Cổ Nguyên vừa nghĩ tới việc bản thân liên tiếp bị Hàn Phong vu oan giá hoạ, bàn tay cầm Diệt Tuyệt Đao lập tức chĩa về phía trước mà trầm giọng nói:
- Hàn Phong, tôi cần một lời giải thích cho tất cả những việc này.
Hàn Phong đứng cách Cổ Nguyên chỉ hơn 10 mét, đây là khoảng cách vô cùng nguy hiểm, bởi vì từng trận đao khí mơ hồ đã bắt đầu quét qua thân thể làm hắn có chút bỏng rát rồi, thế nhưng hắn vẫn không hề có nửa điểm nao núng mà chỉ thản nhiên nói:
- Đao ở tay anh, chém về hướng nào, tôi không thể quản nổi.
Cổ Nguyên nghe được lời này, khí thế quanh thân càng thêm một bước dâng cao.
Thế nhưng hắn lại không hề chém ra dù chỉ một li.
Một lúc sau, hắn không khỏi khẽ cắn răng một cái tràn đầy bất lực.
Hắn đang bị Hàn Phong dắt mũi, đúng, nhưng nếu hắn thật vung đao chém tới, vậy thì hắn lại tiếp tục bị Bạc Thanh dắt mũi thêm lần nữa.
Thông qua một màn hỏi qua đáp lại vừa rồi, hắn đã hoàn toàn hiểu rõ chân tướng sự việc ngày hôm nay, kia chính là là một màn cách không giao tranh của thủ lĩnh thế lực hai bờ đông tây sông Lệ.
Hắn cái vị đệ nhất cường giả Tam Giang này, bởi vì trước đó đã bước vào dương mưu của Bạc Thanh, trong nỗ lực truy tìm chân tướng sự việc đã bị dẫn dắt tới đây, trở thành một quân cờ mạnh mẽ để đối phó với Hàn Phong.
Bạc Thanh, ông ta muốn mượn tay hắn để giao thủ với Hàn Phong, làm tiêu hao và suy yếu người kia, gã họ Triệu sẽ ở một bên chờ đợi quan sát kỹ lưỡng, sau đó sẽ xuất kỳ bất ý ra tay vào thời khắc mấu chốt nhất, đoạt mạng vị thủ lĩnh trấn Hi Vọng này.
Chẳng qua Hàn Phong quá mức tỉnh táo, không những thành công né qua giao tranh với hắn, người kia còn đột ngột lao lên chém giết họ Triệu, nhanh tới nỗi còn không kịp để cho đối phương giải thích hay trăn trối, đem nguy cơ bị vây công bóp vỡ từ trong trứng nước.
Sự kiện lần này, không phải Hàn Phong dắt hắn, là do hắn tự mình bước vào vũng nước đục này.
Hay có thể nói, là do hắn ngu.
Hàn Phong lời vừa rồi làm bộ muốn đổ vấy đổ vạ cho hắn thực chất chỉ là muốn ý tứ nhắc nhở, để cho hắn nhận ra chân tướng mà thôi.
Nếu hắn còn không tỉnh mộng mà vẫn tiếp tục mù quáng lao lên tấn công, vậy thì người kia rất có khả năng sẽ trốn đi, sau đó dùng tất cả mọi cách mà tiếp tục đổ vạ cho hắn, hắt bát nước bẩn "giết người" lên người hắn, không thèm đứng đó mà giao tiếp nữa.
Mà với sự ranh ma cáo già của mình, rất có khả năng vị thủ lĩnh trấn Hi Vọng này sẽ thành công kéo hắn xuống nước để chịu chung áp lực.
Lúc đó thì Bạc Thanh đứng phía sau sẽ là người được lợi lớn nhất. Ông ta vừa chĩa được mũi dùi uy hiếp của Long Nha vào cổ Hàn Phong, lại vừa tiếp tục dắt được hắn một thời gian nữa, bởi vì ông ta chính là nhân chứng có tiếng nói lớn nhất trong việc chứng minh hắn vô tội.
Đây chính là phong cách làm việc của một "chính khách", không cần trực tiếp chém ra bất cứ đao nào mà vẫn có thể đạt thành hiệu quả mong muốn, hoàn toàn khác biệt với cái loại ngu xuẩn như hắn.
Lúc này hắn sau khi im lặng một lát thì nhìn qua cái xác không đầu dưới đất thở dài nói:
- Hàn Phong, anh nhất định phải lập tức giết họ Triệu này sao?
Triệu Thương Lâm tên này quá mức ham lợi, lại quá mức ỉ lại vào tấm kim bài Long Nha, nghĩ rằng người khác không dám giết hắn, cuối cùng lại thành ra chết thảm ở đây, trở thành vật hi sinh vô nghĩa giữa guồng xoáy của giao tranh chính trị.
Hàn Phong nhún nhún vai thản nhiên nói:
- Anh biết đấy, tôi là thủ lĩnh một thế lực.
- Đã diễn vai thủ lĩnh thế lực thì phải diễn cho đạt. Tôi có thể chấp nhận lời khiêu chiến, nhưng quyết không thể bị tống tiền, đây là uy vọng mà một thủ lĩnh buộc phải giữ trước mặt toàn thể thuộc hạ của mình. Họ Triệu dám dùng luật pháp của Long Nha để đe doạ tống tiền tôi, muốn cướp tài nguyên của tôi, đó chẳng khác nào tống tiền cả trấn Hi Vọng, tôi liền cho gã đi gặp tổ nghề của tôi mà trình bày.
- Giết một tên này, thể hiện ra ý chí tổng thể và nhất quán của mình, từ đó sẽ có hiệu quả răn đe những kẻ có ý đồ khác. Bằng không thì sau này bất kỳ chó mèo chim quạ nào cũng đều thi nhau bén mảng tới xin tôi một chén canh, lúc đó tôi làm sao ứng phó.
- Hơn nữa, họ Triệu thân là phó thủ lĩnh Long Nha mà lại đi một mình tới đây, không có bất kỳ tuỳ tùng nào đính kèm, vậy chứng tỏ đây là hành động cá nhân của gã, chỉ đại diện cho ý chí cá nhân, không đại diện cho ý chí của phân bộ Long Nha tại tỉnh Diễn Giang này.
- Cái chết của gã quả thật giống như một phát vả vào mặt tập thể Long Nha, nhưng mà bối cảnh cái chết này lại nằm ngoài khuôn khổ nhiệm vụ được giao, ảnh hưởng của cái chết này chỉ là cái chết của một cá nhân, không nguy hại bằng việc gã bị giết trong khi đang thi hành công vụ.
- Nếu có người tới hỏi tội, tôi chỉ cần đổ cho thằng này tội quấy rối tình dục nữ tiểu đội trưởng họ Kiều của trấn Hi Vọng là xong, tôi chỉ vì bất mãn thay thuộc hạ mà ra tay dạy bảo hắn, lỡ may giết người, tôi không hề biết thân phận của gã, thế là ảnh hưởng lại bị giảm xuống một mức độ nữa.
- Đứa nào sẽ đứng ra đòi công đạo cho một kẻ quấy rối tình dục đây, hơn nữa kẻ quấy rối tình dục kia còn chết luôn rồi, đòi công đạo cho một xác chết sao, được lợi ích gì, ai sẽ chứng minh gã trong sạch?
- Việc mà Long Nha sẽ làm trước mắt không phải báo thù, mà là hạ giảm ảnh hưởng cái chết này tới mức tối đa, sau đó mới tìm kiếm nguyên nhân đích xác, cái này mất rất nhiều thời gian.
- Tất nhiên về sau họ sẽ làm gì thì tôi không đoán được, nhưng mà lúc đó tôi cũng đã đủ lông đủ cánh rồi, một đứa đến, tôi giết một đứa, hai đứa đến, tôi thịt cả đôi.
Cổ Nguyên nghe xong những lời này cũng không khỏi khẽ nuốt vào một ngụm nước bọt.
Người đàn ông này...
Hắn ta trước khi đến đây chắc chắn đã phân tích tình hình toàn thể rồi, thậm chí tính toán kỹ lưỡng tới phản ứng của từng bên liên quan rồi, càng là chuẩn bị sẵn một đống phốt dơ bẩn để đổ lên người một xác chết không biết nói, cái phốt kia thậm chí còn thối tới mức ngay cả đồng đội cũng không dám đụng vào.
Hành động ra tay giết người, tuyệt đối không phải là hành động bộc phát, đó chỉ là thuận lý thành chương, tất cả đã sớm nằm trong tính toán và kế hoạch.
Đây là cái dạng gì tâm tính chứ.
Hàn Phong liếc nhìn Cổ Nguyên một cái, khoé miệng nhếch lên một nụ cười trêu tức.
Lúc này hắn chỉ vào đống vật tư trên bàn đá rồi tuỳ tiện nói:
- Việc gã họ Triệu kia gặp tôi và bị tôi làm thịt, có lẽ chỉ có anh, Bạc Thanh, và người cung cấp cánh sao an toàn này cho gã là biết được. Cho tới khi hai người kia chưa nói ra, anh vẫn là đối tượng tình nghi lớn nhất, anh sẽ phải cõng cái danh sát nhân này một thời gian.
- Vì vậy, tôi sẽ cho anh lựa chọn chiến lợi phẩm trước, xem như đền bù công đạo cho anh. Tất nhiên, nếu anh không dám lấy, sợ nếu như đụng vào liền trở thành đồng phạm chân chính, vậy thì tôi cũng sẵn lòng nuốt sạch.
Cổ Nguyên nghe được mấy lời này thì càng thêm cắn chặt hàm răng.
Hắn rốt cuộc đã gây ra tội nghiệt gì mà lại bị vướng vào mớ rắc rối này đây...
Lúc này hắn thu đao lại bên hông rồi tiến lên mấy bước lục lọi bới móc trên đống vật tư.
Một nửa vật tư đã được hắn bới ra, trong đó nổi bật nhất là chiếc nhẫn level 4 và cánh sao an toàn.
- Tôi sẽ điều tra cánh sao này tới từ đâu.
Hàn Phong nhìn những vật bị lấy đi, cũng không có bao nhiêu luyến tiếc.
Cánh sao an toàn này hắn cũng không muốn ôm trên người làm gì. Nếu nó là của Tam Giang, vậy thì hắn không quá cần, bởi chính hắn cũng có một mảnh rồi, thêm cái nữa cũng không để làm gì. Nhưng nếu như nó là của người ngoài Tam Giang, vậy thì hắn lại càng không muốn kết thêm thù vào lúc này, cứ để cho tên họ Cổ đi giải quyết tốt lắm.
Lúc này hắn đeo chiếc vòng tay level 4 lên tay phải, cũng tuỳ tiện ném quả nho đỏ biến dị và mớ đồ lỉnh kỉnh khác vào balo sau lưng, sau đó chỉ cái xác dưới chân nói:
- Anh muốn giữ nó hay để tôi giữ nó?
Cổ Nguyên suy nghĩ trong vài giây thì thẳng thừng nói:
- Tôi cùng hắn rời đi, vậy tôi sẽ vác theo hắn trở về. Dù sao tôi cũng không phải người ra tay giết người, chẳng sợ sẽ bị điều tra.
Hàn Phong nghe vậy thì haha cười lớn:
- Hahaha, vậy thì tôi phải cảm ơn anh trước vì đã một mình gánh vác áp lực ban đầu. Lúc bị điều tra, anh cứ đổ hết lỗi lầm lên cho tôi là được, tôi xin dùng danh dự của thủ lĩnh trấn Hi Vọng hứa sẽ không kéo anh xuống nước chung.
Cổ Nguyên tuyệt đối không dám tin tưởng lời hứa của người trước mặt.
Hắn sau khi cất đi vật tư thì chậm rãi nói:
- Hàn Phong, so với lần gặp nhau gần nhất, tôi đã mạnh hơn nhiều rồi.
Trong đêm khuya thanh vắng, Hàn Phong khoé miệng không khỏi xuất hiện một trận co giật.
Tên đao khách này vẫn còn tâm trạng đi so kèo đánh nhau à.
Lúc này hắn chỉ có thể thở dài một cái rồi gật đầu nói:
- Chúng ta so một chiêu đi, nhưng chỉ một chiêu thôi đấy, tối nay tôi còn phải để sức mà làm việc quan trọng khác.
------
Khu trung tâm, căn cứ người sống sót huyện Tam Giang.
Tường Vi một mình ngồi ngẩn ngơ tới xuất thần bên bậc cửa sổ, ánh mắt trong suốt nhìn tới hàng trăm chiếc lá đang đuổi nhau tít tận xa xa, tâm trí cũng theo đó bị cuốn đi đâu mất.
Nàng trên người vẫn như cũ mặc nguyên bộ lễ phục màu trắng xanh buổi tối, ánh trăng bạc trắng phủ xuống từng đạo hoạ tiết kì dị phức tạp, đem từng đường chỉ may biến thành phát sáng rực rỡ. Cũng không biết là do váy áo này quá đẹp nên ai đó không nỡ cởi ra, hay là do người mặc hồn phách trên mây, sớm đã quên mất phải làm gì.
Sau khi đếm đến chiếc lá thứ 999, Tường Vi khuôn mặt dần xuất hiện biểu cảm tức giận mà cắn môi mắng mỏ:
- Thổ phỉ vô sỉ, thiếu lễ nghi, thiếu ý tứ, thiếu dạy bảo. Cứ đi như vậy mà không nói một lời nào sao, thậm chí không cả thèm liếc mắt nhìn lấy một cái ám hiệu?
- Ám hiệu gì?
Tường Vi vừa mới dứt lời mắng mỏ, phía sau lưng đã lập tức có âm thanh đáp lời, âm điệu còn tràn đầy sự trêu tức cùng hưng phấn vặn vẹo.
Cái này đã trực tiếp doạ cho thái dương thần của căn cứ Tam Giang phải nhảy dựng lên.
Tường Vi vội vã xoay người nhìn về phía sau. Sau khi nhìn tới khuôn mặt cười cợt giả lả cùng đạo thân ảnh cao ngất đang tuỳ tiện dựa vào cửa ra vào kia, nàng đáy lòng càng thêm bốc lên một trận tức giận, lúc này lập tức bày ra bộ mặt băng sương xa cách mà lạnh lùng hỏi:
- Anh là ai?
Hàn Phong nghe được cái loại giọng điệu đanh đá chua ngoa này thì thiếu chút đã cười ra thành tiếng.
Hắn không có đáp lại, chỉ tiến về phía trước hai bước.
Cử động này lập tức khiến cho Tường Vi lâm vào chột dạ không nhỏ, cũng theo đó muốn lui lại hai bước để chạy trốn.
Chẳng qua phía sau là tường cửa sổ, lui không được, trốn không thoát.
Lâm vào đường cùng, nàng không khỏi nuốt một ngụm nước bọt mà kêu nhỏ:
- Anh... Anh muốn làm gì...
Hàn Phong vẫn không đáp, lại tiến thêm ba bước nữa, rồi năm bước nữa, hắn đã áp sát nữ nhân đang đứng bên cửa sổ.
Tường Vi trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực, bàn tay bấu vào cạnh bàn gần đó đã gần như muốn tím tái.
Quá gần rồi, quá gần rồi.
Thân thể tên nam nhân phía trước làm sao lại toả ra nhiệt độ cao như vậy, cái này khiến cho nàng cảm giác cả người lâm vào một trận bủn rủn kiệt sức không hồi kết, càng trực tiếp đem nàng thần trí chấn tới vô cùng rối loạn, hoàn toàn không nghĩ được gì cả, lúc này chỉ có thể giả bộ nghiêm túc nói:
- Anh... Sao anh lại xâm nhập được vào đây...
Hàn Phong cúi người ghé sát bên vành tai Tường Vi, đầu mũi hít sâu lấy một hơi say mê, lại thè lưỡi liếm nhẹ một cái trên cổ đối phương, cười lạnh nói:
- Tường Vi tiểu thư, đáng lẽ ra khi bất ngờ gặp phải thổ phỉ, cô phải lập tức hét lên cầu cứu, khi thổ phỉ tới gần, cô phải nhanh chóng chạy đi, khi thổ phỉ áp sát, cô phải cố gắng chống trả, khi bị thổ phỉ dồn vào đường cùng rồi nhìn chằm chằm bằng ánh mắt bất thiện, dù không thể phản kháng được nữa, cô cũng phải mắng chửi hoặc doạ dẫm chứ?
- Cô lại đứng yên rồi hỏi tên thổ phỉ kia muốn làm gì. Điều đó có ý nghĩa gì để bảo vệ bản thân mình sao?
- Chẳng lỡ mà hắn ta trả lời là hắn muốn hiếp dâm thì sao?
Mỗi lời Hàn Phong nói ra, Tường Vi khuôn mặt lại xuất hiện chột dạ một phần, giống hệt như cảm giác bị trúng đòn Thấu Rõ vậy, tất cả góc tối trong lòng đều bị người ta đọc ra rồi phơi bày, cho tới lời cuối cùng kia, nàng khuôn mặt đã trở lên đỏ bừng.
Sau khi nhìn tới ánh mắt trêu tức của tên thổ phỉ vừa xuất hiện, nàng rốt cuộc không nhịn được áp lực mà giơ tay lên tát một cái.
- Đồ thổ phỉ... Ưm...
Cái tát yếu xìu vừa mới nâng lên đã bị một bàn tay cứng rắn tóm lấy rồi giữ chặt trên đỉnh đầu, sau đó là cả cơ thể vốn mềm nhũn cũng hoàn toàn bị ghì sát vào tường cửa sổ, đôi môi đỏ mọng đang chu lên vì hờn dỗi lập tức bị thô bạo chiếm lĩnh.
Tường Vi hai mắt nhanh chóng mờ đi, đôi đồng tử trong suốt đã tràn đầy sương mù, mà hơi thở bình thản thường nhật cũng biến thành vô hạn gấp gáp, bởi vì nàng thân thể trên dưới đã hoàn toàn bị đắm chìm vào sức mạnh của đối phương mất rồi.
Sau khi cảm nhận được có thứ khủng bố gì đó đang trấn giữ nơi hạ thân, vật kia còn gian xảo điểm trúng một cái, Tường Vi kiều đồn không khỏi run rẩy lấy một trận sợ hãi cùng bất lực ướt đẫm, lúc này chỉ có thể nhỏ giọng kêu lên đầy yếu ớt:
- Ức... Đừng mà... Làm gì tôi cũng được... Nhưng đừng có hiếp dâm a...