Tiểu đoàn 103 là tiểu đoàn tăng thiết giáp trực thuộc lữ đoàn 52, đóng quân trên địa bàn tỉnh Diễn Giang. Trực thăng chở theo hơn chục người từ phía hậu tuyến bay về xa xa ngoại biên thôn Minh Thái, chẳng mấy chốc đã tới được trên không trung tiểu đoàn 103.
28 ngày trôi qua không người chỉnh trang quét dọn, dây leo cùng cây cối biến dị xâm thực đã bao phủ tới một nửa các kiến trúc màu vàng xanh đặc thù, nhìn tới cảnh tượng hoang tàn đổ nát tới không còn hình dáng phía dưới, Tào Khang bàn tay không khỏi khẽ nắm chặt.
Thời điểm diễn ra sự kiện dị biến kia, lữ đoàn 52 và vài lữ đoàn khác đang trong quá trình chuẩn bị cho hội thao toàn quân khu vực đông bắc, tiểu đoàn 103 hẳn là cũng đang ráo riết chuẩn bị cho sự kiện thường niên này. Chẳng qua cho tới nay vẫn chưa thấy có bất kỳ báo cáo nào về việc quân nhân của tiểu đoàn 103 còn sống, điều này vô tình chứng minh việc tất cả đồng chí đồng đội của ông ta đều đã hy sinh rồi.
Lúc này ông ta lại nhìn về bên trái xa xa, khu vực đó là nhà kho bảo quản thiết giáp.
Nhìn từng hàng dài khí tài sắp xếp ngổn ngang, xung quanh dính lấy bê bết máu tươi, càng có vài đồng đội vẫn còn đang kẹt trong lô cốt, khuôn mặt chảy mủ liên tục khò khè vô minh, ông ta lại càng cảm thấy đau lòng.
Lúc này trực thăng từ phía trên cao hạ xuống, Hàn Phong nhanh chóng nhảy ra khỏi cabin, sau khi nhìn một vòng, hắn bình tĩnh hỏi:
- Các ông có cần tôi giúp không?
Tào Khang và vài người nữa cũng nối tiếp bước xuống, đoàn trưởng tiểu đoàn 2 lắc đầu đáp:
- Không cần đâu, chúng tôi sẽ tự mình thực hiện.
Vài đội viên cận chiến giả đi cùng lập tức toả ra bốn phương tám hướng xung quanh tiến hành thanh lý toàn bộ những thây ma quân nhân vẫn còn đang bồi hồi mắc kẹt.
Những đội viên này làm việc rất cẩn thận, cũng không có như lúc bình thường ra tay tàn nhẫn, chỉ nhẹ nhàng kết liễu sinh mạng đồng đội, sau đó nhanh chóng tập hợp xác chết lại.
Hàn Phong tâm thần khẽ động, tầm nhìn đã được chia 8, xem như chính thức bắt đầu quá trình làm một tên thổ phỉ của mình.
Rất nhiều băng nô nhỏ con đột nhiên không chút tiếng động xuất hiện tại khu quần thể sĩ quan xa xa, chúng nó đều mở mắt tiến hành trinh sát sơ bộ một lượt, sau đó nhanh chóng xâm nhập vào các phòng ban mà tìm kiếm bới móc, đặc biệt có ba băng nô chạy vào phòng hồ sơ, phòng thông tin liên lạc và phòng đoàn trưởng bên kia để tiến hành trước hết lục lọi tài liệu.
Thông tin về vị trí của các căn cứ và doanh trại quân đội còn lại tại khu đông bắc rất có thể đều nằm trong số những tài liệu này.
Ngoài việc tìm kiếm địa điểm hạ lạc của căn cứ quân sự, Hàn Phong còn muốn từ trong số giấy tờ này tìm tới tài liệu huấn luyện, tài liệu bảo dưỡng bảo trì, tài liệu kĩ chiến thuật, tài liệu thông tin bí mật, tài liệu tổ chức và biến chế chính quy các loại, tài liệu về kế hoạch và dự định trước tận thế, đây đều là những tin tức tình báo bảo mật cực kỳ quan trọng.
Chỉ cần lấy được những tài liệu này, đồng thời phân phát và chỉ đạo cho thân tín dưới trướng đi nghiên cứu, học tập, vậy thì trấn Hi Vọng sẽ bớt đi tình trạng thiếu thốn nhân tài, trình độ quân sự hoá và tinh nhuệ của cả cao tầng, trung tầng lẫn hạ tầng đều sẽ được tăng lên, thậm chí là sẽ từ đây biến chất, trở thành một đội quân chân chính, tổ chức sẽ đỡ phải phụ thuộc vào một số lượng nhỏ những cá nhân đơn lẻ như hiện tại.
Rất nhiều tài liệu với đủ mọi loại thượng vàng hạ cám đều đã được Hàn Phong âm thầm dùng Băng Ảnh dịch chuyển cuỗm sạch, chờ đợi lát nữa thích hợp lại thu hốt một mẻ.
Đi đến đây ngày hôm nay, Hàn Phong rốt cuộc đã nhận ra giá trị cực lớn của chuyên môn, tri thức và kinh nghiệm, hắn thà chọn cách trộm tài liệu còn hơn là âm thầm đi trộm đạn pháo.
Tri thức là sức mạnh, thời nào cũng vậy.
Phải biết rằng, sau khi CTTG lần thứ hai kết thúc, ĐQX bị phe đồng minh đánh bại, hai nước LX và M tiến vào nước Đ đã được hưởng lợi cực kỳ nhiều từ việc cướp đoạt tri thức. Lợi ích ở đây không chỉ dừng lại ở mỗi tài nguyên thiên nhiên, lãnh thổ gia trì và vị thế địa chính trị nhận được, đó còn là lượng công trình nghiên cứu khoa học khổng lồ mà quân đội ĐQX để lại.
Nước M sở dĩ là nước đầu tiên sở hữu bom nguyên tử chính là do họ đã cướp được tri thức từ các nghiên cứu của quân đội Đ, đặc biệt là các vũ khí sinh học, hoá học, hạt nhân, cha đẻ của bom nguyên tử, Robert Oppenheimer, cũng theo học chuyên ngành tiến sĩ vật lý tại nước Đ. Mà LX chiếm được tài liệu từ tên lửa V-2, từ đó đặt nền móng cho một loạt các tiến bộ về công nghệ tên lửa của bọn họ sau này, biến họ thành quốc gia đầu tiên đưa người vào vũ trụ. Thậm chí siêu cường mới nổi là TQ sau này cũng chọn cách đi ăn cắp công nghệ, ăn cắp tri thức, ăn cắp tài liệu bí mật, từ đó sao chép thành của mình, chứ họ không có rầm rộ đi ăn cắp tài nguyên nữa.
Những nước thực dân đế quốc kiểu cũ lựa chọn việc đi ăn cắp tài nguyên như A và P, hiện tại đều tụt hậu hơn ba siêu cường dẫn đầu, đó chính là do họ đã không lấy con người làm gốc, không chọn cách cướp đoạt tri thức. Mà ba nước dẫn đầu kia sau khi đi ăn cắp về cũng không hề ngồi không, họ đều tự mình phát triển hơn nữa từ những nền móng có được khi xưa, vận dụng tối đa ưu thế tiên phong về trí tuệ và chất xám, tăng cường và bồi dưỡng hơn nữa sự chất lượng của nhân lực, từ đó xây dựng vững chắc địa vị thống trị và tách biệt, không ai có thể lay chuyển xâm phạm được.
Không nói tới những nước dẫn đầu chuyên đi ăn cướp ăn trộm, kể cả là những quốc gia đi sau cũng vậy, chỉ cần biết vận dụng sức mạnh tri thức, vậy cũng có thể trở thành cường quốc. Đảo ĐL có công nghệ chip, HQ cũng có công nghệ chip, AĐ có những lập trình viên siêu hạng, Isr có những nhà khoa học vô cùng tài giỏi, bọn họ vì thế cũng dần có được vị thế vững chắc.
Tri thức của nhân loại mãi mãi là thứ đáng giá nhất, không có bất kỳ tài nguyên hữu hình nào có thể sánh bằng.
Vài đội viên là quân nhân chính quy của cả ba bên tham chiến nhanh chóng làm nhiệm vụ tiến tới kho vật tư, kho đạn dược, nhà chứa thiết giáp, xưởng sửa chữa, bọn họ tiến hành cắt mở niêm phong, kiếm đếm số lượng các loại, thống kê lấy thành quả chiến đấu lần này, đồng thời di dời hết ra bên ngoài.
Tào Khang nhìn từng chiếc thiết giáp được lái ra khỏi nhà chứa, tâm thần lại thêm một lần nữa cảm thấy xót xa.
Những thứ này vốn dĩ là tài sản quốc gia, phải thuộc sở hữu của quốc gia, của quân đội, hiện tại lại phải chia phần cho một tổ chức thổ phỉ...
Chẳng qua ông ta rất nhanh liền lấy lại cân bằng trong lòng.
Chiến đấu vừa mới diễn ra đã khiến ông ta xuất hiện một vài hướng nhìn tích cực hơn về trấn Hi Vọng. Mặc dù thủ lĩnh Hàn Phong của bọn họ ở bên ngoài luôn tỏ ra ngả ngớn thiếu nghiêm túc, nhưng thực tế người này là một người biết đứng tại tuyến đầu chiến đấu, cũng vô cùng có nguyên tắc để quản lý tại tuyến sau. Hắn ta đối với binh lính dưới vô cùng quan tâm để ý, càng là đôn đốc giám sát sát sao từng chút, đề điểm ra bộ quy tắc hành động và ứng xử rõ ràng. Đội viên của hắn ta cũng tương đối nghiêm cẩn nề nếp, tổng thể xem như chuyên nghiệp và tinh nhuệ, không hề lộ ra một chút khí tức thổ phỉ nháo nhác nào.
Hơn nữa tiểu đoàn Hi Vọng lại là tập hợp của rất nhiều thường dân đô thị, trình độ dân trí xem như tương đối cao. Đừng nên vội xem nhẹ điểm này, bởi vì nó vô cùng quan trọng. Khí thế của tiểu đoàn dân binh này tuy rằng chưa đủ thiết huyết, nhưng cũng vì thế mà bọn họ còn mang theo rất nhiều tâm tư tình cảm của những người bình thường, hay có thể dễ hiểu là "nặng lòng".
Một đội quân với kỷ luật tương đối cao nhưng vẫn giữ nguyên tinh thần hoà hợp với cuộc sống thường dân như vậy, ông ta tin rằng bọn họ sẽ không làm ra những hành động phương hại tới dân thường. Những khí tài này vào tay bọn họ, chưa hẳn đã là một chuyện xấu, chúng nó hẳn sẽ được dùng vào đúng mục đích, đó là tiêu diệt thây ma, bảo vệ dân thường.
Hơn nữa dù ông ta không tin Hàn Phong, nhưng ông ta khá tin tưởng người đang đứng bên cạnh hắn ta, Sử Thắng.
Vị đại uý này tuy rằng có rất nhiều tham vọng, thế nhưng hắn ta cũng đồng thời rất có tinh thần vì nước vì dân, hoàn toàn không phải loại người "đào ngũ" để làm thổ phỉ, hắn ta vẫn luôn có xu hướng hoà hợp với quân đội chính phủ.
Tình báo nội bộ cho thấy Sử Thắng luôn phủ quyết các hành động gia tăng mâu thuẫn hai bờ đông tây sông Lệ, càng là đứng ra nỗ lực xây dựng kết nối, đạt thành thoả thuận hợp tác.
Chiến dịch Minh Thái lần này sở dĩ có thể nhanh như vậy thông qua, càng có thể diễn ra đồng bộ suôn sẻ, vai trò ở giữa làm dây kết nối của Sử Thắng là vô cùng lớn, dù sao chẳng ai đủ khả năng đứng ra tổ chức quân đội trấn Hi Vọng một cách bài bản và nhanh chóng tuân theo chỉ đạo chiến thuật chung tốt bằng hắn ta cả.
Sử Thắng tuy là một quân nhân xu hướng thân chính phủ nhưng vẫn được Hàn Phong bổ nhiệm vào vị trí cao thứ hai trong quân, còn nắm toàn bộ thực quyền chỉ huy trên chiến trường, đây là có cả tiếng, cả miếng, cả địa vị cả quyền lợi, điều này nói lên rất nhiều thứ.
Hàn Phong đang muốn đi theo hướng chính quy, không hề giương ác phạt thiện, không hề đè ép lẽ phải.
Tào Khang nói thật lòng là không quá mức giỏi về đấu đá chính trị, phần lớn thông tin về trấn Hi Vọng mà ông ta có được là thông qua hệ thống tình báo của Bạc Thanh, những tin tức kia không thể nào là tin tức tốt đẹp cho được. Chẳng qua sau một chiến dịch hôm nay ông ta cũng đã tự nhìn nhận được tương đối nhiều điều, sự bài xích đối với tổ chức thổ phỉ này cũng giảm xuống một mảng.
Tất nhiên, chỉ là giảm xuống, không phải xoá bỏ.
Ông ta không tin tưởng Hàn Phong. Người đứng tại địa vị cao sẽ rất dễ dàng sa đoạ, khi mà nguy hiểm qua đi, hoà bình ngắn ngủi tiến tới, sự hắc ám trong lòng mỗi người mới bắt đầu được diễn sinh, đó mới là thời điểm chuẩn xác nhất để đánh giá lòng dạ cùng bản chất của một con người.
Nhưng mà ít nhất tính tới thời điểm hiện tại thì hắn ta xem như vẫn tương đối an phận, ông ta sẽ không đột nhiên dở chứng mà vi phạm thoả thuận, sẽ không làm khó quá trình "chia chác tài nguyên" này.
Nếu để Tào Khang biết người mà ông ta nhận xét là an phận vừa mới ăn cắp sạch sẽ cả mấy trăm bộ tài liệu mật, không biết ông ta sẽ có cảm tưởng gì.
Sẩm tối, toàn bộ vũ khí trang thiết bị đã được đào móc ra hết, vài tiểu đội từ chiến trường bên kia cũng đã thành công tiến tới tiếp ứng, đoàn xe tải dài dằng dặc chạy theo phía sau, bắt đầu bước vào công tác vận chuyển phần của mình.
Tiểu đoàn 103 là tiểu đoàn tăng thiết giáp, số lượng vũ khí cực nhiều, ngoài 5 cỗ xe tăng T90S và một cỗ xe tăng T90SK phiên bản chỉ huy, số còn lại là 22 cỗ xe tăng T54 các phiên bản.
Ngoài ra còn có 4 cỗ xe bọc thép BTR-60, cùng với 10 xe chiến đấu bộ binh BMP-2.
Cũng phải nói là may mắn cho liên quân hai bờ. Bởi vì công tác chuẩn bị diễn ra hội thao tại trường bắn Minh Thái, kha khá các loại trang bị thuộc binh chủng khác cũng đang được tập hợp tại đây, trong số này có súng phóng lựu AGS-17, súng cối loại 60mm, 82mm, 100mm các phiên bản, pháo không giật SPG-09, pháo không giật B-10, pháo không giật DKZ, DKB, pháo 2a28, súng cối 120-PM-43, các loại tên lửa chống tăng mặt đất như 9M113, 9M14... Ngoài ra còn có trọng liên DShK 12ly7 và NSV 12ly7, cũng không thể thiếu các loại súng chống tăng cá nhân như RPG-7, mìn chống tăng, các loại lựu đạn cá nhân, và hơn trăm khẩu súng trường cá nhân.
Một hệ thống thông tin liên lạc và tác chiến điện tử, một hệ thống radar và chỉ huy dẫn hướng, mười mấy chiếc UAV quân sự, một hệ thống thu phát tín hiệu điện đàm đang được kiểm tra lại tình trạng hoạt động.
Ba cỗ xe cứu kéo bọc thép gần 500 mã lực to tổ chảng từ từ lăn bánh ra ngoài, kéo theo phía sau là rất nhiều trang thiết bị phục vụ công tác bảo trì bảo dưỡng.
Đạn dược tương ứng cho số vũ khí này càng là vô cùng dồi dào, để mà so sánh, số lượng đạn pháo và đạn chống tăng khổng lồ mà liên quân hai bờ đã sử dụng trong chiến dịch ngày hôm nay còn không bằng 5% số lượng đạn dược đang được lưu trữ tại đây, có thể nói là cực kỳ quý giá.
Ngoài ra số lượng lớn lương thực thực phẩm dự trữ và trang thiết bị quân nhu như quần áo chăn đệm xẻng cuốc các thứ cũng vô cùng phong phú.
Nếu không nói tới số lượng người chết trận, chỉ nói tới tài nguyên thu về, vậy thì đánh trận này đã thắng lớn rồi.
Hàn Phong nhìn hàng dài vũ khí trang thiết bị trước mặt đang được kiểm đếm chia chác mà không khỏi cảm thấy tiếc nuối.
Nhẫn trữ vật của hắn không chứa được bọn này, có nhồi cũng nhồi không nổi quá 2 chiếc xe tăng, đừng nói muốn ăn cả hơn 40 cỗ xe các loại lại là càng không thể nào.
Lúc này vài nhân viên công tác dân sự đang tiến hành những công đoạn cuối cùng để cãi cọ rồi phân chia lợi ích tại đây, ai cũng đều không hoàn toàn tin tưởng đối phương, bởi vậy bọn họ quyết định chia chác ngay trong đêm chứ không muốn để thời gian dông dài.
Số lượng tài nguyên ở đây cũng không phải là chia đôi mà chính là chia ba. Trấn Hi Vọng một phần, huyện Tam Giang một phần, và quận Xuân Hà lại được chia một phần nữa.
Bọn họ hôm nay ước chừng đã bắn tới cả nghìn viên đạn chống tăng, đạn pháo, lựu pháo cũng vài trăm viên, càng bắn ra cả hai ba vạn đạn 12ly7, số lượng đạn 7,62mm càng là nhiều tới khó đếm. Trong số này có tới hơn một nửa là vật tư vận chuyển từ quận Xuân Hà tới, hai bờ đông tây sông Lệ tự đánh chém, tự đốt kho đạn của nhau để làm pháo hoa đón giao thừa sớm, cả hai đều nghèo tới rớt mồng tơi, làm gì có lắm tiền mà xả như vậy.
Số lượng tài nguyên mà trấn Hi Vọng được chia cũng không phải rất nhiều. Cái này chỉ có thể trách thủ lĩnh của bọn họ quá óc chó và thiếu liều lĩnh.
Vì chưa biết tiểu đoàn 103 này có bao nhiêu tài nguyên, thậm chí chưa chắc chắn sẽ thắng giao tranh ngay trong ngày, Hàn Phong chỉ quyết định xả một phần ba kho dự trữ đạn dược của mình ra ngoài, hắn muốn ém hàng hòng tăng giá về sau.
Cuối cùng bọn họ vậy mà lại thắng trận ngay trong ngày, số lượng hàng ém của hắn thành ra "vô dụng", từ đó dẫn tới tỉ lệ tài nguyên mà trấn Hi Vọng đã sử dụng là không quá nhiều.
Bỏ ra không nhiều tất nhiên nhận về cũng sẽ không nhiều.
Nói tới nhân lực, số lượng binh lực bờ tây đã đẩy vào chiến dịch Minh Thái cũng không nhiều bằng Tam Giang, so sánh chỉ bằng 1/4 mà thôi, thậm chí ba đòn khủng bố nhằm phá giáp chủ lực thi đàn kia cũng đều do người Tam Giang dẫn đầu thi triển, trấn Hi Vọng chỉ đứng phụ hoạ làm nền. Hàn Phong đề ra kế hoạch tác chiến 5 giây, nhưng Tam Giang lại có công chỉ huy tác chiến tổng thể, Hàn Phong hạ sát đám Bomb, nhưng Tam Giang có công xoá cống chế của Thể Thao Túng, hơn nữa Tam Giang còn chuẩn bị sẵn trận địa, trấn Hi Vọng chỉ cần nhảy vào tác chiến, không mất công đi đào bới cày xới từ vài ngày trước.
Rất nhiều yếu tố tổng hợp lại đã khiến trấn Hi Vọng trở thành bên yếu thế nhất, mà bên kia cùng phe chính phủ, tổng hợp chiến công lại lại có sức nặng lớn hơn, đến bây giờ thủ lĩnh của bọn họ chỉ biết khóc ra tiếng chó vì hối hận.
Nghĩ nhiều quá đôi khi lại thành dở, mưu ma chước quỷ nội tâm hắc ám nhiều quá cuối cùng cũng sẽ gặp trái đắng.
Nếu biết trước thì Hàn Phong đã... Thôi dẹp đi, nếu biết trước thì nếu luôn cái viễn cảnh nuốt được hết tất cả tài nguyên cho bõ công, sự việc đã rồi thì nếu cái chó gì nữa.
Cũng may mà tài nguyên nước lá ớt và nước chống chịu của trấn Hi Vọng đã giành lại được rất nhiều lợi thế trên bàn đàm phán, bằng không thì lúc này chỉ được chia cho cái nịt thôi.
Sử Thắng trực tiếp đứng ra chỉ đạo đội viên thu gom tài nguyên sau đàm phán lại. Trong số này có 2 xe tăng T90S, 6 xe tăng T54, 2 xe bọc thép BTR-60, 5 xe chiến đấu bộ binh BMP-2, 10 khẩu trọng liên DShK 12ly7, 5 UAV quân sự, cùng với số lượng 37 khẩu pháo không giật, súng phóng lựu, súng chống tămg các loại, cộng thêm 25% lượng đạn dược đính kèm trong kho dự trữ.
Ngoài ra, trấn Hi Vọng còn nhận thêm một bộ thu phát điện đàm radio, một xe cứu trợ bọc thép, cùng với tất cả lương thực thực phẩm.
Bờ đông sông Lệ và quận Xuân Hà hưởng hết số còn lại, về phần bọn họ chia chác thế nào, không ai rảnh đi quan tâm.
Hàn Phong lại một lần nữa đau lòng nhìn hai cỗ xe cứu kéo bọc thép chở theo toàn bộ vật tư sửa chữa bảo dưỡng xe tăng rời đi.
Trước mắt số lượng khí tài hậu cần cực kỳ quan trọng này được xem như tài sản chung của hai bờ đông tây sông Lệ, nếu trang thiết bị của bên nào bị hỏng hóc, vậy đều có quyền dùng tới, chẳng qua hiện tại Tam Giang sẽ là bên bảo quản, trên cơ bản thì trấn Hi Vọng cũng chẳng có ai đủ khả năng để sử dụng.
Tài liệu vừa tới tay, đọc hiểu còn chưa chắc đã hiểu, còn muốn sửa xe tăng sao, mơ mộng, Sử Thắng cũng không biết sửa, hắn ta thậm chí còn chưa thuần thục thao tác xe tăng đâu đấy, vác mấy cỗ xe tăng về tạm thời chỉ có đem ra trang trí mà thôi.
6h30p ngày thứ 28 hậu dị biến.
Trực thăng lại phạch phạch phạch cất cánh rồi bay về phương xa.
Chia chác tài nguyên súng đạn đã xong, ở đây không còn việc của đám đầu não nữa.
Việc vận chuyển vũ khí trang thiết bị trên cơ bản là mất thời gian, sẽ phải diễn ra xuyên đêm, cao tầng liên quân tất nhiên không thể ngồi canh chừng được, điểm tin tưởng này với "đồng minh" bọn họ tất nhiên phải có, hiện tại bọn họ còn phải về chia tài nguyên phi phàm.
Ngồi trên máy bay nhìn xuống khung cảnh hoang sơ như rừng rậm phía dưới, Tào Khang lại đột nhiên lên tiếng:
- Hàn Phong, chúng tôi đang chuẩn bị thành lập một tiểu đoàn chiến đấu số 5.
Hàn Phong nghe vậy, khoé miệng hơi nhếch lên.
Hắn thản nhiên lấy cá khô ra ăn, bình tĩnh nói:
- Ân, trấn Hi Vọng có lẽ cũng phải thành lập một đại đội bọc thép bài bản hơn.
Nghe được lời này, Tào Khang không khỏi thở dài.
Cơ hội "thu phục" thủ lĩnh trấn Hi Vọng xem ra càng lúc càng trở nên xa vời.
Cũng phải thôi, sau bao nhiêu sự mâu thuẫn đã nảy sinh trước đó, việc bọn họ có thể cùng ngồi trên một chiếc trực thăng như lúc này đã là rất khó tưởng tượng rồi. Thậm chí trước đó Tào Khang còn tính đổi một núi tài nguyên lấy Cung Nguyên Tố level 5 của Tường Vi để bắn chết Hàn Phong đấy, bởi vậy sau ngày hôm nay, tình trạng quan hệ hai bên chưa chắc đã tốt hơn bao nhiêu.
Trực thăng rất nhanh đã trở về tới hậu tuyến liên quân, mấy người Hàn Phong cùng nhau tiến vào một lều chỉ huy cực lớn tại ngoại biên hồ Hương Khê.
Phần lớn thường dân và phi phàm giả hai bên đều đã theo đoàn xe dài dằng dặc trở lại căn cứ của mình, số người còn lại ở trận địa này chủ yếu là cao tầng cấp cao nhất, có nhiệm vụ phân chia lợi ích, cùng với vài đội viên canh gác, thậm chí có cả vài phi phạm giả "hoang dã" chạy tới muốn nhân lúc tối trời mà hôi của.
Xung quanh chiếc bàn dài chỉ có vài người lẻ tẻ, chủ yếu là những người đã góp công chính trong chiến dịch vừa mới trải qua, bên Tam Giang có Bạc Thanh, Cổ Nguyên, Lạc Thanh Thuỷ, La Thiên Dật, Tường Vi, Mộ Dung Địch. Phương Tường và Châu Lam đại diện cho lợi ích của trấn Hi Vọng, ngoài ra còn có bốn vị nhân viên công tác dân sự, hiện tại có thêm Hàn Phong và Tào Khang gia nhập, tổng cộng cũng chỉ hơn chục người.
Người đã tập trung đông đủ, màn chia chác tài nguyên cũng được bắt đầu.
Trên mặt bàn hiện tại đang bày biện rất nhiều tài nguyên, số lượng thật sự là vô cùng kinh khủng. Tuy nhiên đây cũng chỉ là số lượng tài nguyên mà đôi bên thu thập được dưới lòng hồ vô danh sau đòn công kích 5s cuối cùng kia mà thôi, về phần số lượng tài nguyên ở chiến dịch buổi sáng trước đó, hầu hết mỗi tiểu đoàn chiến đấu đều đã tự thu thập riêng phần tại trận địa của mình.
Ai cũng đều ngầm hiểu rằng tốt nhất không cần hỏi tới tài nguyên trước đó làm gì.
Đánh hạ được bao nhiêu, thu thập được bao nhiêu, đó cũng là bản lĩnh của mỗi bên, còn muốn người ta chia phần cho ngươi sao.
Số lượng bốn vạn thây ma còn lại tại chiến dịch 5s chủ yếu là thây ma cấp cao, bèo bọt nhất cũng là thây ma level 3, level 4, tỷ lệ đánh rơi tài nguyên là cực cao. Nhưng mà vài đòn hợp kích tại khoảnh khắc cuối cùng kia thực sự quá mức dữ dội, khu vực chiến trường bị cày xới tới tung khói mù, rất nhiều tài nguyên đã bị sóng xung kích hất bay qua hai hồ Hương Khê, Đại Lục, biến mất vô ảnh, số lượng còn thừa lại, thật ra không quá nhiều.
Thêm vào đó, số lượng tài nguyên trên bàn hẳn là không còn được đầy đủ. Bọn chúng chắc chắn đã bị hao hụt ít nhiều do lòng tham của đội viên được chị định làm công tác dọn dẹp chiến trường, kể cả trước đó đã có nghiêm lệnh người thu thập loại tài nguyên nào chỉ được phép thu thập loại tài nguyên đó, không được phép sờ mó qua tài nguyên khác, nhưng ai mà biết có đứa nào có kỹ năng ăn cắp hay là không chứ.
Tuy nhiên, tuyệt đại đa số tài nguyên hẳn là đều được giữ lại một cách nguyên vẹn, dù sao cả hai bên đều có những người đáng tin của mình, đồng thời UAV trinh sát trên đỉnh đầu cũng liên tục bay lượn, người dám làm loạn, hẳn là cũng tới kỳ muốn chết.
Dưới đủ loại nguyên nhân khách quan và chủ quan, tài nguyên có trên bàn tuy nhiều nhưng nếu chia đều ra thì cũng không tới mức kinh khủng nữa.
Được cái là quận Xuân Hà chẳng có tí nước suýt nào đối với tài nguyên phi phàm, bọn họ có gửi phi phàm giả qua tham chiến đếch đâu, chiếm được tài nguyên súng đạn đã là vô cùng nể mặt rồi.
Tổng cộng 86.000 tinh thạch exp đã được thu thập, trấn Hi Vọng nhận về 20.500.
264 điểm tinh thạch tiềm năng đã được thu thập. Nhìn những viên bảo thạch màu đỏ quạch đang lấp lánh ở kia, Hàn Phong thật sự muốn bất chấp lao lên mà cướp hết. Chẳng qua hắn cuối cùng vẫn là ngậm ngùi nhận về 44 điểm.
Chỉ có 46 viên tinh thạch ma dược của loại hình thây ma trên level 20 được thu thập lại, ngay cả thân xác của những thây ma kia cũng đều đã bị công kích đánh tới nát bét, không còn lại gì.
Hàn Phong nhận về 8 viên mà trong lòng cười lên đầy điên cuồng.
Bú bú bú, 108.000 minh tệ của hắn bỏ ra mua Mộ Táng Tập Thể level 4 lúc trước là quá xứng đáng.
Mặc dù hắn không biết thân xác của thây ma bị nhốt bên trong mộ táng có mang theo tinh thạch ma dược hay không, nhưng con số 58.472 xác chết hiển hiện trên bia đá đầu lâu đỏ chính là chiến lợi phẩm ngọt nước nhất mà hắn bú được.
Phải biết là cái thùng máu khi trước dội xuống đám đầu não thi đàn kia cũng được hắn âm thầm hoà vào vào rất nhiều Nắm Đất Vàng, lũ quái kia lây dính bột đất, sau khi chết đi thân xác tất nhiên sẽ được hút vào trong mộ táng, hắn quả này cạp một cạp muốn no tới bể bụng rồi.
Thẻ tiến giai sơ cấp có 212 tấm, đây là đồ tốt, là vật có thể xây dựng tầng lớp phi phàm giả bậc trung vô cùng hiệu quả. Nó có thể giúp phi phàm giả tiến giai kỹ năng nhất giai, nhi giai lên bậc tam giai, từ đó gia tăng khống chế lực, trực tiếp tăng cường sự tinh nhuệ trong đội ngũ.
Trấn Hi Vọng được chia 50 tấm tròn, xem như đủ mức đóng góp.
Thẻ vật phẩm ngẫu nhiên rất nhiều, số lượng lên tới 275 tấm, trấn Hi Vọng nhận được 58 tấm.
Hàn Phong nhìn một chốc, sau khi nhìn thấy 58 đôi ủng gia tốc level 2, hắn quyết đoán nhìn về đống thẻ vật phẩm chỉ định level 3.
Tổng cộng 43 thẻ vật phẩm level 3 đã được liên quân nhặt được. Loại tài nguyên mang tới tư vị chắc chắn ra đồ tốt này bị hao hụt tấm nào là khiến đôi bờ sông Lệ đau lòng tấm đó, chỉ thu thập được 23 tấm khiến cho tất cả mọi người đều dâng lên buồn bã, Hàn Phong lại càng buồn bã hơn khi trấn Hi Vọng chỉ được chia có 9 tấm, thật sự là chả thấm tháp gì.
Không sao, thịt muỗi tuy ít nhưng cũng là thịt muỗi.
Thẻ vật phẩm level 4 tổng cộng có 11 tấm, đây lại là một cái đau lòng nữa của liên quân hai bờ.
Loại tài nguyên lấp lánh hào quang bạc trắng này vô cùng nổi bật. Nó do đích thân Cổ Nguyên dùng 157 điểm nhanh nhẹn của mình dạo một vòng để tự tay thu nhặt, người khác chỉ được bắt đầu lượm lặt sau khi đoàn trưởng tiểu đoàn 1 kết thúc quá trình quét dọn này, nhưng mà họ Cổ cũng chỉ thu thập được có 11 tấm mà thôi.
Phải biết rằng số lượng thây ma trên level 25 được thống kê là 80 đầu, trong đó có tổng cộng 5 thây ma trên level 30. Đáng lẽ theo tỉ lệ ngầm hiểu thì bọn họ phải kiếm được ít cũng 30 tấm thẻ vật phẩm chỉ định level 4 mới đúng, thậm chí phải có thẻ vật phẩm level 5 mới phải chứ hả.
Hiện tại tài nguyên còn lại chỉ có một phần ba dự kiến, có thể thấy được trận này bọn họ đã hao hụt mất bao nhiêu tiền của.
Ai nấy đều đưa mắt nhìn ra ngoài cửa chính, nhìn tới ba cái hồ mênh mông sóng nước ở kia, sau đó bọn họ đều nuốt vào một ngụm nước bọt.
Đây là bảo địa, đây là kho báu lớn nhất ngày thứ 28 tận thế a.
Những tài nguyên trước đó tạm thời chưa nói, nhưng chỉ riêng số lượng thẻ vật phẩm level 4 thất thoát đã đủ để cho bọn họ quyết tâm tát cạn ba cái hồ này rồi.
Nếu bên dưới ba cái hồ này đang ẩn chứa 20 quả lựu Lựu Đạn Diệt Quỷ level 4, tương đương với gần 1,7tr điểm minh tệ thương thành, vậy thì thi đàn khổng lồ tại huyện Lệ Trì cũng chỉ là cứt chó, ném 20 quả lựu đạn xuống dưới là xong con ong, cực kỳ nhàn đầu, thậm chí chỉ 10 quả là xong luôn rồi.
Chẳng qua việc này vẫn phải lên kế hoạch cẩn thận, dù sao hồ Hương Khê và hồ Đại Lục cũng đều là hồ lớn, bên dưới không những có thuỷ quái mà còn có cả một con Power-3 level 31 đang bị nhốt, chưa biết lúc nào nó sẽ thoát ra, vớ vẩn một chút là ăn cám ngay.
Thây ma xuống nước đã yếu ớt, nhân loại xuống nước còn yếu ớt hơn, ở trong lều này có lẽ chỉ có một mình họ Lạc kia là dám tự tin trục vớt bảo vật mà thôi, còn ai khác mà lao xuống dưới đó cũng làm mồi cho rùa cá tôm ốc cả.
Ai đủ tự tin bản thân solo thắng được Power-3? Không đủ mạnh bằng P3 sao, vậy con rùa kia sẽ nhốt ngươi lại như nhốt chó trong cũi. Ngay cả Thể Sức Mạnh level 31 nhiệt tình đấm đá liên tục hai tiếng đồng hồ tới độ kiệt sức mà vẫn chưa thoát được ra kia kìa, người xuống đó mà bị nhốt, vậy xác định cưới rùa làm vợ đi.
Độ hung dữ của động vật biến dị thì khỏi phải bàn cãi rồi, chỉ cần có mùi nhân loại, chúng nó sẽ lao tới tợp ngay, thảm trạng của rất nhiều người câu cá tại sống Lệ đã cho thấy điều đó.
11 tấm thẻ trên bàn, Hàn Phong được ưu tiên tới 3 tấm, lại còn được ưu tiên chọn trước 1 trong số 11 tấm. Cái này không cần phải bàn cãi, hắn đã đem hẳn một tấm thẻ có Lựu Đạn Diệt Quỷ level 4 giá 84.000 minh tệ ra dùng, đứa nào bỏ ra nhiều hơn hắn được a.
Chia xong thẻ vật phẩm, cao tầng hai quân chia tới sách kỹ năng.
Nói tới đây lại buồn.
Sách kỹ năng là nền tảng cơ bản cho một đội quân phi phàm giả, việc thiệt hại sách kỹ năng xuống lòng hồ là một điều khiến người ta vô cùng tiếc nuối, thế nhưng cũng chỉ có thể ngậm ngùi chấp nhận.
Hơn 3100 sách kỹ năng nhất giai đã được thu thập, con số này, đáng lẽ phải là 1 vạn bản mới đúng!
Trấn Hi Vọng nhận về 700 bản.
Số lượng sách kỹ năng nhị giai là 853 bản, trấn Hi Vọng nhận được 191 bản.
Sách kỹ năng tam giai, 171 bản, nghe nhiều đúng không. Ừ, đúng là rất nhiều, thật là may mắn quá, nhưng trong số này có tới gần 70% là tam giai tăng cường thuộc tính, từ trung tầng cho tới cao tầng liên quân, hầu như chẳng còn ai có thể dùng được.
Trấn Hi Vọng được chia 33 bản kỹ năng tam giai, trong đó chỉ có 11 bản là "học được", quá mức bèo bọt.
Phải biết số thây ma còn lại đều là dạng tiến hóa, phải cả 500 thây ma trên level 20 đấy, giờ lại chỉ thu về 1/3 tài nguyên, thật sự là đủ gâu gâu ẳng ẳng mà.
Sách kỹ năng tứ giai còn thảm hơn, chỉ có 13 bản được thu thập, trong đó có tới 5 bản là kỹ năng tăng cường thuộc tính.
Hàn Phong cầm một sách kỹ năng tứ giai lên cẩn thậm xem xét.
"Đinh! Kỹ năng bị động tứ giai tăng cường trí lực! Kỹ năng thuộc tính: +60 điểm trí lực. Mỗi 5 trí lực gốc gia tăng, nhận về thêm 1 điểm trí lực. Kỹ năng không thể học tập trùng lặp, có thể cường hóa cùng tiến giai."
Hàn Phong ném kỹ năng tứ giai này xuống bàn, uể oải ngáp một tiếng.
Con mẹ mày.
8 bản kỹ năng tứ giai "có thể học được", trấn Hi Vọng chỉ được chia đúng 1 bản, rất ít tranh cãi.
"Nhượng bộ" này Được đề xuất bởi chính Hàn Phong, bởi vì kỹ năng kia là do hắn chỉ định lựa chọn nó, những người khác sau một hồi bàn bạc với nhau thì cũng đồng ý.
Dù sao kỹ năng đó bọn họ cũng biết nó là cái gì rồi, sẽ không tới mức trở thành bài tẩy khủng bố mà bọn họ không thể đối phó nữa.
May mắn lớn nhất là 2 bản kỹ năng ngũ giai đã được thu thập.
Xui xẻo là một trong hai là kỹ năng tăng cường thuộc tính.
Hàn Phong cầm bản kỹ năng ngũ giai tăng cường thuộc tính lên cẩn thận xem xét.
"Đinh! Kỹ năng ngũ giai tăng cường thể lực! Kỹ năng thuộc tính: +120 điểm thể lực. Mỗi 2 thể lực gốc gia tăng, nhận thêm 1 thể lực. Điểm thể lực vĩnh viễn không bị giảm về 0 điểm. Kỹ năng không thể học tập trùng lặp, có thể cường hóa cùng tiến giai."
- Bà nội cha mày!