Thể lực là một chỉ số rất quan trọng, có thể coi như chỉ số quan trọng nhất của phi phàm giả. Hầu như tất cả kỹ năng hệ thống đều cần tiêu hao thể lực để có thể sử dụng, mà kể cả là không dùng kỹ năng thì cũng cần thể lực tới chống đỡ thân thể, từ cận chiến giả, xạ kích giả, thủ hộ giả, nguyên tố giả cho tới phục hồi giả, từ lãnh đạo cao tầng cho tới nhân viên gác cổng, ai cũng đều cần phải cộng rất nhiều điểm tiềm năng vào dòng này.
Chưa cần làm gì, chỉ cần đi bộ với cái bộ đồ tác chiến dày bịch trong hoàn cảnh mạt thế nguy cơ ở hiện tại cũng đã tiêu tốn rất nhiều thể lực rồi.
Muốn hoạt động trong thời gian dài, tất sẽ cần có thể lực cao tới duy trì, mà muốn hoạt động với cường độ lớn thì cũng cần nhiều thể lực để chống đỡ việc tiêu hao nhanh chóng, đơn giản như chạy nhảy nhanh, nâng đồ nặng, vận sức chém đám quái từ level 7 trở lên, hoặc sử dụng nhiều kỹ năng cùng một lúc, đều phải tiêu tốn thêm điểm thể lực.
Thể lực cũng có thể bù một phần qua điểm trí lực khi kích hoạt kỹ năng, giống như một biện pháp thay thế tương đương vậy. Hàn Phong có thể triệu hồi băng nô với 1 thể lực 2 trí lực, nhưng cũng có thể triệu hồi nó với 2 thể lực 1 trí lực.
Kỹ năng phi phàm mỗi người đều có sự khác biệt, có một phần chính là do "cấu trúc năng lượng phi phàm" đã kiến tạo nên kỹ năng đó có khác biệt. Cấu trúc này khác biệt đến từ việc mỗi người sẽ có cách điều hoà đầu ra của hai chỉ số thể lực trí lực khác nhau, phi phàm giả "pha chế" thế nào, kỹ năng sẽ có hiệu quả thế ấy.
Băng nô nặng về đầu ra thể lực hơn sẽ có thể tích lớn hơn, tồn tại lâu hơn, lực công phá vật lý tốt hơn, lực chống chịu cũng cao hơn, dùng để xây tường thành rất phù hợp. Nhưng nếu băng nô thiên về trí lực hơn, vậy thì nó sẽ linh hoạt hơn, thiên biến vạn hoá hơn, sắc bén tinh tế hơn, và băng bộc cũng gây nhiều sát thương hơn.
Kỹ năng ngũ giai tăng cường thể lực chẳng những đem tới số lượng điểm thể lực cố định tương đương "30 cấp độ", nó còn đem tới được 33% lượng thể lực thăng tiến cộng thêm, chẳng những vậy, nó còn giữ vững điểm thể lực ở tại 1 điểm, triệt tiêu vĩnh viễn khả năng hôn mê do cạn kiệt thể lực.
Tính chất này vô cùng quan trọng, bởi vì một khi cạn kiệt thể lực về 0 điểm thì sẽ rơi vào hôn mê sâu, rất lâu mới có thể tỉnh lại, tới khi tỉnh lại cũng sẽ chịu ảnh hưởng tới căn cơ, mơ hồ giống như bị thương tổn tới các thể cấu thành, phi phàm giả sẽ yếu đi rất nhiều.
Ngũ giai tăng cường thể lực là một kỹ năng rất rất mạnh, có thể xem như một cái bảo hiểm sinh mạng trong bất kỳ hoàn cảnh ác liệt nào, chỉ đáng tiếc là không có ai ở đây có khả năng học tập nó.
Mấy người ngồi tại bàn dài trước đó đã buồn bực đủ rồi, hiện tại đến phiên Hàn Phong và Tào Khang buồn bực theo, bọn họ tất nhiên là không "có hứng" với món này.
Kỹ năng ngũ giai thứ hai, tiếp tục là một cái buồn bực nữa.
Tại sao ư, bởi vì nó quá mức ưu tú, người ta sẽ không biết cưa nó ra rồi chia chác thế nào cho hợp lý.
"Đinh! Kỹ năng bán chủ động ngũ giai: Thao Túng Giác Quan! Kỹ năng thuộc tính: Sử dụng giác quan sẽ tích luỹ năng lượng tạo thành Ấn Cảm Quan. Tiêu hao Ấn Cảm Quan sẽ tạo thành hiệu quả bùng nổ giác quan. Không giới hạn số lượng Ấn Cảm Quan có thể tích luỹ. Kỹ năng không thể học tập trùng lặp, có thể cường hoá cùng tiến giai. Lưu ý: uy lực kỹ năng phụ thuộc vào khả năng thao túng giác quan."
Hàn Phong bên tai vang lên thanh âm hệ thống, hắn thiếu chút đã mặc kệ cái gì hậu quả cũng muốn bất chấp tất cả mà học tập cái kỹ năng này ngay tại chỗ.
Kỹ năng bán chủ động!
Lại là kỹ năng bán chủ động!
Đây là một phân nhóm kỹ năng cực kỳ hiếm thấy, lại còn cực kỳ ưu việt, ưu việt gấp nhiều lần so với nhóm kỹ năng chủ động, bị động, tự động.
Sở dĩ nói đây là nhóm kỹ năng ưu việt là do chúng thuộc dạng không cần tiêu hao gì mà vẫn có thể sử dụng, hoặc là chỉ cần tiêu hao cực ít, trong khi hiệu quả đạt được cũng chẳng thua kém gì so với các kỹ năng chủ động, có thể xem như xứng đáng với cụm từ "không làm mà vẫn có ăn".
Nhóm kỹ năng này có tỉ lệ rơi ra cực thấp. Cho tới hiện tại Hàn Phong mới chỉ gặp qua vài ba bản kỹ năng bán chủ động mà thôi, mà mỗi bản cũng chỉ rơi có đúng một lần, kia là tứ giai Tích Tụ Năng Lượng, tứ giai Uy Áp Thượng Vị. Ân, còn có Pháo Không Khí và Nhịn Một Hơi của thằng nhóc Ngô Tiểu Im Soái Lặng nữa.
Để mà hình dung rõ hơn về sự trân quý của nhóm kỹ năng bán chủ động này, vậy thì cứ lấy giá của chúng nó ra mà so sánh.
Kỹ năng đắt thứ ba hệ thống thương thành hiện tại là kỹ năng chủ động tứ giai Vỏ Bọc Ký Sinh, có giá 170.000 minh tệ, trong đó các khi kỹ năng đắt thứ hai và đắt thứ nhất lần lượt là 180.000 minh tệ và 200.000 minh tệ, bọn chúng đều là các kỹ năng bán chủ động.
Ngũ giai Thao Túng Giác Quan trước mắt, có lẽ phải có giá triệu bạc, thậm chí là hơn cả thế. Về phần hiệu quả của nó sao, cứ nhìn chiến trường Minh Thái là rõ.
Hai đòn Mù và Ngứa còn gây ra sự ám ảnh gấp nhiều lần Hồn Áp. Người ta dính Hồn Áp, người ta vẫn cắn răng dùng tâm lực đi chống đỡ được, vẫn chiến đấu được, còn Mù và Ngứa thì chỉ có buông vũ khí mà bỏ chạy thôi, cố gắng chiến đấu sẽ chỉ hại người hại mình.
Học kỹ năng này xong, tích lấy một tỉ cái Ấn Cảm Quan dạng "Mù" với "Ngứa" rồi nhồi hết vào mồm địch nhân, vậy thì thứ nào chịu nổi đây, có khi sẽ phải lập tức tự sát tại chỗ!
Dã tâm hừng hực với vô hạn ý tưởng đính kèm thoáng chốc đã bùng lên dưới đáy lòng rồi lan tràn ra khắp toàn bộ thân thể Hàn Phong. Hai mắt hắn lập tức nheo lại, ngón trỏ tay phải ngõ nhẹ một cái trên cạnh bàn rồi dừng, sống mũi chỉ có duy nhất một luồng không khí hít vào chứ không có thở ra, răng cửa dưới bên trái cắn nhẹ trên răng nanh hàm trên, trong khi trái tim cũng khẽ chậm lại nửa nhịp so với bình thường.
Nếu như là người cực kỳ quen thuộc với hắn, chắc chắn sẽ nhận ra đây chính là trạng thái của một kẻ lừa đảo đang điên cuồng tính kế để trục lợi.
Hàn Phong đang dùng toàn bộ tâm sức và khả năng lừa lọc của bản thân để tìm cách nuốt trôi cái bản kỹ năng này.
Kỹ năng này mạnh, rất mạnh, ai cũng biết, nhưng nuốt làm sao trôi, vậy thì không phải ai cũng biết, thậm chí là không phải ai cũng dám nuốt.
Cứ thế học rồi để mặc tới đâu liền tới, ai nói gì kệ sao?
Haha, dễ nghe nhỉ.
Muốn chết thì cứ việc thử.
Ánh mắt của những người trong phòng giờ phút này đều đổ dồn về phía Hàn Phong, giống như chỉ cần hắn dám biến kĩ năng kia thành hào quang bao phủ thân thể, vậy thì hắn chắc chắn sẽ lập tức phải đón nhận đòn trả thù vô cùng mãnh liệt.
Nếu đã vi phạm nguyên tắc của cuộc chơi này, vậy thì ngươi sẽ là đối tượng đầu tiên bị thanh trừng tiêu diệt.
Chiếu theo chiều ngược lại, nếu hiện tại có ai đó dám học kỹ năng này trước mặt Hàn Phong, vậy thì hắn cũng sẽ điên cuồng tìm cách hạ sát đối phương ngay.
Bởi vì cái đại sát khí này thực sự là quá mức uy hiếp tới tính mạng của hắn rồi, hắn tuyệt đối không muốn nhìn thấy bất kỳ ai khác sở hữu nó ngoài bản thân mình, nhất là khi nó lại nằm trong tay của "kẻ thù", vậy thì càng tuyệt đối không thể.
Người M sau khi chứng kiến được sức mạnh của bom hạt nhân, bọn họ liền lập tức dùng nó để đe doạ toàn bộ thế giới, càng là cấm chỉ tất cả các nước khác được phép sở hữu thứ vũ khí huỷ diệt này. Chỉ cần có ai đó dám manh nha ý định nghiên cứu và chế tạo loại vũ khí này, vậy thì họ sẽ dùng mọi cách tiêu diệt kẻ đó ngay, không tiêu diệt được thì sẽ bao vây cấm vận toàn diện ngay. Sau này lần lượt LX, A, P... cũng đồng loạt hợp sức ban hành cái gọi là "hiệp ước không phổ biến vũ khí hạt nhân", rồi bắt cả thế giới phải tuân theo.
LX sau khi chứng kiến và đánh giá được sự mạnh mẽ đến đáng sợ của tên lửa tầm xa, bọn họ đã điên cuồng phát triển ra đủ mẫu đủ loại, thậm chí lên tới tầm siêu xa siêu vượt âm, sau đó họ cũng cùng với các cường quốc khác lập ra hiệp ước không phổ biến vũ khí tầm xa, tất cả các loại tên lửa phiên bản xuất khẩu của bọn họ đều sẽ bị giới hạn tầm bắn xuống. Thậm chí ngay cả nước M và nước N sau này cũng phải tự trói tay bản thân bằng cách không chạy đua vũ trang đối với các loại vũ khí có tầm bắn 500-5000km ở "hiệp ước INF".
Ngũ giai Thao Túng Giác Quan, chính là một quả tên lửa hạt nhân có tầm bắn vô hạn.
Bất kỳ ai sở hữu nó cũng có thể vươn mình để trở thành siêu cường.
Thế nhưng mà, trở thành siêu cường đâu có dễ thế...
Nước M có thể thành siêu cường, đó là do họ tách biệt xa chiến trường, không bị tàn phá bởi chiến tranh, có dư thừa không gian và thời gian an toàn để phát triển, nước LX sở dĩ bất khả chiến bại là do lãnh thổ của họ quá rộng lớn, mùa đông của nước họ quá mức khắc nghiệt, không có bất kỳ quốc gia nào có thể xâm lược nổi. Mà siêu cường mới TQ sở dĩ có thể phát triển nhanh như vậy là do họ có nguồn nhân lực dồi dào và giá rẻ, đông tới mức không thể tưởng tượng nổi.
Yếu tố để có trở thành siêu cường, đó là thời gian, không gian, nhân hoà, địa lợi, thiên thời.
Hàn Phong không có, và bất kỳ ai nếu dám học ngũ giai Thao Túng Giác Quan cũng không có.
Thời gian từ khi sách kỹ năng hoá thành quang mang bao phủ thân thể cho tới khi thanh âm hệ thống vang lên là quá dài, lại từ khi học xong cho tới khi tích được Ấn Cảm Quan đầu tiên càng khó tính toán được, chẳng những vậy, từ khi tích được ấn đầu tiên tới khi tích được nhiều ấn là không ai rõ bao lâu, cuối cùng là, khống chế lực chưa chắc đủ tốt để thi triển thông thuận.
Thời gian để trở thành siêu cường rồi đi áp chế người khác là rất rất lâu, cực kỳ khó tính toán, trong khoảng thời gian này, ngươi sẽ trở thành công địch của mọi người, mà thời gian để thịt được ngươi thì rất nhanh.
Không gian nơi này, lại càng thích hợp để thịt một kẻ dám làm siêu cường, dám vượt lên người khác, nhất là kẻ kia không có "nhân hoà", đó là không ai ủng hộ, và cũng chẳng có đồng minh mạnh mẽ cạnh bên giúp đỡ.
Hàn Phong hai mắt càng thêm híp lại rồi nhìn về phía đối diện.
Rất nhiều ánh mắt đang lẳng lặng chờ đợi hành động của hắn.
Long có nghịch lân, đụng vào liền chết. Lưu manh vô sỉ thì cũng chỉ được phép có giới hạn mà thôi, nếu dám vượt quá giới hạn, vậy thì hết cứu. Giống như rất nhiều nước đang bị tàn phá và cấm vận của thế giới trước tận thế vậy, đó chính là do họ dám chọc vào vảy rồng.
Một kẻ lừa đảo có thể lừa tỷ phú, thế nhưng tuyệt đối không bao giờ dám lừa ngân hàng, không dám lừa cơ quan thực thi pháp luật, càng không bao giờ dám lừa một cường quốc.
Hàn Phong đang ở vào thế cực kỳ bị động, khi mà bản thân chưa kịp bài bố và chuẩn bị gì cho màn lừa đảo một cách tinh vi lớp chồng lớp, trong khi toàn bộ hành vi và biểu hiện của hắn đều đang được người ta quan sát từ đầu tới cuối, không có một kẽ hở.
Hắn không tin hiện tại bản thân có thể lừa được "cường quốc Tam Giang" bên phía đối diện.
Hắn có Băng Ảnh, điều này rất bí mật, nhưng không phải không có ai đoán được ra cách nó hoạt động, càng không phải không có khắc chế.
Đơn giản một tầng Quang Giáp tứ giai bản bộc phá lực được xuất ra, khói nho đen biến dị bốc lên ngùn ngụt, lúc đó thì hắn có chạy lên quận. Hoặc trong hệ thống thương thành cũng có những trang bị khống chế mạnh, hoặc kỹ năng tứ giai áp chế và thao túng không gian, hắn rất khó có tỉ lệ trốn thoát được, mà có trốn được cũng khó trốn mãi được, trấn Hi Vọng càng không trốn được.
Lúc này, một suy nghĩ chậm rãi hiện lên trong lòng Hàn Phong:
"Kể cả là người Tam Giang bên kia có không điên cuồng như tưởng tượng của mình, không lập tức lao tới giết chết mình, thế nhưng nếu mình dám học kỹ năng này, bọn họ cũng sẽ từ đó đòi một cái trả giá vô cùng kinh khủng, mình tuyệt đối không thể dửng dưng mặc kệ một cách lưu manh được, sẽ phải xuất huyết vô cùng nặng nề..."
Sau khi suy nghĩ này chấm dứt, lại tiếp tục một suy nghĩ thứ hai hiện lên:
"Mình đã dặn dò đội viên dưới trướng, nếu như tìm thấy kỹ năng ngũ giai, vậy thì phải bằng mọi cách giấu nó đi, thậm chí nếu không thể giấu thì trực tiếp học luôn cũng được, sẽ không bị trừng phạt, chỉ cần tuyệt đối không để lọt nó vào tay Tam Giang là được... Bản kỹ năng này vẫn xuất hiện ở đây, vậy thì hẳn là do người Tam Giang tìm thấy... Tại sao họ lại không giấu đi mà lại chủ động đưa tới tay mình? Họ thực sự nghĩa khí như vậy sao, muốn công bằng công chính liêm minh chia chác đầy đủ sao? Cổ Nguyên liêm khiết một đời? Thật không sợ mình dở thói lưu manh rồi học mất sao? Hay Tam Giang muốn ủ mưu gì đây?!"
Suy nghĩ thứ hai chấm dứt, suy nghĩ thứ ba do dự vài giây, tự kiểm chứng tự bác bỏ, tự khẳng định, sau đó chậm rãi hiện lên trong lòng Hàn Phong:
"Có người đang muốn lừa mình..."
Tên lửa hạt nhân tầm siêu xa trong lòng bàn tay hắn đột nhiên lại biến thành nặng nề.
Miếng phô mai đặt trên bẫy chuột.
Hàn Phong là một người tham lam, thấy có lợi, hắn chắc chắn sẽ nhảy vào đớp, hoặc lừa để về sau đớp.
Thế nhưng hắn lại chưa bao giờ là một kẻ tham lam vô độ, trái lại, hắn còn vô cùng biết điểm dừng.
Kể cả cái tướng ăn cực xấu mà bản thân trước đó đã thể hiện, hắn cũng không xấu tới mức quá khó coi, xấu tới mức tận cùng không ai chịu nổi.
Hắn luôn dừng lại khi người ta sắp chạm tới giới hạn, sau đó liền thong thả quay lại, tiếp tục công việc thổ phỉ, vô cùng kiên nhẫn.
Hắn sẽ từ từ từng bước một xây dựng tính cách cho "vai diễn" của mình trước, lại từ từ nới rộng dạ dày của bản thân, từ từ làm con mồi phải say đòn, từng chút một hạ giảm ý chí kháng cự của con mồi, gieo tâm lý ám thị nhược tiểu buông xuôi, sau đó mới bắt đầu cắn từng ngụm nhỏ.
Xin lông, xin thịt, xin máu, xin mạng...
Đây là nguyên tắc hành nghề.
Hàn Phong đúng là có thể làm mọi việc để đạt thành mục đích, nhưng với một điều kiện, đó là khi và chỉ khi việc kia không vi phạm nguyên tắc của bản thân.
Nguyên tắc đó chính là biết điểm dừng.
Tuyệt đối không bao giờ say mồi, vì một khi say mồi, bản thân sẽ đánh mất vị thế kẻ đi săn.
Chỉ cần bất kỳ ai say mồi, người đó sẽ trở thành con mồi, chắc chắn sẽ bị lừa.
Không có đồ tốt nào mà miễn phí cả. Kỹ năng ngũ giai Thao Túng Giác Quan trước mặt chính là một "cái bẫy" mà Tam Giang đang bày ra cho hắn đớp. Chỉ cần hắn dám đớp, vậy thì hắn sẽ lập tức rơi vào tình thế của một con la tham lam mà dính bẫy ngay, chỉ là không biết cái giá phải trả để được gã thợ săn bờ đông sông Lệ thả ra là đến đâu mà thôi.
Đám người này chắc chắn không cần mạng của hắn, bởi vì thực ra giết hắn rất dễ, rất rất dễ, có một vạn cách để giết, không tới mức phải bày trò phức tạp như hiện tại. Họ chỉ là đang muốn đánh vào lòng tham của hắn mà thôi.
Họ đang muốn hắn nổi lên lòng tham mà ăn vào cái miếng mồi này.
Ai là người đang muốn lừa hắn đây?
Hàn Phong ánh mắt thâm trầm lần lượt lướt qua tất cả những người trước mặt, bao gồm cả người "phe địch" lẫn người "phe mình".
Bạc Thanh, Cổ Nguyên, Tào Khang, Lạc Thanh Thuỷ, Mộ Dung Địch, La Thiên Dật, Tường Vi, Châu Lam, Phương Tường...
Tất cả mọi người, giờ phút này đều là đối tượng tình nghi.
Ai đang muốn lừa hắn?!
Ai muốn đẩy hắn vào thế há miệng mắc quai này?!
Và, họ đang muốn lừa cái gì từ hắn?!
Nửa giây sau, Hàn Phong khoé miệng khẽ nhếch lên một đường cong hưng phấn.
Hắn bây giờ lại muốn hỏi một câu khác...
Ai dám lừa hắn?!
Ai có gan lừa hắn?!
"Hahaha... Thú vị đấy..."
...
Tính từ thời điểm Hàn Phong cầm lên kỹ năng ngũ giai đã qua 1 phút.
Trong lều chỉ huy trung tâm, không khí ngày càng thêm mấy phần nặng nề áp lực, không có bất kỳ một âm thanh nào phát ra cả, kể cả là tiếng hít thở dường như cũng đã biến thành vô cùng nín nhịn.
Vô số âm thanh kêu gào trong tâm trí lại đang cũng đang liên tục thúc giục hắn mau mau học kỹ năng trên tay.
Tất nhiên, Hàn Phong sẽ không vội học.
Hắn ánh mắt thâm trầm tập trung vào La Thiên Dật.
Thằng này đang nhấp nha nhấp nhổm như bị gai chọc vào đít, cậu ta đang muốn nói cái gì đó, rất muốn nói, chẳng qua dường như đang phải kìm nén rất nhiều.
"Khứa này đã được người ta dặn trước nên im lặng, cậu ta nôn nóng là do trong lòng ngứa ngáy, sắp không nhịn được nữa rồi... Haha, bây giờ cách giải quyết dễ nhất là chẳng nói gì cả, để một hồi nữa cái vị khí vận chi tử này không chịu được tự mình nói ra, thế là giải quyết xong hết."
"Nhưng như thế không phải là sẽ rất nhàm chán sao?"
"Cơ hội hiếm hoi đấy..."
Sau khi quyết định sẽ tham gia vào "trò chơi" ăn phô mai trên bẫy chuột này, Hàn Phong bắt đầu liếc qua toàn trường, lông mày nhíu chặt.
Tại sao La Thiên Dật im lặng, nhưng những người xung quanh cũng theo đó biến thành im lặng?!
Người Tam Giang, nếu muốn lừa hắn, tất nhiên sẽ im lặng chờ hắn chui vào rọ, không quá kỳ quái.
Nhưng còn Phương Tường và Châu Lam, và cả 4 vị thư ký dân sự nhân vật quần chúng ở kia nữa, tại sao bọn họ lại cũng đồng loạt im lặng?
Tất cả đều đang muốn hợp sức để lừa hắn vào tròng?!
Đối diện Hàn Phong, La Thiên Dật nhấp nhổm càng lúc càng mãnh liệt.
Một phút im lặng nữa trôi qua, một tỉ suy nghĩ hỗn loạn liên tiếp hiện lên trong đầu óc của thủ lĩnh trấn Hi Vọng, cứ xuất hiện rồi lại bác bỏ, lại tổ hợp, va chạm, rồi lại bác bỏ, kết luận, phủ nhận, tổ hợp, bác bỏ...
Tiếp mười giây nữa trôi qua.
Hàn Phong khoé miệng hơi nhếch lên.
Bắt được rồi nhé!
...
Trọn vẹn gần ba phút sắp sửa trôi qua, không khí trong phòng họp mỗi lúc một thêm phần cô đặc, Hàn Phong ngồi im lìm trên ghế dựa, khoé miệng dần nhếch lên một đạo đường cong kỳ dị.
Đạo đường cong kia tràn đầy một loại cảm giác thành tựu.
Cũng tràn đầy cảm giác sợ hãi.
Lại càng tràn đầy hơn nữa cảm giác chua xót.
Người kia vậy mà lại lừa hắn, lại thật lừa hắn!
Năm phút trôi qua, cho tới khi La Thiên Dật bên kia đã sắp không nhịn nổi nữa, Tào Khang chếch trái Hàn Phong lại đột nhiên cất lời:
- Hàn Phong, chúng tôi đang muốn thành lập một tiểu đoàn chiến đấu thứ 5!
------