Hàn Phong hấp tấp xuyên tường chui vào trong phòng, đáy lòng còn bốc lên một mảnh nóng rực, hơi thở cũng sớm đã trở nên gấp gáp nóng vội.
Cái trạng thái này để cho hắn tâm thần không khỏi có chút loạng choạng, bước chân còn hụt mất một nhịp nhỏ, cảm giác hồi hộp hệt như đêm tân hôn động phòng hoa chúc vậy.
Ân, thật ra là hắn chưa lấy vợ lần nào, không biết đêm tân hôn thế nào, chỉ biết hiện tại đang rất hồi hộp mong chờ.
Chẳng qua khi đã bước vào trong phòng rồi, cảm nhận được hương vị thanh tịnh mềm mại như hoa cỏ nhẹ nhàng quanh quẩn, còn có khí tức ấm áp yên bình quen thuộc, hơi thở dịu dàng uyểm chuyển thoáng chốc bao phủ khắp thân thể, hắn tâm thần cũng theo đó tự nhiên bình tĩnh lại.
Sau đó hắn cứ như vậy đứng yên tại chỗ, hai mắt xuất hiện mê mẩn mà chăm chú nhìn ngắm về phía bên kia.
Tường Vi đang ngồi tại ghế dựa cạnh cửa sổ, mái tóc vẫn còn đôi chút ướt át rối bời, vài lọn tóc nghịch ngợm lướt trên khuôn mặt xinh đẹp yêu kiều, giống như vài hầu nữ đang chăm sóc cho tiểu thư vậy.
Nàng trên người mặc một bộ quần áo bằng vải bông trắng tinh, dưới chân mang theo dép bông mềm, cổ tay cũng đeo theo crunchies bông, nhìn qua vô cùng dễ thương.
Hàn Phong vẫn là lần đầu được diện kiến cái khí chất nhu mì nhỏ nhẹ này, hắn ngỡ như đã được trở về thời học sinh hơn chục năm trước, ngây ngô bỡ ngỡ.
Nguyệt quang trong sáng từ cao xa thương khung thong thả buông xuống, vất vả lắm mới có thể xuyên qua vô tận không gian cách trở, thành công tới được mặt đất, để rồi cuối cùng lại phải lén lút trốn sau mấy tán cây xung quanh, mãi cứ đứng đó ngắm nhìn người sau ô cửa sổ, chờ đến lượt được triệu kiến.
Sau khi đã được người kia cho phép, bọn chúng cuối cùng cũng có thể tranh nhau lao lên, từng dải lụa mềm mại chậm rãi phủ trên những đầu ngón tay trắng nõn, phát ra thứ ánh sáng nhu hoà thánh khí như ngọc thạch, cuối cùng cả đám đều lại vương vấn không nỡ rời đi.
Dưới trời đêm đầy sao, nữ thần dường như đang nhẹ nhàng phát sáng.
Gần mười phút trôi qua nhưng Tường Vi vẫn chưa phát hiện việc trong phòng vừa có thêm một người. Nàng vẫn như cũ ngồi tại chỗ, tự mình dùng ngón tay nghịch ngợm mấy lọn tóc ướt, lại mình tự cười thầm, sau đó lại cắn môi mắng mỏ, giận hờn, bĩu môi ương bướng, không muốn chịu thua, chút chút lại hát thử mấy câu, tự đỏ mặt vì hát quá dở, cuối cùng là lại đưa mắt ra xa xa, giống như đang chờ đợi ai đó hãy mau mau xuất hiện.
Phải tới khi âm thanh hít thở phía sau càng lúc càng trở nên nặng nề, thần nữ ánh trăng mới nhận ra mà hoảng hốt quay đầu.
Nhìn thấy Hàn Phong đang lẳng lặng đứng đó từ bao giờ, Tường Vi ánh mắt đột nhiên hơi sáng lên, khoé miệng cười tươi như trẻ con thấy mẹ đi chợ về, còn thật đưa tay lên vẫy vẫy mấy cái.
- Hàn Phong, anh tới rồi à, mau tới đây ngắm pháo hoa, sắp tới giờ rồi.
Hàn Phong vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Bao nhiêu lời lẽ hùng hồn đao to búa lớn trước đó hắn nói với Bạch Tử Đằng, giờ phút này đều hoá thành hư không.
Ân, phải nói là hoá thành vô hạn tự ti, đem hắn trói chặt tại chỗ.
Thần nữ cao xa như nguyệt quang, trong sáng như mây trời, lại sâu thẳm như bầu trời sao, thánh khiết huyền hoặc, thật sự là hắn cái tên thường dân này, không xứng.
Hắn tự ti.
Hắn không dám bước tới.
Hắn không dám cùng nàng sánh đôi.
Chẳng qua Tường Vi cũng không có giống như cái người nào đó mà đột nhiên lâm trận run rẩy, nàng nhanh chóng từ dưới ghế dựa đứng lên, hai chân xỏ theo dép bông lóng ngóng chạy về phía cửa. Động tác kia còn có chút vụng về buồn cười, giống như vịt con lạch bạch lạch bạch bước từng bước vậy.
Sau đó nàng bàn tay mềm mại cứ như vậy đưa ra, nắm lấy bàn tay thô ráp của tình nhân, kéo hắn về phía cửa sổ.
- Mau lên a.
Cảm giác vừa ấm áp vừa mềm mại ôn nhuận từ lòng bàn tay truyền tới, cùng với hơi thở thanh thuần như hoa cỏ tràn ngập tâm thần, Hàn Phong trực tiếp được gọi tỉnh từ trong mộng mị, khoé miệng cũng hơi giương lên một đường cong thoả mãn.
Hừ, tự ti thì sao chứ, không xứng thì sao chứ, quan trọng là kỹ năng nhẫn nhịn thế nào nhé. Sống đời hèn mọn núp bóng sướng chết mẹ ra, đứa nào không biết chui gầm chạn, đứa đó là đứa không có gầm chạn mà chui.
Nữ thần đã chủ động rồi, ngươi còn do dự cái gì nữa, bằng không hay là đập đầu vào gối bông tự sát đi.
Hàn Phong nhanh chóng đem áo khoác ngoài cởi ra, sau đó cũng đem hết số trang bị vũ khí cả phi phàm cả bình phàm cũng tháo xuống nốt, thân thể thoáng chốc đã được giải phong, cứ như muốn nhẹ hơn một nửa vậy.
Thật ra hắn vẫn rén đấy, hiện tại vẫn không dám thở quá mạnh.
Tường Vi đem Hàn Phong đẩy xuống ghế dựa, chính mình lại sà vào lòng hắn, cũng không ngần ngại cái gì mà mồ hôi chiến đấu cả ngày chưa tắm rửa, khuôn mặt xinh đẹp lập tức vùi vào trong lồng ngực đối phương, hít lấy hít để.
- Hừ, hôi hám quá.
Âm thanh trách mắng giận hờn để cho Hàn Phong không khỏi ngượng ngùng, bàn tay đang định vươn ra ôm lấy chợt ngưng lại.
Chẳng qua người ngọc trong lòng hắn rất nhanh liền ngẩng đầu lên, mỉm cười hạnh phúc:
- Nhưng mà em thích lắm!
- ...
- Còn ngẩn người cái gì a, mau ôm người ta.
- A, ân, a ha ha, được được...
Được công chúa cho phép, tên chăn ngựa cuối cùng cũng dám ôm nàng vào lòng.
Sau đó mấy giây, còn chưa kịp hoàn toàn ổn định, công chúa lại phải kêu to:
- Ôm chặt quá, nới lỏng chút đi, ân, để em nằm trên ngực anh đi.
- A, ngô, được, được, nhẹ nhàng, nới lỏng, nhẹ nhàng...
Lúng túng như trai tân.
Hai cái người này thành công ổn định vị trí về sau, phía bên ngoài cửa sổ cũng bắt đầu râm ran vang lên thành âm hô hào âm ĩ.
- Mười...
- Chín...
- Tám...
- ...
- Hai...
- Một.
Chíuuuuuu...
Bùmmmmm...
Bùm bùm bùm...
Khai thu, pháo hoa bay đầy trời, sặc sỡ loá mắt.
Tường Vi khuôn mặt háo hức như đứa trẻ mới lần đầu được thấy pháo hoa, mỗi lần một đoá hoa ánh sáng kia nổ tung trên bầu trời cao xa thăm thẳm, nàng hai mắt lại sáng lên một chút, ngón tay như ngọc thạch còn bấu nhẹ lên lồng ngực ai đó, biểu hiện ra sự hào hứng của mình.
Hàn Phong không rảnh ngắm pháo hoa ngoài trời, hắn mải ngắm pháo hoa trong ánh mắt của người ta.
Hơi thở ôn nhu ấm áp từ thân thể đối phương để cho hắn dần mê muội.
Một lúc sau, hắn cúi người hôn nhẹ lên trán đối phương một cái, chân thành nói:
- Anh yêu em.
Tường Vi khuôn mặt thoáng chốc liền biến thành đỏ bừng.
Nàng bị người ta hôn rồi, trong lúc không đề phòng, vậy mà lại bị hôn rồi.
Lúc này nàng cắn môi một cái, len lén liếc nhìn khuôn mặt nam nhân gần ngay sát bên, hồi hộp đáp lại:
- Em yêu anh.
Pháo hoa còn chưa chấm dứt, hai cái thân ảnh trong phòng đã đem nhau hôn xuống.
- Ưm...
Âm thanh tỉ tê thở dốc của Tường Vi mang theo vô cùng tận ôn nhu hương nhuyễn, càng giống như dòng nước mềm mại ấp áp quấn quanh tâm thần, cẩn thận từng li từng tí tẩy rửa tất cả ưu phiền, khiến cho người ta chỉ biết đắm chìm vào trong mộng ảo.
Nàng bờ môi mềm mại như tơ lụa, lại ướt át như cánh hoa đào, đầu lưỡi mang theo hương vị phong tình vạn chủng thành thục lôi cuốn, bất quá động tác kia lại rụt rè non nớt như trẻ con, chút chút lao lên tấn công, chút chút lại né tránh, còn đi kèm với buông xuống mặc kệ, i nha cầu xin tha thứ. Một loạt hành động đối lập cùng mâu thuẫn này, khiến cho ai đó không nhịn được muốn điên cuồng xâm lược cùng cắn nuốt, thế nhưng lại chỉ có thể từng li từng tí cẩn thận nhấm nháp, muốn thưởng thức trọn vẹn hũ mật ong độc nhất vô nhị này.
Chíuuuuuu... Bùmmmmm...
Hàn Phong hơi thở càng lúc càng trở nên nặng nề, mà tâm thần cũng càng lúc càng trở nên hừng hực thiêu đốt. Hắn bàn tay phải không cần chỉ dẫn đã thuần thục tìm được vị trí tiếp điểm, động tác vừa đảo qua một chút, thân thể phì nhiêu nõn nà của Tường Vi đã hiện ra dưới ánh trăng.
Trong đêm đen hôn ám, thần nữ giống như càng thêm phát sáng rực rỡ
Tường Vi gò má thoáng chốc liền trở nên đỏ bừng, nhìn thấy đôi đồng tử tràn đầy tính xâm lược của tình nhân đang dán chặt lên người mình, cùng với hơi thở nóng bức của hắn ta phát ra đang liên tục bao phủ lấy thân thể, nàng lập tức đã bị doạ tới không còn chút sức lực. Lúc này ánh mắt hết trốn qua trái lại trốn qua phải, lại vùi đầu vào trong lồng ngực đối phương, muốn che đi vô hạn xuân quang ngoại tiết.
Hàn Phong bàn tay run rẩy đặt trên đôi nhũ hoa non mềm, lại giật bắn mình rụt lại nửa phân, chẳng qua rất nhanh liền có một cánh tay trắng nõn đem tay hắn cầm lấy, lại chủ động kéo tới rồi nhấn lên bên trên, còn hướng dẫn hắn bóp một cái.
Kế đó, liền là công việc của nam nhân nên làm.
- Ưm... Ngô... Hức hức... Đừng mà...
- Đừng liếm... Chết mất...
- Ôi...
Chíuuuuuu... Bùmmmm...
Pháo hoa vẫn liên tục nở rộ.
Hai cái thân ảnh đã từ trên ghế dựa ngã xuống sàn nhà.
Sau đó liền không hiểu tại sao, y phục quần áo vốn tươm tất gọn gàng lại cứ như vậy tự nhiên biến mất, hai cái thân ảnh trần truồng đã muốn cùng với nhau hoà vào làm một thể.
Tường Vi hạ thân sớm ướt át thành một mảnh hỗn độn, còn bị một vật vừa thô vừa lớn tại bên ngoài cọ vào, hơi thở vì thế liền biến thành gấp gáp, ánh mắt thanh thuần ngượng ngùng cúi đầu nhìn một cái, lại lập tức dời qua bên cạnh, nhỏ giọng lí nhí lấy lòng:
- Chủ... Chủ nhân... Chơi người ta đi...
- Dùng vật kia... Đâm vào người người ta đi...
- Khiến người ta... Trở thành nô lệ đi...
- Biến người ta thành... Bồn... Bồn chứa tinh đi...
- Người ta muốn được chà đạp a...
- Người ta muốn... Được thao... Thao tới chết... Ngô... Muốn được chết vì thao...
Nàng nói xong mấy câu gợi tình này liền lập tức nhắm chặt mắt lại, thân thể non mềm run nhẹ một cái, giống như đã hoàn toàn buông xuôi, trong lúc nhất thời chỉ biết chờ đợi con sói hung dữ điên cuồng kia lao tới cắn xé mình.
Chẳng qua nàng đôi môi đỏ mọng vẫn len lé hé mở, hàm răng trắng tinh cắn nhẹ một cái trên lồng ngực trần trụi của đối phương, giống như mèo con liếm sữa.
Hàn Phong tâm thần thoáng chốc liền bùng lên một trận dục hoả, thật muốn ngay lập tức dựa theo lời vưu vật này mà đem nam căn cắm vào thân thể nàng ta, tra tấn nàng ta tới chết đi sống lại, khiến nàng ta vĩnh viễn phải trầm luân chìm đắm.
Chẳng qua hắn vẫn là rất từ tốn đưa tay khẽ vén một lọn tóc mai ẩm ướt, nhìn tới rõ ràng khuôn mặt hồng rực với vô hạn phong hoa xinh đẹp của tình nhân, buồn cười nói:
- Công chúa, em còn muốn lừa anh tới bao giờ đây... Em thực ra là vừa e thẹn vừa nhút nhát, còn ôn nhu như nước, chỉ muốn chui rúc trốn tránh, làm gì có chuyện dâm đãng phóng túng chứ, nói mấy câu vừa rồi, thật sự là không hợp với khí chất.
Tường Vi thân thể giật thót một cái, run run rẩy rẩy, giống như đứa trẻ lén ăn vụng sữa bị mẹ bắt gặp, khuôn mặt đỏ bừng càng thêm chui rúc vào lồng ngực Hàn Phong, cắn môi nói:
- Người ta trưởng thành rồi, người ta rất dâm đãng, người ta muốn được thao, muốn được côn thịt trừng phạt a...
Âm điệu mê luyến mời gọi như thể dâm phụ khát tình chậm rãi quanh quẩn vô số lần trong căn phòng rộng lớn, chấn cho tâm thần nam nhân phải bốc lên một trận điên cuồng, muốn ngay lập tức lao vào mà đè nghiến nữ nhân xuống, sau đó khiến cho nàng phải phun ra vô tận dâm dục bên trong, chết đi trong bể tình.
Chẳng qua Hàn Phong vẫn như cũ không động, hắn một bên ôm chặt lấy người ngọc, còn cẩn thận từng li từng tí chăm sóc đôi nhũ hoa phì nhiêu trắng nõn, một bên khéo léo lại thong thả kích thích bé mèo ướt át dưới hạ thân, đem Tường Vi trêu đùa tới i nha rên rỉ.
- Còn muốn lừa anh... Xem em có thể dâm đãng tới mức nào...
Tường Vi bị người kia trêu đùa tới toàn thân đều nhanh mềm đi, phượng nhãn xuất ra được bao nhiêu nhu tình liền xuất ra bấy nhiêu nhu tình, đặc biệt là khi cái nam nhân kia đem khuôn mặt hắn vùi vào giữa hai chân nàng, đầu lưỡi còn thong thả liếm một chút, lại thong thả trượt đi vào trong, nô đùa trêu chọc, nàng liền trực tiếp thất thân.
- Ưmmmm... Ngô... Hức hức...
- Không lừa mà... Người ta rất dâm đãng... Rất phóng túng... Chơi em đi...
Hàn Phong đã liếm tới huyệt hoa Tường Vi biến thành một mảnh hỗn độn, cánh hoa sưng tấy ướt át, nhuỵ hoa khép mở mời gọi, hoa tâm dâm thuỷ tuôn trào, hàng vạn đạo cơ thịt mềm nhũn đang liên tục muốn hút lấy toàn bộ thân thể hắn vào trong, đem hắn triền miên xoa dịu, hắn mới chịu ngưng lại.
Lúc này hắn mới chồm tới phía trước, cắn trên đôi môi đỏ mọng kia, gầm gừ nói:
- Công chúa, kẻ hèn này muốn phạm thượng, muốn thao người.
Tường Vi ánh mắt đều nhanh mờ đi, đôi đồng tử tràn đầy dục hoả lúc này len lén liếc nhìn khuôn mặt nam nhân gần ngay phía trước, sau đó nàng cắn môi một cái, lập tức xoay người đè hắn xuống dưới.
- Không cho, hãy để ta tự làm...
- Ôi...
Âm dương nam nữ, vào lúc này đã hoà vào làm một thể.
Tường Vi nói được, không làm được.
Nam căn thô to vừa mới triệt để xâm nhập hạ thân, khai mở huyệt hoa mềm mại, nàng đã hoàn toàn kiệt sức, thân thể đổ gục vào trên lồng ngực đối phương, run rẩy nói:
- Ngô... Nhẹ nhàng thôi... Em sợ lắm...
Hàn Phong ánh mắt đã tràn đầy đau lòng.
Nữ nhân trong ngực tựa như thần nữ trên trời, sao có thể phóng túng phô trương chứ. Nàng đã vì hắn mà biểu hiện ra dâm tiện, kia chính là bởi vì nàng muốn được "bôi đen", muốn được càng gần với hắn hơn, càng phù hợp với hắn hơn. Nàng là chủ động muốn thu hẹp khoảng cách đôi bên lại, ngay từ lần đầu tiên đã là như thế, bởi vì một khi nàng biểu hiện ra nhu nhuận ôn hương, nàng biết đối phương sẽ không dám động.
Hàn Phong thật sự đã không dám động. Hắn đã bị khí chất mềm mại ôn nhu này ngăn cản hành động thô lỗ. Mặc dù côn thịt được trọn vẹn bao khoả bởi hàng triệu cánh hoa mềm mại, được liên tục kích thích cũng liếm mút bởi vô số đạo cơ thịt nhỏ xíu, càng được một dòng nước trơn nhờn trong suốt róc rách liên tục cọ rửa, đã muốn đem nữ nhân trong tay chà đạp. Nhưng hắn đích thị không dám.
Hắn sợ bản thân sẽ vấy bẩn đối phương, sẽ làm đối phương đau, lỡ tay khiến đối phương phải thương tổn, dù chỉ một chút thôi, hắn cũng sẽ vô cùng tội lỗi.
Tường Vi nằm tại trong ngực Hàn Phong, đầu lưỡi vươn ra nhấm nháp, lại cắn nhẹ một cái trên cổ tình nhân, bàn tay ôm chặt lấy thân ảnh của hắn, hít sâu lấy một hơi khí tức của hắn, hai mắt dần trở nên mơ hồ:
- Hàn Phong, em yêu anh vô hạn.
Nàng cứ như vậy thiếp đi trong vòng tay tình nhân.
Hàn Phong đem người ngọc ôm lên, cẩn thận từng li từng tí đem nàng đặt trên giường lớn, liền ở tại phía sau giữ nguyên tư thế xâm nhập, hắn đưa tay kéo chăn phủ lên thân thể hai người, khuôn mặt cũng vùi vào trong mái tóc đượm mùi hoa cỏ, lẩm bẩm đáp lại:
- Bạch Tường Vi, anh yêu em vô hạn.
...
4h32p ngày thứ 29 hậu dị biến.
Thần thái dương đã muốn xuất hiện tại cuối đường chân trời.
Trên giường lớn, dâm dịch thuỷ ướt át vấn vương, chăn nệm đều đã biến thành một mảnh hỗn độn, rách nát tả tơi.
Hai cái thân ảnh tràn đầy dấu vết hoan lạc ái muội, vẫn như cũ ôm chặt lấy nhau không rời.
Tường Vi hàm răng trắng tinh cắn trên đôi môi đỏ mọng, phụng phịu mắng mỏ:
- Con nói cái gì không dám, không dám mà thao người ta tới muốn chết đi... Hức...
Hàn Phong đáp lại bằng một nụ hôn vừa sâu dài vừa thô bạo, còn tràn đầy tính xâm lược, hắn cứng rắn nói:
- Bạch Tường Vi, anh thà rằng muốn giết em, chứ không muốn để em đi mất...
Nghe được lời này của đối phương, Tường Vi hai mắt lại một lần nữa ướt đẫm lệ mang.
Đã không biết là bao nhiêu lần ướt đẫm.
Nàng sau khi nức nở một hồi mới xem như lấy lại bình tĩnh, ánh mắt nhìn về phía nam nhân bên cạnh với vô hạn quyến luyến, thở dài nói:
- Tử Đằng nói, cha mẹ ốm nặng, muốn nhìn mặt em lần cuối... Em biết kia chỉ là dối lừa, nhưng em không thể không trở lại...
Hàn Phong hít sâu một hơi, che đi vô hạn buồn bã, không muốn biểu hiện ra sự yếu đuối của bản thân, hắn lúc này thở ra, nặng nề hỏi:
- Đó là một nơi thế nào?
Tường Vi ánh mắt mơ màng như thể đang nhớ lại, một lúc sau, nàng chậm chạp đáp lời:
- Là một nơi rất mệt mỏi...
Hàn Phong nghe được lời này, sự đau lòng càng thêm diễn sinh vô hạn, hắn nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của đối phương, kiên định nói:
- Anh sẽ tới đó, xoá tan sự mệt mỏi, đường đường chính chính cướp em về!
Tường Vi khuôn mặt thoáng chốc liền biến thành đỏ bừng.
Nàng cúi người cắn một cái trên lồng ngực đối phương, nhỏ giọng đáp:
- Em tin anh. Em chờ anh.
- Hôm nay, em muốn đem tất cả nước mắt, đều sẽ gửi lại tại cho anh bảo quản...
...
Một trận triền miên nữa lại trôi qua, Tường Vi bây giờ mới giơ tay về phía trước phất nhẹ, Cung Nguyên Tố level 5 đã được nàng triệu hồi ra tới dưới trạng thái hàn băng.
Lúc này nàng chợt cắn môi mắng mỏ:
- Thổ phỉ vô sỉ, cả một ngày hôm qua đều không tập bắn cung...
Sau đó nàng đã biến thành sững sờ...
Hàn Phong... Hắn... Hắn là chủ động... Bẻ tay của mình?
Hàn Phong hôn nhẹ một cái trên khuôn mặt tình nhân, thản nhiên nói:
- Trang bị này không thể phá huỷ... Nó sẽ là một tấm áo giáp phòng ngự vật lý cho em. Dựa theo những gì anh chỉ bảo, cố gắng làm chủ nó, để nó biến thành nguyên tố ánh sáng bao bọc thân thể, nó sẽ thay mặt anh, bảo vệ em, trong lúc anh chuẩn bị mọi việc.
Tường Vi lại một lần nữa khóc tới mê mệt.
- Hàn Phong, anh vẫn đang lừa em, lừa em...
- Anh sẽ học bắn cung mà, tới khi chúng ta gặp lại, anh sẽ bắn cung giỏi hơn em...
...
5h48p ngày thứ 29 hậu dị biến.
Hai cái thân ảnh ôm chặt lấy nhau đứng tại ngoài ban công tầng 5, ánh mắt cùng nhìn về một phía, xa xa nơi chân trời, cùng nhau ngắm nhìn bình minh rực rỡ.
Một khoảng lặng thường thấy đem hai trái tim ở chung một chỗ đồng điệu kết nối.
Tường Vi thu ánh mắt lại, vùi đầu vào lồng ngực nam nhân bên cạnh, nức nở nói:
- Không muốn a... Chúng ta còn chưa có ngắm hoàng hôn cùng nhau a...
Hàn Phong thở dài.
Sau đó hắn bàn tay khẽ động, toàn bộ tiềm năng trên thân thể đều được phóng xuất, băng hàn lực cuồn cuộn tụ tập lại nơi này, một cái khung ảnh lớn chừng lòng bàn tay đã được hắn chế tạo ra.
Trong khung ảnh trắng tinh có hai người đang ôm nhau, cùng nhau ngắm mặt trời mọc.
Đổi một góc độ ngắm nhìn khác, lại có một đạo hình ảnh khác, rất nhiều hình ảnh khác.
Cũng không biết hiệu ứng lưu trữ hình ảnh của Băng Nhãn và Băng Hoạt gia trì có thể lưu trữ lại những hình ảnh này trong bao lâu, và bao xa, thật tiếc là trước đây chưa từng thử nghiệm.
Hắn lúc này mỉm cười nói:
- Này xem như một cái định vị đi.
Tường Vi cầm lấy khung tranh, hai mắt ướt đẫm.
Thao Túng Hàn Băng, có thể định vị xa tới cả nghìn cây số hay sao.
Ân, miễn là Hàn Phong nói có thể, vậy thì liền có thể.
Nàng đem khung tranh thu vào Hộp Kín, phụng phịu nói:
- Còn nói cái gì quà chia tay, nhớ nhung quyến luyến, có khi ngay tối nay liền ôm nữ nhân khác chơi trò bơm nước rồi!
Không để cho nam nhân trong ngực cự cãi, Tường Vi ngẩng đầu lên, cắn môi nói:
- Em là cuồng nhiệt nhất, cũng là ôn nhu nhất, em là số một trong lòng anh, rõ chưa?
Hàn Phong lúng túng không biết đáp lại thế nào.
- Rõ chưa!
- Ân... Ân!
Giờ phút chia ly đã sắp đến.
...
6h sáng.
Mặc kệ hai cái người nào đó đang trong khoảng thời gian "riêng tư", Bạch Tử Đằng vẫn tuỳ hứng chạy loạn, nàng từ trong không gian chui ra ngoài, đứng tại ngay bên cạnh đôi tình nhân đang hôn nhau thắm thiết.
Sau đó nàng được ăn một bát cơm chó dài 15 phút đồng hồ.
"Chết tiệt thật... Yêu nhau cái kiểu gì đây..."
"Khó hiểu..."
- Anh rể, thả chị hai ra ngay.
- Chị hai, trực thăng đã sẵn sàng rồi!