên chú.
Công việc thư ký của nàng ta cũng đơn giản thôi, đọc tất cả yêu cầu và văn kiện từ các phòng ban dân sự gửi tới, sau đó ký bút phê duyệt.
Ân, hay nói cách khác, nàng ta đang làm chủ tịch hội đông nhân dân trấn Hi Vọng.
Phân thân Ảnh Chiếu trình bày những yêu cầu và phương hướng cơ bản mà hắn muốn, nàng ta sẽ dựa theo đó để đưa ra quyết định chi tiết cho các báo cáo được gửi tới, xem như thay mặt Hàn Phong nghĩ và giải quyết sự việc trong trấn.
Thiếu nữ này mặc dù trẻ tuổi, nhưng lại là người trẻ tuổi của Mộc gia, tư duy tự thân đã vô cùng tốt, khi được hỗ trợ cố vấn bởi ông bà nội và chị họ Lam Nhu Thuỷ, nàng ta càng có đủ khả năng để làm một thư ký kiêm luôn chủ tịch.
Tất nhiên, để thuộc hạ thay bản thân quyết định, còn nắm đại quyền trong tay như vậy, không phải việc mà một thủ lĩnh nên làm.
Điều này chẳng khác nào Hàn Phong đã một tay "dâng trấn Hi Vọng cho Mộc gia", biến gia tộc này thành thế lực nắm quyền lớn nhất tại trấn Hi Vọng, sẽ có nguy cơ vô cùng lớn gây ra tình trạng độc tài mất kiểm soát.
Trong lịch sử dài đằng đẵng, đã có nhiều triều đại phong kiến sụp đổ vì hoàng đế dung túng cho thái giám, thái giám tiếm quyền hoàng đế.
Những hoàng đế đó được người đời gọi chung là "hôn quân".
Thế nhưng trong ngắn hạn, Hàn Phong cũng không quản được, càng không muốn quản, hắn quyết định thử kệ xem tới đâu thì tới, không được sao, trái quỹ đạo sao, lúc đó tính sau.
Chẳng lẽ Mộc gia còn bán hết 2000 người tại trấn Hi Vọng qua bờ đông sông Lệ hay sao? Không bán được, vậy thì kệ họ làm gì liền làm.
Nếu cái thư ký mông to kia quyết định bỏ qua lợi ích tập thể mà dồn lợi ích cho Mộc Gia, hắn sẽ làm thịt cả lò bọn họ, vậy là xong.
Còn hiện tại, nếu như nàng ta chỉ đơn giản là vì non nớt nên đưa ra những quyết định sai lầm chệch hướng, hay công việc có xuất hiện biến cố, xuất hiện mâu thuẫn với lợi ích của người khác, gây tổn hại tới tình hình hoạt động của tổ chức, vậy thì hắn sẽ sửa từ sai lầm đó.
Dù sao hắn tạm thời cũng chẳng còn ai đủ tin tưởng cả, tạm tin nữ nhân này một thời gian coi sao. Trước đây hắn cũng đã dung túng cho hai người Phương Tường Liễu Huyên làm bừa rồi, bọn họ cũng đi từ người thương tới "chính trị gia" rồi, đâu có vấn đề gì to tát đâu, thêm một cái Mộc mông to, không sao cả.
Có giám sát chéo tồn tại, trừ khi là tất cả 2000 người đồng loạt phản bội, bằng không hắn sẽ không sợ bất kỳ biến cố nào cả.
Dù sao cũng chỉ là quyết định mảng dân sự, không phải căn cơ của trấn Hi Vọng. Hơn nữa những biến cố mảng dân sự này, nếu có xuất hiện, Hàn Phong cũng không phải trực tiếp chịu hậu quả, thế ngại đếch gì, ừ đấy, hắn bê tha hôn quân đấy, thì sao nào, hắn cũng chẳng cảm thấy tội lỗi đâu.
Hắn chọn làm hôn quân.
Còn bây giờ mà bắt hắn phải làm một minh quân chuẩn mực, phải ngồi đó mười hai tiếng một ngày để giải quyết công việc, hắn sẽ lăn ra chết ngay lập tức.
Hơn nữa, nếu thật sự để Hàn Phong ngồi đó ra quyết định cho cả núi nhiệm vụ kia, hẳn là cái vòng phòng hộ của Tinh Thạch An Toàn đã giảm xuống chỉ còn 500 m rồi, không lên được 2700m đâu.
Tại sao ư, đơn giản như thông cáo sáng nay, nếu là hắn thì hắn đã ký bà nó quyết định nghỉ 5 ngày rồi, cho toàn quân nghỉ tới sướng khoái, chứ không phải tăng thưởng rồi ký nghỉ 2 ngày đâu. Ân, hắn cũng sẽ cho tất cả đều được nghỉ hết, chứ không phải vẫn bóc lột gần 200 người và toàn bộ cao tầng phải làm việc ngoài giờ đâu.
Họ Mộc có nghề đấy, cũng làm thật ăn thật đấy, không láo lếu như cái vị thủ lĩnh mặt la hữu danh vô thực này.
Hàn Phong xuất hiện được mấy chục giây, hai nữ nhân trong phòng thậm chí vẫn chưa nhận ra.
Nhìn tới cảnh này, hắn lại âm thầm thở dài.
"Tối hôm qua cũng có người vì mải ngóng pháo hoa mà không nhận ra trong phòng có thêm người..."
"Ước gì cả hai người này đều là Tường Vi..."
"Ôi... Luỵ quá rồi..."
"Kiểu suy nghĩ "vật thay thế" như thế này, không nên xuất hiện, như vậy là không công bằng với hai người kia..."
"Nhưng mà chỉ là suy nghĩ cá nhân thôi mà, không có nói ra là được a..."
"Kệ mẹ, trước ăn lại tính."
Hàn Phong bụng đói cồn cào, hắn trước hết bước về bàn bếp, bốc lên chút vỏ cà rốt ai đó để sẵn ở đó, sau đó mới đường hoàng ngồi xuống ghế, bàn tay thò ra bốc miếng cá sốt chanh dây lên nhét vào mồm.
Ngon tuyệt.
Chanh dây làm ra món này là thực vật biến dị.
Quả chanh mẹ to như đầu đầu người, bên ngoài dính dớp chi chít dịch nhầy hôi thối, chưa có ai dám thử ăn thứ dịch này, bởi vì ai cũng biết ăn vào là chết ngay, thế nhưng bên trong nó lại là không gian hoàn toàn khác, nó chứa khoảng mấy chục quả chanh nhỏ hơn, sạch sẽ và khá an toàn, mùi vị tương tự trước tận thế, chỉ là sau khi ăn vào sẽ đột nhiên có cảm giác thèm bơi, vô cùng kỳ quái.
Bất quá, chưa thấy có báo cáo ai đó từng chết vì ăn chanh dây biến dị, vậy thì nhân loại sẽ cứ ăn đến khi nào có người chết thì dừng là vừa.
Hàn Phong mặc dù rất sợ mình sẽ là người đầu tiên chết vì ăn loại quả này, thế nhưng hắn vẫn đớp thật lực, bởi vì món này quá ngon.
- Ngoạp ngoạp ngoạp... Ộp ộp ộp...
Âm thanh ăn thùng uống vại như một con lợn nái liếm láp bới móc cái máng gỗ đã dọa giật mình hai nữ nhân trong phòng, bọn họ đều hoảng hốt ngẩng đầu lên nhìn, sau đó lần lượt xuất hiện biểu cảm khác biệt.
Hương Vẫn Tình sau vài giây kinh ngạc thì đứng lên nhu thuận cúi chào, sau đó liền tiếp tục ngồi xuống làm việc, trong khi đó thư ký họ Mộc thì lập tức ném cái bút trên tay đi mà chạy tới bên này, cũng không chút do dự từ phía sau ôm chầm lấy Hàn Phong, vui vẻ nói:
- Chồng yêu, anh về rồi à, người ta nhớ anh chết mất.
Hàn Phong khoé miệng không khỏi xuất hiện một trận co giật.
Con ngáo ngơ này nữa, ông đây đang thất tình đấy, chồng chồng quần què.
Sau khi tự mắng một câu trong lòng, hắn lại đột nhiên ngẩn ra.
Bỏ mẹ rồi.
Hình như hắn chưa từng nói câu "làm vợ anh nhé" hoặc "làm người yêu anh nhé" với Tường Vi thì phải.
Thảo nào mà người kia chưa từng gọi hắn thân mật như cái Mộc mông to này.
Thế hoá ra hắn và nàng chưa có danh phận chính thức gì à.
Chết tiệt thật chứ. Hỏng bét. Gãy rồi.
Lúc này Hàn Phong vừa uể oải dùng tay bốc thịt bò hầm nấm nhét vào mồm vừa rầu rĩ nói:
- Đừng làm rộn nữa, báo cáo chút tình hình gần đây đi.
Miếng thịt bò trong mồm hắn, đột nhiên lại có vị như cứt vậy.
Hiện tại đuổi theo trực thăng cũng không kịp nữa rồi, chỉ có thể tự trách bản thân quá mức ngu xuẩn, quá mức thiếu tinh tế mà thôi.
Thật sự là không đủ thân sĩ mà.
Mộc Diễm Lâm không có bởi vì biểu cảm ghẻ lạnh của Hàn Phong mà buồn bã, trái lại nhanh chóng vâng một tiếng tràn đầy năng lượng rồi chạy qua bên kia ôm tới một đống lớn tài liệu, sau đó ngồi sát bên cạnh hắn mà thong thả đọc.
- Đề xuất từ cư dân Mộc Thạch về việc mở cửa khu thương mại tự do!
Hàn Phong nghe được báo cáo đầu tiên này thì không khỏi âm thầm gật đầu.
Tới rồi sao.
- Ân, nói nghe coi thử một chút xem nào.