Hai người đứng trước mặt Hàn Phong. Một là nam tử khoảng trên 30 tuổi, ánh mắt có chút ngạo khí, còn mang theo đầy sự lãnh liệt, bên hông đeo một thanh đao đen kịt, chính là Cổ Nguyên, đoàn trưởng tiểu đoàn 1. Một khác là nam tử khoảng trên dưới 30, tóc dài ngang vai, đuôi mắt có nốt ruồi nhỏ, tai trái thủng một lỗ, vùng cổ có hình xăm móng vuốt, đây là Triệu Thương Lâm, phó thủ lĩnh Long Nha phân bộ tỉnh Diễn Giang.
Hai người này đều có hẹn với hắn tại đây.
Cổ Nguyên bàn tay thô ráp từ đầu tới cuối vẫn luôn cầm trên chuôi đao, vừa nhìn thấy Hàn Phong đúng giờ xuất hiện, hắn lập tức trầm giọng nói:
- Hàn Phong, kể từ lần cuối chúng ta gặp nhau, tôi đã mạnh lên nhiều rồi!
Đây là lần đầu tiên kể từ sau trận giao đấu trên cầu Liễu Hà, hai người bọn họ mới có cơ hội chính thức gặp lại nhau một cách riêng tư như lúc này.
Cổ Nguyên lúc trước thua trên tay Hàn Phong, từ đó tới nay, hắn đã nỗ lực rất nhiều. Nỗ lực tập luyện đao pháp, bộ pháp, đấu pháp, phân tích tình hình, phân tích kỹ chiến thuật, nỗ lực phối hợp bộ kỹ năng phi phàm, phá giải sát chiêu, phối hợp bộ trang bị, đặc biệt là nỗ lực gia tăng lực khống chế đối với việc nắm giữ uy lực và tốc độ của kỹ năng. Hiện tại cả người hắn đều mơ hồ toát ra trận trận đao khí, người khác chỉ cần thoáng nhìn liền sẽ có cảm giác đau mắt khó chịu.
Hàn Phong không đáp lại ẩn ý khiêu chiến trong lời nói của đối phương, chỉ bình tĩnh hỏi:
- Anh đã có đủ dũng khí để đối diện với những sự kiện trong quá khứ rồi?
Nghe được lời này, Cổ Nguyên bàn tay không khỏi nắm chặt lại.
Một lúc sau, hắn mới là chậm rãi nói:
- Hàn Phong, có phải anh là người đã ra tay tập kích ký túc xá tiểu đoàn 2 rồi đổ tội cho tôi?
Cổ Nguyên trước tận thế là người tương đối bộc trực thẳng tính, nhưng tuyệt đối không phải người ngu.
Sau một chuỗi sự kiện dẫn tới việc đánh sập cầu Liễu Hà, hắn đã vô cùng cẩn thận mà ngồi lại rồi bình tâm suy xét mọi khả năng, đánh giá tình hình trước sau trận chiến, lợi hại các bên nhận được và đã mất, cộng thêm việc liên tục thu thập tin tức tình báo từ nhiều nguồn, hắn có thể khẳng định tới tám phần kết luận này.
Tất nhiên, điều quan trọng nhất là bằng chứng xác đáng thì hắn vẫn chưa nắm được, hắn thật sự không hiểu nổi tại sao Hàn Phong có thể đánh ra một đòn Trảm với uy lực không thua kém bản thân mình.
Hàn Phong vẫn không đáp lại câu hỏi của đối phương, chỉ tiếp tục hỏi ngược lại:
- Ở bối cảnh hiện tại, điều đó thực sự còn quan trọng nữa sao?
Nghe được câu hỏi này của người phía trước, cảm xúc đang lên tới cao trào của Cổ Nguyên chợt giống như bị dội vào một gáo nước lạnh.
Quan trọng sao?
Tất nhiên là quan trọng rồi.
Đó là 58 mạng người đó, chẳng lẽ còn không đủ quan trọng sao?
Hàn Phong thở dài một hơi rồi khẽ lắc đầu nói:
- Nếu anh thực sự không làm, vậy cần gì phải chứng minh với ai. Nếu cả thế giới này nghi ngờ anh, anh còn định sẽ chứng minh cho cả thế giới hay sao, cho tới khi tất cả mọi người đều tin tưởng mới thôi?
- Cổ Nguyên, đao ở trong tay anh, muốn chém về hướng nào liền chém, tại sao lại để người khác dẫn dắt?
Cổ Nguyên bàn tay càng thêm một bước nắm chặt.
Lời của Hàn Phong để cho hắn nhận phải trùng kích cực lớn.
Hắn nỗ lực truy tìm hung thủ như vậy, chính là để chứng minh bản thân mình trong sạch.
Nhưng mà, hắn vốn đã hoàn toàn trong sạch, tại sao lại cần phải đi chứng minh điều đó, đó không phải là sự thật hiển nhiên sao?
Trong quy trình tố tụng hình sự, trách nhiệm chứng minh tội phạm thuộc về cơ quan điều tra chứ không phải của người có liên quan, thậm chí người có liên quan còn có quyền im lặng trước cả toà và viện kiểm sát.
Người khác nhìn hắn như tội phạm, đó là do bọn họ đã nhìn nhận sai lầm, đó là lỗi của họ, đâu phải lỗi từ phía hắn?
Chẳng lẽ việc đêm đó hắn một mình một ngựa đi trinh sát huyện Hương Đường là sai sao?
Hắn rốt cuộc đang phải chứng minh cho những người đã nghĩ oan cho mình sao.
Hơn nữa...
Là ai đang liên tục thúc đẩy hắn tìm kiếm hung thủ, là ai đang liên tục cung cấp thông tin tình báo cho hắn, là ai đang hỗ trợ hắn đưa ra các nhận định và giả thuyết...
Là ai trong lúc vô hình đã dẫn dắt hắn tới chỗ này, đối diện Hàn Phong, sau đó cùng nhau quyết một trận chiến...
"Đao trong tay anh, chém về hướng nào, còn phải để người khác dẫn dắt sao?"
Cổ Nguyên bàn tay dần nới lỏng rồi cứ như vậy hoàn toàn buông khỏi chuôi đao.
Trong bóng đêm, hắn đứng thẳng lưng mà trầm giọng nói:
- Hàn Phong, trận này, anh vẫn thắng. Đao pháp của tôi, thực sự là tràn đầy lỗ hổng.
Hàn Phong nghe được lời này thiếu chút đã không nhịn được đưa tay lên lau mồ hôi trán.
Thật sự là lừa đảo cũng tốn công sức không thua kém gì đánh nhau mà.
May mắn mà thành công lừa được tên đao khách trước mặt, bằng không đêm nay hắn phải mệt thân rồi.
Đây có thể coi như một đợt bùng phát khí vận hay không? Vấn đề này thật khó nói, rõ ràng việc lừa được Cổ Nguyên là do chính hắn khua môi múa mép, bất quá nếu đối phương không bị lừa thì sao, đó là do hắn xui, hay do đối phương quá tỉnh táo.
Bỏ qua vấn đề hên xui, Hàn Phong lúc này tiếp tục quay qua nam tử bên cạnh mà mỉm cười hỏi:
- Triệu phó thủ lĩnh, anh đây là muốn mời tôi gia nhập Long Nha sao?
Triệu Thương Lâm nghe được lời này, hai mắt không khỏi hơi co lại.
Thủ lĩnh trấn Hi Vọng quả nhiên không phải hạng não tàn như bề ngoài biểu hiện, tình báo mà hắn ta nắm giữ, không hề ít chút nào, phân tích tình hình cũng vô cùng chuẩn xác.
Chẳng qua hắn lúc này khẽ lắc lắc đầu rồi thản nhiên trả lời:
- Không.
Nghe được câu trả lời này, Hàn Phong khoé miệng tiếp tục nhếch lên, hỏi tiếp một câu nữa:
- Vậy Bạc Thanh trả anh bao nhiêu, tôi trả gấp đôi số đó, anh thấy thế nào?
Lần này thì Triệu Thương Lâm đã thực sự bị doạ sợ.
Tên... Tên này... Tên họ Hàn này... Làm sao mà...
Trong bóng đêm mịt mù, khuôn mặt của hắn thoáng chốc đã trở lên tái nhợt.
Dựa vào Kính Dạ Quang level 2, Hàn Phong hoàn toàn nhìn rõ cái biểu cảm giống như bị bắt quả tang khi ăn vụng này, hắn lúc này không khỏi ha ha hai tiếng cười lên rất khẽ.
Trò đời tuy lắm chuyện, nhưng tất cả đều có nhân quả của nó.
Có một tên nhân viên văn phòng, hắn muốn đóng vai chó hoang để săn cừu.
Muốn săn được cừu béo giữa mạt thế nguy cơ, vậy chắc chắn phải săn đàn cừu đang được nuôi nhốt, không thể có đàn cừu khơi khơi cho ngươi săn được.
Mà đàn cừu đang được nuôi nhốt sở dĩ béo múp như vậy, cũng phải có nhân quả rõ ràng, đó chính là cần phải có người chăn nuôi đủ tốt.
Bạc Thanh là một ông chủ trang trại tốt, kinh nghiệm chăn cừu là đỉnh cấp, nuôi đàn cừu vừa trắng vừa mập, lông dài thịt mọng đâu ra đấy, vừa nhìn là biết sẽ có thể từ đây thu về rất nhiều lợi lộc.
Chẳng qua ông ta sớm đã già rồi, việc tự mình quản lý và chăm sóc đã là quá sức, nếu lại thêm nhiệm vụ bảo vệ nữa, vậy chẳng mấy mà lăn quay ra đột quỵ, do đó ông ta buộc phải nhờ tới chó chăn cừu hỗ trợ bản thân đuổi đi chó hoang ve vãn.
Đáng thương cho ông ta, gặp phải thời đại mạt thế nguy cơ này, trật tự xã hội đổ nát không nói, sức mạnh phi phàm còn vượt quá thường quy tưởng tượng, điều này dẫn tới ông ta dần mất kiểm soát tại phương diện bảo vệ đàn cừu.
Bốn năm con chó chăn cừu mà ông ta nuôi, con thì không bao giờ nghe lời, con thì thường thường phát điên, con thì không muốn cắn nhau với chó hoang, con lại không đủ mạnh mẽ, càng không tiện tự mình ra mặt.
Chỉ có một con duy nhất, là con đầu đàn, vừa mạnh, vừa nhanh, vừa hiếu chiến, lại vừa dễ khống chế.
Ông ta thành công ra lệnh cho con chó đầu đàn này đi giải quyết chó hoang.
Đáng thương thứ hai của ông ta chính là, con chó hoang đang nhăm nhe đàn cừu kia lại quá mức ma mãnh gian xảo. Nó vậy mà không chịu cắn nhau với chó chăn cừu, trái lại lại đứng bằng hai chân, đội nón, chống gậy, bước lộc cộc trên mái nhà.
Mới qua vài câu sủa, nó đã sủa cho con chó mạnh nhất này suy sụp ý chí chiến đấu, không còn bất kỳ ý định cắn nhau nào nữa.
Ông ta già lão, trí khôn đủ cao, kinh nghiệm đầy mình, có lẽ sớm đã tính tới khả năng này. Vì vậy ngoài việc ra lệnh cho chó nhà mình nuôi, ông ta còn bỏ ra giá cao để mời con chó khoẻ mạnh ngoại lai tới, mục đích là canh đàn cừu cho mình một thời gian. Nếu đuổi được con chó hoang kia đi thì tốt quá, mà làm thịt luôn con chó hoang này thì càng tốt hơn nữa.
Hai con chó mà Bạc Thanh nuôi để canh chừng đàn cừu, chính là hai người trước mặt.
Hàn Phong thấy người trước mặt không trả lời, hắn lại tiếp tục cười nham nhở một câu:
- Hay là, tôi tăng giá nhé? Bạc Thanh trả anh bao nhiêu, tôi sẽ trả anh gấp bốn?
Cổ Nguyên nghe được những lời này thì mày nhíu càng chặt, hắn bắt đầu nhận thức rõ ràng hơn về những điều đang diễn ra rồi.
Trong khi Triệu Thương Lâm bên cạnh sắc mặt đã hoàn toàn biến thành một mảnh lạnh giá.
Hắn hừ nhẹ một tiếng xua tan rối loạn trong nội tâm rồi trầm giọng nói:
- Dựa theo điều 4 và điều 9 của luật tình trạng khẩn cấp, quy định về việc quốc hữu hoá tài sản tư nhân. Tôi, Triệu Thương Lâm, nhân danh phó thủ lĩnh tiểu đội Long Nha phân bộ Diễn Giang, yêu cầu anh lập tức giao nộp ra công thức điều chế của nước chống chịu.
- Hahahaha...
Trong đêm khuya thanh vắng, tiếng cười của Hàn Phong vang lên tràn ngập một loại tiết tấu khó chịu.
Cổ Nguyên mày nhíu càng sâu, trong khi đó Triệu Thương Lâm bàn tay lại chậm rãi chạm vào thanh đao đeo bên hông mình.
Hàn Phong sau khi cười xong một tràng dài thì mới lắc lắc đầu nói:
- Mặc dù cách vận dụng chính danh của anh rất tốt, lợi dụng cái mác đang gắn trên thân thể rất tốt, lấy cớ ra tay cũng rất tuyệt vời, nhưng anh vẫn có những sai lầm chí mạng.
- Sai lầm thứ nhất của anh là đánh giá quá cao giá trị mà Bạc Thanh có thể mang lại.
- Sai lầm thứ hai của anh là đánh giá quá cao mức độ uy hiếp của tổ chức Long Nha.
- Sai lầm thứ ba của anh là quá mức tự tin vào thực lực của mình.
- Sai lầm thứ tư của anh là quá mức cân đo đong đếm cùng do dự, ngay cả trong khi đang nghe những câu này.
- Sai lầm thứ năm của anh, là đánh giá quá thấp thực lực của tôi.
- Triệu phó thủ lĩnh, anh đoán xem, sẽ ra sao nếu anh không thể sử dụng cánh sao an...
Hàn Phong vừa dứt lời, bên cạnh Triệu Thương Lâm đã xuất hiện một cái hư ảnh đại ấn với vô hạn hình chiếu vuông tròn trùng lặp.
"Nơi này cấm sử dụng vật phẩm hệ thống!"
"Nơi này cấm suy nghĩ bỏ chạy!"
Hàn Phong còn chưa cả nói xong, đòn đã được xuất ra hoàn tất.
Hai Ấn Áp Đặt màu vàng kim liên tiếp phủ xuống khu vực mà Triệu Thương Lâm đang đứng, cái này khiến cho toàn bộ mọi suy nghĩ hướng về việc dùng trang bị và bỏ chạy của hắn ta bị nuốt chửng.
Chiến đấu ập đến bất ngờ còn hơn cả chớp nhảy. Không ai có thể nghĩ được Hàn Phong một giây trước còn đứng đó cười cười nói nói, một giây sau liền lập tức động thủ đánh nhau, thậm chí chính là một chiêu tuyệt sát.
Một thanh băng thương sắc bén vô hạn cắm thẳng vào vị trí mà Triệu Thương Lâm đang đứng.
"Không ổn."
"Kỹ năng tam giai - Tự Sướng!"
"Kỹ năng tam giai - Quang Giáp!"
Triệu Thương Lâm kinh nghiệm chiến đấu cực cao, vừa bắt đầu chiến đấu liền biết bản thân đang nhận khống chế khủng bố, nguy cơ sinh tử tại trong gang tấc.
Hắn đang cực kỳ, cực kỳ muốn dùng một "biện pháp" gì đó đeo ở ngón trỏ tay phải, hoặc một "biện pháp" đang cất ở túi quần bên trái. Chỉ cần dùng một trong hai "biện pháp" này, hắn sẽ thoát khốn ngay. Chẳng qua khống chế mà hắn nhận phải quá lớn, không thể tư duy nổi việc dùng hai cái "biện pháp" này, càng không tư duy nổi cần phải bỏ chạy, vì vậy chỉ có thể trước hết giải khống chế bằng kỹ năng hệ thống bậc tam giai, đồng thời cũng dựng lên phòng ngự toàn năng bậc tam giai.
Bậc tam giai là bậc kỹ năng phù hợp nhất cho phi phàm giả sử dụng ở giai đoạn hiện tại, chỉ cần toàn lực thi triển, vậy thì có thể nới lỏng khống chế, từ đó bước tới phá bỏ hoàn toàn khống chế.
Nhưng tâm lực của nhân loại ngày thứ 27 tuyệt đối không thể phân tâm cho quá nhiều hành động như vậy, hai kỹ năng liên tiếp được sử dụng, lại còn sử dụng trong tình trạng bị tập kích sinh tử, đang phải nỗ lực phá khống chế, đây chính là gánh nặng cực lớn cho các thể cấu thành.
Nhẫn Áp Đặt là một trang bị cực kỳ mất dạy.
Khác với đòn Hồn Áp đánh trúng sẽ khiến mục tiêu tạm thời mất nhận thức do linh hồn bị ép sụp và thương tổn, Ấn Áp Đặt khi vừa được đánh ra liền lập tức khoá chặt trên Thể Linh Hồn, nhưng nó không cứng rắn ngăn chặn suy nghĩ được diễn sinh từ thể này, thay vào đó nó lại chỉnh sửa những suy nghĩ đang diễn sinh từ đó, biến chúng thành những suy nghĩ lệch lạc.
Điều này dẫn tới việc người trúng chiêu vẫn được "thả xích", bản năng sinh tồn vẫn liên tục kích thích cơ thể phản kháng lại tác động bên ngoài, từ đó Thể Linh Hồn vẫn có thể liên tục sản xuất thêm ý chí mới rồi đẩy vào Thể Tâm Trí.
Dòng ý chí mới này bị Ấm Áp Đặt chỉnh sửa thành "vô dụng", điều này khiến cho Thể Tâm Trí vô tình ngập tràn những suy nghĩ "vô dụng", những suy nghĩ "vô dụng" này trộn trung với suy nghĩ chủ động sử dụng kỹ năng, chủ động kiểm soát năng lực, khiến cho "tâm lực" không thuần chất.
Tâm lực không thuần chất thì kỹ năng thiếu khống chế lực.
Kỹ năng thiếu khống chế lực thì hiệu quả kém.
Rắc!
Quang Giáp vừa dựng lên liền bị cắm vào một gai băng cực đại, cái này trực tiếp chọc cho bề mặt quang cầu xuất hiện lõm xuống, có dấu hiệu vỡ tan tới nơi.
Hàn Phong xuất hiện bên cạnh Triệu Thương Lâm, bàn tay đặt trên Quang Giáp của đối phương mà lạnh lùng kích hoạt một cái kỹ năng.
"Tứ giai - Băng Giáp!"
Băng Giáp là một kỹ năng thuần phòng ngự, tác dụng của nó chính là lợi dụng băng hàn lực để phong kín năng lượng ngoại lai tấn công tới chủ sở hữu bên trong băng giá.
Nhưng Hàn Phong không thích dùng nó để phòng ngự, hắn muốn dùng nó làm đòn công kích.
Chỉ thấy Băng Giáp tứ giai vừa đụng vào Quang Giáp tam giai, năng lượng lệch lạc tần số va chạm cùng mâu thuẫn, Quang Giáp đã bị Băng Giáp đóng băng tới răng rắc trắng bạch, sau đó là bụp một tiếng vỡ tan như trứng gà.
- Khoan đã...
Trong ánh mắt kinh hãi của Triệu Thương Lâm, ngón tay Hàn Phong vươn ra chạm tới đỉnh đầu hắn, không có bất kì do dự nào.
- Hồn Áp!
Bụp!
Đầu lâu Triệu Thương Lâm vỡ tan như quả dưa hấu.
Hắn đến chết cũng không hiểu tại sao mình chết.
Cái xác không đầu của hắn đổ gục xuống đất, máu phun ra ngoài liền lập tức hoá thành băng giá đỏ quạch.
Cổ Nguyên đứng bên cạnh chứng kiến cả quá trình từ đầu tới cuối, cho tới lúc này cũng không thể tư duy nổi có chuyện gì vừa xảy ra.
- Anh... Anh... Anh giết hắn rồi...
Đây... Đây là...
Hàn Phong bàn tay khẽ búng, một băng nô từ bên cạnh trống rỗng xuất hiện, hắn một bên thao túng băng nô làm nhiệm vụ lục soát thân thể Triệu Thương Lâm, một bên quay qua Cổ Nguyên nhún vai cười nói:
- Đúng vậy, do hắn muốn giết tôi, vì vậy tôi đã giết hắn trước.
- Sai lầm cuối cùng của hắn là đánh giá quá thấp quyết tâm của tôi.
Cổ Nguyên não dường như cũng phải phình to ra một chút, hắn lúc này mới để ý bản thân đang quá mức hớ hênh, bởi vậy ngay lập tức rút đao cầm lăm lăm trên tay để phòng vệ.
- Hàn Phong, họ Triệu kia là thành viên Long Nha, anh vậy mà lại dám giết hắn. Anh liệu có lường trước được hậu quả ở đây hay không...
Hàn Phong liếc mắt nhìn Cổ Nguyên một cái rồi cười nói:
- Haha, Cổ Nguyên, anh không cần đề phòng như vậy. Tôi và anh không thù không oán, tôi chẳng buồn ra tay với anh làm gì.
- Về phần Long Nha. Nếu họ đánh tới, không phải còn anh thay tôi chống đỡ sao?
Cổ Nguyên nghe được lời này thì không khỏi ngẩn ra.
Hắn? Thay Hàn Phong chống đỡ? Cái gì cơ?
- Anh nói vậy là có ý gì?
Cổ Nguyên trong lúc nhất thời đã không thể nghĩ được gì nữa.
Hàn Phong đã lục lọi hết trên dưới toàn thân Triệu Thương Lâm, thu được một đống lớn đồ vật. Trong số này có một chiếc vòng tay level 4, một chiếc nhẫn level 4, hơn 20 trang bị level 3, hai bộ đàm radio, một khoả cánh sao an toàn, cùng với rất nhiều sách kỹ năng và thẻ vật phẩm, thẻ thăng giai các loại.
Đúng là toàn thân đều là đồ tốt.
Hắn để cho băng nô hoá thành một cái bàn, lại bày hết trang bị lên đó, sau đó chỉ vào cái xác trần truồng không đầu nằm dưới đất rồi cười nói:
- Anh xem, tôi và anh cùng nhau giết gã, anh không chống đỡ cho tôi thì ai chống đỡ.
Cổ Nguyên nghe được lời này thì không khỏi gầm lên:
- Tôi và anh cùng nhau giết gã? Hàn Phong anh nói gì vậy? Tôi hoàn toàn không làm gì cả!
Hàn Phong nhếch miệng cười nói:
- Nga, rõ ràng anh đã dẫn gã tới chỗ này gặp tôi cơ mà, tôi khá chắc là có rất nhiều người nhìn thấy anh và gã đi cùng nhau đó.
Cổ Nguyên nghe tới đây, đồng tử trong mắt thoáng chốc thu nhỏ.
- Hàn Phong, anh muốn vu oan cho tôi, cùng kéo tôi xuống nước?
Chuyện đã tới nước này, Cổ Nguyên tất nhiên hiểu được tên họ Hàn trước mặt đang muốn làm điều gì, thậm chí hắn còn thêm một bước nữa khẳng định trăm phần trăm việc tên khốn này chính là người đã tấn công tiểu đoàn 2 rồi vu oan cho hắn, tuyệt đối không sai được.
Mặc dù vẫn chưa có bằng chứng.
Hàn Phong nghe vậy không khỏi haha cười nói:
- Anh nói thế thì oan cho tôi quá. Tôi chỉ nhìn tình hình phản ứng của anh để đưa tới kết luận thôi. Là anh bàng quang không quản, tuyệt đối không phải anh đồng loã với tôi.
- Thế này đi, tôi không có thẩm quyền để buộc tội anh, chi bằng anh cầm bộ đàm radio này lên gọi cho nhân viên phòng thông tin của tiểu đội Long Nha chạy tới đây giải quyết, chúng ta cùng nhau hợp tác điều tra.
- Có điều, trước đó anh nên gọi cho Bạc Thanh trước, bảo ông ta ra thông cáo hoãn cuộc tấn công thi đàn Minh Thái ngày mai lại, tôi nghĩ thiếu hai người chúng ta thì công việc khó triển khai đó.
Cổ Nguyên đáy lòng đã bốc lên một trận khí lạnh.
Hàn Phong, tên thổ phỉ này đang dùng an nguy tồn vong của hơn 6000 người để ép hắn.