Chương 614: Hàn Phong chết

Thanh âm kêu to của Tào Khang thông qua loa phóng thanh truyền khắp trận địa liên quân, vang vọng bên tai mỗi người, để cho tất cả mọi người ở đây đều khẽ giật mình ngẩn ngơ, giống như chưa thể hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của những lời kia.

- Chúng ta thắng rồi...

- Thắng rồi?

- Thắng rồi sao...

- Kẻ địch đã bị hạ gục rồi sao...

- Thật sự đã kết thúc rồi sao...

Liên quân hai bờ đông tây sông Lệ, không có thanh âm vui mừng hoan hỉ, không có thanh âm gào thét sung sướng, càng không có ai hoan hô vang trời khuấy động không khí, tất cả mọi người đều trở nên mơ hồ, cả nghìn phi phàm giả vẫn như cũ đứng yên tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết phải làm gì.

Bọn họ đều giống như vừa mới trải qua một giấc mộng dài đằng đẵng, bất ngờ tỉnh lại rồi chợt hoảng hốt nhìn quanh, hoàn toàn không có nửa điểm vui vẻ hoan lạc, trái lại chỉ cảm thấy đầy rẫy khổ đau và ám ảnh kinh hoàng.

Âm thanh oe oe đã chấm dứt, nhưng trong đầu mỗi người nó vẫn như cũ liên tục vang lên, thời thời khắc khắc liên tục tra tấn không ngừng nghỉ.

Người đầu tiên dẫn đầu tay rời cán súng, ánh mắt thoáng chốc liền tràn đầy sương mù, bên trong đôi đồng tử đục ngầu là vô tận mệt mỏi sợ hãi, thân thể cũng theo đó biến thành mềm nhũn mà quỳ gục xuống đất, khuôn mặt vùi vào đầu gối mà khóc nấc lên tràn đầy nức nở.

- Huhuhu...

- Hức hức...

Một người, hai người, mười người, trăm người, từng người từng người một buông vũ khí rồi quỳ xuống nền đất, trên khuôn mặt hoàn toàn là giải thoát, có một chút may mắn, một chút mừng rỡ, một chút tiếc nuối, một chút thất thần, cùng với đó là muôn vàn đau khổ.

Trận chiến này, mất mát quá nhiều, thương vong quá nhiều.

Hơn ba trăm người đã chết trận, con số kia, thậm chí vẫn còn có thể tăng thêm hơn nữa.

- Huhuhu...

- Hức...

- Anh ơi...

- Tiểu Trầm...

Khắp chiến trường, không khí thoáng chốc đã biến thành một mảnh tang thương mê mệt, người người đều quỳ gối khóc lóc, có người mạnh mẽ hơn, hai mắt đỏ bừng đứng thẳng lưng nhìn về xa xa, có người chạy tới ôm đồng đội cùng nhau khóc lớn, có vài người trực tiếp ngất xỉu tại chỗ, dường như tinh thần đã phải chịu đựng muôn vàn trùng kích, cho đến lúc này đã không thể tiếp tục đứng vững, lại có càng nhiều người đổ gục xuống đất, nằm xõng xoài ngay tại chỗ, liên tục hít vào một hơi, lại hít vào một hơi nữa, một hơi nữa.

Phía chân trời, hoàng hôn thê lương phủ xuống một gam màu vàng vọt khô gầy, giống như muôn vàn đất cát được tung lên thương khung, đem tất cả sự mạnh mẽ và kiên cường đều triệt để chôn sâu xuống mộ táng tập thể.

Bọn họ chiến thắng.

Bọn họ còn sống.

Điều này đáng mừng sao.

Rất đáng mừng.

Nhưng mà càng nhiều người trong lúc này lại muốn triệt để buông bỏ.

Ác mộng khủng bố vẫn liên tục diễn sinh. Bất chấp Thể Thao Túng đã thực sự chết đi, bất chấp hai mắt đã trở nên mờ mịt vì lệ mang vương vấn, bất chấp không còn ngứa ngay mù loà, bọn họ vẫn như cũ nhìn thấy phía trước là núi thây biển máu, là cái chết của bản thân đang thời khắc diễn ra, một cái chết vô cùng thê thảm.

Nhắm mắt lại là ác mộng kinh hoàng, mở mắt ra, chính là hiện thực tàn khốc.

Rất nhiều người giờ phút này đều không còn muốn làm cái gì phi phàm giả nữa, đều muốn vĩnh viễn rời xa khỏi tuyến đầu, không bao giờ muốn trở lại với chiến trường thây ma nữa.

Một khi trở lại, vậy thì không sớm thì muộn bọn họ cũng sẽ chết trận, chắc chắn là như vậy.

Hà Tam hai mắt liên tục chảy xuống hai dòng huyết lệ, sau khi thấy một cái thân ảnh nam nhân lơ lửng trên bầu trời được người ta bắt lấy, hắn rốt cuộc mới có thể an tâm nhắm lại.

Lúc này hắn bàn tay run rẩy đưa lên, dùng vạt áo nhẹ lau mấy cái, lại càng là cúi người nôn ra một ngụm máu tươi.

Hắn từ đầu tới cuối đều liên rục ghim chặt lấy thân ảnh thủ lĩnh trên không trung chiến trường, vượt qua vô tận ánh sáng và bóng tối chùng lặp đan xen, vô tận năng lượng loạn lưu cách trở cùng trùng kích, nỗ lực quan sát chặt lấy tung tích của người kia, chưa từng chợp mắt lấy một lần.

Bởi vì một khi chớp mắt, đó chính là sẽ mất dấu đối phương.

Lúc này đây nhìn được thủ lĩnh đã xem như an toàn, hắn rốt cuộc cũng có thể lẩm bẩm một câu:

- Thủ lĩnh, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ.

Nói xong câu này, hắn trước mặt đã biến thành vô số mảng màu đen đỏ hôn ám, toàn bộ thế giới đã trở nên tối sầm.

- Oẹ... oẹ oẹ...

Châu Lam cùng Chu Vấn vốn đứng tại xa xa tham gia chỉ đạo, nghe được tin chiến thắng, hai người lúc này lập tức đã chạy tới bên này. Chu Vấn nhanh chóng nắm lấy bả vai Hà Tam mà dồn dập hỏi:

- Thủ lĩnh đâu rồi?

Châu Lam vốn cũng muốn hỏi một câu tương tự, chẳng qua nhìn tới biểu cảm hoảng loạn vì mù loà của Hà Tam, nàng không khỏi dâng lên thương xót, lúc này bàn tay khẽ đánh ra, trang bị phục hồi Nhẫn Xoa Dịu level 3 trên tay phóng xuất ra quang mang trị liệu, để cho con mắt đỏ quạch của Hà đội trưởng bớt đi mấy phần đau đớn.

Hà Tam bám được vào cánh tay Chu Vấn, cảm nhận được một chút khí tức quen thuộc, cũng nghe được âm điệu oang oang bộc trực của người kia, xác nhận đúng là người quen, lúc này hắn ta mới có thể thở phào nói:

- Thủ... Thủ lĩnh... Đã được Tường Vi tiểu thư... Lôi đi rồi. Hiện tại đang ở trên trực thăng... Oẹ...

Chu Vấn nghe vậy lập tức nhìn lên trời, sau đó hai chân nhún một cái phóng thẳng về phương xa, mấy giây sau, cậu ta đã biến mất nơi bờ hồ cuộn sóng.

Châu Lam vẫn đứng yên tại chỗ, hai mắt dần xuất hiện một trận sương mù đau khổ.

Nàng cũng muốn được như Chu Vấn kia, vô lo vô nghĩ, có thể ngay lập tức được chạy tới bên cạnh Hàn Phong, thể hiện ra sự quan tâm của mình đối với người kia.

Chẳng qua, nàng bên tai vẫn như cũ văng vẳng lời nói của người kia, chính là tại thời điểm chiến đấu với Fast-3 lúc trước.

"Châu đội trưởng, tiếp theo phải nhờ cô thay tôi trấn giữ an nguy của mọi người rồi."

Chu Vấn bộc trực thiếu nghĩ, Sử Thắng không đủ đáng tin, Kha Thành thiếu sót tinh tế, Tần Tiểu Bích không đủ uy áp cùng bình tĩnh, các tiểu đội trưởng khác cũng không đủ thực quyền. Nàng có đủ, nàng rốt cuộc hiểu được thời điểm kia là Hàn Phong thực sự bàn giao trọng trách cho mình, không hoàn toàn là do muốn tránh né hay chối bỏ điều gì đó.

Châu Lam bàn tay đỡ lấy Hà Tam đang kêu gào trong ác mộng mù loà và hoảng loạn, nhẹ giọng nói:

- Hà đội trưởng, tôi là Châu Lam, đại đội trưởng đại đội 4 đây. Chúng ta đã chiến thắng rồi, đã an toàn rồi, thủ lĩnh đã an toàn, tôi sẽ đưa anh tới phòng quân y.

Dị biến xảy ra, Hà Tam mở mắt tân sinh, hệ thống liền đẩy tới kỹ năng khiến hắn có thể nhìn ngắm thế giới tới vô cùng rõ ràng, hắn vì thế vô cùng trân quý Chạy Đâu Cho Thoát, đem hết tâm sức ra nghiên cứu cùng nuôi dưỡng kỹ năng này, càng là cực kỳ ỉ lại vào nó. Thế nhưng hiện tại đột nhiên bị tước đi ánh sáng, mỗi lần vận dụng kỹ năng lại đau đớn buồn nôn một lần, hắn ta không khỏi lâm vào cực độ hoảng loạn, giống như toàn bộ thế giới trước mặt đều đã hoàn toàn sụp đổ.

Chẳng qua, sau khi cảm nhận được sự an toàn tới từ đồng đội, cảm nhận được sự liên kết mà trấn Hi Vọng mỗi ngày lại mỗi ngày liên tục xây đắp, cảm nhận bản thân đã được bảo bọc và che chở, đã có người thay hắn đi quan sát sự tối tăm trước mắt, sợ hãi và tuyệt vọng trong lòng Hà Tam cứ như vậy từ từ dịu xuống.

Ngay cả đau đớn đang liên tục diễn sinh trên mắt giờ phút này cũng đã được đẩy lui phần nào, hắn vậy mà lại có thể mờ mờ nhìn thấy ánh hoàng hôn vàng rực đang đổ xuống mặt hồ Hương Khê, thật sự là vô cùng đẹp.

Chỉ cần vẫn còn đồng đội cạnh bên, hắn sẽ không cần sợ hãi, càng tuyệt đối không muốn bản thân phải dâng lên sự sợ hãi.

- Châu... Châu đội trưởng... Cảm ơn cô...

Châu Lam dìu theo Hà Tam trở về phía sau. Bên cạnh nàng, rất nhiều đội trưởng trấn Hi Vọng cũng đang liên tục hỗ trợ đội viên bị thương và ngất xỉu lui về hậu tuyến, tiến hành ổn định tình hình, trị liệu thương thế, tiếp nhận phục hồi và giảm thương cấp cứu.

Sau khi đã ổn định tình hình cho Hà Tam, Châu Lam mới đưa mắt nhìn lên trời cao, thở dài:

- Tường Vi tiểu thư, tôi vẫn như cũ có lợi thế của riêng mình, tôi sẽ không chịu thua, bởi vì tôi chính là đội trưởng của trấn Hi Vọng.

Trên máy bay trực thăng lại đang diễn ra một cảnh vô cùng bi thương thảm thiết.

Vụ nổ khủng bố do ba đại cường giả hợp sức đánh ra đã thành công giết chết thủ lĩnh thi đàn Minh Thái, nhưng cũng tiện thể búng một phát bay xác luôn cả ba đại cường giả đi xa tít tắp, ai nấy đều bị chấn tới hộc máu mồm, cả người thương tích chi chít, thậm chí là chết ngay tại chỗ.

Tường Vi ở tại bên trong trực thăng, sau khi bị băng nô "bắt" lại, nàng lập tức giơ tay gõ cho nó một gõ vào đầu tới vỡ nát, thoát khỏi khống chế Tơ Tưởng, sau đó nàng liền lập tức vận dụng Thao Túng Trọng Lực tứ giai để nhảy khỏi máy bay, vượt qua vô tận phong bạo mà thành công bắt được ba người.

Lạc Thanh Thuỷ và Chu Vấn vẫn còn sống khoẻ, hiện tại đang tiếp nhận trị liệu bên kia, về phần Hàn Phong, hắn đã chết.

Tường Vi ôm lấy cái xác cụt tay của thủ lĩnh trấn Hi Vọng, khuôn mặt tràn đầy nước mắt mà liên tục nấc lên.

- Hức... Hức... Đồ khốn nạn, đồ thổ phỉ vô sỉ, mau tỉnh lại cho tôi... Hức... Không phải anh đã hứa, sẽ dẫn tôi đi thăm ba mẹ anh sao... Huhu...

Tiếng khóc thảm thương của Tường Vi quanh quẩn hồi lâu, để cho không khí trong khoang trực thăng lâm vào một mảnh bi thương cực kỳ tang tóc.

Thủ lĩnh trấn Hi Vọng chết rồi sao, cứ như vậy chết đi sao.

Mấy người bên phía Tam Giang đều xuất hiện sự bàng hoàng xen lẫn rối loạn, trong lúc nhất thời, không ai biết làm ra cái phản ứng gì thích hợp.

Đây có thể xem như đại sự nổ trời.

Bạch Tử Đằng ngồi tại phía đối diện, khuôn mặt đã trở nên tái nhợt.

Chết... Chết sao... Hàn Phong chết rồi sao...

Nàng nhìn về phía chị hai của mình, tâm thần cũng xuất hiện vô hạn đau lòng.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy người kia quyến luyến một người, càng là lần đầu tiên nàng thấy đối phương xuất hiện sự bi thương nhiều tới vậy.

Nàng đã có thể khẳng định chị hai mình đã yêu thương nam nhân này rồi, yêu thương hắn ta thật tâm thật dạ, có thể sẵn sàng vì người kia mà làm tất cả. Kể cả có là lao đầu ra khỏi máy bay, không chút phòng bị mà lao vào trung tâm vụ nổ, thậm chí còn không có một chút đắn đo nào.

Đây là lần đầu tiên nàng chứng kiến chị hai yêu một người, lại càng là yêu đối phương nhiều tới vậy.

Đây chính là tình yêu của con cháu thế gia sao...

Nàng không hiểu...

Chẳng qua tiếng khóc trong cabin rất nhanh liền im bặt.

Tường Vi phượng nhãn vốn đỏ đang bừng vì khóc lóc, lúc này bất chợt lại hồ nghi nhìn xuống một đống vụn băng rơi vãi dưới chân.

Tại sao thứ này không tiêu tán?

Phi phàm giả là cội nguồn của tất cả năng lực phi phàm, một khi phi phàm giả chết, vậy thì năng lực chắc chắn sẽ đi theo tiêu tan biến mất.

Sau đó nàng lại nhìn nam nhân với khuôn mặt tái nhợt đang nằm trong lòng mình.

Hắn ta đã không còn nửa điểm sự sống, tim đã ngừng đập, hơi thở cũng sớm ngừng lại, da thịt toàn thân tím tái xung huyết, bất quá, làm sao bàn tay hắn ta lại đặt trên mông nàng, dường như mới vừa rồi nó không ở đó?

Sự hồ nghi càng lúc càng lớn hơn khi nàng thử ôm chặt đối phương vào trong lòng, cái xác chết chết tiệt này vậy mà thật khẽ dụi vào ngực nàng, đầu mũi cọ qua cọ lại một chút, hình như còn hít lấy mấy hơi, mặc dù không có thở ra, nhưng nàng thấy rất rõ ràng cái xác này có hít vào.

Nàng lại nhìn qua bả vai trái của xác chết, cánh cánh tay mới bị tên ngu ngốc nào đó dựt đứt lúc trước, hiện tại đã chớm chút mọc ra, vô số cơ thịt đang liên tục lúc nhúc như đám sâu đo bò qua bò lại.

Tường Vi khuôn mặt thoáng chốc liền trở nên lạnh lùng.

"Thấu Rõ!"

"Ôi mẹ ơi, mềm vãi l+n, phê vãi l+n, ngực to này rốt cuộc đã xịt nước hoa gì vậy, hay đây là mùi tự nhiên nhỉ, nghe như mùi hoa cỏ mới nhú trộn lẫn với mùi sữa dâu vậy, cái mùi này khiến mình nghiện chết mất, làm thế nào trộn nó vào cơm ăn mỗi ngày được nhỉ, kể mà ngày nào cũng được bú thì tuyệt cmn vời luôn nhé... Ơ kìa, sao không cọ nữa rồi..."

Đọc được cái suy nghĩ hạ lưu đê tiện còn tràn đầy sự bỉ ổi biến thái này, Tường Vi lại càng phát ra tức giận lớn hơn, còn có một cỗ cảm giác phẫn nộ vì bản thân đã bị lừa, lúc này liền không chút do dự giơ tay vả tới một vả.

- Bốp!

Thấy phó đoàn trưởng tiểu đoàn ba đột nhiên ngưng khóc, còn thật quyết đoát tát một tát thật mạnh trên mặt xác chết kia, mấy người trong cabin đều không khỏi xuất hiện ngỡ ngàng.

Đây là làm sao... Tại sao lại đánh một xác chết...

Chẳng lẽ phó đoàn trưởng có kỹ năng tát xác chết để hồi sinh? Không phải chứ, hay nàng ta đã phát điên rồi.

Bạch Tử Đằng ngồi đối diện, nhìn cảnh tượng chị hai phát điên, nàng khuôn mặt càng thêm xuất hiện biểu cảm vô hạn đau lòng.

Chị hai phát điên rồi sao, điên vì tình sao. Tình yêu của tiểu thư nhà thế gia, nàng không hiểu...

Thấy xác chết không có cử động gì cả, Tường Vi hừ lạnh một tiếng liền không chút do dự giơ tát bốp một phát thứ hai, còn cắn môi mắng một câu tức giận:

- Đồ vô sỉ, mau tỉnh lại, nếu anh còn giả chết, tôi sẽ ném anh ra ngoài cửa sổ.

Xác chết của thủ lĩnh trấn Hi Vọng nghe được lời doạ dẫm này thì chợt ẳng ẳng lên hai tiếng uỷ khuất, sau đó lập tức từ trong lòng phó đoàn trưởng tiểu đoàn 3 ngồi hẳn dậy.

- Ối, đừng có làm liều chứ, tôi sợ độ cao lắm...

Thấy xác chết đột nhiên sống lại, La Thiên Dật ngồi chếch trái chợt mở to hai mắt, sau đó là cuống cuồng lui về phía sau mà lắp bắp kêu toáng lên:

- Có thây ma, có thây ma...

Tường Vi nhìn cảnh cái người mà nàng vừa mới khóc lóc thảm thương lúc này đã sinh long hoạt hổ ở kia, biểu hiện còn hoàn toàn không nhìn ra có chút nào đau đớn hay mệt mỏi, còn thật dám liếm mép ra ám hiệu đê tiện, nàng không khỏi tức giận tới muốn phóng xuất Cung Nguyên Tố level 5 ra bắn cho gã ta một nhát chết tươi, lúc này hàm răng cắn chặt trên bờ môi, bàn tay giơ ra tát tới phát thứ ba.

Chẳng qua bàn tay này của nàng đánh ra đã bị đối phương nhẹ nhõm bắt được, sau đó nàng liền bị một cái thân ảnh nhảy xồ đến đè nghiến trên ghế dựa, đôi môi đỏ mọng lập tức bị thô bạo xâm chiếm.

- Ưm... Ngô... Hức hức...

Trong khoang trực thăng, năm con chó ngồi chầu chực chờ tới lượt được bón cơm.

Nếu không phải băng nô đã bị người ta gõ chết trước đó, vậy thì sẽ là đội hình sáu con chó chờ cơm, giống như lúc mới khởi hành.

Tường Vi bị Hàn Phong hôn tới gò má đỏ bừng, hơi thở cũng biến thành gấp gáp, cho tới khi nàng không nhịn được cấu cho hắn một cái vào đùi non, người kia mới chịu thả ra.

Nhìn cái bản mặt câng câng tràn đầy đắc ý của người trước mặt, Tường Vi lại không nhịn được tức giận mà mắng to:

- Đồ thần kinh, làm sao lại giả chết thế hả?

Hàn Phong lập tức xoa xoa hai tay vào với nhau cười lấy lòng một cách vô cùng hèn mọn, sau đó hắn liền nói một tràng dài ngoẵng:

- Bà xã, là anh muốn trải nghiệm một chút hương vị tình yêu cao trào của chúng ta mà thôi. Không phải trong mấy bộ phim với mấy cái tiểu thuyết mạng hay có vài tình tiết giống hệt hiện tại sao, nam chính dũng mãnh xung phong tử chiến sa trường, chết lạnh ngắt bốc mùi ruồi bu tới nơi rồi, nữ chính vẫn còn ngồi ôm xác khóc lóc thê lương, xung quanh cũng có một đám chiến hữu bâu vào tiếc thương nhớ nhung, còn thật tính tới sau này tổ chức đám tang sẽ là tự nấu cho tiết kiệm hay sẽ đặt cỗ trọn gói cho đỡ phải rửa bát. Chẳng qua ngay sau đó liền có kỳ tích xuất, hiện nam chính lại đột nhiên từ cõi chết trở về, tỉnh táo khoẻ khoắn, từ đó về sau sống hạnh phúc với nữ chính cho đến cuối đời, thật sự giống như ông trời đã cảm nhận được tình yêu của nữ chính mà ban phước xuống. Ha ha, anh thấy ba cái tình tiết này thật sự là não tàn, nếu như nam chính chết rồi mà vẫn có thể sống lại, đó chỉ có thể là do bị lão quái ngàn năm nào đó hoặc tên xuyên việt giả cầm theo hệ thống khí vận nào đó đoạt xá mà thôi, chứ làm đéo gì có ông trời nào rảnh háng mà đi phù hộ độ trì cho mấy giọt nước mắt cơ chứ, em nói có đúng không?

Nghe được cái luận điệu này của Hàn Phong, không chỉ có Tường Vi tức giận, toàn bộ những người có trong khoang máy bay đều xuất hiện một trận tức giận.

Thằng này thích đùa quá ha.

Rảnh quá không có việc gì làm à, sao không đi nuôi kiến đi.

Đặc biệt là Bạch Tử Đằng, nàng giờ phút này khuôn mặt đã trở nên đỏ bừng, ánh mắt nhìn về phía Hàn Phong càng thêm muôn phần phẫn uất. Tên khốn kiếp này không những lừa nước mắt của chị hai, đã vậy còn lừa luôn cả nàng, thật sự chính là loại não tàn, mõm chó không mọc nổi ngà voi trong truyền thuyết.

Thật ra thì ở đây chỉ có Lạc Thanh Thuỷ là có thể khẳng định Hàn Phong không hề chết trận. Thời điểm xảy ra vụ nổ kia, cái tên họ Hàn này đã vô cùng nhanh chóng chạy tới trốn phía sau lưng nàng, tâng bốc nàng là đệ nhất nhân phòng thủ, lại còn nói sẽ trả 50 minh tệ để nàng bảo vệ cho hắn.

Loại người tưng tửng tới độ ngớ ngẩn như vậy, liệu có thể chết dễ dàng sao, có thời gian mà kỳ kèo mặc cả thì sớm đã trốn đi được rồi, còn ở đó mà diễn trò núp váy.

Hàn Phong đúng là đã giả chết. Không phải do hắn thích hưởng thụ cảm giác tình yêu phiêu lưu kỳ quái cái gì cả, hắn chỉ muốn xem thử một chút phản ứng của đám người Tam Giang đang có trên máy bay mà thôi. Hắn muốn xem thử xem nhóm nào là nhóm tích cực chống đối trấn Hi Vọng nhất, sẽ nhanh chóng làm ra hành động bỏ đá xuống giếng nhất, nhóm nào sẽ thừa dịp loạn lạc mà ra tay hắc thủ.

Chẳng qua Tường Vi quá mức nhạy bén, đã nhận ra hắn giả chết chỉ sau chục giây. Hắn còn chưa chờ được đứa nào trong máy bay nhấc bộ đàm radio lên gọi điện xuống mặt đất thông tin thông báo thì nàng ta đã phát hiện ra rồi, xem như bài test này biến thành công cốc.

Về phần tại sao Hàn Phong có thể giả chết giống thật như vậy ư. Cái này cũng đơn giản thôi, để chuẩn bị phục vụ cho tương lai thực hành chức nghiệp Tử Vong Đạo Sư, hắn đã cắt thịt nhịn đau bỏ ra 9600 minh tệ để mua kỹ năng tam giai Tử Thi Hoá từ thương thành, muốn thử trải nghiệm hương vị tử vong một chút.

Kỹ năng này hoạt động gần như Thây Ma Hoá vậy, một khi sử dụng, người ta có thể trở thành một cái tử thi vô cùng chân thật.

Cái này phải thật sự cảm ơn hệ thống thương thành đã có chỗ mà tiêu tiền. Đối với cái loại khí vận nát bét như hắn, không có đời kiếp nào mà chờ được tới khi đánh rớt Tử Thi Hoá đâu, hắn chỉ có đánh rớt nhất giai tăng cường chống chịu mà thôi, hoặc tới lúc đánh rớt được thì hắn cũng đã chết mất xác từ đời tám hoánh rồi.

Bất quá, sách vở mới mua chưa dùng thành thục được, giả chết vẫn quá nhiều sơ sót, mà cũng tại cô ả Tường Vi này quá thơm quá mềm, tiếp xúc gần thật sự quá mức khiến cho người ta nóng máu, báo hại hắn bị mất tập trung, có chết rồi mà vẫn không nhịn được cứng ngắt, cuối cùng đành phải dũi dũi mấy cái cho nó khỏi bức bối, bằng không còn lâu hắn mới bị lộ nhé.

Hơn nữa, hắn sao có thể dễ dàng chết đi chứ. Hàn Phong sợ chết vô cùng, trước khi tính thắng thì đã tính bại, trước khi tính có thể giết được Thể Thao Túng, hắn đã tính đường làm sao để chạy thoát khi thua trận rồi, trước khi công hiến hết sức lực, hắn đã để dành hẳn nửa non bình tiềm năng ở lại rồi. Hắn có ít nhất 80 cách để bỏ chạy khi biến cố diễn ra, cách tuyệt đối an toàn và đơn giản nhất chính là bóp vỡ cánh sao an toàn, rời xa hẳn nơi này, ngu gì mà ở lại chịu thiệt chứ.

Tường Vi nhìn tới cái vẻ mặt câng câng kia, sự xấu hổ thoáng chốc đã lên tới cao trào, nàng lúc này lại tiếp tục giơ tay ra tát tới cái thứ tư.

Bép!

Âm thanh da thịt va chạm chói tai để cho người ta phải ê mặt, Tường Vi sững sờ nhìn cái dấu bàn tay mờ nhạt trên mặt Hàn Phong, bối rối hỏi:

- Anh... Làm sao... Làm sao không đỡ nữa...

Hàn Phong nở một nụ cười cầu tài, vui vẻ nói:

- Bà xã, thật xin lỗi vì đã làm em phải buồn khổ, tát này anh xứng đáng phải nhận, tát đúng lắm, anh biết sai rồi.

Cái câu cưa cẩm tán tỉnh sặc mùi ngôn lù tới mức buồn nôn này của Hàn Phong lập tức để cho khuôn mặt Tường Vi biến thành đỏ bừng.

Nàng cắn môi một cái, hồi hộp nhìn quanh một vòng, sau đó cũng mặc kệ cái gì mà ngượng ngùng mấy người đang nghệt mặt nhìn ngó, lập tức liền lao tới phía trước đè nghiến Hàn Phong trên ghế dựa, mãnh liệt hôn hắn xuống.

- Ừm... Ngọt quá...

Đôi tình nhân vừa mới công khai khoá môi, còn chưa kịp làm cái gì sâu xa hơn, lúc này bên trong trực thăng lại đột ngột xuất hiện một cái thân ảnh thiếu niên tóc tai vàng chóe.

Chu Vấn vừa hiện ra liền oang oang kêu to:

- Thủ lĩnh anh vẫn ổn chứ, tôi tới bảo hộ... Hửm?

Chu Vấn trước đó đã tiêu hao hết sạch bộc phá lực, tầm sử dụng Ám Kỳ Sát không leo được tới máy bay, nãy giờ cậu ta phải chạy quanh quanh làm thịt mấy con thây ma còn bồi hồi hấp hối và mấy con rùa đen cá tạp mới tích đủ 100% uy năng bộc phá, lúc này vừa mới xuất hiện liền nhìn tới được cảnh tượng vô cùng xấu hổ trước mặt.

Trong khoang trực thăng rốt cuộc cũng đã tập hợp đủ sáu con chó chầu chực chờ được bón cơm.

Tường Vi thấy có người lạ mới xuất hiện thì lập tức xấu hổ mà trượt qua bên cạnh, chẳng qua Chu Vấn tới nhanh mà đi cũng nhanh, vừa xuất hiện liền lập tức biến mất, trong khi Hàn Phong cũng nhanh chóng đem mỹ nhân ôm ngược vào trong ngực.

Hắn vòng tay qua eo đối phương siết chặt, khuôn mặt vênh lên, tuỳ tiện nói:

- Ngại cái gì mà ngại chứ, cũng không phải lần đầu bị bắt gặp a. Chúng ta có tình yêu, chúng ta công khai thể hiện thì sao chứ, luật pháp của trấn Hi Vọng không có cấm người ta công khai yêu đương. Những người khác không có, vậy thì chính họ mới phải tự cảm thấy xấu hổ vì sự thiếu sót của bản thân đấy, hoàn cảnh hiện tại thích hợp cho việc yêu đương quyến luyến mà không làm thì chỉ có đồ ngu thôi. Có khi cả đám này đang ghen tị với chúng ta cũng không chừng.

Cabin trực thăng lập tức lâm vào trong một mảnh im lặng.

Cái tên dở người này.

Bạch Tử Đằng ngồi ở phía đối diện, nhìn tới cảnh tượng chị hai thoải mái dựa vào lồng ngực họ Hàn kia, khuôn mặt còn xuất hiện biểu cảm vô cùng hạnh phúc, nàng vẫn không thể hiểu nổi tại sao chị hai lại có thể yêu một người mặt dày như thế.

Còn nữa, tại sao chỉ trong một thời gian cực ngắn mà chị hai lại bị tên kia "bôi đen" tới vậy chứ. Đây hoàn toàn là những hành động không có lễ nghi, không có phép tắc, không đủ tiết chế, không đủ chuẩn mực gia giáo, hoàn toàn không giống với chị hai của nàng.

Ân, thật ra hai cái người này còn từng làm ra những hành động điên cuồng hơn cả hiện tại cơ, cảnh tượng dâm loạn bên trong lều vải kia, mỗi lần Bạch Tử Đằng nhớ tới đều cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Lúc này Hàn Phong đột nhiên lại nhìn qua "em vợ" mà cười nói:

- Có phải rất thắc mắc tại sao công chúa lại đi yêu thằng chăn ngựa, thần nữ lại đi yêu tên thường dân hay không?

Bạch Tử Đằng bị nói trúng tim đen, khuôn mặt thoáng chốc liền trở nên đỏ bừng.

Hàn Phong thấy đối phương không đáp lại, thế nhưng trong đôi mắt đen nhánh kia lại hiện lên vô cùng tận tò mò hiếu kỳ, hắn lúc này không khỏi ngoạc mồm ra mà cười như điên dại:

- Hahaha. Là do anh đây rất đẹp trai!

- Đồ vô sỉ.

- Đồ con la!

...

Dựa theo yêu cầu của Hàn Phong, trực thăng phạch phạch phạch bay qua bay lại đảo quanh khu vực tiền tuyến tới tận ba vòng mới trở về hậu phương.

Hàn Phong muốn thử tìm kiếm một chút xem cái thiên tài địa bảo hình dây thừng kia liệu có đang rơi rớt ở đâu hay không, bất quá cả một khu vực rộng lớn đã có nửa non ngập trong biển nước rồi, hiện tại mà muốn tìm kiếm, thật sự giống như mò kim đáy bể, cũng chưa chắc vật quý giá kia còn tồn tại nổi sau một đòn khủng bố đó.

Cũng may mà Tào Khang đủ tỉnh táo, sớm sai phi phàm giả chạy qua thu gom tài nguyên, bằng không thì sẽ có một núi tiền bị ném xuống lòng hồ chưa đặt tên này.

Một lúc sau trực thăng đã về tới hậu tuyến, sau đó nó lại tiếp tục phạch phạch phạch cất cánh bay lên.

Trong khoang cabin đã ngồi lấy mấy người, cả quen thuộc, cả lạ mặt, trực thăng đảo qua hai vòng, thẳng tiến vị trí tiểu đoàn 103.