Ba người vẫn còn tỉnh táo trong phòng đều nhìn chằm chằm vào kỹ năng ngũ giai Thao Túng Giác Quan trên bàn, ai nấy đều lâm vào trong im lặng, ngay cả La Thiên Dật bình thường nhắng nhít bát nháo, lúc này sau lưng cũng không nhịn được xuất hiện một trận khí lạnh, có vẻ cậu ta cũng đã hiểu ra vấn đề hiện tại rồi.
Cuốn sách kia đang muốn bọn họ cầm nó lên, biến nó thành quang mang bao phủ thân thể, sau đó giúp nó thoả mãn sự đói khát về mặt cảm quan.
Nó đang vô cùng, vô cùng, vô cùng thèm khát được "cắn nuốt giác quan" để thoả mãn thuộc tính tích luỹ vô tận của mình.
Nghĩ tới điểm này, bọn họ lại tiếp tục xuất hiện sự rùng mình.
Cái thế giới này, thật sự là quá tà môn, lỡ chân một bước, vạn kiếp bất phục. Nhìn thì tưởng như bảo tàng, hoá ra lại là tử địa chờ đón.
Hàn Phong tự kích hoạt nhị giai Phá Tâm Linh, chiết xuất ra tâm lực tinh thuần kiên định để trấn giữ Thể Tâm Trí, lúc này hắn mới là thở ra một hơi, chậm rãi nói:
- Thảo nào mà các kỹ năng bán chủ động đều vô cùng hiếm hoi, lại còn đều có giá trị trên trời, không đắt nhất thì cũng đắt nhì hệ thống thương thành, hoá ra chính là do hệ quả mà bọn này mang tới quá mức kinh khủng. Hệ thống nếu xả bậy ra ngoài, hoặc bán rẻ mạt bừa bãi, có lẽ người chơi đều sẽ chết hết.
Nghĩ đến đây Hàn Phong lại tiếp tục cảm thấy một trận rùng mình nữa.
Món đồ đắt thứ hai hệ thống thương thành mà hắn vừa mua, Mộ Táng Tập Thể level 4, nó cũng đã cắn hắn một nhát vào ngón tay, còn trực tiếp nhốt hắn vào để làm cái xác đầu tiên của nó, cái này là xu thế muốn chết thật rồi?
Trang bị level 4 đã vậy, vậy thì trang bị 5 thì sao, có phải một lúc nào đó không cẩn thận liền sẽ đột ngột hút khô chủ sở hữu?
Nghĩ tới điểm này, hắn lập tức quay qua Tường Vi trầm giọng nói:
- Cây cung ghẻ kia, em tốt nhất nên cẩn thận một chút, ân, tốt hơn hết là nhồi cho nó nhiều tinh thạch ma dược vào, cũng cho nó "ăn uống" nguyên tố đầy đủ vào, kẻo để nó đói bụng là nó cắn cho đấy.
Tường Vi nghe được cái lời này, lại thử liên tưởng một chút, không khỏi cảm thấy ghê tởm.
Chiếu theo tình cảnh trước mặt, nàng đây là đang ôm bom trên người sao.
La Thiên Dật im lặng hồi lâu, lúc này lại đột nhiên nói:
- Kỹ năng chủ động Thao Túng Gió của tôi thi thoảng lại tự hành kích hoạt, có phải hay không nó sắp biến thành kỹ năng bán chủ động rồi...
Hàn Phong không khỏi nghệt mặt ra, hắn nhất thời chưa hiểu được mạch tư duy của vị con cưng trời đất này, lúc này không khỏi hùa theo đối phương:
- Ân, biến thành bán chủ động, sau đó liền sao nữa?
La Thiên Dật nuốt một ngụm nước bọt, sợ hãi nói:
- Tới lúc đó nó sẽ bắt tôi ngồi trước quạt điện thì mới được yên thân, mà gần đây thì trời muốn trở lạnh rồi.
Hàn Phong nghe được lời giải thích này mà không khỏi ngẩn ra, đây là cái dạng diễn biến gì, ngồi trước quạt điện để làm gì, để đón gió à.
Sau khi ngẫm nghĩ một lát, hắn chợt nhìn qua Tường Vi đối diện, người kia lúc này cũng đang nhìn ngược lại hắn, cả hai đều nhận thấy được sự sợ hãi trong mắt đối phương.
Khống chế lực...
Khống chế lực không đủ tốt, vậy thì kỹ năng chủ động sẽ dần biến thành kỹ năng bán chủ động, hậu quả ở đây, thật sự là không thể đo lường.
Mỗi một phi phàm giả đều đang phải đối diện với án tử, dùng càng nhiều năng lực phi phàm mà không biết tiết chế, không biết kiểm soát, vậy cũng tương đương với việc đang liên tục đi về hướng hủy diệt.
"Phi phàm không hề ban tặng, nó chỉ lấy đi.
Phi phàm không hề tăng cường, nó chỉ ăn mòn.
Phi phàm không hề hỗ trợ, nó chỉ nô dịch."
Lời Hàn Phong nói lúc trước, ngay cả hắn cũng chỉ mới sơ bộ ngộ ra, trong lúc này lại rõ ràng hơn vô số lần.
Tất cả bọn họ đều đang trong trạng thái nửa tâm thần, giống với Triệu Băng Vũ, chỉ là mức độ nặng nhẹ thế nào mà thôi.
Chưa bao giờ khống chế lực lại trở nên quan trọng như vậy nó, không chỉ đơn giản là vấn đề phát huy sức mạnh sao cho tốt nữa, nó còn là vấn đề sinh tử tồn vong.
Khống chế cả thứ đang có, khống chế cả thứ mà bản thân sắp có, khống chế luôn thứ sắp phải tiếp nhận, và vô tình bị cuốn vào.
Tường Vi càng nghĩ càng sợ, khuôn mặt đã biến thành tái nhợt. Nàng mới vừa rồi muốn lừa cho Hàn Phong học cái kỹ năng kia, nếu là người kia thật sự bị lừa mà vội vã học tập nó, vậy rốt cuộc hắn sẽ phải đối diện với điều gì, gánh chịu đau khổ thế nào, sẽ bị hút sạch tới nỗi mất đi giác quan, biến thành thực vật luôn sao.
Hàn Phong suy nghĩ vài giây, sau đó hắn đảo mắt một cái, nhìn tới nữ nhân trước mặt đang bần thân, cả người lập tức chồm tới phía trước, bàn tay phải lành lặn liên tục thò ra vơ vét kỹ năng "xịn" về phía mình, bàn tay trái nhỏ thó thì đẩy kỹ năng "đểu" về phía Tam Giang.
Thậm chí không dừng lại ở sách kỹ năng, thẻ vật phẩm tứ giai hắn cũng chôm chỉa hoán đổi mấy cái, bao nhiêu đồ tốt đều cướp về bên mình.
Trong khi La Thiên Dật vẫn đang thổi phù phù ở kia để tạo ra gió xoáy, Tường Vi nhìn tới cảnh này lại trở nên sững sờ, nàng không khỏi mở to mắt mà lắp bắp hỏi:
- Anh... Anh làm cái gì vậy?
Hàn Phong vừa liên tiếp ra chiêu trộm long tráo phụng vừa chính khí lẫm nhiên đáp:
- Anh đang tiêu trừ hậu quả cho người Tam Giang, em phải giúp anh...
Hàn Phong nói xong lập tức thu luôn cả ngũ giai Thao Túng Giác Quan vào nhẫn trữ vật, báo hại Tường Vi khuôn mặt tái hơn mấy phần vì tưởng hắn đã học nó.
Bây giờ nàng mới nhận ra bản thân đã bị đối phương nhân cơ hội cảm xúc rối loạn mà qua mặt rồi, bởi vậy vội vã vươn tay tát bép một cái vào bàn tay như móng con la đang công khai đổi đồ ngay phía trước khuôn mặt ngốc trệ của Bạc Thanh.
- Dừng tay!
Hàn Phong bị tát cho một phát vào trúng tay thì lập tức dừng lại.
Tốt thôi, tuy rằng vẫn chưa đến điểm mấu chốt, nhưng mà cắn đến đây là đủ lãi to rồi, không nên tham lam nữa.
Những con chó hoang ngoài thiên nhiên hoang dã kia, mỗi lần săn được mồi đều sẽ ăn tới tròn cả bụng, điều này tới từ việc nguồn thức ăn khan hiếm khiến bọn chúng phải ăn lấy ăn để như vậy, bởi bọn chúng sợ ngày mai chưa chắc có cái để ăn. Nhưng mà ăn kiểu như vậy sẽ khiến cái bụng phình to, tới lúc kẻ thù mà đuổi tới thì không thể chạy nổi. Hàn Phong tuy cũng muốn ăn như chó, nhưng hắn lại nhát hơn chó, hắn không thể để bụng mình quá to được.
Dù sao, thức ăn quanh sông Lệ rất dồi dào, có hẳn một chuồng cừu lớn sẵn sàng cung cấp lông, không cần phải cố nhồi nhét làm gì, lần này ăn không hết, lần sau vẫn có ăn.
Tường Vi khuôn mặt đã hoàn toàn trở nên âm trầm như nước.
Ước chừng một nửa số lượng kĩ năng mà hai bên đã chia chác hiện tại đã bị đổi tráo, Trong khi Tam Giang bị đẩy tới rất nhiều kỹ năng tăng cường thuộc tính, kỹ năng xạ kích ầm xa, thì bên kia Hàn Phong lại cướp ngược về rất nhiều kỹ năng dạng phục hồi thể lực trí lực, chữa thương, phòng hộ quang giáp. Có thể nói là bờ đông sông Lệ dưới sự tổng chỉ huy của nàng đã thiệt hại một mảng lớn về phương diện hậu cần và chống đỡ áp lực.
Tên khốn đã làm ra hành động này, thực sự là vô cùng độc ác, hắn ta không cướp số lượng, hắn ta cướp chất lượng, đây chính là hành vi đục khoét nền tảng vô cùng tàn nhẫn.
Nàng lúc này phượng nhãn hơi híp lại nhìn về phía đối diện, lạnh lẽo hỏi:
- Hàn thủ lĩnh, anh đây là có ý gì?
Hàn Phong nói thật là cũng có chút chột dạ, chẳng qua hắn vẫn nuốt vào một ngụm nước bọt dũng khí, mặt dày đáp lại:
- Tường Vi phó đoàn trưởng, gần đây tôi phải bỏ rất nhiều minh tệ ra mua nguyên liệu để điều chế nước chống chịu, phiền cô nói với Bạc huyện trưởng, tình hình cung ứng sau này, có lẽ sẽ có gián đoạn...
- Anh... Anh...
Tường Vi đã hoàn toàn bị đẩy tới giới hạn, tên thổ phỉ khốn nạn trước mặt, hắn cướp sạch khả năng phòng ngự tương lai của Tam Giang, sau đó đem điểm yếu vừa cướp được ra để đe doạ ngược lại.
Hắn vậy mà dám đe dọa tới tương lai an nguy trong chiến đấu của toàn bộ bờ đông, thậm chí còn bắt nàng phải hùa vào trò lố mà hắn vừa thực hiện.
Cái tên ma đầu này...
Lúc này Hàn Phong rất nhạy bén mà bày ra tất cả sự nhượng bộ của mình:
- Tường Vi phó đoàn trưởng, cô nói xem, cái kỹ năng ngũ giai này nguy hiểm như vậy, nếu đưa cho những người không hiểu rõ tính chất, không thể kiềm chế lại dục vọng, vậy thì không phải là đã hại họ sao. Tôi đây chỉ là giữ hộ tài nguyên chung mà thôi, giống như Tam Giang đang bảo quản các trang thiết bị kỹ thuật để sửa chữa xe tăng vậy, sau này tôi sẽ trả lại mà.
- Chỉ cần cô có thể hỗ trợ tôi sống qua con trăng này, tôi hứa rằng tương lai các tân thủ hộ giả và phục hồi giả của trấn Hi Vọng sẽ không ngại gian khó mà hỗ trợ Tam Giang trong các chiến dịch ác liệt khác...
- Hơn nữa, chỉ cần cô đồng ý đổ tội cho Bạc huyện trưởng, tôi sẽ đồng ý trả lại một phần ba trong tổng số 17 chiếc "ly nước hoa" mà tôi đã lấy của cô lúc trước.
Tường Vi thân thể khẽ run lên, giống như phía trước nàng chính là một tên thổ phỉ đại gian ác đang đứng đó với chiếc roi da, còn nàng cái nữ tử liễu yếu đào tơ này đang bị trói chặt, còn đang tiếp tục bị hắn dùng kéo cắ nát từng mảnh y phục trên thân thể
Tên khốn nạn này...
Lúc này nàng nhắm hai mắt lại, lẩm bẩm một mình:
"Không phải sự thật, đây không phải sự thật, đây là một cơn ác mộng..."
Tiến hoá giả, khí vận chi tử, con cưng trời đất, Hiền Giả mạnh mẽ nhất hậu tận thế, người có thể dẫn dắt người khác đi về đúng hướng... Hiện tại lại vì vài lời hứa lèo nào đó mà đã bị thao túng tới không còn sức phản kháng.
Năm phút sau khi thủ lĩnh trấn Hi Vọng bày ra "sự nhượng bộ" của mình, tất cả tài liệu sổ sách đều đã được chỉnh sửa hoàn tất.
Trong phòng họp dã chiến cạnh hồ Hương Khê, không gian bỗng chốc sáng bừng lên quang mang bộc phá lực vô cùng nồng đậm của tiến hoá giả, sau đó một đạo thanh âm mang theo vô vàn uất ức chậm rãi vang vọng:
- Chúng ta đã đạt được rất nhiều lợi thế trong quá trình trao đổi tài nguyên với trấn Hi Vọng...
- Kỹ năng ngũ giai duy nhất xuất hiện trong toàn bộ chiến dịch cũng đã thuộc về Tam Giang...
- Chiến dịch thôn Minh Thái, dưới sự dẫn dắt của huyện trưởng Bạc Thanh, kết thúc thắng lợi hoàn toàn...
- Tất cả mọi người sẽ hồi tỉnh sau ba tiếng vỗ tay.
Bép... Bép... Bép...
Ối, sao em lại tát anh...
...
Phạch phạch phạch phạch...
Trực thăng chở theo toàn bộ cao tầng huyện Tam Giang chậm rãi bay lên trời cao rồi phóng về phương xa.
Đứng dưới mặt đất nhìn lên thương khung mù mịt, Phương Tường không khỏi xoa xoa hai tay vào nhau mà cảm thấy hưng phấn.
Ông ta gần đây theo dõi rất sát sao tình hình nguyện vọng hoán đổi kỹ năng của đội viên chiến đấu. Đàm phán hôm nay đạt được nhiều kỹ năng hot hit như vậy, kho dự trữ vật tư của ông ta lại một lần nữa được đổ đầy giá trị quy đổi rồi, tương lai phía trước, thật sự là vô cùng tươi sáng.
Mặc dù kỹ năng ngũ giai duy nhất của chiến dịch này đã phải nhượng cho Tam Giang, nhưng mà ông ta cũng không cảm thấy có bao nhiêu buồn bã.
Trên cơ bản, cái kỹ năng tam giai tăng cường thể lực kia "không học được", toàn bộ cao tầng sẽ chẳng có ai cảm thấy tiếc nuối vì nó cả, trong khi nhóm nhân viên cấp thấp, mơ mà được đụng tới.
Hàn Phong nhìn trực thăng đã khuất nơi cuối trời, tiếc nuối trong lòng lại tiếp tục xuất hiện.
Ngũ giai tăng cường thể lực, mặc dù không học được, nhưng bán được tới 112.000 minh tệ, mất đi nó, quá mức tiếc nuối rồi.
Lúc này hắn thở dài một tiếng rồi vung tay lên:
- Rút quân!
3 đội viên Dao Găm và 15 đội viên đội hậu cần được cử ở lại canh chừng bãi chiến trường quanh đây, tất cả những người còn lại, toàn bộ rút về căn cứ.
"20h7p ngày thứ 28 hậu dị biến..."
"Chiến dịch tại thôn Minh Thái chính thức chấm dứt..."
"Kết quả, liên quân trấn Hi Vọng - căn cứ người sống sót huyện Tam Giang thắng lợi..."
"Thương vong nhân loại..."
"Kho vũ khí của tiểu đoàn 103 được khai mở, rất nhiều khí tài được phân chia..."
"Toàn bộ thi đàn tại huyện Hương Đường đã bị diệt trừ..."
"Tình hình an toàn tại phía nam trấn Hi Vọng đã thêm một bước nữa được củng cố vững chắc..."
Ngồi trên xe ô tô trở về trấn Hi Vọng, Hàn Phong toàn thân thong thả bốc lên quang mang bộc phá lực một kích tất sát, bàn tay cũng vươn ra khẽ búng, một cái thân ảnh mờ mịt chậm rãi được hắn triệu hồi ra ngoài.
Phân thân Ảnh Chiếu vừa hiện ra liền trực tiếp thở dài:
- Đáng tiếc, kỹ năng kia giá trị rất cao...
Hàn Phong khuôn mặt có chút mất tự nhiên.
Làm sao có cảm giác thằng này còn tham lam hơn mình nữa?
Giờ còn tiếc thì có đòi về được nữa chắc.
Ừm, hay là nó có kế nào hay ho nhỉ, thử hỏi xem sao...
Phân thân Ảnh Chiếu nhanh chóng thay vào bộ quân phục rách rưới, bôi một chút máu me trên tay chân, chỉnh trang lại chút băng tuyết trên đầu tóc, cũng xoa xoa chút nhớt xe lên mặt, hắn trông đã bơ phờ đi rất nhiều.
Tình trạng này đã thích hợp hơn để đi thăm nom thương binh rồi.
Lúc này hắn tiếp nhận cái túi chứa một đống lớn phiếu vật tư cống hiến và vài kỹ năng, trang bị ưu tú từ phía bản tôn, sau khi do dự một chút, vẫn là thở dài nói:
- Đừng buồn...
Hàn Phong chợt ngưng lại nửa giây, nhoẻn miệng cười:
- Đây là điều chúng ta cần phải trải qua.
Thân ảnh hắn cứ như vậy thong thả biến mất.
Chỉ còn lại đơn độc một mình, phân thân Ảnh Chiếu bây giờ mới có thời gian nhìn lên mặt trăng trên cao, lại nhìn về phía hồ Hương Khê, hồ Đại Lục, và hồ Vô Danh.
- Gọi hồ này là hồ Nhược Tuyết đi...
------
21h11 phút ngày thứ 28 hậu dị biến.
Căn cứ người sống sót huyện Tam Giang sáng rực đèn đuốc, không khí ngập tràn trong một trận hoan ca tưng bừng vì trận chiến đã hoàn toàn đạt được thắng lợi.
Cả một khu vực thành trấn dài mấy cây số sáng chói đèn đuốc, âm thanh ca hát tưng bừng len lỏi tới từng ngóc ngách một, ai nấy khuôn mặt đều hưng phấn tới hò hét xả ga, quên cả sương mù lạnh lẽo đầu thu đang chậm chạp phủ xuống.
Cao tầng phân phát miễn phí 5 công huân cho tất cả mọi người, còn được nhận thêm miễn phí 2 lạng gạo, còn có nhạc hội miễn phí và quay thưởng tài nguyên phi phàm, đây là cái tin tức bùng nổ cỡ nào chứ.
Chẳng qua thành trấn rộng lớn, vẫn như cũ có những khu vực không hoà vào không khí hoan ca khải hoàn kia.
Bạch Tử Đằng không ngủ được. Nàng mặc một bộ đồ màu tím nhạt với hoa văn hoạ tiết phức tạp, đứng trước cửa phòng chị hai, hồi lâu không gõ.
Đúng lúc này bên cạnh nàng đột nhiên hiện lên một cái thân ảnh nam nhân cao ngất.
Hành tung thoắt ẩn thoắt hiện của thủ lĩnh trấn Hi Vọng đã doạ cho cái vị thiếu nữ mới ngoài 20 tuổi này sợ tới hết hồn, nàng khuôn mặt tái nhợt vội vã lui lại ba bước, bàn tay ôm ngực, lắp bắp hô:
- Anh... Anh muốn làm gì...
Nàng nhận ra đối phương đang phóng xuất Quang Giáp bao bọc khu vực này lại, mà nàng sau lưng vừa mới chạm tới tầng Quang Giáp kia, không xuyên qua được, cái này chứng tỏ đối phương đang muốn nhốt nàng lại, không cho kêu cứu.
Hàn Phong nhìn tới biểu cảm hoảng hốt này của vị em vợ này, nhún vai nói:
- Không phải cô muốn biết tại sao chị hai lại yêu một thằng chăn ngựa sao?
Bạch Tử Đằng nghe được lời này, khuôn mặt có chút đỏ lên.
Làm sao cái vị, ừm, cái vị "anh rể" hờ này lại giống chị hai như vậy, luôn có thể đọc ra suy nghĩ trong nội tâm của nàng.
Lúc này nàng hừ nhẹ một cái, thản nhiên nói:
- Hàn thủ lĩnh, tôi đang nghe đây.
Hàn Phong gật gật đầu, chỉ vào tầng Quang Giáp, thong thả nói:
- Đây xem như một lồng giam đi.
- Ngày 23 tháng tám năm 1973, tại Stockholm, Thuỵ Điển, ngân hàng Kreditbanken bị cướp, bốn nhân viên bao gồm ba nữ một nam đã bị bắt cóc làm con tin.
- Trong khoảng thời gian này, kẻ bắt cóc dù rất hung ác, nhưng cũng đã vô tình thể hiện ra một vài điểm yếu mềm khác biệt trong nội tâm. Những nạn nhân mặc dù hoảng sợ, thế nhưng khi nhìn vào những điểm khác biệt này, họ bắt đầu phát triển việc gắn bó về mặt cảm xúc với kẻ bắt cóc.
- Sự gắn bó này lớn tới mức bọn họ thậm chí từ chối sự trợ giúp từ chính quyền, sau đó còn ra mặt bảo vệ kẻ bắt cóc trước truyền thông báo chí và cảnh sát.
- Từ đó, trạng thái tâm lý này được gọi là "Hội chứng Stockholm".
- Trạng thái mà, con tin lâu ngày sẽ nảy sinh tình cảm với kẻ bắt cóc.
- Mặc dù những cảm xúc nói trên rất vô lý, thế nhưng vẫn có tới 5-7% nạn nhân từng bị bắt cóc báo cáo bản thân thật sự xuất hiện sự đồng cảm với hung thủ. Thậm chí khi được hung thủ quan tâm chăm sóc sau chuỗi ngày hành hạ tra tấn, nạn nhân còn chuyển thành yêu thương hung thủ vô điều kiện.
- Tường Vi xem như đã bị tôi giam cầm 15 ngày. Trong khoảng thời gian này, tôi đã lừa gạt, thao túng, hành hạ nàng về mặt tinh thần, sau đó lại xoa dịu nó, nàng vì vậy đã vô tình mắc phải hội chứng Stockholm.
Bạch Tử Đằng nghe tới cái luận điệu này của Hàn Phong, trên khuôn mặt không khỏi xuất hiện sự kinh ngạc, sau đó liền là phẫn nộ.
Tên khố...
Ân?
Không đúng.
Trần Diệu Âm đã có báo cáo, Hàn Phong không hề có các hành động gây phương hại tới Tường Vi, mà chị hai của nàng cũng chưa bao giờ bị giam giữ một giây nào, càng không có báo cáo cho thấy người kia bị ép buộc làm gì...
Ân, tất nhiên rồi, nếu thủ lĩnh trấn Hi Vọng thật dám làm gì đó khiến chị hai phải chịu tổn thương, vậy hắn chắc chắn đã biến thành một cỗ thi thể rồi, không thể khác được. Mà cũng chính vì hắn đã cứu giúp chị hai trong thời điểm khó khăn mặt thế ban đầu, cái trấn Hi Vọng kia của hắn mới có thể tồn tại được đến giờ này.
Hơn nữa, chị hai của nàng là một người lý trí tới nhường nào, mạnh mẽ tới nhường nào, tuyệt đối không phải một người dễ khuất phục hay dễ bị lừa gạt, diễn biến tâm lý này là không thể xảy ra.
Hàn Phong giống như đọc được suy nghĩ trong lòng Bạch Tử Đằng, hắn chợt mỉm cười hạnh phúc, nói:
- Đúng, sau khi được tôi thả về Tam Giang, nàng đã có thời gian để tự nhìn nhận lại mình. Tôi biết nàng có khả năng đó, tôi biết nàng sẽ dễ dàng thoát khỏi ám thị tâm lý, thoát khỏi đòn thao túng mà tôi đã tung ra.
- Nhưng mà, tôi không thể ngờ được chính bản thân mình ở khoảng thời gian sau đó cũng đã mắc phải hội chứng Stockholm. Tôi từ vị trí kẻ bắt cóc, không biết từ lúc nào đã biến thành nạn nhân, tôi đã bị nàng giam giữ trái tim, tôi từ vị trí muốn lợi dụng nàng, lại biến thành nhớ nàng tới phát điên.
- Tôi đã yêu nàng bằng cả trái tim, vô cùng chân thành, không chút vụ lợi, không chút đắn đo, sẵn sàng hiến dâng toàn bộ, sẵn sàng hi sinh không từ thân minh.
- Để rồi tới khi gặp, nàng đã cảm nhận được thứ tình cảm đó.
- Cảm nhận được sự chân thành tới vô hạn của tôi.
- Nàng vì thế, lại một lần nữa, bị tôi bắt cóc.
- Lần này, là vĩnh viễn bắt cóc.
Bạch Tử Đằng đã hoàn toàn trở nên im lặng.
Nàng... Vẫn không hiểu...
Hai cái người điên này...
Lúc này nàng ngước mắt lên nhìn, nhìn tới khuôn mặt thản nhiên nhưng tràn đầy sự ngông nghênh kia, bờ môi mấp máy mấy cái, lời ra tới miệng lại không thể cất lên.
Hàn Phong hai mắt sáng rực, hơi thở cũng trở nên nặng nề, trầm giọng nói:
- Tường Vi là công chúa, đúng, nhưng, sẽ chỉ là công chúa của riêng tôi!
- Tôi không quan tâm phía trước có bao nhiêu khó khăn...
- Kể cả khi đã chết...
- Tôi vẫn sẽ đứng thẳng lưng, như lúc này, để tự mình định đoạt đoạn nhân duyên thần - nhân này.
- Tôi sẽ tự mình định đoạt tình yêu này. Tôi sẽ tự tay đoạt lại công chúa, dưới danh nghĩa, quốc vương của một đế chế hùng mạnh.
- Tôi sẽ san bằng bất kỳ khoảng cách địa vị nào! Kể cả đó có là trời và đất!
Âm thanh nặng nề của Hàn Phong ghim lên không thời gian, hư vô mơ hồ dường như đã có hồi đáp, vô tận năng lượng từ đủ mọi nguồn giống như đang được điên cuồng hấp thu về đây, biến thành một cái ấn ký khổng lồ, trở thành nguồn năng lượng nguyện ước bao la cùng hùng vĩ tới không thể đong đếm.
Nguồn năng lượng giúp người ta có thể thực hiện được tất cả mọi việc.
Tuyên ngôn chấm dứt, khế ước vĩnh hằng với trời đất đã được ký kết.
Bạch Tử Đằng bàn tay nắm chặt.
Nàng... Nàng dường như... Đã hiểu tại sao...
Sau một thoáng suy nghĩ, nàng chợt dịch bước ra một khoảng nhỏ, nhoẻn miệng cười:
- Hàn Phong, tôi không tin anh, nhưng tôi thà rằng chọn tin tưởng anh, người có thể khiến nàng thực sự mỉm cười hạnh phúc.
- Mong anh, nói được làm được!
Hàn Phong sống lưng thẳng tắp, nghiêm túc đáp lại:
- Tôi thề!
Sau đó hắn nhanh chóng từ trong ngực móc ra một tấm thẻ vật phẩm level 4, xun xoe xoa xoa hai tay vào với nhau cười lấy lòng:
- Em vợ, đây là quà gặp mặt muộn của anh, sau này mong em chiếu cố.
Đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn. Hàn Phong đã đi hối lộ bôi trơn nhiều rồi, ở mảng này rất có kinh nghiệm.
Bạch Tử Đằng cảm xúc đi từ có chút tin tưởng tới tận đáy vực sâu chán ngán tuyệt vọng.
Tên thổ phỉ không có tố chất này!
Chẳng qua sau khi nhìn thấy thẻ vật phẩm level 4 màu bạc trắng lấp lánh ở kia, nàng cũng xem như xuôi xuôi trở lại.
Lúc này nàng cầm thứ này lên xem xét, hơi thở thoáng chút liền biến thành gấp gáp.
Ân, vẫn là món đồ mà nàng rất ưa thích kia, nó lại một lần nữa xuất hiện rồi.
Trang bị level 4 đắt nhất hệ thống thương thành, nó đắt gấp rưỡi trang bị xếp thứ hai là Mộ Táng Tập Thể.
Thánh Kiếm Deuteri!
- Được, được, được, tôi tin anh, sau này tôi sẽ...
Bạch Tử Đằng còn chưa có nói xong, thân ảnh Hàn Phong đã biến mất từ đời nào.
- Mấy người này yêu nhau cái kiểu gì vậy... Không thể hiểu nổi... Thôi mặc kệ vậy...
- Khoan đã, không phải, mình vừa rồi dường như mới bị giam giữ, còn bị ngầm đe doạ, sau đó lại thấy được một mặt khác của "kẻ bắt cóc", lại được "chăm sóc" bằng thẻ vật phẩm này, sau đó mình liền đồng cảm với hắn ta...
- Có phải hay không mình cũng dính phải hiệu ứng Stockholm rồi?
- Ừm... Nhìn giống như mình bán chị hai hơn...